Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Cửa sổ sát đất, hương gió đêm khuya thổi vào phòng bệnh thoang thoáng có mùi của cỏ cây mùi của mây trời còn có cả hương tình yêu nồng thắm!
Giường bệnh lớn đến mức có thể chứa đến mười người, Tề Ngạo Thần vươn cánh tay chậm rãi ôm người trong ngực. Hàn Yêu Hy càng muốn vùi sâu vào ngực anh, mùi bạc hà thanh mát quen thuộc chiếm hết khoang mũi của cô.
Anh nắm tay cô đưa lên trong bóng tối, chợt lấy tay mình bao chặt lại sau đó còn nắn vài cái, mân mê tay cô đến nghiện.
Hai người không nói với nhau lời nào nhưng hành động như muốn thay lời nói không ngần ngại mà bộc lộ hết ra ngoài, Hàn Yêu Hy có chút mệt ngủ thiếp trong lòng anh.
Tề Ngạo Thần tựa đầu vào tóc cô tham lam ngửi mùi hương đó, không biết bao nhiêu lần mỗi đêm anh đều nghĩ về cô. Nghĩ về nụ cười, nghĩ về ánh mắt, nghĩ về cả người nhỏ nhắn mềm mại, chỉ vài chút nhỏ nhặt cứ khiến anh mất hồn suốt sáu năm trời dài dằng dẳng..
Anh rất muốn cảm tạ lão Thiên đã cho anh lại lần nữa có được cô, đã cho anh một lần nữa sửa sai lỗi lầm của mình.
Vuốt ve khuôn mặt tĩnh lặng như nước đang ngủ, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm của mùa xuân, đắp chân kín người cô xem xét dây truyền nước thật kĩ sau đó mới yên tâm mà an giấc.
Sáng ngày mai, Hàn Yêu Hy thức giấc bên ngoài đã là một mảng trưa, bên cạnh cũng không còn hơi ấm. Cô chậm rãi đứng dậy hai chân còn có chút yếu run rẩy từng hồi, cô tựa vào thành giường mà đi.
Ngoài cửa Lục Thượng Phong tiêu soái đi vào mắt thấy cảnh như vậy liền chạy đến đỡ cô. Luồng nhiệt từ đâu phủ ở đầu vai và cánh tay rất mạnh mẽ, Hàn Yêu Hy theo bản năng xoay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc đó!
Lục Thượng Phong trách "Chân em vẫn còn rất yếu để anh đỡ"
Hàn Yêu Hy cũng không từ chối, ngồi trên giường đối diện với Lục Thượng Phong cô không dám nhìn thẳng vào anh.
"Phong.." Giọng cô có chút nghèn nghẹn
Lục Thượng Phong liền bịt kín miệng cô lại "Anh biết rồi, đừng áy náy vì anh nữa là anh tự nguyện". Anh không muốn chỉ vì tình yêu hèn mọn này của anh lại làm cho cô khó xử, chỉ muốn cô thoải mái mà sống!
Cô nuốt những chữ đó vào trong miệng, hốc mắt có chút nóng dần trước mắt là một mảng trắng xoá "Phong, xin lỗi và cũng cảm ơn anh"
Cảm ơn anh vì trong thời gian khó khăn nhất anh lại ở bên em chăm lo cho em như vậy, xin lỗi anh vì em không thể đáp lại thứ mà anh muốn, sống với em chỉ làm anh thêm đau khổ mà thôi. Cầu xin anh, cố gắng từ bỏ em rồi đi tìm một người yêu anh, thật xin lỗi..
Lục Thượng Phong vươn cả người bao phủ lấy thân ảnh bé nhỏ của cô, vỗ nhẹ mái tóc mềm như lụa "Đừng khóc, anh biết rồi!"
Tựa đầu trên vai anh, cô cảm thấy vững chắc biết chừng nào cơ hồ như một bến cảng, một khung trời, một cánh chim để cho cô trú vào mỗi khi cô cần.
Những hình ảnh bây giờ đã lọt vào mắt người bên ngoài, Tề Ngạo Thần chớp hàng mi dài thở nhẹ. Anh không muốn đi vào, anh biết hai người nên có thời gian riêng để nói chuyện với nhau.
Những ngày sau, cô được Tề Ngạo Thần chăm sóc đến tận kẽ răng, mỗi ngày đều nắm tay dắt cô đi từng bước cho dần quen trở lại.
Hôm nay là ngày cuối cùng, bác sĩ kiểm tra toàn bộ từ đầu đến chân sau khi xác định đã hoàn toàn khỏi Tề Ngạo Thần hận không thể đem cô bay nhanh.
Ôm cô ra khỏi bệnh viện, chiếc Roll-Royce cùng Tấn Ngạo đã đợi sẵn. Anh ôm cô lên xe động tác liền mạch không có nửa điểm ngắt ngang.
Hàn Yêu Hy cứ ngỡ lên đến xe anh sẽ buông cô ra, nào ngờ anh còn kẹp chặt cô trong ngực như vậy.
Cô cựa quậy "Thần, bỏ em xuống đi"
Tề Ngạo Thần kiên quyết liền có chút từ tốn dỗ dành "Ngoan, ngồi trên đùi anh!"
Hàn Yêu Hy tiếp tục công kích "Vậy anh không thấy mỏi à?"
"Không mỏi, một chút cũng không!"
Cô bất lực dụi đầu vào ngực anh, nhận thấy đường đi có chút lạ cô ngẩng đầu "Mình đang đi đâu vậy?"
Tề Ngạo Thần vén tóc ra sau tai cô "Suỵt, một chút nữa em sẽ biết"
Chiếc xe dừng lại ở một khu đô thị Đế Hào Tư, mỗi một toà nhà ở đây đều là giá trên trời. Qua khung cửa sổ căn biệt thự à không phải gọi là pháo đài, nó cực kì to lớn, hoa viên như một khu rừng mở ra một lối đi dẫn đến cửa lớn, cả căn nhà mang màu trắng vàng sang trọng hoà nhã.
Hàn Yêu Hy ngây thơ hỏi" Đây là đâu vậy?"
Anh hôn vào trán cô như muốn truyền hết tâm tư của anh "Nhà của chúng ta!"
Cô hốt hoảng "Là..là anh mua nó?"
"Đúng vậy, em yêu chúng ta sẽ cùng xây tổ ấm ở đây" Tề Ngạo Thần chắc nịch ôm
cô đi vào.
Mùi hương của ngàn cây cỏ ngập khoang mũi, Hàn Yêu Hy cảm thấy cả thân thể đều thoải mái. Quản gia cùng các người hầu cung kính đứng theo hàng đồng loạt chào "Thiếu gia, thiếu phu nhân!!"
Cô đang hưởng thụ không gian ở đây liền giật mình bởi ba chữ đó, cái gì cơ thiếu phu nhân. Tề Ngạo Thần thu hết phản ứng của cô vợ nhỏ nãy giờ vào mắt, anh cúi sát tai cô nhắc nhở "Kêu em đấy"
Kiến trúc trong căn nhà đầy hơi thở Châu Âu, từng cái cột từng nội thất bày trí trong ngôi nhà đều cao quý. Cầu thang cẩm thạch uốn lượn nối đến tầng một, cô ngắm nhìn khắp mọi nơi.
Ở tầng một hai bên là hai phòng trống, ở giữa có một cánh cửa dài và to bằng vàng ròng thu hút ánh nhìn, anh gạt cửa mở ra một thế giới.
Bên phải là hai tủ đồ lớn nằm sát nhau, sau đó đến cửa sổ sát đất, chiếc giường có lẽ là nổi bật nhất trong căn phòng. Thành giường màu bạc vải làm bằng nhung có những viên kim cương hoa lệ.
Đặt cô xuống giường êm ái, Hàn Yêu Hy bắt đầu thói con nít mò mẫm khắp nơi "Tại sao anh lại mua thêm một ngôi nhà mới vậy?"
Tề Ngạo Thần ngồi xuống cạnh cô, đồng tử xoáy vào trong mắt cô dẫn cô đi vào biển tình tràn ngập "Anh muốn mọi kí ức của em đều biến mất, chỉ cần biết hiện tại hạnh phúc đến mức nào mà thôi!"
Ngôi nhà cũ nó quá nhiều chuyện, anh không muốn cô bận tâm, cùng nhau xây lại những chuyện nên có.
Hàn Yêu Hy cười ngọt ngào, chồm đến ôm lấy anh, có lẽ vận mệnh không thể nào thay đổi được rồi.
Nãy giờ cô mới để ý, chiếc giường này rất êm còn hơn cái ở toà thành miệng không giấu được lời khen "Thật êm a~"
Tề Ngạo Thần cười nham hiểm lại gần cô, môi mỏng ở sát bên tai cố ý thở vào tai cô luồng khí nóng, trong lời nói có mười phần mập mờ "Thế nào, chúng ta có nên kiểm tra độ êm của chiếc giường không?"
Cô đương nhiên hiểu lời nói này, mặt đỏ lên, cô đánh vào lồng ngực anh "Không đúng đắn!"
Hai tay to lớn áp sát mặt cô, kéo cô lại gần mình môi bạc tiến gần đến bao phủ môi cô. Anh nhu tình như nước mà mút mát, Hàn Yêu Hy ôm cổ anh hạnh phúc đáp lại..
Hết chương 102
Ai muốn chương sao có thịt thì cmt cho mình biết nào, mình đang rất phân vân hehe ^^
Vote cho chương này nào
Giường bệnh lớn đến mức có thể chứa đến mười người, Tề Ngạo Thần vươn cánh tay chậm rãi ôm người trong ngực. Hàn Yêu Hy càng muốn vùi sâu vào ngực anh, mùi bạc hà thanh mát quen thuộc chiếm hết khoang mũi của cô.
Anh nắm tay cô đưa lên trong bóng tối, chợt lấy tay mình bao chặt lại sau đó còn nắn vài cái, mân mê tay cô đến nghiện.
Hai người không nói với nhau lời nào nhưng hành động như muốn thay lời nói không ngần ngại mà bộc lộ hết ra ngoài, Hàn Yêu Hy có chút mệt ngủ thiếp trong lòng anh.
Tề Ngạo Thần tựa đầu vào tóc cô tham lam ngửi mùi hương đó, không biết bao nhiêu lần mỗi đêm anh đều nghĩ về cô. Nghĩ về nụ cười, nghĩ về ánh mắt, nghĩ về cả người nhỏ nhắn mềm mại, chỉ vài chút nhỏ nhặt cứ khiến anh mất hồn suốt sáu năm trời dài dằng dẳng..
Anh rất muốn cảm tạ lão Thiên đã cho anh lại lần nữa có được cô, đã cho anh một lần nữa sửa sai lỗi lầm của mình.
Vuốt ve khuôn mặt tĩnh lặng như nước đang ngủ, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm của mùa xuân, đắp chân kín người cô xem xét dây truyền nước thật kĩ sau đó mới yên tâm mà an giấc.
Sáng ngày mai, Hàn Yêu Hy thức giấc bên ngoài đã là một mảng trưa, bên cạnh cũng không còn hơi ấm. Cô chậm rãi đứng dậy hai chân còn có chút yếu run rẩy từng hồi, cô tựa vào thành giường mà đi.
Ngoài cửa Lục Thượng Phong tiêu soái đi vào mắt thấy cảnh như vậy liền chạy đến đỡ cô. Luồng nhiệt từ đâu phủ ở đầu vai và cánh tay rất mạnh mẽ, Hàn Yêu Hy theo bản năng xoay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc đó!
Lục Thượng Phong trách "Chân em vẫn còn rất yếu để anh đỡ"
Hàn Yêu Hy cũng không từ chối, ngồi trên giường đối diện với Lục Thượng Phong cô không dám nhìn thẳng vào anh.
"Phong.." Giọng cô có chút nghèn nghẹn
Lục Thượng Phong liền bịt kín miệng cô lại "Anh biết rồi, đừng áy náy vì anh nữa là anh tự nguyện". Anh không muốn chỉ vì tình yêu hèn mọn này của anh lại làm cho cô khó xử, chỉ muốn cô thoải mái mà sống!
Cô nuốt những chữ đó vào trong miệng, hốc mắt có chút nóng dần trước mắt là một mảng trắng xoá "Phong, xin lỗi và cũng cảm ơn anh"
Cảm ơn anh vì trong thời gian khó khăn nhất anh lại ở bên em chăm lo cho em như vậy, xin lỗi anh vì em không thể đáp lại thứ mà anh muốn, sống với em chỉ làm anh thêm đau khổ mà thôi. Cầu xin anh, cố gắng từ bỏ em rồi đi tìm một người yêu anh, thật xin lỗi..
Lục Thượng Phong vươn cả người bao phủ lấy thân ảnh bé nhỏ của cô, vỗ nhẹ mái tóc mềm như lụa "Đừng khóc, anh biết rồi!"
Tựa đầu trên vai anh, cô cảm thấy vững chắc biết chừng nào cơ hồ như một bến cảng, một khung trời, một cánh chim để cho cô trú vào mỗi khi cô cần.
Những hình ảnh bây giờ đã lọt vào mắt người bên ngoài, Tề Ngạo Thần chớp hàng mi dài thở nhẹ. Anh không muốn đi vào, anh biết hai người nên có thời gian riêng để nói chuyện với nhau.
Những ngày sau, cô được Tề Ngạo Thần chăm sóc đến tận kẽ răng, mỗi ngày đều nắm tay dắt cô đi từng bước cho dần quen trở lại.
Hôm nay là ngày cuối cùng, bác sĩ kiểm tra toàn bộ từ đầu đến chân sau khi xác định đã hoàn toàn khỏi Tề Ngạo Thần hận không thể đem cô bay nhanh.
Ôm cô ra khỏi bệnh viện, chiếc Roll-Royce cùng Tấn Ngạo đã đợi sẵn. Anh ôm cô lên xe động tác liền mạch không có nửa điểm ngắt ngang.
Hàn Yêu Hy cứ ngỡ lên đến xe anh sẽ buông cô ra, nào ngờ anh còn kẹp chặt cô trong ngực như vậy.
Cô cựa quậy "Thần, bỏ em xuống đi"
Tề Ngạo Thần kiên quyết liền có chút từ tốn dỗ dành "Ngoan, ngồi trên đùi anh!"
Hàn Yêu Hy tiếp tục công kích "Vậy anh không thấy mỏi à?"
"Không mỏi, một chút cũng không!"
Cô bất lực dụi đầu vào ngực anh, nhận thấy đường đi có chút lạ cô ngẩng đầu "Mình đang đi đâu vậy?"
Tề Ngạo Thần vén tóc ra sau tai cô "Suỵt, một chút nữa em sẽ biết"
Chiếc xe dừng lại ở một khu đô thị Đế Hào Tư, mỗi một toà nhà ở đây đều là giá trên trời. Qua khung cửa sổ căn biệt thự à không phải gọi là pháo đài, nó cực kì to lớn, hoa viên như một khu rừng mở ra một lối đi dẫn đến cửa lớn, cả căn nhà mang màu trắng vàng sang trọng hoà nhã.
Hàn Yêu Hy ngây thơ hỏi" Đây là đâu vậy?"
Anh hôn vào trán cô như muốn truyền hết tâm tư của anh "Nhà của chúng ta!"
Cô hốt hoảng "Là..là anh mua nó?"
"Đúng vậy, em yêu chúng ta sẽ cùng xây tổ ấm ở đây" Tề Ngạo Thần chắc nịch ôm
cô đi vào.
Mùi hương của ngàn cây cỏ ngập khoang mũi, Hàn Yêu Hy cảm thấy cả thân thể đều thoải mái. Quản gia cùng các người hầu cung kính đứng theo hàng đồng loạt chào "Thiếu gia, thiếu phu nhân!!"
Cô đang hưởng thụ không gian ở đây liền giật mình bởi ba chữ đó, cái gì cơ thiếu phu nhân. Tề Ngạo Thần thu hết phản ứng của cô vợ nhỏ nãy giờ vào mắt, anh cúi sát tai cô nhắc nhở "Kêu em đấy"
Kiến trúc trong căn nhà đầy hơi thở Châu Âu, từng cái cột từng nội thất bày trí trong ngôi nhà đều cao quý. Cầu thang cẩm thạch uốn lượn nối đến tầng một, cô ngắm nhìn khắp mọi nơi.
Ở tầng một hai bên là hai phòng trống, ở giữa có một cánh cửa dài và to bằng vàng ròng thu hút ánh nhìn, anh gạt cửa mở ra một thế giới.
Bên phải là hai tủ đồ lớn nằm sát nhau, sau đó đến cửa sổ sát đất, chiếc giường có lẽ là nổi bật nhất trong căn phòng. Thành giường màu bạc vải làm bằng nhung có những viên kim cương hoa lệ.
Đặt cô xuống giường êm ái, Hàn Yêu Hy bắt đầu thói con nít mò mẫm khắp nơi "Tại sao anh lại mua thêm một ngôi nhà mới vậy?"
Tề Ngạo Thần ngồi xuống cạnh cô, đồng tử xoáy vào trong mắt cô dẫn cô đi vào biển tình tràn ngập "Anh muốn mọi kí ức của em đều biến mất, chỉ cần biết hiện tại hạnh phúc đến mức nào mà thôi!"
Ngôi nhà cũ nó quá nhiều chuyện, anh không muốn cô bận tâm, cùng nhau xây lại những chuyện nên có.
Hàn Yêu Hy cười ngọt ngào, chồm đến ôm lấy anh, có lẽ vận mệnh không thể nào thay đổi được rồi.
Nãy giờ cô mới để ý, chiếc giường này rất êm còn hơn cái ở toà thành miệng không giấu được lời khen "Thật êm a~"
Tề Ngạo Thần cười nham hiểm lại gần cô, môi mỏng ở sát bên tai cố ý thở vào tai cô luồng khí nóng, trong lời nói có mười phần mập mờ "Thế nào, chúng ta có nên kiểm tra độ êm của chiếc giường không?"
Cô đương nhiên hiểu lời nói này, mặt đỏ lên, cô đánh vào lồng ngực anh "Không đúng đắn!"
Hai tay to lớn áp sát mặt cô, kéo cô lại gần mình môi bạc tiến gần đến bao phủ môi cô. Anh nhu tình như nước mà mút mát, Hàn Yêu Hy ôm cổ anh hạnh phúc đáp lại..
Hết chương 102
Ai muốn chương sao có thịt thì cmt cho mình biết nào, mình đang rất phân vân hehe ^^
Vote cho chương này nào
Bình luận facebook