Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nông Kiều Có Phúc - Chương 56: Hoa Cẩm Tước.
Nghe Trần Đại Bảo miêu tả, Trần A Phúc càng thêm xác định tiểu cô nương được gọi là Yên tỷ muội chính là chứng tự bế đời trước đã nói. Nhưng còn không tính là quá nghiêm trọng, chỉ là có chướng ngại ngôn ngữ, phản ứng chậm, không biết trao đổi cùng người khác. Nếu như sửa chữa thỏa đáng, hơn nữa dược vật trị liệu, là có thể đủ chữa khỏi.
Đồng nghiệp đời trước của Trần A Phúc có một hài tử chính là được chứng tự bế, thầy thuốc nói vô cùng may mắn không tính nghiêm trọng, có khả năng chuyển biến tốt đẹp. Vị đồng nghiệp của nàng vì làm bạn hài tử, còn từ chức. Về sau nàng nghe nói, đứa bé kia thật sự khá lên, còn đi học.
Mà hài tử gọi là Yên Nhi lại là một đứa bé đáng thương, bị cái bệnh này, lại không có mẫu thân lúc nào cũng che chở. Nếu như vị "Đại gia" kia là phụ thân của con bé, khẳng định không thể lúc nào cũng bồi ở bên cạnh. Tổ mẫu của bé lại là người xuất gia, cũng không thể nào thường xuyên làm bạn cùng bé rồi.
Nhưng mà, cô bé có thể bị Kim Yến Tử hấp dẫn, còn có thể để cho Kim Yến Tử sinh lòng thương yêu đối với cô bé, có lẽ cũng là có phúc đi. Chỉ là, cô bé muốn được nhìn Kim Yến Tử nữa, phải chờ đến mùa xuân bình minh năm sau.
Trần A Phúc nghĩ tới, làm con rối Kim Yến Tử cười tủm tỉm đưa con bé, chỉ cần con bé sống tốt, người bên cạnh con bé mới sẽ không nhớ thương Đại Bảo cùng Kim Bảo chúng nó.
Trần A Phúc quá quen thuộc Kim Yến Tử, cũng nhìn qua nó cười, cho nên con rối này làm được hẳn là cùng tiểu cô nương chứng kiến Yến Tử mỉm cười không khác biệt lắm.
Con rối Tiểu Yến Tử làm hơn một canh giờ, ngay cả cơm tối nàng cũng không đi qua làm.
Cắt bỏ một cái đuôi dài, cánh cùng phần lưng trang điểm màu lam, cái bụng màu xanh nhạt, bộ ngực xanh trắng xen kẽ, trên đầu tiểu lam còn có một vòng màu đỏ. Con mắt cong cong, khóe miệng khẽ gợi lên, cái miệng nhỏ nhắn màu vàng hé mở, bên trong còn có một cái đầu lưỡi màu hồng.
Tiểu con rối chói mắt vừa nhìn, thật như một con Yến Tử đang cười với người.
Đại Bảo cùng A Lộc yêu thích đến tranh nhau xem.
Vương thị cầm tới xem một chút, cũng cười nói: "A Phúc tâm tư chính là khéo, Yến Tử còn biết cười, còn cười đáng yêu đến như thế."
Kim Yến Tử là ở trước khi trời tối đen trở về.
Sau khi ăn xong, người một nhà Trần A Phúc đều ngồi ở trong đông phòng sân nhỏ cũ, Trần Danh đang dạy A Lộc cùng Đại Bảo, Trần A Phúc đọc sách. Thất Thất và Hôi Hôi chen chúc ở bên cạnh Trần A Phúc, ngẫu nhiên cũng sẽ niệm một đôi lời theo, Truy Phong bò tới trên đùi nàng. Buổi tối Vương thị cũng không làm may vá, mà là nhìn trượng phu cùng trai gái cháu ngoại cười.
Đột nhiên, trông thấy bốn con chim nhỏ từ ngoài cửa sổ bay vào phòng nhỏ. Kim Yến Tử đi lên trước, đằng sau còn đi theo ba con chim nhỏ.
Kim Yến Tử vừa về đến, Truy Phong liền bỗng chốc từ trên người Trần A Phúc nhảy xuống, nhảy ra ngoài.
Ba con chim nhỏ, hai con chim nhỏ tướng mạo giống nhau, nhưng tiếng kêu êm tai dễ nghe. Trần Danh nói đây là chim sơn ca.
Một con chim khác, so với chim sẻ thì lớn hơn một chút, lông vũ hoa lệ nhiều màu, màu sắc ít nhất trên mười màu. Cho dù là ở dưới ngọn đèn mờ tối, cũng có thể nhìn ra lông vũ lộng lẫy, rực rỡ tựa như gấm vóc.
Trời ạ, mấy người đều là lần đầu tiên trông thấy chim nhỏ xinh đẹp như thế, so với chim bói cá lần trước mang về còn dễ nhìn hơn, cũng đẹp mắt hơn Thất Thất nhiều. Lông vũ của Thất Thất mặc dù xinh đẹp, lại là xanh đỏ loè loẹt, đặc biệt đậm rực rỡ.
Mà con chim này, như trong chim tiên tử, mỹ được lệ mà thoát tục. Tiếng kêu cũng cực uyển chuyển du dương, thanh âm không lớn, lại làm cho người nghe thư thái.
Cảnh đẹp ý vui, cực chuẩn xác dùng ở trên con chim này.
Mấy người Trần Danh cũng không biết nó là chim gì.
Kim Yến Tử chít chít nói: "Mau bắt bọn chúng vào trong lồng tre, chúng nó cũng không thông minh như Thất Thất Hôi Hôi, chạy đi không tìm được đường về nhà."
Trần A Phúc vội vàng đi sân nhỏ mới lấy tới hai cái lồng chim, bỏ con chim nhỏ xinh đẹp vào trong lồng tre nhỏ, hai con chim sơn ca bỏ vào trong lồng tre lớn.
Kim Yến Tử lại treo ở trên vạt áo Trần A Phúc lẩm bẩm nói: "Con Hoa Cẩm Tước đưa cho Yên Nhi muội muội. Tiểu muội muội mặc dù nhỏ, vừa biết thưởng thức, lại đáng thương. Ta không ở đây, thì để Hoa Cẩm Tước bồi nàng chơi. Hai con chim sơn ca thì để ở nhà, treo ở dưới mái hiên ngoài cửa sổ ma ma. Người ta ở trong không gian quá tịch mịch, nghe được chúng nó ca hát, thì sẽ cảm giác giống như mình còn trong rừng, cuộc sống cũng không khó chịu như vậy."
Thì ra con chim kia gọi là Hoa Cẩm Tước, tên quả thật rất chuẩn xác.
Trần A Phúc sờ sờ cái đầu nhỏ Kim Yến Tử, gật gật đầu. Nói với mấy người Trần Danh: "Con chim nhỏ này vừa nhìn là vật phi phàm, đưa cho vị cô nương Đường Viên kia đi. Có con chim nhỏ này làm bạn, nói không chừng con bé cũng sẽ không khổ sở như vậy, người Đường Viên cũng không sẽ nhớ thương Đại Bảo cùng Kim Bảo chúng nó nữa."
Mấy người khác đều gật đầu nói được. Bọn họ mặc dù cũng thích con chim nhỏ xinh đẹp này, nhưng nếu như có thể để cho người Đường Viên không lại nhớ thương mấy đứa Đại Bảo, bọn họ cũng nguyện ý dâng con chim nhỏ này lên.
Trần Đại Bảo xem con chim nhỏ kia một chút nói: "Con chim nhỏ này lớn lên đẹp mắt giống như Yên Nhi muội muội, đưa cho nàng cũng là bảo kiếm tặng anh hùng."
Chọc cho mấy người cười to không thôi. Trần A Phúc còn nói cậu:"Trong hầm cầu suất bàn tử - - thối sứ loạn nhảy."
Trần Danh cũng cười nói: "Sở cô nương là nữ hài, phải nói là phấn hồng tặng giai nhân."
Trần Đại Bảo lại xấu hổ, ha ha cười nói: "Về sau con nhất định cố gắng đọc sách không được lười biếng."
Trần A Phúc đi phòng bếp lấy trân châu viên ra cho Kim Yến Tử ăn, cái bụng nó nhỏ, hai cái cũng liền ăn no. Còn dư lại lại tiện nghi Hôi Hôi bụng bự.
Trước nửa đêm, Kim Yến Tử ưu thương đi vào không gian. Trần A Phúc đi vào cùng với nó, thời điểm vốn đang cho rằng phải bồi nó nhiều một chút, an ủi tiểu tâm can bị thương của nó một chút. Nào nghĩ đến nó chỉ ưu thương một lát, liền lập tức đi vào nghiệp lớn xây nhà.
Xem ra, mặc kệ là người hay là động vật, chỉ cần cuộc sống phong phú sẽ không có thời gian dư thừa thương xuân khóc thu rồi.
Trần A Phúc cười rộ lên, lại ra không gian.
Sáng ngày hôm sau, Trần Đại Bảo rời giường không nhìn thấy Kim Yến Tử, hỏi: "Nương, Kim Yến Tử lại đi bên trong cánh rừng sao?"
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Phải đi phía nam, vừa rồi nương trông thấy nó bay bên trong vào đoàn từ yến bay về phía nam."
Trần Đại Bảo nghe liền không được tự nhiên, nước mắt cũng chảy ra, rầm rì, ngay cả đi sân nhỏ cũ ăn cơm đều dựa vào trên người Trần A Phúc không xuống.
Nghe nói Kim Bảo bay đi phía nam, A Lộc cũng hồng vành mắt, Trần Danh cùng Vương thị cũng than thở. Đều nói: "Cùng Kim Bảo chung sống lâu như vậy, quả thật không nỡ xa nó."
Bữa điểm tâm này tất cả mọi người ăn trong tiếng thở dài buồn bã, ăn không có vị.
Sau khi ăn xong, Trần Đại Bảo trở về phòng viết chữ. Thời điểm đọc sách biết chữ, Đại Bảo sẽ cùng A Lộc cùng nhau để Trần Danh dạy. Nhưng thời điểm viết chữ, liền mỗi đứa lẳng lặng luyện tập ở trong mỗi gian phòng riêng.
Trần A Phúc đi đút cho Thất Thất cùng Hôi Hôi, hai tiểu gia hỏa cũng rầm rì, bò tới bên trong giỏ chim không đứng dậy.
Một bên Đại Bảo chu môi nói ra: "Nhất định là Kim Bảo đi, chúng nó cũng không thoải mái."
Chỉ có Truy Phong cao hứng đến dậm chân, ở trong sân kéo giọng gào thét, như là nổi điên. Có lẽ đến bây giờ nó còn chưa từng quên, chính mình là khuất nhục bị Kim Yến Tử trói hai chân treo ngược trở về ở trong đêm mưa như thế nào.
Trần A Phúc mới vừa cho ba con chim ăn, lại đi hậu viện cho gà ăn, thì nghe thấy có người gõ cửa.
Nàng mở ra cửa sân vừa nhìn, dĩ nhiên là La quản sự hôm qua tới.
Đồng nghiệp đời trước của Trần A Phúc có một hài tử chính là được chứng tự bế, thầy thuốc nói vô cùng may mắn không tính nghiêm trọng, có khả năng chuyển biến tốt đẹp. Vị đồng nghiệp của nàng vì làm bạn hài tử, còn từ chức. Về sau nàng nghe nói, đứa bé kia thật sự khá lên, còn đi học.
Mà hài tử gọi là Yên Nhi lại là một đứa bé đáng thương, bị cái bệnh này, lại không có mẫu thân lúc nào cũng che chở. Nếu như vị "Đại gia" kia là phụ thân của con bé, khẳng định không thể lúc nào cũng bồi ở bên cạnh. Tổ mẫu của bé lại là người xuất gia, cũng không thể nào thường xuyên làm bạn cùng bé rồi.
Nhưng mà, cô bé có thể bị Kim Yến Tử hấp dẫn, còn có thể để cho Kim Yến Tử sinh lòng thương yêu đối với cô bé, có lẽ cũng là có phúc đi. Chỉ là, cô bé muốn được nhìn Kim Yến Tử nữa, phải chờ đến mùa xuân bình minh năm sau.
Trần A Phúc nghĩ tới, làm con rối Kim Yến Tử cười tủm tỉm đưa con bé, chỉ cần con bé sống tốt, người bên cạnh con bé mới sẽ không nhớ thương Đại Bảo cùng Kim Bảo chúng nó.
Trần A Phúc quá quen thuộc Kim Yến Tử, cũng nhìn qua nó cười, cho nên con rối này làm được hẳn là cùng tiểu cô nương chứng kiến Yến Tử mỉm cười không khác biệt lắm.
Con rối Tiểu Yến Tử làm hơn một canh giờ, ngay cả cơm tối nàng cũng không đi qua làm.
Cắt bỏ một cái đuôi dài, cánh cùng phần lưng trang điểm màu lam, cái bụng màu xanh nhạt, bộ ngực xanh trắng xen kẽ, trên đầu tiểu lam còn có một vòng màu đỏ. Con mắt cong cong, khóe miệng khẽ gợi lên, cái miệng nhỏ nhắn màu vàng hé mở, bên trong còn có một cái đầu lưỡi màu hồng.
Tiểu con rối chói mắt vừa nhìn, thật như một con Yến Tử đang cười với người.
Đại Bảo cùng A Lộc yêu thích đến tranh nhau xem.
Vương thị cầm tới xem một chút, cũng cười nói: "A Phúc tâm tư chính là khéo, Yến Tử còn biết cười, còn cười đáng yêu đến như thế."
Kim Yến Tử là ở trước khi trời tối đen trở về.
Sau khi ăn xong, người một nhà Trần A Phúc đều ngồi ở trong đông phòng sân nhỏ cũ, Trần Danh đang dạy A Lộc cùng Đại Bảo, Trần A Phúc đọc sách. Thất Thất và Hôi Hôi chen chúc ở bên cạnh Trần A Phúc, ngẫu nhiên cũng sẽ niệm một đôi lời theo, Truy Phong bò tới trên đùi nàng. Buổi tối Vương thị cũng không làm may vá, mà là nhìn trượng phu cùng trai gái cháu ngoại cười.
Đột nhiên, trông thấy bốn con chim nhỏ từ ngoài cửa sổ bay vào phòng nhỏ. Kim Yến Tử đi lên trước, đằng sau còn đi theo ba con chim nhỏ.
Kim Yến Tử vừa về đến, Truy Phong liền bỗng chốc từ trên người Trần A Phúc nhảy xuống, nhảy ra ngoài.
Ba con chim nhỏ, hai con chim nhỏ tướng mạo giống nhau, nhưng tiếng kêu êm tai dễ nghe. Trần Danh nói đây là chim sơn ca.
Một con chim khác, so với chim sẻ thì lớn hơn một chút, lông vũ hoa lệ nhiều màu, màu sắc ít nhất trên mười màu. Cho dù là ở dưới ngọn đèn mờ tối, cũng có thể nhìn ra lông vũ lộng lẫy, rực rỡ tựa như gấm vóc.
Trời ạ, mấy người đều là lần đầu tiên trông thấy chim nhỏ xinh đẹp như thế, so với chim bói cá lần trước mang về còn dễ nhìn hơn, cũng đẹp mắt hơn Thất Thất nhiều. Lông vũ của Thất Thất mặc dù xinh đẹp, lại là xanh đỏ loè loẹt, đặc biệt đậm rực rỡ.
Mà con chim này, như trong chim tiên tử, mỹ được lệ mà thoát tục. Tiếng kêu cũng cực uyển chuyển du dương, thanh âm không lớn, lại làm cho người nghe thư thái.
Cảnh đẹp ý vui, cực chuẩn xác dùng ở trên con chim này.
Mấy người Trần Danh cũng không biết nó là chim gì.
Kim Yến Tử chít chít nói: "Mau bắt bọn chúng vào trong lồng tre, chúng nó cũng không thông minh như Thất Thất Hôi Hôi, chạy đi không tìm được đường về nhà."
Trần A Phúc vội vàng đi sân nhỏ mới lấy tới hai cái lồng chim, bỏ con chim nhỏ xinh đẹp vào trong lồng tre nhỏ, hai con chim sơn ca bỏ vào trong lồng tre lớn.
Kim Yến Tử lại treo ở trên vạt áo Trần A Phúc lẩm bẩm nói: "Con Hoa Cẩm Tước đưa cho Yên Nhi muội muội. Tiểu muội muội mặc dù nhỏ, vừa biết thưởng thức, lại đáng thương. Ta không ở đây, thì để Hoa Cẩm Tước bồi nàng chơi. Hai con chim sơn ca thì để ở nhà, treo ở dưới mái hiên ngoài cửa sổ ma ma. Người ta ở trong không gian quá tịch mịch, nghe được chúng nó ca hát, thì sẽ cảm giác giống như mình còn trong rừng, cuộc sống cũng không khó chịu như vậy."
Thì ra con chim kia gọi là Hoa Cẩm Tước, tên quả thật rất chuẩn xác.
Trần A Phúc sờ sờ cái đầu nhỏ Kim Yến Tử, gật gật đầu. Nói với mấy người Trần Danh: "Con chim nhỏ này vừa nhìn là vật phi phàm, đưa cho vị cô nương Đường Viên kia đi. Có con chim nhỏ này làm bạn, nói không chừng con bé cũng sẽ không khổ sở như vậy, người Đường Viên cũng không sẽ nhớ thương Đại Bảo cùng Kim Bảo chúng nó nữa."
Mấy người khác đều gật đầu nói được. Bọn họ mặc dù cũng thích con chim nhỏ xinh đẹp này, nhưng nếu như có thể để cho người Đường Viên không lại nhớ thương mấy đứa Đại Bảo, bọn họ cũng nguyện ý dâng con chim nhỏ này lên.
Trần Đại Bảo xem con chim nhỏ kia một chút nói: "Con chim nhỏ này lớn lên đẹp mắt giống như Yên Nhi muội muội, đưa cho nàng cũng là bảo kiếm tặng anh hùng."
Chọc cho mấy người cười to không thôi. Trần A Phúc còn nói cậu:"Trong hầm cầu suất bàn tử - - thối sứ loạn nhảy."
Trần Danh cũng cười nói: "Sở cô nương là nữ hài, phải nói là phấn hồng tặng giai nhân."
Trần Đại Bảo lại xấu hổ, ha ha cười nói: "Về sau con nhất định cố gắng đọc sách không được lười biếng."
Trần A Phúc đi phòng bếp lấy trân châu viên ra cho Kim Yến Tử ăn, cái bụng nó nhỏ, hai cái cũng liền ăn no. Còn dư lại lại tiện nghi Hôi Hôi bụng bự.
Trước nửa đêm, Kim Yến Tử ưu thương đi vào không gian. Trần A Phúc đi vào cùng với nó, thời điểm vốn đang cho rằng phải bồi nó nhiều một chút, an ủi tiểu tâm can bị thương của nó một chút. Nào nghĩ đến nó chỉ ưu thương một lát, liền lập tức đi vào nghiệp lớn xây nhà.
Xem ra, mặc kệ là người hay là động vật, chỉ cần cuộc sống phong phú sẽ không có thời gian dư thừa thương xuân khóc thu rồi.
Trần A Phúc cười rộ lên, lại ra không gian.
Sáng ngày hôm sau, Trần Đại Bảo rời giường không nhìn thấy Kim Yến Tử, hỏi: "Nương, Kim Yến Tử lại đi bên trong cánh rừng sao?"
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Phải đi phía nam, vừa rồi nương trông thấy nó bay bên trong vào đoàn từ yến bay về phía nam."
Trần Đại Bảo nghe liền không được tự nhiên, nước mắt cũng chảy ra, rầm rì, ngay cả đi sân nhỏ cũ ăn cơm đều dựa vào trên người Trần A Phúc không xuống.
Nghe nói Kim Bảo bay đi phía nam, A Lộc cũng hồng vành mắt, Trần Danh cùng Vương thị cũng than thở. Đều nói: "Cùng Kim Bảo chung sống lâu như vậy, quả thật không nỡ xa nó."
Bữa điểm tâm này tất cả mọi người ăn trong tiếng thở dài buồn bã, ăn không có vị.
Sau khi ăn xong, Trần Đại Bảo trở về phòng viết chữ. Thời điểm đọc sách biết chữ, Đại Bảo sẽ cùng A Lộc cùng nhau để Trần Danh dạy. Nhưng thời điểm viết chữ, liền mỗi đứa lẳng lặng luyện tập ở trong mỗi gian phòng riêng.
Trần A Phúc đi đút cho Thất Thất cùng Hôi Hôi, hai tiểu gia hỏa cũng rầm rì, bò tới bên trong giỏ chim không đứng dậy.
Một bên Đại Bảo chu môi nói ra: "Nhất định là Kim Bảo đi, chúng nó cũng không thoải mái."
Chỉ có Truy Phong cao hứng đến dậm chân, ở trong sân kéo giọng gào thét, như là nổi điên. Có lẽ đến bây giờ nó còn chưa từng quên, chính mình là khuất nhục bị Kim Yến Tử trói hai chân treo ngược trở về ở trong đêm mưa như thế nào.
Trần A Phúc mới vừa cho ba con chim ăn, lại đi hậu viện cho gà ăn, thì nghe thấy có người gõ cửa.
Nàng mở ra cửa sân vừa nhìn, dĩ nhiên là La quản sự hôm qua tới.
Bình luận facebook