Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nông Kiều Có Phúc - Chương 291: Không thăng bằng.
Trần A Phúc dẫn Hạ Nguyệt và Thu Nguyệt đi phòng bếp bận rộn, trong phòng chỉ còn lại ông cháu Sở gia thêm Trần Đại Bảo.
Sở lão hầu gia nhìn thấy bộ dáng Sở Lệnh Tuyên kích động đã có suy đoán, thấy không có người ngoài, mới thấp giọng hỏi: "Có phải hay không..."
Sở Lệnh Tuyên gật gật đầu, ngồi xuống nói bên tai ông: "Có thể đứng lên."
Lão gia nghe, vành mắt đều hồng, lẩm bẩm nói: "Có thể đứng lên, cách có thể đi đường liền không xa. Đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới, thật là không nghĩ đến..."
"Dạ." Sở Lệnh Tuyên đáp, rồi nhìn sang Đại Bảo ngồi ở bàn khác đang ngơ ngác nhìn hắn nói: "Hôm nay thái gia gia và phụ thân cao hứng, Đại Bảo là một tiểu nam tử hán, cũng nên uống rượu với chúng ta cùng vui vẻ."
Đại Bảo vừa nghe mình có thể uống rượu như nam nhân, cao hứng không thôi. Trước tay so như cây kéo, lại nhắc nhở hắn nói: "Phụ thân, người vắng vẻ muội muội. Muội muội chào hỏi người lâu như vậy, người cũng không để ý nàng."
Sở Hàm Yên đang mím miệng, mắt rưng rưng nước nhìn Sở Lệnh Tuyên. Vừa nghe Đại Bảo nói, lại ủy khuất, mở ra miệng nhỏ nhắn khóc lên.
Sở Lệnh Tuyên vội vàng đứng dậy đi ôm lấy khuê nữ, cười nói: "Phụ thân hôm nay cao hứng, chỉ lo nói chuyện cùng thái gia gia. Vắng vẻ khuê nữ, phụ thân xin lỗi."
Sở Lệnh Trí gấp đến không thôi, lớn tiếng nói: "Đại Bảo đều là tiểu nam tử hán, có thể uống rượu, vậy tiểu gia ta thì sao?"
Lão hầu gia cười ha ha, nói ra: "Con đương nhiên cũng là tiểu nam tử hán, cũng có thể uống rượu."
Nhưng khi Sở Lệnh Tuyên để Sở Hoài đi trong phòng bếp cầm rượu gạo, Sở Lệnh Trí đều ngoác miệng đến sau tai. Suy nghĩ cả nửa ngày, là rượu gạo!
Trần A Phúc bận rộn ở trong phòng bếp, nàng suy đoán có lẽ có quan hệ cùng Cửu hoàng tử. Bởi vì tháng ba lão hòa thượng liền lấy lục tổ yến đi, đã qua bảy tháng, bệnh tình Cửu hoàng tử hẳn là có tiến triển.
Nàng cũng cao hứng. Nếu như chân Cửu hoàng tử khỏe lại, Sở gia mới có thể mưu đồ nghiệp lớn, không cần phải chờ tới Đại Bảo lớn lên, Đại Bảo cũng sẽ không xông lên đầu tuyến.
Nàng xào tái nước sốt, làm tám món ăn. Trước có tám món ăn, tổng cộng là mười sáu món ăn, lấy ý "muốn thuận".
Trần A Phúc cởi tạp dề xuống, đặt món "Vận may phủ đầu" cuối cùng lên khay, tự mình bưng đi nhà ăn.
Đại Bảo kêu lớn: "Nương, phụ thân nói con là nam tử hán, cũng cho con uống rượu." Nói xong, còn giơ lên nửa bát rượu gạo trong tay cậu, đắc ý không thôi.
Trần A Phúc cười gật gật đầu, còn nói này món ăn gọi "Vận may phủ đầu", kỳ thật cách làm rất giống như sư tử đầu, chính là cuối cùng bên trong xối nước nàng thêm ớt tương đối nhiều, nhìn màu sắc tương đối đỏ, lấy cái này làm tên cát tường. Nàng sợ hai đứa bé bị cay, để bọn họ chỉ có thể ăn chính giữa viên lớn. Nghĩ tới, nếu là có hạt điều thì tốt rồi, có thể tạo màu, lại không cay.
Sở Lệnh Tuyên lại để cho Trần A Phúc uống rượu gạo giúp vui. Kỳ thật Trần A Phúc rất muốn uống bọn họ uống cái loại thanh hoa ủ đó, đời trước mình cũng là tửu lượng tám cân rượu trắng. Nhưng mà chỉ là ngẫm lại thế thôi, thời đại này nữ tử tửu lượng lớn cũng không hay.
Lão hầu gia và Sở Lệnh Tuyên bàn rượu này chân chính uống gần một canh giờ, đều uống cạn một vò rượu. Sở Lệnh Tuyên đỡ lão gia tử lung la lung lay, Tống mụ mụ dắt Sở Hàm Yên về Đường Viên.
Đi đến dưới gốc cây liễu trụi lủi, Sở Lệnh Tuyên đứng lại, quay đầu lại nhìn Trần A Phúc cùng Đại Bảo đứng ở cửa Phúc Viên phất phất tay, ở dưới sự thúc giục của lão gia tử, lại xoay người đi đến Đường Viên.
Lần này Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên từ biệt nhiều ngày, đến cuối tháng mười một còn không thấy bóng dáng của hắn. Chỉ ngẫu nhiên sẽ nhận được một phong thư của hắn, kể ra nỗi khổ tương tư.
Trong lúc đó, Trần A Phúc còn nhận thư của Trần Thực gửi đến, nói Dương Minh Viễn đã tự mình đi Trần gia phủ Định Châu xin cưới, Trần Thực đồng ý, cũng định vào tháng tám sang năm thành thân. Đồng thời, Dương Minh Viễn cũng viết phong thư phái người gửi cho Trần A Phúc, nói mình đã cầu hôn Trần A Mãn đường muội của nàng. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Trần A Phúc vô cùng cao hứng, phân biệt phái người đưa thư đi qua chúc mừng bọn họ.
Trần Thực lại phân biệt viết thư cho đại phòng cùng Trần Danh, nói cho bọn họ biết tin tức tốt này.
Hồ thị lại tâm lý không thăng bằng, đừng nói Hồ thị, ngay cả Trần Nghiệp đều chua xót. Khuê nữ nhị phòng và tam phòng tìm được người trong sạch, một người tìm là đại quan xuất thân thế gia, một người tìm là thương nhân thắt lưng mang bạc triệu, nhưng Trần A Cúc nhà hắn, đến bây giờ còn chưa nói được nhà ai.
Người khác vừa ý nhà bọn họ, bọn họ chướng mắt người ta. Bọn họ vừa ý, người ta lại chướng mắt bọn họ.
Trần A Cúc vừa ý Hồ Vi nhi tử Hồ lão ngũ, cảm thấy hắn bộ dạng đẹp, trong nhà có tiền có đất, bản thân hiện thời lại làm tiểu lại ở hộ phòng huyện nha.
Trần Nghiệp và Hồ thị đều cảm thấy thân càng thêm thân, hiểu tận gốc rễ, rất tốt. Nếu là trước kia, bọn họ cũng không có sức lực làm thân gia cùng Hồ lão ngũ, nhưng mà bây giờ tình huống bất đồng, nhà mình có tiền không nói, Hồ lão ngũ còn muốn thông qua bọn họ chắp nối cùng Trần Danh và Đường Viên.
Làm bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới là, Hồ lão ngũ lại kiếm cớ đẩy...
Hôm nay là hai mươi chín tháng mười một, Lộc Viên giết heo cuối năm. Sở dĩ chọn vào hôm nay, là vì A Lộc và Đại Bảo được nghỉ hưu mộc.
Sáng sớm, không chỉ Đại Bảo đi Lộc Viên làm chủ nhân, ngay cả Sở Lệnh Trí cùng Sở lão gia tử, cùng với động vật gia cũng sớm một chút đi Lộc Viên xem náo nhiệt.
Lần này là lần đầu tiên nhà Trần Danh giết heo mừng năm mới, ngay cả Trần Danh đều kích động không thôi. Hiện thời danh tiếng của hắn rất vang ở một vùng phụ cận, rất nhiều thôn dân giết heo ăn tết đều thỉnh hắn, cho nên nhà hắn cũng thỉnh rất nhiều người, không chỉ có Hưởng La thôn, còn có Thượng Thủy thôn cùng Cổ Tỉnh thôn. Cũng may nhà hắn khá lớn, cũng chứa nổi nhiều người như thế.
Hồ lão ngũ cùng vài địa chủ, Lý Chính đều liên tục không ngừng chạy tới, bọn họ không chỉ là muốn giao hảo cùng Trần Danh, còn biết hôm nay lão hầu gia cùng La quản sự nhất định sẽ đi Lộc Viên ăn cơm.
Mặc dù Trần A Phúc cũng muốn đi Lộc Viên tham gia náo nhiệt, nhưng Sở Hàm Yên sợ hãi thấy nhiều người, hai người các nàng đều không đi qua. Lại để cho Hạ Nguyệt đi bên kia kêu Trần Đại Nha, Võ Tiểu Thanh đến, hơn nữa La Mai, vài tiểu cô nương chơi ở phòng bên tây sương.
Trần A Phúc đóng kĩ cửa sổ Tây Sương. Bởi vì hậu viện Lộc Viên quá náo nhiệt, tiếng heo kêu thảm thiết, tiếng hò hưng phấn reo của các nam nhân, sợ hù dọa tiểu cô nương. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Buổi trưa, Thu Nguyệt mang theo một cái hộp đựng thức ăn từ Lộc Viên lại đây, trong hộp cơm chứa một bồn lớn món ăn giết heo. Tằng thẩm đã làm xong cơm, lại xào chút thức ăn, Trần A Phúc dẫn mấy người hài tử, liền cùng nhau ăn cơm món ăn giết heo.
Thu Nguyệt cười nói với Trần A Phúc: "Hai con đều hơn hai trăm cân, đồ tể nói đây là heo lớn lên mập nhất một vùng."
Sở Hàm Yên ăn nhất khối dồi trường, cau cái mũi nhỏ, buồn bực nói: "Di di, ca ca nói món ăn giết heo ăn rất ngon, là món ngon nhất mỹ vị nhất. Sao tỷ muội không cảm thấy vậy?"
Đây là lần đầu tiên Sở tiểu cô nương nghi vấn lời Trần Đại Bảo nói.
Trần Đại Nha đã ăn nhiều miếng thịt to, nghe Sở Hàm Yên nói, lau miệng nhỏ một cái mồm mép lém lỉnh nói: "Món ăn giết heo cực ngon nha."
Võ Tiểu Thanh cũng gật gật đầu nói: "Ừm, món ăn giết heo ăn ngon, ca ca ta cũng thích ăn nhất. Ngày đó nhà ông ngoại ta giết heo, ca ca ta phải đến trường không được đi, còn khóc nữa."
Trần A Phúc đi phòng bếp làm một đĩa chấm, nhúng nhúng thịt thức ăn giết heo cùng món ăn ở trong đĩa, cho tiểu cô nương ăn, tiểu cô nương mới hài lòng gật đầu.
Sở lão hầu gia nhìn thấy bộ dáng Sở Lệnh Tuyên kích động đã có suy đoán, thấy không có người ngoài, mới thấp giọng hỏi: "Có phải hay không..."
Sở Lệnh Tuyên gật gật đầu, ngồi xuống nói bên tai ông: "Có thể đứng lên."
Lão gia nghe, vành mắt đều hồng, lẩm bẩm nói: "Có thể đứng lên, cách có thể đi đường liền không xa. Đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới, thật là không nghĩ đến..."
"Dạ." Sở Lệnh Tuyên đáp, rồi nhìn sang Đại Bảo ngồi ở bàn khác đang ngơ ngác nhìn hắn nói: "Hôm nay thái gia gia và phụ thân cao hứng, Đại Bảo là một tiểu nam tử hán, cũng nên uống rượu với chúng ta cùng vui vẻ."
Đại Bảo vừa nghe mình có thể uống rượu như nam nhân, cao hứng không thôi. Trước tay so như cây kéo, lại nhắc nhở hắn nói: "Phụ thân, người vắng vẻ muội muội. Muội muội chào hỏi người lâu như vậy, người cũng không để ý nàng."
Sở Hàm Yên đang mím miệng, mắt rưng rưng nước nhìn Sở Lệnh Tuyên. Vừa nghe Đại Bảo nói, lại ủy khuất, mở ra miệng nhỏ nhắn khóc lên.
Sở Lệnh Tuyên vội vàng đứng dậy đi ôm lấy khuê nữ, cười nói: "Phụ thân hôm nay cao hứng, chỉ lo nói chuyện cùng thái gia gia. Vắng vẻ khuê nữ, phụ thân xin lỗi."
Sở Lệnh Trí gấp đến không thôi, lớn tiếng nói: "Đại Bảo đều là tiểu nam tử hán, có thể uống rượu, vậy tiểu gia ta thì sao?"
Lão hầu gia cười ha ha, nói ra: "Con đương nhiên cũng là tiểu nam tử hán, cũng có thể uống rượu."
Nhưng khi Sở Lệnh Tuyên để Sở Hoài đi trong phòng bếp cầm rượu gạo, Sở Lệnh Trí đều ngoác miệng đến sau tai. Suy nghĩ cả nửa ngày, là rượu gạo!
Trần A Phúc bận rộn ở trong phòng bếp, nàng suy đoán có lẽ có quan hệ cùng Cửu hoàng tử. Bởi vì tháng ba lão hòa thượng liền lấy lục tổ yến đi, đã qua bảy tháng, bệnh tình Cửu hoàng tử hẳn là có tiến triển.
Nàng cũng cao hứng. Nếu như chân Cửu hoàng tử khỏe lại, Sở gia mới có thể mưu đồ nghiệp lớn, không cần phải chờ tới Đại Bảo lớn lên, Đại Bảo cũng sẽ không xông lên đầu tuyến.
Nàng xào tái nước sốt, làm tám món ăn. Trước có tám món ăn, tổng cộng là mười sáu món ăn, lấy ý "muốn thuận".
Trần A Phúc cởi tạp dề xuống, đặt món "Vận may phủ đầu" cuối cùng lên khay, tự mình bưng đi nhà ăn.
Đại Bảo kêu lớn: "Nương, phụ thân nói con là nam tử hán, cũng cho con uống rượu." Nói xong, còn giơ lên nửa bát rượu gạo trong tay cậu, đắc ý không thôi.
Trần A Phúc cười gật gật đầu, còn nói này món ăn gọi "Vận may phủ đầu", kỳ thật cách làm rất giống như sư tử đầu, chính là cuối cùng bên trong xối nước nàng thêm ớt tương đối nhiều, nhìn màu sắc tương đối đỏ, lấy cái này làm tên cát tường. Nàng sợ hai đứa bé bị cay, để bọn họ chỉ có thể ăn chính giữa viên lớn. Nghĩ tới, nếu là có hạt điều thì tốt rồi, có thể tạo màu, lại không cay.
Sở Lệnh Tuyên lại để cho Trần A Phúc uống rượu gạo giúp vui. Kỳ thật Trần A Phúc rất muốn uống bọn họ uống cái loại thanh hoa ủ đó, đời trước mình cũng là tửu lượng tám cân rượu trắng. Nhưng mà chỉ là ngẫm lại thế thôi, thời đại này nữ tử tửu lượng lớn cũng không hay.
Lão hầu gia và Sở Lệnh Tuyên bàn rượu này chân chính uống gần một canh giờ, đều uống cạn một vò rượu. Sở Lệnh Tuyên đỡ lão gia tử lung la lung lay, Tống mụ mụ dắt Sở Hàm Yên về Đường Viên.
Đi đến dưới gốc cây liễu trụi lủi, Sở Lệnh Tuyên đứng lại, quay đầu lại nhìn Trần A Phúc cùng Đại Bảo đứng ở cửa Phúc Viên phất phất tay, ở dưới sự thúc giục của lão gia tử, lại xoay người đi đến Đường Viên.
Lần này Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên từ biệt nhiều ngày, đến cuối tháng mười một còn không thấy bóng dáng của hắn. Chỉ ngẫu nhiên sẽ nhận được một phong thư của hắn, kể ra nỗi khổ tương tư.
Trong lúc đó, Trần A Phúc còn nhận thư của Trần Thực gửi đến, nói Dương Minh Viễn đã tự mình đi Trần gia phủ Định Châu xin cưới, Trần Thực đồng ý, cũng định vào tháng tám sang năm thành thân. Đồng thời, Dương Minh Viễn cũng viết phong thư phái người gửi cho Trần A Phúc, nói mình đã cầu hôn Trần A Mãn đường muội của nàng. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Trần A Phúc vô cùng cao hứng, phân biệt phái người đưa thư đi qua chúc mừng bọn họ.
Trần Thực lại phân biệt viết thư cho đại phòng cùng Trần Danh, nói cho bọn họ biết tin tức tốt này.
Hồ thị lại tâm lý không thăng bằng, đừng nói Hồ thị, ngay cả Trần Nghiệp đều chua xót. Khuê nữ nhị phòng và tam phòng tìm được người trong sạch, một người tìm là đại quan xuất thân thế gia, một người tìm là thương nhân thắt lưng mang bạc triệu, nhưng Trần A Cúc nhà hắn, đến bây giờ còn chưa nói được nhà ai.
Người khác vừa ý nhà bọn họ, bọn họ chướng mắt người ta. Bọn họ vừa ý, người ta lại chướng mắt bọn họ.
Trần A Cúc vừa ý Hồ Vi nhi tử Hồ lão ngũ, cảm thấy hắn bộ dạng đẹp, trong nhà có tiền có đất, bản thân hiện thời lại làm tiểu lại ở hộ phòng huyện nha.
Trần Nghiệp và Hồ thị đều cảm thấy thân càng thêm thân, hiểu tận gốc rễ, rất tốt. Nếu là trước kia, bọn họ cũng không có sức lực làm thân gia cùng Hồ lão ngũ, nhưng mà bây giờ tình huống bất đồng, nhà mình có tiền không nói, Hồ lão ngũ còn muốn thông qua bọn họ chắp nối cùng Trần Danh và Đường Viên.
Làm bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới là, Hồ lão ngũ lại kiếm cớ đẩy...
Hôm nay là hai mươi chín tháng mười một, Lộc Viên giết heo cuối năm. Sở dĩ chọn vào hôm nay, là vì A Lộc và Đại Bảo được nghỉ hưu mộc.
Sáng sớm, không chỉ Đại Bảo đi Lộc Viên làm chủ nhân, ngay cả Sở Lệnh Trí cùng Sở lão gia tử, cùng với động vật gia cũng sớm một chút đi Lộc Viên xem náo nhiệt.
Lần này là lần đầu tiên nhà Trần Danh giết heo mừng năm mới, ngay cả Trần Danh đều kích động không thôi. Hiện thời danh tiếng của hắn rất vang ở một vùng phụ cận, rất nhiều thôn dân giết heo ăn tết đều thỉnh hắn, cho nên nhà hắn cũng thỉnh rất nhiều người, không chỉ có Hưởng La thôn, còn có Thượng Thủy thôn cùng Cổ Tỉnh thôn. Cũng may nhà hắn khá lớn, cũng chứa nổi nhiều người như thế.
Hồ lão ngũ cùng vài địa chủ, Lý Chính đều liên tục không ngừng chạy tới, bọn họ không chỉ là muốn giao hảo cùng Trần Danh, còn biết hôm nay lão hầu gia cùng La quản sự nhất định sẽ đi Lộc Viên ăn cơm.
Mặc dù Trần A Phúc cũng muốn đi Lộc Viên tham gia náo nhiệt, nhưng Sở Hàm Yên sợ hãi thấy nhiều người, hai người các nàng đều không đi qua. Lại để cho Hạ Nguyệt đi bên kia kêu Trần Đại Nha, Võ Tiểu Thanh đến, hơn nữa La Mai, vài tiểu cô nương chơi ở phòng bên tây sương.
Trần A Phúc đóng kĩ cửa sổ Tây Sương. Bởi vì hậu viện Lộc Viên quá náo nhiệt, tiếng heo kêu thảm thiết, tiếng hò hưng phấn reo của các nam nhân, sợ hù dọa tiểu cô nương. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Buổi trưa, Thu Nguyệt mang theo một cái hộp đựng thức ăn từ Lộc Viên lại đây, trong hộp cơm chứa một bồn lớn món ăn giết heo. Tằng thẩm đã làm xong cơm, lại xào chút thức ăn, Trần A Phúc dẫn mấy người hài tử, liền cùng nhau ăn cơm món ăn giết heo.
Thu Nguyệt cười nói với Trần A Phúc: "Hai con đều hơn hai trăm cân, đồ tể nói đây là heo lớn lên mập nhất một vùng."
Sở Hàm Yên ăn nhất khối dồi trường, cau cái mũi nhỏ, buồn bực nói: "Di di, ca ca nói món ăn giết heo ăn rất ngon, là món ngon nhất mỹ vị nhất. Sao tỷ muội không cảm thấy vậy?"
Đây là lần đầu tiên Sở tiểu cô nương nghi vấn lời Trần Đại Bảo nói.
Trần Đại Nha đã ăn nhiều miếng thịt to, nghe Sở Hàm Yên nói, lau miệng nhỏ một cái mồm mép lém lỉnh nói: "Món ăn giết heo cực ngon nha."
Võ Tiểu Thanh cũng gật gật đầu nói: "Ừm, món ăn giết heo ăn ngon, ca ca ta cũng thích ăn nhất. Ngày đó nhà ông ngoại ta giết heo, ca ca ta phải đến trường không được đi, còn khóc nữa."
Trần A Phúc đi phòng bếp làm một đĩa chấm, nhúng nhúng thịt thức ăn giết heo cùng món ăn ở trong đĩa, cho tiểu cô nương ăn, tiểu cô nương mới hài lòng gật đầu.
Bình luận facebook