Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3+4
Chương 3
Nửa năm sắp trôi qua, các cuộc họp dự án, phát minh nghiên cứu kỹ thuật trong năm rất nhiều.
Phó Thuấn lại nhập vai cuồng làm việc chuyện hôm nay không để sang ngày mai.
Trong vài tuần giữa tháng sáu, hầu như là mỗi ngày đều bận đến mười một mười hai giờ mới có thể trở về, cũng không có thời gian đi tập thể hình một tuần hai ba lần, hoạt động giải trí cuối tuần cũng không có, mấy bộ phim yêu thích nhất toàn bộ đều bỏ qua.
Tối hôm đó, Phó Thuấn xuống lầu cùng với mấy đồng nghiệp, anh rất cao nên luôn đứng ở phía trong cùng của thang máy, các đồng nghiệp đang pha trò trò chuyện nói xem nên đi nơi nào uống rượu rồi trở về, lại có người nói vợ của mình đang chờ cổng đến ngủ quên rồi, phải nhanh chóng đi về hiến lương thực.
Trong thang máy, mấy người đàn ông cao to cười thoải mái.
Ben đẩy Phó Thuấn rồi nói: “Kỹ sư Phó , một người đàn ông ngây thơ như anh chắc chắn không biết hiến lương thực là có ý gì đúng không?”
Phó Thuấn đẩy đẩy kính đen: “Không biết.”
Vô tri vô tội, anh nghiêm túc, những người bên ngoài lại cười nhạo, một người đàn ông đã kết hôn nói: “Đợi anh kết hôn tự nhiên sẽ biết thôi.”
Thang máy ‘đinh’ rồi mở ra, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, da thịt trắng noãn đứng đấy, chắc là cô không nghĩ đã trễ rồi mà trong thang máy vẫn còn ồn ào như vậy, nên có chút cẩn thận mà bước vào.
Phó Thuấn nhìn lướt qua, phản ứng đầu tiên là có chút nhìn quen mắt, nhìn lần thứ hai mới nhớ tới hoá ra là cô gái ở cửa hàng Hoa Nghệ.
Bởi vì có thêm một quý cô lạ lẫm, mấy người đàn ông không khỏi ngừng đùa giỡn.
Khi xuống đến nhà xe ngầm, tất cả mọi người nói lời tạm biệt rồi đi lấy xe.
Phó Thuấn có đôi chân dài nhưng lại đi rất chậm, đi vài bước đã thấy cô gái này chạy đến một chiếc xe tải nhỏ, mở cốp xe phía sau ra, đặt vài giỏ hoa
Lúc này anh mới nghĩ đến, cô gái ship hoa kia, tên là…
Có lẽ là Tống Địch.
Phó Thuấn cũng đi về phía của cô, bởi vì xe của anh cũng dừng ở bên kia.
Vừa bật đèn xe, chỉ nghe thấy cô kêu lên “Haizz”.
Phó Thuấn vô thức xoay người lại nhìn cô, lúc này anh mới để ý tới lẵng hoa đã rơi xuống rồi, người cô quá nhỏ nhắn xinh xắn, lẵng hoa lại rất cao, rõ ràng là có chút khó khăn.
Anh đứng ở bên cạnh xe, lạnh nhạt hỏi: “Cần giúp đỡ gì không?”
Rõ ràng Tống Địch rất kinh ngạc khi thấy có người lên tiếng, cô cầm hoa trong tay, nghiêng đầu lại trông thấy Phó Thuấn, kinh ngạc lại khách sáo mà lắc đầu: “Không sao, anh mau về nhà đi, muộn rồi.”
Sau khi Phó Thuấn mở cửa xe ra bỏ máy tính vào, đóng cửa xe đi đến bên người Tống Địch, nhìn hai giỏ hoa hỏi: “Muốn đặt ở đâu?”
“Chuyện này… Sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền anh chứ?” Tống Địch xấu hổ nói: “Không có chuyện gì , tôi có thể cầm từng cái một.”
Phó Thuấn rất cao, cánh tay cũng dài, nhấc lẵng hoa từ đằng sau lên: “Như vậy được chứ?”
“Ừm… Được rồi… Có thể… có thể, làm phiền anh Phó.” Tống Địch nhìn vào cốp xe ở phía sau, cô cầm một chậu hoa để bàn khác: “Vậy làm phiền ông đi theo tôi.”
Phó Thuấn không nói chuyện, anh chỉ cảm thấy anh cầm hai chậu hoa này đã cảm thấy khó khăn, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn gầy yếu này sao có thể cầm lên cầm xuống được?
Bước vào thang máy, Tống Địch ôm hoa tựa ở trên tường, cũng không dám ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ lén lén liếc qua từ trong mặt gương.
Phó Thuấn mặt không biểu tình nhìn lẵng hoa trước mắt, vẫn là hoa hồng trắng phối hợp cùng với những chiếc lá xanh không biết tên như cũ.
Anh thưởng thức từ góc độ của một thẳng nam … hừm không đẹp, nhưng cũng không tính là xấu.
Tống Địch đánh vỡ sự xấu hổ, chủ động hỏi: “Anh Phó, đơn vị của anh bận lắm hay sao? Mỗi ngày đều về muộn như vậy sao?”
Phó Thuấn lúc này mới nhìn cô đáp lại: “Ừm.”
Anh nói xong, hai người lại lâm vào yên lặng.
Đến lầu bảy, Phó Thuấn mới biết được, hoá ra là có công ty mới dọn tới, ngày mai là ngày khai trương.
Bước vào công ty kia, chỉ nghe được âm thanh kinh ngạc của một người phụ nữ: “Woa, bà chủ, đây là nhân viên trong tiệm cô hay là bạn trai cô vậy? Đẹp trai quá rồi đó?”
“Không…. không, không phải.” Tống Địch nhanh chóng giải thích, mặt đỏ rần, đặt hoa để bàn ở trên bàn dài trước quầy lễ tân: “Anh Phó làm việc ở bên này, vừa lúc giúp đến đỡ tôi.”
“Thì ra là như vậy.” Người phụ nữ lại nhìn thoáng qua dáng người cực cao của Phó Thuấn, thấy anh lạnh lùng đặt hoa ở trước cửa công ty.
Phó Thuấn hỏi: “Đặt ở đây được không?”
Giọng nói vẫn không mặn không nhạt, nhẹ nhàng như thường lệ.
Tống Địch vội vàng nói: “Được, vô cùng cảm ơn anh Phó, đã làm phiền anh.” Cô chỉnh sửa sơ lại.
“Tôi đi đây.” Phó Thuấn nhìn cô.
Tống Địch gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Phó Thuấn lập tức ra khỏi công ty này, bấm thang máy, chỉ là không nghĩ tới một trong hai chiếc thang máy đã bị kẹt ở tầng hai mươi không xuống được, một chiếc khác ở tầng trệt không lên nổi.
Đợi Tống Địch đi ra, Phó Thuấn còn đứng yên ở đó.
“Ừm, anh Phó, vừa rồi cám ơn anh.” Tống Địch đi đến trước mặt anh khom người cảm ơn.
Phó Thuấn nhìn cô: “Không sao.” Dừng một chút, lại hỏi: “Công việc của cô xong rồi?”
“Vâng.” Tống Địch thở phào.
Thang máy thật vất vả mới từ dưới đi lên, hai người đi vào, từ từ đi xuống dưới.
Phó Thuấn nhìn con số đang nhảy lên, thản nhiên nói: “Nếu là hiểu lầm, cởi bỏ là tốt rồi, không cần vì thế mà cảm thấy có lỗi, đây không phải lỗi của cô.”
