Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Trưa hôm ấy, bọn hắn vẫn không thấy nó về nên rất lo. Điện thoại thì chỉ nhận được tiếng nói lảnh lót của cô nhân viên tổng đài. Cả bọn bắt đầu nháo nhào đi tìm nó. Một chút manh mối cũng không có, biết tìm nó ở đâu bây giờ? Ở Việt Nam thì vậy còn ở Mỹ thì sao?
Xác mẹ Jen vừa được tìm thấy. Trên thi thể của bà còn lưu lại cái phi tiêu hình bông tuyết nữa. Ba Jen sau khi nhớ ra cái phi tiêu đó là của ai liền lập tức cho tập hợp lực lượng và bay về VN để trả thù cho vợ. Nick và Jane dù biết rõ đó là ai nhưng cũng không nói ra. Nếu nói ra ba Jen sẽ vì nó mà dừng cuộc chiến này mất. Họ không muốn mẹ họ ra đi oan ức như vậy. Jen và các bạn không hề biết gì về cuộc chiến này. Họ đang dốc sức đi tìm nó. Vậy là sắp diễn ra cuộc đại chiến rồi và người duy nhất ngăn cản được cuộc đại chiến này chỉ có nó mà thôi nhưng giờ nó lại bị bắt thì làm sao mà ngăn cản cơ chứ? Liệu ba mẹ nó và ba nuôi nó có chém giết nhau không? Dù ai trong số họ ra đi thì người đau khổ nhất cũng là nó mà thôi!
--------------------------------
Quay lại với nó nha. Trong cái căn nhà gỗ đó
Người nó be bét máu, khắp người chỗ nào cũng bị rách. Nó đã bị nhỏ Mai quất roi vào người. Đau lắm rát lắm nhưng nó không thốt lên một tiếng rên rỉ nào. Nó cứ cắn chặt răng mà chịu đựng. Tối hôm đó cũng chỉ có tên Khang là ở lại với nó. Tên đó lo cho nó lắm, không dám để nó ở lại với một đám sắc lang nên phải ở lại với nó. Dù sao thì tình cảm 2 năm dành cho nó không thể vứt bỏ trong một sớm một chiều được
- Xin lỗi...vì đã phụ lòng anh_Nó cố nói. Duy Khang hơi bất ngờ rồi cũng mỉm cười nhẹ
- Không sao đâu. Anh cũng không thể làm trái lời ba mình
- Anh...nói với ông ta...giết tôi đi...nếu không để tôi thoát...thì ông ta và con nhỏ đó sẽ không có...không có ngày nào sống yên đâu
- Em rốt cuộc là ai?_Tên Khang nhìn chằm chằm vào nó
- Anh...không cần biết! Kế hoạch của bọn anh...sẽ...sẽ không thành công đâu
- Không! Nó đã thành công một nửa rồi. Ông ta đang trên đường về đây. Gần đến nơi rồi! Ngày mai 8h cả hai, ông ta và Queen tỷ sẽ chết
- Cái gì? Sao có thể?_Nó ngạc nhiên la lên
- Ba anh đã đặt sẵn tay bắn tỉa rồi. Ngay khi một trong hai ngã xuống thì người kia cũng ra đi theo
- Thâm độc thật!_Nó cười chua chát. Chính nó đã dẫn 2 người 3 và mẹ nó đến bước đường này.
- Em ngủ đi. Anh sẽ canh cho em ngủ
- Anh tốt...tốt với tôi quá đấy! Nhưng dù sao...cũng cảm ơn...và xin lỗi. Nếu anh không phải kẻ thù của tôi...có lẽ...có lẽ tôi đã yêu anh rồi...Tất cả là do...là do ông trời định đoạt_Nói rồi nó khẽ nhắm mắt lại. Dây trói chân tay cũng đã được Duy Khang cởi cho nó rồi. Nó có cảm giác tên này có thể tin tưởng và nó yên tâm đi vào giấc ngủ. Nó mặc kệ mọi chuyện, giờ cũng chẳng có cách nào để thoát thôi thì cứ ngủ đã. Chuyện của ngày mai, ngày mai hẳn hay.
-------------------------------
Cả đêm hôm đó, bọn hắn không ngủ mà đi tìm nó. Nhưng kết quả của cuộc tìm kiếm vẫn là con số 0 tròn trịa
- Rốt cuộc Hyo đã đi đâu kia chứ?_Hắn ôm đầu. Trong lòng lo lắng không thôi
- Ôi em tôi_Bun ngồi phịch xuống đất. Bỗng điện thoại của bọn hắn đồng loạt vang lên. Và những cuộc gọi đó đều mang một nội dung duy nhất là bảo bọn hắn quay về và chuẩn bị cho cuộc đại chiến. Kelly và Ken vẫn chưa hay biết gì về vụ mất tích của cô con gái mình. Bọn hắn dù trong lòng rất lo cho nó nhưng việc trước mắt bây giờ chính là cuộc đại chiến vào ngày mai. Bọn hắn phải giả quyết xong cái chuyện đó rồi mới tiếp tục đi tìm nó.
Sáng hôm sau, Ran, Jen, Bill và Joe uể oải trở về nhà
- Rốt cuộc vẫn không tìm thấy! Chị Hyo cứ như bốc hơi rồi ý
- Con nhỏ đó đi đâu mới được chứ? Còn bọn người kia nữa! Nghe nói hôm nay có cuộc quyết đấu gì đó mà. Ran cậu gọi cho họ thử xem_Jen mệt mỏi ngã người ra ghế rồi nói. Ran lập tức làm theo lời Jen. Cô nàng gọi cho Wan
- [Anh nghe đây!]
- Nghe bảo hôm nay anh có cuộc quyết chiến à? Ở đâu thế?
- [Ở xyz]
- Có cần bọn em giúp không?
- [Không đâu. Tìm kiếm Hyo cũng đủ làm em mệt rồi. Em tranh thủ nghỉ ngơi đi. Bọn anh sẽ giải quyết nhanh thôi! Còn phải giúp bọn em tìm Hyo nữa chứ! Mà vẫn chưa có tin tức gì và Hyo sao?]
- Vẫn chưa. Mà thôi, anh lo chuẩn bị đi. Cẩn thận nhé!
- [Ừm. Bye em]_Ran cố nở một nụ cười gượng rồi tắt máy
- Chị Hyo tóm lại đã đi đâu chứ?_Bill bực dọc đấm vào sopha
-------------------------------
Tại căn nhà gỗ đó. Bây giờ đã 7h10 rồi. Cánh cửa gỗ lại bật mở lần nữa. Con nhỏ Mai bước vào, theo sau còn có một tên cao to nữa
- Anh đi ra đi. Đến giờ con nhỏ này vui vẻ rồi
- Em tính làm gì cô ấy_Tên Khang trừng mắt nhìn em mình
- Cho cô ta cảm thụ trước khi chết_Rồi nhỏ đó quay sang cái tên đứng sau ả_Cứ chơi cho thỏa thích nhé!
- Vâng thưa tiểu thư
- Anh, chúng ta ra ngoài nào
Duy Khang ngập ngừng nhìn nó rồi không biết hắn suy nghĩ gì mà bế thốc nó lên rồi chạy đi.
- Chặn bọn họ lại_Nhỏ Mai la lên. Mấy tên áo đen liền bao vây lấy nó và Khang. Tên nào nhào vô cũng bị Khang đá bay đến 1m. Số lượng những kẻ vây quanh 2 người ngày càng thưa thớt. Duy Khang vùng chạy, trên tay bế nó hướng xe mà đến. Anh ta đặt nó vào xe rồi phóng xe đi mất vút. Nhỏ Mai chỉ biết trợn trừng mắt mà nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang khuất dần. Ngồi trong xe, nó cứ nhìn Khang không hiểu
- Sao anh lại làm vậy? Anh dám chống lại ba mình sao?
- Anh thà chống lại ba còn hơn để em gặp nguy hiểm
- Anh biết nếu anh cứu tôi thì ba anh sẽ chết không?
- Nếu ông trời đã muốn ông ấy chết thì anh cũng chẳng thể làm gì. Em cứ làm những điều em muốn._Duy Khang quay qua nó cười tươi rồi tập trung lại xe._À, điện thoại em ở đằng sau đấy!
Nó nghe anh ta nói thì nhìn ra phía sau tìm kiếm điện thoại. Nó gọi cho bọn hắn nhưng không ai bắt máy, gọi cho ba mẹ, cho ba nuôi, gọi huynh, gọi tẩu nó nhưng kết quả vẫn vậy. Nó liền gọi cho Ran. Trong lòng thầm cầu nguyện cho nhỏ bắt máy và hi vọng của nó đã được đền đáp
- [Hyo, cậu đang ở đâu thế?]_Ran hốt hoảng hỏi
- Ran, cậu hãy đến..._Nó đang nói thì ngừng lại._Chúng có tay bắn tỉa. Nếu chẳng may đánh động đến chúng thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm mất_Nó suy nghĩ
- Hyo, anh không thể đưa em đến đó được. Họ đang ở XYZ_Khang nói
- XYZ? Ran, bảo Jen tập hợp tất cả lực lượng chúng ta hiện có ở đây rồi kéo đến cuối đường XYZ. Khi nào có tiếng súng vang lên thì cho bao vây tất cả các ngõ thoát khỏi con đường đó_Nó hét qua điện thoại_còn cậu thì hãy đến đường XXX đón tớ. Nhanh lên chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.
- [Ừm]
Chiếc xe của nó bon bon đến đường XXX
- Sau này anh tính sao? Nếu quay về, anh sẽ chết mất_Trong khi đợi Ran, nó quay sang nói chuyện với Khang
- Nếu ba chết, anh sẽ đi theo ba. Dù sao thì ông ấy vẫn là ba anh.
- Vậy cho phép tôi kết liễu mạng sống của anh ở đây nhé!_Nó rút trong đế giày mình ra một con dao, cầm tay trái Khang lên rồi mạnh tay cứa vào động mạch của anh. Máu chảy ra xối xả. Sau đó, nó thô bạo xé rách vạt áo sơ mi của Khang rồi băng bó lại vết thương cho anh ta.
- Từ hôm nay Phạm Duy Khang đã chết. Trên đời này chỉ còn Dương Hàn Gia Vinh-anh trai của em thôi! Anh...không được nghĩ đến cái chết đấy! Anh phải vì đứa em gái bé bỏng này của anh mà sống nếu không em sẽ hận anh suốt đời_Nó nói một tràng rồi ôm lấy Khang, con người đã được nó quyết định đổi tên thành Vinh (gọi là Vinh luôn nhá) Vinh vẫn còn lơ lửng ở nơi đâu ấy! Đùng một cái có tên mới, rồi lại có một cô em gái xinh đẹp như nó thì sao mà không ngỡ ngàng được chứ
- Anh à, anh hãy sang Mỹ và sống một cuộc đời mới đi! Hãy sống vui vẻ và kiếm cho em một người chị dâu nhé!
- Hyo à!
- Em là Bi. Tên thật của em là Dương Hàn Mỹ Anh đấy! Em đã hồi phục trí nhớ! Anh là người đầu tiên biết chuyện này đấy! Anh trai của em
Nghe hai từ anh trai mà tim Vinh thắt lại. Từ người dưng trở thành người yêu rồi trở thành người yêu cũ bây giờ lại trở thành anh trai. Quá shock. Nhưng cứ như lời nó nói vậy. Bây giờ cũng đến lúc quên hết quá khứ và sống vì tương lai rồi. Nếu nó đã muốn thế thì anh sẽ sống đúng nghĩa một người anh trai của nó cho nó xem
- Được thôi! Em gái ngoan của anh. Anh sẽ sang Mỹ. Sau này quay về, anh sẽ mang chị dâu về cho em_Vinh xoa đầu nó. Nó nhìn anh cười hiền. Dù bị mất máu khá nhiều nhưng khuôn mặt nó bây giờ hồng hào đến lạ kì.
Từ xa có chiếc xe chạy về phía bọn nó
- Ran đến rồi! Em đi đây! Anh phải hứa với em sẽ sống thật tốt nhé Dương Hàn Gia Vinh, anh trai của em
- OK. Em đi đi. Nhanh lên, mọi người đang đợi em đấy!
- Vâng_Nó mở cửa xe bước xuống. Ran lập tức chạy đến bên nó, có cả Bill và Joe nữa
- Chị à, ai đã làm chị ra nông nỗi này_Bill cuống cuồng hỏi nó
- Đừng hỏi nữa. Đi mau thôi!_Nó bám vào Bill rồi đi
- Ớ, cái tên này..._Ran thấy Vinh thì khựng lại
- Anh trai tớ đấy! Anh ấy sắp sang Mỹ nên đến chào tạm biệt tớ thôi_Nói rồi nó đưa tay tạm biệt anh
- Cậu ta là anh trai cậu sao?
- Ừm. Anh ấy là Gia Vinh.
- Hiểu rồi_Ran cười. Đó là cách nó tha thứ cho một người, cũng là cách nó chấp nhận một người. Ran liền quay qua vẫy chào Vinh_Chào anh nha_Khang cũng vẫy tay chào nhỏ. Cuộc sống mới của anh bắt đầu một cách ấm áp như thế đấy
- Tạm biệt em, tình yêu đầu của anh_Vinh nói trên môi nở nụ cười rồi phóng xe đi. Bọn nó cũng phóng xe với tốc độ cao nhất có thể. Mạng sống của những người mà nó yêu thương đang nằm trong tay nó. Liệu nó có về kịp không?
- Mọi người phải chờ con đến, nhất định phải chờ con đến!
Bill cho xe chạy hết tốc lực. Ngay cả đèn đỏ cậu nhóc cũng vượt. Kẻ nào muốn chết thì cứ đâm vào xe bọn nó. Bọn nó không quan tâm đâu. Bây giờ lòng bọn hắn chỉ hướng về một nơi mà thôi. Bọn nó có đến kịp lúc không?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Xác mẹ Jen vừa được tìm thấy. Trên thi thể của bà còn lưu lại cái phi tiêu hình bông tuyết nữa. Ba Jen sau khi nhớ ra cái phi tiêu đó là của ai liền lập tức cho tập hợp lực lượng và bay về VN để trả thù cho vợ. Nick và Jane dù biết rõ đó là ai nhưng cũng không nói ra. Nếu nói ra ba Jen sẽ vì nó mà dừng cuộc chiến này mất. Họ không muốn mẹ họ ra đi oan ức như vậy. Jen và các bạn không hề biết gì về cuộc chiến này. Họ đang dốc sức đi tìm nó. Vậy là sắp diễn ra cuộc đại chiến rồi và người duy nhất ngăn cản được cuộc đại chiến này chỉ có nó mà thôi nhưng giờ nó lại bị bắt thì làm sao mà ngăn cản cơ chứ? Liệu ba mẹ nó và ba nuôi nó có chém giết nhau không? Dù ai trong số họ ra đi thì người đau khổ nhất cũng là nó mà thôi!
--------------------------------
Quay lại với nó nha. Trong cái căn nhà gỗ đó
Người nó be bét máu, khắp người chỗ nào cũng bị rách. Nó đã bị nhỏ Mai quất roi vào người. Đau lắm rát lắm nhưng nó không thốt lên một tiếng rên rỉ nào. Nó cứ cắn chặt răng mà chịu đựng. Tối hôm đó cũng chỉ có tên Khang là ở lại với nó. Tên đó lo cho nó lắm, không dám để nó ở lại với một đám sắc lang nên phải ở lại với nó. Dù sao thì tình cảm 2 năm dành cho nó không thể vứt bỏ trong một sớm một chiều được
- Xin lỗi...vì đã phụ lòng anh_Nó cố nói. Duy Khang hơi bất ngờ rồi cũng mỉm cười nhẹ
- Không sao đâu. Anh cũng không thể làm trái lời ba mình
- Anh...nói với ông ta...giết tôi đi...nếu không để tôi thoát...thì ông ta và con nhỏ đó sẽ không có...không có ngày nào sống yên đâu
- Em rốt cuộc là ai?_Tên Khang nhìn chằm chằm vào nó
- Anh...không cần biết! Kế hoạch của bọn anh...sẽ...sẽ không thành công đâu
- Không! Nó đã thành công một nửa rồi. Ông ta đang trên đường về đây. Gần đến nơi rồi! Ngày mai 8h cả hai, ông ta và Queen tỷ sẽ chết
- Cái gì? Sao có thể?_Nó ngạc nhiên la lên
- Ba anh đã đặt sẵn tay bắn tỉa rồi. Ngay khi một trong hai ngã xuống thì người kia cũng ra đi theo
- Thâm độc thật!_Nó cười chua chát. Chính nó đã dẫn 2 người 3 và mẹ nó đến bước đường này.
- Em ngủ đi. Anh sẽ canh cho em ngủ
- Anh tốt...tốt với tôi quá đấy! Nhưng dù sao...cũng cảm ơn...và xin lỗi. Nếu anh không phải kẻ thù của tôi...có lẽ...có lẽ tôi đã yêu anh rồi...Tất cả là do...là do ông trời định đoạt_Nói rồi nó khẽ nhắm mắt lại. Dây trói chân tay cũng đã được Duy Khang cởi cho nó rồi. Nó có cảm giác tên này có thể tin tưởng và nó yên tâm đi vào giấc ngủ. Nó mặc kệ mọi chuyện, giờ cũng chẳng có cách nào để thoát thôi thì cứ ngủ đã. Chuyện của ngày mai, ngày mai hẳn hay.
-------------------------------
Cả đêm hôm đó, bọn hắn không ngủ mà đi tìm nó. Nhưng kết quả của cuộc tìm kiếm vẫn là con số 0 tròn trịa
- Rốt cuộc Hyo đã đi đâu kia chứ?_Hắn ôm đầu. Trong lòng lo lắng không thôi
- Ôi em tôi_Bun ngồi phịch xuống đất. Bỗng điện thoại của bọn hắn đồng loạt vang lên. Và những cuộc gọi đó đều mang một nội dung duy nhất là bảo bọn hắn quay về và chuẩn bị cho cuộc đại chiến. Kelly và Ken vẫn chưa hay biết gì về vụ mất tích của cô con gái mình. Bọn hắn dù trong lòng rất lo cho nó nhưng việc trước mắt bây giờ chính là cuộc đại chiến vào ngày mai. Bọn hắn phải giả quyết xong cái chuyện đó rồi mới tiếp tục đi tìm nó.
Sáng hôm sau, Ran, Jen, Bill và Joe uể oải trở về nhà
- Rốt cuộc vẫn không tìm thấy! Chị Hyo cứ như bốc hơi rồi ý
- Con nhỏ đó đi đâu mới được chứ? Còn bọn người kia nữa! Nghe nói hôm nay có cuộc quyết đấu gì đó mà. Ran cậu gọi cho họ thử xem_Jen mệt mỏi ngã người ra ghế rồi nói. Ran lập tức làm theo lời Jen. Cô nàng gọi cho Wan
- [Anh nghe đây!]
- Nghe bảo hôm nay anh có cuộc quyết chiến à? Ở đâu thế?
- [Ở xyz]
- Có cần bọn em giúp không?
- [Không đâu. Tìm kiếm Hyo cũng đủ làm em mệt rồi. Em tranh thủ nghỉ ngơi đi. Bọn anh sẽ giải quyết nhanh thôi! Còn phải giúp bọn em tìm Hyo nữa chứ! Mà vẫn chưa có tin tức gì và Hyo sao?]
- Vẫn chưa. Mà thôi, anh lo chuẩn bị đi. Cẩn thận nhé!
- [Ừm. Bye em]_Ran cố nở một nụ cười gượng rồi tắt máy
- Chị Hyo tóm lại đã đi đâu chứ?_Bill bực dọc đấm vào sopha
-------------------------------
Tại căn nhà gỗ đó. Bây giờ đã 7h10 rồi. Cánh cửa gỗ lại bật mở lần nữa. Con nhỏ Mai bước vào, theo sau còn có một tên cao to nữa
- Anh đi ra đi. Đến giờ con nhỏ này vui vẻ rồi
- Em tính làm gì cô ấy_Tên Khang trừng mắt nhìn em mình
- Cho cô ta cảm thụ trước khi chết_Rồi nhỏ đó quay sang cái tên đứng sau ả_Cứ chơi cho thỏa thích nhé!
- Vâng thưa tiểu thư
- Anh, chúng ta ra ngoài nào
Duy Khang ngập ngừng nhìn nó rồi không biết hắn suy nghĩ gì mà bế thốc nó lên rồi chạy đi.
- Chặn bọn họ lại_Nhỏ Mai la lên. Mấy tên áo đen liền bao vây lấy nó và Khang. Tên nào nhào vô cũng bị Khang đá bay đến 1m. Số lượng những kẻ vây quanh 2 người ngày càng thưa thớt. Duy Khang vùng chạy, trên tay bế nó hướng xe mà đến. Anh ta đặt nó vào xe rồi phóng xe đi mất vút. Nhỏ Mai chỉ biết trợn trừng mắt mà nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang khuất dần. Ngồi trong xe, nó cứ nhìn Khang không hiểu
- Sao anh lại làm vậy? Anh dám chống lại ba mình sao?
- Anh thà chống lại ba còn hơn để em gặp nguy hiểm
- Anh biết nếu anh cứu tôi thì ba anh sẽ chết không?
- Nếu ông trời đã muốn ông ấy chết thì anh cũng chẳng thể làm gì. Em cứ làm những điều em muốn._Duy Khang quay qua nó cười tươi rồi tập trung lại xe._À, điện thoại em ở đằng sau đấy!
Nó nghe anh ta nói thì nhìn ra phía sau tìm kiếm điện thoại. Nó gọi cho bọn hắn nhưng không ai bắt máy, gọi cho ba mẹ, cho ba nuôi, gọi huynh, gọi tẩu nó nhưng kết quả vẫn vậy. Nó liền gọi cho Ran. Trong lòng thầm cầu nguyện cho nhỏ bắt máy và hi vọng của nó đã được đền đáp
- [Hyo, cậu đang ở đâu thế?]_Ran hốt hoảng hỏi
- Ran, cậu hãy đến..._Nó đang nói thì ngừng lại._Chúng có tay bắn tỉa. Nếu chẳng may đánh động đến chúng thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm mất_Nó suy nghĩ
- Hyo, anh không thể đưa em đến đó được. Họ đang ở XYZ_Khang nói
- XYZ? Ran, bảo Jen tập hợp tất cả lực lượng chúng ta hiện có ở đây rồi kéo đến cuối đường XYZ. Khi nào có tiếng súng vang lên thì cho bao vây tất cả các ngõ thoát khỏi con đường đó_Nó hét qua điện thoại_còn cậu thì hãy đến đường XXX đón tớ. Nhanh lên chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.
- [Ừm]
Chiếc xe của nó bon bon đến đường XXX
- Sau này anh tính sao? Nếu quay về, anh sẽ chết mất_Trong khi đợi Ran, nó quay sang nói chuyện với Khang
- Nếu ba chết, anh sẽ đi theo ba. Dù sao thì ông ấy vẫn là ba anh.
- Vậy cho phép tôi kết liễu mạng sống của anh ở đây nhé!_Nó rút trong đế giày mình ra một con dao, cầm tay trái Khang lên rồi mạnh tay cứa vào động mạch của anh. Máu chảy ra xối xả. Sau đó, nó thô bạo xé rách vạt áo sơ mi của Khang rồi băng bó lại vết thương cho anh ta.
- Từ hôm nay Phạm Duy Khang đã chết. Trên đời này chỉ còn Dương Hàn Gia Vinh-anh trai của em thôi! Anh...không được nghĩ đến cái chết đấy! Anh phải vì đứa em gái bé bỏng này của anh mà sống nếu không em sẽ hận anh suốt đời_Nó nói một tràng rồi ôm lấy Khang, con người đã được nó quyết định đổi tên thành Vinh (gọi là Vinh luôn nhá) Vinh vẫn còn lơ lửng ở nơi đâu ấy! Đùng một cái có tên mới, rồi lại có một cô em gái xinh đẹp như nó thì sao mà không ngỡ ngàng được chứ
- Anh à, anh hãy sang Mỹ và sống một cuộc đời mới đi! Hãy sống vui vẻ và kiếm cho em một người chị dâu nhé!
- Hyo à!
- Em là Bi. Tên thật của em là Dương Hàn Mỹ Anh đấy! Em đã hồi phục trí nhớ! Anh là người đầu tiên biết chuyện này đấy! Anh trai của em
Nghe hai từ anh trai mà tim Vinh thắt lại. Từ người dưng trở thành người yêu rồi trở thành người yêu cũ bây giờ lại trở thành anh trai. Quá shock. Nhưng cứ như lời nó nói vậy. Bây giờ cũng đến lúc quên hết quá khứ và sống vì tương lai rồi. Nếu nó đã muốn thế thì anh sẽ sống đúng nghĩa một người anh trai của nó cho nó xem
- Được thôi! Em gái ngoan của anh. Anh sẽ sang Mỹ. Sau này quay về, anh sẽ mang chị dâu về cho em_Vinh xoa đầu nó. Nó nhìn anh cười hiền. Dù bị mất máu khá nhiều nhưng khuôn mặt nó bây giờ hồng hào đến lạ kì.
Từ xa có chiếc xe chạy về phía bọn nó
- Ran đến rồi! Em đi đây! Anh phải hứa với em sẽ sống thật tốt nhé Dương Hàn Gia Vinh, anh trai của em
- OK. Em đi đi. Nhanh lên, mọi người đang đợi em đấy!
- Vâng_Nó mở cửa xe bước xuống. Ran lập tức chạy đến bên nó, có cả Bill và Joe nữa
- Chị à, ai đã làm chị ra nông nỗi này_Bill cuống cuồng hỏi nó
- Đừng hỏi nữa. Đi mau thôi!_Nó bám vào Bill rồi đi
- Ớ, cái tên này..._Ran thấy Vinh thì khựng lại
- Anh trai tớ đấy! Anh ấy sắp sang Mỹ nên đến chào tạm biệt tớ thôi_Nói rồi nó đưa tay tạm biệt anh
- Cậu ta là anh trai cậu sao?
- Ừm. Anh ấy là Gia Vinh.
- Hiểu rồi_Ran cười. Đó là cách nó tha thứ cho một người, cũng là cách nó chấp nhận một người. Ran liền quay qua vẫy chào Vinh_Chào anh nha_Khang cũng vẫy tay chào nhỏ. Cuộc sống mới của anh bắt đầu một cách ấm áp như thế đấy
- Tạm biệt em, tình yêu đầu của anh_Vinh nói trên môi nở nụ cười rồi phóng xe đi. Bọn nó cũng phóng xe với tốc độ cao nhất có thể. Mạng sống của những người mà nó yêu thương đang nằm trong tay nó. Liệu nó có về kịp không?
- Mọi người phải chờ con đến, nhất định phải chờ con đến!
Bill cho xe chạy hết tốc lực. Ngay cả đèn đỏ cậu nhóc cũng vượt. Kẻ nào muốn chết thì cứ đâm vào xe bọn nó. Bọn nó không quan tâm đâu. Bây giờ lòng bọn hắn chỉ hướng về một nơi mà thôi. Bọn nó có đến kịp lúc không?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook