Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Sáng hôm sau, bọn nó và bọn hắn kéo nhau ra sân bay để tiễn Anna
- Sau khi xong chuyện ở đây, tao sẽ sang đó với mày_Nó vỗ ai Anna nói
- Ừ. Tao đi đây. Gặp lại mày sau_Anna cười tươi với nó rồi quay sang mọi người
- Tất cả về đi, sắp trễ học rồi kìa
- Vậy bọn tao về nha. Tao sẽ nhớ mày lắm!_Sandy chạy đến ôm Anna sụt sùi
- Cô làm như Anna đi luôn không về nữa vậy._Kin đã bắt đầu xiên xỏ Sandy và trận hỗn chiến đã diễn ra. 5 người còn lại liền đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn nó. Mong nó dừng cuộc chiến này lại chứ không cả bọn phải vào viện điều trị tai mất thôi. Nhìn thấy ánh mắt đó của mọi người nó liền lắc đầu rồi cất giọng lạnh lùng
- Hai người im ngay. Nếu còn cãi nhau nữa tôi sẽ cho cả hai đi hầu trà diêm vương ngay lập tức đấy!_Hai con người đang cãi nhau say sưa nghe thấy tiếng nó thì im bặt. Cả hai đều biết rất rõ tính nó. Nó đã nói là làm. Sau khi thấy được kết quả mà mình mong muốn, nó liền quay bước ra cửa. Cả bọn còn lại cũng đi theo. Trong đó, có một người cứ luyến tiếc không chịu rời. Anh ta cứ đứng nhìn Anna, đến khi cô nàng khuất sau cổng soát vé mới chịu quay bước đi. Chắc mọi người cũng biết là ai.
- Sao mình lại không nói được lời nào nhỉ?_Kan lắc đầu thay cho chính bản thân mình.
Bọn nó sau khi ra đến cửa sân bay thì lên 2 chiếc BMW và phóng đi. Cả bọn chạy thẳng đến trường. Và cảnh tượng lúc này cũng giống những ngày thường. Vừa bước xuống xe, 7 người đã bị Fan vây quanh. Và tất cả lại phải nhờ nó để thoát khỏi đám Fan cuồng đó. 7 người đi vào căn tin. Vừa bước đến cửa lại có hàng ngàn con mắt của mọi người chiếu vào bọn nó và bọn hắn. Nó khó chịu liền quay bước ra cửa
- Em không ăn cũng chẳng muốn học. Em lên phòng y tế đây. Anh 2 và mọi người cứ ăn đi_Nói rồi nó bỏ đi. 6 người còn lại chỉ biết nhìn nó rồi lắc đầu
- Mọi người ăn gì?_Hắn hôm nay bỗng nhiên nảy lòng tốt, xung phong đi mua thức ăn cho mọi người. Kan, Kin và Ryan tròn mắt nhìn hắn. Họ không tin vào mắt và tai mình nữa. Một công tử xưa nay ghét chen lấn như hắn hôm nay lại muốn đi mua đồ ăn cho mọi người.
- Này, bọn mày làm gì mà nhìn tao ghê vậy? Không ăn thì thôi_Hắn nhíu mày, cằn nhằn 3 thằng bạn
- Ớ, ăn ăn chứ._3 người lập tức lấy lại phong độ. Nhưng trong lòng vẫn không khỏi ngạc nhiên vì hắn.
- Để coi ăn gì nhỉ?_Kin xoa cằm suy nghĩ
- Ghi vào đây nè._Sandy đưa cho Kin một tờ giấy. Trong đó đã ghi không biết bao nhiêu thức ăn. Bọn hắn nhìn vào phải trố mắt. Giờ hắn mới thấy quyết định của hắn là sai lầm.
- Một...một mình cô mà ăn nhiều thế này à? Không sợ mập à?_Kin lắp bắp hỏi Anna
- Mập gì chứ. Thế này là còn ít đấy. Cũng may hôm nay không có Anna đấy, nếu không các anh phải lác mắt nữa._Sandy phe phẩy tay, ra vẻ chuyện thường. Còn có một người nghe nhắc đến Anna thì khuôn mặt thoáng qua nỗi buồn.
- Mọi người ghi hết vào đây đi._Hắn chỉ tay vào tờ giấy trên tay Kin.
- Được rồi_Ryan vội lấy tờ giấy, ghi ghi chép chép
- Không lẽ ngày nào cô ta cũng ăn nhiều thế này?_Kin quay sang Bin hỏi. Kin không thèm để ý đến lời hắn nói.
- Ừm. Vì mấy chị ấy phải vận động nhiều nên phải ăn nhiều để có năng lượng.
- Vậy sao? Nhưng tôi thấy Kelly ăn ít lắm mà. Hầu như không ăn luôn, chỉ uống sữa thôi!_Hắn nghe Bin nói thì lại nghĩ đến nó
- Chị 2 à? Chị ấy là người hoạt động ít nhất trong nhóm nên không cần nhiều năng lượng. Vả lại thân phận của chị ấy cũng không cho phép chị ấy ăn nhiều_Bin vừa ghi vừa nói với mọi người
- Thân phận gì vậy?_Bọn hắn ngạc nhiên nhìn Bin
- Chị ấy là...
- Nếu em muốn chết thì cứ nói_Chưa để Bin nói hết câu, Sandy đã nhảy vào đe dọa. Còn Bin thì vội bịt miệng mình. Nếu không có Sandy, xém nữa Bin đã nói tuốt tuồng tuột rồi
- Sao không thể nói cho bọn tôi biết?_Kan im lặng từ đầu đến giờ mới lên tiếng. Vì mãi nghĩ tới Anna mà
- Rồi các cậu sẽ biết thôi. Xong rồi nè, cậu đi mua đi._Sandy đưa cho hắn tờ thực đơn. Hắn nhìn vào tờ giấy mà tái mặt.
- Nhiều thế này sao tôi đem về cho hết._Hắn nhăn mặt nhìn mọi người
- Mày tự tìm cách đi._Kin thờ ơ nói
- Bọn mày đi với tao._Hắn nói rồi lôi Kan và Kin đi
- Ê, mày chơi gì kì vậy? Sao không lôi Ryan mà lại lôi bọn tao?_Kin la oai oái. Mặt kệ Kin la hét thế nào, hắn vẫn lôi 2 thằng bạn đi vào quầy thức ăn. Đám học sinh ở đó thấy bọn hắn thì vội né đường. Bọn hắn cứ ung dung vào mua thức ăn. Sau khi mua đầy đủ thức ăn cho cả bọn, bọn hắn quay trở lại. Trên tay Kan và Kin là vô số thức ăn, còn hắn chỉ xách vỏn vẹn có một suất thức ắn đã được gói ghém kĩ.
- Hai bọn mày đem đồ về đi, tao lên lớp trước đây._Hắn nói với hai thằng bạn rồi bỏ đi. Nói lên lớp vậy thôi chứ hắn đâu có làm như vậy. Hắn dảo bước đến phòng y tế tìm nó. Nhưng khi bước vào lại không thấy nó đâu cả
- Cô ấy đi đâu nhỉ? Lúc nãy bảo đến phòng y tế mà._Hắn vội chạy đi tìm nó. Ở lớp cũng không có, lên sân thượng cũng chẳng thấy nó đâu. Hắn bắt đầu thấy lo. Hắn đứng trên sân thượng nghĩ về những nơi mà nó có thể tới. Hắn dáo dác nhìn xung quanh tìm nó. Bây giờ cũng vào lớp rồi nên sân trường chẳng có ai. Hắn bất lực thả bước xuống cầu thang. Giờ hắn cũng chán vào học tiết văn của thầy tình tứ. Hắn nhìn xuống suất thức ăn mà hắn mua cho nó. Hắn giờ chỉ biết đi đánh một giấc cho hết thời gian thôi. Còn số thức ăn này để tí nữa ăn cũng được. Hắn lại dảo bước ra hoa viên trường. Ở đây có một cái cây khá to, tán cây lại rất rậm. Leo lên cây ngủ thì không còn gì tuyệt bằng. Ở đây còn có một hồ nước lớn và một vườn hoa thơm ngát. Phong cảnh hữu tình thế này chỉ có mình hắn phát hiện ra vì nghe nói nơi này do người sáng lập trường thiết kế và cấm bất cứ ai vào đây. Vậy nên hắn có vào cũng chẳng ai biết. Hắn phóng qua hàng rào của hoa viên và đi về phía cái cây lớn nhất. Hắn đứng dưới gốc cây nhìn khắp nơi. Cảnh vật không có gì thay đổi. Cũng lâu rồi hắn không đến đây, 2 năm rồi, kể từ khi người con gái đó bỏ hắn mà đi thì hắn đã không vào đây nữa. Hắn thở dài thườn thượt. Hắn định leo lên cây ngủ thì phát hiện có người trên đó. Là nó. Hắn thấy vui trong lòng vì nó vẫn an toàn. Hắn nhẹ nhàng leo lên cây, ngồi trên nhánh cây gần nó nhất. Hắn chăm chú nhìn nó ngủ. Nó ngủ cứ như một thiên thần, không còn vẻ lạnh lùng của mọi ngày
- Giá như em cứ như vậy_Trong đầu hắn thoáng qua suy nghĩ đó nhưng rất khó để nó luôn như vậy. Hắn đã từng nói sẽ mang nó quay lại. Liệu hắn có làm được không? Hắn nhìn nó rồi lại thở dài
- Nhìn trộm người khác ngủ là bất lịch sự đấy!_Giọng nói của nó cất lên làm hắn giật mình
- Sao cô lại ở đây? Cô bảo đến phòng y tế mà_Hắn gãi đầu nhìn nó, nhìn mặt hắn lúc này phải nói là cực ngố.
- Trong đó toàn là mùi este, khó chịu lắm_Nó nhắm nghiền mắt lại
- Nhưng ở đây bị cấm vào mà
- Vậy sao anh vào được?_Nó liền bắt thóp hắn.
- Hì, vượt rào_Hắn cười trừ với nó_À cô ăn sáng đi này, tối qua cô ăn ít lắm mà_Hắn đưa suất thức ăn ra trước mặt nó
- Sao lại quan tâm tôi?_Nó mở mắt nhìn suất thức ăn rồi lại nhìn hắn. Không biết sao nó lại rất trông đợi vào câu trả lời của hắn
- Là... là vì sống chung một nhà mà, phải quan tâm nhau chứ!_Hắn ấp úng trả lời nó. Hắn không dám nói với nó là hắn thích nó nên mới quan tâm nó.
- Cảm ơn_Nó nở một nụ cười hiếm có với hắn. Trong lòng có một chút hụt hẫng khi nghe câu trả lời của hắn. Nó đang mong đợi điều gì? Nó không dám nghĩ đến nữa. Nó liền cắm cúi xơi thức ăn. Không phải nó không nhận ra sự thay đổi của mình, chỉ là nó không chịu thừa nhận. Dường như nó đã mở lòng với hắn hơn. Sự lạnh lùng ngăn cản nó và hắn đã biến mất. Hắn đang dần chạm vào trái tim nó. Hắn có mang nó quay về được không?
Nó cứ cắm cúi ăn, nó không dám nhìn vào hắn. Còn hắn thì cứ chăm chú nhìn nó. Bỗng hắn nhận ra có một vật gì đó đang tiến về phía nó. Nó cũng cảm nhận được. Nhưng nó chưa kịp phản ứng gì thì thấy hắn đã nhào về phía mình. Hắn ôm lấy nó và cả hai ngã xuống đất. Đồ ăn văng tung tóe. Cái vật thể đó đã cắt trúng vào cánh tay hắn và cắm phập vào nhánh cây kế bên nhánh cây nó vừa ngồi. Nếu hắn không phản ứng kịp có lẽ nó đã mất mạng rồi. Nó ngã xuống nhưng không thấy đau. Nó mở mắt ra thì thấy hắn đang nằm dưới nó. Hắn đã bảo vệ nó. Trái tim nó đã bị lỗi một nhịp vì hắn rồi. Nó vội đứng bật đậy, quay mặt đi hướng khác để hắn không thấy khuôn mặt đang thay đổi của mình
- Cảm ơn_Nó không quay lại nhìn hắn. Nó cố giữ cho giọng nói bình thường mà cảm ơn hắn
- Không có gì, mà cái vật lúc nãy phóng tới là cái gì thế?_Nó nghe hắn nói thì mới nhớ về chuyện lúc nãy. Nó tiến về phía cái cây rồi đưa tay lấy cái phi tiêu cắm trên đó
- Lại là bọn chúng._Nó đanh mặt lại
- Phi tiêu hình hoa huệ_Hắn lại gần nhìn vật thể nó cầm trên tay và rất bất ngờ_Bọn chúng dám đến trường để ám sát cô sao?
- Thật ra bọn người đó là ai? Sao mình không thể tìm được thông tin về bọn chúng_Nó chìm vào suy nghĩ về bọn ám sát. Còn hắn thì đang săm soi vào cái phi tiêu. Bỗng hắn phát hiện ra một tờ giấy được gắn trong một khe nhỏ ở mặt dưới của phi tiêu
- Có thư nè._Hắn gọi nó làm nó thoát ra khỏi mớ suy nghĩ như bòng bong đó
- Viết gì trong đó vậy?
- Bọn chúng muốn gặp mặt. Ngày mai tại xxxx lúc 7h. Lúc đó sẽ tính hết nợ với nhau_Hắn mở bức thư và đọc lớn cho nó nghe.
- Nợ sao?_Nó trầm ngâm suy nghĩ
- Cô mắc nợ với ai à?
- Không, tôi sống rất sòng phẳng._Nó nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra ai lại muốn giết nó
- Thôi, đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng thêm đau đầu mà thôi. Ngày mai cô có đến đó không?
- Tất nhiên phải đến rồi, còn..._Nó nói đến đây thì phải dừng lại khi thấy tay hắn đang chảy máu
- Anh...Không thấy đau à?_Nó ngập ngừng hỏi hắn. Hắn lúc này mới sựt nhớ lại vết thương trên tay mình
- Không! Chỉ một vết thương nhỏ thôi mà._Hắn lắc đầu nói với nó
- Đi theo tôi._Nó vội nắm tay lôi hắn đi. Còn hắn thì đang đơ vì hành động của nó
- Ngồi xuống đây._Đến phòng y tế, nó ấn hắn ngồi xuống giường rồi đi tìm thuốc sát trùng. Vì chưa vào đây lần nào nên nó không biết cách bố trí thuốc ra sao. Nó lục tung mọi thứ. Hắn ngồi nhìn nó đang cực khổ tìm thuốc mà phì cười
- Thuốc sát trùng ở tầng 4, phía trong cùng đấy!_Hắn vừa cười vừa nói với nó.
- Vậy mà không nói sớm làm tôi phải đi tìm. Anh thật là..._Nó đưa tay lấy thuốc, miệng vẫn không quên cằn nhằn hắn. Nó tiến về phía hắn và bắt tay vào sát trùng vết thương cho hắn. Nó làm rất nhẹ nhàng vì sợ hắn đau
- Có vẻ cô rất thành thạo trong công việc này_Hắn chăm chú nhìn nó
- Nó quá quen thuộc rồi
- Cô...hay bị thương lắm à?
- Ừ_Nó không nhìn hắn, môi nở một nụ cười khổ
- Vì những kẻ ám sát đó?_Hắn đưa cái phi tiêu lúc nãy lên xem. Còn nó thì không nói gì, tay vẫn băng bó cho hắn. Tuy nó không nói nhưng hắn cũng hiểu những nỗi đau mà nó đã trải qua. Nếu hôm nay hắn không phản ứng kịp có lẽ nó đã bị thương hoặc nặng hơn là mất mạng rồi
- Xong rồi_Nó đứng lên rồi đem thuốc để lại chỗ cũ. Hắn nhìn xuống vết thương mà nó đã băng bó. Hắn phải công nhận tay nghề của nó cao thật. Nó băng bó rất đẹp. Hắn kéo tay áo xuống và nhoẻn miệng cười với nó
- Cảm ơn
- Không có gì phải cảm ơn cả. Do tôi mà anh bị thương mà!_Nó quay bước ra cửa và tiến về lớp học của mình. Hắn cũng theo sau nó. Lúc này cũng đã hết giờ học, nó và hắn bước vào lớp trước nhiều ánh mắt của mọi người. Bọn con gái thì nhìn nó bằng con mắt ganh ghét và dành cho hắn ánh mắt thèm thuồng. Bọn con trai thì nhìn nó đến nỗi chảy nước dãi còn với hắn thì họ chẳng dám ho he. Còn bọn Bin, khi thấy nó và hắn bước vào thì dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cả 2
- 2 đứa mày đi đâu giờ mới vào?_Kan cười gian nhìn hắn
- Dẹp mấy ánh mắt đó đi_Nó khó chịu nhìn những con người trước mặt. Dù tất cả mọi người có nhìn nó ra sao nó cũng chẳng để tâm nhưng những con người này mà nhìn nó bằng mấy ánh mắt giống vậy thì coi chừng
- Có chuyện rồi_Hắn nhìn mọi người rồi thở dài
- Về_Nó buông đúng một chữ rồi bước đi. Cả bọn cũng vội thu dọn sách vở đi theo nó. Khi về đến nhà, nó liền ngồi phịch xuống ghế sopha. Ryan, Bin và Sandy ngồi đối diện nó. Còn bọn hắn thì ngồi kế bên nó.
- Có chuyện gì thế?_Ryan nhìn nó lên tiếng hỏi. Nó không nói gì chỉ quay mặt sang hắn. Hắn hiểu ý liền lấy trong túi áo ra cái phi tiêu và bức thư đưa cho Ryan. 5 người còn lại vừa nhìn thấy cái phi tiêu thì đã hiểu được một phần câu chuyện. Rồi 3 cái đầu lại chụm lại để đọc bức thư. Đọc xong, Bin đưa bức thư qua cho Kan và Kin
- Bọn chúng hẹn gặp mặt sao?_Ryan xoa nén thái dương hỏi nó. Nó không nói gì chỉ gật đầu
- Thời gian lại quá khít với thời gian mà chúng ta hẹn Queen. Làm sao đây?_Sandy xoa cằm hỏi nó
- Phải thay đổi kế hoạch_Nó trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng
- Thay đổi thế nào?_Sandy sốt sắng hỏi nó
- Chúng ta sẽ quyết đấu với bọn người đó thay vì quyết đấu với bang của Ken
- Ý em là chúng ta sẽ đấu thật sao?_Ryan tròn mắt nhìn nó. Anh mong câu trả lời của nó là không. Nhưng nó đâu có theo ý anh. Nó đã gật đầu
- Nếu vậy...Nếu vậy chẳng phải em có thể sẽ mất mạng sao? Bọn chúng đã muốn giết em từ lâu rồi mà._Ryan tái mét mặt, lắp bắp nói với nó
- Em tự biết tính toán. Anh 2 đừng lo_Nó cười với anh như khẳng định nó sẽ không sao_Giờ chúng ta chỉ cần thông báo lại thời gian và địa điểm cho Queen, Bin em làm đi_Nó quay sang Bin và bảo. Bin nghe nó nói thì lập tức làm ngay. Còn bọn nó thì ai về phòng nấy để chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
- Sau khi xong chuyện ở đây, tao sẽ sang đó với mày_Nó vỗ ai Anna nói
- Ừ. Tao đi đây. Gặp lại mày sau_Anna cười tươi với nó rồi quay sang mọi người
- Tất cả về đi, sắp trễ học rồi kìa
- Vậy bọn tao về nha. Tao sẽ nhớ mày lắm!_Sandy chạy đến ôm Anna sụt sùi
- Cô làm như Anna đi luôn không về nữa vậy._Kin đã bắt đầu xiên xỏ Sandy và trận hỗn chiến đã diễn ra. 5 người còn lại liền đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn nó. Mong nó dừng cuộc chiến này lại chứ không cả bọn phải vào viện điều trị tai mất thôi. Nhìn thấy ánh mắt đó của mọi người nó liền lắc đầu rồi cất giọng lạnh lùng
- Hai người im ngay. Nếu còn cãi nhau nữa tôi sẽ cho cả hai đi hầu trà diêm vương ngay lập tức đấy!_Hai con người đang cãi nhau say sưa nghe thấy tiếng nó thì im bặt. Cả hai đều biết rất rõ tính nó. Nó đã nói là làm. Sau khi thấy được kết quả mà mình mong muốn, nó liền quay bước ra cửa. Cả bọn còn lại cũng đi theo. Trong đó, có một người cứ luyến tiếc không chịu rời. Anh ta cứ đứng nhìn Anna, đến khi cô nàng khuất sau cổng soát vé mới chịu quay bước đi. Chắc mọi người cũng biết là ai.
- Sao mình lại không nói được lời nào nhỉ?_Kan lắc đầu thay cho chính bản thân mình.
Bọn nó sau khi ra đến cửa sân bay thì lên 2 chiếc BMW và phóng đi. Cả bọn chạy thẳng đến trường. Và cảnh tượng lúc này cũng giống những ngày thường. Vừa bước xuống xe, 7 người đã bị Fan vây quanh. Và tất cả lại phải nhờ nó để thoát khỏi đám Fan cuồng đó. 7 người đi vào căn tin. Vừa bước đến cửa lại có hàng ngàn con mắt của mọi người chiếu vào bọn nó và bọn hắn. Nó khó chịu liền quay bước ra cửa
- Em không ăn cũng chẳng muốn học. Em lên phòng y tế đây. Anh 2 và mọi người cứ ăn đi_Nói rồi nó bỏ đi. 6 người còn lại chỉ biết nhìn nó rồi lắc đầu
- Mọi người ăn gì?_Hắn hôm nay bỗng nhiên nảy lòng tốt, xung phong đi mua thức ăn cho mọi người. Kan, Kin và Ryan tròn mắt nhìn hắn. Họ không tin vào mắt và tai mình nữa. Một công tử xưa nay ghét chen lấn như hắn hôm nay lại muốn đi mua đồ ăn cho mọi người.
- Này, bọn mày làm gì mà nhìn tao ghê vậy? Không ăn thì thôi_Hắn nhíu mày, cằn nhằn 3 thằng bạn
- Ớ, ăn ăn chứ._3 người lập tức lấy lại phong độ. Nhưng trong lòng vẫn không khỏi ngạc nhiên vì hắn.
- Để coi ăn gì nhỉ?_Kin xoa cằm suy nghĩ
- Ghi vào đây nè._Sandy đưa cho Kin một tờ giấy. Trong đó đã ghi không biết bao nhiêu thức ăn. Bọn hắn nhìn vào phải trố mắt. Giờ hắn mới thấy quyết định của hắn là sai lầm.
- Một...một mình cô mà ăn nhiều thế này à? Không sợ mập à?_Kin lắp bắp hỏi Anna
- Mập gì chứ. Thế này là còn ít đấy. Cũng may hôm nay không có Anna đấy, nếu không các anh phải lác mắt nữa._Sandy phe phẩy tay, ra vẻ chuyện thường. Còn có một người nghe nhắc đến Anna thì khuôn mặt thoáng qua nỗi buồn.
- Mọi người ghi hết vào đây đi._Hắn chỉ tay vào tờ giấy trên tay Kin.
- Được rồi_Ryan vội lấy tờ giấy, ghi ghi chép chép
- Không lẽ ngày nào cô ta cũng ăn nhiều thế này?_Kin quay sang Bin hỏi. Kin không thèm để ý đến lời hắn nói.
- Ừm. Vì mấy chị ấy phải vận động nhiều nên phải ăn nhiều để có năng lượng.
- Vậy sao? Nhưng tôi thấy Kelly ăn ít lắm mà. Hầu như không ăn luôn, chỉ uống sữa thôi!_Hắn nghe Bin nói thì lại nghĩ đến nó
- Chị 2 à? Chị ấy là người hoạt động ít nhất trong nhóm nên không cần nhiều năng lượng. Vả lại thân phận của chị ấy cũng không cho phép chị ấy ăn nhiều_Bin vừa ghi vừa nói với mọi người
- Thân phận gì vậy?_Bọn hắn ngạc nhiên nhìn Bin
- Chị ấy là...
- Nếu em muốn chết thì cứ nói_Chưa để Bin nói hết câu, Sandy đã nhảy vào đe dọa. Còn Bin thì vội bịt miệng mình. Nếu không có Sandy, xém nữa Bin đã nói tuốt tuồng tuột rồi
- Sao không thể nói cho bọn tôi biết?_Kan im lặng từ đầu đến giờ mới lên tiếng. Vì mãi nghĩ tới Anna mà
- Rồi các cậu sẽ biết thôi. Xong rồi nè, cậu đi mua đi._Sandy đưa cho hắn tờ thực đơn. Hắn nhìn vào tờ giấy mà tái mặt.
- Nhiều thế này sao tôi đem về cho hết._Hắn nhăn mặt nhìn mọi người
- Mày tự tìm cách đi._Kin thờ ơ nói
- Bọn mày đi với tao._Hắn nói rồi lôi Kan và Kin đi
- Ê, mày chơi gì kì vậy? Sao không lôi Ryan mà lại lôi bọn tao?_Kin la oai oái. Mặt kệ Kin la hét thế nào, hắn vẫn lôi 2 thằng bạn đi vào quầy thức ăn. Đám học sinh ở đó thấy bọn hắn thì vội né đường. Bọn hắn cứ ung dung vào mua thức ăn. Sau khi mua đầy đủ thức ăn cho cả bọn, bọn hắn quay trở lại. Trên tay Kan và Kin là vô số thức ăn, còn hắn chỉ xách vỏn vẹn có một suất thức ắn đã được gói ghém kĩ.
- Hai bọn mày đem đồ về đi, tao lên lớp trước đây._Hắn nói với hai thằng bạn rồi bỏ đi. Nói lên lớp vậy thôi chứ hắn đâu có làm như vậy. Hắn dảo bước đến phòng y tế tìm nó. Nhưng khi bước vào lại không thấy nó đâu cả
- Cô ấy đi đâu nhỉ? Lúc nãy bảo đến phòng y tế mà._Hắn vội chạy đi tìm nó. Ở lớp cũng không có, lên sân thượng cũng chẳng thấy nó đâu. Hắn bắt đầu thấy lo. Hắn đứng trên sân thượng nghĩ về những nơi mà nó có thể tới. Hắn dáo dác nhìn xung quanh tìm nó. Bây giờ cũng vào lớp rồi nên sân trường chẳng có ai. Hắn bất lực thả bước xuống cầu thang. Giờ hắn cũng chán vào học tiết văn của thầy tình tứ. Hắn nhìn xuống suất thức ăn mà hắn mua cho nó. Hắn giờ chỉ biết đi đánh một giấc cho hết thời gian thôi. Còn số thức ăn này để tí nữa ăn cũng được. Hắn lại dảo bước ra hoa viên trường. Ở đây có một cái cây khá to, tán cây lại rất rậm. Leo lên cây ngủ thì không còn gì tuyệt bằng. Ở đây còn có một hồ nước lớn và một vườn hoa thơm ngát. Phong cảnh hữu tình thế này chỉ có mình hắn phát hiện ra vì nghe nói nơi này do người sáng lập trường thiết kế và cấm bất cứ ai vào đây. Vậy nên hắn có vào cũng chẳng ai biết. Hắn phóng qua hàng rào của hoa viên và đi về phía cái cây lớn nhất. Hắn đứng dưới gốc cây nhìn khắp nơi. Cảnh vật không có gì thay đổi. Cũng lâu rồi hắn không đến đây, 2 năm rồi, kể từ khi người con gái đó bỏ hắn mà đi thì hắn đã không vào đây nữa. Hắn thở dài thườn thượt. Hắn định leo lên cây ngủ thì phát hiện có người trên đó. Là nó. Hắn thấy vui trong lòng vì nó vẫn an toàn. Hắn nhẹ nhàng leo lên cây, ngồi trên nhánh cây gần nó nhất. Hắn chăm chú nhìn nó ngủ. Nó ngủ cứ như một thiên thần, không còn vẻ lạnh lùng của mọi ngày
- Giá như em cứ như vậy_Trong đầu hắn thoáng qua suy nghĩ đó nhưng rất khó để nó luôn như vậy. Hắn đã từng nói sẽ mang nó quay lại. Liệu hắn có làm được không? Hắn nhìn nó rồi lại thở dài
- Nhìn trộm người khác ngủ là bất lịch sự đấy!_Giọng nói của nó cất lên làm hắn giật mình
- Sao cô lại ở đây? Cô bảo đến phòng y tế mà_Hắn gãi đầu nhìn nó, nhìn mặt hắn lúc này phải nói là cực ngố.
- Trong đó toàn là mùi este, khó chịu lắm_Nó nhắm nghiền mắt lại
- Nhưng ở đây bị cấm vào mà
- Vậy sao anh vào được?_Nó liền bắt thóp hắn.
- Hì, vượt rào_Hắn cười trừ với nó_À cô ăn sáng đi này, tối qua cô ăn ít lắm mà_Hắn đưa suất thức ăn ra trước mặt nó
- Sao lại quan tâm tôi?_Nó mở mắt nhìn suất thức ăn rồi lại nhìn hắn. Không biết sao nó lại rất trông đợi vào câu trả lời của hắn
- Là... là vì sống chung một nhà mà, phải quan tâm nhau chứ!_Hắn ấp úng trả lời nó. Hắn không dám nói với nó là hắn thích nó nên mới quan tâm nó.
- Cảm ơn_Nó nở một nụ cười hiếm có với hắn. Trong lòng có một chút hụt hẫng khi nghe câu trả lời của hắn. Nó đang mong đợi điều gì? Nó không dám nghĩ đến nữa. Nó liền cắm cúi xơi thức ăn. Không phải nó không nhận ra sự thay đổi của mình, chỉ là nó không chịu thừa nhận. Dường như nó đã mở lòng với hắn hơn. Sự lạnh lùng ngăn cản nó và hắn đã biến mất. Hắn đang dần chạm vào trái tim nó. Hắn có mang nó quay về được không?
Nó cứ cắm cúi ăn, nó không dám nhìn vào hắn. Còn hắn thì cứ chăm chú nhìn nó. Bỗng hắn nhận ra có một vật gì đó đang tiến về phía nó. Nó cũng cảm nhận được. Nhưng nó chưa kịp phản ứng gì thì thấy hắn đã nhào về phía mình. Hắn ôm lấy nó và cả hai ngã xuống đất. Đồ ăn văng tung tóe. Cái vật thể đó đã cắt trúng vào cánh tay hắn và cắm phập vào nhánh cây kế bên nhánh cây nó vừa ngồi. Nếu hắn không phản ứng kịp có lẽ nó đã mất mạng rồi. Nó ngã xuống nhưng không thấy đau. Nó mở mắt ra thì thấy hắn đang nằm dưới nó. Hắn đã bảo vệ nó. Trái tim nó đã bị lỗi một nhịp vì hắn rồi. Nó vội đứng bật đậy, quay mặt đi hướng khác để hắn không thấy khuôn mặt đang thay đổi của mình
- Cảm ơn_Nó không quay lại nhìn hắn. Nó cố giữ cho giọng nói bình thường mà cảm ơn hắn
- Không có gì, mà cái vật lúc nãy phóng tới là cái gì thế?_Nó nghe hắn nói thì mới nhớ về chuyện lúc nãy. Nó tiến về phía cái cây rồi đưa tay lấy cái phi tiêu cắm trên đó
- Lại là bọn chúng._Nó đanh mặt lại
- Phi tiêu hình hoa huệ_Hắn lại gần nhìn vật thể nó cầm trên tay và rất bất ngờ_Bọn chúng dám đến trường để ám sát cô sao?
- Thật ra bọn người đó là ai? Sao mình không thể tìm được thông tin về bọn chúng_Nó chìm vào suy nghĩ về bọn ám sát. Còn hắn thì đang săm soi vào cái phi tiêu. Bỗng hắn phát hiện ra một tờ giấy được gắn trong một khe nhỏ ở mặt dưới của phi tiêu
- Có thư nè._Hắn gọi nó làm nó thoát ra khỏi mớ suy nghĩ như bòng bong đó
- Viết gì trong đó vậy?
- Bọn chúng muốn gặp mặt. Ngày mai tại xxxx lúc 7h. Lúc đó sẽ tính hết nợ với nhau_Hắn mở bức thư và đọc lớn cho nó nghe.
- Nợ sao?_Nó trầm ngâm suy nghĩ
- Cô mắc nợ với ai à?
- Không, tôi sống rất sòng phẳng._Nó nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra ai lại muốn giết nó
- Thôi, đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng thêm đau đầu mà thôi. Ngày mai cô có đến đó không?
- Tất nhiên phải đến rồi, còn..._Nó nói đến đây thì phải dừng lại khi thấy tay hắn đang chảy máu
- Anh...Không thấy đau à?_Nó ngập ngừng hỏi hắn. Hắn lúc này mới sựt nhớ lại vết thương trên tay mình
- Không! Chỉ một vết thương nhỏ thôi mà._Hắn lắc đầu nói với nó
- Đi theo tôi._Nó vội nắm tay lôi hắn đi. Còn hắn thì đang đơ vì hành động của nó
- Ngồi xuống đây._Đến phòng y tế, nó ấn hắn ngồi xuống giường rồi đi tìm thuốc sát trùng. Vì chưa vào đây lần nào nên nó không biết cách bố trí thuốc ra sao. Nó lục tung mọi thứ. Hắn ngồi nhìn nó đang cực khổ tìm thuốc mà phì cười
- Thuốc sát trùng ở tầng 4, phía trong cùng đấy!_Hắn vừa cười vừa nói với nó.
- Vậy mà không nói sớm làm tôi phải đi tìm. Anh thật là..._Nó đưa tay lấy thuốc, miệng vẫn không quên cằn nhằn hắn. Nó tiến về phía hắn và bắt tay vào sát trùng vết thương cho hắn. Nó làm rất nhẹ nhàng vì sợ hắn đau
- Có vẻ cô rất thành thạo trong công việc này_Hắn chăm chú nhìn nó
- Nó quá quen thuộc rồi
- Cô...hay bị thương lắm à?
- Ừ_Nó không nhìn hắn, môi nở một nụ cười khổ
- Vì những kẻ ám sát đó?_Hắn đưa cái phi tiêu lúc nãy lên xem. Còn nó thì không nói gì, tay vẫn băng bó cho hắn. Tuy nó không nói nhưng hắn cũng hiểu những nỗi đau mà nó đã trải qua. Nếu hôm nay hắn không phản ứng kịp có lẽ nó đã bị thương hoặc nặng hơn là mất mạng rồi
- Xong rồi_Nó đứng lên rồi đem thuốc để lại chỗ cũ. Hắn nhìn xuống vết thương mà nó đã băng bó. Hắn phải công nhận tay nghề của nó cao thật. Nó băng bó rất đẹp. Hắn kéo tay áo xuống và nhoẻn miệng cười với nó
- Cảm ơn
- Không có gì phải cảm ơn cả. Do tôi mà anh bị thương mà!_Nó quay bước ra cửa và tiến về lớp học của mình. Hắn cũng theo sau nó. Lúc này cũng đã hết giờ học, nó và hắn bước vào lớp trước nhiều ánh mắt của mọi người. Bọn con gái thì nhìn nó bằng con mắt ganh ghét và dành cho hắn ánh mắt thèm thuồng. Bọn con trai thì nhìn nó đến nỗi chảy nước dãi còn với hắn thì họ chẳng dám ho he. Còn bọn Bin, khi thấy nó và hắn bước vào thì dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cả 2
- 2 đứa mày đi đâu giờ mới vào?_Kan cười gian nhìn hắn
- Dẹp mấy ánh mắt đó đi_Nó khó chịu nhìn những con người trước mặt. Dù tất cả mọi người có nhìn nó ra sao nó cũng chẳng để tâm nhưng những con người này mà nhìn nó bằng mấy ánh mắt giống vậy thì coi chừng
- Có chuyện rồi_Hắn nhìn mọi người rồi thở dài
- Về_Nó buông đúng một chữ rồi bước đi. Cả bọn cũng vội thu dọn sách vở đi theo nó. Khi về đến nhà, nó liền ngồi phịch xuống ghế sopha. Ryan, Bin và Sandy ngồi đối diện nó. Còn bọn hắn thì ngồi kế bên nó.
- Có chuyện gì thế?_Ryan nhìn nó lên tiếng hỏi. Nó không nói gì chỉ quay mặt sang hắn. Hắn hiểu ý liền lấy trong túi áo ra cái phi tiêu và bức thư đưa cho Ryan. 5 người còn lại vừa nhìn thấy cái phi tiêu thì đã hiểu được một phần câu chuyện. Rồi 3 cái đầu lại chụm lại để đọc bức thư. Đọc xong, Bin đưa bức thư qua cho Kan và Kin
- Bọn chúng hẹn gặp mặt sao?_Ryan xoa nén thái dương hỏi nó. Nó không nói gì chỉ gật đầu
- Thời gian lại quá khít với thời gian mà chúng ta hẹn Queen. Làm sao đây?_Sandy xoa cằm hỏi nó
- Phải thay đổi kế hoạch_Nó trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng
- Thay đổi thế nào?_Sandy sốt sắng hỏi nó
- Chúng ta sẽ quyết đấu với bọn người đó thay vì quyết đấu với bang của Ken
- Ý em là chúng ta sẽ đấu thật sao?_Ryan tròn mắt nhìn nó. Anh mong câu trả lời của nó là không. Nhưng nó đâu có theo ý anh. Nó đã gật đầu
- Nếu vậy...Nếu vậy chẳng phải em có thể sẽ mất mạng sao? Bọn chúng đã muốn giết em từ lâu rồi mà._Ryan tái mét mặt, lắp bắp nói với nó
- Em tự biết tính toán. Anh 2 đừng lo_Nó cười với anh như khẳng định nó sẽ không sao_Giờ chúng ta chỉ cần thông báo lại thời gian và địa điểm cho Queen, Bin em làm đi_Nó quay sang Bin và bảo. Bin nghe nó nói thì lập tức làm ngay. Còn bọn nó thì ai về phòng nấy để chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook