-
Chương 30
Trong khi nữ chủ mang theo tâm trạng thấp thỏm nghe lén, bên này, Hứa Thanh Trúc Vi mang theo Âu Dương Kình Phong đã thuận lợi tiếp cận khu vực nhà xưởng bỏ hoang.
Nhìn đám người hung thần ác sát trên tay trang bị thương (súng) qua lại tuần tra, Hứa Thanh Trúc Vi nhẹ nhàng lôi kéo tay Âu Dương Kình Phong nép vào một góc nhỏ hẹp, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của đám người bên ngoài.
Âu Dương Kình Phong một đường thuận theo nàng dẫn dắt, tay nàng nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy bàn tay hắn, lực đạo không lớn lại khiến hắn có cảm giác vô cùng kiên quyết.
Nhìn bóng lưng nàng gần trong gang tấc, lại nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau trái tim Âu Dương Kình Phong chấn động, nhịn không được thả ra bàn tay, nắm lấy tay nàng, mười ngón đan xen khăn khít chặt chẽ.
Ngay lúc mười ngón giao nhau, Âu Dương Kình Phong đáy lòng nói không nên lời thỏa mãn, trái tim chênh vênh mấy ngày qua trong khoảnh khắc như bị lấp đầy, khóe môi vô thức tràn ra nụ cười hạnh phúc mà chính hắn cũng không biết.
Hứa Thanh Trúc Vi toàn bộ tâm thần đặt lên đám người kia nên không để ý hai người cách nắm tay đã đổi vị, cũng bỏ lỡ nụ cười chân thành ngập tràn ôn nhu của người bên cạnh lúc này.
-"Một, hai,.. năm,..chín.." Bên ngoài cả thảy chín tên. Trong đầu Hứa Thanh Trúc Vi nhanh chóng vạch kế hoạch giải cứu.
Âm thanh nho nhỏ của Hứa Thanh Trúc Vi kéo Âu Dương Kình Phong hồi thần, thu liễm nụ cười, tròng mắt ôn nhu dần tan đi, đổi thành lạnh nhạt. Hắn nhìn về phía nhà xưởng trước mắt, nhìn đám người kia, hơi nhíu mi, lại nhìn xung quanh, phát hiện thêm ba tay bắn tỉa khác. Bọn chúng hẳn đã được trang bị súng giảm thanh.
-"Là mười hai. Bên trái, cạnh dàn bê tông, phía trên bên phải cửa sổ tầng 2 và dưới chân cầu thang bên phải. Tay bắn tỉa." Âu Dương Kình Phong thả chậm hô hấp cúi người, nhẹ giọng nhắc nhở Hứa Thanh Trúc Vi, có chút luyến tiếc thả tay nàng ra, đồng thời điểm nhẹ một vị trí trên chiếc đồng hồ của mình, một giao diện holographic hiện lên, sau đó Âu Dương Kình Phong từ phía sau nâng tay lên trước mặt Hứa Thanh Trúc Vi hướng về từng vị trí bản thân đã nói, ngay lập tức, trên màn hình hiển thị ba thân ảnh cảm ứng nhiệt, hoặc đứng hoặc ngồi.
Hứa Thanh Trúc Vi trong lòng có chút lạnh lẽo, may mà nàng không tùy tiện xông ra trước mà là kéo Âu Dương Kình Phong vào xó này, nếu không đã được ăn kẹo đồng miễn phí, lĩnh hộp cơm đi về rồi.
Cảm nhận thân ảnh trong vòng tay mình đột nhiên cứng đờ thân hình sau đó nhẹ thở phào, ánh mắt Âu Dương Kình Phong tràn nhẹ tiếu ý.
Nghe được âm thanh cười nhẹ, biết là đối phương cười nhạo mình, Hứa Thanh Trúc Vi bĩu môi, cũng không so đo với hắn, lần nữa nghiêm túc nhìn về nhà xưởng. Trên đường đi, nàng nửa bịa đặt, nửa nói thật đã sơ lược đi qua nguyên nhân nàng đến nơi này cùng Âu Dương Kình Phong. Không còn cách nào, dù sao nàng ngay cả cô nhi viện kia ở đâu cũng không biết làm sao có thể nói rõ vì sao nàng biết đứa bé kia bị bắt cóc? Cho nên Hứa Thanh Trúc Vi nói dối một chút rằng nàng tình cờ nghe được một nhóm người bàn với nhau sẽ xử lý một đứa trẻ mà chúng bắt cóc rất tàn nhẫn ở một nhà xưởng bỏ hoang, mà nàng muốn đi cứu giúp nó. Cũng may Âu Dương Kình Phong mặc dù có nghi vấn nhưng cũng không hỏi nhiều nếu không nàng cũng không biết phải nói gì.
