Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43+44
Chương 43
Phó Thuấn mệt đến mức nằm xuống là ngủ thẳng đến rạng sáng.
Khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là hơi choáng váng, lại mở mắt mới ý thức được mình đang ở đâu.
Thời gian hiển thị trên điện thoại là bảy giờ mười ba phút.
Căn phòng trống trơn, không có bất kỳ đồ trang trí nào.
Phó Thuấn nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trên bức tường đối diện, hóa ra đó là một con tắc kè, cũng đang nhìn anh chằm chằm.
Anh trong thoáng chốc sững sờ, vội vén chăn đứng dậy.
Cúi người đi xuống cầu thang, Phó Thuấn mới chú ý đến ông nội của Tống Địch có lẽ chân đi bất tiện, luôn ngồi trên giường.
Anh xuống bên dưới, Tống Địch từ ngoài cửa bước vào với nụ cười trên môi, vừa thấy anh thì lại ngẩn ra, ngây người đi tới: “Anh ngủ ngon không?” Phó Thuấn nhìn ra bên ngoài: “Đang nói chuyện với ai mà vui vậy?”
“Bà nội em.” Tống Địch lúng túng nói: “Đi đánh răng sao? Sáng sớm em có mua bàn chải mới, nhưng có lẽ chất lượng trung bình, cũng không biết…”
Phó Thuấn che miệng cô: “Đừng nói chuyện, ồn ào.”
Tống Địch vội vàng tránh ra, vô thức nhìn về hướng cửa lớn: “Vâng.”
Cô nắm lấy tay áo anh dắt người vào bếp: “Chúng em ở đây không có phòng tắm. Anh vào bếp đánh răng.”
Phó Thuấn không nói gì nhiều, tiếp đến tự xử lý.
Tống Địch ở bên cạnh đưa cho anh một chiếc khăn ấm mới tinh, còn mùi nhựa, anh tùy ý lau mặt, mới nghĩ – cho nên, đây là cách vợ chồng chung sống với nhau sao?
Nhìn Tống Địch, thật giống một cô vợ bé bỏng.
Nhưng ngủ không ngon, mắt sưng lên.
Phó Thuấn nhìn ra ngoài phòng bếp, không có ai xung quanh, anh đột nhiên cúi người hôn lên khuôn mặt mịn màng của cô .
“A!” Tống Địch sợ hãi trốn ra sau, nhìn anh chằm chằm: “Ăn sáng thôi!”
Bữa sáng là một chiếc bánh mì hấp nguyên hạt và một cốc nước nóng.
Phó Thuấn cảm thấy mình đến đây là trải qua một cuộc sống khác, cuối cùng dùng nước nóng để đem toàn bộ bánh bao trôi xuống dạ dày, tay cầm ly thuỷ tinh còn độ ấm: “Có thể mua vé phà lúc mấy giờ?”
“Tám giờ có một chuyến, thường thì mua là có.” Tống Địch dọn bát đĩa vào bếp rồi lại bước ra ngoài: “Hôm qua em đã nói với bà nội rồi, lát nữa em đi cùng anh.”
“Đi cùng anh…” Phó Thuấn nhìn cô cười nhạt.
“Chị!”
Một giọng nói vang lên, phá vỡ sự im lặng giữa hai người, một thanh niên tuổi trẻ bẻ gãy sừng trâu, một chân đặt lên ngưỡng cửa, nhìn hai người trong cửa: “Chị, đây là ai vậy?”
Tống Địch nói với Phó Thuấn: “Đây là cậu em nhà hàng xóm.”
Tống Địch đến cạnh cửa, nói vài câu bằng tiếng địa phương với đối phương, rồi tiễn người đi.
“Các em ai lớn tuổi hơn?” Phó Thuấn không hiểu.
Tống Địch nói: “Gia đình em đều gọi em là bé chị, hàng xóm cũng gọi em như vậy, không quan trọng bao nhiêu tuổi”
Phó Thuấn hất cằm lên, chọt vào tờ giấy chứng nhận trên tường: “Em trai em sao gọi là Tống Bảo vậy? Tên hai chị em của em không phải do cùng một người đặt sao?”
“Hả? Tên em là do thầy bói đặt.” Tống Địch nhẹ nhàng nói, xoay người đi lên lầu, Phó Thuấn đi theo sau.
Tống Địch quay đầu lại nhìn anh, sau đó nói: “Thầy bói nói, em mang tên này có thể mang đến cho gia đình một đứa em trai.”
Cô giật giật khóe miệng, mỉm cười xoay người: “Em đi lấy đồ, anh đừng lên nữa, một lát nữa xong rồi chúng ta đi ngay.”
Phó Thuấn đứng trên bậc thềm, nhìn giấy chứng nhận trên tường, không nhúc nhích.
Đây không phải là Địch, mà là Đệ.
Nhưng con trai cũng không thể gọi là Tống Bảo, nhu nhược…cái này…
( đồng âm tiếng Trung:
宋宝/songbao/: Tống Bảo
怂包/songbao/: nhu nhược, không có gan lớn)
Phó Thuấn đỡ trán, bước xuống cầu thang.
Phó Thuấn ra ngoài cửa, bà nội Tống Địch đang đan mấy thứ như lưới đánh cá, tay chân vẫn nhanh nhẹn, nhưng lưng còng quá nghiêm trọng, như thể bà đang bị thoái hóa đốt sống nặng.
Đây không phải chỉ có một mình bà, hàng xóm bên trái cũng có một bác với vóc dáng như vậy.
Đối phương cũng đang nhìn anh, anh không có phản ứng gì, đi xuống sườn núi trước.
Đêm qua trời rát tối, không nhìn rõ, hóa ra con đường đi qua hôm qua là một con đê ven biển, phía trước có ba đập bê tông chữ T, hai chiếc thuyền đánh cá dừng lại ở điểm xa nhất. Bên kia là biển bao la rộng lớn.
Không giống với làn nước biển xanh ngắt, nước biển ở đây có màu vàng đục, mặt trời mùa đông buông xuống mặt biển ánh lên ánh vàng chói lọi.
Những đám mây rất dày, đổ bóng khổng lồ trên biển.
Tống Địch đeo cặp trên lưng bước tới: “Em tạm biệt bà nội rồi, chúng ta đi thôi.”
Tống Địch đưa cho anh một chiếc khăn len dày màu đen: “Của em em, anh choàng trước đi, quá lạnh.”
Phó Thuấn tuỳ ý quấn khăn, quả nhiên ấm hơn rất nhiều.
Hai người đi về phía trước dọc theo con đập, người đi qua đường đều tò mò nhìn bọn họ.
Có rất nhiều phụ nữ ngồi bên cửa, đan, vá lưới đánh cá, khuôn mặt đều bị cháy nắng rất đen.
Phó Thuấn nhìn cô, cầm lấy túi sau lưng cô: “Ở đây có bao nhiêu nhân khẩu? Có khách du lịch không? Chính phủ khai phá chưa?”
Gió biển sáng sớm rất lạnh, Tống Địch rụt cổ, nhét khăn vào mặt: “Em không biết nhân khẩu, đã lâu không về, có lẽ rất ít khách du lịch. Có quá ít tàu, chỉ là hiện tại xe cũng có thể được vận chuyển đến đảo, sao vậy?”
“Không sao, tìm hiểu một chút.” Phó Thuấn nhẹ nhàng nói.
Tống Địch đưa anh tới cửa một ngôi nhà: “Chờ em một chút, để em nói với anh trai ở đây nhờ anh ấy lái xe đưa chúng ta đi.”
Phó Thuấn gật đầu.
Kết quả, cái gọi là xe chính là xe ba bánh chạy bằng điện.
Cậu ấm Phó Thuấn thực sự tuyệt vọng.
Nhưng hãy nhìn vào con đường này, đành vậy, nếu không thì còn thế nào được nữa.
Phó Thuấn trên xe lập tức ôm Tống Địch, lạnh đến mức muốn nứt da đầu.
Tất cả những khó khăn anh phải chịu trong đời này, đều ở đây.
Khi đến bến tàu, Tống Địch nói tàu ở bến tàu là loại tàu chạy chậm, phải mất ba tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Phó Thuấn lượn một vòng quanh bến tàu, rút năm nghìn tiền mặt trong cây ATM, đưa Tống Địch đi tìm ca nô đưa đón khách riêng.
Kết quả Tống Địch đi mặc cả, chỉ sáu trăm thôi.
Phó Thuấn thầm nghĩ: Hôm qua ânh đã tiêu hai triệu tư…
Cả hai ngồi lên ca nô khoảng một giờ thì đến bến tàu bán đảo, tìm thấy chiếc xe trong bãi đậu.
Cho đến khi Phó Thuấn đi vào chiếc Santana của anh thì mới sống trở lại.
Tống Địch thấy cả đường đi anh không nói gì chỉ ôm cô, hỏi mình có lạnh không, đau lòng nhìn anh.
“Ừm… anh đói không? Hay là …”
“Không đói bụng, về trước đi.” Phó Thuấn quả quyết nói, thà nói bụng đến Văn thành cũng không muốn ở đây uống gió tây bắc. Lại sờ trán cô: “Ngủ đi, đến nơi anh gọi em.”
“Vâng.” Tống Địch sờ sờ ngón tay anh vẫn còn lạnh, có chút lo lắng anh sẽ bị cảm lạnh mà sinh bệnh.
Trên đường Quan Hạo Hiên gọi điện đến.
Phó Thuấn đeo tai nghe Bluetooth trên xe, nghe anh ta hỏi đầy quan tâm: “Cậu ở đâu vậy? Chạy đi đâu thế?”
“Trên đường cao tốc Văn Châu, có lẽ…” Nhìn lướt qua bảng điều khiển, Phó Thuấn mới nói: “Mười hai giờ hơn có thể đến thành phố”
“Đi tìm cô gái đó hả?”
“Ừm.”
“Cậu thật sự chuẩn bị tự giải quyết như thế hả?”
“Sao vậy?”
