Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nông Kiều Có Phúc - Chương 289: Náo nhiệt lên.
Đại Bảo và Trần A Phúc nói xong đã cuối giờ hợi, cậu không đi lên giường ngủ, mà là đi thư phòng viết việc học tiên sinh bố trí.
Chuyện hôm nay, hôm nay kết thúc. Đây là một thói quen tốt. Nhìn mắt cậu sưng thành một đường, cùng có tiếng nức nở không ngừng được, Trần A Phúc mặc dù đau lòng, nhưng cũng không ngăn cản cậu.
Nàng thấp thân ngăn cản lại Thất Thất và Hôi Hôi còn muốn cùng đi qua quấy rối, sẵng giọng: "Vật nhỏ ghen tị, nháo lâu như thế còn không nháo đủ hả?" Sau đó, búng đầu mỗi đứa một cái.
Hai vật nhỏ này, ở thời điểm Đại Bảo kéo giọng ra khóc rống liền chui vào. Chúng nó đứng ở trên bàn vừa xem tuồng, vừa ăn đậu phộng, còn ủng hộ Trần Đại Bảo.
"Không xa rời nhau, không xa rời nhau, không xa rời nhau, không xa rời nhau."
"Cùng nhau ngủ, cùng nhau ngủ, cùng nhau ngủ, cùng nhau ngủ."
...
Trần A Phúc tức giận đến cắn răng.
Nhìn thấy hai tiểu gia hỏa lại muốn xù lông, Trần A Phúc nói: "Không được phép lại nháo nữa, ngày mai ta liền kêu người đi thị trấn cho các con một đứa một cái vòng chân định chế."
Hai tiểu gia hỏa không biết cái gì là vòng chân, nhưng trực giác hẳn là đồ tốt. Thông qua tự mình cố gắng tranh thủ được phúc lợi, chúng nó còn vô cùng cao hứng, huýt sáo trở về phòng nghỉ ngơi.
Trần A Phúc thẳng thở dài, cẩu không chê nhà nghèo, chỉ có cẩu cẩu mới là bằng hữu tốt nhất nhân loại. Chim à, mèo à, đều là sủng vật, phải sủng ái. Mà mấy "Quý công tử" thông minh này, thì lại được sủng ái đến trên trời.
Đại Bảo viết xong việc học, đã giờ tý, mí mắt bị vây đến thẳng đánh nhau. Thu Nguyệt hầu hạ cậu rửa sạch sẽ xong, Trần A Phúc ngồi ở bên cạnh giường cậu kéo bàn tay nhỏ bé, nhìn cậu ngủ say sưa.
Đều ngủ rồi, cậu còn nói thầm một câu: "Nương, đừng rời khỏi con, vĩnh viễn..."
Nhìn cậu như thế, Trần A Phúc vẫn còn có chút lòng chua xót.
Hiện tại, nàng cuối cùng hiểu rõ vì cái gì tình cảm của quả phụ cùng con trai độc nhất gần như bệnh hoạn, bọn họ bài xích hết thảy người bên ngoài bọn họ.
Nàng không phải là quả phụ, nhưng một nữ nhân cùng một đứa con trai liên tục sinh hoạt thân mật chung một chỗ, liền có chút giống như hình thức chung đụng cô nhi quả mẫu.
Huống chi Đại Bảo rất rõ ràng mình là nhi tử nhặt được. Trong mắt cậu, Trần A Phúc không chỉ là mẫu thân cậu, lại là người duy nhất mang đến cuộc sống hạnh phúc cho cậu dựa vào.
Cậu sợ hãi từ trong lòng cậu sẽ mất đi nàng.
Trần A Phúc thở dài một hơi, cúi đầu hôn trán cậu một cái, mới đứng dậy bỏ màn tơ xuống.
Nàng đi ra Đông Sương, chứng kiến bầu trời một vòng trăng sáng, thở ra một hơi thật dài. Trận chiến gian nan nhất, cuối cùng đánh xong.
Nàng trở về phòng rửa mặt xong, lại lách mình tiến vào không gian. Không có Đại Bảo bất tiện, nàng tiến vào không gian dễ dàng hơn.
Kim Yến Tử đang vểnh đuôi thật dài lên đúc phòng ở. Trần A Phúc nhìn một vòng, không nhìn thấy Kim Bối, hỏi: "Kim Bối đâu, tại sao không thấy nó?"
Kim Yến Tử dừng lại công việc trong miệng nói: "Con đặt nó tiến vào trong hoàng kim ốc, hy vọng lục tổ yến có thể cho nó nhiều linh khí hơn." Nói xong, lại bắt đầu bận việc.
Trần A Phúc ngồi ở bên cạnh nó, nhìn nó trong chốc lát, cảm thấy thể xác và tinh thần đều trầm tĩnh lại, mới ra ngoài lên giường ngủ.
Ngày Hôm sau, nàng rời giường sớm một chút, nàng muốn thời điểm Đại Bảo mở mắt ra nhìn thấy nàng đầu tiên.
Đại Bảo một đêm mộng đẹp. Khi cậu vừa mở mắt ra, trông thấy nương đang ngồi ở bên cạnh thì mỉm cười với nàng. Giống như dĩ vãng, cậu vừa lăn lông lốc đứng lên, ôm Trần A Phúc liền hôn một cái, nói: "Mẫu thân sớm."
Nói xong nhìn lại xung quanh một chút, giường đổi, màn tơ đổi, cả căn phòng đều không đồng nhất, mới nhớ tới mình đã đến đông sương phòng.
Trần A Phúc nhìn đến cô đơn trong mắt cậu, làm bộ như không nhìn ra, mặc xiêm y cho cậu.
Thói quen cũng cần phải có quá trình.
Điểm tâm xong, Trần A Phúc đưa cậu ra Phúc Viên, A Lộc đang đi nhanh đến bên này, lại dắt cậu đi đến Đường Viên. Sau lưng bọn họ, còn có Sở Tiểu Ngưu đi theo. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Lúc này, Vương lão ngũ gánh thùng nước đã đi tới, hắn cười nói: "Đại cô nương, ta muốn đi Phúc Viên gánh thùng nước."
Trần A Phúc suy đoán hắn hẳn là nghe được động tĩnh Trần Đại Bảo hơn nửa đêm còn làm ầm ĩ. Gật gật đầu với hắn, ý tứ là cứ tự nhiên.
Sáu ngày sau, khi Đại Bảo đã thành thói quen nghỉ ngơi một mình ở Đông Sương, Đường Viên lại náo nhiệt lên. Không chỉ tổ tôn Sở lão hầu gia trở về, ngay cả Trần Trụ Trì, Sở Hoa cùng vị hôn phu Tạ Lăng, nhi tử Hằng Ca nhi, La Tứ gia La Chí Viễn, La tứ nãi nãi cùng nữ nhi La Anh Đào, hơn nữa hộ vệ đầy tớ, tổng cộng bốn mươi mấy người vào ở Đường Viên.
Trần A Phúc nghe Tằng thẩm truyền tin, mới mấy biết rõ triệt để người mấy nhà này.
Tạ Tăng vị hôn phu Sở Hoa là con thứ hai thế tử Vệ Quốc công, nhậm một từ quan ngũ phẩm ở bên trong ngự lâm quân. Chức quan của hắn mặc dù không lớn, nhưng tổ phụ Tạ công gia của hắn chính là nhân vật nổi tiếng Đại Thuận Triều, bây giờ còn nhậm chính nhất phẩm đô đốc tả quân đô đốc phủ.
Khi đó Sở gia gặp rủi ro, căn bản bấu víu không tới việc hôn nhân tốt dạng này. Là vì mấy năm trước Tạ Lăng đi công cán biên quan, Sở Tam lão gia thỉnh hắn đến trong nhà chơi đùa, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy Sở Hoa xinh đẹp, liền nhớ thương lên. Sau khi về nhà, nháo chết nháo sống muốn kết hôn với Sở Hoa, Tạ quốc công không còn cách nào, chỉ đành sai người đi làm mai, hoàn thành một đoạn chuyện tốt này.
La Chí Viễn là nhi tử La đại lão gia, hắn bởi vì không khảo đậu Cử nhân, ân ấm một tiểu quan từ thất phẩm. Chức quan mặc dù nhỏ, nhưng dù sao là thực thiếu. Lần này mang tức phụ nữ nhi tới tham gia sinh nhật Sở Hàm Yên, đồng thời đi thăm cô cô Trần Trụ Trì. La đại lão gia là anh trai ruột của Bụi, hiện thời nhậm chức tuần phủ tỉnh Ký Bắc.
Cho nên Trần Trụ Trì mới có thể lựa chọn xuất gia ở Hồng Lâm Sơn cách bên này không xa. Địa phương bên này trưởng quan cao nhất là thân huynh trưởng của bà, lại cách thôn trang đồ cưới của bà gần.
Bọn họ là buổi trưa tới trước Đường Viên. Buổi chiều, Sở Lệnh Tuyên liền phái người đưa thiệp, thỉnh một nhà Trần Danh cùng mẫu tử Trần A Phúc đi Đường Viên ăn cơm tối.
Bởi vì vài người La gia cùng Tạ Lăng dù sao cũng là người ngoài, không tốt thỉnh bọn họ đến Phúc Viên ăn cơm. Liền muốn lấy danh nghĩa cha mẹ Trần A Phúc, do Trần Danh và Vương thị thỉnh bọn họ đi Lộc Viên ăn cơm, còn phải là tiệc chay. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{} ^d^l^q^d
Trần A Phúc và Trần Danh cùng Vương thị thương lượng thực đơn, nhượng Tằng Lão Đầu cùng Mục thẩm đi thị trấn mua nguyên liệu nấu ăn. Còn mua nhiều hơn vài món đồ, thời điểm những khách nhân đi làm trình nghi.
Lúc chạng vạng, Trần A Phúc, Vương thị và Trần Danh liền cùng đi Đường Viên. Đường Viên không lớn, bọn họ đều đi Hạ Đường viện bình thường lão gia tử ở.
Khi lần đầu tiên Trần A Phúc nhìn thấy Tạ Lăng, giật mình, hán tử giống như thiết tháp, chẳng qua ngũ quan vẫn không tệ. Hắn mặc dù lớn lên thô cuồng, nhưng tính tình lại thân sĩ, đối với Sở Hoa và Hằng Ca nhi vô cùng có kiên nhẫn, vừa nhìn chính là lão công tốt nhị thập tứ hiếu.
La Tứ gia La Chí Viễn ngược lại là một bộ quý công tử, tướng mạo tuấn tú, cao lớn vững chãi. Nghe nói là chủ nhân cực phong lưu, có mấy tiểu thiếp cùng nha đầu thông phòng, nếu không phải La tứ nãi nãi lợi hại, có lẽ sẽ huyên náo lại không ra gì.
La Tứ gia nhìn thấy Trần A Phúc đúng là sững sờ. Hắn nghe nói Trần A Phúc lớn lên đẹp, cũng biết rõ khuê nữ Trần Thế Anh không thể nào lớn lên không được đẹp. Nhưng thật sự gặp mặt, mới phát giác được so với trong tưởng tượng còn dễ nhìn hơn, không trách được thất hoàng tử đuổi tới Tham tướng phủ. Hắn không tự chủ nhìn nhiều hai mắt, nghe được Sở Lệnh Tuyên ho khan một tiếng, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Dư quang chú ý tức phụ mình một cái, mặt La tứ nãi nãi cũng có chút trầm rồi.
Chuyện hôm nay, hôm nay kết thúc. Đây là một thói quen tốt. Nhìn mắt cậu sưng thành một đường, cùng có tiếng nức nở không ngừng được, Trần A Phúc mặc dù đau lòng, nhưng cũng không ngăn cản cậu.
Nàng thấp thân ngăn cản lại Thất Thất và Hôi Hôi còn muốn cùng đi qua quấy rối, sẵng giọng: "Vật nhỏ ghen tị, nháo lâu như thế còn không nháo đủ hả?" Sau đó, búng đầu mỗi đứa một cái.
Hai vật nhỏ này, ở thời điểm Đại Bảo kéo giọng ra khóc rống liền chui vào. Chúng nó đứng ở trên bàn vừa xem tuồng, vừa ăn đậu phộng, còn ủng hộ Trần Đại Bảo.
"Không xa rời nhau, không xa rời nhau, không xa rời nhau, không xa rời nhau."
"Cùng nhau ngủ, cùng nhau ngủ, cùng nhau ngủ, cùng nhau ngủ."
...
Trần A Phúc tức giận đến cắn răng.
Nhìn thấy hai tiểu gia hỏa lại muốn xù lông, Trần A Phúc nói: "Không được phép lại nháo nữa, ngày mai ta liền kêu người đi thị trấn cho các con một đứa một cái vòng chân định chế."
Hai tiểu gia hỏa không biết cái gì là vòng chân, nhưng trực giác hẳn là đồ tốt. Thông qua tự mình cố gắng tranh thủ được phúc lợi, chúng nó còn vô cùng cao hứng, huýt sáo trở về phòng nghỉ ngơi.
Trần A Phúc thẳng thở dài, cẩu không chê nhà nghèo, chỉ có cẩu cẩu mới là bằng hữu tốt nhất nhân loại. Chim à, mèo à, đều là sủng vật, phải sủng ái. Mà mấy "Quý công tử" thông minh này, thì lại được sủng ái đến trên trời.
Đại Bảo viết xong việc học, đã giờ tý, mí mắt bị vây đến thẳng đánh nhau. Thu Nguyệt hầu hạ cậu rửa sạch sẽ xong, Trần A Phúc ngồi ở bên cạnh giường cậu kéo bàn tay nhỏ bé, nhìn cậu ngủ say sưa.
Đều ngủ rồi, cậu còn nói thầm một câu: "Nương, đừng rời khỏi con, vĩnh viễn..."
Nhìn cậu như thế, Trần A Phúc vẫn còn có chút lòng chua xót.
Hiện tại, nàng cuối cùng hiểu rõ vì cái gì tình cảm của quả phụ cùng con trai độc nhất gần như bệnh hoạn, bọn họ bài xích hết thảy người bên ngoài bọn họ.
Nàng không phải là quả phụ, nhưng một nữ nhân cùng một đứa con trai liên tục sinh hoạt thân mật chung một chỗ, liền có chút giống như hình thức chung đụng cô nhi quả mẫu.
Huống chi Đại Bảo rất rõ ràng mình là nhi tử nhặt được. Trong mắt cậu, Trần A Phúc không chỉ là mẫu thân cậu, lại là người duy nhất mang đến cuộc sống hạnh phúc cho cậu dựa vào.
Cậu sợ hãi từ trong lòng cậu sẽ mất đi nàng.
Trần A Phúc thở dài một hơi, cúi đầu hôn trán cậu một cái, mới đứng dậy bỏ màn tơ xuống.
Nàng đi ra Đông Sương, chứng kiến bầu trời một vòng trăng sáng, thở ra một hơi thật dài. Trận chiến gian nan nhất, cuối cùng đánh xong.
Nàng trở về phòng rửa mặt xong, lại lách mình tiến vào không gian. Không có Đại Bảo bất tiện, nàng tiến vào không gian dễ dàng hơn.
Kim Yến Tử đang vểnh đuôi thật dài lên đúc phòng ở. Trần A Phúc nhìn một vòng, không nhìn thấy Kim Bối, hỏi: "Kim Bối đâu, tại sao không thấy nó?"
Kim Yến Tử dừng lại công việc trong miệng nói: "Con đặt nó tiến vào trong hoàng kim ốc, hy vọng lục tổ yến có thể cho nó nhiều linh khí hơn." Nói xong, lại bắt đầu bận việc.
Trần A Phúc ngồi ở bên cạnh nó, nhìn nó trong chốc lát, cảm thấy thể xác và tinh thần đều trầm tĩnh lại, mới ra ngoài lên giường ngủ.
Ngày Hôm sau, nàng rời giường sớm một chút, nàng muốn thời điểm Đại Bảo mở mắt ra nhìn thấy nàng đầu tiên.
Đại Bảo một đêm mộng đẹp. Khi cậu vừa mở mắt ra, trông thấy nương đang ngồi ở bên cạnh thì mỉm cười với nàng. Giống như dĩ vãng, cậu vừa lăn lông lốc đứng lên, ôm Trần A Phúc liền hôn một cái, nói: "Mẫu thân sớm."
Nói xong nhìn lại xung quanh một chút, giường đổi, màn tơ đổi, cả căn phòng đều không đồng nhất, mới nhớ tới mình đã đến đông sương phòng.
Trần A Phúc nhìn đến cô đơn trong mắt cậu, làm bộ như không nhìn ra, mặc xiêm y cho cậu.
Thói quen cũng cần phải có quá trình.
Điểm tâm xong, Trần A Phúc đưa cậu ra Phúc Viên, A Lộc đang đi nhanh đến bên này, lại dắt cậu đi đến Đường Viên. Sau lưng bọn họ, còn có Sở Tiểu Ngưu đi theo. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Lúc này, Vương lão ngũ gánh thùng nước đã đi tới, hắn cười nói: "Đại cô nương, ta muốn đi Phúc Viên gánh thùng nước."
Trần A Phúc suy đoán hắn hẳn là nghe được động tĩnh Trần Đại Bảo hơn nửa đêm còn làm ầm ĩ. Gật gật đầu với hắn, ý tứ là cứ tự nhiên.
Sáu ngày sau, khi Đại Bảo đã thành thói quen nghỉ ngơi một mình ở Đông Sương, Đường Viên lại náo nhiệt lên. Không chỉ tổ tôn Sở lão hầu gia trở về, ngay cả Trần Trụ Trì, Sở Hoa cùng vị hôn phu Tạ Lăng, nhi tử Hằng Ca nhi, La Tứ gia La Chí Viễn, La tứ nãi nãi cùng nữ nhi La Anh Đào, hơn nữa hộ vệ đầy tớ, tổng cộng bốn mươi mấy người vào ở Đường Viên.
Trần A Phúc nghe Tằng thẩm truyền tin, mới mấy biết rõ triệt để người mấy nhà này.
Tạ Tăng vị hôn phu Sở Hoa là con thứ hai thế tử Vệ Quốc công, nhậm một từ quan ngũ phẩm ở bên trong ngự lâm quân. Chức quan của hắn mặc dù không lớn, nhưng tổ phụ Tạ công gia của hắn chính là nhân vật nổi tiếng Đại Thuận Triều, bây giờ còn nhậm chính nhất phẩm đô đốc tả quân đô đốc phủ.
Khi đó Sở gia gặp rủi ro, căn bản bấu víu không tới việc hôn nhân tốt dạng này. Là vì mấy năm trước Tạ Lăng đi công cán biên quan, Sở Tam lão gia thỉnh hắn đến trong nhà chơi đùa, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy Sở Hoa xinh đẹp, liền nhớ thương lên. Sau khi về nhà, nháo chết nháo sống muốn kết hôn với Sở Hoa, Tạ quốc công không còn cách nào, chỉ đành sai người đi làm mai, hoàn thành một đoạn chuyện tốt này.
La Chí Viễn là nhi tử La đại lão gia, hắn bởi vì không khảo đậu Cử nhân, ân ấm một tiểu quan từ thất phẩm. Chức quan mặc dù nhỏ, nhưng dù sao là thực thiếu. Lần này mang tức phụ nữ nhi tới tham gia sinh nhật Sở Hàm Yên, đồng thời đi thăm cô cô Trần Trụ Trì. La đại lão gia là anh trai ruột của Bụi, hiện thời nhậm chức tuần phủ tỉnh Ký Bắc.
Cho nên Trần Trụ Trì mới có thể lựa chọn xuất gia ở Hồng Lâm Sơn cách bên này không xa. Địa phương bên này trưởng quan cao nhất là thân huynh trưởng của bà, lại cách thôn trang đồ cưới của bà gần.
Bọn họ là buổi trưa tới trước Đường Viên. Buổi chiều, Sở Lệnh Tuyên liền phái người đưa thiệp, thỉnh một nhà Trần Danh cùng mẫu tử Trần A Phúc đi Đường Viên ăn cơm tối.
Bởi vì vài người La gia cùng Tạ Lăng dù sao cũng là người ngoài, không tốt thỉnh bọn họ đến Phúc Viên ăn cơm. Liền muốn lấy danh nghĩa cha mẹ Trần A Phúc, do Trần Danh và Vương thị thỉnh bọn họ đi Lộc Viên ăn cơm, còn phải là tiệc chay. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}
Trần A Phúc và Trần Danh cùng Vương thị thương lượng thực đơn, nhượng Tằng Lão Đầu cùng Mục thẩm đi thị trấn mua nguyên liệu nấu ăn. Còn mua nhiều hơn vài món đồ, thời điểm những khách nhân đi làm trình nghi.
Lúc chạng vạng, Trần A Phúc, Vương thị và Trần Danh liền cùng đi Đường Viên. Đường Viên không lớn, bọn họ đều đi Hạ Đường viện bình thường lão gia tử ở.
Khi lần đầu tiên Trần A Phúc nhìn thấy Tạ Lăng, giật mình, hán tử giống như thiết tháp, chẳng qua ngũ quan vẫn không tệ. Hắn mặc dù lớn lên thô cuồng, nhưng tính tình lại thân sĩ, đối với Sở Hoa và Hằng Ca nhi vô cùng có kiên nhẫn, vừa nhìn chính là lão công tốt nhị thập tứ hiếu.
La Tứ gia La Chí Viễn ngược lại là một bộ quý công tử, tướng mạo tuấn tú, cao lớn vững chãi. Nghe nói là chủ nhân cực phong lưu, có mấy tiểu thiếp cùng nha đầu thông phòng, nếu không phải La tứ nãi nãi lợi hại, có lẽ sẽ huyên náo lại không ra gì.
La Tứ gia nhìn thấy Trần A Phúc đúng là sững sờ. Hắn nghe nói Trần A Phúc lớn lên đẹp, cũng biết rõ khuê nữ Trần Thế Anh không thể nào lớn lên không được đẹp. Nhưng thật sự gặp mặt, mới phát giác được so với trong tưởng tượng còn dễ nhìn hơn, không trách được thất hoàng tử đuổi tới Tham tướng phủ. Hắn không tự chủ nhìn nhiều hai mắt, nghe được Sở Lệnh Tuyên ho khan một tiếng, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Dư quang chú ý tức phụ mình một cái, mặt La tứ nãi nãi cũng có chút trầm rồi.