Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Mạnh Thanh Hà cười với hai người:
- Sao trông cả hai có vẻ ngạc nhiên thế?
Không phải là Cố Thăng và Nam Sơn không kiểm soát được cảm xúc của mình, mà là chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.
Cố Thăng hơi siết chặt nắm tay phải rồi đưa lên miệng che lại tiếng ho khan:
- Cháu tưởng nhà dì Mạnh ở bên ngoài cơ, trong thôn này đều là họ Đào và họ Đồng mà.
- Cha tôi cũng họ Đào.
Dì Mạnh giải thích:
- Chẳng qua tôi theo họ mẹ thôi, mẹ tôi rất mạnh mẽ, ba tôi nghe bà hết.
Cố Thăng nói:
- Thì ra là thế, vậy cháu cảm ơn gì thay đám Tam Hắc trước.
Anh nói với vẻ tiếc nuối:
- Nhưng cháu đã tìm được nhà cho họ rồi, để họ ở nhà dì Đào đi. Ba gã đực rựa không biết nấu cơm, cho ở nhà trống cũng không tiện.
Sáng nay khi mượn điện thoại nhà dì Đào để liên hệ với Lịch Danh Minh thì cũng nói luôn việc thuê phòng, bao ăn, dì Đào vội vàng đồng ý.
Sau khi dì Đào nghe cụ Đồng nói số tiền nhà mà Cố Thăng trả cho nhà cụ thì hối hận xanh ruột, biết thế lúc trước bà đề cử nhà mình cho anh có phải hơn không, nhà bà còn có điều kiện hơn nhà cụ Đồng nhiều.
Bởi vậy khi Cố Thăng hỏi tới thì bà đồng ý ngay tắp lự, chỉ sợ cơ hội kiếm tiền tốt bị người khác cướp mất.
- Nhà dì Đào không tồi, mọi người ở đó cũng được.
Mạnh Thanh Hà đồng ý:
- Mọi người cứ nói chuyện đi nhé, tôi về đây.
Mạnh Thanh Hà quay người đi vào nhà ăn.
Cố Thăng nhìn theo bóng bà rồi nói:
- Mình vào phòng nói chuyện.
…
Sau khi vào phòng, Nam Sơn khóa cửa lại cẩn thận.
Năm sáu người vào một căn phòng nhỏ làm cho nó trở nên chật chội.
Nói đến việc liên quan tới an toàn của mình và Nam Sơn, Cố Thăng thu lại nụ cười thường trực rồi dặn:
- Tôi và Nam Sơn sẽ ở lại đây một thời gian, trong thời gian này, các anh sẽ phụ trách bảo vệ an toàn của chúng tôi. Thân phận nói cho người ngoài không phải vệ sĩ, mà là anh trai của Nam Sơn nhé.
- Không thành vấn đề, em Nam à, bọn anh sẽ bảo vệ em an toàn.
Tiểu Hắc hội nhập nhanh, chưa gì đã sửa cách xưng hô rồi.
Cố Thăng nhìn anh ta một thoáng, sao anh thấy cách gọi em Nam này thân thiết hơi quá nhỉ?
- Các anh cứ gọi cô ấy là Nam Sơn, không cần thay đổi. Nhớ này, Nam Sơn đến đây để điều dưỡng, cô ấy bị thiên đầu thống, sáng nào các anh cũng phải tới đây tìm chúng tôi với danh nghĩa thăm em gái.
- Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ sắm vai mấy ông anh cuồng em gái.
Anh nói hết những điều cần chú ý cho Tam Hắc rồi sờ sờ cằm, cứ thấy còn thiêu thiếu cái gì:
- Tam Hắc, tôi phải sửa tên cho các anh mới được.
Phải khiến người ngoài vừa nghe xong là biết ngay họ là anh trai của Nam Sơn.
Tam Hắc nhìn về phía anh, chờ mong tên mới của mình.
Sửa thành gì bây giờ? Cố Thăng trầm ngâm một lúc lâu sau, nghĩ ra rồi:
- Đặt là Hắc Đại Sơn, Hắc Nhị Sơn, Hắc Tiểu Sơn đi.
Đơn giản thô bạo vãi đạn.
Đại Hắc nghi ngờ:
- Sao chúng tôi họ Hắc mà Nam Sơn lại họ Nam? Anh em gì mà lại khác họ?
Cố Thăng nhướn mày:
- Các anh theo họ bố, Nam Sơn theo họ mẹ.
Lý do này tạm chấp nhận được.
- Anh Đại Sơn, em đưa các anh đến nhà dì Đào nhé.
Đại Hắc gật đầu:
- Ừ, đi thôi.
…
Vừa đến nhà dì Thẩm, Tam Hắc đã được dì tiếp đãi rất nhiệt tình.
- Ba người là anh trai của Nam Sơn hả? Nhìn sáng sủa thật đấy nha…
Dì Đào vừa thấy họ đã khen không ngớt lời.
Nghe Cố Thăng nói các anh của Nam Sơn muốn đến ở nhà mình nên dì Đào vẫn chờ trong tiệm.
- Chào dì Đào, mấy ngày nay xin nhờ dì ạ.
Tiểu Hắc rất khách khí.
Cầm tiền rồi thì chuyện gì cũng dễ.
Dì Đào vỗ vai Tiểu Hắc:
- Cái thằng nhỏ này, khách khí làm gì? Để dì mang mấy đứa đi xem phòng nhé, Cố Thăng đã nhìn qua giúp mấy đứa rồi, cậu ấy hài lòng lắm đó.
Bà vén rèm cửa tiệm, trong đó là phòng khách và một loạt phòng khác. Bà để căn ở giữa cho đám Tam Hắc.
Đại Hắc đánh giá căn phòng này, gọn gàng sạch sẽ, đầy đủ đồ đạc.
Trong phòng có hai chiếc giường, kê sát vào nhau thì ba người đàn ông cũng ngủ được.
Bọn họ đã quen ở cùng nhau khi ra ngoài làm nhiệm vụ, đánh giá tổng thể thì cũng khá vừa lòng với điều kiện ăn ở thế này.
Dì Đào cũng đánh giá bọn họ, thấy họ không tỏ vẻ bất mãn thì biết là vụ làm ăn này trúng rồi.
Bà khách khí nói:
- Mấy đứa ở lại nhà dì nhé, có yêu cầu gì thì cứ nói, dì sẽ cố giúp ngay.
Bà rất tri kỉ:
- Lặn lội đi xa thế chắc là mệt lắm rồi, mấy đứa ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ngủ trưa tí đi, dì không quấy rầy nữa nhé.
Họ không mệt mỏi gì, chung quy họ đều là vệ sĩ đủ tiêu chuẩn, sáng nào mà chẳng dậy sớm huấn luyện thể năng.
Đại Hắc nhìn về phía Cố Thăng, trưng cầu ý kiến của anh.
Cố Thăng phẩy tay:
- Nghe dì Đào, nghỉ ngơi đi. Ngày mai nhớ đến tìm em gái các anh, cô ấy ở trong thôn hơi bị nhàm chán.
- Được, mai gặp nhé Nam Sơn.
Dì Đào và mọi người lần lượt ra ngoài.
Họ vừa đi xong thì Đại Hắc và Nhị Hắc đã nằm vật ra giường rồi trăm miệng một lời hô lên:
- Tiểu Hắc, anh ngủ trưa một tí, một tiếng nữa gọi anh.
- Được.
Tiểu Hắc không thích ngủ trưa, hoặc nói anh ta hoàn toàn không thích ngủ cũng được.
Anh ta buông đồ đạc trong tay xuống, nhìn đồng hồ rồi cài báo thức một tiếng cho hai người kia.
Anh ta có chút tò mò với nơi ở mới, nên muốn quan sát thật kĩ càng.
Tiểu Hắc mở tủ ra, trong tủ trống trơn, đang đợi họ bỏ đồ đạc vào.
Sau đó anh ta ngẩng đầu lên thì giật nảy cả mình, vì phát hiện thấy trên ngăn trên cùng tủ có một túi nilon trắng, không biết ở trong là gì.
Anh ta kiễng chân lên, thò tay lấy nó xuống.
Đó là một cái túi mua đồ từ siêu thị, nhìn từ ngoài vào qua lớp nilon mỏng, Tiểu Hắc thấy một đống hộp giấy.
Anh ta hiếu kì mở túi ra, và sau khi thấy bên trong là cái gì thì trợn tròn cả mắt.
Đại Hắc chưa ngủ được mấy phút đã bị tiếng sột soạt đánh thức, mở mắt ra thì thấy Tiểu Hắc đang lúi húi dưới đất với một cái túi to.
Vì Tiểu Hắc quay lưng lại nên cái túi cũng bị che khuất, Đại Hắc bèn hỏi:
- Tiểu Hắc, chú đang xem gì đấy?
Tiểu Hắc khép miệng túi lại rồi nói với giọng trấn tĩnh:
- Không có gì đâu.
Trong lòng thì nghĩ tí nữa phải đặt cái gói này về vị trí cũ mới được.
- Anh thấy rồi, chú mang ra đây cho anh xem nào.
Đại Hắc nằm nghiêng, gối một tay dưới đầu.
Thấy Đại Hắc nằng nặc muốn xem, Tiểu Hắc cũng không giấu nữa. Anh ta đứng dậy, ném gói to vào trong lòng Đại Hắc:
- Anh tự xem đi.
Đây là?!
Đại Hắc kinh ngạc:
- Sao trong phòng lại có cái này?!
- Cái gì đấy?
Nhị Hắc cũng thò mặt qua ngó.
Trong túi nilon là một đống ba con sói muôn hình muôn vẻ.
Tiểu Hắc chỉ lên ngăn tủ với vẻ vô tội:
- Em thấy ở trên đó, có khi là dì Đào để lên đấy.
- Không phải.
Nhị Hắc liếc một cái đã thấy ngay hóa đơn trong túi, nhìn ngày tháng thì mới là hôm qua chứ mấy:
- Anh từng thấy cái túi y hệt thế này trong phòng Cố Thăng.
Đại Hắc trợn tròn mắt:
- Thế thứ này là anh ta để riêng cho ba đứa mình à?
Ba thằng đực rựa cần cái gói này để làm gì?
Nhị Hắc nhìn Đại Hắc bằng ánh mắt lạnh te:
- Tay Cố Thăng này rất nguy hiểm.
Anh ta dừng một chút:
- Đại Hắc, anh cách tui xa ra tí, mấy ngày nay tui đang bồi dưỡng khí chất “người sống chớ gần”.
Đại Hắc:
- … Ờ.
Cuối cùng, Tiểu Hắc gói túi lại để nguyên trên ngăn tủ.
Lúc ngủ trưa, Tam Hắc vốn hay tiếp xúc thân thể với nhau ngủ cách nhau rõ xa, nằm rõ là nghiêm chỉnh.
Xem ra cái gói của Cố Thăng để lại cho bọn họ bóng ma tâm lý không nhỏ chút nào.
…
Sau khi sắp xếp cho Tam Hắc xong, Cố Thăng và Nam Sơn không đi vội mà ngồi trong nhà dì Đào nói chuyện phiếm.
Mọi người nói chuyện nhà cửa, dì Đào lại mau mồm nên cuộc nói chuyện rất vui vẻ.
Cố Thăng cố ý dẫn dắt đề tài, lái câu chuyện về nhà họ Đào.
- Dì Mạnh định để Tam Hắc ở nhà cũ của dì ấy nhưng bị bọn cháu từ chối.
Cố Thăng nhấc chén uống một ngụm trà:
- Cháu cứ nghĩ dì Mạnh được gả từ bên ngoài vào đây cơ, trong thôn này có ai họ Mạnh đâu.
Dì Đào cắn hạt dưa:
- Thế thì cậu không biết rồi, Mạnh Thanh Hà theo họ mẹ đấy.
Lý do giống như Mạnh Thanh Hà nói, xem ra bà ta nói thật.
- Mẹ của dì Mạnh cũng qua đời rồi ạ? Nghe nói trong nhà cũ không còn ai ở nữa.
Cố Thăng nhìn nước đang bốc hơi trong chén.
- Chắc là đang sống tốt ở bên ngoài rồi, có khi đang hưởng phúc ở đâu đó ấy chứ.
Nam Sơn nhướn mày:
- Sao lại nói thế ạ?
Dì Đào chần chừ, song lại nghĩ chuyện qua lâu rồi, đương sự chết hết, có nói cũng chẳng sao. Dẫu cảnh sát có muốn truy cứu cũng đâu có tìm được ai mà truy cứu nữa.
Bà bèn từ từ nói:
- Thật ra ba của Mạnh Thanh Hà là tội phạm giết người.
Nam Sơn và Cố Thăng nhìn nhau, cả hai đều hơi kinh ngạc. Hai người không ngắt lời dì Đào, hi vọng bà có thể kể cho nhanh chứ đừng nấn ná mãi.
- Ba của Mạnh Thanh Hà tên là Đào Khánh. Ông ta thông minh sáng dạ, vốn dĩ có thể trở thành sinh viên đầu tiên trong thôn chúng tôi đấy. Tiếc là nhà nghèo quá nên phải bỏ học, đi làm để giúp đỡ gia đình. Ông ta không cam lòng ở mãi nơi này, bèn mang một ít tiền ra ngoài làm ăn nhỏ, bán hoa quả ở thành phố hàng xóm kia kìa. Sau này ăn nên làm ra, cưới được bà xã, nhìn trắng trẻo xinh xắn lắm, không dầm sương dãi nắng sạm đen như phụ nữ nơi này đâu. Tiếc là bà xã ông ta không tốt tính cho lắm, về nhà họ Đào một lần rồi chê nơi này nghèo, không muốn đến lần thứ hai nữa, họ thuê nhà ở bên ngoài suốt.
Cố Thăng nghe bà kể mãi không đến chỗ quan trọng, bèn thúc giục:
- Vì sao ông ta lại trở thành tội phạm giết người?
- Lúc bán hoa quả, ông ta tranh cãi với khách hàng, rồi hăng máu lên đâm chết người ta luôn. Sau đó ông ta đưa vợ con về đây để trốn truy nã của cảnh sát.
- Cảnh sát không biết nơi này sao?
Dì Đào lắc đầu:
- Đào Khánh có lòng tự trọng cao lắm, ông ta không muốn người khác biết mình đến từ nơi này, cho nên trừ bà xã ra thì chẳng nói cho ai biết quê hương bản quán ở đâu cả.
Bà cười cười:
- Bà xã của ông ta kết hôn xong muốn gặp bố mẹ chồng, về đây rồi cũng mới biết nhà Đào Khánh nghèo mạt rệp đấy chứ.
Cố Thăng đã đoán ra đại khái sự tình sau đó:
- Trốn một thời gian, bà xã của Đào Khánh không chịu được hoàn cảnh trong thôn nên đã bỏ đi đúng không?
Dì Đào gật đầu.
Nam Sơn không hiểu lắm:
- Sao mọi người biết Đào Khánh là tội phạm giết người mà không báo cảnh sát?
Dì Đào nhìn cô:
- Chúng tôi là hàng xóm nhà Đào Khánh, các cụ thế hệ trước đều nhìn ông ta lớn lên từ nhỏ, biết rõ ông ta là một đứa trẻ tốt. Ông ta làm điều sai trái là vì uống chút rượu rồi nóng lên thôi, không tái phạm nữa đâu mà. Còn nữa, sau khi Đào Khánh đi kiếm tiền thì giúp đỡ người trong thôn nhiều lắm, làm sao chúng tôi có thể mặt dày đi báo cảnh sát được chứ?
Bà thở dài:
- Vạn nhất báo cảnh sát xong bị người trong thôn kì thị thì sao?
Nam Sơn và Cố Thăng nhìn nhau rồi cùng im lặng. Họ không biết nên khen dân làng đoàn kết hay là nên chê họ không có ý thức pháp luật nữa.
Cố Thăng uống thêm một ngụm trà rồi hỏi tiếp:
- Nghe nói dì Mạnh từng có một đứa con, sao lại mất thế ạ?
- Sao cậu biết được chuyện này?
Dì Đào lấy làm lạ.
Nam Sơn đáp thay anh:
- Bọn cháu nghe thấy nhà họ nói trong bữa cơm, cụ Đồng đang định đưa dì Mạnh đi khám bác sĩ Mục đấy.
Dì Đào thở dài:
- Chuyện về đứa bé đó đều là nhà họ Đào làm bậy mà ra cả.
***
Mạnh Thanh Hà cười với hai người:
- Sao trông cả hai có vẻ ngạc nhiên thế?
Không phải là Cố Thăng và Nam Sơn không kiểm soát được cảm xúc của mình, mà là chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.
Cố Thăng hơi siết chặt nắm tay phải rồi đưa lên miệng che lại tiếng ho khan:
- Cháu tưởng nhà dì Mạnh ở bên ngoài cơ, trong thôn này đều là họ Đào và họ Đồng mà.
- Cha tôi cũng họ Đào.
Dì Mạnh giải thích:
- Chẳng qua tôi theo họ mẹ thôi, mẹ tôi rất mạnh mẽ, ba tôi nghe bà hết.
Cố Thăng nói:
- Thì ra là thế, vậy cháu cảm ơn gì thay đám Tam Hắc trước.
Anh nói với vẻ tiếc nuối:
- Nhưng cháu đã tìm được nhà cho họ rồi, để họ ở nhà dì Đào đi. Ba gã đực rựa không biết nấu cơm, cho ở nhà trống cũng không tiện.
Sáng nay khi mượn điện thoại nhà dì Đào để liên hệ với Lịch Danh Minh thì cũng nói luôn việc thuê phòng, bao ăn, dì Đào vội vàng đồng ý.
Sau khi dì Đào nghe cụ Đồng nói số tiền nhà mà Cố Thăng trả cho nhà cụ thì hối hận xanh ruột, biết thế lúc trước bà đề cử nhà mình cho anh có phải hơn không, nhà bà còn có điều kiện hơn nhà cụ Đồng nhiều.
Bởi vậy khi Cố Thăng hỏi tới thì bà đồng ý ngay tắp lự, chỉ sợ cơ hội kiếm tiền tốt bị người khác cướp mất.
- Nhà dì Đào không tồi, mọi người ở đó cũng được.
Mạnh Thanh Hà đồng ý:
- Mọi người cứ nói chuyện đi nhé, tôi về đây.
Mạnh Thanh Hà quay người đi vào nhà ăn.
Cố Thăng nhìn theo bóng bà rồi nói:
- Mình vào phòng nói chuyện.
…
Sau khi vào phòng, Nam Sơn khóa cửa lại cẩn thận.
Năm sáu người vào một căn phòng nhỏ làm cho nó trở nên chật chội.
Nói đến việc liên quan tới an toàn của mình và Nam Sơn, Cố Thăng thu lại nụ cười thường trực rồi dặn:
- Tôi và Nam Sơn sẽ ở lại đây một thời gian, trong thời gian này, các anh sẽ phụ trách bảo vệ an toàn của chúng tôi. Thân phận nói cho người ngoài không phải vệ sĩ, mà là anh trai của Nam Sơn nhé.
- Không thành vấn đề, em Nam à, bọn anh sẽ bảo vệ em an toàn.
Tiểu Hắc hội nhập nhanh, chưa gì đã sửa cách xưng hô rồi.
Cố Thăng nhìn anh ta một thoáng, sao anh thấy cách gọi em Nam này thân thiết hơi quá nhỉ?
- Các anh cứ gọi cô ấy là Nam Sơn, không cần thay đổi. Nhớ này, Nam Sơn đến đây để điều dưỡng, cô ấy bị thiên đầu thống, sáng nào các anh cũng phải tới đây tìm chúng tôi với danh nghĩa thăm em gái.
- Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ sắm vai mấy ông anh cuồng em gái.
Anh nói hết những điều cần chú ý cho Tam Hắc rồi sờ sờ cằm, cứ thấy còn thiêu thiếu cái gì:
- Tam Hắc, tôi phải sửa tên cho các anh mới được.
Phải khiến người ngoài vừa nghe xong là biết ngay họ là anh trai của Nam Sơn.
Tam Hắc nhìn về phía anh, chờ mong tên mới của mình.
Sửa thành gì bây giờ? Cố Thăng trầm ngâm một lúc lâu sau, nghĩ ra rồi:
- Đặt là Hắc Đại Sơn, Hắc Nhị Sơn, Hắc Tiểu Sơn đi.
Đơn giản thô bạo vãi đạn.
Đại Hắc nghi ngờ:
- Sao chúng tôi họ Hắc mà Nam Sơn lại họ Nam? Anh em gì mà lại khác họ?
Cố Thăng nhướn mày:
- Các anh theo họ bố, Nam Sơn theo họ mẹ.
Lý do này tạm chấp nhận được.
- Anh Đại Sơn, em đưa các anh đến nhà dì Đào nhé.
Đại Hắc gật đầu:
- Ừ, đi thôi.
…
Vừa đến nhà dì Thẩm, Tam Hắc đã được dì tiếp đãi rất nhiệt tình.
- Ba người là anh trai của Nam Sơn hả? Nhìn sáng sủa thật đấy nha…
Dì Đào vừa thấy họ đã khen không ngớt lời.
Nghe Cố Thăng nói các anh của Nam Sơn muốn đến ở nhà mình nên dì Đào vẫn chờ trong tiệm.
- Chào dì Đào, mấy ngày nay xin nhờ dì ạ.
Tiểu Hắc rất khách khí.
Cầm tiền rồi thì chuyện gì cũng dễ.
Dì Đào vỗ vai Tiểu Hắc:
- Cái thằng nhỏ này, khách khí làm gì? Để dì mang mấy đứa đi xem phòng nhé, Cố Thăng đã nhìn qua giúp mấy đứa rồi, cậu ấy hài lòng lắm đó.
Bà vén rèm cửa tiệm, trong đó là phòng khách và một loạt phòng khác. Bà để căn ở giữa cho đám Tam Hắc.
Đại Hắc đánh giá căn phòng này, gọn gàng sạch sẽ, đầy đủ đồ đạc.
Trong phòng có hai chiếc giường, kê sát vào nhau thì ba người đàn ông cũng ngủ được.
Bọn họ đã quen ở cùng nhau khi ra ngoài làm nhiệm vụ, đánh giá tổng thể thì cũng khá vừa lòng với điều kiện ăn ở thế này.
Dì Đào cũng đánh giá bọn họ, thấy họ không tỏ vẻ bất mãn thì biết là vụ làm ăn này trúng rồi.
Bà khách khí nói:
- Mấy đứa ở lại nhà dì nhé, có yêu cầu gì thì cứ nói, dì sẽ cố giúp ngay.
Bà rất tri kỉ:
- Lặn lội đi xa thế chắc là mệt lắm rồi, mấy đứa ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ngủ trưa tí đi, dì không quấy rầy nữa nhé.
Họ không mệt mỏi gì, chung quy họ đều là vệ sĩ đủ tiêu chuẩn, sáng nào mà chẳng dậy sớm huấn luyện thể năng.
Đại Hắc nhìn về phía Cố Thăng, trưng cầu ý kiến của anh.
Cố Thăng phẩy tay:
- Nghe dì Đào, nghỉ ngơi đi. Ngày mai nhớ đến tìm em gái các anh, cô ấy ở trong thôn hơi bị nhàm chán.
- Được, mai gặp nhé Nam Sơn.
Dì Đào và mọi người lần lượt ra ngoài.
Họ vừa đi xong thì Đại Hắc và Nhị Hắc đã nằm vật ra giường rồi trăm miệng một lời hô lên:
- Tiểu Hắc, anh ngủ trưa một tí, một tiếng nữa gọi anh.
- Được.
Tiểu Hắc không thích ngủ trưa, hoặc nói anh ta hoàn toàn không thích ngủ cũng được.
Anh ta buông đồ đạc trong tay xuống, nhìn đồng hồ rồi cài báo thức một tiếng cho hai người kia.
Anh ta có chút tò mò với nơi ở mới, nên muốn quan sát thật kĩ càng.
Tiểu Hắc mở tủ ra, trong tủ trống trơn, đang đợi họ bỏ đồ đạc vào.
Sau đó anh ta ngẩng đầu lên thì giật nảy cả mình, vì phát hiện thấy trên ngăn trên cùng tủ có một túi nilon trắng, không biết ở trong là gì.
Anh ta kiễng chân lên, thò tay lấy nó xuống.
Đó là một cái túi mua đồ từ siêu thị, nhìn từ ngoài vào qua lớp nilon mỏng, Tiểu Hắc thấy một đống hộp giấy.
Anh ta hiếu kì mở túi ra, và sau khi thấy bên trong là cái gì thì trợn tròn cả mắt.
Đại Hắc chưa ngủ được mấy phút đã bị tiếng sột soạt đánh thức, mở mắt ra thì thấy Tiểu Hắc đang lúi húi dưới đất với một cái túi to.
Vì Tiểu Hắc quay lưng lại nên cái túi cũng bị che khuất, Đại Hắc bèn hỏi:
- Tiểu Hắc, chú đang xem gì đấy?
Tiểu Hắc khép miệng túi lại rồi nói với giọng trấn tĩnh:
- Không có gì đâu.
Trong lòng thì nghĩ tí nữa phải đặt cái gói này về vị trí cũ mới được.
- Anh thấy rồi, chú mang ra đây cho anh xem nào.
Đại Hắc nằm nghiêng, gối một tay dưới đầu.
Thấy Đại Hắc nằng nặc muốn xem, Tiểu Hắc cũng không giấu nữa. Anh ta đứng dậy, ném gói to vào trong lòng Đại Hắc:
- Anh tự xem đi.
Đây là?!
Đại Hắc kinh ngạc:
- Sao trong phòng lại có cái này?!
- Cái gì đấy?
Nhị Hắc cũng thò mặt qua ngó.
Trong túi nilon là một đống ba con sói muôn hình muôn vẻ.
Tiểu Hắc chỉ lên ngăn tủ với vẻ vô tội:
- Em thấy ở trên đó, có khi là dì Đào để lên đấy.
- Không phải.
Nhị Hắc liếc một cái đã thấy ngay hóa đơn trong túi, nhìn ngày tháng thì mới là hôm qua chứ mấy:
- Anh từng thấy cái túi y hệt thế này trong phòng Cố Thăng.
Đại Hắc trợn tròn mắt:
- Thế thứ này là anh ta để riêng cho ba đứa mình à?
Ba thằng đực rựa cần cái gói này để làm gì?
Nhị Hắc nhìn Đại Hắc bằng ánh mắt lạnh te:
- Tay Cố Thăng này rất nguy hiểm.
Anh ta dừng một chút:
- Đại Hắc, anh cách tui xa ra tí, mấy ngày nay tui đang bồi dưỡng khí chất “người sống chớ gần”.
Đại Hắc:
- … Ờ.
Cuối cùng, Tiểu Hắc gói túi lại để nguyên trên ngăn tủ.
Lúc ngủ trưa, Tam Hắc vốn hay tiếp xúc thân thể với nhau ngủ cách nhau rõ xa, nằm rõ là nghiêm chỉnh.
Xem ra cái gói của Cố Thăng để lại cho bọn họ bóng ma tâm lý không nhỏ chút nào.
…
Sau khi sắp xếp cho Tam Hắc xong, Cố Thăng và Nam Sơn không đi vội mà ngồi trong nhà dì Đào nói chuyện phiếm.
Mọi người nói chuyện nhà cửa, dì Đào lại mau mồm nên cuộc nói chuyện rất vui vẻ.
Cố Thăng cố ý dẫn dắt đề tài, lái câu chuyện về nhà họ Đào.
- Dì Mạnh định để Tam Hắc ở nhà cũ của dì ấy nhưng bị bọn cháu từ chối.
Cố Thăng nhấc chén uống một ngụm trà:
- Cháu cứ nghĩ dì Mạnh được gả từ bên ngoài vào đây cơ, trong thôn này có ai họ Mạnh đâu.
Dì Đào cắn hạt dưa:
- Thế thì cậu không biết rồi, Mạnh Thanh Hà theo họ mẹ đấy.
Lý do giống như Mạnh Thanh Hà nói, xem ra bà ta nói thật.
- Mẹ của dì Mạnh cũng qua đời rồi ạ? Nghe nói trong nhà cũ không còn ai ở nữa.
Cố Thăng nhìn nước đang bốc hơi trong chén.
- Chắc là đang sống tốt ở bên ngoài rồi, có khi đang hưởng phúc ở đâu đó ấy chứ.
Nam Sơn nhướn mày:
- Sao lại nói thế ạ?
Dì Đào chần chừ, song lại nghĩ chuyện qua lâu rồi, đương sự chết hết, có nói cũng chẳng sao. Dẫu cảnh sát có muốn truy cứu cũng đâu có tìm được ai mà truy cứu nữa.
Bà bèn từ từ nói:
- Thật ra ba của Mạnh Thanh Hà là tội phạm giết người.
Nam Sơn và Cố Thăng nhìn nhau, cả hai đều hơi kinh ngạc. Hai người không ngắt lời dì Đào, hi vọng bà có thể kể cho nhanh chứ đừng nấn ná mãi.
- Ba của Mạnh Thanh Hà tên là Đào Khánh. Ông ta thông minh sáng dạ, vốn dĩ có thể trở thành sinh viên đầu tiên trong thôn chúng tôi đấy. Tiếc là nhà nghèo quá nên phải bỏ học, đi làm để giúp đỡ gia đình. Ông ta không cam lòng ở mãi nơi này, bèn mang một ít tiền ra ngoài làm ăn nhỏ, bán hoa quả ở thành phố hàng xóm kia kìa. Sau này ăn nên làm ra, cưới được bà xã, nhìn trắng trẻo xinh xắn lắm, không dầm sương dãi nắng sạm đen như phụ nữ nơi này đâu. Tiếc là bà xã ông ta không tốt tính cho lắm, về nhà họ Đào một lần rồi chê nơi này nghèo, không muốn đến lần thứ hai nữa, họ thuê nhà ở bên ngoài suốt.
Cố Thăng nghe bà kể mãi không đến chỗ quan trọng, bèn thúc giục:
- Vì sao ông ta lại trở thành tội phạm giết người?
- Lúc bán hoa quả, ông ta tranh cãi với khách hàng, rồi hăng máu lên đâm chết người ta luôn. Sau đó ông ta đưa vợ con về đây để trốn truy nã của cảnh sát.
- Cảnh sát không biết nơi này sao?
Dì Đào lắc đầu:
- Đào Khánh có lòng tự trọng cao lắm, ông ta không muốn người khác biết mình đến từ nơi này, cho nên trừ bà xã ra thì chẳng nói cho ai biết quê hương bản quán ở đâu cả.
Bà cười cười:
- Bà xã của ông ta kết hôn xong muốn gặp bố mẹ chồng, về đây rồi cũng mới biết nhà Đào Khánh nghèo mạt rệp đấy chứ.
Cố Thăng đã đoán ra đại khái sự tình sau đó:
- Trốn một thời gian, bà xã của Đào Khánh không chịu được hoàn cảnh trong thôn nên đã bỏ đi đúng không?
Dì Đào gật đầu.
Nam Sơn không hiểu lắm:
- Sao mọi người biết Đào Khánh là tội phạm giết người mà không báo cảnh sát?
Dì Đào nhìn cô:
- Chúng tôi là hàng xóm nhà Đào Khánh, các cụ thế hệ trước đều nhìn ông ta lớn lên từ nhỏ, biết rõ ông ta là một đứa trẻ tốt. Ông ta làm điều sai trái là vì uống chút rượu rồi nóng lên thôi, không tái phạm nữa đâu mà. Còn nữa, sau khi Đào Khánh đi kiếm tiền thì giúp đỡ người trong thôn nhiều lắm, làm sao chúng tôi có thể mặt dày đi báo cảnh sát được chứ?
Bà thở dài:
- Vạn nhất báo cảnh sát xong bị người trong thôn kì thị thì sao?
Nam Sơn và Cố Thăng nhìn nhau rồi cùng im lặng. Họ không biết nên khen dân làng đoàn kết hay là nên chê họ không có ý thức pháp luật nữa.
Cố Thăng uống thêm một ngụm trà rồi hỏi tiếp:
- Nghe nói dì Mạnh từng có một đứa con, sao lại mất thế ạ?
- Sao cậu biết được chuyện này?
Dì Đào lấy làm lạ.
Nam Sơn đáp thay anh:
- Bọn cháu nghe thấy nhà họ nói trong bữa cơm, cụ Đồng đang định đưa dì Mạnh đi khám bác sĩ Mục đấy.
Dì Đào thở dài:
- Chuyện về đứa bé đó đều là nhà họ Đào làm bậy mà ra cả.
Bình luận facebook