Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nông Kiều Có Phúc - Chương 44: Mua sắm.
Trần A Phúc gật đầu xác nhận, tiếp nhận bạc, lại lấy một nén bạc mười lượng ra nói: "Dương đại gia có thể giúp ta đổi thành mười nén một lượng bạc không?"
Dương Minh Viễn lại đổi nén bạc nhỏ cho nàng.
Lại kiếm một khoản, Trần A Phúc vui mừng nhướng mày, nói với Đại Bảo: "Đại Bảo, chúng ta cân phải đi."
Dương Siêu cùng Dương Thiến nghe bọn họ muốn đi, cũng không nỡ, đặc biệt là Dương Tây, nước mắt đều xông tới rồi. Nói: "Ở chơi thêm một lát đi, chúng ta thích Hôi Hôi, không bỏ được nó."
Hai đứa bé này được giáo dục cực kỳ tốt, không có khinh thị Trần Đại Bảo và nàng mặc xiêm y cũ rách, cũng không miễn cưỡng Hôi Hôi. Trần A Phúc đối với bọn chúng ấn tượng vô cùng tốt, ấn tượng đối với họ Dương thương nhân khôn khéo cũng khá. Có thể giáo dục hài tử như thế, nhân phẩm hẳn là không kém, nếu như về sau còn nghĩ ra món ăn ngon, có thể tiếp tục hợp tác.
Dương Minh Viễn đứng dậy bồng con gái lên dụ dỗ nói: "Thiến tỷ muội ngoan ngoãn, nếu ca ca Trần gia cùng Hôi Hôi không trở về nhà, sẽ trễ, không ra được cửa thành."
Dương Tây không mạnh mẽ đòi giữ Hôi Hôi, nhưng nước mắt hàm ở trong hốc mắt lại rơi xuống.
Trần Đại Bảo rất không đành lòng, vội vàng nói: "Thiến muội muội, hôm nào muội và Siêu ca ca đến nhà ta chơi. Nhà ta không chỉ có Hôi Hôi, còn có Kim Bảo và Thất Thất, tiếng kêu Kim Bảo vô cùng dễ nghe, còn đặc biệt lợi hại. Thất Thất lớn lên xinh đẹp giống như Thiến muội muội, cũng sẽ nói rất nhiều lời, còn biết đọc thơ nữa."
Dương Siêu cùng Dương Thiến nghe mà tràn đầy mong mỏi.
Dương Siêu còn phùng mắt trợn mang nói: "Có thể xinh đẹp giống như muội muội của ta, vậy phải có bao nhiêu xinh đẹp."
Trần Đại Bảo nhìn Dương Tây một cái, gật đầu liên tục nói: "Đúng vậy, giống như Thiến muội muội, phi thường xinh đẹp." Còn nói: "Nhà chúng ta ở ngay Hưởng La thôn cách thị trấn không xa, ngồi xe lừa nửa canh giờ liền đến."
Dương Siêu vui sướng tiếp nhận lời mời, còn nói: "Đại Bảo đệ đệ có rảnh thì mang Hôi Hôi chúng nó đến thị trấn chơi, nhà ta cách nơi này cũng chỉ hai con đường. Nếu như cha ta và chúng ta không ở tửu lâu, thì để Hứa chưởng quỹ dẫn các người đi nhà ta." Rồi nói với Hứa chưởng quỹ: "Hứa gia gia, nghe thấy sao?"
Hứa chưởng quỹ vội vàng cười nói: "Được, nghe đại thiếu gia chỉ thị."
Mấy đứa hài tử tiến hành hữu nghị đến một bước này, người lớn hai nhà cũng đành phải bày tỏ công nhận.
Bởi vì Trần Đại Bảo cùng Hôi Hôi làm quan hệ rất tốt, Dương Minh Viễn còn để Hứa chưởng quỹ đưa một con vịt hương tô của tửu lâu cho bọn họ.
Hai mẫu tử Trần A Phúc rời tửu lâu đi về phía cửa thành nam. Bọn họ đi ngang qua một tiệm vải bố nhỏ, vải bố bên trong này so với Gấm Vân thêu phường thì rẻ hơn, Trần A Phúc đi vào mua mấy khối vải mịn, hai mươi mấy thước vải thô cùng sợi bông đủ cho hai giường. Nàng chuẩn bị làm cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo, lại làm chăn mền cùng đệm giường cho mình cùng Đại Bảo. Lần này thì tốn ra một lượng bạc hai trăm văn tiền.
Thật là đắt đỏ, không trách được nông thôn rất nhiều người có cuộc sống trôi qua còn không tệ cũng sẽ mặc xiêm y miếng vá.
Nàng lại tốn năm mươi văn tiền mua một chút vải lẻ, lúc rảnh sẽ làm một ít con rối, có thể cho Đại Bảo chơi, có lẽ còn có thể bán ít tiền.
Sau đó, ở ven đường kêu chiếc xe lừa, mang những thứ đó phóng lên. Lại đi mua hai cái nồi một lớn một nhỏ, một cái bình, một bộ bát đũa, một bộ chén trà và một ít dụng cụ, những thứ này chuẩn bị đi nhà mới. Lại mua một cái gương đồng, một hộp hương son, bột đánh răng cùng với các vật tẩy rửa, còn mua mười cân bột mì, mười cân gạo tinh, mười cân dầu ăn. Một ít lại tốn hơn hai lượng bạc.
Đến Đại Thuận lâu như thế, lần đầu tiên nàng làm một người cuồng mua sắm.
Cảm giác thật tốt!
Ra khỏi thành, đã là mặt trời chiều ngã về tây, Trần Đại Bảo giương miệng rồi khép lại. Mặc dù cậu biết rõ mẫu thân lại kiếm nhiều bạc như vậy, nhưng vẫn kinh ngạc tốc độ tiêu tiền nàng.
Cậu nhỏ giọng nói ở bên tai Trần A Phúc: "Nương, chúng ta ngay cả một mẫu đất cũng không có đâu, không thể tiêu hết tiền nha."
Trần A Phúc xoa bóp bàn tay nhỏ bé của cậu, nhỏ giọng nói: "Nương biết rõ."
Về đến nhà, Trần Danh đã đặc biệt sốt ruột, trông thấy hai mẫu tử Trần A Phúc bình an trở về, mới yên tâm.
Vừa nhìn thấy phu xe giúp đỡ chuyển nhiều thứ như vậy xuống xe, lại có một ít quáng mắt. Hắn đoán được A Phúc bán phương tử, nhưng có tiền cũng không phải tiêu xài như vậy đâu. Nghe nói bán thực đơn được năm mươi lăm lượng bạc, đuôi lông mày mới có một chút vui vẻ.
Trần A Phúc muốn lấy hai mươi lượng bạc cho hắn, hắn kiên quyết không cần, nói: "Con còn trẻ tuổi, Đại Bảo lại nhỏ, các con phải tích góp nhiều tiền một chút mua đất đai."
Trần A Phúc nghĩ tới của mình cũng là của bọn họ, về sau cùng nhau phát tài. Lại nói, mình để ở trong không gian lại an toàn, cũng liền thu vào.
Trần Danh xem thấy chỉ có Hôi Hôi trở về, lại hỏi Kim Yến Tử cùng Thất Thất đi đâu, nghe Đại Bảo nói đi qua. Giật mình nói: "Kim Bảo thật sự có thể dẫn Thất Thất trở về?"
Trần A Phúc có đầy đủ lòng tin với Kim Yến Tử, cười nói: "Chúng nó ở trong núi sâu xa hơn cũng bị Kim Bảo mang trở về, huống chi là ở thị trấn."
Trước cơm tối, Trần Danh để Trần Đại Bảo đưa đi một nửa vịt hương tô cho nhà Trần Nghiệp gia.
Lúc Đại Bảo trở lại khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng, giận dữ nói: "Ông ngoại, con đưa vịt hương tô đi, đại bà ngoại nói nhà chúng ta không biết dùng thủ đoạn gì kiếm tiền, suốt ngày ham ăn, không phải là sốt thịt chính là sủi cảo thịt heo, còn không thì là vịt hương tô. Đều lãng phí tiền, cũng không nói cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của đại ông ngoại với bà ấy, còn kêu ông ngoại học cùng tam ông ngoại nữa. Con nói với bà ấy vịt hương tô không phải là mua, là người khác đưa tặng, bà ấy còn chưa tin."
Trần Danh tức giận đến trầm mặt, vẫn là nói: "Đại bà ngoại nói thì con làm như không nghe thấy. Đại bà ngoại là trưởng bối, đại ông ngoại đã từng đã giúp chúng ta, một ít tình này chúng ta phải nhớ kỹ."
Trần A Phúc thầm phỉ nhổ không thôi, Hồ thị kia thật đúng là cực phẩm đến cấp bậc Diệt Tuyệt sư thái, hùng hồn cùng không biết xấu hổ đòi hỏi người khác cái gì đó.
Nàng phảng phất có nghe Trần Danh cùng Vương thị nói chuyện phiếm, giống như sân nhỏ mới của đại phòng chính là Hồ thị lấy danh nghĩa Trần Nghiệp cùng Trần lão thái khóc lóc cứng rắn đòi Trần Thực. Trần Thực cảm động và nhớ nhung Trần Nghiệp, lại biết rõ Trần Nghiệp thích sĩ diện, lời nói không dễ cùng nói hắn, chỉ đành cắn răng sửa cho sân nhỏ đại phòng. Cũng không trở lại thôn nữa, ngay cả lễ mừng năm mới năm ngoái cũng không trở về, hắn không dám trở về. Đây lời là trước khi Trần Thực đi lặng lẽ nói cùng Trần Danh.
Lúc ăn cơm, Trần A Phúc thấy Trần Danh còn đang tức giận, khuyên nhủ: "Cha đừng tức giận, mặc kệ bà ấy nói như thế nào, chúng ta hạ quyết tâm không cho là được, cũng không thể nuông chiều tật xấu của bà ta. Con cũng biết rõ nãi cùng đại bá của con tốt, về sau chúng ta cường đại, không sợ Hồ thị nhớ thương, mới có thể hiếu kính cùng cảm tạ bọn họ thật tốt. Còn có A Quý ca, những người giúp chúng ta, con đều nhớ kỹ."
Buổi tối, không có Thất Thất làm bạn Hôi Hôi không được dễ chịu, kêu "Két két" không chịu ngủ. Trần A Phúc trước còn nhịn cáu gắt dụ dỗ, thấy nó gọi không ngừng, thanh âm lại đặc biệt lớn, sợ nháo Trần Danh phát bệnh, chỉ đành phải nhốt nó vào gian phòng cửa sổ đều đóng kỹ.
Đại Bảo nằm ở trên giường cũng đang nhắc tới: "Nương, trời tối rồi, vì sao Kim Bảo còn chưa mang Thất Thất trở về nữa?"
Trần A Phúc lại dụ dỗ nói: "Ngủ đi, đợi ngày mai mở mắt ra, Thất Thất sẽ trở lại."
Dương Minh Viễn lại đổi nén bạc nhỏ cho nàng.
Lại kiếm một khoản, Trần A Phúc vui mừng nhướng mày, nói với Đại Bảo: "Đại Bảo, chúng ta cân phải đi."
Dương Siêu cùng Dương Thiến nghe bọn họ muốn đi, cũng không nỡ, đặc biệt là Dương Tây, nước mắt đều xông tới rồi. Nói: "Ở chơi thêm một lát đi, chúng ta thích Hôi Hôi, không bỏ được nó."
Hai đứa bé này được giáo dục cực kỳ tốt, không có khinh thị Trần Đại Bảo và nàng mặc xiêm y cũ rách, cũng không miễn cưỡng Hôi Hôi. Trần A Phúc đối với bọn chúng ấn tượng vô cùng tốt, ấn tượng đối với họ Dương thương nhân khôn khéo cũng khá. Có thể giáo dục hài tử như thế, nhân phẩm hẳn là không kém, nếu như về sau còn nghĩ ra món ăn ngon, có thể tiếp tục hợp tác.
Dương Minh Viễn đứng dậy bồng con gái lên dụ dỗ nói: "Thiến tỷ muội ngoan ngoãn, nếu ca ca Trần gia cùng Hôi Hôi không trở về nhà, sẽ trễ, không ra được cửa thành."
Dương Tây không mạnh mẽ đòi giữ Hôi Hôi, nhưng nước mắt hàm ở trong hốc mắt lại rơi xuống.
Trần Đại Bảo rất không đành lòng, vội vàng nói: "Thiến muội muội, hôm nào muội và Siêu ca ca đến nhà ta chơi. Nhà ta không chỉ có Hôi Hôi, còn có Kim Bảo và Thất Thất, tiếng kêu Kim Bảo vô cùng dễ nghe, còn đặc biệt lợi hại. Thất Thất lớn lên xinh đẹp giống như Thiến muội muội, cũng sẽ nói rất nhiều lời, còn biết đọc thơ nữa."
Dương Siêu cùng Dương Thiến nghe mà tràn đầy mong mỏi.
Dương Siêu còn phùng mắt trợn mang nói: "Có thể xinh đẹp giống như muội muội của ta, vậy phải có bao nhiêu xinh đẹp."
Trần Đại Bảo nhìn Dương Tây một cái, gật đầu liên tục nói: "Đúng vậy, giống như Thiến muội muội, phi thường xinh đẹp." Còn nói: "Nhà chúng ta ở ngay Hưởng La thôn cách thị trấn không xa, ngồi xe lừa nửa canh giờ liền đến."
Dương Siêu vui sướng tiếp nhận lời mời, còn nói: "Đại Bảo đệ đệ có rảnh thì mang Hôi Hôi chúng nó đến thị trấn chơi, nhà ta cách nơi này cũng chỉ hai con đường. Nếu như cha ta và chúng ta không ở tửu lâu, thì để Hứa chưởng quỹ dẫn các người đi nhà ta." Rồi nói với Hứa chưởng quỹ: "Hứa gia gia, nghe thấy sao?"
Hứa chưởng quỹ vội vàng cười nói: "Được, nghe đại thiếu gia chỉ thị."
Mấy đứa hài tử tiến hành hữu nghị đến một bước này, người lớn hai nhà cũng đành phải bày tỏ công nhận.
Bởi vì Trần Đại Bảo cùng Hôi Hôi làm quan hệ rất tốt, Dương Minh Viễn còn để Hứa chưởng quỹ đưa một con vịt hương tô của tửu lâu cho bọn họ.
Hai mẫu tử Trần A Phúc rời tửu lâu đi về phía cửa thành nam. Bọn họ đi ngang qua một tiệm vải bố nhỏ, vải bố bên trong này so với Gấm Vân thêu phường thì rẻ hơn, Trần A Phúc đi vào mua mấy khối vải mịn, hai mươi mấy thước vải thô cùng sợi bông đủ cho hai giường. Nàng chuẩn bị làm cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo, lại làm chăn mền cùng đệm giường cho mình cùng Đại Bảo. Lần này thì tốn ra một lượng bạc hai trăm văn tiền.
Thật là đắt đỏ, không trách được nông thôn rất nhiều người có cuộc sống trôi qua còn không tệ cũng sẽ mặc xiêm y miếng vá.
Nàng lại tốn năm mươi văn tiền mua một chút vải lẻ, lúc rảnh sẽ làm một ít con rối, có thể cho Đại Bảo chơi, có lẽ còn có thể bán ít tiền.
Sau đó, ở ven đường kêu chiếc xe lừa, mang những thứ đó phóng lên. Lại đi mua hai cái nồi một lớn một nhỏ, một cái bình, một bộ bát đũa, một bộ chén trà và một ít dụng cụ, những thứ này chuẩn bị đi nhà mới. Lại mua một cái gương đồng, một hộp hương son, bột đánh răng cùng với các vật tẩy rửa, còn mua mười cân bột mì, mười cân gạo tinh, mười cân dầu ăn. Một ít lại tốn hơn hai lượng bạc.
Đến Đại Thuận lâu như thế, lần đầu tiên nàng làm một người cuồng mua sắm.
Cảm giác thật tốt!
Ra khỏi thành, đã là mặt trời chiều ngã về tây, Trần Đại Bảo giương miệng rồi khép lại. Mặc dù cậu biết rõ mẫu thân lại kiếm nhiều bạc như vậy, nhưng vẫn kinh ngạc tốc độ tiêu tiền nàng.
Cậu nhỏ giọng nói ở bên tai Trần A Phúc: "Nương, chúng ta ngay cả một mẫu đất cũng không có đâu, không thể tiêu hết tiền nha."
Trần A Phúc xoa bóp bàn tay nhỏ bé của cậu, nhỏ giọng nói: "Nương biết rõ."
Về đến nhà, Trần Danh đã đặc biệt sốt ruột, trông thấy hai mẫu tử Trần A Phúc bình an trở về, mới yên tâm.
Vừa nhìn thấy phu xe giúp đỡ chuyển nhiều thứ như vậy xuống xe, lại có một ít quáng mắt. Hắn đoán được A Phúc bán phương tử, nhưng có tiền cũng không phải tiêu xài như vậy đâu. Nghe nói bán thực đơn được năm mươi lăm lượng bạc, đuôi lông mày mới có một chút vui vẻ.
Trần A Phúc muốn lấy hai mươi lượng bạc cho hắn, hắn kiên quyết không cần, nói: "Con còn trẻ tuổi, Đại Bảo lại nhỏ, các con phải tích góp nhiều tiền một chút mua đất đai."
Trần A Phúc nghĩ tới của mình cũng là của bọn họ, về sau cùng nhau phát tài. Lại nói, mình để ở trong không gian lại an toàn, cũng liền thu vào.
Trần Danh xem thấy chỉ có Hôi Hôi trở về, lại hỏi Kim Yến Tử cùng Thất Thất đi đâu, nghe Đại Bảo nói đi qua. Giật mình nói: "Kim Bảo thật sự có thể dẫn Thất Thất trở về?"
Trần A Phúc có đầy đủ lòng tin với Kim Yến Tử, cười nói: "Chúng nó ở trong núi sâu xa hơn cũng bị Kim Bảo mang trở về, huống chi là ở thị trấn."
Trước cơm tối, Trần Danh để Trần Đại Bảo đưa đi một nửa vịt hương tô cho nhà Trần Nghiệp gia.
Lúc Đại Bảo trở lại khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng, giận dữ nói: "Ông ngoại, con đưa vịt hương tô đi, đại bà ngoại nói nhà chúng ta không biết dùng thủ đoạn gì kiếm tiền, suốt ngày ham ăn, không phải là sốt thịt chính là sủi cảo thịt heo, còn không thì là vịt hương tô. Đều lãng phí tiền, cũng không nói cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của đại ông ngoại với bà ấy, còn kêu ông ngoại học cùng tam ông ngoại nữa. Con nói với bà ấy vịt hương tô không phải là mua, là người khác đưa tặng, bà ấy còn chưa tin."
Trần Danh tức giận đến trầm mặt, vẫn là nói: "Đại bà ngoại nói thì con làm như không nghe thấy. Đại bà ngoại là trưởng bối, đại ông ngoại đã từng đã giúp chúng ta, một ít tình này chúng ta phải nhớ kỹ."
Trần A Phúc thầm phỉ nhổ không thôi, Hồ thị kia thật đúng là cực phẩm đến cấp bậc Diệt Tuyệt sư thái, hùng hồn cùng không biết xấu hổ đòi hỏi người khác cái gì đó.
Nàng phảng phất có nghe Trần Danh cùng Vương thị nói chuyện phiếm, giống như sân nhỏ mới của đại phòng chính là Hồ thị lấy danh nghĩa Trần Nghiệp cùng Trần lão thái khóc lóc cứng rắn đòi Trần Thực. Trần Thực cảm động và nhớ nhung Trần Nghiệp, lại biết rõ Trần Nghiệp thích sĩ diện, lời nói không dễ cùng nói hắn, chỉ đành cắn răng sửa cho sân nhỏ đại phòng. Cũng không trở lại thôn nữa, ngay cả lễ mừng năm mới năm ngoái cũng không trở về, hắn không dám trở về. Đây lời là trước khi Trần Thực đi lặng lẽ nói cùng Trần Danh.
Lúc ăn cơm, Trần A Phúc thấy Trần Danh còn đang tức giận, khuyên nhủ: "Cha đừng tức giận, mặc kệ bà ấy nói như thế nào, chúng ta hạ quyết tâm không cho là được, cũng không thể nuông chiều tật xấu của bà ta. Con cũng biết rõ nãi cùng đại bá của con tốt, về sau chúng ta cường đại, không sợ Hồ thị nhớ thương, mới có thể hiếu kính cùng cảm tạ bọn họ thật tốt. Còn có A Quý ca, những người giúp chúng ta, con đều nhớ kỹ."
Buổi tối, không có Thất Thất làm bạn Hôi Hôi không được dễ chịu, kêu "Két két" không chịu ngủ. Trần A Phúc trước còn nhịn cáu gắt dụ dỗ, thấy nó gọi không ngừng, thanh âm lại đặc biệt lớn, sợ nháo Trần Danh phát bệnh, chỉ đành phải nhốt nó vào gian phòng cửa sổ đều đóng kỹ.
Đại Bảo nằm ở trên giường cũng đang nhắc tới: "Nương, trời tối rồi, vì sao Kim Bảo còn chưa mang Thất Thất trở về nữa?"
Trần A Phúc lại dụ dỗ nói: "Ngủ đi, đợi ngày mai mở mắt ra, Thất Thất sẽ trở lại."
Bình luận facebook