Tống Địch “À” lên, mới kịp phản ứng là nói sự việc vừa rồi, cô gật đầu, thẹn thùng mà nói: “Đúng vậy, anh nói đúng.”
“…” Mắt Phó Thuấn lộ một tia bất đắc dĩ, nhìn qua cô gái trong gương.
Nghĩ đến lần trước cô ở hậu trường hôn lễ cũng là như thế này, không hiểu sao mà thái độ vô cùng tốt, làm cho Phó Thuấn rất khó hiểu.
Nhưng Phó Thuấn lại không nói tiếp.
Thang máy ‘đinh’ đến, Phó Thuấn bước ra trước.
Tống Địch đi theo phía sau anh, mắt nhắm theo đuôi mà đi tới.
Đợi lúc đến bên cạnh xe, Phó Thuấn mới nói: “Vậy thì tạm biệt, cô Tống.”
“A!” Tống Địch giống như lại càng hoảng sợ: “Vâng, tạm biệt, anh Phó, tạm biệt.”
“…” Phó Thuấn có cảm giác mình đã gặp phải – một loài động vật hay sợ hãi?
Động vật gì nhỉ?
Trong lúc nhất thời anh cũng không tài nào nghĩ tới, khởi động xe của anh, lái xe ra ngoài một cách thành thạo.
Đến thứ sáu, khó khăn lắm Phó Thuấn lắm mới dành ra chút thời gian đi vận động tập thể dục ở công viên Sang Nghiệp, chạy xong máy chạy bộ đã mười giờ rưỡi, lúc đi ra đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang ở trước quầy lễ tân ký đơn hàng.
“Cô xem, hoạt động hoa nghệ thuật lần này, tôi đã điền phân loại xong hết rồi.” Giọng nói của cô vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, cô đưa tờ danh sách bằng giấy A4 cho người đẹp trước quầy lễ tân: “Cô nhìn xem có đúng hay không.”
Lễ tân nhận lấy tờ đơn: “Tạm thời cứ thế đi, đợi lúc ông chủ đến cửa hàng kiểm tra tôi sẽ cho ông ấy, đến lúc đó sẽ liên hệ với cô.”
Cô gật đầu, cười nói: “Được rồi, cảm ơn cô.”
Phó Thuấn đứng lại, nhìn cô xoay người lại, trước hết là hơi sững sờ, sau đó theo thói quen mà lộ ra một bộ dáng tươi cười nhu hòa: “Thật là trùng hợp quá, anh Phó.”
Lại là Tống Địch.
Phó Thuấn nhìn cô cười tự nhiên và vui vẻ đến như vậy, anh chỉ có thể cong môi cười với cô: “Đúng là trùng hợp thật.”
Tống Địch gật đầu thật mạnh, phất tay rồi đi.
Phó Thuấn nghĩ, trong tuần này đây đã là lần thứ hai gặp mặt, có thể không trùng hợp hay sao?
Anh đi ra thấy nhân viên lễ tân còn đang ôm một thứ gì đó trong tay, thuận miệng nói: “Các cô cũng đặt hoa ở Hoa Nguyệt sao?”
“Đúng vậy.”
Nhân viên lễ tân thấy Phó Thuấn, một người đàn ông trẻ tuổi đầy nam tính, từ những đường cong trên cơ thể và cánh tay, còn có khuôn mặt đẹp trai cao ngạo lạnh lùng, thật sự là rất khó để không động tâm, cô ta thấy anh quan tâm nên nhiều chuyện bổ sung thêm: “Cửa hàng hoa cũng ở gần đây thôi, chỗ đó cũng khá tiện, bà chủ của cửa hàng hoa tính tình cũng rất tốt, ông chủ của chúng tôi rất thích gọi cô ấy đến đây làm việc.”
Phó Thuấn ừ , mặt không thay đổi nói câu cảm ơn rồi lấy thẻ tập thể hình ra.
Không ra đến ngoài cửa, Tống Địch còn chưa đi, vẫn đứng ở bên cạnh xe nắm lấy cửa xe.
Vì ohòng tập thể thao xây trong vườn nên không khí vô cùng thoáng đãng, còn được trồng một hàng trúc dài như là bức tường ngăn cách.
Lúc này ánh đèn chiếu bóng của hàng cây trúc vào đường cái và xe Tống Địch, mà cô giống như một con cô gái bé nhỏ bé bị nhốt trong bóng đêm đang giãy giụa.
Có lẽ giống như một bé thỏ trắng vậy, Phó Thuấn đột nhiên có suy nghĩ như vậy ở trong đầu.
Đúng vậy, chính là bé thỏ trắng, đúng.
“Có chuyện gì sao?”
Phó Thuấn đi lên phía trước, anh tuỳ ý cọ qua mái tóc ướt sũng đang nhỏ nước, nhíu mày, trông vừa nghiêm túc lại vừa tùy ý.
Chương 4
Không nghĩ tới Phó Thuấn sẽ lại tới đây, Tống Địch cảm thấy kinh ngạc nhìn về phía Phó Thuấn, ngượng ngùng nói: “Không sao, xe tôi cũ rồi, vừa rồi cửa xe suýt chút nữa không mở ra được. Đã để cho anh Phó chê cười rồi.”
Mấy năm nay Phó Thuấn đều làm những việc liên quan tới ô tô, anh cũng không nói gì, chỉ quay lại nhìn cửa xe, dùng tay mở ra thử, xác nhận lời cô vừa nói: “Ừm, nếu cô có thời gian thì nên đi tới cửa hàng bảo dưỡng.”
Tống Địch cười: “Cũng không hư hỏng nặng, lái tạm cũng được rồi.”
Lúc này Phó Thuấn mới để ý tới chiếc xe dởm này, xe từ lâu đời rồi, máy xe cũng đã cũ, cũng được nhiều năm: “Nếu muốn dùng bền thì vẫn cần phải để ý bảo dưỡng.”
Tống Địch gật gật đầu: “Được, tôi đi trước nha. Tạm biệt.”
Phó Thuấn không nói chuyện, thấy cô đi vào trong xe rồi nổ động cơ, tiếng mà xe phát ra cũng làm cho người ta phát điên, anh gõ gõ cửa sổ xe.
Tống Địch cuống quít mở cửa sổ xe ra, đưa đầu ra ngoài ngẩng lên nhìn anh: “Anh có chuyện gì sao?”
“Có lẽ cô phải đi thay động cơ.” Phó Thuấn nói: “Tôi nghĩ, cô chưa từng thay phanh lần nào phải không?”
Tống Địch nháy mắt mấy cái, lúc này mới tỉnh ra: “Phanh? Động cơ gì? Vậy được rồi tôi sẽ sắp xếp thời gian đi tới cửa hàng để sửa, cám ơn anh đã nhắc nhở tôi.”
Phó Thuấn gật đầu, thấy cô định vào trong lại nói: “Chờ một chút.”
Tống Địch giật nảy mình: “Lại có chuyện gì nữa sao?”
“Cô vẫn chưa cài dây an toàn.” Phó Thuấn thấy cô luống cuống tay chân lấy dây an toàn đã cũ rút ra, ráng cắm vào, thật sự là không biết nên nói gì.
Cuối cùng Tống Địch cũng lái xe đi.
Cuối cùng Phó Thuấn cũng hiểu ra tại sao mà người ta thường hay nhắc nhở phải thắt dây an toàn, ví dụ ở trên đường gặp chuyện khẩn cấp phải tắt máy xe gấp thì lúc đấy mới thấy được công năng của nó.
Những điều này đối với anh mà nói đều là những kỹ năng cơ bản khi tham gia giao thông, nhưng hiển nhiên vẫn sẽ có nhiều người dễ dàng quên.
Ví dụ như, người tên Tống Địch này.
Phó Thuấn đang trên đường lái xe về nhà, cố ý đi chậm lại ngay đoạn đường của cửa hàng hoa Hoa Nguyệt, thấy chiếc kia xe cũ kỹ dừng ở bên cạnh, Tống Địch đang đứng đó chuyển đồ đạc xuống.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Phó Thuấn lại nhìn vào kính chiếu hậu, đã có thể thấy ánh đèn trong cửa hàng Hoa Nguyệt được bật lên, còn bóng người kia thì không thấy đâu.
Người tặng hoa cho Phó Thuấn vẫn chưa từng xuất hiện, chỉ liên lạc hỏi anh có thích tặng hoa hay không thôi.
Thật ra Phó Thuấn rất muốn trả lời đối phương, anh thật sự không thích hoa hồng, nói chính xác là anh không thích bất cứ hoa gì hết.
Trong mắt anh, tất cả các loại hoa đều không khác nhau lắm, mềm mại, yếu ớt, dễ hỏng.
Hoa vừa vào trong tay anh, anh cũng không biết nên chăm sóc như thế nào cho đúng, chỉ có thể coi như củ khoai lang nóng bỏng tay mà ném ra bên ngoài.
Nhưng Phó Thuấn lại chú ý tới người chủ của cửa hàng hoa Hoa Nguyệt, Tống Địch.
Có lẽ đây là chỗ kì lạ của con người, đã hơn nửa tháng trôi qua, anh vẫn nhớ rõ ngày đó anh thấy cô cầm một hoa hồng, làn da trắng vô cùng, mắt vừa đen vừa sáng.
Lúc cô ngước nhìn anh, dáng vẻ kia, bây giờ khi nhớ lại, thật rất giống một bé thỏ trắng.
Trừ phi anh đi tới chỗ khác để làm việc, nếu không thì ngày nào cũng vậy, anh đều đi qua cổng của hàng hoa, lúc Hoa Nguyệt đóng cửa là đã khuya, nhưng cổng có một chiếc đèn màu xanh lục vẫn luôn sáng lên.
Có đôi khi, bóng dáng của Tống Địch sẽ xuất hiện, có đôi khi sẽ không.
Thỉnh thoảng Phó Thuấn cũng nghĩ rốt cuộc người tặng hoa kia là ai, có lẽ ngày nào đó sẽ gặp mặt?
Bởi vì quan sát lúc lâu, anh cũng nhìn ra một quy luật, bình thường cứ khoảng chín giờ, Tống Địch sẽ ra ngoài mang mấy thùng hoa tươi vào trong.
Nếu như mà anh đi ngang qua đó trễ hơn chín giờ mười, cửa hàng hoa kia nhất định đã được dọn dẹp xong.
Có một lần anh vừa nghe nhạc vừa lái qua, thấy bóng dáng nho nhỏ của Tống Địch đang rất bận rộn, anh nghĩ, người phụ nữ này thật là nhỏ.
Đứng bên kia đường xa xa nhìn lại, Tống Địch giống như một thiếu nữ, không đoán được tuổi.
Lại đến một ngày khác, Phó Thuấn có chú ý tới có một người đàn ông đang giúp Tống Địch chuyển thùng hoa.
Anh nghĩ, cũng đúng, với vóc dáng nhỏ như vậy, đoán chừng cũng không có làm được việc gì tốn sức.
Lại một ngày khác, Phó Thuấn thấy Tống Địch đứng ở ngoài tiệm, cầm hoa hồng đang hỏi người qua đường có muốn mua hoa hay không.
Anh nghĩ, sao không vào trong cửa hàng mua? Tại sao lại phải đứng ở bên ngoài?
Rồi một lần sau đó nữa, anh về quá trễ, Hoa Nguyệt cũng đóng cửa.
Phó Thuấn thấy khu vực đã tắt điện tối đen lại nghĩ tới một vấn đề, cũng không biết Tống Địch có mang chiếc kia xe nát kia đi sửa không.
Chờ lái đi được một đoạn xa, Phó Thuấn mới ý thức được, anh lại rảnh rỗi để ý tới Tống Địch lâu như vậy.
Anh cảm thấy vô cùng hoảng hốt và tò mò về bản thân, anh đang muốn làm gì?
Nhưng kỳ lạ là, cũng không có mục đích gì, dù sao chỉ là đi ngang qua, nhìn lướt qua, anh thấy cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt cũng như là tính an toàn khi lái xe.
Thế nhưng Phó Thuấn không biết, việc để mặc bản thân tạo thành một thói quen thật ra là một chuyện rất đáng sợ.
Trong một ngày nào đó, anh tự dưng nổi hứng, dừng xe, đi qua, tiến vào trong cửa hàng của Tống Địch, sau đó…
Phó Thuấn lập tức tỉnh lại từ trong mộng.
Trên tủ đầu giường có bóng đèn ngủ mờ sáng, lúc này cũng đã là bốn giờ ba mươi phút sáng, là lúc bầu trời tối tăm nhất.
Phó Thuấn nhắm mắt lại, tuy đã tỉnh táo nhưng vẫn không biết anh thế nào: Tại sao anh lại để ý như vậy?
Đến ngày hôm sau, Phó Thuấn lại thấy một đóa hoa hồng Bulgary ở chỗ lễ tân.
Anh hiếm khi hỏi lễ tân một câu: “Ai đưa hoa này tới?”
Lễ tân cũng không rõ ràng cho lắm: “Nhân viên của cửa hàng Hoa Nguyệt.”
“Được rồi.” Phó Thuấn dùng ánh mắt từ tốn nhìn thoáng qua, rồi trực tiếp đi vào văn phòng.
Ở phía sau, lễ tân thầm nghĩ: Kỹ sư Phó làm sao thế? Gần đây vẫn luôn thấy kỳ lạ.
Ôi đệt, đừng nói là yêu đương rồi nha?
Đảo mắt đã đến tuần cuối cùng của tháng tám, AP&AD là nơi được chọn để diễn ra hội nghị kỹ thuật an toàn ô tô cấp tỉnh của quốc gia. Bởi vì là đơn vị trọng điểm, nên viện nghiên cứu AP&AD phải cho ra kết quả của việc tiến hành nghiên cứu kỹ thuật.
Hội nghị diễn ra trong vòng hai ngày, tất cả các công ty trong cả nước đều chọn ra những người ưu tú đại diện tới tham dự cùng với sản phẩm phát triển của mình, đó là những sản phẩm kỹ thuật mới được nghiên cứu, thuận tiện bàn bạc một số hợp tác làm ăn.
So với việc ngồi ở sảnh chính xem các công ty khác nói quá lên về sản phẩm của mình, ngược lại Phó Thuấn càng thích đi dạo xung quanh hơn, mới đi được nửa vòng, anh đã có thể xem qua hết các sản phẩm kỹ thuật mới nhất của các công ty khác, anh cầm trong tay một đống sách tuyên truyền sản phẩm mới nhất.
Chính giữa lễ đài đang là phần trình diễn của một xí nghiệp đến từ Thượng Hải, là một xe lái tự động nhỏ, có rất nhiều người đang vây quanh đang nhìn. Có cả thiết kế mô phỏng không gian đang được trình chiếu, bên trong khoang thuyền nhìn qua giống như phòng khách cỡ nhỏ, từ một chiếc sô pha tròn có thể biến thành ghế dựa cỡ lớn, hoàn toàn làm cho người ta có một cảm giác mới mẻ.
Phó Thuấn đứng ở bên ngoài, chợt anh nhìn thấy một bóng người đối diện chỗ ánh sáng, cô cầm trong tay rất nhiều hoa, thì ra là đem hoa màu đỏ đã cắm sẵn đổi thành hoa màu trắng.
Cái này thì có gì khác nhau sao?
Phó Thuấn quét mắt nhìn cả gian hàng này, cũng cảm thấy không đổi hoa thì căn phòng này có gì độc đáo hơn.
Tống Địch vòng qua đám người, đang muốn đi ra ngoài, ngẩng đầu thấy Phó Thuấn.
Những người khác không cao bằng anh, nên anh đứng trong đám người rất dễ để nhận ra, anh mặc chiếc quần jean đã cũ phối với đôi giày Cavans, giống như là một học sinh vừa mới tốt nghiệp.
Tống Địch cười cười, đi tới nói: “Thật là trùng hợp nha anh Phó.”
Phó Thuấn trực tiếp hỏi: “Cô đã đi sửa xe chưa?”
Tống Địch ôm hoa, cảm thấy bất ngờ với vấn đề của anh, chỉ nói: “Sao anh còn nhớ rõ như thế? Tôi đã quên mất rồi.”
“A, vậy trí nhớ của cô tệ thật.” Phó Thuấn thành thật nói: “Việc này rất quan trọng.”
Tống Địch thấy anh rất nghiêm túc, cũng chỉ có thể nói: “Được rồi, tôi đang rất vội. Vậy tôi đi trước đây…”
“Tại sao lại phải đổi vậy?” Phó Thuấn chỉ chỉ vào hoa màu đỏ ở trong tay cô.
“Hả, anh đang nói cái này sao?” Tống Địch giải thích nói: “Cô gái phụ trách gian hàng nói hoa hồng đỏ quá hấp dẫn ánh mắt người khác, không bằng đổi lấy hoa hồng trắng điệu đà ưu nhã, càng phù hợp hơn với khí chất của nhãn hiệu.”
“…”
Trên cơ bản, Phó Thuấn không hiểu cô đang nói cái gì.
Chỉ thấy Tống Địch nhẹ nhàng nhón chân lên, giống như đang nói thì thầm: “Thật ra là chính cô ấy không thích nên mới vậy.” Cô khẽ cười.
Phó Thuấn không nghe thấy cô đang nói cái gì, chỉ thấy động tác của cô, chỉ cảm thấy… cô thật thấp, nhón chân lên cũng mới đến…
Anh nhận ra hành vi của anhnhư vậy là không lễ phép, nên ho nhẹ làm giảm một chút xấu hổ của bản thân.
“Với lại, anh Phó cũng làm nghành này sao?” Tống Địch lại gần nhìn vào cuốn sổ anh đang cầm.
Phó Thuấn hơi sửng sốt một chút: “Cô không biết AP&AD sao?”
Tống Địch lắc đầu, đôi môi đỏ tươi mỉm cười: “Trước đó tôi không biết, sau khi có người đặt hoa cho anh thì tôi mới biết.”
“AP&AD là nơi tốt nhất ở trong nước, tập trung vào các ngành kỹ thuật, đã nhận được sự đánh giá cao từ trong nước đến nước ngoài, là viện nghiên cứu lái tự động và điều khiển trí tuệ nhân tạo hàng đầu.” Phó Thuấn còn bổ sung thêm một câu: “Nhưng tin tức của chúng tôi rất ít khi lộ ra ngoài, bình thường chỉ xuất hiện trên các tờ báo và tạp chí hàng đầu thôi, cùng với những hội nghị để báo cáo các dự án cấp quốc gia.”
“…”
Tống Địch thấy chiếc xe màu trắng bạc ở phía trước, chớp chớp mắt, rồi ngửa đầu lên hỏi anh: “Lái tự động sao? Là giống như chiếc xe này sao? Không cần phải lái, cũng không cần người điều khiển, ấn nút một phát là có thể chạy sao?”
Phó Thuấn quét mắt nhìn chiếc xe hào nhoáng trước mắt: “Đơn giản mà nói là như thế này, dựa vào luật lệ và quy tắc tham gia giao thông ở trong nước, không nói đến bộ phận cảm ứng cùng với mạng lưới thông tin kỹ thuật V2X / trình độ phát triển số liệu, khả năng lái tự động dân dụng hóa sẽ được thực hiện trong một quá trình khá dài. Tạm thời, viện nghiên cứu của chúng tôi cũng chỉ định phát triển trong một phạm vi nhỏ, là chuyên nghiên cứu về lái tự động hóa.”
Tống Địch cảm giác mình không hiểu tiếng Trung, cô ngẩn ngơ cười ha ha : “Thật sao? Như vậy… Ừm…” Cô thật sự không biết cô phải làm gì tiếp theo.
Phó Thuấn lại giống như không nghe thấy mà nói tiếp: “Mà trên cơ bản trong nước có rất nhiều xí nghiệp muốn làm về điều khiển trí tuệ nhân tạo, cũng muốn hợp tác với dự án nghiên cứu của chúng tôi, trước mắt trong nước không có bất kỳ một xí nghiệp nào có thể tiến hành được toàn bộ kỹ thuật, bình thường đều được nhiều công đoạn kỹ thuật hợp thành. Từ kỹ thuật ADAS đến kỹ thuật ABS hiện tại lại đến kỹ thuật AEB, cũng phải rất lâu nữa, về sau còn cần một khoảng thời gian dài để tiếp tục nghiên cứu phát minh.”
“…”
Tống Địch nghịch hoa hồng đỏ trong tay “Thật sao? Vậy công ty của anh đúng là rất giỏi. Đúng rồi, anh làm việc gì vậy?”
Phó Thuấn nhìn cô: “À, tôi làm về nghiên cứu, chủ yếu tập trung vào…”
“Ồ! Nghe có vẻ rất ghê gớm đó.” Tống Địch ngắt lời anh.
“Vậy rất vui được gặp anh. Tôi còn phải giải quyết việc của mình trước, sau đó tranh thủ thời gian quay lại cửa hàng hoa trông cửa hàng nữa.”
“Vậy sao? Cũng không, không phải rất ghê gớm. Viện nghiên cứu của chúng tôi có rất nhiều kỹ sư thâm niên nhiều năm trong ngành. Tôi không dám tự xưng mình giỏi.” Phó Thuấn có chút ngượng ngùng vuốt vuốt tóc, thấy cô có vẻ vội vàng: “Vậy tạm biệt, lần sau lại nói chuyện.”
Tống Địch bước đi nhanh chóng, cũng không ngoảnh lại.
Phó Thuấn nhìn những người xem xe từ những nơi khác, thầm nghĩ, việc phổ cập thường thức cơ bản phổ thông về lái xe tự động trong nước thực sự là một công việc khó khăn tốn nhiều thời gian.
Phó Thuấn dạo thêm hai vòng nữa, đến giờ dự định đến một nhà hàng gần đó để ăn tối, nhưng ở ngoài cửa gian hàng triển lãm lại gặp được Tống Địch.
Nhưng lần này, có vẻ không ổn lắm, bởi vì có một cô gái sang trọng đi giày cao gót đang đứng trước mặt cô giảng đạo.
Tác giả có điều muốn nói:
Oa, tại sao lại muốn nói về kỹ thuật chuyên môn với một cô gái vậy, Phó Thuấn, cậu có độc…
Nửa năm sắp trôi qua, các cuộc họp dự án, phát minh nghiên cứu kỹ thuật trong năm rất nhiều.
Phó Thuấn lại nhập vai cuồng làm việc chuyện hôm nay không để sang ngày mai.
Trong vài tuần giữa tháng sáu, hầu như là mỗi ngày đều bận đến mười một mười hai giờ mới có thể trở về, cũng không có thời gian đi tập thể hình một tuần hai ba lần, hoạt động giải trí cuối tuần cũng không có, mấy bộ phim yêu thích nhất toàn bộ đều bỏ qua.
Tối hôm đó, Phó Thuấn xuống lầu cùng với mấy đồng nghiệp, anh rất cao nên luôn đứng ở phía trong cùng của thang máy, các đồng nghiệp đang pha trò trò chuyện nói xem nên đi nơi nào uống rượu rồi trở về, lại có người nói vợ của mình đang chờ cổng đến ngủ quên rồi, phải nhanh chóng đi về hiến lương thực.
Trong thang máy, mấy người đàn ông cao to cười thoải mái.
Ben đẩy Phó Thuấn rồi nói: “Kỹ sư Phó , một người đàn ông ngây thơ như anh chắc chắn không biết hiến lương thực là có ý gì đúng không?”
Phó Thuấn đẩy đẩy kính đen: “Không biết.”
Vô tri vô tội, anh nghiêm túc, những người bên ngoài lại cười nhạo, một người đàn ông đã kết hôn nói: “Đợi anh kết hôn tự nhiên sẽ biết thôi.”
Thang máy ‘đinh’ rồi mở ra, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, da thịt trắng noãn đứng đấy, chắc là cô không nghĩ đã trễ rồi mà trong thang máy vẫn còn ồn ào như vậy, nên có chút cẩn thận mà bước vào.
Phó Thuấn nhìn lướt qua, phản ứng đầu tiên là có chút nhìn quen mắt, nhìn lần thứ hai mới nhớ tới hoá ra là cô gái ở cửa hàng Hoa Nghệ.
Bởi vì có thêm một quý cô lạ lẫm, mấy người đàn ông không khỏi ngừng đùa giỡn.
Khi xuống đến nhà xe ngầm, tất cả mọi người nói lời tạm biệt rồi đi lấy xe.
Phó Thuấn có đôi chân dài nhưng lại đi rất chậm, đi vài bước đã thấy cô gái này chạy đến một chiếc xe tải nhỏ, mở cốp xe phía sau ra, đặt vài giỏ hoa
Lúc này anh mới nghĩ đến, cô gái ship hoa kia, tên là…
Có lẽ là Tống Địch.
Phó Thuấn cũng đi về phía của cô, bởi vì xe của anh cũng dừng ở bên kia.
Vừa bật đèn xe, chỉ nghe thấy cô kêu lên “Haizz”.
Phó Thuấn vô thức xoay người lại nhìn cô, lúc này anh mới để ý tới lẵng hoa đã rơi xuống rồi, người cô quá nhỏ nhắn xinh xắn, lẵng hoa lại rất cao, rõ ràng là có chút khó khăn.
Anh đứng ở bên cạnh xe, lạnh nhạt hỏi: “Cần giúp đỡ gì không?”
Rõ ràng Tống Địch rất kinh ngạc khi thấy có người lên tiếng, cô cầm hoa trong tay, nghiêng đầu lại trông thấy Phó Thuấn, kinh ngạc lại khách sáo mà lắc đầu: “Không sao, anh mau về nhà đi, muộn rồi.”
Sau khi Phó Thuấn mở cửa xe ra bỏ máy tính vào, đóng cửa xe đi đến bên người Tống Địch, nhìn hai giỏ hoa hỏi: “Muốn đặt ở đâu?”
“Chuyện này… Sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền anh chứ?” Tống Địch xấu hổ nói: “Không có chuyện gì , tôi có thể cầm từng cái một.”
Phó Thuấn rất cao, cánh tay cũng dài, nhấc lẵng hoa từ đằng sau lên: “Như vậy được chứ?”
“Ừm… Được rồi… Có thể… có thể, làm phiền anh Phó.” Tống Địch nhìn vào cốp xe ở phía sau, cô cầm một chậu hoa để bàn khác: “Vậy làm phiền ông đi theo tôi.”
Phó Thuấn không nói chuyện, anh chỉ cảm thấy anh cầm hai chậu hoa này đã cảm thấy khó khăn, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn gầy yếu này sao có thể cầm lên cầm xuống được?
Bước vào thang máy, Tống Địch ôm hoa tựa ở trên tường, cũng không dám ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ lén lén liếc qua từ trong mặt gương.
Phó Thuấn mặt không biểu tình nhìn lẵng hoa trước mắt, vẫn là hoa hồng trắng phối hợp cùng với những chiếc lá xanh không biết tên như cũ.
Anh thưởng thức từ góc độ của một thẳng nam … hừm không đẹp, nhưng cũng không tính là xấu.
Tống Địch đánh vỡ sự xấu hổ, chủ động hỏi: “Anh Phó, đơn vị của anh bận lắm hay sao? Mỗi ngày đều về muộn như vậy sao?”
Phó Thuấn lúc này mới nhìn cô đáp lại: “Ừm.”
Anh nói xong, hai người lại lâm vào yên lặng.
Đến lầu bảy, Phó Thuấn mới biết được, hoá ra là có công ty mới dọn tới, ngày mai là ngày khai trương.
Bước vào công ty kia, chỉ nghe được âm thanh kinh ngạc của một người phụ nữ: “Woa, bà chủ, đây là nhân viên trong tiệm cô hay là bạn trai cô vậy? Đẹp trai quá rồi đó?”
“Không…. không, không phải.” Tống Địch nhanh chóng giải thích, mặt đỏ rần, đặt hoa để bàn ở trên bàn dài trước quầy lễ tân: “Anh Phó làm việc ở bên này, vừa lúc giúp đến đỡ tôi.”
“Thì ra là như vậy.” Người phụ nữ lại nhìn thoáng qua dáng người cực cao của Phó Thuấn, thấy anh lạnh lùng đặt hoa ở trước cửa công ty.
Phó Thuấn hỏi: “Đặt ở đây được không?”
Giọng nói vẫn không mặn không nhạt, nhẹ nhàng như thường lệ.
Tống Địch vội vàng nói: “Được, vô cùng cảm ơn anh Phó, đã làm phiền anh.” Cô chỉnh sửa sơ lại.
“Tôi đi đây.” Phó Thuấn nhìn cô.
Tống Địch gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Phó Thuấn lập tức ra khỏi công ty này, bấm thang máy, chỉ là không nghĩ tới một trong hai chiếc thang máy đã bị kẹt ở tầng hai mươi không xuống được, một chiếc khác ở tầng trệt không lên nổi.
Đợi Tống Địch đi ra, Phó Thuấn còn đứng yên ở đó.
“Ừm, anh Phó, vừa rồi cám ơn anh.” Tống Địch đi đến trước mặt anh khom người cảm ơn.
Phó Thuấn nhìn cô: “Không sao.” Dừng một chút, lại hỏi: “Công việc của cô xong rồi?”
“Vâng.” Tống Địch thở phào.
Thang máy thật vất vả mới từ dưới đi lên, hai người đi vào, từ từ đi xuống dưới.
Phó Thuấn nhìn con số đang nhảy lên, thản nhiên nói: “Nếu là hiểu lầm, cởi bỏ là tốt rồi, không cần vì thế mà cảm thấy có lỗi, đây không phải lỗi của cô.”