Mà Âu Dương Kình Phong nhưng thật ra tin tưởng những gì Hứa Thanh Trúc Vi nói. Lý do tương tự, dù sao lấy tính tình "Hứa Thanh Trúc Vi" (nguyên chủ) trước đây, những nơi như cô nhi viện nàng sẽ không đặt bước.
Tuy nhiên.. Âu Dương Kình Phong hơi cúi đầu nhìn xuống thân ảnh nhỏ xinh bởi vì vị trí nhỏ hẹp lại lo lắng bị phát hiện gần như nép vào lòng mình của Hứa Thanh Trúc Vi, tâm thần kìm không được xao động, rồi lại có chút hoảng hốt. Xao động vì nàng vậy mà rất can đảm, không chút sợ hãi đi cứu đứa bé xa lạ với nàng, mà hoảng hốt lại bởi vì lo sợ. Nếu như hôm nay hắn không đi theo nàng.. một mình nàng làm sao đối mặt với đám người kia? Nghĩ đến đây, ánh mắt Âu Dương Kình Phong nhẹ ám, hô hấp trở nên nặng nề. Hắn không tưởng tượng nổi cũng không dám tưởng tượng, một cô gái nhỏ yếu như nàng thế này sẽ làm gì để thoát đi đám ô hợp bắt cóc tống tiền kia một khi bị phát hiện.
Mà Hứa Thanh Trúc Vi thật sự yếu đuối như vậy sao? Thật sự quên mình cứu người mà bất chấp nguy hiểm? Rất nhanh Âu Dương Kình Phong sẽ được trải nghiệm câu tục ngữ đừng bao giờ "trông mặt mà bắt hình dong".
Nếu Hứa Thanh Trúc Vi có thể đọc được suy nghĩ của Âu Dương Kình Phong lúc này sẽ cười nhạo hắn một phen. Không nhắc đến nàng không hề "yếu đuối" như hắn nói, nguyên nhân khiến Hứa Thanh Trúc Vi trước khi gặp được Âu Dương Kình Phong dám bản thân hành động là vì nàng nhớ rõ, trong nguyên tác, khi nữ chủ tìm đến, đám người bắt cóc kia đang tập trung hỏa lực đối phó với thủ hạ của "vị kia", cho nên Nhan Ôn Nhu vô cùng thuận lợi mò vào nhà xưởng, tìm được và ôm đứa bé kia đi mất trước khi người của vị kia thắng lợi xông vào. Tất nhiên nữ chủ sẽ không biết đám thủ hạ của vị kia sẽ chiến thắng nên mới tự ý mang đứa đứa bé đi, nếu nữ chủ không mang đi, đứa bé kia đã không phải chịu đựng nỗi đau tứ chi cắt bỏ.
....
"Nhan Ôn Nhu nhìn hai bên không ngừng bắn nhau, lửa đạn tứ phía, hai tay nhịn không được run lên, rồi lại kiên quyết chậm rãi từng bước một lách mình vào nhà xưởng, nàng không biết đám người kia, cũng không biết kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ là ai, nhưng nếu đứa bé không được mang đi, một khi bọn bắt cóc chiến thắng, tính mạng đứa bé sẽ càng nguy hiểm." -trích nguyên tác.
Chậc chậc, người ta có mẹ đẻ dẹp đường trải chiếu mà đi, nàng này viên đá lót đường tốt nhất không nên mong chờ mẹ ghẻ tác giả ưu ái cái gì, tốt nhất là động não tự lực cánh sinh.
Hứa Thanh Trúc Vi dẹp mớ suy nghĩ loạn thất bát tao của mình sang một bên, ý định của nàng là tìm cách cứu đứa bé trước khi nó bị hành hạ sau đó đợi cho đám thủ hạ của "vị kia" tìm đến sẽ giao lại cho bọn họ. Tuy nói nàng đến tranh bàn tay vàng của nữ chủ nhưng không có ham thích dây dưa với "người kia", mục đích của nàng chỉ đơn giản là ngăn Nhan Ôn Nhu lợi dụng đứa bé này đạt được hảo cảm của nam chủ sau này quay sang đối phó Hứa gia. Nam chủ gì đó hay là thôi đi, nàng không hứng thú.
Thế nhưng duyên phận chính là thứ kỳ lạ như vậy, có đôi khi ghét của nào trời trao của nấy, duyên tìm phận thấy ai quan tâm ngươi có hứng thú hay không?
_________________
Lời tác giả : phí công ghê, bữa viết xong rồi nhấn publish lại bị mất mất, phải viết lại, nản. Mất một lần bảy chương truyện, gần 10k chữ của ta.(T.T ) Khóc một dòng sông.
Nhìn đám người hung thần ác sát trên tay trang bị thương (súng) qua lại tuần tra, Hứa Thanh Trúc Vi nhẹ nhàng lôi kéo tay Âu Dương Kình Phong nép vào một góc nhỏ hẹp, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của đám người bên ngoài.
Âu Dương Kình Phong một đường thuận theo nàng dẫn dắt, tay nàng nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy bàn tay hắn, lực đạo không lớn lại khiến hắn có cảm giác vô cùng kiên quyết.
Nhìn bóng lưng nàng gần trong gang tấc, lại nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau trái tim Âu Dương Kình Phong chấn động, nhịn không được thả ra bàn tay, nắm lấy tay nàng, mười ngón đan xen khăn khít chặt chẽ.
Ngay lúc mười ngón giao nhau, Âu Dương Kình Phong đáy lòng nói không nên lời thỏa mãn, trái tim chênh vênh mấy ngày qua trong khoảnh khắc như bị lấp đầy, khóe môi vô thức tràn ra nụ cười hạnh phúc mà chính hắn cũng không biết.
Hứa Thanh Trúc Vi toàn bộ tâm thần đặt lên đám người kia nên không để ý hai người cách nắm tay đã đổi vị, cũng bỏ lỡ nụ cười chân thành ngập tràn ôn nhu của người bên cạnh lúc này.
-"Một, hai,.. năm,..chín.." Bên ngoài cả thảy chín tên. Trong đầu Hứa Thanh Trúc Vi nhanh chóng vạch kế hoạch giải cứu.
Âm thanh nho nhỏ của Hứa Thanh Trúc Vi kéo Âu Dương Kình Phong hồi thần, thu liễm nụ cười, tròng mắt ôn nhu dần tan đi, đổi thành lạnh nhạt. Hắn nhìn về phía nhà xưởng trước mắt, nhìn đám người kia, hơi nhíu mi, lại nhìn xung quanh, phát hiện thêm ba tay bắn tỉa khác. Bọn chúng hẳn đã được trang bị súng giảm thanh.
-"Là mười hai. Bên trái, cạnh dàn bê tông, phía trên bên phải cửa sổ tầng 2 và dưới chân cầu thang bên phải. Tay bắn tỉa." Âu Dương Kình Phong thả chậm hô hấp cúi người, nhẹ giọng nhắc nhở Hứa Thanh Trúc Vi, có chút luyến tiếc thả tay nàng ra, đồng thời điểm nhẹ một vị trí trên chiếc đồng hồ của mình, một giao diện holographic hiện lên, sau đó Âu Dương Kình Phong từ phía sau nâng tay lên trước mặt Hứa Thanh Trúc Vi hướng về từng vị trí bản thân đã nói, ngay lập tức, trên màn hình hiển thị ba thân ảnh cảm ứng nhiệt, hoặc đứng hoặc ngồi.
Hứa Thanh Trúc Vi trong lòng có chút lạnh lẽo, may mà nàng không tùy tiện xông ra trước mà là kéo Âu Dương Kình Phong vào xó này, nếu không đã được ăn kẹo đồng miễn phí, lĩnh hộp cơm đi về rồi.
Cảm nhận thân ảnh trong vòng tay mình đột nhiên cứng đờ thân hình sau đó nhẹ thở phào, ánh mắt Âu Dương Kình Phong tràn nhẹ tiếu ý.
Nghe được âm thanh cười nhẹ, biết là đối phương cười nhạo mình, Hứa Thanh Trúc Vi bĩu môi, cũng không so đo với hắn, lần nữa nghiêm túc nhìn về nhà xưởng. Trên đường đi, nàng nửa bịa đặt, nửa nói thật đã sơ lược đi qua nguyên nhân nàng đến nơi này cùng Âu Dương Kình Phong. Không còn cách nào, dù sao nàng ngay cả cô nhi viện kia ở đâu cũng không biết làm sao có thể nói rõ vì sao nàng biết đứa bé kia bị bắt cóc? Cho nên Hứa Thanh Trúc Vi nói dối một chút rằng nàng tình cờ nghe được một nhóm người bàn với nhau sẽ xử lý một đứa trẻ mà chúng bắt cóc rất tàn nhẫn ở một nhà xưởng bỏ hoang, mà nàng muốn đi cứu giúp nó. Cũng may Âu Dương Kình Phong mặc dù có nghi vấn nhưng cũng không hỏi nhiều nếu không nàng cũng không biết phải nói gì.
Mà Âu Dương Kình Phong nhưng thật ra tin tưởng những gì Hứa Thanh Trúc Vi nói. Lý do tương tự, dù sao lấy tính tình "Hứa Thanh Trúc Vi" (nguyên chủ) trước đây, những nơi như cô nhi viện nàng sẽ không đặt bước.
Tuy nhiên.. Âu Dương Kình Phong hơi cúi đầu nhìn xuống thân ảnh nhỏ xinh bởi vì vị trí nhỏ hẹp lại lo lắng bị phát hiện gần như nép vào lòng mình của Hứa Thanh Trúc Vi, tâm thần kìm không được xao động, rồi lại có chút hoảng hốt. Xao động vì nàng vậy mà rất can đảm, không chút sợ hãi đi cứu đứa bé xa lạ với nàng, mà hoảng hốt lại bởi vì lo sợ. Nếu như hôm nay hắn không đi theo nàng.. một mình nàng làm sao đối mặt với đám người kia? Nghĩ đến đây, ánh mắt Âu Dương Kình Phong nhẹ ám, hô hấp trở nên nặng nề. Hắn không tưởng tượng nổi cũng không dám tưởng tượng, một cô gái nhỏ yếu như nàng thế này sẽ làm gì để thoát đi đám ô hợp bắt cóc tống tiền kia một khi bị phát hiện.
Mà Hứa Thanh Trúc Vi thật sự yếu đuối như vậy sao? Thật sự quên mình cứu người mà bất chấp nguy hiểm? Rất nhanh Âu Dương Kình Phong sẽ được trải nghiệm câu tục ngữ đừng bao giờ "trông mặt mà bắt hình dong".
Nếu Hứa Thanh Trúc Vi có thể đọc được suy nghĩ của Âu Dương Kình Phong lúc này sẽ cười nhạo hắn một phen. Không nhắc đến nàng không hề "yếu đuối" như hắn nói, nguyên nhân khiến Hứa Thanh Trúc Vi trước khi gặp được Âu Dương Kình Phong dám bản thân hành động là vì nàng nhớ rõ, trong nguyên tác, khi nữ chủ tìm đến, đám người bắt cóc kia đang tập trung hỏa lực đối phó với thủ hạ của "vị kia", cho nên Nhan Ôn Nhu vô cùng thuận lợi mò vào nhà xưởng, tìm được và ôm đứa bé kia đi mất trước khi người của vị kia thắng lợi xông vào. Tất nhiên nữ chủ sẽ không biết đám thủ hạ của vị kia sẽ chiến thắng nên mới tự ý mang đứa đứa bé đi, nếu nữ chủ không mang đi, đứa bé kia đã không phải chịu đựng nỗi đau tứ chi cắt bỏ.
....
"Nhan Ôn Nhu nhìn hai bên không ngừng bắn nhau, lửa đạn tứ phía, hai tay nhịn không được run lên, rồi lại kiên quyết chậm rãi từng bước một lách mình vào nhà xưởng, nàng không biết đám người kia, cũng không biết kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ là ai, nhưng nếu đứa bé không được mang đi, một khi bọn bắt cóc chiến thắng, tính mạng đứa bé sẽ càng nguy hiểm." -trích nguyên tác.
Chậc chậc, người ta có mẹ đẻ dẹp đường trải chiếu mà đi, nàng này viên đá lót đường tốt nhất không nên mong chờ mẹ ghẻ tác giả ưu ái cái gì, tốt nhất là động não tự lực cánh sinh.
Hứa Thanh Trúc Vi dẹp mớ suy nghĩ loạn thất bát tao của mình sang một bên, ý định của nàng là tìm cách cứu đứa bé trước khi nó bị hành hạ sau đó đợi cho đám thủ hạ của "vị kia" tìm đến sẽ giao lại cho bọn họ. Tuy nói nàng đến tranh bàn tay vàng của nữ chủ nhưng không có ham thích dây dưa với "người kia", mục đích của nàng chỉ đơn giản là ngăn Nhan Ôn Nhu lợi dụng đứa bé này đạt được hảo cảm của nam chủ sau này quay sang đối phó Hứa gia. Nam chủ gì đó hay là thôi đi, nàng không hứng thú.
Thế nhưng duyên phận chính là thứ kỳ lạ như vậy, có đôi khi ghét của nào trời trao của nấy, duyên tìm phận thấy ai quan tâm ngươi có hứng thú hay không?
_________________
Lời tác giả : phí công ghê, bữa viết xong rồi nhấn publish lại bị mất mất, phải viết lại, nản. Mất một lần bảy chương truyện, gần 10k chữ của ta.(T.T ) Khóc một dòng sông.
Bình luận facebook