• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt (2 Viewers)

  • Chương 53+54

Chương 53


Phó Thuấn cũng không nghĩ tới, gặp được Tống Địch sẽ mang đến cho cuộc đời của mình thay đổi long trời lở đất như vậy.


Khi anh đứng tại công viên Sang Nghiệp Thành Tây, nghe người sáng lập công viên giới thiệu chính sách gây dựng sự nghiệp hiện tại cùng tình huống lúc công ty khởi nghiệp mới gia nhập trong toàn bộ công viên, nhìn qua hoàn toàn mới đấy, thậm chí có thể nghe thấy được hương vị công trình kiến trúc lắp đặt thiết bị, cảm thấy điều kỳ diệu của cuộc sống.


Năm trước, anh đi một chuyến Đông Bắc và Bắc Kinh, mà bạn bè ở thành Thượng Hải lập tức trực tiếp mang theo túi đã tới rồi.


Lúc gặp mặt, bạn cũ nói một câu: Phó Thuấn, những người như chúng ta, chưa hẳn không thể làm ra sự nghiệp kinh thiên động địa.


Lúc ấy Phó Thuấn lạnh nhạt nở nụ cười, kinh thiên động địa anh không cần, chỉ cần đừng hoang phí những gì đã học là tốt rồi.


“Vậy anh định đi Thành Tây mở công ty sao?” Tống Địch nép ở trong ngực Phó Thuấn, ngón tay lay lấy râu trên cằm anh.


Những gốc râu vừa mới ngoi đầu lên cằm, ngắn mà cứng cáp, hơi đâm vào tay, cô gẩy đến gẩy đi.


Phó Thuấn bắt được bàn tay lộn xộn nhỏ bé của cô: “Ừm, chính sách của Thành Tây không tệ, chúng ta có trong tay có mấy kỹ thuật độc quyền, đợi đoàn đội hoàn thiện, đến lúc đó xin ngân sách quỹ gây dựng sự nghiệp, phí nhà đất sẽ hao tổn thấp hơn rất nhiều.”


“Các anh cần diện tích rất lớn sao?” Tống Địch không hiểu nhiều tình huống công việc của anh, nhớ rõ trước kia AP&AD bên kia diện tích thật ra cũng không phải rất lớn.


“Ừm, trước mắt định chính là hai tầng, để về sau anh đưa em đi xem?” Phó Thuấn hỏi, anh sắp xếp chồng lên mấy phần công văn công khai về các xí nghiệp nhập trú trong công viên Sang Nghiệp cùng một chỗ, sửa sang lại một chút, nhìn vẻ mặt bé thỏ trắng xoắn xuýt, ngón tay xẹt qua sống mũi cô: “Đang nghĩ gì vậy?”


Tống Địch ghé vào trên bả vai anh: “Em phải làm sao bây giờ anh?”


“Em muốn làm sao bây giờ?” Phó Thuấn nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng của cô, lớp vải nhung Flange mềm mại, sờ lên vô cùng mềm mại thoải mái, anh cũng theo đó mà vuốt ve lên xuống.


Tống Địch ghé ở bên tai của anh hỏi: “Em có quyền quyết định sao? Anh đã nghĩ kỹ chưa?”


“Anh không quyết định chuyện của em, nói cho em biết chỉ là hi vọng em và anh thương lượng, em nói cho anh biết ý nghĩ của em đi?” Phó Thuấn đổi tư thế, mà ôm ngang… từ trước bàn sách ôm đến trên ghế sa lon bên cạnh cửa sổ sát đất.


Đã qua tháng giêng, thời tiết bắt đầu trở nên ấm áp.


Chỉ là thời tiết còn âm u, từ ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ có ngọn đèn.mơ hồ


Ngoài cửa sổ lạnh, Phó Thuấn không khỏi ôm chặt bé thỏ trắng ấm áp trong ngực.


“Em muốn cùng anh đi Thành Tây.” Tống Địch nhỏ giọng hỏi: “Nhưng em sợ anh phiền em.”


“Ừm. Còn cửa hàng bán hoa thì sao? Nghĩ kỹ chưa?” Phó Thuấn hỏi.


“Đến cuối tháng này, cửa hàng bán hoa vừa vặn đến kỳ tiền thuê nhà, chỗ đó tiền thuê nhà của em là ba tháng một kỳ, có thể hủy tiền thuê, sau đó đi Thành Tây tìm một cửa hàng mặt tiền? Nhưng Thành Tây… Em còn chưa đi bao giờ.” Tống Địch nói, nói xong nhìn Phó Thuấn, thấy anh không nói, cho rằng anh có ý định khác, cô chép miệng, không nói tiếp, chờ anh mở miệng.


Phó Thuấn hỏi: “Em đã nghĩ kỹ thì cứ làm theo như vậy đi.”


“À? Vậy sao? Anh không cảm thấy em đi theo sẽ làm phiền anh sao?” Tống Địch ngửa đầu, nhìn con mắt màu đen của anh hỏi.


Phó Thuấn nở nụ cười, nắm lấy gương mặt của cô: “Phiền phức cái gì? Chính em đi làm những việc này, anh cũng không có thời gian giúp em.”


“Ừm! Em cũng có thể tự mình làm ok đấy.” Mắt Tống Địch hiện lên một tia sáng: “Nói như vậy, anh đồng ý?”


Phó Thuấn đem chân gác ở trên ghế sô pha, nhíu mày, nghĩ nghĩ, hỏi: “Cái này có tính phu xướng phụ tùy không?”


Tống Địch đập anh một phát: “Không tính, chúng ta không có kết hôn.” Từ trên người anh đi xuống, cô thẹn thừng mà trừng mắt nhìn anh: “Không nên nói lung tung.”


Phó Thuấn thấy cô bước nhanh từ thư phòng đi ra ngoài, anh không hiểu.


Bọn họ đều ở cùng một chỗ, cô còn muốn đi theo chính mình đi Thành Tây gây dựng sự nghiệp, này làm sao không thể?


Cô gái nhỏ có tâm tư khó đoán, anh quyết định từ bỏ không nghĩ nữa.


*


Tống Địch vốn dĩ tưởng rằng, muốn dọn toàn bộ nhà đi Thành Tây, ít nhất cũng phải lao sư động chúng (*) một phen.


(Lao sư động chúng: vốn chỉ việc dấy đại binh, nay chỉ việc điều động sử dụng lớn về nhân lực)


Ai biết, hoàn toàn chính mình không có sự việc gì.


Phó Thuấn trực tiếp mua phòng nhỏ phụ cận công viên Sang Nghiệp ở Thành Tây, tòa nhà biệt thự dành cho một gia đình với tầng ba trên mặt đất và hai tầng dưới đáy.


Thời điểm Tống Địch biết được chuyện này, kinh ngạc mà nói: “Anh, anh như thế nào lại hào phóng như vậy?”


Phó Thuấn xoa đầu của cô: “Đây cũng là đầu tư, có lẽ còn kiếm được nhiều hơn so với gây dựng sự nghiệp.”


“…” Quan niệm của kẻ có tiền, Tống Địch thật sự không hiểu.


Đến biệt thự, có một người đẹp nhà thiết kế nội thất Linda tới đón tiếp bọn họ.


Đầu tháng ba, Linda cầm một cây dù che nắng, đeo kính râm, tăng thêm dáng người cao gầy, quần áo thời thượng, xa xa nhìn lại như là nữ chủ nhân của nhà này.


“Anh Phó, anh khỏe chứ, phòng ở đã dọn xong, anh xem.” Linda nói với Phó Thuấn, trực tiếp không để ý đến người nhỏ bé Tống Địch bên cạnh anh.


Tống Địch với tư cách là phụ nữ, với tư cách là thường xuyên ở cửa hàng bán hoa gặp được nhiều loại phụ nữ, cô gần như ý thức được trong ánh mắt đối phương có địch ý với mình, nên cô có chút xấu hổ, lại có chút buồn bực.


Phó Thuấn ôm Tống Địch hỏi: “Đi thôi, vào xem, không có vấn đề thì một ngày nữa dọn đến luôn.”


Trong biệt thự được bọc bìa cứng, phong cách giản lược Bắc Âu, tận dụng đầy đủ ánh sáng tự nhiên để kiến tạo không khí nhu hòa.


Tống Địch nhìn thoáng qua, hỏi Phó Thuấn: “Trước kia em có rất nhiều hoa khô trong nhà, hiện tại có thể lấy tới sao? Về sau mở cửa tiệm, khả năng cũng phải sấy khô một ít.”


“Ừm, vậy em chọn một gian phòng phù hợp?” Phó Thuấn nói, anh cảm giác được bé thỏ trắng giống như không quá hào hứng: “Làm sao vậy? Hiện tại em biết rõ dọn nhà phiền phức rồi?”


Tống Địch lặng lẽ nhìn Linda ở sau lưng, lắc đầu, giả bộ như tự nhiên mà nói: “Không phải.”


“Đồ ngốc, anh sẽ giúp em chuyển, sẽ không mặc kệ em đâu.” Phó Thuấn xoa bờ vai của cô, thấy Tống Địch cứng người lại, mới ý thức ở đằng sau còn có người: “Chúng tôi lên lầu xem, làm phiền cô ở phòng khách chờ một chút.”


Linda gật đầu với người đàn ông anh tuấn cao ngất này ở trước mặt: “Nếu có cần… Anh Phó cứ gọi tôi.”


“Ok.”


Đợi tiến vào phòng ngủ chính, Phó Thuấn lấy một tay khóa cửa lại, ôm lấy Tống Địch đè lên trên cửa: “Tại sao không vui rồi hả?”


“Không có.” Tống Địch xấu hổ mà tránh đi, cảm giác Phó Thuấn bắt đầu cẩn thận nhạy cảm cũng vô cùng lợi hại, một chút tâm tư nhỏ như vậy cũng chạy không khỏi ánh mắt của anh.


Phó Thuấn đem chân của cô vòng lên trên eo chính mình, ôm người hôn môi, da thịt mềm mại chạm nhau, lưỡi ôm lấy cô đang ấp a ấp úng, tay kia thì ở ngang hông của cô vuốt ve, xúc cảm tốt làm người ta không muốn buông ra.


Ở đây là lần đầu tiên tới đây, Tống Địch có chút căng thẳng, xấu hổ mà nhỏ giọng hỏi: “Đừng được không?”


“Vậy em nói cho anh biết vì sao em không vui rồi hả?” Phó Thuấn đùa cô, nhẹ nhàng cắn khóe môi dưới của cô: “Nói hay không? Hửm?”


Tống Địch đập vai của anh: “Không có không vui, chỉ là thấy chị gái xinh đẹp có chút sợ hãi thôi.”


“Cô ấy ăn người sao?” Phó Thuấn khó hiểu hỏi, qua một lúc, thấy mắt to sáng ngời có thần của bé thỏ trắng nhìn mình chằm chằm, mới biết được mình nói đúng cái gì, anh bật cười, hôn ở ót cô: “Không cho phép nghĩ nhiều.”


“Ừm.”


Cái miệng nhỏ nhắn, môi hồng nhuận phơn phớt đáng yêu, Phó Thuấn nhịn không được, mà cúi đầu hôn, cảm giác được bàn tay nhỏ bé của Tống Địch vuốt ót chính mình, anh dùng tất cả tâm tư để làm sâu sắc nụ hôn này, bị cái lưỡi mềm mại của cô khiêu khích chỗ ẩn núp nào đó.


“Anh ôm em như vậy không mệt sao?” Tống Địch cẩn thận uốn éo một chút, phát hiện gần đây anh rất là thích ôm lấy mình như vậy.


Phó Thuấn cười thầm nói: “Không mệt, nếu không thì em cho rằng anh đi phòng tập thể thao là luyện cái gì?”


Tống Địch trừng anh, mắc cỡ không có chỗ trốn.


Buổi tối tại Thành Tây, Phó Thuấn hẹn một người bạn cùng nhau gây dựng sự nghiệp ăn cơm, tình cờ em gái của đối phương đang học tại Văn Thành, hôm nay vừa xong, vì vậy họ cùng nhau ăn cơm.


Địa điểm dùng cơm đặt một nhà hàng tư nhân rất có tiếng tại Thành Tây.


Phó Thuấn mang theo Tống Địch tới trước, bảo cô xem menu chọn vài món ăn đặc sắc trước.


Tống Địch biết rõ anh muốn đãi bạn bè, chọn lấy mấy mẫu món ăn cực kỳ nổi tiếng, lại hỏi: “Bạn của anh là người Thượng Hải?” Nhìn Phó Thuấn một bên uống trà một bên gật đầu, mới nói: “Cái kia, đoán chừng khẩu vị của họ cũng không khác biệt lắm, đợi lát nữa bọn họ đến rồi chúng ta nhìn lại xem họ ăn kiêng gì.”


Phó Thuấn đưa tay sờ soạng tóc của cô một phát: “Được. Nghe lời em.”


“Cái gì?” Tống Địch nhướng mày: “Rõ ràng tất cả em đều nghe theo anh.” Cô ở chọc chọc bắp đùi của anh dưới bàn.


“Đừng đụng anh, không lát nữa anh sẽ…”


Phó Thuấn nắm lấy chén trà, lạnh nhạt mà nhìn lướt qua mặt bàn, ánh mắt lại rơi vào mặt mày thanh tú của cô, nghiêm trang mà nói: “Xử trí em theo gia quy.”


“…” Tống Địch im lặng, vừa muốn nói chuyện, đã thấy anh đứng dậy đi đón người đằng trước, vốn dĩ nhân viên phục vụ trong tiệm đưa bạn của anh đến rồi, cô theo sát đứng lên.


“Phó Thuấn!”


Phó Thuấn thấy bạn mình Mã Chính Viễn nhiệt tình mà tiến đến, anh giơ tay lên nói: “Ngồi đi.”