Tống Địch “À” lên, mới kịp phản ứng là nói sự việc vừa rồi, cô gật đầu, thẹn thùng mà nói: “Đúng vậy, anh nói đúng.”
“…” Mắt Phó Thuấn lộ một tia bất đắc dĩ, nhìn qua cô gái trong gương.
Nghĩ đến lần trước cô ở hậu trường hôn lễ cũng là như thế này, không hiểu sao mà thái độ vô cùng tốt, làm cho Phó Thuấn rất khó hiểu.
Nhưng Phó Thuấn lại không nói tiếp.
Thang máy ‘đinh’ đến, Phó Thuấn bước ra trước.
Tống Địch đi theo phía sau anh, mắt nhắm theo đuôi mà đi tới.
Đợi lúc đến bên cạnh xe, Phó Thuấn mới nói: “Vậy thì tạm biệt, cô Tống.”
“A!” Tống Địch giống như lại càng hoảng sợ: “Vâng, tạm biệt, anh Phó, tạm biệt.”
“…” Phó Thuấn có cảm giác mình đã gặp phải – một loài động vật hay sợ hãi?
Động vật gì nhỉ?
Trong lúc nhất thời anh cũng không tài nào nghĩ tới, khởi động xe của anh, lái xe ra ngoài một cách thành thạo.
Đến thứ sáu, khó khăn lắm Phó Thuấn lắm mới dành ra chút thời gian đi vận động tập thể dục ở công viên Sang Nghiệp, chạy xong máy chạy bộ đã mười giờ rưỡi, lúc đi ra đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang ở trước quầy lễ tân ký đơn hàng.
“Cô xem, hoạt động hoa nghệ thuật lần này, tôi đã điền phân loại xong hết rồi.” Giọng nói của cô vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, cô đưa tờ danh sách bằng giấy A4 cho người đẹp trước quầy lễ tân: “Cô nhìn xem có đúng hay không.”
Lễ tân nhận lấy tờ đơn: “Tạm thời cứ thế đi, đợi lúc ông chủ đến cửa hàng kiểm tra tôi sẽ cho ông ấy, đến lúc đó sẽ liên hệ với cô.”
Cô gật đầu, cười nói: “Được rồi, cảm ơn cô.”
Phó Thuấn đứng lại, nhìn cô xoay người lại, trước hết là hơi sững sờ, sau đó theo thói quen mà lộ ra một bộ dáng tươi cười nhu hòa: “Thật là trùng hợp quá, anh Phó.”
Lại là Tống Địch.
Phó Thuấn nhìn cô cười tự nhiên và vui vẻ đến như vậy, anh chỉ có thể cong môi cười với cô: “Đúng là trùng hợp thật.”
Tống Địch gật đầu thật mạnh, phất tay rồi đi.
Phó Thuấn nghĩ, trong tuần này đây đã là lần thứ hai gặp mặt, có thể không trùng hợp hay sao?
Anh đi ra thấy nhân viên lễ tân còn đang ôm một thứ gì đó trong tay, thuận miệng nói: “Các cô cũng đặt hoa ở Hoa Nguyệt sao?”
“Đúng vậy.”
Nhân viên lễ tân thấy Phó Thuấn, một người đàn ông trẻ tuổi đầy nam tính, từ những đường cong trên cơ thể và cánh tay, còn có khuôn mặt đẹp trai cao ngạo lạnh lùng, thật sự là rất khó để không động tâm, cô ta thấy anh quan tâm nên nhiều chuyện bổ sung thêm: “Cửa hàng hoa cũng ở gần đây thôi, chỗ đó cũng khá tiện, bà chủ của cửa hàng hoa tính tình cũng rất tốt, ông chủ của chúng tôi rất thích gọi cô ấy đến đây làm việc.”
Phó Thuấn ừ , mặt không thay đổi nói câu cảm ơn rồi lấy thẻ tập thể hình ra.
Không ra đến ngoài cửa, Tống Địch còn chưa đi, vẫn đứng ở bên cạnh xe nắm lấy cửa xe.
Vì ohòng tập thể thao xây trong vườn nên không khí vô cùng thoáng đãng, còn được trồng một hàng trúc dài như là bức tường ngăn cách.
Lúc này ánh đèn chiếu bóng của hàng cây trúc vào đường cái và xe Tống Địch, mà cô giống như một con cô gái bé nhỏ bé bị nhốt trong bóng đêm đang giãy giụa.
Có lẽ giống như một bé thỏ trắng vậy, Phó Thuấn đột nhiên có suy nghĩ như vậy ở trong đầu.
Đúng vậy, chính là bé thỏ trắng, đúng.
“Có chuyện gì sao?”
Phó Thuấn đi lên phía trước, anh tuỳ ý cọ qua mái tóc ướt sũng đang nhỏ nước, nhíu mày, trông vừa nghiêm túc lại vừa tùy ý.
Chương 4
Không nghĩ tới Phó Thuấn sẽ lại tới đây, Tống Địch cảm thấy kinh ngạc nhìn về phía Phó Thuấn, ngượng ngùng nói: “Không sao, xe tôi cũ rồi, vừa rồi cửa xe suýt chút nữa không mở ra được. Đã để cho anh Phó chê cười rồi.”
Mấy năm nay Phó Thuấn đều làm những việc liên quan tới ô tô, anh cũng không nói gì, chỉ quay lại nhìn cửa xe, dùng tay mở ra thử, xác nhận lời cô vừa nói: “Ừm, nếu cô có thời gian thì nên đi tới cửa hàng bảo dưỡng.”
Tống Địch cười: “Cũng không hư hỏng nặng, lái tạm cũng được rồi.”
Lúc này Phó Thuấn mới để ý tới chiếc xe dởm này, xe từ lâu đời rồi, máy xe cũng đã cũ, cũng được nhiều năm: “Nếu muốn dùng bền thì vẫn cần phải để ý bảo dưỡng.”
Tống Địch gật gật đầu: “Được, tôi đi trước nha. Tạm biệt.”
Phó Thuấn không nói chuyện, thấy cô đi vào trong xe rồi nổ động cơ, tiếng mà xe phát ra cũng làm cho người ta phát điên, anh gõ gõ cửa sổ xe.
Tống Địch cuống quít mở cửa sổ xe ra, đưa đầu ra ngoài ngẩng lên nhìn anh: “Anh có chuyện gì sao?”
“Có lẽ cô phải đi thay động cơ.” Phó Thuấn nói: “Tôi nghĩ, cô chưa từng thay phanh lần nào phải không?”
Tống Địch nháy mắt mấy cái, lúc này mới tỉnh ra: “Phanh? Động cơ gì? Vậy được rồi tôi sẽ sắp xếp thời gian đi tới cửa hàng để sửa, cám ơn anh đã nhắc nhở tôi.”
Phó Thuấn gật đầu, thấy cô định vào trong lại nói: “Chờ một chút.”
Tống Địch giật nảy mình: “Lại có chuyện gì nữa sao?”
“Cô vẫn chưa cài dây an toàn.” Phó Thuấn thấy cô luống cuống tay chân lấy dây an toàn đã cũ rút ra, ráng cắm vào, thật sự là không biết nên nói gì.
Cuối cùng Tống Địch cũng lái xe đi.
Cuối cùng Phó Thuấn cũng hiểu ra tại sao mà người ta thường hay nhắc nhở phải thắt dây an toàn, ví dụ ở trên đường gặp chuyện khẩn cấp phải tắt máy xe gấp thì lúc đấy mới thấy được công năng của nó.
Những điều này đối với anh mà nói đều là những kỹ năng cơ bản khi tham gia giao thông, nhưng hiển nhiên vẫn sẽ có nhiều người dễ dàng quên.
Ví dụ như, người tên Tống Địch này.
Phó Thuấn đang trên đường lái xe về nhà, cố ý đi chậm lại ngay đoạn đường của cửa hàng hoa Hoa Nguyệt, thấy chiếc kia xe cũ kỹ dừng ở bên cạnh, Tống Địch đang đứng đó chuyển đồ đạc xuống.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Phó Thuấn lại nhìn vào kính chiếu hậu, đã có thể thấy ánh đèn trong cửa hàng Hoa Nguyệt được bật lên, còn bóng người kia thì không thấy đâu.
Người tặng hoa cho Phó Thuấn vẫn chưa từng xuất hiện, chỉ liên lạc hỏi anh có thích tặng hoa hay không thôi.
Thật ra Phó Thuấn rất muốn trả lời đối phương, anh thật sự không thích hoa hồng, nói chính xác là anh không thích bất cứ hoa gì hết.
Trong mắt anh, tất cả các loại hoa đều không khác nhau lắm, mềm mại, yếu ớt, dễ hỏng.
Hoa vừa vào trong tay anh, anh cũng không biết nên chăm sóc như thế nào cho đúng, chỉ có thể coi như củ khoai lang nóng bỏng tay mà ném ra bên ngoài.
Nhưng Phó Thuấn lại chú ý tới người chủ của cửa hàng hoa Hoa Nguyệt, Tống Địch.
Có lẽ đây là chỗ kì lạ của con người, đã hơn nửa tháng trôi qua, anh vẫn nhớ rõ ngày đó anh thấy cô cầm một hoa hồng, làn da trắng vô cùng, mắt vừa đen vừa sáng.
Lúc cô ngước nhìn anh, dáng vẻ kia, bây giờ khi nhớ lại, thật rất giống một bé thỏ trắng.
Trừ phi anh đi tới chỗ khác để làm việc, nếu không thì ngày nào cũng vậy, anh đều đi qua cổng của hàng hoa, lúc Hoa Nguyệt đóng cửa là đã khuya, nhưng cổng có một chiếc đèn màu xanh lục vẫn luôn sáng lên.
Có đôi khi, bóng dáng của Tống Địch sẽ xuất hiện, có đôi khi sẽ không.
Thỉnh thoảng Phó Thuấn cũng nghĩ rốt cuộc người tặng hoa kia là ai, có lẽ ngày nào đó sẽ gặp mặt?
Bởi vì quan sát lúc lâu, anh cũng nhìn ra một quy luật, bình thường cứ khoảng chín giờ, Tống Địch sẽ ra ngoài mang mấy thùng hoa tươi vào trong.
Nếu như mà anh đi ngang qua đó trễ hơn chín giờ mười, cửa hàng hoa kia nhất định đã được dọn dẹp xong.
Có một lần anh vừa nghe nhạc vừa lái qua, thấy bóng dáng nho nhỏ của Tống Địch đang rất bận rộn, anh nghĩ, người phụ nữ này thật là nhỏ.
Đứng bên kia đường xa xa nhìn lại, Tống Địch giống như một thiếu nữ, không đoán được tuổi.
Lại đến một ngày khác, Phó Thuấn có chú ý tới có một người đàn ông đang giúp Tống Địch chuyển thùng hoa.
Anh nghĩ, cũng đúng, với vóc dáng nhỏ như vậy, đoán chừng cũng không có làm được việc gì tốn sức.
Lại một ngày khác, Phó Thuấn thấy Tống Địch đứng ở ngoài tiệm, cầm hoa hồng đang hỏi người qua đường có muốn mua hoa hay không.
Anh nghĩ, sao không vào trong cửa hàng mua? Tại sao lại phải đứng ở bên ngoài?
Rồi một lần sau đó nữa, anh về quá trễ, Hoa Nguyệt cũng đóng cửa.
Phó Thuấn thấy khu vực đã tắt điện tối đen lại nghĩ tới một vấn đề, cũng không biết Tống Địch có mang chiếc kia xe nát kia đi sửa không.
Chờ lái đi được một đoạn xa, Phó Thuấn mới ý thức được, anh lại rảnh rỗi để ý tới Tống Địch lâu như vậy.
Anh cảm thấy vô cùng hoảng hốt và tò mò về bản thân, anh đang muốn làm gì?
Nhưng kỳ lạ là, cũng không có mục đích gì, dù sao chỉ là đi ngang qua, nhìn lướt qua, anh thấy cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt cũng như là tính an toàn khi lái xe.
Thế nhưng Phó Thuấn không biết, việc để mặc bản thân tạo thành một thói quen thật ra là một chuyện rất đáng sợ.
Trong một ngày nào đó, anh tự dưng nổi hứng, dừng xe, đi qua, tiến vào trong cửa hàng của Tống Địch, sau đó…
Phó Thuấn lập tức tỉnh lại từ trong mộng.
Trên tủ đầu giường có bóng đèn ngủ mờ sáng, lúc này cũng đã là bốn giờ ba mươi phút sáng, là lúc bầu trời tối tăm nhất.
Phó Thuấn nhắm mắt lại, tuy đã tỉnh táo nhưng vẫn không biết anh thế nào: Tại sao anh lại để ý như vậy?
Đến ngày hôm sau, Phó Thuấn lại thấy một đóa hoa hồng Bulgary ở chỗ lễ tân.
Anh hiếm khi hỏi lễ tân một câu: “Ai đưa hoa này tới?”
Lễ tân cũng không rõ ràng cho lắm: “Nhân viên của cửa hàng Hoa Nguyệt.”
“Được rồi.” Phó Thuấn dùng ánh mắt từ tốn nhìn thoáng qua, rồi trực tiếp đi vào văn phòng.
Ở phía sau, lễ tân thầm nghĩ: Kỹ sư Phó làm sao thế? Gần đây vẫn luôn thấy kỳ lạ.
Ôi đệt, đừng nói là yêu đương rồi nha?
Đảo mắt đã đến tuần cuối cùng của tháng tám, AP&AD là nơi được chọn để diễn ra hội nghị kỹ thuật an toàn ô tô cấp tỉnh của quốc gia. Bởi vì là đơn vị trọng điểm, nên viện nghiên cứu AP&AD phải cho ra kết quả của việc tiến hành nghiên cứu kỹ thuật.
Hội nghị diễn ra trong vòng hai ngày, tất cả các công ty trong cả nước đều chọn ra những người ưu tú đại diện tới tham dự cùng với sản phẩm phát triển của mình, đó là những sản phẩm kỹ thuật mới được nghiên cứu, thuận tiện bàn bạc một số hợp tác làm ăn.
So với việc ngồi ở sảnh chính xem các công ty khác nói quá lên về sản phẩm của mình, ngược lại Phó Thuấn càng thích đi dạo xung quanh hơn, mới đi được nửa vòng, anh đã có thể xem qua hết các sản phẩm kỹ thuật mới nhất của các công ty khác, anh cầm trong tay một đống sách tuyên truyền sản phẩm mới nhất.
Chính giữa lễ đài đang là phần trình diễn của một xí nghiệp đến từ Thượng Hải, là một xe lái tự động nhỏ, có rất nhiều người đang vây quanh đang nhìn. Có cả thiết kế mô phỏng không gian đang được trình chiếu, bên trong khoang thuyền nhìn qua giống như phòng khách cỡ nhỏ, từ một chiếc sô pha tròn có thể biến thành ghế dựa cỡ lớn, hoàn toàn làm cho người ta có một cảm giác mới mẻ.
Phó Thuấn đứng ở bên ngoài, chợt anh nhìn thấy một bóng người đối diện chỗ ánh sáng, cô cầm trong tay rất nhiều hoa, thì ra là đem hoa màu đỏ đã cắm sẵn đổi thành hoa màu trắng.
Cái này thì có gì khác nhau sao?
Phó Thuấn quét mắt nhìn cả gian hàng này, cũng cảm thấy không đổi hoa thì căn phòng này có gì độc đáo hơn.
Tống Địch vòng qua đám người, đang muốn đi ra ngoài, ngẩng đầu thấy Phó Thuấn.
Những người khác không cao bằng anh, nên anh đứng trong đám người rất dễ để nhận ra, anh mặc chiếc quần jean đã cũ phối với đôi giày Cavans, giống như là một học sinh vừa mới tốt nghiệp.
Tống Địch cười cười, đi tới nói: “Thật là trùng hợp nha anh Phó.”
Phó Thuấn trực tiếp hỏi: “Cô đã đi sửa xe chưa?”
Tống Địch ôm hoa, cảm thấy bất ngờ với vấn đề của anh, chỉ nói: “Sao anh còn nhớ rõ như thế? Tôi đã quên mất rồi.”
“A, vậy trí nhớ của cô tệ thật.” Phó Thuấn thành thật nói: “Việc này rất quan trọng.”
Tống Địch thấy anh rất nghiêm túc, cũng chỉ có thể nói: “Được rồi, tôi đang rất vội. Vậy tôi đi trước đây…”
“Tại sao lại phải đổi vậy?” Phó Thuấn chỉ chỉ vào hoa màu đỏ ở trong tay cô.
“Hả, anh đang nói cái này sao?” Tống Địch giải thích nói: “Cô gái phụ trách gian hàng nói hoa hồng đỏ quá hấp dẫn ánh mắt người khác, không bằng đổi lấy hoa hồng trắng điệu đà ưu nhã, càng phù hợp hơn với khí chất của nhãn hiệu.”
“…”
Trên cơ bản, Phó Thuấn không hiểu cô đang nói cái gì.
Chỉ thấy Tống Địch nhẹ nhàng nhón chân lên, giống như đang nói thì thầm: “Thật ra là chính cô ấy không thích nên mới vậy.” Cô khẽ cười.
Phó Thuấn không nghe thấy cô đang nói cái gì, chỉ thấy động tác của cô, chỉ cảm thấy… cô thật thấp, nhón chân lên cũng mới đến…
Anh nhận ra hành vi của anhnhư vậy là không lễ phép, nên ho nhẹ làm giảm một chút xấu hổ của bản thân.
“Với lại, anh Phó cũng làm nghành này sao?” Tống Địch lại gần nhìn vào cuốn sổ anh đang cầm.
Phó Thuấn hơi sửng sốt một chút: “Cô không biết AP&AD sao?”
Tống Địch lắc đầu, đôi môi đỏ tươi mỉm cười: “Trước đó tôi không biết, sau khi có người đặt hoa cho anh thì tôi mới biết.”
“AP&AD là nơi tốt nhất ở trong nước, tập trung vào các ngành kỹ thuật, đã nhận được sự đánh giá cao từ trong nước đến nước ngoài, là viện nghiên cứu lái tự động và điều khiển trí tuệ nhân tạo hàng đầu.” Phó Thuấn còn bổ sung thêm một câu: “Nhưng tin tức của chúng tôi rất ít khi lộ ra ngoài, bình thường chỉ xuất hiện trên các tờ báo và tạp chí hàng đầu thôi, cùng với những hội nghị để báo cáo các dự án cấp quốc gia.”
“…”
Tống Địch thấy chiếc xe màu trắng bạc ở phía trước, chớp chớp mắt, rồi ngửa đầu lên hỏi anh: “Lái tự động sao? Là giống như chiếc xe này sao? Không cần phải lái, cũng không cần người điều khiển, ấn nút một phát là có thể chạy sao?”
Phó Thuấn quét mắt nhìn chiếc xe hào nhoáng trước mắt: “Đơn giản mà nói là như thế này, dựa vào luật lệ và quy tắc tham gia giao thông ở trong nước, không nói đến bộ phận cảm ứng cùng với mạng lưới thông tin kỹ thuật V2X / trình độ phát triển số liệu, khả năng lái tự động dân dụng hóa sẽ được thực hiện trong một quá trình khá dài. Tạm thời, viện nghiên cứu của chúng tôi cũng chỉ định phát triển trong một phạm vi nhỏ, là chuyên nghiên cứu về lái tự động hóa.”
Tống Địch cảm giác mình không hiểu tiếng Trung, cô ngẩn ngơ cười ha ha : “Thật sao? Như vậy… Ừm…” Cô thật sự không biết cô phải làm gì tiếp theo.
Phó Thuấn lại giống như không nghe thấy mà nói tiếp: “Mà trên cơ bản trong nước có rất nhiều xí nghiệp muốn làm về điều khiển trí tuệ nhân tạo, cũng muốn hợp tác với dự án nghiên cứu của chúng tôi, trước mắt trong nước không có bất kỳ một xí nghiệp nào có thể tiến hành được toàn bộ kỹ thuật, bình thường đều được nhiều công đoạn kỹ thuật hợp thành. Từ kỹ thuật ADAS đến kỹ thuật ABS hiện tại lại đến kỹ thuật AEB, cũng phải rất lâu nữa, về sau còn cần một khoảng thời gian dài để tiếp tục nghiên cứu phát minh.”
“…”
Tống Địch nghịch hoa hồng đỏ trong tay “Thật sao? Vậy công ty của anh đúng là rất giỏi. Đúng rồi, anh làm việc gì vậy?”
Phó Thuấn nhìn cô: “À, tôi làm về nghiên cứu, chủ yếu tập trung vào…”
“Ồ! Nghe có vẻ rất ghê gớm đó.” Tống Địch ngắt lời anh.
“Vậy rất vui được gặp anh. Tôi còn phải giải quyết việc của mình trước, sau đó tranh thủ thời gian quay lại cửa hàng hoa trông cửa hàng nữa.”
“Vậy sao? Cũng không, không phải rất ghê gớm. Viện nghiên cứu của chúng tôi có rất nhiều kỹ sư thâm niên nhiều năm trong ngành. Tôi không dám tự xưng mình giỏi.” Phó Thuấn có chút ngượng ngùng vuốt vuốt tóc, thấy cô có vẻ vội vàng: “Vậy tạm biệt, lần sau lại nói chuyện.”
Tống Địch bước đi nhanh chóng, cũng không ngoảnh lại.
Phó Thuấn nhìn những người xem xe từ những nơi khác, thầm nghĩ, việc phổ cập thường thức cơ bản phổ thông về lái xe tự động trong nước thực sự là một công việc khó khăn tốn nhiều thời gian.
Phó Thuấn dạo thêm hai vòng nữa, đến giờ dự định đến một nhà hàng gần đó để ăn tối, nhưng ở ngoài cửa gian hàng triển lãm lại gặp được Tống Địch.
Nhưng lần này, có vẻ không ổn lắm, bởi vì có một cô gái sang trọng đi giày cao gót đang đứng trước mặt cô giảng đạo.
Tác giả có điều muốn nói:
Oa, tại sao lại muốn nói về kỹ thuật chuyên môn với một cô gái vậy, Phó Thuấn, cậu có độc…
Bình luận facebook