Quan Hạo Hiên quan tâm nói: “Thuấn, kinh nghiệm tình trường của cậu không nhiều, tuyệt đối đừng sa vào. Cô gái này, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng…”
“Tớ biết, không sao.”
Phó Thuấn nói: “Tớ có chừng mực.”
“Ừm.” Quan Hạo Hiên không tiện nói thêm, anh ta quá quen thuộc Phó Thuấn, cũng biết anh biết chừng mực
“Đúng rồi, tầm hai giờ cậu có thể mang theo điều tra viên tội phạm đến…” Phó Thuấn nhìn Tống Địch: “Đến khách sạn Bốn Mùa gần viện nghiên cứu của tớ không?”
Khi nghe điều này, Tống Địch lo lắng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Thuấn .
“Sao thế? Cậu muốn hỏi cô gái đó, hay là người khác?” Quan Hạo Hiên hỏi.
Phó Thuấn nói: “Ừm, dù sao cũng phải biết rõ ràng sự thật mọi việc.”
Tống Địch nắm lấy quần của mình, cúi đầu.
Phó Thuấn thành thạo lái xe vào dốc cao tốc, nhìn đống dụng cụ đo đạc và thiết bị kỹ thuật trên kính chắn gió: “Ngoài ra, tìm một người kỹ năng lái xe tốt cùng nhau đến, đến lúc đó có chuyện cần giúp.”
“Kỹ năng lái xe tốt? Để làm gì, lái xe đụng người sao?” Quan Hạo Hiên hỏi:
“Đừng nói là cậu muốn làm chuyện gì phi pháp phạm tội đó nha?”
“Khi nào gặp, tớ sẽ nói chuyện cụ thể với cậu, bây giờ đang ở trên đường cao tốc.” Phó Thuấn nói ngắn gọn.
Quan Hạo Hiên cũng không hỏi nhiều, hẹn hai giờ gặp mặt.
Tháo tai nghe bluetooth, Phó Thuấn vẫn chưa gỡ ra, đã bị Tống Địch thuận tay tiếp lấy đặt ở trên giá.
Phó Thuấn nhìn cô bé nhỏ ngoan ngoãn đáng thương, có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến gây ra chuyện lớn như vậy, anh vẫn có chút tức giận.
Anh cũng không nói nhiều, dù sao tất cả những gì nên nói đều đã nói, mọi thứ khác đều vô ích.
Ngay khi ra khỏi đường cao tốc, lên cầu vượt Văn thành, Phó viện trưởng Trương đã gọi đến: “Tiểu Phó, cậu đang ở đâu?”
“Trên cao tốc.” Phó Thuấn không cụ thể nói: “Sao vậy?”
“Đường cao tốc nào? Buổi chiều có thể tới viện nghiên cứu không?” Phó viện trưởng Trương căng thẳng hỏi.
Phó Thuấn nói: “Mấy giờ, còn tùy thuộc vào tình hình.”
“Ba giờ!” Phó viện trưởng Trương nói: “Cậu đi đâu? Tôi nghĩ cậu không cần công việc này nữa rồi. Bây giờ đống hỗn độn này, định thu dọn như thế nào?
“Được, vậy ba giờ tôi sẽ trực tiếp đến viện nghiên cứu.”
Nghe thấy ba chữ ‘viện nghiên cứu’, Tống Địch trợn tròn mắt, hồi hộp đến quên cả thở.
Thấy Phó Thuấn cúp điện thoại, cô nói nhỏ: “Viện nghiên cứu tìm anh sao?”
“Ừm.” Phó Thuấn nhìn thời gian trên bảng điều khiển, miễn cưỡng sẽ đến kịp. Trong lòng anh có việc, không nói nhiều.
Tống Địch nghĩ anh tức giận, cũng không dám nói, thật lâu mới khóc lóc than thở hỏi: “Phải làm sao đây, em rất lo lắng.”
Phó Thuấn nhìn bé thỏ trắng nói: “Chuyện đã đến nước này, không nên lãng phí tâm tình.”
Sợ cô vẫn luôn tự trách, chuyện bình thường cái quỷ gì cũng luôn tự mình chịu đựng trong lòng, chuyện này đoán chừng cũng chịu đựng hết.
Phó Thuấn nói: “Anh đã nhờ bạn tìm người điều tra tội phạm. Một hồi sẽ nói chuyện với em, em hiện tại hãy điều chỉnh cảm xúc, suy nghĩ thật kỹ về chuyện này.”
“Nói chuyện? Nói chuyện gì?”
Tống Địch sững sờ: “Là thẩm vấn em hả?”
Điều tra tội phạm là gì?
“Nói về chuyện làm sao Ngô Bình tìm được em hợp tác gài bẫy anh. Mọi chi tiết phải giải thích rõ ràng.”
Cuối cùng cũng đến thành phố, Phó Thuấn tranh thủ đèn đỏ, đưa tay sờ lên đỉnh tóc của cô: “Đừng căng thẳng, cứ nói rõ tình hình được rồi.”
”Vâng.”
Tống Địch nhìn anh: “Vậy em sẽ cẩn thận giải thích.”
Ngừng một chút: “Nhưng, tại sao phải tìm người khác? Anh hỏi em, em đều sẽ thành thật trả lời, anh chẳng lẽ cảm thấy… em vẫn đang lừa anh?”
“Nghĩ cái gì vậy?”
Phó Thuấn nhíu mày: “Không phải nhắm vào em, mà là muốn từ chỗ em hỏi chuyện của Ngô Bình. Anh phải điều tra rõ mục đích của Ngô Bình.”
“Vâng.”
Tống Địch lúc này mới bình tĩnh lại.
“Đừng suy nghĩ nhiều.”
Phó Thuấn nói: “Nếu anh không tin tưởng em, anh đã trực tiếp giao em cho cảnh sát rồi.”
“Em xin lỗi, em…”
Tống Địch nhìn anh với ánh mắt lo lắng và tự trách.
“Đừng nói xin lỗi nữa, anh không thích ba chữ này. Nghĩ xem Ngô Bình đã làm thế nào để tiếp xúc với em.”
Phó Thuấn lấy ngón tay búng trán cô.
Tống Địch lùi về phía sau, cắn chặt môi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Về đến khách sạn đã là một giờ mười lăm, Phó Thuấn đi vào nói: “Anh muốn đi tắm. Em ngồi một lát, tí nữa bạn anh sẽ dẫn người đến đây.”
Tống Địch ngơ ngác gật đầu.
Phó Thuấn chạm vào má cô, nhìn vào đôi mắt to đen của cô, đến bây giờ anh mới nhận ra rằng có lẽ sự việc này đã triệt để thay đổi hình thức chung sống của bọn họ.
Ít nhất hiện tại, anh có vẻ là người có quyền chủ động và kiểm soát.
Người đàn ông to lớn này, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
“Gọi điện thoại cho nhà hàng đạt hai phần cơm trưa.”
Phó Thuần hôn lên trán cô, thấy cô vô thức nhắm mắt lại, anh không nhịn được cúi xuống ôm lấy cô.
Tống Địch ngạc nhiên: “Anh không phải muốn đi tắm… ưm…”
Trước khi nói xong, miệng đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.
Trong vòng tay của Phó Thuấn, Tống Địch là một người nhỏ bé, quá mềm yếu, mặc anh đùa giỡn.
Hôn rồi lại hôn, Phó Thuấn buông cô ra: “Được rồi, anh đi tắm.”
Tống Địch thấy anh cởi áo khoác, bước vào phòng tắm, vội vàng gọi cơm trưa.
Rồi thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, hóa ra từ đây có thể thấy viện nghiên cứu của bọn họ, nhìn ra xa nữa chính là cửa hàng hoa, chỉ là góc nhìn có hạn, nhìn không rõ.
Tầm mắt rộng lớn, trời đông giá rét lạnh giá, Tống Địch sờ mặt mình đều là nước mắt.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, Tống Địch vội lấy khăn giấy lau sạch.
Đồng thời, bữa trưa từ nhà hàng đã được chuyển đến.
Phó Thuấn quấn áo choàng tắm mở cửa, để người phục vụ mang đồ vào bàn.
Sau khi uống vài ngụm nước ấm, anh cảm thấy toàn thân dễ chịu, qua một đêm trên đảo, anh cảm thấy da đầu đều căng ra.
Phó Thuấn nhìn Tống Địch ngồi bên cửa sổ, ngẩn người nhìn chính mình: “Lại đây, ăn cơm.”
Tống Địch dời qua, hoàn toàn ăn không vô.
“Lại khóc rồi?”
Phó Thuấn trong lòng thở dài kéo người vào lòng: “Đừng len lén khóc một mình.”
“Vậy phải làm sao? Em sợ lắm.” Tống Địch ôm cổ anh.
“Vậy thì sau này nhớ rõ đừng làm những việc mình không thể kiểm soát, cũng không thể thu dọn tàn cục.” Phó Thuấn nhẹ nhàng nói.
“Nhưng em đã làm rồi, em…”
“Không phải có anh rồi sao?” Phó Thuấn vuốt ve lưng cô: “Có anh ở đây, anh sẽ nhìn giúp em, ngoan, ăn cơm trước đã.”
“Anh xem như một đứa trẻ rồi phải không? Anh hiện tại…” Tống Địch nghẹn khóc, bất lực hỏi: “Sau khi biết em bao nhiêu tuổi, anh rất kỳ lạ.”
“Đúng vậy.”
Phó Thuấn cũng bất đắc dĩ: “Anh phải làm sao đây? Anh có thể xem em như một phụ nữ trưởng thành hai mươi lăm tuổi được sao?”
“Tại sao em không phải là phụ nữ trưởng thành?” Tống Địch hỏi ngược lại.
Phó Thuấn thầm nghĩ, nếu em là một phụ nữ trưởng thành thì có thể xử em ngay tại chỗ , còn bây giờ em như một đứa con nít, anh…
“Ăn đi, thời gian quý giá, một lát nữa bạn của anh sẽ tới đây.”
Phó Thuần mặc kệ trực tiếp đẩy người sang một bên.
Tống Địch lấy khăn giấy lau nước mắt, lén lút nhìn anh, thấy anh ăn vừa nhã nhặn vừa rất nhanh, nghĩ đến sáng nay anh chỉ ăn bánh bao trắng, xót xa không biết nói gì cho phải.
Quan Hạo Hiên đến.
Lúc Phó Thuấn nói chuyện một mình với anh ta, Phó Thuấn nói: “Không cần dùng máy phát hiện nói dối.”
“Thế nào, tin tưởng như vậy?” Quan Hạo Nhiên nói:
“Tùy cậu.”
Phó Thuấn trong lòng nghĩ nếu lấy máy phát hiện nói dối ra, Tống Địch còn không sợ chết khiếp mất.
Thật sự xem người thành tội phạm thẩm vấn, anh vô cùng đau lòng.
Nhân sĩ chuyên gia mà Quan Hạo Hiên tìm kiếm chính là trông có vẻ hung hãn.
Anh ta yêu cầu Phó Thuấn tạm thời tránh đi.
Tống Địch thoạt nhìn người này cũng có chút sợ hãi, nhưng muốn xử lý ổn thỏa nên chủ động bước tới nói nhỏ với Phó Thuấn: “Em sẽ nói rõ ràng, không sao đâu, em không sợ nữa.”
Phó Thuấn sờ đầu cô, hơi cúi xuống hôn lên trán cô: “Anh xuống xử lý cái xe, lát nữa về.”
Quan Hạo Hiên nhìn bộ dạng của hai người họ, cầm điện thoại lên, chụp một bức ảnh, nhiều chuyện gửi cho Olivia.
Olivia trả lời ngay lập tức ‘chênh lệch chiều cao này, em thích’
‘…’
Quan Hạo Hiên không nói nên lời, điểm chú ý của phụ nữ luôn luôn bị lệch đi nơi khác.
Phó Thuấn ở bên cạnh giải thích hai câu với tài xế mà Quan Hạo Hiên đã tìm đến, anh phải xử lý xe trước khi đến viện nghiên cứu.
Chương 44
Ba giờ phải đến viện nghiên cứu, Phó Thuấn trực tiếp đuổi theo anh trên con đường giữa viện nghiên cứu và khách sạn, kết quả đụng vào đuôi xe.
Người lái xe Quan Hạo Hiên tìm đến lần đầu tiên làm điều này, khống chế tốc độ xe không tốt.
Mắt kính của Phó Thuấn bị đập vỡ, trên đầu có vết máu.
Sau khi cảnh sát giao thông đến giải quyết sự việc, Phó Thuấn đã đồng ý đi thoả thuận riêng với tài xế gây ra vụ tai nạn, anh liên lạc với Quan Hạo Hiên, giải thích việc này.
Công ty kéo xe trực tiếp kéo chiếc xe đi, Phó Thuấn bảo người lái xe đi theo xử lý, bản thân tự quay trở lại khách sạn.
Kết quả là vừa bước vào cửa khách sạn, Phó Thuấn đã thấy một bóng người lao về phía mình.
Phó Thuấn thầm nghĩ, Quan Hạo Hiên có chuyện gì đây.
“Mau để em xem trán, đi bệnh viện? Hiện tại đi bệnh viện ngay.”
Tống Địch có chút luống cuống, sờ chỗ này sờ chỗ kia: “Làm sao đang êm đẹp lại tông vào đuôi xe?”
Phó Thuần nắm tay cô đi về phía thang máy, nghĩ ra một lý do: “Có lẽ do hơi mệt mà lái xe.”
“Thật sự không đi bệnh viện?”
Tống Địch nhíu mày: “Lúc nãy em chỉ nghĩ nếu anh xảy ra chuyện gì, chắc em đi chết cho rồi.”
Phó Thuấn đưa tay đặt ở sau đầu cô nhẹ nhàng vuốt ve: “Nghĩ cái gì vậy? Không sao đâu, vấn đề của người khác không phải do anh.”
Tống Địch bắt tay anh: “Kính của anh đâu rồi? Không có mắt kính không sao chứ?”
“Không sao.”
Phó Thuấn vốn không bị cận thị.
Vào khách sạn, Phó Thuấn nhìn Quan Hạo Nhiên đang im lặng, người này nhún vai.
Tống Địch đã gọi điện đến khách sạn để đưa thùng thuốc, dán một miếng băng gạc lên trán Phó Thuấn.
“Anh, bây giờ nhìn anh dữ quá.”
Tống Địch không quen với dáng vẻ không đeo kính của Phó Thuấn: “Nếp hai mí thật sâu.”
“Ừm, vậy anh không đeo kính nữa.” Phó Thuấn nói.
“Không đeo nữa, như vầy cũng rất đẹp.” Tống Địch nhẹ nhàng nói.
“Bên em hỏi xong chưa?”
Phó Thuấn hỏi: “Em nói thế nào?”
Lúc này, Quan Hạo Nhiên ở bên ngoài nói: “Thuấn cậu xong chưa, ra đây tý.”
Phó Thuấn vỗ vai Tống Địch rồi tự mình đi ra ngoài.
Quan Hạo Hiên ngồi trên ghế sô pha, nhìn Phó Thuấn ngồi xuống, mới lắc đầu nói: “Tớ còn tưởng rằng là người phụ nữ yêu nghiệt cỡ nào có thể lừa cậu xoay vòng vòng, kết quả lại đơn thuần như vậy.”
“…”
Phó Thuấn sửng sốt, yêu nghiệt…
Nếu thật sự là yêu nghiệt, ước chừng sẽ không lọt vào pháp nhãn của anh.
Quan Hạo Hiên nói: “Lúc nãy tớ nói cậu đụng đuôi xe, dọa sợ cô ấy đến mặt mày trắng bệch, tớ còn tưởng sẽ ngất ngay tại chỗ rồi.”
“Cậu nói với cô ấy làm gì, nhát gan lắm.” Phó Thuấn bất lực.
“Giúp cậu thử một chút? Bé cưng kia của cậu.”
Quan Hạo Hiên cười: “Chỉ là cậu xác định về sau cậu nuốt trôi sao? Chồng già vợ trẻ đó, gia đình của cô gái này lại như thế…”
‘Chồng già vợ trẻ…’
Phó Thuấn bắt được bốn chữ này, không nói nên lời: “Lúc nãy hỏi như thế nào rồi?”
Người của Quan Hạo Hiên đang sắp xếp đồ đạc, nghe thấy vậy liền đưa bút ghi âm:
“Đây là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện vừa rồi. Trở về tôi sẽ làm một văn bản gửi cho anh Phó, buổi tối sẽ có thể gửi đến. Theo phán đoán sơ bộ cô Tống không hề nói dối, các tình tiết quan trọng trước sau đều trơn tru, không có bất kỳ sai lệch nào – Trừ phi cô ấy là trinh sát chống phá án chuyên nghiệp, nếu không hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Phó Thuấn gật đầu.
Trước khi Quan Hạo Hiên rời đi, anh ta hỏi Phó Thuấn: “Cậu định kết thúc chuyện này như thế nào?”
Những người như Ngô Bình, Phó Thuấn trước đây không để ý đến bọn họ, bây giờ cùng Tống Địch có quan hệ, khó tránh sau này không xảy ra vấn đề.
“Không sao, cậu trước giúp tớ tìm hiểu rõ ràng, tớ bên này phải ứng phó với viện nghiên cứu.” Phó Thuấn nói
“Cám ơn cậu dù sao cũng đặc biệt tới tận đây.”
“Còn khách sáo với tớ vậy sao? Có thời gian về nhà ăn cơm, vợ tớ lại học thêm món mới.” Quan Hạo Hiên mỉm cười dẫn người đi.
Tống Địch đi ra, thấy Phó Thuần đứng ở trong phòng khách ngây ngốc, cô vội vàng nói: “Sắp ba giờ rồi, vẫn phải đi viện nghiên cứu hả?”
Nhìn trán Phó Thuấn, cô lại có chút lo lắng.
Phó Thuấn gật đầu: “Đi vài bước là đến, không sao.”
Anh nhìn xung quanh: “Như vầy, bây giờ em ở đây, lát nữa anh quay lại đưa em về nhà.”
“Về nhà?”
Tống Địch trợn tròn mắt: “Trở lại… nhà anh hay nhà em?”
“Nhà của anh.”
Phó Thuấn nói: “Anh sợ Ngô Bình sẽ đánh úp bất ngờ, trước khi làm rõ sự việc, em trước mắt nên ở cùng với anh.”
Anh vừa nói vừa đi lấy áo khoác: “Anh hiện tại đi đến viện nghiên cứu, em có chuyện gì phải liên hệ anh.”
Tống Địch chưa kịp tiêu hóa những gì anh nói, gật đầu rồi đưa người ra cửa.
Phó Thuấn thấy cô nhìn chằm chằm vào chính mình, liền đưa tay ôm người vào lòng:
“Không sợ, không sao đâu.”
“Vâng, vậy em sẽ đợi anh trở về.” Tống Địch nói.
Sau khi rời khách sạn, Phó Thuấn lấy máy ghi âm ra, cắm tai nghe bắt đầu nghe.
Điều làm anh ngạc nhiên là, ngoại trừ trong ba phút đầu Tống Địch hơi lo lắng ra, sau đó cô đã sắp xếp rất rõ ràng, khi trả lời câu hỏi biết ưu tiên cái nặng cái nhẹ, thậm chí không cần đối phương hỏi đã có thể trả lời vào trọng điểm.
Đặc biệt khi Ngô Bình liên lạc với cô lần đầu tiên, địa điểm, thời gian và nội dung chính của sự việc đều rất rõ ràng.
Đồng thời sẵn sàng chủ động cung cấp các chứng từ khác nhau, nhật ký cuộc gọi, nhật ký camera giám sát trước cửa của cửa hàng hoa, v.v.
Phó Thuấn còn tưởng Tống Địch sẽ kinh hãi.
Lại bình tĩnh như vậy, anh đã đánh giá thấp Tống Địch?
Khi đến viện nghiên cứu, thái độ của Phó viện trưởng Trương giống như chín ngày rét nhất mùa đông, một bao thuốc lá hút đến độ trong phòng đều là khói.
Phó Thuấn ngay khi bước vào đã mở cửa sổ thông khí.
Phó viện trưởng Trương nhìn chằm chằm trán của anh: “Cái trán của cậu bị sao vậy?”
Phó Thuấn nói: “Tông vào đuôi xe, đầu đập vào tay lái.”
“Tông vào đuôi xe? Chiếc Santana của cậu? Hả?” Phó viện trưởng Trương trực tiếp từ trên ghế đứng lên.
Xuyên qua đám khói trước mặt, ông nhìn chằm chằm vào mắt Phó Thuấn.
“Cậu nói thật với tôi, thật sự đụng vào đuôi xe?”
Phó Thuấn gật đầu: “Cảnh sát giao thông đã xử lý xong, chiếc xe đã được gửi đến tiệm sửa xe, đoạn đường ngay phía trước đó, tôi đến muộn cũng vì chuyện này.”
Cách khoảng không, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Phó viện trưởng Trương không nói lời nào, nhíu mày ngồi xuống.
“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Phó Thuấn hỏi.
“Cậu tự nhìn đi…”
Phó viện trưởng Trương mở điện thoại, tìm một tấm hình từ cuộc trò chuyện nhóm Zalo, ném cho Phó Thuấn.
Phó Thuấn nhận lấy, chỉ thấy bản thân khí thế lạnh lùng đứng ở đó, còn Ngô Bình ngã xuống đất, bốn chân ngã chỏng vó… cũng không biết hiện trường ai chụp.
“Giờ đây, các đồng nghiệp, những người lái xe thông minh toàn Trung Quốc đều biết, cậu- kỹ sư AD&PD Phó Thuấn đã đá đồng nghiệp cũ của mình, FD cấp cao Ngô Bình.”
Phó viện trưởng Trương thiếu chút nữa dựng râu trừng mắt.
Phó Thuấn mặt không thay đổi đẩy điện thoại lại: “Chụp không tồi.”
“…”
Phó viện trưởng Trương hai ngày nay từ đầu đến cuối nhận thức lại về tên thằng nhóc trước mặt.
“Không phải, cậu rốt cuộc nghĩ cái quái gì vậy? Tiểu Phó!”
Bật lửa trong tay Phó viện trưởng Trương đập xuống bàn, thiếu điều tạo ra một lỗ hổng.
Phó Thuấn hỏi: “Trong viện nói thế nào?”
“Cậu biết giá cổ phiếu của FD hiện tại đều bay rồi, cũng không biết lấy đâu ra mấy cái hợp đồng hàng chục triệu, hiện trường thỏa thuận ba bên đã được ký kết, tin tức thông báo bản thảo đều được đăng toàn bộ trên mạng, rõ ràng là có chuẩn bị từ sớm!”
Phó viện trưởng Trương vừa gõ bàn vừa nói: “Tiểu Phó, cậu nói cho tôi nghe, có phải Ngô Bình trộm máy tính cậu không?”
Nếu không, tại sao Phó Thuấn lại đá Ngô Bình trước mặt rất nhiều người trong buổi họp báo của FD?
Phó Thuấn lạnh nhạt nói: “Đá anh ta là chuyện cá nhân.”
Phó viện trưởng Trương hừ : “Cậu làm sao để tôi tin tưởng? Cậu làm sao để toàn bộ lãnh đạo viện nghiên cứu tin tưởng?”
“Tôi nói không phải là không phải, nếu không thầy có thể đi hỏi Ngô Bình? Nếu anh ta thừa nhận thì đúng là như vậy.” Phó Thuấn lí thẳng khí hùng nói.
Mà làm sao Ngô Bình có thể thừa nhận điều đó?
Chuyện này đã là FD có thể làm được, thì sẽ không sợ cuối cùng bị mọi người vạch mặt mà làm đến tài tình cũng không gây khó dễ đối với Phó Thuấn được.
Chỉ cần Phó Thuấn không mở miệng, như vậy FD hiển nhiên sẽ chơi xấu ra mặt, lừa tiền.
“Phần kế hoạch kỹ thuật của cậu trong viện qua rồi.”
Phó viện trưởng Trương nói: “Nhưng cậu, nếu cậu muốn chịu trách nhiệm thì cứ chịu, tôi gánh không nổi.”
“Trong viện có ý gì?” Phó Thuấn hỏi.
“Cậu đó, cậu chính là-”
Phó viện trưởng Trương tức giận lắc đầu: “Bình yên ổn định làm việc được hai năm rồi, bây giờ lại gây chuyện lớn như vậy.”
“Bây giờ vấn đề phải được chia thành hai phần. Tài liệu bị rò rỉ cho công ty đối thủ một chuyện, công nghệ kỹ thuật toán thương mại AEB của cậu-một chuyện.Vấn đề đầu tiên trong viện quyết định, vấn đề thứ hai-”
Ông nhìn vẻ mặt không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh vô cùng của Phó Thuấn, thầm nghĩ người trẻ tuổi này đúng là thâm trầm: “Viện nghiên cứu Công Lộ bên kia muốn tham gia vào.”
“Viện nghiên cứu Công Lộ?” Phó Thuấn hơi sửng sốt: “Viện nghiên cứu khoa học Công Lộ của bộ giao thông? Tại sao vậy? Bọn họ muốn kỹ thuật này?”
“Trước đây tôi đã nói qua với cậu, năm nay có quá nhiều vụ tai nạn giao thông lớn, sự an toàn chủ động của ô tô đã đạt đến điểm giới hạn.”
Phó viện trưởng Trương nói:
“Sau khi cậu hoàn thành báo cáo, Phó trưởng phòng Hồ cùng với lãnh đạo của viện nghiên cứu khoa học Công Lộ đều đã đến tìm cậu, kết quả cậu chạy trốn như con thỏ vậy.”
Phó Thuấn: “Ừm, c“òn những tập tin bị rò rỉ thì sao?”
Phó Trương liếc anh : “Nếu quốc gia cần cậu, chúng tôi cản được sao?”
Nếu có thể tham gia vào dự án an toàn chủ động cho ô tô cấp quốc gia, tương lai thậm chí có thể ảnh hưởng đến các phương châm chính sách của quốc gia trong lĩnh vực phát triển công nghệ an toàn chủ động cho ô tô…
Điều này có nghĩa là gì, mọi người đều hiểu.
“Trong viện không báo cảnh sát là được, nếu cần bồi thường tổn thất, tôi cũng không có ý kiến.” Phó Thuấn nói: “Hai ngày nay tôi có thể nghỉ ngơi một chút không?”
Phó viện trưởng Trương nói:
“Nghỉ ngơi đi, trong viện cho cậu nghỉ ba ngày, nhưng đừng đi đâu. Lãnh đạo trong viện cũng sẽ tìm cậu họp bất cứ lúc nào, viện nghiên cứu c Công Lộ cũng có thể tìm cậu. Ngày mai Đại hội Đổi mới Khoa học và Công nghệ Ô trấn sẽ kết thúc, có lẽ tất cả bọn họ đều muốn đến. “
Phó Thuấn gật đầu: “Vậy tôi quay về nghỉ ngơi vài ngày, đầu có chút choáng váng.”
Phó viện trưởng Trương xua tay ý bảo anh mau chóng rời đi, chỉ nhìn bóng dáng cao lớn của anh, nghi ngờ-thật sự trùng hợp như vậy, vào lúc này lại tông phải đuôi xe?
Trở lại khách sạn, Phó Thuấn vừa bước vào liền nghe thấy Tống Địch chạy đến hỏi: “Lãnh đạo viện nghiên cứu mắng anh đúng không?”
“Không có.” Phó Thuấn nghĩ về Phó viện trưởng Trương, cái đó có tính là mắng không: “Lãnh đạo cho anh nghỉ ba ngày, bọn họ phải nghiên cứu quyết định xử lý việc của anh như thế nào.”
“Hả? Hết rồi.” Tống Địch bắt đầu đi vòng vòngquanh phòng.
Phó Thuấn cảm thấy vô cùng cạn lời với việc thay đổi thể hiện cảm xúc một cách vô dụng khi sự việc đã xảy ra của cô.
Mặc kệ cô, đi lấy nước ấm, hôm nay chạy tới chạy lui, bị khói thuốc từ Phó viện trưởng Trương hun một hồi, anh cảm thấy mũi có chút khó chịu.
Kết quả là, Phó Thuấn cầm lấy ly nước thủy tinh, nhìn Tống Địch như một chú kiến nhỏ tự mình đi lại trong nhà…
Tống Địch thấy anh rất bình tĩnh, rầu rĩ hỏi: “Sao anh không hề sốt ruột chút nào hết vậy?”
“Lo lắng có ích lợi gì? Bình tĩnh lại giải quyết vấn đề mới quan trọng. Trước đây em ở cửa hàng hoa xử lý các vấn đề khẩn cấp xảy ra như thế nào? Chẳng lẽ cũng xúc động như vậy?”
Phó Thuấn đưa ly đến cho cô uống chút nước, thấy cô ngoan ngoãn uống cạn, mới chọt chọt mũi cô: “Bé thỏ trắng.”
Dừng lại chút, lại nói: “Đi thôi, về nhà của anh.”
“Hả?” Tống Địch ngẩng đầu: “Thật sự phải đến nhà anh sao…Nhà anh có tiện không?”
“Không tiện cũng phải đi, nếu không chỉ có một mình em, xảy ra chuyện thì phải làm sao? Gần đây anh phải giải quyết rất nhiều việc, em đừng để anh phân tâm.”
“Vâng, vậy được.” Tống Địch ôm lấy cánh tay anh: “Vậy đều nghe theo anh.”
Phó Thuấn nghĩ, có phải anh có hơi… nham hiểm không?
Quên đi, bé thỏ trắng đồng ý rồi, hợp tình hợp lý.
Phó Thuấn mệt đến mức nằm xuống là ngủ thẳng đến rạng sáng.
Khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là hơi choáng váng, lại mở mắt mới ý thức được mình đang ở đâu.
Thời gian hiển thị trên điện thoại là bảy giờ mười ba phút.
Căn phòng trống trơn, không có bất kỳ đồ trang trí nào.
Phó Thuấn nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trên bức tường đối diện, hóa ra đó là một con tắc kè, cũng đang nhìn anh chằm chằm.
Anh trong thoáng chốc sững sờ, vội vén chăn đứng dậy.
Cúi người đi xuống cầu thang, Phó Thuấn mới chú ý đến ông nội của Tống Địch có lẽ chân đi bất tiện, luôn ngồi trên giường.
Anh xuống bên dưới, Tống Địch từ ngoài cửa bước vào với nụ cười trên môi, vừa thấy anh thì lại ngẩn ra, ngây người đi tới: “Anh ngủ ngon không?” Phó Thuấn nhìn ra bên ngoài: “Đang nói chuyện với ai mà vui vậy?”
“Bà nội em.” Tống Địch lúng túng nói: “Đi đánh răng sao? Sáng sớm em có mua bàn chải mới, nhưng có lẽ chất lượng trung bình, cũng không biết…”
Phó Thuấn che miệng cô: “Đừng nói chuyện, ồn ào.”
Tống Địch vội vàng tránh ra, vô thức nhìn về hướng cửa lớn: “Vâng.”
Cô nắm lấy tay áo anh dắt người vào bếp: “Chúng em ở đây không có phòng tắm. Anh vào bếp đánh răng.”
Phó Thuấn không nói gì nhiều, tiếp đến tự xử lý.
Tống Địch ở bên cạnh đưa cho anh một chiếc khăn ấm mới tinh, còn mùi nhựa, anh tùy ý lau mặt, mới nghĩ – cho nên, đây là cách vợ chồng chung sống với nhau sao?
Nhìn Tống Địch, thật giống một cô vợ bé bỏng.
Nhưng ngủ không ngon, mắt sưng lên.
Phó Thuấn nhìn ra ngoài phòng bếp, không có ai xung quanh, anh đột nhiên cúi người hôn lên khuôn mặt mịn màng của cô .
“A!” Tống Địch sợ hãi trốn ra sau, nhìn anh chằm chằm: “Ăn sáng thôi!”
Bữa sáng là một chiếc bánh mì hấp nguyên hạt và một cốc nước nóng.
Phó Thuấn cảm thấy mình đến đây là trải qua một cuộc sống khác, cuối cùng dùng nước nóng để đem toàn bộ bánh bao trôi xuống dạ dày, tay cầm ly thuỷ tinh còn độ ấm: “Có thể mua vé phà lúc mấy giờ?”
“Tám giờ có một chuyến, thường thì mua là có.” Tống Địch dọn bát đĩa vào bếp rồi lại bước ra ngoài: “Hôm qua em đã nói với bà nội rồi, lát nữa em đi cùng anh.”
“Đi cùng anh…” Phó Thuấn nhìn cô cười nhạt.
“Chị!”
Một giọng nói vang lên, phá vỡ sự im lặng giữa hai người, một thanh niên tuổi trẻ bẻ gãy sừng trâu, một chân đặt lên ngưỡng cửa, nhìn hai người trong cửa: “Chị, đây là ai vậy?”
Tống Địch nói với Phó Thuấn: “Đây là cậu em nhà hàng xóm.”
Tống Địch đến cạnh cửa, nói vài câu bằng tiếng địa phương với đối phương, rồi tiễn người đi.
“Các em ai lớn tuổi hơn?” Phó Thuấn không hiểu.
Tống Địch nói: “Gia đình em đều gọi em là bé chị, hàng xóm cũng gọi em như vậy, không quan trọng bao nhiêu tuổi”
Phó Thuấn hất cằm lên, chọt vào tờ giấy chứng nhận trên tường: “Em trai em sao gọi là Tống Bảo vậy? Tên hai chị em của em không phải do cùng một người đặt sao?”
“Hả? Tên em là do thầy bói đặt.” Tống Địch nhẹ nhàng nói, xoay người đi lên lầu, Phó Thuấn đi theo sau.
Tống Địch quay đầu lại nhìn anh, sau đó nói: “Thầy bói nói, em mang tên này có thể mang đến cho gia đình một đứa em trai.”
Cô giật giật khóe miệng, mỉm cười xoay người: “Em đi lấy đồ, anh đừng lên nữa, một lát nữa xong rồi chúng ta đi ngay.”
Phó Thuấn đứng trên bậc thềm, nhìn giấy chứng nhận trên tường, không nhúc nhích.
Đây không phải là Địch, mà là Đệ.
Nhưng con trai cũng không thể gọi là Tống Bảo, nhu nhược…cái này…
( đồng âm tiếng Trung:
宋宝/songbao/: Tống Bảo
怂包/songbao/: nhu nhược, không có gan lớn)
Phó Thuấn đỡ trán, bước xuống cầu thang.
Phó Thuấn ra ngoài cửa, bà nội Tống Địch đang đan mấy thứ như lưới đánh cá, tay chân vẫn nhanh nhẹn, nhưng lưng còng quá nghiêm trọng, như thể bà đang bị thoái hóa đốt sống nặng.
Đây không phải chỉ có một mình bà, hàng xóm bên trái cũng có một bác với vóc dáng như vậy.
Đối phương cũng đang nhìn anh, anh không có phản ứng gì, đi xuống sườn núi trước.
Đêm qua trời rát tối, không nhìn rõ, hóa ra con đường đi qua hôm qua là một con đê ven biển, phía trước có ba đập bê tông chữ T, hai chiếc thuyền đánh cá dừng lại ở điểm xa nhất. Bên kia là biển bao la rộng lớn.
Không giống với làn nước biển xanh ngắt, nước biển ở đây có màu vàng đục, mặt trời mùa đông buông xuống mặt biển ánh lên ánh vàng chói lọi.
Những đám mây rất dày, đổ bóng khổng lồ trên biển.
Tống Địch đeo cặp trên lưng bước tới: “Em tạm biệt bà nội rồi, chúng ta đi thôi.”
Tống Địch đưa cho anh một chiếc khăn len dày màu đen: “Của em em, anh choàng trước đi, quá lạnh.”
Phó Thuấn tuỳ ý quấn khăn, quả nhiên ấm hơn rất nhiều.
Hai người đi về phía trước dọc theo con đập, người đi qua đường đều tò mò nhìn bọn họ.
Có rất nhiều phụ nữ ngồi bên cửa, đan, vá lưới đánh cá, khuôn mặt đều bị cháy nắng rất đen.
Phó Thuấn nhìn cô, cầm lấy túi sau lưng cô: “Ở đây có bao nhiêu nhân khẩu? Có khách du lịch không? Chính phủ khai phá chưa?”
Gió biển sáng sớm rất lạnh, Tống Địch rụt cổ, nhét khăn vào mặt: “Em không biết nhân khẩu, đã lâu không về, có lẽ rất ít khách du lịch. Có quá ít tàu, chỉ là hiện tại xe cũng có thể được vận chuyển đến đảo, sao vậy?”
“Không sao, tìm hiểu một chút.” Phó Thuấn nhẹ nhàng nói.
Tống Địch đưa anh tới cửa một ngôi nhà: “Chờ em một chút, để em nói với anh trai ở đây nhờ anh ấy lái xe đưa chúng ta đi.”
Phó Thuấn gật đầu.
Kết quả, cái gọi là xe chính là xe ba bánh chạy bằng điện.
Cậu ấm Phó Thuấn thực sự tuyệt vọng.
Nhưng hãy nhìn vào con đường này, đành vậy, nếu không thì còn thế nào được nữa.
Phó Thuấn trên xe lập tức ôm Tống Địch, lạnh đến mức muốn nứt da đầu.
Tất cả những khó khăn anh phải chịu trong đời này, đều ở đây.
Khi đến bến tàu, Tống Địch nói tàu ở bến tàu là loại tàu chạy chậm, phải mất ba tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Phó Thuấn lượn một vòng quanh bến tàu, rút năm nghìn tiền mặt trong cây ATM, đưa Tống Địch đi tìm ca nô đưa đón khách riêng.
Kết quả Tống Địch đi mặc cả, chỉ sáu trăm thôi.
Phó Thuấn thầm nghĩ: Hôm qua ânh đã tiêu hai triệu tư…
Cả hai ngồi lên ca nô khoảng một giờ thì đến bến tàu bán đảo, tìm thấy chiếc xe trong bãi đậu.
Cho đến khi Phó Thuấn đi vào chiếc Santana của anh thì mới sống trở lại.
Tống Địch thấy cả đường đi anh không nói gì chỉ ôm cô, hỏi mình có lạnh không, đau lòng nhìn anh.
“Ừm… anh đói không? Hay là …”
“Không đói bụng, về trước đi.” Phó Thuấn quả quyết nói, thà nói bụng đến Văn thành cũng không muốn ở đây uống gió tây bắc. Lại sờ trán cô: “Ngủ đi, đến nơi anh gọi em.”
“Vâng.” Tống Địch sờ sờ ngón tay anh vẫn còn lạnh, có chút lo lắng anh sẽ bị cảm lạnh mà sinh bệnh.
Trên đường Quan Hạo Hiên gọi điện đến.
Phó Thuấn đeo tai nghe Bluetooth trên xe, nghe anh ta hỏi đầy quan tâm: “Cậu ở đâu vậy? Chạy đi đâu thế?”
“Trên đường cao tốc Văn Châu, có lẽ…” Nhìn lướt qua bảng điều khiển, Phó Thuấn mới nói: “Mười hai giờ hơn có thể đến thành phố”
“Đi tìm cô gái đó hả?”
“Ừm.”
“Cậu thật sự chuẩn bị tự giải quyết như thế hả?”
“Sao vậy?”
Quan Hạo Hiên quan tâm nói: “Thuấn, kinh nghiệm tình trường của cậu không nhiều, tuyệt đối đừng sa vào. Cô gái này, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng…”
“Tớ biết, không sao.”
Phó Thuấn nói: “Tớ có chừng mực.”
“Ừm.” Quan Hạo Hiên không tiện nói thêm, anh ta quá quen thuộc Phó Thuấn, cũng biết anh biết chừng mực
“Đúng rồi, tầm hai giờ cậu có thể mang theo điều tra viên tội phạm đến…” Phó Thuấn nhìn Tống Địch: “Đến khách sạn Bốn Mùa gần viện nghiên cứu của tớ không?”
Khi nghe điều này, Tống Địch lo lắng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Thuấn .
“Sao thế? Cậu muốn hỏi cô gái đó, hay là người khác?” Quan Hạo Hiên hỏi.
Phó Thuấn nói: “Ừm, dù sao cũng phải biết rõ ràng sự thật mọi việc.”
Tống Địch nắm lấy quần của mình, cúi đầu.
Phó Thuấn thành thạo lái xe vào dốc cao tốc, nhìn đống dụng cụ đo đạc và thiết bị kỹ thuật trên kính chắn gió: “Ngoài ra, tìm một người kỹ năng lái xe tốt cùng nhau đến, đến lúc đó có chuyện cần giúp.”
“Kỹ năng lái xe tốt? Để làm gì, lái xe đụng người sao?” Quan Hạo Hiên hỏi:
“Đừng nói là cậu muốn làm chuyện gì phi pháp phạm tội đó nha?”
“Khi nào gặp, tớ sẽ nói chuyện cụ thể với cậu, bây giờ đang ở trên đường cao tốc.” Phó Thuấn nói ngắn gọn.
Quan Hạo Hiên cũng không hỏi nhiều, hẹn hai giờ gặp mặt.
Tháo tai nghe bluetooth, Phó Thuấn vẫn chưa gỡ ra, đã bị Tống Địch thuận tay tiếp lấy đặt ở trên giá.
Phó Thuấn nhìn cô bé nhỏ ngoan ngoãn đáng thương, có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến gây ra chuyện lớn như vậy, anh vẫn có chút tức giận.
Anh cũng không nói nhiều, dù sao tất cả những gì nên nói đều đã nói, mọi thứ khác đều vô ích.
Ngay khi ra khỏi đường cao tốc, lên cầu vượt Văn thành, Phó viện trưởng Trương đã gọi đến: “Tiểu Phó, cậu đang ở đâu?”
“Trên cao tốc.” Phó Thuấn không cụ thể nói: “Sao vậy?”
“Đường cao tốc nào? Buổi chiều có thể tới viện nghiên cứu không?” Phó viện trưởng Trương căng thẳng hỏi.
Phó Thuấn nói: “Mấy giờ, còn tùy thuộc vào tình hình.”
“Ba giờ!” Phó viện trưởng Trương nói: “Cậu đi đâu? Tôi nghĩ cậu không cần công việc này nữa rồi. Bây giờ đống hỗn độn này, định thu dọn như thế nào?
“Được, vậy ba giờ tôi sẽ trực tiếp đến viện nghiên cứu.”
Nghe thấy ba chữ ‘viện nghiên cứu’, Tống Địch trợn tròn mắt, hồi hộp đến quên cả thở.
Thấy Phó Thuấn cúp điện thoại, cô nói nhỏ: “Viện nghiên cứu tìm anh sao?”
“Ừm.” Phó Thuấn nhìn thời gian trên bảng điều khiển, miễn cưỡng sẽ đến kịp. Trong lòng anh có việc, không nói nhiều.
Tống Địch nghĩ anh tức giận, cũng không dám nói, thật lâu mới khóc lóc than thở hỏi: “Phải làm sao đây, em rất lo lắng.”
Phó Thuấn nhìn bé thỏ trắng nói: “Chuyện đã đến nước này, không nên lãng phí tâm tình.”
Sợ cô vẫn luôn tự trách, chuyện bình thường cái quỷ gì cũng luôn tự mình chịu đựng trong lòng, chuyện này đoán chừng cũng chịu đựng hết.
Phó Thuấn nói: “Anh đã nhờ bạn tìm người điều tra tội phạm. Một hồi sẽ nói chuyện với em, em hiện tại hãy điều chỉnh cảm xúc, suy nghĩ thật kỹ về chuyện này.”
“Nói chuyện? Nói chuyện gì?”
Tống Địch sững sờ: “Là thẩm vấn em hả?”
Điều tra tội phạm là gì?
“Nói về chuyện làm sao Ngô Bình tìm được em hợp tác gài bẫy anh. Mọi chi tiết phải giải thích rõ ràng.”
Cuối cùng cũng đến thành phố, Phó Thuấn tranh thủ đèn đỏ, đưa tay sờ lên đỉnh tóc của cô: “Đừng căng thẳng, cứ nói rõ tình hình được rồi.”
”Vâng.”
Tống Địch nhìn anh: “Vậy em sẽ cẩn thận giải thích.”
Ngừng một chút: “Nhưng, tại sao phải tìm người khác? Anh hỏi em, em đều sẽ thành thật trả lời, anh chẳng lẽ cảm thấy… em vẫn đang lừa anh?”
“Nghĩ cái gì vậy?”
Phó Thuấn nhíu mày: “Không phải nhắm vào em, mà là muốn từ chỗ em hỏi chuyện của Ngô Bình. Anh phải điều tra rõ mục đích của Ngô Bình.”
“Vâng.”
Tống Địch lúc này mới bình tĩnh lại.
“Đừng suy nghĩ nhiều.”
Phó Thuấn nói: “Nếu anh không tin tưởng em, anh đã trực tiếp giao em cho cảnh sát rồi.”
“Em xin lỗi, em…”
Tống Địch nhìn anh với ánh mắt lo lắng và tự trách.
“Đừng nói xin lỗi nữa, anh không thích ba chữ này. Nghĩ xem Ngô Bình đã làm thế nào để tiếp xúc với em.”
Phó Thuấn lấy ngón tay búng trán cô.
Tống Địch lùi về phía sau, cắn chặt môi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Về đến khách sạn đã là một giờ mười lăm, Phó Thuấn đi vào nói: “Anh muốn đi tắm. Em ngồi một lát, tí nữa bạn anh sẽ dẫn người đến đây.”
Tống Địch ngơ ngác gật đầu.
Phó Thuấn chạm vào má cô, nhìn vào đôi mắt to đen của cô, đến bây giờ anh mới nhận ra rằng có lẽ sự việc này đã triệt để thay đổi hình thức chung sống của bọn họ.
Ít nhất hiện tại, anh có vẻ là người có quyền chủ động và kiểm soát.
Người đàn ông to lớn này, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
“Gọi điện thoại cho nhà hàng đạt hai phần cơm trưa.”
Phó Thuần hôn lên trán cô, thấy cô vô thức nhắm mắt lại, anh không nhịn được cúi xuống ôm lấy cô.
Tống Địch ngạc nhiên: “Anh không phải muốn đi tắm… ưm…”
Trước khi nói xong, miệng đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.
Trong vòng tay của Phó Thuấn, Tống Địch là một người nhỏ bé, quá mềm yếu, mặc anh đùa giỡn.
Hôn rồi lại hôn, Phó Thuấn buông cô ra: “Được rồi, anh đi tắm.”
Tống Địch thấy anh cởi áo khoác, bước vào phòng tắm, vội vàng gọi cơm trưa.
Rồi thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, hóa ra từ đây có thể thấy viện nghiên cứu của bọn họ, nhìn ra xa nữa chính là cửa hàng hoa, chỉ là góc nhìn có hạn, nhìn không rõ.
Tầm mắt rộng lớn, trời đông giá rét lạnh giá, Tống Địch sờ mặt mình đều là nước mắt.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, Tống Địch vội lấy khăn giấy lau sạch.
Đồng thời, bữa trưa từ nhà hàng đã được chuyển đến.
Phó Thuấn quấn áo choàng tắm mở cửa, để người phục vụ mang đồ vào bàn.
Sau khi uống vài ngụm nước ấm, anh cảm thấy toàn thân dễ chịu, qua một đêm trên đảo, anh cảm thấy da đầu đều căng ra.
Phó Thuấn nhìn Tống Địch ngồi bên cửa sổ, ngẩn người nhìn chính mình: “Lại đây, ăn cơm.”
Tống Địch dời qua, hoàn toàn ăn không vô.
“Lại khóc rồi?”
Phó Thuấn trong lòng thở dài kéo người vào lòng: “Đừng len lén khóc một mình.”
“Vậy phải làm sao? Em sợ lắm.” Tống Địch ôm cổ anh.
“Vậy thì sau này nhớ rõ đừng làm những việc mình không thể kiểm soát, cũng không thể thu dọn tàn cục.” Phó Thuấn nhẹ nhàng nói.
“Nhưng em đã làm rồi, em…”
“Không phải có anh rồi sao?” Phó Thuấn vuốt ve lưng cô: “Có anh ở đây, anh sẽ nhìn giúp em, ngoan, ăn cơm trước đã.”
“Anh xem như một đứa trẻ rồi phải không? Anh hiện tại…” Tống Địch nghẹn khóc, bất lực hỏi: “Sau khi biết em bao nhiêu tuổi, anh rất kỳ lạ.”
“Đúng vậy.”
Phó Thuấn cũng bất đắc dĩ: “Anh phải làm sao đây? Anh có thể xem em như một phụ nữ trưởng thành hai mươi lăm tuổi được sao?”
“Tại sao em không phải là phụ nữ trưởng thành?” Tống Địch hỏi ngược lại.
Phó Thuấn thầm nghĩ, nếu em là một phụ nữ trưởng thành thì có thể xử em ngay tại chỗ , còn bây giờ em như một đứa con nít, anh…
“Ăn đi, thời gian quý giá, một lát nữa bạn của anh sẽ tới đây.”
Phó Thuần mặc kệ trực tiếp đẩy người sang một bên.
Tống Địch lấy khăn giấy lau nước mắt, lén lút nhìn anh, thấy anh ăn vừa nhã nhặn vừa rất nhanh, nghĩ đến sáng nay anh chỉ ăn bánh bao trắng, xót xa không biết nói gì cho phải.
Quan Hạo Hiên đến.
Lúc Phó Thuấn nói chuyện một mình với anh ta, Phó Thuấn nói: “Không cần dùng máy phát hiện nói dối.”
“Thế nào, tin tưởng như vậy?” Quan Hạo Nhiên nói:
“Tùy cậu.”
Phó Thuấn trong lòng nghĩ nếu lấy máy phát hiện nói dối ra, Tống Địch còn không sợ chết khiếp mất.
Thật sự xem người thành tội phạm thẩm vấn, anh vô cùng đau lòng.
Nhân sĩ chuyên gia mà Quan Hạo Hiên tìm kiếm chính là trông có vẻ hung hãn.
Anh ta yêu cầu Phó Thuấn tạm thời tránh đi.
Tống Địch thoạt nhìn người này cũng có chút sợ hãi, nhưng muốn xử lý ổn thỏa nên chủ động bước tới nói nhỏ với Phó Thuấn: “Em sẽ nói rõ ràng, không sao đâu, em không sợ nữa.”
Phó Thuấn sờ đầu cô, hơi cúi xuống hôn lên trán cô: “Anh xuống xử lý cái xe, lát nữa về.”
Quan Hạo Hiên nhìn bộ dạng của hai người họ, cầm điện thoại lên, chụp một bức ảnh, nhiều chuyện gửi cho Olivia.
Olivia trả lời ngay lập tức ‘chênh lệch chiều cao này, em thích’
‘…’
Quan Hạo Hiên không nói nên lời, điểm chú ý của phụ nữ luôn luôn bị lệch đi nơi khác.
Phó Thuấn ở bên cạnh giải thích hai câu với tài xế mà Quan Hạo Hiên đã tìm đến, anh phải xử lý xe trước khi đến viện nghiên cứu.
Chương 44
Ba giờ phải đến viện nghiên cứu, Phó Thuấn trực tiếp đuổi theo anh trên con đường giữa viện nghiên cứu và khách sạn, kết quả đụng vào đuôi xe.
Người lái xe Quan Hạo Hiên tìm đến lần đầu tiên làm điều này, khống chế tốc độ xe không tốt.
Mắt kính của Phó Thuấn bị đập vỡ, trên đầu có vết máu.
Sau khi cảnh sát giao thông đến giải quyết sự việc, Phó Thuấn đã đồng ý đi thoả thuận riêng với tài xế gây ra vụ tai nạn, anh liên lạc với Quan Hạo Hiên, giải thích việc này.
Công ty kéo xe trực tiếp kéo chiếc xe đi, Phó Thuấn bảo người lái xe đi theo xử lý, bản thân tự quay trở lại khách sạn.
Kết quả là vừa bước vào cửa khách sạn, Phó Thuấn đã thấy một bóng người lao về phía mình.
Phó Thuấn thầm nghĩ, Quan Hạo Hiên có chuyện gì đây.
“Mau để em xem trán, đi bệnh viện? Hiện tại đi bệnh viện ngay.”
Tống Địch có chút luống cuống, sờ chỗ này sờ chỗ kia: “Làm sao đang êm đẹp lại tông vào đuôi xe?”
Phó Thuần nắm tay cô đi về phía thang máy, nghĩ ra một lý do: “Có lẽ do hơi mệt mà lái xe.”
“Thật sự không đi bệnh viện?”
Tống Địch nhíu mày: “Lúc nãy em chỉ nghĩ nếu anh xảy ra chuyện gì, chắc em đi chết cho rồi.”
Phó Thuấn đưa tay đặt ở sau đầu cô nhẹ nhàng vuốt ve: “Nghĩ cái gì vậy? Không sao đâu, vấn đề của người khác không phải do anh.”
Tống Địch bắt tay anh: “Kính của anh đâu rồi? Không có mắt kính không sao chứ?”
“Không sao.”
Phó Thuấn vốn không bị cận thị.
Vào khách sạn, Phó Thuấn nhìn Quan Hạo Nhiên đang im lặng, người này nhún vai.
Tống Địch đã gọi điện đến khách sạn để đưa thùng thuốc, dán một miếng băng gạc lên trán Phó Thuấn.
“Anh, bây giờ nhìn anh dữ quá.”
Tống Địch không quen với dáng vẻ không đeo kính của Phó Thuấn: “Nếp hai mí thật sâu.”
“Ừm, vậy anh không đeo kính nữa.” Phó Thuấn nói.
“Không đeo nữa, như vầy cũng rất đẹp.” Tống Địch nhẹ nhàng nói.
“Bên em hỏi xong chưa?”
Phó Thuấn hỏi: “Em nói thế nào?”
Lúc này, Quan Hạo Nhiên ở bên ngoài nói: “Thuấn cậu xong chưa, ra đây tý.”
Phó Thuấn vỗ vai Tống Địch rồi tự mình đi ra ngoài.
Quan Hạo Hiên ngồi trên ghế sô pha, nhìn Phó Thuấn ngồi xuống, mới lắc đầu nói: “Tớ còn tưởng rằng là người phụ nữ yêu nghiệt cỡ nào có thể lừa cậu xoay vòng vòng, kết quả lại đơn thuần như vậy.”
“…”
Phó Thuấn sửng sốt, yêu nghiệt…
Nếu thật sự là yêu nghiệt, ước chừng sẽ không lọt vào pháp nhãn của anh.
Quan Hạo Hiên nói: “Lúc nãy tớ nói cậu đụng đuôi xe, dọa sợ cô ấy đến mặt mày trắng bệch, tớ còn tưởng sẽ ngất ngay tại chỗ rồi.”
“Cậu nói với cô ấy làm gì, nhát gan lắm.” Phó Thuấn bất lực.
“Giúp cậu thử một chút? Bé cưng kia của cậu.”
Quan Hạo Hiên cười: “Chỉ là cậu xác định về sau cậu nuốt trôi sao? Chồng già vợ trẻ đó, gia đình của cô gái này lại như thế…”
‘Chồng già vợ trẻ…’
Phó Thuấn bắt được bốn chữ này, không nói nên lời: “Lúc nãy hỏi như thế nào rồi?”
Người của Quan Hạo Hiên đang sắp xếp đồ đạc, nghe thấy vậy liền đưa bút ghi âm:
“Đây là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện vừa rồi. Trở về tôi sẽ làm một văn bản gửi cho anh Phó, buổi tối sẽ có thể gửi đến. Theo phán đoán sơ bộ cô Tống không hề nói dối, các tình tiết quan trọng trước sau đều trơn tru, không có bất kỳ sai lệch nào – Trừ phi cô ấy là trinh sát chống phá án chuyên nghiệp, nếu không hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Phó Thuấn gật đầu.
Trước khi Quan Hạo Hiên rời đi, anh ta hỏi Phó Thuấn: “Cậu định kết thúc chuyện này như thế nào?”
Những người như Ngô Bình, Phó Thuấn trước đây không để ý đến bọn họ, bây giờ cùng Tống Địch có quan hệ, khó tránh sau này không xảy ra vấn đề.
“Không sao, cậu trước giúp tớ tìm hiểu rõ ràng, tớ bên này phải ứng phó với viện nghiên cứu.” Phó Thuấn nói
“Cám ơn cậu dù sao cũng đặc biệt tới tận đây.”
“Còn khách sáo với tớ vậy sao? Có thời gian về nhà ăn cơm, vợ tớ lại học thêm món mới.” Quan Hạo Hiên mỉm cười dẫn người đi.
Tống Địch đi ra, thấy Phó Thuần đứng ở trong phòng khách ngây ngốc, cô vội vàng nói: “Sắp ba giờ rồi, vẫn phải đi viện nghiên cứu hả?”
Nhìn trán Phó Thuấn, cô lại có chút lo lắng.
Phó Thuấn gật đầu: “Đi vài bước là đến, không sao.”
Anh nhìn xung quanh: “Như vầy, bây giờ em ở đây, lát nữa anh quay lại đưa em về nhà.”
“Về nhà?”
Tống Địch trợn tròn mắt: “Trở lại… nhà anh hay nhà em?”
“Nhà của anh.”
Phó Thuấn nói: “Anh sợ Ngô Bình sẽ đánh úp bất ngờ, trước khi làm rõ sự việc, em trước mắt nên ở cùng với anh.”
Anh vừa nói vừa đi lấy áo khoác: “Anh hiện tại đi đến viện nghiên cứu, em có chuyện gì phải liên hệ anh.”
Tống Địch chưa kịp tiêu hóa những gì anh nói, gật đầu rồi đưa người ra cửa.
Phó Thuấn thấy cô nhìn chằm chằm vào chính mình, liền đưa tay ôm người vào lòng:
“Không sợ, không sao đâu.”
“Vâng, vậy em sẽ đợi anh trở về.” Tống Địch nói.
Sau khi rời khách sạn, Phó Thuấn lấy máy ghi âm ra, cắm tai nghe bắt đầu nghe.
Điều làm anh ngạc nhiên là, ngoại trừ trong ba phút đầu Tống Địch hơi lo lắng ra, sau đó cô đã sắp xếp rất rõ ràng, khi trả lời câu hỏi biết ưu tiên cái nặng cái nhẹ, thậm chí không cần đối phương hỏi đã có thể trả lời vào trọng điểm.
Đặc biệt khi Ngô Bình liên lạc với cô lần đầu tiên, địa điểm, thời gian và nội dung chính của sự việc đều rất rõ ràng.
Đồng thời sẵn sàng chủ động cung cấp các chứng từ khác nhau, nhật ký cuộc gọi, nhật ký camera giám sát trước cửa của cửa hàng hoa, v.v.
Phó Thuấn còn tưởng Tống Địch sẽ kinh hãi.
Lại bình tĩnh như vậy, anh đã đánh giá thấp Tống Địch?
Khi đến viện nghiên cứu, thái độ của Phó viện trưởng Trương giống như chín ngày rét nhất mùa đông, một bao thuốc lá hút đến độ trong phòng đều là khói.
Phó Thuấn ngay khi bước vào đã mở cửa sổ thông khí.
Phó viện trưởng Trương nhìn chằm chằm trán của anh: “Cái trán của cậu bị sao vậy?”
Phó Thuấn nói: “Tông vào đuôi xe, đầu đập vào tay lái.”
“Tông vào đuôi xe? Chiếc Santana của cậu? Hả?” Phó viện trưởng Trương trực tiếp từ trên ghế đứng lên.
Xuyên qua đám khói trước mặt, ông nhìn chằm chằm vào mắt Phó Thuấn.
“Cậu nói thật với tôi, thật sự đụng vào đuôi xe?”
Phó Thuấn gật đầu: “Cảnh sát giao thông đã xử lý xong, chiếc xe đã được gửi đến tiệm sửa xe, đoạn đường ngay phía trước đó, tôi đến muộn cũng vì chuyện này.”
Cách khoảng không, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Phó viện trưởng Trương không nói lời nào, nhíu mày ngồi xuống.
“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Phó Thuấn hỏi.
“Cậu tự nhìn đi…”
Phó viện trưởng Trương mở điện thoại, tìm một tấm hình từ cuộc trò chuyện nhóm Zalo, ném cho Phó Thuấn.
Phó Thuấn nhận lấy, chỉ thấy bản thân khí thế lạnh lùng đứng ở đó, còn Ngô Bình ngã xuống đất, bốn chân ngã chỏng vó… cũng không biết hiện trường ai chụp.
“Giờ đây, các đồng nghiệp, những người lái xe thông minh toàn Trung Quốc đều biết, cậu- kỹ sư AD&PD Phó Thuấn đã đá đồng nghiệp cũ của mình, FD cấp cao Ngô Bình.”
Phó viện trưởng Trương thiếu chút nữa dựng râu trừng mắt.
Phó Thuấn mặt không thay đổi đẩy điện thoại lại: “Chụp không tồi.”
“…”
Phó viện trưởng Trương hai ngày nay từ đầu đến cuối nhận thức lại về tên thằng nhóc trước mặt.
“Không phải, cậu rốt cuộc nghĩ cái quái gì vậy? Tiểu Phó!”
Bật lửa trong tay Phó viện trưởng Trương đập xuống bàn, thiếu điều tạo ra một lỗ hổng.
Phó Thuấn hỏi: “Trong viện nói thế nào?”
“Cậu biết giá cổ phiếu của FD hiện tại đều bay rồi, cũng không biết lấy đâu ra mấy cái hợp đồng hàng chục triệu, hiện trường thỏa thuận ba bên đã được ký kết, tin tức thông báo bản thảo đều được đăng toàn bộ trên mạng, rõ ràng là có chuẩn bị từ sớm!”
Phó viện trưởng Trương vừa gõ bàn vừa nói: “Tiểu Phó, cậu nói cho tôi nghe, có phải Ngô Bình trộm máy tính cậu không?”
Nếu không, tại sao Phó Thuấn lại đá Ngô Bình trước mặt rất nhiều người trong buổi họp báo của FD?
Phó Thuấn lạnh nhạt nói: “Đá anh ta là chuyện cá nhân.”
Phó viện trưởng Trương hừ : “Cậu làm sao để tôi tin tưởng? Cậu làm sao để toàn bộ lãnh đạo viện nghiên cứu tin tưởng?”
“Tôi nói không phải là không phải, nếu không thầy có thể đi hỏi Ngô Bình? Nếu anh ta thừa nhận thì đúng là như vậy.” Phó Thuấn lí thẳng khí hùng nói.
Mà làm sao Ngô Bình có thể thừa nhận điều đó?
Chuyện này đã là FD có thể làm được, thì sẽ không sợ cuối cùng bị mọi người vạch mặt mà làm đến tài tình cũng không gây khó dễ đối với Phó Thuấn được.
Chỉ cần Phó Thuấn không mở miệng, như vậy FD hiển nhiên sẽ chơi xấu ra mặt, lừa tiền.
“Phần kế hoạch kỹ thuật của cậu trong viện qua rồi.”
Phó viện trưởng Trương nói: “Nhưng cậu, nếu cậu muốn chịu trách nhiệm thì cứ chịu, tôi gánh không nổi.”
“Trong viện có ý gì?” Phó Thuấn hỏi.
“Cậu đó, cậu chính là-”
Phó viện trưởng Trương tức giận lắc đầu: “Bình yên ổn định làm việc được hai năm rồi, bây giờ lại gây chuyện lớn như vậy.”
“Bây giờ vấn đề phải được chia thành hai phần. Tài liệu bị rò rỉ cho công ty đối thủ một chuyện, công nghệ kỹ thuật toán thương mại AEB của cậu-một chuyện.Vấn đề đầu tiên trong viện quyết định, vấn đề thứ hai-”
Ông nhìn vẻ mặt không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh vô cùng của Phó Thuấn, thầm nghĩ người trẻ tuổi này đúng là thâm trầm: “Viện nghiên cứu Công Lộ bên kia muốn tham gia vào.”
“Viện nghiên cứu Công Lộ?” Phó Thuấn hơi sửng sốt: “Viện nghiên cứu khoa học Công Lộ của bộ giao thông? Tại sao vậy? Bọn họ muốn kỹ thuật này?”
“Trước đây tôi đã nói qua với cậu, năm nay có quá nhiều vụ tai nạn giao thông lớn, sự an toàn chủ động của ô tô đã đạt đến điểm giới hạn.”
Phó viện trưởng Trương nói:
“Sau khi cậu hoàn thành báo cáo, Phó trưởng phòng Hồ cùng với lãnh đạo của viện nghiên cứu khoa học Công Lộ đều đã đến tìm cậu, kết quả cậu chạy trốn như con thỏ vậy.”
Phó Thuấn: “Ừm, c“òn những tập tin bị rò rỉ thì sao?”
Phó Trương liếc anh : “Nếu quốc gia cần cậu, chúng tôi cản được sao?”
Nếu có thể tham gia vào dự án an toàn chủ động cho ô tô cấp quốc gia, tương lai thậm chí có thể ảnh hưởng đến các phương châm chính sách của quốc gia trong lĩnh vực phát triển công nghệ an toàn chủ động cho ô tô…
Điều này có nghĩa là gì, mọi người đều hiểu.
“Trong viện không báo cảnh sát là được, nếu cần bồi thường tổn thất, tôi cũng không có ý kiến.” Phó Thuấn nói: “Hai ngày nay tôi có thể nghỉ ngơi một chút không?”
Phó viện trưởng Trương nói:
“Nghỉ ngơi đi, trong viện cho cậu nghỉ ba ngày, nhưng đừng đi đâu. Lãnh đạo trong viện cũng sẽ tìm cậu họp bất cứ lúc nào, viện nghiên cứu c Công Lộ cũng có thể tìm cậu. Ngày mai Đại hội Đổi mới Khoa học và Công nghệ Ô trấn sẽ kết thúc, có lẽ tất cả bọn họ đều muốn đến. “
Phó Thuấn gật đầu: “Vậy tôi quay về nghỉ ngơi vài ngày, đầu có chút choáng váng.”
Phó viện trưởng Trương xua tay ý bảo anh mau chóng rời đi, chỉ nhìn bóng dáng cao lớn của anh, nghi ngờ-thật sự trùng hợp như vậy, vào lúc này lại tông phải đuôi xe?
Trở lại khách sạn, Phó Thuấn vừa bước vào liền nghe thấy Tống Địch chạy đến hỏi: “Lãnh đạo viện nghiên cứu mắng anh đúng không?”
“Không có.” Phó Thuấn nghĩ về Phó viện trưởng Trương, cái đó có tính là mắng không: “Lãnh đạo cho anh nghỉ ba ngày, bọn họ phải nghiên cứu quyết định xử lý việc của anh như thế nào.”
“Hả? Hết rồi.” Tống Địch bắt đầu đi vòng vòngquanh phòng.
Phó Thuấn cảm thấy vô cùng cạn lời với việc thay đổi thể hiện cảm xúc một cách vô dụng khi sự việc đã xảy ra của cô.
Mặc kệ cô, đi lấy nước ấm, hôm nay chạy tới chạy lui, bị khói thuốc từ Phó viện trưởng Trương hun một hồi, anh cảm thấy mũi có chút khó chịu.
Kết quả là, Phó Thuấn cầm lấy ly nước thủy tinh, nhìn Tống Địch như một chú kiến nhỏ tự mình đi lại trong nhà…
Tống Địch thấy anh rất bình tĩnh, rầu rĩ hỏi: “Sao anh không hề sốt ruột chút nào hết vậy?”
“Lo lắng có ích lợi gì? Bình tĩnh lại giải quyết vấn đề mới quan trọng. Trước đây em ở cửa hàng hoa xử lý các vấn đề khẩn cấp xảy ra như thế nào? Chẳng lẽ cũng xúc động như vậy?”
Phó Thuấn đưa ly đến cho cô uống chút nước, thấy cô ngoan ngoãn uống cạn, mới chọt chọt mũi cô: “Bé thỏ trắng.”
Dừng lại chút, lại nói: “Đi thôi, về nhà của anh.”
“Hả?” Tống Địch ngẩng đầu: “Thật sự phải đến nhà anh sao…Nhà anh có tiện không?”
“Không tiện cũng phải đi, nếu không chỉ có một mình em, xảy ra chuyện thì phải làm sao? Gần đây anh phải giải quyết rất nhiều việc, em đừng để anh phân tâm.”
“Vâng, vậy được.” Tống Địch ôm lấy cánh tay anh: “Vậy đều nghe theo anh.”
Phó Thuấn nghĩ, có phải anh có hơi… nham hiểm không?
Quên đi, bé thỏ trắng đồng ý rồi, hợp tình hợp lý.
Bình luận facebook