• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full New NỮ ĐẾ BÙ NHÌN CỦA NHIẾP CHÍNH VƯƠNG (5 Viewers)

  • Chương 1

Ta xuyên sách, xuyên thành Nữ Đế bù nhìn, trong người trúng kịch độc còn muốn liều mạng với nhiếp chính vương, cuối cùng không được chết tử tế.



Hôm nay chính là ngày vui của Nạp Lan Hoan ta, Nữ Đế của Đại Tống lưu lạc hơn mười năm bên ngoài hồi cung.



Hoàng đệ tiện nghi của ta làm đương kim nhiếp chính vương, điện hạ Nạp Lan Cẩn tự mình đánh xe tới đón, đúng là cho ta đủ mặt mũi.



Nhưng ta biết, nếu không phải thế lực của hắn và đại tướng quân đang đối chọi gay gắt, cần một vị Nữ Đế bù nhìn duy trì cân bằng mặt ngoài, mà ta lại đúng lúc ở đó, loại chuyện tốt này sẽ không rơi trúng đầu ta.



Trong nguyên sách, nguyên thân không hề có tự giác của quân cờ, dù trong người trúng kịch độc, cũng phải từ trong quan tài leo ra quấy động phong vân.



Nhưng ta là ai?



Ta là con cá ướp muối dính nồi, sóng đánh cũng không ra của thế kỷ hai mươi mốt, là người thích dưỡng sinh sợ chết, có thể thêm nhung liền thêm nhung, có thể ngâm củ khỉ uống thì tuyệt đối không uống Cocacola, ta như vậy có thể dùng mạng đi gây sự nghiệp sao?



Không bao giờ! Chỉ cần kiếm không treo trên đầu ta, ta sẽ mặc kệ tranh quyền đoạt lợi gì đó, thành thật ở trong cung khám bệnh, thuận tiện ngồi ăn rồi chờ chết, không phải thơm hơn à!



Để bản thân có thể giữ lại mạng hồi cung hưởng phúc, ta quyết tâm vượt qua tư tưởng lười biếng tiêu cực này, sáng tối mỗi ngày đều bền lòng vững dạ luyện Thái Cực hai giờ, giữa mùa đông, lúc nào cũng dự trữ sẵn phích nước nóng, nghỉ trưa sẽ bóp vai, trước khi ngủ sẽ ngâm chân, sợ mình sơ xuất một cái sẽ mất mạng nhỏ.



Haiz, Nạp Lan Hoan, những ngày an nhàn của ngươi vẫn còn ở phía sau.



Ta đeo đồ nữ trang lên, thay đổi bộ quần áo đánh thái cực dính một tầng mồ hôi mỏng, được người ta đỡ lên kiệu.



Vén rèm lên, chỉ thấy phía trước là một nam tử mặc cẩm y hoa lệ ngồi trên giường mềm, mái tóc đen nhánh hơi tán loạn, rơi xuống cái cổ tinh tế của mỹ nhân nằm trên đầu gối của hắn.



Mặt mày giống như được chạm trổ, tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, đôi môi cực mỏng lại cực diễm, khẽ nở nụ cười, quý khí bức người.



Hắn hơi cúi đầu, trên bàn tay như bạch ngọc cầm một cái bút xoắn ốc màu xanh, lẳng lặng vẽ lông mày cho nữ tử trước mặt, giống như không thèm để ý đến sự xuất hiện của ta.



"Ngoan, đừng nhúc nhích."



Từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn đều rơi trên mặt nữ tử kia, nhất bút nhất hoạ, giống như đang rèn luyện một món mỹ nghệ hoàn mỹ.



Mỹ nhân xinh đẹp nằm trên đầu gối hắn nghe vậy, run rẩy một chút, suýt nữa ngã xuống, lại bị một cỗ lực lượng túm lại. Lúc này ta mới nhìn rõ, trên yết hầu yếu ớt của nàng ta, một bàn tay thon dài giống như rắn độc nhẹ nhàng linh hoạt quấn quanh.



Ta sờ lên cổ họng của mình, nuốt một ngụm nước miếng.



Trong sách, Nạp Lan Hoan và Nạp Lan Cẩn rất không hợp nhau, khi còn bé chính là giao tình sống chết.



Ừm, chơi đến giao tình sống chết.



Bởi vì khi còn bé Nạp Lan Cẩn làm bài tập tốt hơn nguyên chủ, Nạp Lan Hoan tức không nhịn nổi, hạ mê hồn dược hắn, sau đó làm khó dễ hắn, thiết kế hãm hại hắn... Tiểu nữ hài có ý đồ xấu gì đâu, chỉ là muốn bôi xấu thanh danh của Nạp Lan Cẩn, không cho hắn khoe khoang mà thôi.



Nhưng Nạp Lan Cẩn căn bản không đặt trò đùa trẻ con của nàng vào mắt, Một chuyện ngoài ý muốn nhỏ đã khiến vị thái tử này lưu lạc bên ngoài hơn mười năm. Nếu không phải được người ta cứu, chỉ sợ nguyên chủ đã cầm số bài trong Quỷ Môn Quan rồi.



Có thể thấy được trình độ tàn nhẫn độc ác của hai người căn bản không cùng một chiều không gian.



Nhưng Nạp Lan Hoan tạo nghiệt, hiện tại lại bắt ta phải trả!



Ví dụ như hiện tại, Nạp Lan Cẩn không mở miệng, mấy trăm người đến đón ta đều đứng đấy không dám động. Trong trời đông giá rét đáng thương này, một nữ tử yếu ớt trong người trúng độc lạ, ngồi xổm ở cửa kiệu, vào cũng không được mà về cũng không xong.



Thôi.



Ta đánh thái cực ở nơi sơn dã này lâu như vậy rồi, lòng ta đã sớm lạnh như hòn đá dưới đất rồi.



Ta biết đây là hắn muốn ra oai phủ đầu với ta, cũng chiêu cáo thiên hạ, ở Đại Tống, là Nạp Lan Cẩn hắn định đoạt.



Quá ích kỷ! Xây dựng sự thống khoái của mình trên sự thống khổ của người khác, cơn giận này ta có thể nuốt trôi sao?



Ừm, ta nuốt trôi thật.



"A Cẩn, ta có chút lạnh."



Ta đáng thương gọi hắn, nguyên chủ gọi hắn bằng cái tên này đúng không?



Cuối cùng Nạp Lan Cẩn cũng ngẩng đầu lên, giống như mới phát hiện ra ta, mặt mày cong cong, tự thành ý cười phong lưu.



"Hoàng tỷ, đã lâu không gặp."



“Ừm.”



Đáy mắt ta chứa đầy nước mắt, mang theo thâm tình trả lời một câu, sau đó giống như đã quen bò vào kiệu.



Quá lạnh quá lạnh, đây căn bản không phải nhiệt độ mà sinh vật sống có thể chịu được.



Trong kiệu vừa thơm lại vừa ấm, đệm nhung trải đầy kiệu, trong không khí là mùi Long Tiên Hương xa hoa lãng phí, nhiệt lượng không ngừng từ trong lò sưởi tràn ra.



Ta thoải mái híp mắt.



"Hoàng tỷ có cảm thấy trong kiệu có chút chật chội không?"



Ta vừa ngồi xuống trên mặt đất, liền nghe thấy hắn nói một câu như vậy.



Cái kiệu này lớn bằng một nửa phòng ngủ, ta vừa đi vào đã chật chội? Ta xem, là người cố ý khiến ta khó xử thì có.



Nhìn cái kiệu lớn có thể chứa hơn mười đại hán vạm vỡ nữa, ta hèn mọn đặt câu hỏi, "Vậy ta bò ra nhé?"



Trong kiệu truyền đến tiếng cười dễ nghe của Nạp Lan Cẩn, " Đã lâu không gặp, hoàng tỷ càng thêm thú vị."



Ta không biết nên bày ra biểu tình gì, đành phải giật khóe miệng theo hắn.



Hắn trừng mắt lên, "Nhưng hoàng tỷ là Cửu Ngũ Chí Tôn, A Cẩn cũng không dám lãnh đạm."



Một tiếng xương cốt gãy đột nhiên vang lên trong kiệu, nụ cười giả vờ trên mặt ta lập tức cứng lại.



Đôi tay thon dài nhẹ nhàng mở ra, nữ tử vốn nằm trên đầu gối hắn giống như tơ lụa mềm mại trượt xuống mặt đất, đôi mắt hoảng sợ trợn to, nhưng không còn hơi thở.



Thi thể vẫn còn ấm bị người ta lặng yên kéo xuống.



"Hoàng tỷ nhìn đi, có phải hiện tại rộng rãi hơn nhiều rồi không?"



Nạp Lan Cẩn xoa bàn tay trơn bóng như ngọc, thấy sắc mặt ta tái nhợt, lại cong môi, "Ngươi xem, ta quên mất, hoàng tỷ ở bên ngoài nhiều năm như vậy, hiện tại tâm địa giống như Bồ Tát, không bị hù dọa chứ?"



"Không... Không bị hù dọa."



Hắn nhẹ nhàng đi tới, cúi người, cái tua rua trên phát quan rủ xuống giữa lông mày, hắn nắm chặt tay ta, "Vậy hoàng tỷ run cái gì?"



Thân thể ta run rẩy, "Ngươi... Ngươi vừa giẫm lên tay ta."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom