-
Chương 9
"Cho nên cậu cứ dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy?"
Nghe Ô Tiêu Tình báo cáo tình huống xong, Triệu Như Nguyệt liền chậc ba tiếng, lộ ra vẻ mặt tiếc hận vì quá tiện nghi cho bạn trai cô.
"Cậu nên hành hạ anh ta nhiều hơn mấy ngày mới đúng, lần sau nếu có tình huống bắt cá hai tay khả nghi như này xảy ra, anh ta mới ghi nhớ dạy dỗ, không dám làm loạn."
"Thật ra thì Chính Dân cũng không phải thật sự làm loạn mà! Đó là do tiểu học muội đó chủ động quá mức, anh ấy không bắt bẻ nên mới bị mắc lừa --. . ."
"Ừ, cái con hồ ly tinh đó thật quá ghê tởm!" Triệu Như Nguyệt nghe lời của cô mắng xong liền đổi đề tài: "Vậy các cậu làm hòa xong thì chắc cả ngày chủ nhật nhốt ở trong phòng hả?"
"Hả?" Làm sao lại hỏi tới chỗ này vậy? Ô Tiêu Tình lập tức mắc cở đỏ bừng mặt.
"Hắc hắc he he, đến tận ba ngày không nói, nên trong ba ngày đều không có "này nọ í é í é" chứ?" Triệu Như Nguyệt đảo tròng mắt đi lòng vòng: "Còn có các cậu dù không nói chuyện với nhau, nhưng buổi tối vẫn làm bài tập như cũ đúng không?"
"Mới không có rồi đó!" Ô Tiêu Tình lớn tiếng phản bác. Cô không nói chuyện với Chính Dân trong ba ngày, còn chia cả chia phòng ngủ! Dĩ nhiên, chia phòng là đợi sau khi anh ngủ thiếp đi rồi cô mới chuồn êm đến gian phòng khác , trong ba ngày này bọn họ thật sự không có làm bất kỳ hành động thân mật nào hết!
"Cho nên tớ đoán các cậu làm hòa xong cuối tuần này chắc anh ta nhất định sẽ mạnh mẽ yêu cậu đến mấy lần đấy chứ?" Triệu Như Nguyệt hâm mộ nhìn da thịt bóng loáng hồng nộn của Ô Tiêu Tình, nhất định là chịu phạt làm dịu đầy đủ rồi, da mới có thể như vậy."Nơi đó chắc cũng không còn rồi, hai người ở trên giường lăn lộn, vượt qua ngày chủ nhật tốt đẹp. . . . . ."
"Thối Như Nguyệt, em dục cầu bất mãn thì tự mình cố gắng đi! Làm gì len lén oán người khác quá hạnh phúc?"
"Hứ, chị Thụy Thụy, sao chị lại nguyền rủa em?" Cái gì mà dục cầu bất mãn? Cô cũng chỉ là, chỉ là một hai ngày không có làm mà thôi, làm sao tính là dục cầu bất mãn vậy nha?
"Vậy chị Thụy Thụy? Chị với trưởng tiệm ngày ngày rất vui vẻ rất mỹ mãn hả?"
"Đúng vậy nha!" Trần Thụy thụy gật đầu một cái, bộ mặt kiêu ngạo khen ngợi bạn trai của mình: " “mỗi ngày” đều rất mỹ mãn đó!" Cố ý nhấn mạnh hai chữ kia, Triệu Như Nguyệt nghe được mà không khỏi trừng mắt, Ô Tiêu Tình vẫn là mặt đỏ tới mang tai không biết nên phản ứng thế nào mới được.
"Các người ngày nào cũng làm? !" Triệu Như Nguyệt lập tức vẽ thánh giá trước ngực."Amen, con muốn trưởng tiệm một ngày nào đó sẽ bị chị Thụy Thụy ép đến Tinh Tẫn Nhân Vong ."
"Em nói gì?" Trần Thụy thụy gõ đầu cô một cái: "Thối Như Nguyệt, em chăm sóc mình tốt là được, đừng quá quản chuyện người khác, ông xã em có phải lại không để ý đến em không? 〕
"Không có rồi!" Triệu Như Nguyệt bất mãn bĩu môi, bộ dáng có chút uất ức." Sắp đến thi thử, gần đây anh ấy tương đối chuyên tâm vào bài tập nên. . . . . ."
"Thì chị đã nói là em sinh hoạt tình dục không mĩ mãn! Có muốn chị dạy hai chiêu không?"
"Haha, là chiêu chị Thụy Thụy dùng để hấp dẫn trưởng tiệm sao?" Triệu Như Nguyệt làm mặt quỷ xấu xí đến cực điểm nói: "Vậy không học cũng được!"
"Thối Như Nguyệt, có phải em cố ý tìm chết hay không? Đã hỏi, lại không để cho chị nói, thật là tức chết rồi. . . . . ." Ô Tiêu Tình ở một bên nghe không hiểu ra sao.
"Ông xã gì vậy? Như Nguyệt có ông xã? Như Nguyệt, cậu cất giấu trong nhà không phải là bạn trai tiểu hắc kiểm sao? Lúc nào thì biến thành ông xã vậy?"
"Chờ anh ấy thi lên đại học thì sẽ biến thành chồng tớ. Triệu Như Nguyệt nắm chặt đôi tay, lộ ra dáng vẻ ngày này cuối cùng sẽ tới, tràn đầy lòng tin chờ đợi.
"Đứa ngốc là em đấy, chờ anh ta thi lên đại học? Em không đi thi sao?" Trần Thụy thụy dạy dỗ cô: "Cẩn thận anh ta về sau ngại em không đọc sách nhiều, cùng phụ nữ khác chạy mất, đến lúc đó em muốn khóc cũng không kịp!"
"Hừ, mới không có đó!" Triệu Như Nguyệt le lưỡi một cái, lại làm mặt quỷ.
Ô Tiêu Tình bình thường cũng rất hiếu kỳ về cuộc sống riêng của Như Nguyệt, nhưng Như Nguyệt hay bà tám chuyện của người khác, chuyện của mình lại nói rất ít, lần này nếu không phải nghe được cô và chị Thụy Thụy cãi vã, cũng không có cơ hội biết Như Nguyệt cất giấu loại đàn ông kia trong nhà.
"Như Nguyệt, các em cãi nhau sao?"
"Em nào dám gây gổ với anh ta? Cả đời anh ta bực tức, nhưng lúc nào cũng rất khủng bố ." Triệu Như Nguyệt cười khổ nói:
"Thôi, đừng nói chuyện của em, rất giả bộ, không có thú vị chút nào. A!" Chỉ vào cửa Triệu Như Nguyệt nói: "Tiêu Tình, cái tên trạch nam yêu cosplay lại tới."
Da mặt người này thật dày quá, vẫn dám đến tiệm dây dưa, nếu cô không rắc muối ăn lên người anh ta thì thật sự mối hận trong lòng không tiêu nổi rồi!
"Tớ đi giúp cậu đuổi anh ta đi."
"Không cần làm như vậy vì tớ." Ô Tiêu Tình vội vàng kéo cô lại."Như Nguyệt, người đó là khách, anh ta muốn chỉ định tớ đi phục vụ thì tớ liền phục vụ, không quan hệ."
Nếu quyết định phải đi làm ở chỗ này, thì cô phải làm tròn bổn phận của mình thật tốt, nếu thật sự ghét khách cô đương nhiên có thể cự tuyệt, nhưng học trưởng chỉ là mê luyến cô quá mức, cũng không phải lại khách không được hoan nghênh, huống chi, anh ta là học trưởng, cô không làm được cử động vô lễ.
"Ừ, nghĩ như vậy là được rồi." Trần Thụy thụy tán thưởng gật đầu."Đi đi! Anh ta đã chờ em lâu rồi." Chủ nhật Tiêu Tình phải không phải đến lớp học, kể từ ngày người này làm Tiêu Tình khóc, cách 5, 6 ngày, chắc chẳn anh ta có rất nhiều lời muốn nói với Tiêu Tình.
"Thật không sao?" Triệu Như Nguyệt xác nhận liên tục."Cậu có thể không chấp nhận sự chỉ điểm của anh ta."
"Ừ, tớ sẽ cố gắng nói chuyện với anh ta một chút là được, tớ sẽ khuyên anh ta về sau không cần mang phiền phức đến tiệm nữa ."
"Ừ, cậu hãy cẩn thận chú ý, chẳng may xảy ra ra chuyện gì cậu chỉ cần gào thét thật to, chúng tớ lập tức sẽ tới cứu."
"Như Nguyệt, cậu quá khoa trương rồi! Học trưởng ồn ào không phải người xấu, anh ấy sẽ không làm gì tớ đâu!"
"Vậy cũng rất khó nói, nhiều người dấu rất kĩ tính nết dữ dằn của mình vào trong, giống như loại trạch nam như anh ta, Cậu vẫn nên cẩn thận một chút."
"Tớ biết rồi."
Ô Tiêu Tình sửa sang lại ở trước quầy, sau đó thay bằng khuân mặt nghề nghiệp tươi cười đi về phía học trưởng ồn ào, đi đến vị trí quen thuộc mà anh ta vẫn hay ngồi.
Chiều hôm đó, bởi vì trợ giảng xin nghỉ tạm thời, thông báo khóa trình tìm thời gian học thêm sau, Kim Chính Dân được nghỉ tận hai tiết, bởi vì kế tiếp còn có hai tiết học nữa, không thể cứ như vậy về nhà, cho nên anh quyết định đến xã làm đi ngủ cá giấc trưa, hồi đầu buổi chiều lại lên trên đường khóa. Vừa đi vào xã làm, đã nhìn thấy Lâm Hiếu Kiệt , nhìn thấy anh anh ta như là đứa trẻ làm việc sai trái nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, anh vốn không có cảm giác suy nghĩ về việc đó, nhưng phản ứng của học trưởng Hiếu Kiệt thực sự quá rõ ràng, vì vậy Kim Chính Dân đi tới phía anh, còn chưa có mở miệng nói chuyện, học trưởng Hiếu Kiệt đã chắp tay trước ngực về phía anh xin tha thứ: "Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, Chính Dân, về sự kiện lần trước kia, cậu tha thứ cho tôi đi!"
" Học trưởng Hiếu Kiệt, em không có trách anh!"
"Có thật không?"
"Ừ, loại chuyện đó thì làm sao có thể trách anh được? Là hành động của em không làm rõ ràng, nên có lời đồn sinh ra thì không thể trách người khác được."
Học trưởng Hiếu Kiệt không phải là người tung tin đồn nhảm, anh ấy chỉ nghe người khác nói tin tức sau đó lại nói cho học trưởng ồn ào nghe mà thôi, thật sự không thể trách anh ấy được!
"Tôi nghe được rất nhiều chuyện rùng mình của Tiêu Tình với cậu đấy? Không sao chứ?"
"Ừ, chúng em đã ổn rồi."
"Vậy thì tốt." Lâm Hiếu Kiệt rốt cuộc an tâm."Đúng rồi, tên ồn ào kia, tôi thật sự không hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì, tôi vẫn khuyên hắn không nên đi quấy rầy Tiêu Tình, nhưng hắn lại nghe không lọt, còn nói cái gì chỉ cần Tiêu Tình còn đi làm tại quán cà phê kia, hắn nhất định sẽ đi tìm cô ấy. . . . . ."
Nói đến điều này, Kim Chính Dân nhíu mày."Học trưởng ồn áo có phải yêu Tiêu Tình thật không?"
"Cái này tôi cũng không hiểu, có lúc nhìn hắn ta giống như đơn thuần mê luyến Tiêu Tình mặc quần áo nữ hầu gái, luckygirl_co bởi vì trừ khi đến tiệm, hắn ta không cố ý gặp Tiêu Tình ở trong sân trường bao giờ, nhưng tôi nghe nói hắn ta đã từng có hai lần yêu cầu quá mức với Tiêu Tình. . ."
"Yêu cầu cái gì?" Thấy bộ dáng học trưởng cứ muốn nói lại thôi, Kim Chính Dân gấp rút hỏi tới: " Học trưởng Hiếu Kiệt, anh nói nhanh lên một chút đi!"
Bởi vì lúc đầu Tiêu Tình gạt anh chuyện đi làm, ở trong tiệm cô đã xảy ra chuyện gì tất nhiên là không xin phép anh; bây giờ mặc dù anh đã biết Tiêu Tình tổng cộng đi làm ba ngày trong một tuần lễ, nhưng rốt cuộc anh vẫn chưa tán thành chuyện này, cho nên sau khi trở về cô cũng không dám tán gẫu với anh chuyện có liên quan đến quán cà phê nữ hầu.
"Ồn ào yêu cầu Tiêu Tình chia tay với cậu, sau đó quen với hắn."
"Cái gì?" Tại sao có thể như vậy, học trưởng ồn ào công khai muốn cướp bạn gái của anh?
"Đừng lo lắng, Tiêu Tình đã cự tuyệt anh ta rồi."
"Hừ, đó là đương nhiên!" Anh và cô tuyệt đối sẽ không chia tay .
"Đúng rồi, học trưởng Hiếu Kiệt, nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi với em, vậy xoá tấm hình trong điện thoại của anh lần trước cho em xem đi!"
"À?" Lâm Hiếu Kiệt lúng túng sửng sốt.
Này -. . . Phải dùng cách tuyệt tình như vậy sao? Chẳng qua là hình bình thường mà thôi, cũng không phải là hình gì không sạch sẽ, thế nhưng tại sao Chính Dân lại so đo như vậy.
" Học trưởng Hiếu Kiệt, anh cũng từng quen bạn gái, đối với người cố ý mơ ước bạn gái của anh, chắc hẳn sẽ rất giận rất hận đúng không?" Kim Chính Dân muốn dựa vào lí lẽ mà nói rõ với học trưởng Hiếu Kiệt."Bây giờ cảm giác của em chính là như vậy, vừa nghĩ tới không biết bao giờ mọi người lấy hình Tiêu Tình ra nhìn, trong lòng lại không thoải mái."
"Được rồi, được rồi!" Thấy anh nói nói giống tư thế sắp trở mặt, Lâm Hiếu Kiệt không thể làm gì khác, giơ hai tay lên đầu hàng với Chính Dân: "Tôi xoá bỏ là được rồi!"
"Bây giờ, xoá ở ngay trước mặt em?" Kim Chính Dân tiến một bước nói yêu cầu. Anh không bao giờ muốn làm đứa ngốc nữa rồi, mặc kệ là chuyện gì, luôn là phải xác xác thật thật làm được rồi mới có thể định đoạt.
"Tôi giống như là loại người nói sẽ không giữ lời sao?" Thấy anh như thật sự muốn tận mắt nhìn thấy mới bằng lòng bỏ qua, Lâm Hiếu Kiệt kêu lên nói: "Thật hết cách với cậu. . ."
Vì vậy, rất nhiều hình Tiêu Tình đẹp như tiên nữ anh cất giữ kia, bị biến mất trong điện thoại di động.
" Học trưởng Hiếu Kiệt." Kim Chính Cân chính mắt giám sát quá trình hành hình, không yên lòng lắm lại nói: "Anh không phải có thể bảo học trưởng ồn ào gởi hình nữa cho anh sao!"
"Được rồi, được rồi! Tôi không chủ động gọi là được!" Nhưng nếu là ồn ào tự chia cho anh, thì đó thật sự không phải anh nói. Lâm Hiếu Kiệt len lén nghĩ như vậy.
"Em sẽ đi ngay bây giờ tìm học trưởng ồn ào ." Hôm nay Tiêu Tình có ban, nhất định học trưởng ồn ào hiện tại đang ở đây tiệm hầu gái dây dưa với Tiêu Tình. Nghĩ đến đây, anh căn bản không để ý còn phải đi học, vội vã đi ra ngoài.
"Hả? Cậu tìm tên ồn ào kia làm gì?" Lâm Hiếu Kiệt đuổi theo ra bên ngoài xã làm, hỏi theo bóng lưng Chính Dân. Chẳng lẽ vì chuyện tình của Tiêu Tình, cậu ta muốn đi tìm ồn ào để tính sổ? Vậy cũng không được! Dáng dấp Chính Dân cao như vậy, tráng như vậy, làm sao ồn ào có thể là đối thủ của Chính Dân? Nếu thật sự là đánh nhau, nhất định ồn ào sẽ bị đánh ngã trong hai giây .
Kim Chính Dân không trả lời, bước nhanh đi, Lâm Hiếu Kiệt thấy đại sự lần này không ổn, vì vậy vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn tốt.
"Này? Ồn ào, không phải bây giờ cậu đang ở tiệm hầu gái chứ?" Người này không thể thôi dây dưa với bạn gái người khác sao? Lâm Hiếu Kiệt sau khi xác định tin tức Giang Bích Ba đang ở tiệm nữ hầu, báo tin rồi khuyên anh ta mau mau rời đi: " Hiện tại học đệ Chính Dân đang đến tiệm nữ hầu gái, cậu nhất định phải nghĩ đến lúc bị đánh thành đầu heo, nên mau chạy đi!"
Giang Bích Ba sững sờ để điện thoại di động xuống, sau đó khổ sở nhìn Tiêu Tình ở bên cạnh hắn đang ngoan ngoãn làm hết phận sự của người hầu nữ.
"Chủ nhân, ngài sao vậy?"
"Tiêu Tình, Lâm tiểu thư nói hiện tại bạn trai em đang chạy tới nơi này." Và muốn đánh hắn một trận, để phát tiết bực mình mấy ngày nay đi!
"Cái gì?" Ô Tiêu Tình giật mình, suy nghĩ một chút ngay sau đó lại phủ nhận nói: "Không thể nào! Xế chiều hôm nay Chính Dân cả bốn tiết đều bận, nếu anh ấy phải đi học thì làm sao có thể tới đây?"
"Lâm tiểu thư gọi bảo anh chạy đi, nhưng mà anh lại không muốn đi." Giang Bích Ba quyết định mặc kệ bạn trai Tiêu Tình muốn đánh anh, mắng anh, anh cũng có yên lặng chịu đựng.
Bởi vì anh không muốn mất đi quyền lợi tại nơi đây.
Có lẽ, anh ta không có tư cách lui tới với người tựa như tiên nữ giống Tiêu Tình, nhưng chỉ cần đi vào quán hầu gái, anh chính là chủ nhân của Tiêu Tình, dù vĩnh viễn chỉ có thể ngây ngốc đợi ở bên cạnh Tiêu Tình nhìn cô như vậy cũng được, anh không muốn buông tha quyền lợi này.
Chỉ cần một ngày Tiêu Tình còn đi làm ở nơi này, anh sẽ đến đây tìm cô mỗi ngày.
". . . Vậy phải làm sao mới phải bây giờ?" Ô Tiêu Tình luống cuống, Chính Dân thật sự vọt tới nơi này rồi sao?
"Chủ nhân, ngài ngồi đợi một lát, tôi đi gọi điện thoại xác nhận." Thấy đại sự không ổn, Ô Tiêu Tình đi ra lối sau vội vàng vọt vào trong phòng nghỉ, trong phòng nghỉ chỉ có chị Thụy Thụy ở mà thôi.
"Làm sao vậy? Tiêu Tình, tại sao lại hốt hoảng như vậy?"
"Chị Thụy Thụy, bạn trai em nói. . . . . . Anh ấy muốn tới đây."
"Hả? Anh ta muốn tới thì để cho anh ta tới đây nha, em làm sao --. . . A, đối với bạn trai em. . . . . ." Trần Thụy thụy gật đầu một cái, sau đó hoàn toàn không có ý định thoát khỏi bản báo cáo vận chuyển buôn bán trước mặt, lại nhớ đến bạn trai Tiêu Tình còn chưa hoàn toàn đồng ý để cô đến tiệm của bọn họ để làm việc."Sao đột nhiên anh ta lại muốn tới?"
"Hình như là muốn tìm học trưởng ồn ào để gây phiền phức."
"Như vậy sao được? Không thể để anh ta gây chuyện trong tiệm."
"Em...em gọi điện thoại cho anh ấy." Ô Tiêu Tình lấy điện thoại di động từ trong ngăn tủ ra, lập tức gọi điện thoại cho bạn trai:"Này? Chính Dân, anh. . . Anh có phải định đi qua đây bây giờ không?" Sau khi nghe anh đáp lại, Ô Tiêu Tình lộ ra nét mặt bất an."Không phải anh có khóa sao? Hôm nay không phải: -. . . A, trợ giáo xin nghỉ, khoá sau. . . Anh cúp tiết?"
Trần Thụy thụy đứng dậy ghé đầu nhìn tình trạng bên ngoài một chút, người khách vẫn luôn chỉ danh Tiêu Tình vẫn không chút động đậy ngồi ở vị trí cũ như lúc đầu, xem ra tiệm không trốn được cuộc sóng gió này rồi.
Nếu quả thật là đánh nhau, có nên báo cảnh sát hay không đây? Dù sao đối tượng gây hấn là bạn trai của tiểu Tiêu Tình đáng yêu đó!
Chuyện có động tĩnh quá lớn nên trên mặt mọi người rất khó coi .
"Tiêu Tình, em ra bên ngoài đợi trước đi, nếu nhìn thấy anh ta thì nên khuyên anh ta trước, bảo hắn không nên gây chuyện trong tiệm."
Ô Tiêu Tình vừa gật đầu, vừa hô vào đầu điện thoại bên kia: "Anh không cần tới đâu! Chính Dân, anh không cần làm khó vậy mà! Chính Dân -. . ."
Chán nản để điện thoại xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ô Tiêu Tình khổ sở."Chị Thụy Thụy, anh ấy nói anh ấy sắp đến tiệm rồi, anh ấy không chịu nghe em nói..., bảo là không thể không tới."
"Đi thôi! Đi ra bên ngoài ngăn cản trước đã." Trần Thụy thụy đóng bảng báo cáo lại, chuẩn bị đi ra ngoài cùng Tiêu Tình, nhưng Tiêu Tình lại cự tuyệt.
"Chị Thụy Thụy, tự em ra trước có được hay không, em nói chuyện với anh ấy trước đã."
"Cũng được." Trần Thụy thụy gật đầu một cái, phẩy tay ý bảo cô nhanh đi.
Ô Tiêu Tình vừa đi ra ngoài tiệm, đã nhìn thấy Chính Dân xuất hiện tại lối rẽ cách đó không xa, cô quýnh lên, vội vàng bước nhanh đến chỗ anh: "Chính Dân, rốt cuộc anh đến đây để làm gì? Có phải thật sự muốn đánh nhau với học trưởng ồn ào? Anh ấy là khách hàng của em, anh không được có bộ dáng như vậy!"
"Ai nói là anh muốn đánh nhau với học trưởng? Học trưởng Hiếu Kiệt à?" Kim Chính Dân cười cười, sau đó xông tới thân hình nhỏ bé xinh đẹp của Tiêu Tình, đưa tay ôm lấy cô rồi tiếp tục đi tới quán cà phê hầu gái."Tiêu Tình, anh tới là để làm khách hàng trong tiệm của em."
Nghe nói chỉ cần chỉ danh là có thể tìm người hầu gái mình thích, anh cũng muốn tới xem thử một chút, dĩ nhiên, anh cũng muốn tìm rồi nói chuyện với học trưởng, nhưng tuyệt đối không phải là đánh nhau đến sống chết.
"À? Khách?" Ô Tiêu Tình thấy mình không thể ngăn anh lại, đành cố gắng nói dụ anh: "Chính Dân, nếu anh đơn giản chỉ muốn nhìn em mặc quần áo nữ hầu, buổi tối em sẽ mặc luôn đồ trở về, anh thích nhìn như thế nào cũng được, bảo em làm cái gì em đều ngoan ngoãn nghe lời, Chính Dân, cầu xin anh không tìm phiền toái ở trong tiệm..., có được hay không?"
"Anh sẽ không gây phiền toái cho em." Kim Chính Dân quay đầu lại đột nhiên hôn xuống môi cô."Sau khi đi vào thì không thể hôn phải không? Như vậy là không tuân theo quy tác của tiệm đúng không?" Trước đây anh đã đến nơi này một lần, sau khi vừa vào cửa là nhìn thấy cái bảng thông báo to đùng viết rất rõ ràng : Cấm chỉ làm ra những động tác vượt khuôn với các hầu gái.
"Chính Dân. . . . . ."
"Đừng lo lắng, anh đã nói sẽ không gây phiền toái cho em."
"Nhưng. . . . . ."
"Không nhưng nhị gì hết, anh đã đến rồi, em như thế này là muốn độc ác đuổi anh đi hả?"
Nhìn nét mặt không đi vào là không thể của anh, cuối cùng cô vẫn là thua cuộc."Anh bảo đảm tuyệt đối không gây chuyện? Không làm khó dễ khách trong tiệm của chúng em?"
"Đúng, đúng, anh bảo đảm, như vậy có thể đi chưa?"
Ô Tiêu Tình nặng nề gật đầu với anh một cái."Được, em tin cam đoan của anh, anh không được nói lời mà không giữ lời đó, nếu vậy về sau em cũng sẽ không tin tưởng anh nữa."
"Được, anh sợ em rồi, nên tuyệt đối anh sẽ không gây chuyện ở bên trong, có thể tiến vào được chưa?"
"Ừ." Anh đã nói như vậy, cô chỉ có thể cùng anh đi vào trong tiệm.
"Chủ nhân, hoan nghênh trở lại. . . . . ."
Hôm nay phụ trách dẫn khách ở cửa ra vào vẫn là vị tiểu đáng yêu Như Nguyệt, sau đó chỉ thấy mặt Như Nguyệt không tình nguyện lắm chào một cái, ngay cả lời thăm hỏi đều lười nói .
Ô Tiêu Tình buồn cười liếc Như Nguyệt một cái. Tâm tình của cô thật sự hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt !"Như Nguyệt, anh ấy tới chào là được rồi, tránh cho cậu gượng cười sẽ bị nội thương ." Vì chuyện lần trước của cô, Như Nguyệt với Chính Dân đều có xích mích với nhau, hiện tại muốn Như Nguyệt đang xệ mặt đi hầu hạ Chính Dân, nhất định cô ấy sẽ tức đến phun máu .
"Cái tên trạch nam yêu cosplay đó thì làm như thế nào? Cậu cứ để anh ta ở bên đó như vậy?"
"Như Nguyệt, hay là cậu thay tớ đi bồi cùng anh ta được không?"
"Tớ tất nhiên là được rồi! Dù sao sở trường của tớ chính là: tiếp khách với nói chuyện phiếm với khách, thì tớ là cường nhân!Chỉ sợ anh ta không chịu thay cậu, bây giờ cũng đâu thể nói là chờ cậu khi nào rảnh sẽ ra đón tiếp chứ.”
"Hiện tại tớ chỉ có thể tiếp đón Chính Dân trước, học trưởng bên kia. . . . . ."
“Ô Tiêu Tình, cậu cũng không thể mãi ngồi ở một bàn, chỉ cần có khách chỉ danh cậu, cậu phải tiếp đón toàn bộ mới được đấy!"
Nói cách khác, không thể vì khách tiến vào là người quen, thì cả một buổi chiều cũng chỉ hầu ở bàn đó, phải để ý cả những người khách khác nữa.
"Ừ, tớ biết rồi."
"Vậy tớ đi trước giúp cậu ngăn cản anh ta trước." Trước khi đi Triệu Như Nguyệt liếc tên bạn trai của Tiêu Tình một cái, lại thấy vẻ mặt anh ta đang vui thích nhìn mình, kém hơn rất nhiều so với bộ dáng vốn dĩ đã kém của anh ta , vì vậy cô hừ một tiếng, không khiêu khích chọc giận hắn thêm.
"Cái cô hầu gái Bắc Bắc kia muốn nói là em không thể luôn ở đây với anh phải không?"
"Chính Dân! Anh làm gì nói cô ấy như vậy?" Ô Tiêu Tình tức giận vỗ vai anh."Tên của cô ấy là Như Nguyệt, là bạn tốt của em, anh còn mắng bằng hữu của em như vậy em sẽ không để ý tới anh nữa."
"Được, được, anh sợ em, anh sợ em được không?" Không nói thì không nói. Hừ, tác phong làm việc của tiểu tử kia chính là bộ dạng của cây hạt tiêu, anh còn chưa nói cô ta có cái hình dạng kia đó!
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Thừa dịp trước khi thời hạn điểm danh kết thúc, Ô Tiêu Tình quyết định nhìn chằm chằm vào Chính Dân, cô cố ý mang anh đến vị trí cách xa choc của học trưởng ồn ào, để bọn họ không có cơ hội tiếp xúc với nhau.
"Không muốn làm cái gì mà! Đơn giản chỉ là muốn nhìn hoàn cảnh đi làm của em một chút, đồng thời nhìn dáng vẻ của em khi làm việc. . . . . ." Kim Chính Dân nhíu mày quét mắt mấy lần trên người cô: "Váy thật ngắn đó! Em có mặc quần an toàn chứ?" Lần trước cô ăn mặc thành bộ dáng hầu gái này hấp dẫn anh, bên trong chỉ mặc quần lót bình thường, nếu lúc đi làm không mặc quần lót an toàn, sẽ bị khách nhìn thấy sạch sẽ hình ảnh rất dễ dàng?
"Có rồi!" Ô Tiêu Tình không khỏi mắc cở đỏ bừng mặt."Anh không cần hỏi nhiều như vậy! Nên làm cái gì thì em đều làm rồi!"
"Vậy thì tốt." Kim Dhính Dân đi lòng vòng trong tiệm, rốt cuộc nhìn thấy người anh muốn tìm rồi, anh đứng dậy đi thẳng đến vị trí của học trưởng.
"Chính Dân, anh làm gì vậy?"
"Đó không phải là học trưởng?" Anh biết rõ mà còn hỏi: "Anh đi sang ngồi cùng anh ấy, thì em cũng không cần chạy hai bên vất vả như vậy nữa, nếu như không có khách hàng khác chỉ danh em, em chỉ cần đợi tại bàn đó phục vụ bọn anh là tốt rồi."
"Cái gì?" Như vậy sao được? Ô Tiêu Tình bị sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng giữ anh lại."Chính Dân, anh đừng như vậy, trở lại đây ngồi đi!" Nhưng cô căn bản không ngăn được anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chính Dân đi tới bàn chỗ học trưởng ồn ào đang ngồi.
"Chào học trưởng." Kim Chính Dân đi tới trước mặt Giang Bích Ba rồi đặt mông ngồi xuống, đối mặt cười chào hỏi với học trưởng.
". . . . . ." Giang Bích Ba cố tự trấn định, trên mặt lộ ra nụ cười lúng túng.
"Không ngại cùng ngồi đi?" Kim Chính Dân rộng rãi nói "Chúng ta đều tìm Tiêu Tình, cùng nhau ngồi một bàn để Tiêu Tình không cần vất vả chạy hai bên." Giang Bích Ba chuyển tầm mắt sang người đứng bên cạnh anh, trên mặt Tiêu Tình đã hiện ra biểu tình nóng nảy, sau đó lại nhìn sang học đệ đẹp trai tuấn dật tài năng, chốc lát sau lại len lén than thở ở đáy lòng.
Người ta nói trời có một đôi, đất có một đôi, hình như chính là cảm giác ở giữa hai người này! Bình thường anh cũng không nói gì, rốt cuộc tại sao lại bị lôi vào giữa hai người lúc đang tình tứ làm gì chứ?
"Tiêu Tình giới thiệu món ăn cho anh đi! Không phải em luôn đưa thực đơn cho khách ở đây sao?"
"Chính Dân, anh mau trở về chỗ ngồi đi!"
"Anh không về, anh muốn ngồi ở đây. . . . . ."
" Anh đừng làm khó em mà Chính Dân!"
"Anh có sao? Học trưởng cũng đâu có nói gì, em lăn tăn làm cái gì? Nhanh lên đi, người hầu nữ đều không có lễ phép giống như em vậy sao? Bây giờ anh là khách đó!"
Hai người không để ý đến ai đấu võ mồm, Giang Bích Ba càng nghe càng thương tâm, nếu tiếp tục ngồi ở chỗ này, anh thật sự cảm giác mình thật rất giống là một đứa ngốc."Tiêu Tình tính tiền giúp anh đi!"
"Hả? Ngài phải đi rồi à chủ nhân?" Ô Tiêu Tình vội vàng bỏ tranh chấp với bạn trai qua một bên , quay đầu lại nhìn học trưởng ồn ào.
Giang Bích Ba chết tâm gật gật đầu."Ừ, anh phải đi."
"Đó ---. . ."
Ô Tiêu Tình trợn mắt hung ác nhìn bạn trai một cái, rồi vội vàng đứng lên cầm giấy tờ cùng học trưởng đi tới quầy đi tính tiền.
Sau khi đưa học trưởng ồn ào đi, Tiêu Tình kinh ngạc nhìn Kim Chính Dân cũng đi tới phía quầy.
"Mặc dù không động đến bữa ăn nhưng đây là tiền trả ?"Sau khi anh lấy ra số tiền cần trả bỏ vào quầy, rồi xoay người đuổi theo bước chân của học trưởng đang rời đi.
"Chính Dân!"
"Đừng lo lắng, anh chỉ là muốn đi theo anh ấy nói chuyện một chút, tuyệt đối sẽ không đánh nhau với anh ấy."
Nghe Ô Tiêu Tình báo cáo tình huống xong, Triệu Như Nguyệt liền chậc ba tiếng, lộ ra vẻ mặt tiếc hận vì quá tiện nghi cho bạn trai cô.
"Cậu nên hành hạ anh ta nhiều hơn mấy ngày mới đúng, lần sau nếu có tình huống bắt cá hai tay khả nghi như này xảy ra, anh ta mới ghi nhớ dạy dỗ, không dám làm loạn."
"Thật ra thì Chính Dân cũng không phải thật sự làm loạn mà! Đó là do tiểu học muội đó chủ động quá mức, anh ấy không bắt bẻ nên mới bị mắc lừa --. . ."
"Ừ, cái con hồ ly tinh đó thật quá ghê tởm!" Triệu Như Nguyệt nghe lời của cô mắng xong liền đổi đề tài: "Vậy các cậu làm hòa xong thì chắc cả ngày chủ nhật nhốt ở trong phòng hả?"
"Hả?" Làm sao lại hỏi tới chỗ này vậy? Ô Tiêu Tình lập tức mắc cở đỏ bừng mặt.
"Hắc hắc he he, đến tận ba ngày không nói, nên trong ba ngày đều không có "này nọ í é í é" chứ?" Triệu Như Nguyệt đảo tròng mắt đi lòng vòng: "Còn có các cậu dù không nói chuyện với nhau, nhưng buổi tối vẫn làm bài tập như cũ đúng không?"
"Mới không có rồi đó!" Ô Tiêu Tình lớn tiếng phản bác. Cô không nói chuyện với Chính Dân trong ba ngày, còn chia cả chia phòng ngủ! Dĩ nhiên, chia phòng là đợi sau khi anh ngủ thiếp đi rồi cô mới chuồn êm đến gian phòng khác , trong ba ngày này bọn họ thật sự không có làm bất kỳ hành động thân mật nào hết!
"Cho nên tớ đoán các cậu làm hòa xong cuối tuần này chắc anh ta nhất định sẽ mạnh mẽ yêu cậu đến mấy lần đấy chứ?" Triệu Như Nguyệt hâm mộ nhìn da thịt bóng loáng hồng nộn của Ô Tiêu Tình, nhất định là chịu phạt làm dịu đầy đủ rồi, da mới có thể như vậy."Nơi đó chắc cũng không còn rồi, hai người ở trên giường lăn lộn, vượt qua ngày chủ nhật tốt đẹp. . . . . ."
"Thối Như Nguyệt, em dục cầu bất mãn thì tự mình cố gắng đi! Làm gì len lén oán người khác quá hạnh phúc?"
"Hứ, chị Thụy Thụy, sao chị lại nguyền rủa em?" Cái gì mà dục cầu bất mãn? Cô cũng chỉ là, chỉ là một hai ngày không có làm mà thôi, làm sao tính là dục cầu bất mãn vậy nha?
"Vậy chị Thụy Thụy? Chị với trưởng tiệm ngày ngày rất vui vẻ rất mỹ mãn hả?"
"Đúng vậy nha!" Trần Thụy thụy gật đầu một cái, bộ mặt kiêu ngạo khen ngợi bạn trai của mình: " “mỗi ngày” đều rất mỹ mãn đó!" Cố ý nhấn mạnh hai chữ kia, Triệu Như Nguyệt nghe được mà không khỏi trừng mắt, Ô Tiêu Tình vẫn là mặt đỏ tới mang tai không biết nên phản ứng thế nào mới được.
"Các người ngày nào cũng làm? !" Triệu Như Nguyệt lập tức vẽ thánh giá trước ngực."Amen, con muốn trưởng tiệm một ngày nào đó sẽ bị chị Thụy Thụy ép đến Tinh Tẫn Nhân Vong ."
"Em nói gì?" Trần Thụy thụy gõ đầu cô một cái: "Thối Như Nguyệt, em chăm sóc mình tốt là được, đừng quá quản chuyện người khác, ông xã em có phải lại không để ý đến em không? 〕
"Không có rồi!" Triệu Như Nguyệt bất mãn bĩu môi, bộ dáng có chút uất ức." Sắp đến thi thử, gần đây anh ấy tương đối chuyên tâm vào bài tập nên. . . . . ."
"Thì chị đã nói là em sinh hoạt tình dục không mĩ mãn! Có muốn chị dạy hai chiêu không?"
"Haha, là chiêu chị Thụy Thụy dùng để hấp dẫn trưởng tiệm sao?" Triệu Như Nguyệt làm mặt quỷ xấu xí đến cực điểm nói: "Vậy không học cũng được!"
"Thối Như Nguyệt, có phải em cố ý tìm chết hay không? Đã hỏi, lại không để cho chị nói, thật là tức chết rồi. . . . . ." Ô Tiêu Tình ở một bên nghe không hiểu ra sao.
"Ông xã gì vậy? Như Nguyệt có ông xã? Như Nguyệt, cậu cất giấu trong nhà không phải là bạn trai tiểu hắc kiểm sao? Lúc nào thì biến thành ông xã vậy?"
"Chờ anh ấy thi lên đại học thì sẽ biến thành chồng tớ. Triệu Như Nguyệt nắm chặt đôi tay, lộ ra dáng vẻ ngày này cuối cùng sẽ tới, tràn đầy lòng tin chờ đợi.
"Đứa ngốc là em đấy, chờ anh ta thi lên đại học? Em không đi thi sao?" Trần Thụy thụy dạy dỗ cô: "Cẩn thận anh ta về sau ngại em không đọc sách nhiều, cùng phụ nữ khác chạy mất, đến lúc đó em muốn khóc cũng không kịp!"
"Hừ, mới không có đó!" Triệu Như Nguyệt le lưỡi một cái, lại làm mặt quỷ.
Ô Tiêu Tình bình thường cũng rất hiếu kỳ về cuộc sống riêng của Như Nguyệt, nhưng Như Nguyệt hay bà tám chuyện của người khác, chuyện của mình lại nói rất ít, lần này nếu không phải nghe được cô và chị Thụy Thụy cãi vã, cũng không có cơ hội biết Như Nguyệt cất giấu loại đàn ông kia trong nhà.
"Như Nguyệt, các em cãi nhau sao?"
"Em nào dám gây gổ với anh ta? Cả đời anh ta bực tức, nhưng lúc nào cũng rất khủng bố ." Triệu Như Nguyệt cười khổ nói:
"Thôi, đừng nói chuyện của em, rất giả bộ, không có thú vị chút nào. A!" Chỉ vào cửa Triệu Như Nguyệt nói: "Tiêu Tình, cái tên trạch nam yêu cosplay lại tới."
Da mặt người này thật dày quá, vẫn dám đến tiệm dây dưa, nếu cô không rắc muối ăn lên người anh ta thì thật sự mối hận trong lòng không tiêu nổi rồi!
"Tớ đi giúp cậu đuổi anh ta đi."
"Không cần làm như vậy vì tớ." Ô Tiêu Tình vội vàng kéo cô lại."Như Nguyệt, người đó là khách, anh ta muốn chỉ định tớ đi phục vụ thì tớ liền phục vụ, không quan hệ."
Nếu quyết định phải đi làm ở chỗ này, thì cô phải làm tròn bổn phận của mình thật tốt, nếu thật sự ghét khách cô đương nhiên có thể cự tuyệt, nhưng học trưởng chỉ là mê luyến cô quá mức, cũng không phải lại khách không được hoan nghênh, huống chi, anh ta là học trưởng, cô không làm được cử động vô lễ.
"Ừ, nghĩ như vậy là được rồi." Trần Thụy thụy tán thưởng gật đầu."Đi đi! Anh ta đã chờ em lâu rồi." Chủ nhật Tiêu Tình phải không phải đến lớp học, kể từ ngày người này làm Tiêu Tình khóc, cách 5, 6 ngày, chắc chẳn anh ta có rất nhiều lời muốn nói với Tiêu Tình.
"Thật không sao?" Triệu Như Nguyệt xác nhận liên tục."Cậu có thể không chấp nhận sự chỉ điểm của anh ta."
"Ừ, tớ sẽ cố gắng nói chuyện với anh ta một chút là được, tớ sẽ khuyên anh ta về sau không cần mang phiền phức đến tiệm nữa ."
"Ừ, cậu hãy cẩn thận chú ý, chẳng may xảy ra ra chuyện gì cậu chỉ cần gào thét thật to, chúng tớ lập tức sẽ tới cứu."
"Như Nguyệt, cậu quá khoa trương rồi! Học trưởng ồn ào không phải người xấu, anh ấy sẽ không làm gì tớ đâu!"
"Vậy cũng rất khó nói, nhiều người dấu rất kĩ tính nết dữ dằn của mình vào trong, giống như loại trạch nam như anh ta, Cậu vẫn nên cẩn thận một chút."
"Tớ biết rồi."
Ô Tiêu Tình sửa sang lại ở trước quầy, sau đó thay bằng khuân mặt nghề nghiệp tươi cười đi về phía học trưởng ồn ào, đi đến vị trí quen thuộc mà anh ta vẫn hay ngồi.
Chiều hôm đó, bởi vì trợ giảng xin nghỉ tạm thời, thông báo khóa trình tìm thời gian học thêm sau, Kim Chính Dân được nghỉ tận hai tiết, bởi vì kế tiếp còn có hai tiết học nữa, không thể cứ như vậy về nhà, cho nên anh quyết định đến xã làm đi ngủ cá giấc trưa, hồi đầu buổi chiều lại lên trên đường khóa. Vừa đi vào xã làm, đã nhìn thấy Lâm Hiếu Kiệt , nhìn thấy anh anh ta như là đứa trẻ làm việc sai trái nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, anh vốn không có cảm giác suy nghĩ về việc đó, nhưng phản ứng của học trưởng Hiếu Kiệt thực sự quá rõ ràng, vì vậy Kim Chính Dân đi tới phía anh, còn chưa có mở miệng nói chuyện, học trưởng Hiếu Kiệt đã chắp tay trước ngực về phía anh xin tha thứ: "Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, Chính Dân, về sự kiện lần trước kia, cậu tha thứ cho tôi đi!"
" Học trưởng Hiếu Kiệt, em không có trách anh!"
"Có thật không?"
"Ừ, loại chuyện đó thì làm sao có thể trách anh được? Là hành động của em không làm rõ ràng, nên có lời đồn sinh ra thì không thể trách người khác được."
Học trưởng Hiếu Kiệt không phải là người tung tin đồn nhảm, anh ấy chỉ nghe người khác nói tin tức sau đó lại nói cho học trưởng ồn ào nghe mà thôi, thật sự không thể trách anh ấy được!
"Tôi nghe được rất nhiều chuyện rùng mình của Tiêu Tình với cậu đấy? Không sao chứ?"
"Ừ, chúng em đã ổn rồi."
"Vậy thì tốt." Lâm Hiếu Kiệt rốt cuộc an tâm."Đúng rồi, tên ồn ào kia, tôi thật sự không hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì, tôi vẫn khuyên hắn không nên đi quấy rầy Tiêu Tình, nhưng hắn lại nghe không lọt, còn nói cái gì chỉ cần Tiêu Tình còn đi làm tại quán cà phê kia, hắn nhất định sẽ đi tìm cô ấy. . . . . ."
Nói đến điều này, Kim Chính Dân nhíu mày."Học trưởng ồn áo có phải yêu Tiêu Tình thật không?"
"Cái này tôi cũng không hiểu, có lúc nhìn hắn ta giống như đơn thuần mê luyến Tiêu Tình mặc quần áo nữ hầu gái, luckygirl_co bởi vì trừ khi đến tiệm, hắn ta không cố ý gặp Tiêu Tình ở trong sân trường bao giờ, nhưng tôi nghe nói hắn ta đã từng có hai lần yêu cầu quá mức với Tiêu Tình. . ."
"Yêu cầu cái gì?" Thấy bộ dáng học trưởng cứ muốn nói lại thôi, Kim Chính Dân gấp rút hỏi tới: " Học trưởng Hiếu Kiệt, anh nói nhanh lên một chút đi!"
Bởi vì lúc đầu Tiêu Tình gạt anh chuyện đi làm, ở trong tiệm cô đã xảy ra chuyện gì tất nhiên là không xin phép anh; bây giờ mặc dù anh đã biết Tiêu Tình tổng cộng đi làm ba ngày trong một tuần lễ, nhưng rốt cuộc anh vẫn chưa tán thành chuyện này, cho nên sau khi trở về cô cũng không dám tán gẫu với anh chuyện có liên quan đến quán cà phê nữ hầu.
"Ồn ào yêu cầu Tiêu Tình chia tay với cậu, sau đó quen với hắn."
"Cái gì?" Tại sao có thể như vậy, học trưởng ồn ào công khai muốn cướp bạn gái của anh?
"Đừng lo lắng, Tiêu Tình đã cự tuyệt anh ta rồi."
"Hừ, đó là đương nhiên!" Anh và cô tuyệt đối sẽ không chia tay .
"Đúng rồi, học trưởng Hiếu Kiệt, nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi với em, vậy xoá tấm hình trong điện thoại của anh lần trước cho em xem đi!"
"À?" Lâm Hiếu Kiệt lúng túng sửng sốt.
Này -. . . Phải dùng cách tuyệt tình như vậy sao? Chẳng qua là hình bình thường mà thôi, cũng không phải là hình gì không sạch sẽ, thế nhưng tại sao Chính Dân lại so đo như vậy.
" Học trưởng Hiếu Kiệt, anh cũng từng quen bạn gái, đối với người cố ý mơ ước bạn gái của anh, chắc hẳn sẽ rất giận rất hận đúng không?" Kim Chính Dân muốn dựa vào lí lẽ mà nói rõ với học trưởng Hiếu Kiệt."Bây giờ cảm giác của em chính là như vậy, vừa nghĩ tới không biết bao giờ mọi người lấy hình Tiêu Tình ra nhìn, trong lòng lại không thoải mái."
"Được rồi, được rồi!" Thấy anh nói nói giống tư thế sắp trở mặt, Lâm Hiếu Kiệt không thể làm gì khác, giơ hai tay lên đầu hàng với Chính Dân: "Tôi xoá bỏ là được rồi!"
"Bây giờ, xoá ở ngay trước mặt em?" Kim Chính Dân tiến một bước nói yêu cầu. Anh không bao giờ muốn làm đứa ngốc nữa rồi, mặc kệ là chuyện gì, luôn là phải xác xác thật thật làm được rồi mới có thể định đoạt.
"Tôi giống như là loại người nói sẽ không giữ lời sao?" Thấy anh như thật sự muốn tận mắt nhìn thấy mới bằng lòng bỏ qua, Lâm Hiếu Kiệt kêu lên nói: "Thật hết cách với cậu. . ."
Vì vậy, rất nhiều hình Tiêu Tình đẹp như tiên nữ anh cất giữ kia, bị biến mất trong điện thoại di động.
" Học trưởng Hiếu Kiệt." Kim Chính Cân chính mắt giám sát quá trình hành hình, không yên lòng lắm lại nói: "Anh không phải có thể bảo học trưởng ồn ào gởi hình nữa cho anh sao!"
"Được rồi, được rồi! Tôi không chủ động gọi là được!" Nhưng nếu là ồn ào tự chia cho anh, thì đó thật sự không phải anh nói. Lâm Hiếu Kiệt len lén nghĩ như vậy.
"Em sẽ đi ngay bây giờ tìm học trưởng ồn ào ." Hôm nay Tiêu Tình có ban, nhất định học trưởng ồn ào hiện tại đang ở đây tiệm hầu gái dây dưa với Tiêu Tình. Nghĩ đến đây, anh căn bản không để ý còn phải đi học, vội vã đi ra ngoài.
"Hả? Cậu tìm tên ồn ào kia làm gì?" Lâm Hiếu Kiệt đuổi theo ra bên ngoài xã làm, hỏi theo bóng lưng Chính Dân. Chẳng lẽ vì chuyện tình của Tiêu Tình, cậu ta muốn đi tìm ồn ào để tính sổ? Vậy cũng không được! Dáng dấp Chính Dân cao như vậy, tráng như vậy, làm sao ồn ào có thể là đối thủ của Chính Dân? Nếu thật sự là đánh nhau, nhất định ồn ào sẽ bị đánh ngã trong hai giây .
Kim Chính Dân không trả lời, bước nhanh đi, Lâm Hiếu Kiệt thấy đại sự lần này không ổn, vì vậy vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn tốt.
"Này? Ồn ào, không phải bây giờ cậu đang ở tiệm hầu gái chứ?" Người này không thể thôi dây dưa với bạn gái người khác sao? Lâm Hiếu Kiệt sau khi xác định tin tức Giang Bích Ba đang ở tiệm nữ hầu, báo tin rồi khuyên anh ta mau mau rời đi: " Hiện tại học đệ Chính Dân đang đến tiệm nữ hầu gái, cậu nhất định phải nghĩ đến lúc bị đánh thành đầu heo, nên mau chạy đi!"
Giang Bích Ba sững sờ để điện thoại di động xuống, sau đó khổ sở nhìn Tiêu Tình ở bên cạnh hắn đang ngoan ngoãn làm hết phận sự của người hầu nữ.
"Chủ nhân, ngài sao vậy?"
"Tiêu Tình, Lâm tiểu thư nói hiện tại bạn trai em đang chạy tới nơi này." Và muốn đánh hắn một trận, để phát tiết bực mình mấy ngày nay đi!
"Cái gì?" Ô Tiêu Tình giật mình, suy nghĩ một chút ngay sau đó lại phủ nhận nói: "Không thể nào! Xế chiều hôm nay Chính Dân cả bốn tiết đều bận, nếu anh ấy phải đi học thì làm sao có thể tới đây?"
"Lâm tiểu thư gọi bảo anh chạy đi, nhưng mà anh lại không muốn đi." Giang Bích Ba quyết định mặc kệ bạn trai Tiêu Tình muốn đánh anh, mắng anh, anh cũng có yên lặng chịu đựng.
Bởi vì anh không muốn mất đi quyền lợi tại nơi đây.
Có lẽ, anh ta không có tư cách lui tới với người tựa như tiên nữ giống Tiêu Tình, nhưng chỉ cần đi vào quán hầu gái, anh chính là chủ nhân của Tiêu Tình, dù vĩnh viễn chỉ có thể ngây ngốc đợi ở bên cạnh Tiêu Tình nhìn cô như vậy cũng được, anh không muốn buông tha quyền lợi này.
Chỉ cần một ngày Tiêu Tình còn đi làm ở nơi này, anh sẽ đến đây tìm cô mỗi ngày.
". . . Vậy phải làm sao mới phải bây giờ?" Ô Tiêu Tình luống cuống, Chính Dân thật sự vọt tới nơi này rồi sao?
"Chủ nhân, ngài ngồi đợi một lát, tôi đi gọi điện thoại xác nhận." Thấy đại sự không ổn, Ô Tiêu Tình đi ra lối sau vội vàng vọt vào trong phòng nghỉ, trong phòng nghỉ chỉ có chị Thụy Thụy ở mà thôi.
"Làm sao vậy? Tiêu Tình, tại sao lại hốt hoảng như vậy?"
"Chị Thụy Thụy, bạn trai em nói. . . . . . Anh ấy muốn tới đây."
"Hả? Anh ta muốn tới thì để cho anh ta tới đây nha, em làm sao --. . . A, đối với bạn trai em. . . . . ." Trần Thụy thụy gật đầu một cái, sau đó hoàn toàn không có ý định thoát khỏi bản báo cáo vận chuyển buôn bán trước mặt, lại nhớ đến bạn trai Tiêu Tình còn chưa hoàn toàn đồng ý để cô đến tiệm của bọn họ để làm việc."Sao đột nhiên anh ta lại muốn tới?"
"Hình như là muốn tìm học trưởng ồn ào để gây phiền phức."
"Như vậy sao được? Không thể để anh ta gây chuyện trong tiệm."
"Em...em gọi điện thoại cho anh ấy." Ô Tiêu Tình lấy điện thoại di động từ trong ngăn tủ ra, lập tức gọi điện thoại cho bạn trai:"Này? Chính Dân, anh. . . Anh có phải định đi qua đây bây giờ không?" Sau khi nghe anh đáp lại, Ô Tiêu Tình lộ ra nét mặt bất an."Không phải anh có khóa sao? Hôm nay không phải: -. . . A, trợ giáo xin nghỉ, khoá sau. . . Anh cúp tiết?"
Trần Thụy thụy đứng dậy ghé đầu nhìn tình trạng bên ngoài một chút, người khách vẫn luôn chỉ danh Tiêu Tình vẫn không chút động đậy ngồi ở vị trí cũ như lúc đầu, xem ra tiệm không trốn được cuộc sóng gió này rồi.
Nếu quả thật là đánh nhau, có nên báo cảnh sát hay không đây? Dù sao đối tượng gây hấn là bạn trai của tiểu Tiêu Tình đáng yêu đó!
Chuyện có động tĩnh quá lớn nên trên mặt mọi người rất khó coi .
"Tiêu Tình, em ra bên ngoài đợi trước đi, nếu nhìn thấy anh ta thì nên khuyên anh ta trước, bảo hắn không nên gây chuyện trong tiệm."
Ô Tiêu Tình vừa gật đầu, vừa hô vào đầu điện thoại bên kia: "Anh không cần tới đâu! Chính Dân, anh không cần làm khó vậy mà! Chính Dân -. . ."
Chán nản để điện thoại xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ô Tiêu Tình khổ sở."Chị Thụy Thụy, anh ấy nói anh ấy sắp đến tiệm rồi, anh ấy không chịu nghe em nói..., bảo là không thể không tới."
"Đi thôi! Đi ra bên ngoài ngăn cản trước đã." Trần Thụy thụy đóng bảng báo cáo lại, chuẩn bị đi ra ngoài cùng Tiêu Tình, nhưng Tiêu Tình lại cự tuyệt.
"Chị Thụy Thụy, tự em ra trước có được hay không, em nói chuyện với anh ấy trước đã."
"Cũng được." Trần Thụy thụy gật đầu một cái, phẩy tay ý bảo cô nhanh đi.
Ô Tiêu Tình vừa đi ra ngoài tiệm, đã nhìn thấy Chính Dân xuất hiện tại lối rẽ cách đó không xa, cô quýnh lên, vội vàng bước nhanh đến chỗ anh: "Chính Dân, rốt cuộc anh đến đây để làm gì? Có phải thật sự muốn đánh nhau với học trưởng ồn ào? Anh ấy là khách hàng của em, anh không được có bộ dáng như vậy!"
"Ai nói là anh muốn đánh nhau với học trưởng? Học trưởng Hiếu Kiệt à?" Kim Chính Dân cười cười, sau đó xông tới thân hình nhỏ bé xinh đẹp của Tiêu Tình, đưa tay ôm lấy cô rồi tiếp tục đi tới quán cà phê hầu gái."Tiêu Tình, anh tới là để làm khách hàng trong tiệm của em."
Nghe nói chỉ cần chỉ danh là có thể tìm người hầu gái mình thích, anh cũng muốn tới xem thử một chút, dĩ nhiên, anh cũng muốn tìm rồi nói chuyện với học trưởng, nhưng tuyệt đối không phải là đánh nhau đến sống chết.
"À? Khách?" Ô Tiêu Tình thấy mình không thể ngăn anh lại, đành cố gắng nói dụ anh: "Chính Dân, nếu anh đơn giản chỉ muốn nhìn em mặc quần áo nữ hầu, buổi tối em sẽ mặc luôn đồ trở về, anh thích nhìn như thế nào cũng được, bảo em làm cái gì em đều ngoan ngoãn nghe lời, Chính Dân, cầu xin anh không tìm phiền toái ở trong tiệm..., có được hay không?"
"Anh sẽ không gây phiền toái cho em." Kim Chính Dân quay đầu lại đột nhiên hôn xuống môi cô."Sau khi đi vào thì không thể hôn phải không? Như vậy là không tuân theo quy tác của tiệm đúng không?" Trước đây anh đã đến nơi này một lần, sau khi vừa vào cửa là nhìn thấy cái bảng thông báo to đùng viết rất rõ ràng : Cấm chỉ làm ra những động tác vượt khuôn với các hầu gái.
"Chính Dân. . . . . ."
"Đừng lo lắng, anh đã nói sẽ không gây phiền toái cho em."
"Nhưng. . . . . ."
"Không nhưng nhị gì hết, anh đã đến rồi, em như thế này là muốn độc ác đuổi anh đi hả?"
Nhìn nét mặt không đi vào là không thể của anh, cuối cùng cô vẫn là thua cuộc."Anh bảo đảm tuyệt đối không gây chuyện? Không làm khó dễ khách trong tiệm của chúng em?"
"Đúng, đúng, anh bảo đảm, như vậy có thể đi chưa?"
Ô Tiêu Tình nặng nề gật đầu với anh một cái."Được, em tin cam đoan của anh, anh không được nói lời mà không giữ lời đó, nếu vậy về sau em cũng sẽ không tin tưởng anh nữa."
"Được, anh sợ em rồi, nên tuyệt đối anh sẽ không gây chuyện ở bên trong, có thể tiến vào được chưa?"
"Ừ." Anh đã nói như vậy, cô chỉ có thể cùng anh đi vào trong tiệm.
"Chủ nhân, hoan nghênh trở lại. . . . . ."
Hôm nay phụ trách dẫn khách ở cửa ra vào vẫn là vị tiểu đáng yêu Như Nguyệt, sau đó chỉ thấy mặt Như Nguyệt không tình nguyện lắm chào một cái, ngay cả lời thăm hỏi đều lười nói .
Ô Tiêu Tình buồn cười liếc Như Nguyệt một cái. Tâm tình của cô thật sự hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt !"Như Nguyệt, anh ấy tới chào là được rồi, tránh cho cậu gượng cười sẽ bị nội thương ." Vì chuyện lần trước của cô, Như Nguyệt với Chính Dân đều có xích mích với nhau, hiện tại muốn Như Nguyệt đang xệ mặt đi hầu hạ Chính Dân, nhất định cô ấy sẽ tức đến phun máu .
"Cái tên trạch nam yêu cosplay đó thì làm như thế nào? Cậu cứ để anh ta ở bên đó như vậy?"
"Như Nguyệt, hay là cậu thay tớ đi bồi cùng anh ta được không?"
"Tớ tất nhiên là được rồi! Dù sao sở trường của tớ chính là: tiếp khách với nói chuyện phiếm với khách, thì tớ là cường nhân!Chỉ sợ anh ta không chịu thay cậu, bây giờ cũng đâu thể nói là chờ cậu khi nào rảnh sẽ ra đón tiếp chứ.”
"Hiện tại tớ chỉ có thể tiếp đón Chính Dân trước, học trưởng bên kia. . . . . ."
“Ô Tiêu Tình, cậu cũng không thể mãi ngồi ở một bàn, chỉ cần có khách chỉ danh cậu, cậu phải tiếp đón toàn bộ mới được đấy!"
Nói cách khác, không thể vì khách tiến vào là người quen, thì cả một buổi chiều cũng chỉ hầu ở bàn đó, phải để ý cả những người khách khác nữa.
"Ừ, tớ biết rồi."
"Vậy tớ đi trước giúp cậu ngăn cản anh ta trước." Trước khi đi Triệu Như Nguyệt liếc tên bạn trai của Tiêu Tình một cái, lại thấy vẻ mặt anh ta đang vui thích nhìn mình, kém hơn rất nhiều so với bộ dáng vốn dĩ đã kém của anh ta , vì vậy cô hừ một tiếng, không khiêu khích chọc giận hắn thêm.
"Cái cô hầu gái Bắc Bắc kia muốn nói là em không thể luôn ở đây với anh phải không?"
"Chính Dân! Anh làm gì nói cô ấy như vậy?" Ô Tiêu Tình tức giận vỗ vai anh."Tên của cô ấy là Như Nguyệt, là bạn tốt của em, anh còn mắng bằng hữu của em như vậy em sẽ không để ý tới anh nữa."
"Được, được, anh sợ em, anh sợ em được không?" Không nói thì không nói. Hừ, tác phong làm việc của tiểu tử kia chính là bộ dạng của cây hạt tiêu, anh còn chưa nói cô ta có cái hình dạng kia đó!
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Thừa dịp trước khi thời hạn điểm danh kết thúc, Ô Tiêu Tình quyết định nhìn chằm chằm vào Chính Dân, cô cố ý mang anh đến vị trí cách xa choc của học trưởng ồn ào, để bọn họ không có cơ hội tiếp xúc với nhau.
"Không muốn làm cái gì mà! Đơn giản chỉ là muốn nhìn hoàn cảnh đi làm của em một chút, đồng thời nhìn dáng vẻ của em khi làm việc. . . . . ." Kim Chính Dân nhíu mày quét mắt mấy lần trên người cô: "Váy thật ngắn đó! Em có mặc quần an toàn chứ?" Lần trước cô ăn mặc thành bộ dáng hầu gái này hấp dẫn anh, bên trong chỉ mặc quần lót bình thường, nếu lúc đi làm không mặc quần lót an toàn, sẽ bị khách nhìn thấy sạch sẽ hình ảnh rất dễ dàng?
"Có rồi!" Ô Tiêu Tình không khỏi mắc cở đỏ bừng mặt."Anh không cần hỏi nhiều như vậy! Nên làm cái gì thì em đều làm rồi!"
"Vậy thì tốt." Kim Dhính Dân đi lòng vòng trong tiệm, rốt cuộc nhìn thấy người anh muốn tìm rồi, anh đứng dậy đi thẳng đến vị trí của học trưởng.
"Chính Dân, anh làm gì vậy?"
"Đó không phải là học trưởng?" Anh biết rõ mà còn hỏi: "Anh đi sang ngồi cùng anh ấy, thì em cũng không cần chạy hai bên vất vả như vậy nữa, nếu như không có khách hàng khác chỉ danh em, em chỉ cần đợi tại bàn đó phục vụ bọn anh là tốt rồi."
"Cái gì?" Như vậy sao được? Ô Tiêu Tình bị sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng giữ anh lại."Chính Dân, anh đừng như vậy, trở lại đây ngồi đi!" Nhưng cô căn bản không ngăn được anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chính Dân đi tới bàn chỗ học trưởng ồn ào đang ngồi.
"Chào học trưởng." Kim Chính Dân đi tới trước mặt Giang Bích Ba rồi đặt mông ngồi xuống, đối mặt cười chào hỏi với học trưởng.
". . . . . ." Giang Bích Ba cố tự trấn định, trên mặt lộ ra nụ cười lúng túng.
"Không ngại cùng ngồi đi?" Kim Chính Dân rộng rãi nói "Chúng ta đều tìm Tiêu Tình, cùng nhau ngồi một bàn để Tiêu Tình không cần vất vả chạy hai bên." Giang Bích Ba chuyển tầm mắt sang người đứng bên cạnh anh, trên mặt Tiêu Tình đã hiện ra biểu tình nóng nảy, sau đó lại nhìn sang học đệ đẹp trai tuấn dật tài năng, chốc lát sau lại len lén than thở ở đáy lòng.
Người ta nói trời có một đôi, đất có một đôi, hình như chính là cảm giác ở giữa hai người này! Bình thường anh cũng không nói gì, rốt cuộc tại sao lại bị lôi vào giữa hai người lúc đang tình tứ làm gì chứ?
"Tiêu Tình giới thiệu món ăn cho anh đi! Không phải em luôn đưa thực đơn cho khách ở đây sao?"
"Chính Dân, anh mau trở về chỗ ngồi đi!"
"Anh không về, anh muốn ngồi ở đây. . . . . ."
" Anh đừng làm khó em mà Chính Dân!"
"Anh có sao? Học trưởng cũng đâu có nói gì, em lăn tăn làm cái gì? Nhanh lên đi, người hầu nữ đều không có lễ phép giống như em vậy sao? Bây giờ anh là khách đó!"
Hai người không để ý đến ai đấu võ mồm, Giang Bích Ba càng nghe càng thương tâm, nếu tiếp tục ngồi ở chỗ này, anh thật sự cảm giác mình thật rất giống là một đứa ngốc."Tiêu Tình tính tiền giúp anh đi!"
"Hả? Ngài phải đi rồi à chủ nhân?" Ô Tiêu Tình vội vàng bỏ tranh chấp với bạn trai qua một bên , quay đầu lại nhìn học trưởng ồn ào.
Giang Bích Ba chết tâm gật gật đầu."Ừ, anh phải đi."
"Đó ---. . ."
Ô Tiêu Tình trợn mắt hung ác nhìn bạn trai một cái, rồi vội vàng đứng lên cầm giấy tờ cùng học trưởng đi tới quầy đi tính tiền.
Sau khi đưa học trưởng ồn ào đi, Tiêu Tình kinh ngạc nhìn Kim Chính Dân cũng đi tới phía quầy.
"Mặc dù không động đến bữa ăn nhưng đây là tiền trả ?"Sau khi anh lấy ra số tiền cần trả bỏ vào quầy, rồi xoay người đuổi theo bước chân của học trưởng đang rời đi.
"Chính Dân!"
"Đừng lo lắng, anh chỉ là muốn đi theo anh ấy nói chuyện một chút, tuyệt đối sẽ không đánh nhau với anh ấy."
Last edited:
Bình luận facebook