Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nông Kiều Có Phúc - Chương 300: Cha và con gái.
Trần gia ở kinh thành có một cái trạch viện tam tiến, Trần Thế Anh đến kinh thành báo cáo công tác hoặc là công cán, cũng sẽ ở nơi này.
Tòa nhà không lớn, khéo léo tinh xảo. Giang thị ở tại chính viện, Trần Vũ Lam trụ gần Tây viện, ba vị cô nương Trần A Phúc thì được an bài trụ dãy nhà sau.
Trong sân dãy nhà sau trồng một gốc cây liễu, cành đã bắt đầu nảy mầm xanh biếc, tươi xanh non mềm đến có thể chảy ra nước. Trung gian còn có một cái hồ ngọc bích khẽ cong, trong hồ dưỡng vài con cá chép, bên cạnh ao tùy ý xây vài tảng đá lớn.
Chính phòng là năm gian phòng mang hai gian phòng bên, đông tây sương phòng là ba gian mang hai gian phòng bên.
Trần A Phúc và Trần Vũ Tình phân biệt ở lại phòng đông gian, tây gian, Trần Vũ Hà trụ Tây Sương.
Ngày hôm sau, Giang thị dẫn bốn tỷ đệ về nhà mẹ đẻ Giang phủ. Nhà mẹ đẻ Giang thị là vọng tộc Hồ Quảng, hai đời trước đó đã từng ra một hộ bộ thượng thư, hiện tại trong tộc cũng có nhiều người làm quan ở các nơi Đại Thuận Triều. Chỉ là không có được thế như hai đời trước, quan lớn nhất chính là phụ thân Giang thị Giang đại nhân, hiện thời nhậm từ tam phẩm thái phó tự khanh.
Giang thị là nữ nhi tướng mạo bình thường nhất Giang gia, lúc trước còn "Khắc" chết hai vị hôn phu, nhưng vị hôn phu nàng gả lại là tốt nhất trong nữ nhi Giang gia. Mặc dù Trần Thế Anh là thư sinh bần hàn, lại là thám hoa lang Hoàng thượng bổ nhiệm, có tài học, lại tương đối có thủ đoạn,trong mười mấy năm liền làm đến quan tứ phẩm. Mặc dù chỉ là một Tri phủ, lại là Tri phủ phủ Định Châu có vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu. Phàm là ngồi xong vị trí này, cũng sẽ càng tiến một bước.
Tỷ đệ Trần gia dập đầu cho Giang lão phu nhân, lão phu nhân cho lễ ra mắt Trần A Phúc cùng Trần Vũ Hà, liền ôm Trần Vũ Tình và Trần Vũ Lam vào trong ngực gọi một trận "Bảo bối, tâm can".
Trần A Phúc biết mình cái "Ngoại tôn nữ nhi" này chướng mắt, liền kéo Trần Vũ Hà ở dưới sự hướng dẫn của cô nương Giang gia, đi trong hoa viên ngắm hoa, để cho tổ tôn ba đời ruột thịt bọn họ nói một chút lời tri tâm.
Sớm tinh mơ ngày hai mươi lăm, Trần phủ kéo hồng lăng treo đèn, cửa chính mở rộng ra, hôm nay là ngày Sở phủ hạ sính.
Bởi vì Trần Thế Anh không ở đây, Giang thị thỉnh đệ đệ của nàng lại đây giúp đỡ chào hỏi khách khứa.
Sở Lệnh Tuyên cùng bà mai Giao đại nhân đều xin nghỉ, tự mình đến Trần phủ hạ sính, sính lễ sáu mươi bốn gánh, sính kim là năm ngàn lượng bạc.
Giang thị nghe theo ý tứ Trần Thế Anh, đều cất sính kim cùng kim sức vải vóc vào bên trong đồ cưới của Trần A Phúc, Trần A Phúc liền có tiền đáy hòm là sáu ngàn lượng bạc. Chỉ là dựa vào một ít đồ cưới phong phú này, nàng đã là một tiểu phú bà 100%.
Ngày sáu tháng hai, Trần phủ đi Sở phủ trải giường.
Tim Trần A Phúc cũng nâng lên, ở hôn kỳ một ngày một ngày tiến tới gần.
Buổi chiều ngày chín tháng hai, ba tỷ muội Trần A Phúc đang chen lấn ngồi ở trên giường gạch phía đông phòng nói cười, Trần Vũ Lam ngồi ở trên ghế gấm cạnh giường đất. Trần Thế Anh đến, hắn vừa mới đến kinh thành, ăn cơm liền tới chỗ này.
Bốn tỷ đệ vội vàng đứng dậy hành lễ, kêu: "Phụ thân."
Trần Thế Anh vui mừng gật đầu, nói: "Trưởng tỷ các con liền phải xuất giá, là phải đi theo nàng nhiều chút."
Trần Vũ Tình biết rõ phụ thân muốn đơn độc trò chuyện cùng tỷ tỷ, liền lôi Trần Vũ Lam cùng Trần Vũ Hà đi.
Trần Thế Anh ngồi trên giường gạch, vỗ vỗ bên cạnh giường, nói với Trần A Phúc còn đứng: "Khuê nữ lại đây, ngồi kề bên phụ thân. Về sau con chính là con của nhà người ta, phải thủ lễ." Nói xong, còn rất là cô đơn thở dài một hơi.
Phụ thân cùng nữ nhi thân cận, ở kiếp trước đặc biệt bình thường. Thậm chí còn có một câu nói đặc biệt ấm lòng, con gái là tình nhân đời trước của cha, nhất định sẽ được cha yêu thương một đời một thế.
Nhưng ở cổ đại, quan hệ giữa phụ thân và hài tử cũng sẽ không vô cùng thân cận. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Huống chi, Trần A Phúc đã là khuê nữ mười bảy tuổi, lập tức liền phải xuất giá, theo lý Trần Thế Anh cách làm này cũng không thỏa đáng. Nhưng Trần Thế Anh đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, cộng thêm tính cách cho phép, thuộc về phái đổi mới, lại là người tương đối cảm tính, nói chuyện làm việc trước đến giờ chưa bao giờ tuân theo lề thói cũ, chuyện này hắn làm ra được.
Trần A Phúc vốn cũng không phải là linh hồn thời đại này, cũng liền ngồi xuống bên cạnh hắn.
Trần Thế Anh kéo tay nàng một cái nói: "Phúc nhi từ nhỏ không lớn lên ở bên cạnh phụ thân. Phụ thân chưa từng ôm con, cũng chưa từng tay cầm tay dạy con viết chữ, một câu một câu dạy con ngâm thơ, càng chưa từng đút con ăn kẹo ăn cơm, đây là tiếc nuối cả đời phụ thân. Con vừa xuất hiện ở trước mặt phụ thân, chính là đại cô nương cao lớn như thế, những tiếc nuối kia là phụ thân cả đời cũng đền bù không được. Chao ôi, từ ngày mai, con cũng không phải là cô nương Trần gia ta, mà là tức phụ Sở gia. Phụ thân và con chung đụng không nhiều, về sau lại càng ít. Phụ thân, không bỏ được con..."
Nói còn chưa dứt lời, vành mắt liền đỏ lên.
Trần Thế Anh nói mấy lời này, đột nhiên làm Trần A Phúc, không, phải nói là Trần Yến Yến, thức tỉnh ký ức chôn ở chỗ sâu nhất trong đầu nàng. Trước ba tuổi, ba ba ôm nàng giơ lên cao cao, cố ý dùng hàm râu thô sáp cọ cọ nàng, nàng nhột cười khanh khách không ngừng, cũng chọc cho mẹ ở một bên cười không ngừng... Một ít này nàng về sau dùng sức nghĩ dùng sức nhớ cũng ngắt quãng không nhớ ra được, thế nhưng xuất hiện ở trước mắt nàng. Hơn nữa, ấm áp trong mắt cùng vẻ mặt của ba ba, vô cùng giống Trần Thế Anh.
Nước mắt của nàng xông tới một cái, cúi đầu nức nở nghẹn ngào một tiếng: "Ba ba, ba ba..."
Trần Thế Anh không có nghe rõ, cho rằng nàng gọi là "Phụ thân", nhìn nữ nhi chảy nước mắt, lại đau lòng, vội vàng dỗ dành nói: "Khuê nữ đừng khóc, cho dù con lập gia đình, vẫn là khuê nữ của phụ thân. Về sau, nếu như tiểu tử Sở Lệnh Tuyên kia dám khi dễ con, hoặc là Sở gia dám để con chịu ủy khuất, con đừng chịu đựng, trở về nói cho phụ thân. Phụ thân mặc dù quan không lớn như nhà hắn, nhưng phụ thân cũng sẽ không để cho khuê nữ của mình tùy ý bị người bắt nạt. Phụ thân không thể để cho con đã chịu đựng nhiều ủy khuất như vậy, tương lai tiếp tục chịu ủy khuất..."
Khi Trần Thế Anh và Trần A Phúc xuất hiện ở nhà ăn chính viện, tất cả mọi người cũng nhìn ra được bọn họ mới vừa khóc.
Giang thị cười trêu ghẹo nói: "Khuê nữ phải xuất giá, lão gia không nỡ đi?"
Trần Thế Anh ngượng ngùng có chút thẹn thùng.
Giang thị lại cười nói: "Đừng nói lão gia, cho dù là thiếp, cũng không nỡ. Phúc nhi mặc dù không có gửi hồn sống ở bụng trong thiếp, nhưng chúng ta có duyên phận mẹ con. Chúng ta chung đụng còn không được bao lâu, nàng liền phải lập gia đình, mấy ngày nay thiếp đều ngủ không an."
Nói xong, còn lau nước mắt một cái.
Nàng đều nói được dễ nghe dạng này, Trần A Phúc cũng vội vàng đỏ mắt lên vòng lên trước ôm cánh tay nàng, làm nũng nói: "Mẫu thân."
Trần Thế Anh cười ra tiếng, nói: "Thật sự là, phụ nhân vừa đến thời điểm mấu chốt liền xử trí theo cảm tính. Khuê nữ lập gia đình, là hỉ sự, còn khóc khóc nước mắt nước mắt." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Sau khi ăn xong, mấy người Trần Thế Anh đi sảnh phòng trò chuyện, Giang thị đi ở phía sau, nhìn trượng phu cùng mấy… trai gái khác đã ra phòng, nói khẽ với Trần Vũ Tình đang đỡ nàng: "Nhìn con chút tiền đồ, này còn ghen tỵ?"
Trần Vũ Tình là thật ghen tỵ, chu môi nói: "Phụ thân đối với đại tỷ còn tốt hơn với con rất nhiều."
Giang thị nói: "Tốt hơn, con cũng là đích nữ duy nhất của cha con, thân phận này ai cũng đoạt không đi được. Bé gái ngốc, ăn những thứ dấm kia không có ý nghĩa. Cha con là trời của chúng ta, như thế nào có lợi nhất đối với con, thì con làm như thế đó..."
Tòa nhà không lớn, khéo léo tinh xảo. Giang thị ở tại chính viện, Trần Vũ Lam trụ gần Tây viện, ba vị cô nương Trần A Phúc thì được an bài trụ dãy nhà sau.
Trong sân dãy nhà sau trồng một gốc cây liễu, cành đã bắt đầu nảy mầm xanh biếc, tươi xanh non mềm đến có thể chảy ra nước. Trung gian còn có một cái hồ ngọc bích khẽ cong, trong hồ dưỡng vài con cá chép, bên cạnh ao tùy ý xây vài tảng đá lớn.
Chính phòng là năm gian phòng mang hai gian phòng bên, đông tây sương phòng là ba gian mang hai gian phòng bên.
Trần A Phúc và Trần Vũ Tình phân biệt ở lại phòng đông gian, tây gian, Trần Vũ Hà trụ Tây Sương.
Ngày hôm sau, Giang thị dẫn bốn tỷ đệ về nhà mẹ đẻ Giang phủ. Nhà mẹ đẻ Giang thị là vọng tộc Hồ Quảng, hai đời trước đó đã từng ra một hộ bộ thượng thư, hiện tại trong tộc cũng có nhiều người làm quan ở các nơi Đại Thuận Triều. Chỉ là không có được thế như hai đời trước, quan lớn nhất chính là phụ thân Giang thị Giang đại nhân, hiện thời nhậm từ tam phẩm thái phó tự khanh.
Giang thị là nữ nhi tướng mạo bình thường nhất Giang gia, lúc trước còn "Khắc" chết hai vị hôn phu, nhưng vị hôn phu nàng gả lại là tốt nhất trong nữ nhi Giang gia. Mặc dù Trần Thế Anh là thư sinh bần hàn, lại là thám hoa lang Hoàng thượng bổ nhiệm, có tài học, lại tương đối có thủ đoạn,trong mười mấy năm liền làm đến quan tứ phẩm. Mặc dù chỉ là một Tri phủ, lại là Tri phủ phủ Định Châu có vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu. Phàm là ngồi xong vị trí này, cũng sẽ càng tiến một bước.
Tỷ đệ Trần gia dập đầu cho Giang lão phu nhân, lão phu nhân cho lễ ra mắt Trần A Phúc cùng Trần Vũ Hà, liền ôm Trần Vũ Tình và Trần Vũ Lam vào trong ngực gọi một trận "Bảo bối, tâm can".
Trần A Phúc biết mình cái "Ngoại tôn nữ nhi" này chướng mắt, liền kéo Trần Vũ Hà ở dưới sự hướng dẫn của cô nương Giang gia, đi trong hoa viên ngắm hoa, để cho tổ tôn ba đời ruột thịt bọn họ nói một chút lời tri tâm.
Sớm tinh mơ ngày hai mươi lăm, Trần phủ kéo hồng lăng treo đèn, cửa chính mở rộng ra, hôm nay là ngày Sở phủ hạ sính.
Bởi vì Trần Thế Anh không ở đây, Giang thị thỉnh đệ đệ của nàng lại đây giúp đỡ chào hỏi khách khứa.
Sở Lệnh Tuyên cùng bà mai Giao đại nhân đều xin nghỉ, tự mình đến Trần phủ hạ sính, sính lễ sáu mươi bốn gánh, sính kim là năm ngàn lượng bạc.
Giang thị nghe theo ý tứ Trần Thế Anh, đều cất sính kim cùng kim sức vải vóc vào bên trong đồ cưới của Trần A Phúc, Trần A Phúc liền có tiền đáy hòm là sáu ngàn lượng bạc. Chỉ là dựa vào một ít đồ cưới phong phú này, nàng đã là một tiểu phú bà 100%.
Ngày sáu tháng hai, Trần phủ đi Sở phủ trải giường.
Tim Trần A Phúc cũng nâng lên, ở hôn kỳ một ngày một ngày tiến tới gần.
Buổi chiều ngày chín tháng hai, ba tỷ muội Trần A Phúc đang chen lấn ngồi ở trên giường gạch phía đông phòng nói cười, Trần Vũ Lam ngồi ở trên ghế gấm cạnh giường đất. Trần Thế Anh đến, hắn vừa mới đến kinh thành, ăn cơm liền tới chỗ này.
Bốn tỷ đệ vội vàng đứng dậy hành lễ, kêu: "Phụ thân."
Trần Thế Anh vui mừng gật đầu, nói: "Trưởng tỷ các con liền phải xuất giá, là phải đi theo nàng nhiều chút."
Trần Vũ Tình biết rõ phụ thân muốn đơn độc trò chuyện cùng tỷ tỷ, liền lôi Trần Vũ Lam cùng Trần Vũ Hà đi.
Trần Thế Anh ngồi trên giường gạch, vỗ vỗ bên cạnh giường, nói với Trần A Phúc còn đứng: "Khuê nữ lại đây, ngồi kề bên phụ thân. Về sau con chính là con của nhà người ta, phải thủ lễ." Nói xong, còn rất là cô đơn thở dài một hơi.
Phụ thân cùng nữ nhi thân cận, ở kiếp trước đặc biệt bình thường. Thậm chí còn có một câu nói đặc biệt ấm lòng, con gái là tình nhân đời trước của cha, nhất định sẽ được cha yêu thương một đời một thế.
Nhưng ở cổ đại, quan hệ giữa phụ thân và hài tử cũng sẽ không vô cùng thân cận. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Huống chi, Trần A Phúc đã là khuê nữ mười bảy tuổi, lập tức liền phải xuất giá, theo lý Trần Thế Anh cách làm này cũng không thỏa đáng. Nhưng Trần Thế Anh đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, cộng thêm tính cách cho phép, thuộc về phái đổi mới, lại là người tương đối cảm tính, nói chuyện làm việc trước đến giờ chưa bao giờ tuân theo lề thói cũ, chuyện này hắn làm ra được.
Trần A Phúc vốn cũng không phải là linh hồn thời đại này, cũng liền ngồi xuống bên cạnh hắn.
Trần Thế Anh kéo tay nàng một cái nói: "Phúc nhi từ nhỏ không lớn lên ở bên cạnh phụ thân. Phụ thân chưa từng ôm con, cũng chưa từng tay cầm tay dạy con viết chữ, một câu một câu dạy con ngâm thơ, càng chưa từng đút con ăn kẹo ăn cơm, đây là tiếc nuối cả đời phụ thân. Con vừa xuất hiện ở trước mặt phụ thân, chính là đại cô nương cao lớn như thế, những tiếc nuối kia là phụ thân cả đời cũng đền bù không được. Chao ôi, từ ngày mai, con cũng không phải là cô nương Trần gia ta, mà là tức phụ Sở gia. Phụ thân và con chung đụng không nhiều, về sau lại càng ít. Phụ thân, không bỏ được con..."
Nói còn chưa dứt lời, vành mắt liền đỏ lên.
Trần Thế Anh nói mấy lời này, đột nhiên làm Trần A Phúc, không, phải nói là Trần Yến Yến, thức tỉnh ký ức chôn ở chỗ sâu nhất trong đầu nàng. Trước ba tuổi, ba ba ôm nàng giơ lên cao cao, cố ý dùng hàm râu thô sáp cọ cọ nàng, nàng nhột cười khanh khách không ngừng, cũng chọc cho mẹ ở một bên cười không ngừng... Một ít này nàng về sau dùng sức nghĩ dùng sức nhớ cũng ngắt quãng không nhớ ra được, thế nhưng xuất hiện ở trước mắt nàng. Hơn nữa, ấm áp trong mắt cùng vẻ mặt của ba ba, vô cùng giống Trần Thế Anh.
Nước mắt của nàng xông tới một cái, cúi đầu nức nở nghẹn ngào một tiếng: "Ba ba, ba ba..."
Trần Thế Anh không có nghe rõ, cho rằng nàng gọi là "Phụ thân", nhìn nữ nhi chảy nước mắt, lại đau lòng, vội vàng dỗ dành nói: "Khuê nữ đừng khóc, cho dù con lập gia đình, vẫn là khuê nữ của phụ thân. Về sau, nếu như tiểu tử Sở Lệnh Tuyên kia dám khi dễ con, hoặc là Sở gia dám để con chịu ủy khuất, con đừng chịu đựng, trở về nói cho phụ thân. Phụ thân mặc dù quan không lớn như nhà hắn, nhưng phụ thân cũng sẽ không để cho khuê nữ của mình tùy ý bị người bắt nạt. Phụ thân không thể để cho con đã chịu đựng nhiều ủy khuất như vậy, tương lai tiếp tục chịu ủy khuất..."
Khi Trần Thế Anh và Trần A Phúc xuất hiện ở nhà ăn chính viện, tất cả mọi người cũng nhìn ra được bọn họ mới vừa khóc.
Giang thị cười trêu ghẹo nói: "Khuê nữ phải xuất giá, lão gia không nỡ đi?"
Trần Thế Anh ngượng ngùng có chút thẹn thùng.
Giang thị lại cười nói: "Đừng nói lão gia, cho dù là thiếp, cũng không nỡ. Phúc nhi mặc dù không có gửi hồn sống ở bụng trong thiếp, nhưng chúng ta có duyên phận mẹ con. Chúng ta chung đụng còn không được bao lâu, nàng liền phải lập gia đình, mấy ngày nay thiếp đều ngủ không an."
Nói xong, còn lau nước mắt một cái.
Nàng đều nói được dễ nghe dạng này, Trần A Phúc cũng vội vàng đỏ mắt lên vòng lên trước ôm cánh tay nàng, làm nũng nói: "Mẫu thân."
Trần Thế Anh cười ra tiếng, nói: "Thật sự là, phụ nhân vừa đến thời điểm mấu chốt liền xử trí theo cảm tính. Khuê nữ lập gia đình, là hỉ sự, còn khóc khóc nước mắt nước mắt." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Sau khi ăn xong, mấy người Trần Thế Anh đi sảnh phòng trò chuyện, Giang thị đi ở phía sau, nhìn trượng phu cùng mấy… trai gái khác đã ra phòng, nói khẽ với Trần Vũ Tình đang đỡ nàng: "Nhìn con chút tiền đồ, này còn ghen tỵ?"
Trần Vũ Tình là thật ghen tỵ, chu môi nói: "Phụ thân đối với đại tỷ còn tốt hơn với con rất nhiều."
Giang thị nói: "Tốt hơn, con cũng là đích nữ duy nhất của cha con, thân phận này ai cũng đoạt không đi được. Bé gái ngốc, ăn những thứ dấm kia không có ý nghĩa. Cha con là trời của chúng ta, như thế nào có lợi nhất đối với con, thì con làm như thế đó..."