Phía sau Mã Chính Nguyên lộ ra cái đầu nhỏ: “Anh Phó Thuấn sao? Em là Mã Ngữ Tinh!” Đôi mày cô cong cong nhìn Phó Thuấn.


Phó Thuấn ho nhẹ: “Chúng ta từng gặp nhau?”


Mã Chính Viễn vỗ bả vai Mã Ngữ Tinh bảo cô ngồi xuống trước, rồi sau đó giải thích với Phó Thuấn nói: “Cậu đã quên, cậu có một năm đi Thượng Hải, ở nhà của tớ có gặp qua con bé.”


Phó Thuấn nhớ lại, giống như là có sự tình như vậy, anh giơ tay đo: “Lúc ấy mới chỉ cao như vậy?”


Mã Ngữ Tinh phất phất tay: “Haizz, sự việc kia đều là của bao nhiêu năm trước rồi, lúc ấy em mới lên trường cấp hai.” Cô gái nhỏ vui vẻ lại nhìn Tống Địch.


Phó Thuấn lập tức giới thiệu: “Đây là bạn gái của tôi, Tống Địch.”


Mã Chính Viễn nghiêm túc vươn tay ra: “Cô Tống, xin chào, không dễ gì có thể ở cùng một chỗ với Phó Thuấn đúng không. Anh ấy nổi danh là không gần phụ nữ.”


Tống Địch bắt tay anh ấy một cách tượng trưng, sau khi thu tay lại mới nói: “Chào anh.” Cô lặng lẽ nhìn người đàn ông mang theo nụ cười đạm mạc này.


“Em với chị Tống ngồi cùng nhau nhé.” Mã Ngữ Tinh rất hoạt bát, ngồi ngay cạnh Tống Địch.


Tống Địch yên lặng nghĩ trong lòng, thật ra cô còn nhỏ tuổi hơn Mã Ngữ Tinh cơ.


Phó Thuấn làm sao lại không biết suy nghĩ của cô, anh ở dưới bàn khẽ ấn tay, không nói thêm gì nữa.


Trong bữa tiệc, Phó Thuấn và Mã Chính Viễn trò chuyện với nhau về chuyện phê duyệt văn phòng của công viên Sang Nghiệp vài ngày trước.


“Trang trí rất đơn giản, chủ yếu là do người trước đặt đúng chỗ.” Mã Chính Viễn nói.


Phó Thuấn gật đầu: “Mấy người Lợi Cường ngày kia sẽ bay đến đây, căn hộ nhân tài mà tôi nhờ bạn giúp đỡ đăng ký đến ngày mai là có, lúc ấy có thể trực tiếp vào ở luôn.”


Mã Chính Viễn là kỹ sư thuật toán của một công ty công nghệ dữ liệu an toàn ô tô làm việc ở Thượng Hải. Anh ấy thành thạo về hình học đa góc nhìn và các khung hình học sâu.


Anh ấy gật đầu, nói: “Được, dù sao thì tôi cũng có thể lăn lộn với anh được.”


“Anh trai, các người kiềm chế một chút đi, chân tóc của anh đã sắp dài đến ót rồi.” Mã Ngữ Tinh cầm con tôm bóc vỏ, nói xen vào một câu.


Mã Chính Viễn hơi sửng sốt, thoáng thấy ý cười trong mắt Tống Địch, anh ấy lau rồi giơ cái trán chứng giám: “Được rồi, được rồi, anh trai của em vẫn còn độc thân, không cần chế giễu anh.”


Phó Thuấn thản nhiên nở nụ cười, chủ động châm thêm trà cho hai người: “Việc này cũng thực khó khăn đấy. Tháng tư muốn đến Viện Nghiên cứu khoa học Công Lộ báo cáo dự án, tính ra chúng ta còn khoảng bốn mươi ngày để hoàn thiện hệ thống.”


Mã Chính Viễn nói: “Không lo, phương án của anh không thành vấn đề, đến đó báo cáo trước, nếu bên kia có vẻ ổn, cho dù chúng ta trễ thêm vài ngày cũng không phải chuyện lớn. Nếu không thì chúng ta tìm người đi qua đi lại. Hơn nữa, nửa cuối năm nay, ước chừng đến tháng tám mới bắt đầu thử nghiệm khởi động dự án chính thức.”


Phó Thuấn gật đầu: “Ừ.” Trong mấy ngày đầu năm mới, anh đã đi một chuyến đến gặp phó viện trưởng Trương, đề cập ngắn gọn hệ thống tích hợp thương mại AEB mà anh cùng bạn bè làm ra, phó viện trưởng Trương cũng tỏ vẻ sẽ dốc hết sức ủng hộ anh tham dự dự án của Viện Nghiên cứu Công Lộ.


Tống Địch thấy Mã Ngữ Tinh có vẻ đặc biệt thích ăn tôm, liền lặng lẽ gọi người phục vụ, kêu thêm hai con tôm tươi.


Phó Thuấn ở bên cạnh lắng nghe, yên lặng thưởng ngoạn tách trà trong tay, ánh mắt đã lấp lánh ý cười.


“Các anh gây dựng sự nghiệp có phải tốn rất nhiều tiền không?” Mã Ngữ Tinh hỏi.


Mã Chính Viễn cười nói: “Anh Phó Thuấn của em là người cẩn thận và trầm ổn đến mức nào, không phải việc kiếm tiền thì sao anh ấy sẽ làm được? Đương nhiên là kinh doanh chỉ lời chứ không lãi rồi.”


Phó Thuấn nói: “Trong trường hợp phương án kỹ thuật được đưa ra, nếu không có sự hợp tác của nhà sản xuất ô tô thì sẽ không có lợi nhuận. Điều này phụ thuộc vào giá cả thị trường và các kỹ thuật cụ thể mà công nghệ có thể đạt được.”


Mã Ngữ Tinh nói: “Ồ.” Cô mỉm cười khi nhìn những món ăn mới được bày lên: “Chị Tống thật tâm lý, em lại có thể ăn thêm rồi.”


Mã Chính Viễn nhắc nhở: “Vậy thì em cũng nên học hỏi chị ấy đi, đừng cứ mãi như một đứa trẻ nữa.”


Tống Địch nghe xong, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.


Phó Thuấn nhìn cô và Mã Ngữ Tinh, trầm ngâm.


Chờ đến khi hai người phụ nữ cùng đi vào nhà vệ sinh, Mã Chính Viễn nói với Phó Thuấn: “Anh tìm cô gái nhỏ ở đâu thế? Nói cho tôi nghe một chút đi.”


Phó Thuấn cười nhạt: “Anh ở Thượng Hải mà còn thiếu bạn gái à?”


“Thiếu, tôi thiếu một người nhỏ nhắn, hoạt bát, đáng yêu, hiểu chuyện như vậy.” Mã Chính Viễn và Phó Thuấn đã quá quen thuộc nhau. Họ biết nhau khi cùng tham gia một cuộc thi lái xe thông minh quốc tế tổ chức ở trường đại học, sau đó coi như đánh nhau xong mới trở thành bạn bè.


Phó Thuấn từ nước ngoài trở về, liền liên hệ với Mã Chính Viễn, người một mực ở trong nước phát triển như Mã Chính Viễn càng có hiểu biết về chính sách giá cả thị trị, đối với tổng thể thị trường khống chế càng rõ ràng.


Mã Chính Viễn nói tiếp: “Thật sự, tôi đã ba mươi ba tuổi rồi, ai da, nếu có vợ, tôi sẽ còn mạnh mẽ hơn trong việc khởi nghiệp.”


Phó Thuấn cười lắc đầu: “Không phải ngược lại sao? Có vợ thì khởi nghiệp gì nữa? Còn không ở nhà giữ vợ?”


“Vậy thì tại sao anh không ở nhà?” Mã Chính Viễn hỏi: “Anh định khi nào thì kết hôn?”


“Đợi thêm một thời gian nữa.” Phó Thuấn nói.


Bàn của họ được ngăn cách với sảnh bên ngoài bằng cây xanh làm rèm che, người từ bên ngoài phải đi qua những hàng cây xanh cao vút đó mới vào được.


Khi Tống Địch và Mã Ngữ Tinh cùng nhau trở về, Phó Thuấn vô tình nhận thấy ánh mắt của Mã Chính Viễn đang nhìn Tống Địch.


Suy nghĩ chợt lóe lên, Phó Thuấn đột nhiên cảm thấy một thoáng khó chịu trong lòng.


“Anh à, hóa ra chị Tống mở một cửa hàng bán hoa, rất lớn nha.” Mã Ngữ Tinh ngồi vào chỗ.


Mã Chính Viễn nhìn cô, rồi lại nhìn Tống Địch, cười nói: “Vậy thì em nhìn chị Tống mà chăm chỉ học tập đi, như thế nào là hiền lành nhã nhặn, em nhìn em xem… trông em còn không giống con gái nữa là.”


Tống Địch nghe những lời này, là lời vừa rồi đã nói qua, lặp lại lần nữa, nghe được liền thấy có chút không tự nhiên, cô nhìn sang Phó Thuấn, thấy anh cũng đang nhìn mình chăm chú, cảm thấy khó hiểu.


Phó Thuấn đang nghĩ, có lẽ Tống Địch thực sự thu hút những người đàn ông học kỹ thuật như họ – ôn nhu, mềm mại, trầm lặng, đáng yêu, cẩn thận, lại chu đáo…


Lại nhìn qua Mã Chính Viễn, anh luôn cảm thấy ánh mắt của anh ấy ở góc không ai nhận ra lặng lẽ rơi trên người Tống Địch, Phó Thuấn đột nhiên ý thức được Tống Địch là người phụ nữ bên người mình, đến tột cùng có một loại cảm xúc.


Hận không thể đem người giấu đi.


Trên đường về, Tống Địch liên tục hỏi Mã Chính Viễn là ai, khi nào thì quen biết anh, vân vân.


Phó Thuấn nghe đến nghẹn thở, không thể giải thích kịp, đành trả lời ngắn gọn, cuối cùng lại hỏi: “Em hỏi nhiều như vậy để làm gì?”


“Hả?” Tống Địch ngẩng đầu nhìn anh: “Chỉ là quan tâm một chút thôi, sau này hai người sẽ cùng nhau cố gắng, muốn tìm hiểu rõ nhau. Có chuyện gì vậy? Anh không hài lòng về những điều em hỏi sao?”


“Vậy tại sao em không quan tâm đến anh? Chỉ hỏi chuyện của người khác? Em lại còn hỏi nhiều như vậy.” Phó Thuấn chớp mắt, nhìn thẳng về phía trước.


Từ phía Tây đến phía Đông thành phố, đi đường bộ trên cao bao quanh thành phố, sau giờ cao điểm buổi tối phải mất khoảng một giờ lái xe.


Tống Địch nhìn anh đứng chờ đèn đỏ, sờ sờ cánh tay anh: “Anh à? Anh sao vậy?”


Phó Thuấn cầm lấy những ngón tay mảnh khảnh, tinh tế của cô, năm ngón tay giao nhau: “Không có gì.”


“Nhưng nhìn anh có vẻ không vui cho lắm.” Tống Địch hỏi.


“Không có.” Phó Thuấn không nói câu nào, trong đoạn đối thoại này, sao có chút giống với anh và Tống Địch ban ngày đã nói qua một lần, giờ thì vai diễn bị đảo ngược rồi à?


Bên ngoài xe, bầu trời u ám, đèn xe lại sáng trưng như đuốc.


Phó Thuấn nhìn hàng xe dài trước mặt, nhẹ nhàng siết chặt ngón tay của cô.


Anh nhớ, trước đây anh rủ cô đi kịch nói, bị kẹt xe ở đường cao tốc trên cao trong dịp lễ Quốc khánh, không nghĩ tới nhanh như vậy cả hai đã ở bên nhau.


Đột nhiên, giọng nói ngạc nhiên và ngờ vực của Tống Địch truyền vào tai anh: “Anh đang ghen à?”


“…”


Tống Địch mỉm cười: “Phải không anh?”


“Không phải.” Đèn xanh bật sáng, Phó Thuấn buông tay cô ra, lại đặt về vô lăng, rẽ bên trái lái xe quay về nhà.


Tống Địch ngồi một bên, tủm tỉm cười: “Thật sao? Em thấy anh chắc chắn đang ghen.”


Phó Thuấn cảm thấy phía sau tai mình hơi nóng, anh không lên tiếng.


“Nhưng tại sao anh lại muốn ghen với người kia? Anh tốt như vậy, đẹp trai như vậy, tài giỏi như vậy mà.” Tống Địch nói: “Ngay cả em gái anh ấy cũng lén nói với em rằng anh rất đẹp trai và đẹp trai.”


“Thật không?” Phó Thuấn thản nhiên nói: “Mã Ngữ Tinh?”


“Vâng, cô ấy cũng add Zalo em.” Tống Địch nói.


“Vậy em không biết là có mối nguy hiểm à?” Phó Thuấn hỏi.


“Không có.” Tống Địch nhìn ra ngoài cửa sổ: “Từ hôm nay, em sẽ phải làm một người vô cảm.”


Cô nói xong liền cười rộ lên: “Sau này, nhất định sẽ có thêm nhiều cô gái xinh đẹp xuất hiện bên cạnh anh, vậy thì em phải làm sao đây? Em cũng không thể cảm thấy khó chịu hay mệt mỏi với từng người một được.”


Phó Thuấn nhướng mày, nghe cũng có vẻ hợp lý, nhưng sao anh lại cảm thấy có chút mất hứng?


“Vậy nên anh đừng ghen. Chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, đúng không anh?” Tống Địch cười hỏi anh.


“Ừ.” Phó Thuấn nói: “Vậy thì em không được hỏi lại nữa.”


Tống Địch cười hì hì trên ghế: “Anh ghen thật đáng yêu.”


Khi xe dừng lại, Phó Thuấn vẫn đến mở cửa cho cô như thường lệ.


Tống Địch vừa bước xuống xe, anh liền cúi cười cõng cô lên vai.


“A! Anh làm sao vậy?” Tống Địch nhỏ giọng hỏi: “Anh à, anh?


“Không.” Phó Thuấn đẩy cửa, khóa xe, xoay người sải bước đi về phía thang máy.


“Có người ở trong thang máy kìa! Ôi, thả em xuống.” Tống Địch không dám đá anh, chỉ đành ôm chặt cổ anh: “Em vừa mới ăn cơm chiều, thật muốn phun ra hết!”


Phó Thuấn vỗ mông cô hai cái trước khi buông cô ra, anh quay lại, thấy cô đang tức giận, đầu tóc hơi xù lên, tâm trạng anh tốt hơn, đưa tay véo cái cằm nho nhỏ của cô, nói: “Chà, tốt hơn là để em trở nên khó coi một chút.”


“Cái gì!” Tống Địch nhìn thang máy vừa tới, vội vàng vuốt tóc, giơ chân đá và bắp chân của Phó Thuấn: “Anh trai xấu xa! Anh rõ ràng là đang ghen tị, còn không muốn người khác nói ra, lại bắt nạt người ta, anh trai thật xấu!”


Phó Thuấn nhìn cô lẩm bẩm, lại đẩy cô vào tháng máy trống trải với một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt.


Chương 54


Đồ đạc của Tống Địch đặc biệt nhiều, một phần ở trong phòng cho thuê, một phần ở phía trước cửa hàng.


Phó Thuấn đặc biệt thuê một người lái xe ở nhà cũ, lại mượn dì trong nhà đến giúp dọn dẹp cửa hàng.


Phó Thuấn đã đọc qua hợp đồng giải ước, sau khi thấy không có vấn đề gì, anh liền trả trước tiền thuê cho cả hai bên.


Tống Địch quên mất, tiền thuê nhà cộng với mấy ngày nay không mở được cửa hàng nên lỗ mất năm, sáu ngàn, cô cảm thấy hơi xót xa: “Em đi Thành Tây kiếm lại tiền đây.”


Hai người ngồi ở trên sô pha, Phó Thuấn thu thập tất cả giấy tờ thỏa thuận: “Đừng lo lắng, lại đến Thành Tây chọn một nơi phong thủy tốt để khai trương.” Vừa nói xong đã thấy một thứ gì đó rơi khỏi kệ.


Phó Thuấn vô thức giơ tay lên, kéo Tống Địch ôm vào lòng, tự mình nhào về phía trước.


Phó Thuấn chỉ nghe thấy “rầm”, sau lưng đau đớn.


Vật thể rơi trượt từ lưng anh xuống đất, chạm đến đất vỡ nát.


“A? Anh, xảy ra chuyện gì?” Tống Địch sợ hãi, Phó Thuấn tiếp tục giữ chặt cô: “Đừng nhúc nhích.”


Ông Vương là tài xế của nhà từ bên ngoài xông vào, giúp nâng cái giá bên sô pha, thấy trên đó không còn đồ vật gì khác mới hỏi: “Anh Phó, sao rồi?”


Phó Thuấn lắc đầu, giương mắt nhìn, thấy trên kệ đã trống rỗng, bình thủy tinh ở trên cao nhất bị đập vỡ: “Không sao.”


Sau đó, anh buông Tống Địch ra, thấy cô lo lắng nhảy dựng lên: “Để anh nhìn qua một chút.”


Phó Thuấn thẳng lưng, thấy bé thỏ trắng căng thẳng, thở gấp nói: “Không có việc gì nữa rồi.”


“Làm sao thế? Đến bệnh viện có được không?” Tống Địch nhìn anh, rồi nhìn người tài xế, ồn ào nói: “Anh cũng đừng động đậy nữa, mau đến bệnh viện trước.”


Phó Thuấn giơ một tay ôm người cô: “Nói dối em đấy, không sao đâu.” Sau đó hôn lên má cô : “Lấy chổi quét sàn đi.”


Tống Địch lo lắng chạm vào vai anh: “Thật sự ổn chứ?” Sau khi nhận được câu khẳng định của Phó Thuấn, cô mới đứng dậy đi lấy đồ.


Dì đi vào, thấy vậy, vội nói: “Cô Tống, để tôi làm, cô lên xem cắm hoa chỗ nào thì thích hợp hơn.”


Tống Địch gật đầu, nói với Phó Thuấn: “Vậy anh đừng nhúc nhích, ngồi nghỉ ở đó đi.”


Phó Thuấn xua tay ý muốn người đi nhanh, khi mọi người rời đi rồi, anh mới vặn khẽ cổ, mồ hôi lạnh toát ra vì đau.


Thấy cảnh này, lão Vương tài xế nói: “Cậu Phó, tối nay trở về xem xét một chút, chắc sẽ không rách da, nhưng xương khó mà không bị thương.”


Phó Thuấn gật đầu: “Được.”


Thức đến nửa đêm mới dọn hết đồ về nhà mới, tài xế chạy hai lần từ phía đông sang phía tây rồi.


Bữa cơm tối là bốn người tùy tiện ăn một chút, Tống Địch vẫn rất quan tâm đến sau lưng của Phó Thuấn, nhìn anh còn đi qua đi lại dọn bàn, kê giá, đặc biệt không đành lòng.


Đợi đến buổi tối, Phó Thuấn đem Tống Địch rời đi rồi, chính anh tự vào nhà vệ sinh, cởi quần áo mình ra, nhìn đến tấm lưng trong gương đã sưng phù thành một mảng rồi.


Anh đưa tay kìm lại, đau đến huyệt thái dương đã nổi gân.


“Cốc cốc…”


Tiếng đập cửa vang lên, không cần nghĩ cũng biết, là bé thỏ trắng đang nhớ thương anh.


Phó Thuấn hít một hơi, tiện tay lấy một bộ áo choàng tắm khoác vào.


Mở cửa, anh khoanh tay, tựa vào một bên cửa, từ trên cao nhìn cô một cách chăm chú: “Sao thế? Chuyển đến nhà mới, một mình cô độc nên khó ngủ à?”


Tống Địch có thể là vừa mới tắm qua, sắc mặt hơi ửng đỏ, hai con người long lanh, cô giương mắt nhìn người, ôn nhu như nước.


“Nói cái gì thế.” Tống Địch trừng mắt liếc anh : “Em muốn đến nhìn qua lưng của anh một chút, vừa rồi anh làm mọi cách để đuổi em đi, nhất định là rất đau.”


Nói xong, ánh mắt cô dừng lại ở khoảng da thịt ở phần ngực lộ ra ngoài của anh, không tự chủ được mà đỏ mặt.


Trước kia ở trong nhà Phó Thuấn, tuy rằng ôm hay hôn nhẹ cũng có, nhưng bình thường anh đều mặc áo sơ mi hoặc là áo lông, rất ít khi anh trực tiếp mặc áo tắm đi ra ngoài.


Thấy vậy, Phó Thuấn hơi cúi người, nói: “Sao nào? Chỉ mới nhìn ngực của anh thôi em đã thế rồi? Vậy nếu anh cởi hết toàn bộ, không phải là em sẽ ngất đi sao?”


Tống Địch ngượng ngùng lùi lại một bước: “Ôi, em chỉ muốn nhìn lưng của anh thôi, anh đừng nói thế nữa.” Nói xong cô liền giơ tay đẩy anh.


Phó Thuấn khoanh tay trước ngực, không hề nhúc nhích, để cho cô đẩy, lại nâng một chân lên tỳ vào khung cửa, nghiêm túc hỏi: “Vậy em có muốn anh cởi hẳn ra cho em xem hay không?”


Tống Địch suy nghĩ một chút, rối rắm hỏi: “Vậy anh đi thay áo phông? Em chỉ nhìn ở phía sau lưng anh thôi?”


Phó Thuấn nghẹn cười, thản nhiên nói: “Không được, giơ tay đau. Hoặc là em cứ như thế này nhìn, hoặc là không nhìn nữa. Cũng không có cái hay để xem, không có gì nghiêm trọng hết, chỉ bị sưng lên thôi.”


“Cái gì? Sưng lên rồi? Vậy mà anh còn không cho em xem à!” Tống Địch tức giận vỗ vào đầu gối anh: “Bỏ chân xuống!”


Phó Thuấn đưa tay lên bẹo má cô, thật sự rất đáng yêu, anh thu chân lại, ôm người vào trong lòng: “Cho anh hôn trước.”


“Được, hôn đi.” Tống Địch nhắm mắt, khẽ động đôi má trắng nõn, mềm mại của mình.


Ồ, hôm nay lại ngoan như vậy, thật khó đoán mà.


Phó Thuấn mở miệng, cắn nhẹ lên mặt cô, mày chau lại: “Có đau không?”


“Không đau.” Tống Địch xoa vai anh: “Bây giờ anh có thể cho em xem lưng của anh được không?”


Cô gái bé nhỏ này thật là cố chấp và kiên trì.


Phó Thuấn buông cô ra, bắt đầu cởi đai áo choàng tắm.


“Chuyện này…” Tống Địch nhanh chóng giữ tay anh lại: “Anh chỉ cần kéo phần trên xuống thôi.”


Phó Thuấn thấy mặt cô đỏ bừng, nhiệt độ ở lòng bàn tay cũng không thấp: “Hả? Làm sao cởi ra đây? Em cởi cho anh?”


“Hả?” Tống Địch ngờ vực nhìn anh.


Phó Thuấn thản nhiên ngồi ở ghế sô pha ở cuối giường: “Đến đây, muốn nhìn chỗ nào thì nhìn đi.”


“…” Tống Địch đi tới, đứng ở sau lưng anh, quỳ một chân trên ghế số pha: “Em chỉ nhìn lưng anh thôi, sẽ không nhìn những chỗ khác.


Phó Thuấn mỉm cười, đợi cô đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng kéo áo choàng tắm xuống.


Bờ vai rộng lộ ra, vóc dáng hoàn toàn khác với cơ thể phụ nữ, cơ bắp cuồn cuộn toát ra hơi thở nam tính nồng đậm.


Tống Địch cũng nhận ra có gì đó không ổn.


Cô vội vàng nhìn xuống, thấy được lưng của anh thật sự sưng đỏ, phồng lên trông rất nghiêm trọng, rõ ràng là bị đập rất mạnh: “Sao lại nghiêm trọng như vậy? Không phải anh nói là không sao mà? Anh nói dối em.”


Phó Thuấn như nghe thấy tiếng cô đang khóc, anh quay đầu lại nhìn cô, thấy mắt cô rưng rưng, vô cùng đau lòng.


Hai ngón tay anh nhéo nhéo cằm cô: “Thật mừng vì em đau lòng cho anh.”


“Cái gì cơ? Anh muốn đi bệnh viện lấy thuốc? Hay ra hiệu thuốc mua ít thạch cao về bôi trước?” Tống Địch cố gắng dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhưng cô bị anh ôm nhẹ vào lòng, tay anh lau từng giọt nước mắt của cô.


Phó Thuấn nhướng mày: “Sao em lại khóc?” Tay anh vỗ nhẹ lên lưng cô: “Như đứa trẻ.”


“Em không phải trẻ con, anh cứ luôn đối xử với em như một đứa trẻ vậy.” Tống Địch tố cáo: “Em từng ở một mình, biết làm cái này làm cái kia, còn tự tay trang trí tiệm hoa, dọn dẹp nhà cửa. Ít nhất an toàn hơn anh. Anh đi qua đi lại giúp em chuyển nhà còn bị thương, không biết ai mới là đứa trẻ.” Cô vừa tức giận vừa ủy khuất, nắm lấy vai anh.


“Thật sao?” Phó Thuấn nói: “Vậy thì từ giờ anh không quan tâm đến em nữa.”


“Không!” Tống Địch kéo cánh tay anh lắc lắc: “Em muốn anh chăm sóc cho em.”


“Em không chê anh bị thương nữa à?”


“Là vì bảo vệ em nên anh mới bị thương.” Tống Địch chủ động hôn lên má anh: “Xin lỗi, là em nói sai rồi.”


“Đừng xin lỗi.” Phó Thuấn nói: “Anh không thích hai chữ này.”


“Ồ.” Tống Địch nép vào vai anh: “Em đi lấy đá chườm lạnh, được không?”


Phó Thuấn gật đầu: “Em đi đi. Có biết bật đèn không?”


“Em biết mà. Em không phải là đồ ngốc.” Tống Địch nhảy khỏi ghế sô pha: “Đợi em.” Cô chạy ào ra khỏi phòng.


Phó Thuấn quay lại, nhìn theo bóng lưng của cô, thực sự rất nghiêm túc, nhưng cũng khá thú vị khi nhìn ngắm vẻ ngoài của cô.


Anh nhìn chiếc giường mềm mại, cong môi cười, rồi thả mình xuống giường.


Khi Tống Địch bước vào, cô thấy Phó Thuấn đang nằm nghiêng đầu ở trên giường.


Mép áo choàng tắm bị kéo hơi cao, lộ ra đôi chân thẳng tắp trông rất mảnh mai, eo hẹp và bờ vai rộng, vóc dáng chuẩn như người mẫu.


Đây là lần đầu tiên cô thấy Phó Thuấn như thế này, trên tay cô còn đang cầm một chiếc khăn bọc viên nước đá, nhẹ nhàng xoay người đóng cửa lại.


Phó Thuấn cảm thấy có người ngồi cạnh giường, lại nghe tiếng cô nói: “Anh ngủ chưa?”


“Em còn chưa quay lại, anh không dám đi ngủ.” Phó Thuấn nói.


Tống Địch bị anh làm cho nghẹn họng, giơ tay kéo áo choàng tắm của anh: “Không có túi chườm đá, chỉ có đá và khăn mặt thôi, nhịn một chút, nếu đau thì phải nói cho em.”


Phó Thuấn nhìn cô, thấy một nửa cơ thể cô đặt trên giường, anh liền dùng sức nâng người lên: “Ngồi lên trên.”


Tống Địch không nói tiếng nào, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh anh, kéo áo của anh xuống: “Đá lạnh lắm, anh chịu khó một chút.” Cô nhẹ nhàng đem khăn mặt đặt vào vết thương.


“Ui…” Phó Thuấn khoa trương nghiến răng .


Tống Địch vội vàng nâng tay lên: “Có phải em dùng lực hơi quá không?”


“Ừm.” Phó Thuấn nói.


“Vậy phải làm sao đây?” Tống Địch căng thẳng, nhìn xuống khăn mặt: “Vẫn phải chườm, nếu không ngày mai sẽ sưng lớn hơn. Nghiêm trọng hơn thì mặc quần áo sẽ khó chịu.”


“Em hôn thì sẽ không đau.” Phó Thuấn đặt một tay gối lên đầu, quay người nhìn cô.


Tống Địch trừng mắt nhìn anh: “Vừa rồi anh gạt em có phải không?”


Phó Thuấn nhún vai: “Không có, thật sự rất đau.”


Tống Địch không còn cách nào, chỉ có thể cúi người, đỡ phía trên eo anh, cũng không dám dùng sức mà nhẹ nhàng chạm vào.


Phó Thuấn cảm thấy không ổn lắm, đôi môi của bé thỏ trắng thực mềm, mềm đến nhũn người.


Anh mạnh mẽ đứng dậy, đem người xoay xuống đặt ở dưới thân.


“Làm sao vậy?” Tống Địch thấy động tác của anh lớn như vậy, giường cũng lắc lư theo, vội cầm khăn mặt trong tay đè lên mặt anh: “Anh à, anh tỉnh táo chút đi, em còn phải chườm đá cho anh nữa!”


Bàn tay to lớn cho Phó Thuấn cung lên, giấy lấy chiếc khăn mặt và cả cục đá đoạt về, ném ra khỏi giường, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.


Vừa nhỏ xinh vừa mềm mại, lại thơm tho.


“Em đã tắm chưa?” Phó Thuấn vô cùng thân mật ở bên tai cô hỏi.


“Vâng?” Thấy cô nghẹn đỏ mặt, không trả lời, anh liền cố ý áp cả người đè lên: “Sao lại không nói lời nào?”


“Anh bắt nạt em…” Tống Địch quay đầu, tránh né hơi thở của anh.


Hơi thở ấm áp của anh phả vào hai má, cằm, cổ và bên tai cô, làm chỗ nào cũng nóng như lửa cháy.


Phó Thuấn vuốt ve mái tóc đen mềm của cô, hôn hôn chóp tai cô: “Anh bắt nạt em như thế nào?”


Tống Địch đẩy đẩy bả vai anh, cô khẽ thì thầm: “Không muốn, không muốn, anh à, nếu làm như vậy, em sẽ sợ hãi.” Nửa người trên của anh gần như trần trụi, áo choàng tắm giắt trên eo, còn phía dưới… rõ ràng có chút không đúng lắm.


Ánh mắt của Phó Thuấn tối sầm lại: “Đừng làm loạn, chỉ một chốc…” Anh nhếch mép cười , lại giữ chặt môi dưới của cô, lưỡi xấu hổ của cô rúc vào trong, anh dùng hết sức đi vào, mới tìm thấy cô.


Chỉ khuấy đảo lưỡi cô qua lại vài lần, người cô đã mềm hẳn đi, giọng nói xuống thấp, khẽ như tiếng muỗi kêu: “Anh ơi, đừng…”


“Em sợ sao?” Phó Thuấn xoa xoa chóp mũi của cô: “Mở mắt ra, nhìn anh.”


Hơi thở của anh nồng đậm, Tống Địch không cách nào chống cự lại, chỉ có thể thuận theo, ngoan ngoãn mở ra hai con ngươi, trong mắt cô còn một tầng hơi nước, cô động tình, người nóng bừng, mềm mại cầu xin: “Anh ơi…”


Thật giống con thỏ trắng mềm mại, làm cho người ta chỉ muốn xoa nắn một phen.


Phó Thuấn nghe theo lòng mình, ngón tay từ vành tai mềm mềm của cô xoa xuống, đến xương quai xanh mảnh khảnh và bả vai.


Cô gái bé nhỏ này nhìn có vẻ gầy, thật ra trên người vẫn có thịt, chạm lên vô cùng thoải mái, bàn tay anh lại sờ đến chỗ vừa mềm vừa ấm, thực là ngoan ngoãn thuận theo.


Tống Địch không dám động đậy, chỉ dịu dàng nhìn anh: “Anh à, em nghĩ em muốn trở về ngủ.”


Tay của Phó Thuấn vừa đặt trên lưng của cô, nghe vậy, liền nói: “Không phải muốn chườm đá cho anh à?”


“Nhưng…” Tống Địch nhăn mũi: “Anh cũng không muốn.”


“Anh muốn.” Phó Thuấn hôn lên khóe mắt cô: “Anh muốn em.”


“…” Tống Địch sững sờ một lúc, trên mặt nổi lên một rặng mây đỏ: “Anh à!”


“Đừng gọi anh. Gọi anh làm anh nghĩ…” Môi Phó Thuấn đã chạm đến bên tai cô, giọng nói khàn khàn: “Muốn em.”


Tống Địch nắm lấy quần áo của anh, cũng không biết phải làm sao, căng thẳng đến mức ý thức bắt đầu trống rỗng, cô muốn khóc mất rồi, khóe mắt hồng hồng nhìn anh: “Em thật sự phải quay trở về ngủ.”


Ngón tay của Phó Thuấn chạm vào đôi môi mềm mại của cô: “Em không được đi.” Giống như sợ những lời này chưa đủ trực tiếp, anh lên giọng nói: “Không cho phép em rời xa anh.”


Trong lòng Tống Địch lập tức vừa chua xót vừa ngọt ngào, nhẹ nhàng nắn đầu ngón tay anh.


“Bé thỏ trắng, còn trêu chọc à? Hả?” Ngón tay Phó Thuấn đột nhiên rút ra, lại áp lên môi cô, mạnh hơn lúc trước một chút.


Anh cử động nửa thân trên, nhìn cô gái dưới thân mình: “Cho anh nếm thử một chút, được không?”


“Gì cơ?” Tống Địch căng thẳng co rụt bả vai, định nhúc nhích lại bị anh đè lại.


Phó Thuấn nắm lấy tay cô, năm ngón tay giao nhau, đặt cùng một chỗ, đem cả hai cánh tay của cô đặt lên quá đầu.


Anh cong môi cười, cắn khẽ lên miệng cô, thâm tình nhìn vào ánh mắt cô: “Cho anh nếm thử hương vị của em.”


“…” Tống Địch giãy dụa muốn đứng lên: “Anh à!”


Cô rất nhạy cảm, toàn thân cứng đờ, cô cố sức vùng vẫy, lại bị anh dùng thêm lực đè lại: “Anh à, khuya rồi, đi ngủ thôi có được không?”


“Không được.” Phó Thuấn nói, dựa đầu vào cổ cô, cọ qua cọ lại, lưỡi linh hoạt và mềm dẻo đảo lại trên hai bên xương quai xanh của cô, thuận theo thế đó mà trượt xuống.


So với Tống Địch, vóc dáng của Phó Thuấn đúng là lớn hơn nhiều, còn đặc biệt cường tráng.


Một tay anh có thể bắt lấy hai cổ tay của cô còn chưa nói, Phó Thuấn quỳ một gối ở trên người cô, có thể đem cô hoàn toàn ôm vào trong lòng.


Cảm giác có thể kiểm soát toàn bộ này làm lần đầu tiên trong nội tâm của Phó Thuấn nảy sinh tình cảm khác lạ.


Người phụ nữ mềm mại ở dưới thân anh, tất cả đều thuộc về anh.


Suy nghĩ này thật sự làm cho người khác phải dâng trào sự hưng phấn.


Một tay Phó Thuấn cởi từng cúc áo của bộ đồ mặc ở nhà trên người Tống Địch, từng viên từng viên cởi ra, ngón tay lơ đãng chạm đến da thịt của cô.


Chỉ nhẹ nhàng chạm, cô liền co người lại, phản ứng ấy làm anh vô cùng vui sướng.


Chờ đến khi cả năm cúc áo đều mở ra, một ngón tay của Phó Thuấn từ mép dưới của quần áo chậm rãi cọ cọ đi vào, dừng trên da thịt của cô, sau đó từ dưới bụng nhỏ hướng lên trên.


“Ưm…” Tống Địch hừ khẽ, khi âm thanh vừa phát ra, cô ý thức được có điều gì đó không ổn, liền cắn chặt môi.


Phó Thuấn hôn lên đôi môi cô: “Cứ thử một chút, không phải sợ.”


Tống Địch hoàn toàn không biết anh đang nói gì, toàn thân cô căng cứng, cho dù bị nụ hôn cuồng nhiệt của anh làm cho tan chảy, nhưng ngón tay vẫn trượt trên da thịt trở nên nhạy cảm lạ thường.


“Anh có thể xem chúng không?” Phó Thuấn hôn cằm của cô, thì thầm hỏi.


Giống như một lời cầu xin dịu dàng, nhưng anh không đợi đáp lại, đã hỏi lại lần thứ hai: “Có thể không?”


Tống Địch nhìn ngọn đèn trong phòng, ánh mắt lóe sáng, hồi lâu mới khẽ ừ.


“Thật ngoan, bé thỏ trắng của anh.” Phó Thuấn hôn lên ngực cô, dứt lời, anh liền giải thoát thứ màu hồng nhạt đang trói buộc trên khuôn ngực cô.


Con thỏ nhỏ trắng nõn phấn nộn bật ra, vừa mềm mại vừa đầy đặn.


Phó Thuấn sửng sốt, muốn thấy con thỏ nhỏ, cùng với việc trực tiếp thấy con thỏ nhỏ ấy là hai việc thật sự hoàn toàn khác nhau.


Trong đời anh, chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy…


Trắng nõn, mềm mại, thật sự làm người ta không nỡ xuống tay.


Phó Thuấn hoảng hốt nghĩ, hôm nay có phải đã hơi quá rồi không?


Nhưng, chẳng lẽ hiện tại có thể thu tay trở về à?


Làm sao có thể được?


Anh nâng tay, che dấu đi một chút căng thẳng, chạm lên con bé thỏ trắng: “Thật mềm mại.”


Quả nhiên mềm mại giống y như lúc nhìn thoáng qua, anh có chút luyến tiếc mà dùng sức.


Tống Địch vô cùng lo lắng, khẽ nhéo eo anh: “Anh à… Tắt đèn đi được không?”


“Không được! Anh muốn nhìn nó thật kỹ.” Phó Thuấn ngẩng mặt, thấy cô xấu hổ quay đi, anh cười nhẹ, hôn lên môi cô, nới lỏng cổ tay của cô, lại tiện tay kéo chiếc chăn mỏng che qua mặt cô.


“…” Tống Địch không nói nên lời, bả vai và nửa thân dưới đều bị anh đè nặng, cô không thể nhúc chích được, chỉ có thể căng thẳng đem chăn đắp lên mặt: “Anh à… Anh muốn làm gì?”


Thật ra, Phó Thuấn cũng không biết.


Anh chỉ nghĩ muốn ăn chút đậu hũ của cô, nhưng kết quả là… thất sách rồi.


Nhẹ nhàng vuốt ve, nhào nặn con thỏ nhỏ trước mặt, Phó Thuấn cúi đầu, hôn lên phần đỉnh đỏ sậm, cảm giác được người dưới thân khẽ run rẩy: “Thoải mái không?”


Tống Địch không trả lời anh.


Phó Thuấn nhướng mày, chỉ mở miệng, đem cả đóa hồng mại mút vào trong miệng.


“A!” Lúc này, Tống Địch mới phản ứng lại, cô thở hắt ra, gắng sức ưỡn người, một bàn tay nắm lấy bờ vai của anh.


Lưỡi nghiền áp bề mặt, hương vị lại ngọt ngào, ngon miệng, tốt đến mức không dám tin.


Ánh mắt của Phó Thuấn đã thay đổi, thật muốn nuốt vào toàn bộ.


“Ưm không được, anh ơi… có chút đau…” Tống Địch đẩy anh ra, lại vô thức ôm lấy anh, không hiểu được rốt cuộc là khó chịu hay thoải mái.


Phó Thuấn cởi áo ngủ của cô ra, dưới ánh đèn, cơ thể trắng nõn của thiếu nữ như bọc một vầng sáng, đỉnh nhọn ửng đỏ, run rẩy như muốn tỏ vẻ vô tội, nhìn xuống phía dưới có thể thấy rõ xương sườn và phần bụng mềm mại, vòng eo thon nhỏ… làm người khác có vô vàn ảo tưởng xinh đẹp.


Không được, Tống Địch còn quá nhỏ.


Một chút lý trí của Phó Thuấn cuối cùng cũng trở về.


Tống Địch không biết anh đang làm gì, chỉ cảm thấy nửa người trên của mình lạnh lẽo.


Cô nhấc chăn ra, trộm nhìn anh, chỉ thấy anh đang nhíu mày, nhìn chăm chú cơ thể cô, cô xấu hổ đẩy anh ra: “Anh à, anh làm gì vậy?”


Phó Thuấn ôm lấy cô, hai người đối mặt nhau, cô ngồi trong lòng anh, còn anh cuồng nhiệt hôn cô.


Làm gì…


Giờ phút này, cái gì Phó Thuấn cũng muốn làm…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom