• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Nông Kiều Có Phúc (3 Viewers)

  • Nông Kiều Có Phúc - Chương 74: Ngã bệnh.

Hai huynh muội khóc đến lợi hại. Dương Siêu nói khóc là khóc, bé trai cục mịch. Dương Thiến khóc đến nước mắt như mưa, Trần A Phúc liền không đành lòng, vào nhà cầm một con rối gà con cho con bé. Con rối đại khái dài hai mươi cm, thân thể màu vàng mào gà đỏ, hai cái chân nhỏ một trước một sau đang ở trạng thái chạy trốn, ngay cả cánh nhỏ đều chạy đến dựng lên. Đây là nàng chuẩn bị cầm đi phủ thành bán.







Tiểu cô nương ôm con rối vô cùng đẹp mắt, mới không khóc nữa, nén lệ nói: "Con gà nhỏ chạy trốn thật đáng yêu, Thiến tỷ muội thích. Cảm ơn."







Trần A Phúc cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.







Vương thị lại cầm một hộp cơm hoa quế gạo nếp táo, một rổ táo tươi, hai rổ rau mới mẻ lên xe ngựa.







Dương Siêu cũng lên xe ngựa, còn đưa ra đầu khóc nói: "Về sau, con cầu xin cùng phụ thân, đến nhà dì ở một đêm."







Người Trần gia đều bày tỏ hoan nghênh.







Đưa tiễn hai huynh muội, Trần gia lại an tĩnh lại.







Trần Danh, A Lộc, Đại Bảo đã mệt rã rời đi nghỉ trưa, Trần A Phúc cùng Vương thị dùng muối ướp tốt nửa phần thịt heo còn dư lại, treo ở địa phương che nắng thông gió để hong khô. Hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh, thả nhiều muối, có thể để dành hai ngày. Nhiều thịt như thế, giữ lại ngày kia tết Trung thu ăn.







Trần A Phúc lại bắt đầu làm hoa quế gạo nếp táo, đây là đưa La quản sự gia cùng nhà mình ăn. La quản sự mặc dù đưa Sở Hàm Yên đi phủ thành, nhưng La Đại Nương cùng tiểu La quản sự và hai đứa bé còn ở Đường Viên.







Sau khi Đại Bảo rời giường, liền để cậu dẫn Truy Phong đưa một chén lớn cho Đường Viên, mặt khác còn đưa một túi nhỏ táo tươi. Hai dạng đồ vật bỏ vào cái sọt nhỏ, để cậu cõng đi.







Trần A Phúc không dạy tiểu shota nói như thế nào, Đại Bảo miệng nhỏ ngọt giống như hoa quế gạo nếp táo này, mở miệng liền nói lời hữu ích.










Đại khái hai khắc chuông sau, Đại Bảo trở về, đằng sau còn theo tới một tiểu nha đầu mười một, mười hai tuổi. Nàng gọi Tiểu Thanh, là tiểu nha hoàn nhà La quản sự, lớn lên thật là cơ trí.







Nàng nói tỷ muội cùng ca nhi nhà nàng đều đặc biệt thích ăn điểm tâm nhỏ kia, phu nhân nhà nàng cực cao hứng, nói cảm ơn. Đặc biệt để cho nàng đưa Đại Bảo trở về, còn đưa về một chén thịt kho tàu lớn. Cái tô Đại Bảo cầm cũng tràn đầy mứt hoa quả hải đường.







Trần A Phúc nói cám ơn, đổ thịt kho tàu ra, lại rửa sạch lau khô hai cái chén gỗ siêu cấp lớn. Nghĩ tới một chén mứt hoa quả hải đường Đại Bảo cầm về kia, dù sao không để cho Tiểu Thanh cầm chén không trở về đi? La Đại Nương thật đúng là người khéo léo.







Trong lòng Trần A Phúc có chút buồn cười, lại đều đặt vào những gạo nếp táo người trong nhà ăn còn dư lại, miễn cưỡng đựng đủ một chén.







Thời điểm làm những chuyện này, nàng còn lấy một cái đĩa gạo nếp táo để Tiểu Thanh ăn. Chờ Tiểu Thanh ăn xong, lại cho nàng một hà bao đựng quả táo mới mẻ, mới để cho nàng mang về một chén lớn hoa quế gạo nếp táo cho nhà La quản sự gia.







Tiểu Thanh cũng vẫn là đứa bé, vừa ăn lại cầm, cười đến mặt mày cong cong, nói cám ơn, mới cầm lấy chén tung tăng vui vẻ về Đường Viên.







Nhìn một chén lớn thịt kho tàu, đỏ sậm có bóng loáng, thịt béo lại đặc biệt nhiều. Trần Danh cười nói: "Đưa thịt này cho đại bá của con đi, hiện tại thu hoạch vụ thu, bọn họ vất vả, phải ăn nhiều một chút dầu mỡ. Lại, lại đưa bọn họ nửa con ngỗng đi, cho đại bá của con cùng A Quý nhắm rượu."







Vốn là hắn còn nghĩ cầm một ít bánh trung thu yêu thích cùng quả táo cho lão phu nhân ăn, nhưng sợ Hồ thị thường xuyên tới đòi, vẫn là đợi đến ngày trung thu lại đưa đi.







Mấy ngày nay đã bắt đầu lục tục thu ngô cùng khoai lang. Ba mẫu đất nhà Trần Danh là phụ tử Trần Nghiệp giúp đỡ trồng trọt, không, phải nói là cho đại phòng thuê trồng. Hồ thị lại luôn nói là đại phòng trồng giúp đỡ cho nhị phòng.







Thịt nhiều, Trần A Phúc liền rót một chén để nhà mình ăn, còn dư lại hơn phân nửa để Đại Bảo đưa đi đại phòng. Còn nói cho cậu biết, đi đại phòng thì nói cứ lờithành thật, ngỗng là Dương thiếu gia đưa, thịt kho tàu là La phu nhân đưa.







Hồ thị chỉ có vào chứ không có ra, cầm nhiều đồ cho đại phòng như vậy, nhất điểm đáp lễ cũng không có, còn cảm thấy phải nên hiếu kính bọn họ.







Lúc Đại Bảo trở lại, trong tô lại còn đựng hơn phân nửa chén thịt củ sen hầm cách thủy, nói là Hồ thị không ở nhà, Đại cữu nương cùng dì Hoa Lan đựng cho cậu. Còn nói: "Đại cữu nương cùng dì Hoa Lan nói cảm ơn nương, các nàng rất thích những sa tanh kia."







Lại từ trong túi nhỏ trước ngực móc ra cái cái khăn tay cùng một cái yếm nhỏ cho đứa nhỏ mặc. Khăn tay là Trần A Lan đưa cho Trần A Phúc, cái yếm nhỏ là Cao thị đưa cho Đại Bảo.







Khăn tay cùng cái yếm đều là vải mịn, còn thêu hoa. Người ta có lòng, Trần A Phúc cũng nhận tình các nàng.







Cao thị và A Lan cũng không tệ. Nếu như không có Hồ thị, các nàng cùng nhị phòng quan hệ nhất định sẽ tốt hơn.







Sau đó, Trần Danh lại để cho Vương thị cắt hai chén lớn yết ngỗng, bao hết hai bao mứt hoa quả hải đường, để Đại Bảo phân biệt đưa đi cho trưởng bối Ngũ lão tổ cùng nhà tam gia gia trong tộc. Sắp đến lễ tiết, cũng coi như nhà bọn họ đưa tặng lễ.







Trần A Phúc thầm vui, lão cha vẫn đầy khôn khéo, còn biết làm tốt quan hệ cùng trưởng bối trong tộc.







Yết ngỗng lớn, còn còn dư lại một chén, hơn nữa thịt kho tàu, củ sen hầm thịt cách thủy, còn có chút rau và canh buổi trưa còn dư lại, lại là một bữa cơm tối thịnh soạn.







Lúc ăn cơm,nhìnem món thật tốt ăn như thế, Trần Danh còn tiếc nuối nói: "Nếu không phải sợ chuyện đại tẩu có ý xấu, món ăn thật tốt như thế, cũng có thể mời nương cùng đại ca ta đến uống rượu."







Buổi tối, Đại Bảo cùng A Lộc rồi nhìn bánh trung thu cùng quả táo mà vui mừng, những vật này đều là trước kia bọn họ chưa từng nếm qua.










Vương thị cười nói, "Ăn thức ăn thật ngon như vậy, còn muốn ăn nữa, cũng không sợ nứt vỡ bụng."







Nói thì nói như thế, vẫn lấy ra hai cái bánh trung thu cắt ra, một nhà năm người hai chim phân chia một phần nhỏ. Trần A Phúc nếm nếm, là bánh ngũ nhân, còn rất thơm. Sau đó, lại rửa quả táo cắt ra, lại một nhà chia một ít.







ruy Phong đối với mấy cái này không có hứng thú, còn dưới mặt đất gặm xương ngỗng.







Ăn xong, A Lộc cùng Đại Bảo đếm trên đầu ngón tay đếm hôm nay ít nhất ăn mười dạng thức ăn ngon, rất cảm thán đây thật sự là cuộc sống thần tiên tốt lành!







Ngày hôm sau thời điểm ăn điểm tâm, A Lộc lại không rời giường. Trần A Phúc vào nhà hỏi hắn, thì ra là chân hắn đau dữ dội.







Nhất định là ngày hôm qua chơi cùng mấy người hài tử đến điên, động lên chân.







Sau khi A Lộc trở lại, Trần A Phúc đặc biệt hỏi Kim Yến Tử một phần nhỏ vỏ cây Yến Trầm Hương, thời điểm nấu thuốc cho A Lộc thì bỏ vào. Lúc bỏ bã thuốc, lại nhặt khối vỏ cây nhỏ ra, lần sau lại cùng nấu với dược. Chân A Lộc khôi phục được rất tốt, rất ít kêu đau.







Trần A Phúc liền không cho hắn xuống giường, cơm đều là Vương thị bưng tới đút hắn.







Sau khi ăn xong, Vương thị đi thị trấn đưa việc thêu thùa, bà cũng không cần phải mua đồ nữa, thức ăn ăn tết đều có rồi.







Trần A Phúc đi dòng suối ngoài bên thôn giặt quần áo cho cả nhà, về nhà nhỏ mới treo phơi, thì nhìn thấy một tiểu nam hài mặc đẹp đẽ đi loanh quanh ở ngoài hàng rào, thỉnh thoảng còn nhón chân ngó vào trong.







Tiểu nam hài khoảng bốn tuổi, lớn lên trắng trẻo mập mạp, mặc trường y tơ lụa màu nâu quá gối, quần màu xanh nhạt, vừa nhìn liền biết là thiếu gia người nhà có tiền. Mặc dù xem lạ mắt, nhưng lại có cảm giác quen thuộc.







Trần A Phúc đi tới hỏi: "Ngươi tìm ai?"







Tiểu nam hài cũng không sợ người lạ, nói với nàng: "Ta tìm Trần Đại Bảo, đây là nhà hắn sao? Nghe nói, sân nhỏ nhà hắn chính là tường rào."







Trần A Phúc cao giọng kêu Trần Đại Bảo đang viết chữ ở trong phòng. Trần Đại Bảo vừa nhìn tiểu nam hài, vội vàng chạy tới chào hỏi: "Thành ca nhi, sao ngươi đến ta nhà?" Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@







Trần A Phúc biết rõ, tiểu nam hài này là tiểu tôn tử La Minh Thành của La quản sự, Thành ca nhi, bốn tuổi, còn nhỏ hơn Đại Bảo mấy tháng.







Một nhà La quản sự cho dù là nô tài, hài tử người ta cũng là quý báu. Cũng không giống một ít hài tử nông thôn như Trần Đại Bảo, Tiểu Thạch Đầu chạy nhảy khắp nơi, hắn một mình chạy tới nhà mình làm chi? Đường Viên đến nơi đây, cần phải xuyên qua một mảng lớn ruộng lúa đấy.







Trần A Phúc vội đi ra ngoài dắt La Minh Thành tiến vào sân nhỏ, ngồi xổm xuống hỏi: "Ta là mẫu thân Đại Bảo, con tới tìm Đại Bảo có chuyện gì không?"







La Minh Thành lắc lắc đầu ngón tay nhỏ béo nói: "Con thích ăn quả táo ngọt nhà dì. Nhưng một ít quả táo ngọt như vậy nội con đều để cha con đưa đi phủ thành cho chủ tử ăn, con chỉ ăn vài cái." Cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, bộ dáng rất ủy khuất, còn nói: "Cô nương nhà con không tốt lắm, ngay cả nương con đều đi tỉnh thành chăm sóc nàng.







Trần A Phúc trước còn tưởng rằng hắn cũng giống như huynh muội Dương Siêu, nhớ thương Thất Thất cùng Hôi Hôi nhà mình, thì ra lại là nhớ thương thức ăn nhà mình. Còn có, vị Yên Nhi tiểu cô nương kia như thế nào rồi? Hài tử đáng thương, chỉ mong con bé có thể bình an vô sự.







Nàng đứng dậy nói: "Được, dì lập tức làm cho Thành ca nhi."







Một bên Đại Bảo nghe nói Sở Hàm Yên không tốt lắm, cũng lo lắng, nói: "Nương, Yên Nhi muội muội lại ngã bệnh rồi."







Trần A Phúc an ủi cậu: "Phủ thành có đại phu giỏi, sẽ trị hết bệnh cho nàng." Lại để cho cậu mang Truy Phong đi Đường Viên cùng La Đại Nương nói một tiếng, Thành ca nhi ở nhà cậu, nhượng bọn họ đừng có lo lắng.







Trần A Phúc tiên tiến vào phòng bếp ngâm quả táo, rồi dắt Thành ca nhi đi nhà mới, để Thất Thất cùng Hôi Hôi bồi hắn chơi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng nông dân cực phẩm
  • Triệu Hùng Cường
Chương 1-5
CÔ GÁI NÔNG THÔN MỀM MẠI - SẮC
Nông Viên Tự Cẩm
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom