Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Kiều bị kẹp cửa liền lui về sau, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.
Người đại diện vội vàng an ủi trước khi bà cô này nổi bão, "Em đừng tức giận, lát nữa còn làm spa nữa, hai ngày sau còn phát sóng trực tiếp với fan, tâm trạng phải luôn thoải mái, em đừng giận hại thân."
Hạ Kiều nắm tóc, nhìn trừng trừng vào số tầng hiện lên trên bảng thang máy.
Cô ta nhất định sẽ đòi lại hết!
***
Sáng hôm sau Sở Tích có lịch chụp ảnh ở ngoài, dạo gần đây trạng thái của cô khá tốt, lúc chụp ảnh không ít người qua đường phải ngoái đầu nhìn lại, nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh khen cô không ngớt. Sở Tích vừa chụp ảnh xong thì nhận được tin nhắn báo thời gian anh đáp máy bay, anh đã cố ý đặt phòng cùng khách sạn chỗ cô.
Tối nay bọn họ định đến quán bar Moulin rouge* nổi tiếng thế giới ở Paris xem biểu diễn, nhưng vì Cố Minh Cảnh đến đây nên cô phải thay đổi lịch trình của mình.
*Moulin Rouge (Cối xay gió đỏ): hộp đêm nổi tiếng bật nhất thế giới, nơi có những màn biểu diễn nhảy sexy, những điệu nhảy ngực trần đầy nóng bỏng. Giá vé dao động từ 115 - 240 euro tùy thuộc vào show bạn chọn và hình thức phục vụ (bao gồm rượu vang và ăn tối).
Bọn họ dùng cơm trưa tại một nhà hàng Pháp, Sở Tích đắn đo một buổi trời, rốt cuộc cũng cúi đầu vừa khuấy ly nước vừa nói với Phó Bạch, "Phó Bạch, tối nay em không muốn đi Moulin Rouge đâu."
Phó Bạch sững sờ, "Em không đi à, vé đã mua xong rồi sao lại không đi? Sao thế? Em không khỏe hả?"
Tiểu Nghiêm gật đầu phụ họa, "Đúng đó, đúng đó, buổi diễn này nổi tiếng lắm đó chị!"
"Không phải em không khỏe." Sở Tích ngại ngùng nhìn hai người, "Tại em thấy lịch trình mấy bữa nay hơi mệt nên không muốn ra khỏi phòng."
"Em mệt hả?" Phó Bạch lo lắng, "Không thì tối nay bọn anh không đi nữa, ở lại khách sạn với em nhé?"
"Không, không cần đâu!" Sở Tích vội vàng từ chối, "Khó lắm mới mua được vé, mọi người không cần để ý đến em, em ở khách sạn nghỉ ngơi, đặt lịch làm spa là được, mọi người đi chơi vui vẻ đi, không cần lo cho em đâu."
Phó Bạch thấy phản ứng của cô có gì đó là lạ, anh ta lại hỏi, "Em mệt muốn ở khách sạn nghỉ ngơi hả?"
Anh ta nói, "Ở trong khách sạn là tốt nhất, nếu muốn ra ngoài, em phải biết rằng trị an về đêm ở Paris rất loạn, rất nguy hiểm đối với mấy cô gái đi một mình."
"Em không ra ngoài một mình, em ở trong khách sạn thôi." Sở Tích vội giải thích, "Em đâu quen cuộc sống ở đây, ngôn ngữ bất đồng, sao em đi ra ngoài một mình được. Mấy người bọn anh cứ đi chơi đi, đừng lo cho em."
Phó Bạch nhìn cô một lát, mặc dù cảm thấy Sở Tích có gì đó giấu mình, cuối cùng anh ta chỉ biết thở dài, "Được rồi."
Sở Tích thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Nghiêm thất vọng nhìn Sở Tích, "Tích Tích, chị không đi thật hả? Em nghe nói Moulin rouge ngoại trừ nữ vũ công còn có nam vũ công cơ bắp cuồn cuộn biểu diễn đó, nghe nói siêu siêu hot luôn, chị không đi thì tiếc lắm."
Mặt Phó Bạch đen như đít nồi.
Sở Tích nghe thấy "nam vũ công cơ bắp cuồn cuộn biểu diễn" thì ngẩng đầu lên.
Nam vũ công, cơ bắp cuồn cuộn.
Mấy show biểu diễn bây giờ cởi mở thế ư...
Nhưng cách đây một thế kỷ, tiền thân của Moulin rouge là "khu đèn đỏ" cỡ lớn ở Paris, cởi mở như thế cũng có thể lắm chứ.
Một bên là Cố Minh Cảnh vượt đại dương sang đây, một bên là show diễn siêu hot, Sở Tích cắn răng, nắm chặt ly nước, "Chị không đi đâu."
"Được thôi." Tiểu Nghiêm chán nản đáp lại.
Lịch trình Moulin rouge bao gồm cả bữa tối nên bốn rưỡi chiều nhóm người Phó Bạch đã bắt xe sang đó.
Sở Tích thay đồ ngồi trong khách sạn chờ một lát, cuối cùng cũng nghe thấy có người gõ cửa. Cô vội vàng đặt điện thoại xuống chạy ra ngoài, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Cố Minh Cảnh đứng ngay trước mặt.
Cả người cô tràn ngập trong cảm giác kỳ diệu khi gặp nhau tại đất khách quê người, cô để Cố Minh Cảnh vào phòng, sau đó lại nhìn phía sau anh, "Trợ lý Cao đâu anh?"
Cố Minh Cảnh ôm cô vào lòng, "Vừa gặp nhau mà em đã hỏi người khác rồi?"
Sở Tích cười, "Hỏi một câu cũng không được à, đồ keo kiệt."
Cố Minh Cảnh không ăn trên máy bay, nên hai người đi ăn cơm trước, mới đầu bọn họ định dùng bữa tại khách sạn này, nhưng lúc Sở Tích bước vào thang máy, cô bỗng nhiên đổi ý, "Không được, không được, tụi mình đi ăn chỗ khác đi anh."
Cố Minh Cảnh, "Sao thế?" Khách sạn bọn họ ở là một trong những khách sạn tốt nhất ở Paris, món ăn ở nhà hàng chắc cũng không đến nỗi nào.
Sở Tích nhìn thang máy lại nhớ đến Hạ Kiều, nhóm Phó Bạch đã đi rồi, nhưng chẳng may lát nữa gặp phải Hạ Kiều ở nhà hàng thì sao.
Ngay cả tiêu đề báo cô cũng đã nghĩ xong rồi: Thân mật đút nhau ăn tại nhà hàng, fan đại gia não tàn vượt đại dương theo đuổi tình yêu, chuyện tình của nữ minh tinh hám giàu bị lộ ra ánh sáng.
Sở Tích, "Anh còn nhớ Hạ Kiều không? Là người diễn vai nữ chính trong bộ Ước hẹn hoa đào cùng em đó, cô ta cũng ở đây, em sợ gặp phải cô ta."
Cố Minh Cảnh bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, thế là hai người chuyển sang một nhà hàng cách đó không xa.
Dùng cơm xong rời khỏi nhà hàng thì trời đã chạng vạng tối, cuối cùng Paris cũng có một ngày đẹp trời sau mấy ngày mưa dầm dề, mặt trời đã lộ diện, đường chân trời vẫn còn in lại màu ráng chiều, thỉnh thoảng có vài chú chim bay qua, khung cảnh trước mắt xinh đẹp giống như một bức tranh dưới ngòi bút của một họa sĩ tài ba.
Khách sạn nằm tại trung tâm thành phố, nên hai người băng qua một con đường đã nhìn thấy sông Seine.
Anh và cô sóng vai nhau đi dọc bờ sông.
Mấy ngọn đèn dọc bên bờ sông đã được bật sáng, bên phải là những nhà thờ và các tòa nhà mang theo phong cách châu Âu cổ kín. Khi chiến tranh thế giới thứ hai xảy ra, quân Đức tấn công vào Paris, khó khăn lắm mới giữ lại được những kiệt tác kiến trúc vĩ đại trong lịch sử nhân loại này. Bên trái là sông Seine, ánh đèn đường chiếu rọi những cơn sóng lăn tăn trên mặt nước, thỉnh thoảng có vài con thuyền nhỏ chở du khách lướt qua, mang theo tiếng cười nói vui vẻ của bọn họ.
Tha hương ở nơi đất khách quê người cũng có chỗ tốt của nó, không ai biết ai, hơn nữa bây giờ đang là hoàng hôn, Sở Tích không cần phải đeo kính râm, đội mũ để ngụy trang, cô nắm tay Cố Minh Cảnh cùng anh đi dạo trên bờ sông.
Tâm trạng Cố Minh Cảnh rất tốt, anh thấy tay Sở Tích lạnh nên nắm tay cô nhét vào túi áo khoác của mình.
Sở Tích cảm nhận được sự ấm áp bên trong túi áo khoác của người đàn ông, cô cong môi nở nụ cười.
Ở đây có rất nhiều du khách và dân bản xứ đi tản bộ giống bọn cô, có khi là một nhà ba người, một nhà bốn người.
Bọn họ cứ như thế cùng nhau tản bộ, không khí vô cùng yên bình và thanh thản.
Hai người đi ngang qua một đôi đang hôn nhau.
Sở Tích nhìn sang, sau đó vội vàng quay mặt đi. Phi lễ chớ nhìn*.
*Những điều sai, trái lễ nghi thì không nên nhìn.
Cố Minh Cảnh thấy nếu bây giờ mình mà không làm gì thì thật có lỗi với bầu không khí này, anh đi một lát rồi chậm rãi dừng bước.
Sở Tích ngẩng đầu nhìn anh, "Hở?"
Hai người đang đi dọc theo bờ sông, Cố Minh Cảnh muốn nhoài người sang thì Sở Tích cũng đành phải nghiêng người theo.
"Sao thế anh?" Sở Tích tựa vào một cái cột cao trên lan can, Cố Minh Cảnh nhẹ nhàng đưa tay nhốt cô vào giữa lòng mình và cây cột.
Sở Tích biết anh định làm gì.
Tuy đang ở đất khách quê người, tuy trời đã dần sụp tối, nhưng là cô gái Trung Quốc truyền thống, cô vẫn ngại ngùng với chuyện hôn nhau ở nơi công cộng thế này.
Cố Minh Cảnh chậm rãi cúi người xuống, tiến lại gần cô.
Sở Tích ngửa người về phía sau, mặt cô nóng bừng bừng, ánh mắt bối rối liếc sang chỗ khác, ngay khi Cố Minh Cảnh định hôn thì cô bỗng vươn tay chỉ ra phía bờ sông, "Em, em muốn ngồi thuyền."
Sở Tích dứt lời, mặt cô đỏ lên.
Cố Minh Cảnh đành phải dừng lại, nhìn theo hướng cô chỉ, ở bến tàu có mấy chiếc thuyền nhỏ đang đậu ở đó đón khách.
Sở Tích cứ nhìn sang chỗ mấy chiếc thuyền, "Em muốn chèo thuyền."
Cố Minh Cảnh nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, nở nụ cười, "Được rồi."
Hai người nắm tay nhau đi sang đó, đường sông không rộng lắm, hai người bao một chiếc thuyền nhỏ cỡ mười người, người chèo thuyền là một ông lão người Pháp râu tóc bạc trắng ước chừng năm sáu mươi tuổi.
Nụ cười của ông ấy rất thân thiện, lúc hai người lên thuyền, Sở Tích còn nghe Cố Minh Cảnh nói chuyện với ông bằng tiếng Pháp.
Sau khi ngồi xuống thì cô hỏi Cố Minh Cảnh, "Hai người vừa nói gì thế?"
Cố Minh Cảnh ngồi xuống theo cô, "Không có gì."
Sở Tích bĩu môi, "Đồ keo kiệt."
Cảnh sắc sau khi ngồi trên thuyền và khi đứng trên bờ sông không giống nhau, lúc nãy đứng ở trên bờ thì dòng sông và thuyền là phong cảnh, còn bây giờ ngồi trên thuyền thì người đi trên bờ sông lại trở thành phong cảnh. Chiếc thuyền chầm chậm trôi trên dòng sông, trong lúc ngồi thuyền bọn họ sẽ đi qua vài kiến trúc đặc trưng của Paris như bảo tàng Louvre, tháp Eiffel, nhà thờ Đức bà Paris. Chẳng mấy chốc, Sở Tích đã nhìn thấy tòa tháp Eiffel sáng bừng trong đêm.
Buổi sáng cô đã ghé đây thăm một lần, xem ra hiệu quả dưới ánh đèn lại càng đẹp hơn, Sở Tích giơ điện thoại lên, sử dụng chức năng chụp ảnh ban đêm chụp một tấm ảnh.
Cố Minh Cảnh ngồi bên cạnh cô, anh nghiêng đầu ngắm nhìn tòa tháp, Sở Tích chụp tháp Eiffel xong, nhưng vẫn chưa thoát camera, cô đưa điện thoại sang chỗ Cố Minh Cảnh đang nghiêng đầu ngắm cảnh.
Tấm ảnh dường như không cần phải phát họa, chỉ cần cái gáy của người đàn ông và tòa tháp Eiffel bừng sáng trong đêm, Sở Tích hài lòng nhìn tấm ảnh này, cảm thấy trình chụp hình của mình đã nâng lên một tầm cao mới. Vì ảnh đã đẹp nên không cần phải chỉnh sửa gì, cô đăng thẳng lên tài khoản phụ của mình.
Bình thường không khoe tình cảm thì fan luôn soi ra rồi bảo cô khoe khoang tình cảm. Thế thì bây giờ cô quang minh chính đại khoe khoang một lần vậy.
Sau khi đăng ảnh lên, nhóm fan hâm mộ mới đầu chỉ chú ý đến tháp Eiffel, sau đó mới bị cái gáy của người đàn ông hấp dẫn.
[A a a a a a a a a đây là anh Cún hả?]
[Nói nhảm, không phải ảnh thì còn ai?]
[Hu hu hu Chó Con cuối cùng cũng khoe anh Cún lên rồi.]
[Tháp Eiffel đúng không? Chó Con và anh Cún đi Pháp chơi hả?!]
[Trời ơi có mỗi cái gáy thôi mà mị cũng thấy đẹp trai nữa!]
[Anh Cún đẹp trai hết sức! Bảo sao trị được Chó Con của chúng ta.]
[Không liên quan nhưng mà tóc anh Cún đẹp ghê, cô gái tóc ít hâm mộ quá. Gato.jpg]
[Hu hu cám ơn anh Cún đã khiến Chó Con trở thành blogger có đời sống XX tốt, chúc cuộc sống XX của hai người ngày càng tốt.]
Sở Tích, "..."
Vì sao một blogger làm đẹp như cô lại bị gắn liền với cụm ""sinh hoạt xx" này thế!
Đáng ghét.
Cố Minh Cảnh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại Sở Tích, "Em chụp anh hả?"
Sở Tích vội vàng tắt điện thoại, "Em bất cẩn nên lỡ chụp dính cái gáy anh thôi."
Cố Minh Cảnh, "Ồ? Thật à?"
Sở Tích le lưỡi, "Tin hay không thì kệ anh."
Trời đã sẫm tối, ông lão chèo thuyền đằng trước lắng nghe hai người nói chuyện, dù ngôn ngữ bất đồng nhưng ông vẫn nở nụ cười, dùng tiếng Pháp nhắc Cố Minh Cảnh hành trình bằng thuyền sắp kết thúc rồi.
Sở Tích hận sao mình không chịu học thêm một ngôn ngữ, cô hỏi anh, "Ông ấy nói gì thế anh?"
Cố Minh Cảnh, "Em lại đây anh nói cho nghe."
"Dạ." Sở Tích nhích sát lại gần anh.
Cố Minh Cảnh nở nụ cười, sau đó đôi môi ấm áp của anh dán lên môi cô.
"Ưm." Sở Tích trợn mắt, cảm nhận hơi thở của anh, cuối cùng cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Cây cầu lướt qua trên đỉnh đầu, bên tai là tiếng nước chảy dịu dàng, cả thế giới dường như đang xoay chậm lại, Sở Tích như không còn biết gì nữa, chỉ còn lại nụ hôn dịu dàng đến cực hạn của anh.
Đêm tối mang lại cảm giác an toàn, sự ngại ngùng và xấu hổ của cô đều biến thành hành động đáp lại nhẹ nhàng.
Không cần phải nói nhiều, hơi thở hòa quyện vào nhau, lướt qua rồi xâm nhập sâu, ông lão chèo thuyền mỉm cười quay đầu nhìn cặp đôi người nước ngoài đang hôn sâu trên thuyền của mình.
Nụ hôn này kéo dài đến khi thuyền cập bến mới kết thúc, Cố Minh Cảnh buông Sở Tích ra, anh khẽ vuốt tóc cô, nhìn ánh mắt dịu dàng trong bóng tối của cô.
Lúc ấy, trái tim anh mềm nhũn cả ra.
Hai người tiếp tục tản bộ đi về khách sạn.
Sở Tích nhìn điện thoại, Phó Bạch nhắn tin hỏi cô đang làm gì, có an toàn không.
Sở Tích trả lời lại rằng cô đang ở trong khách sạn, bảo anh ta cứ yên tâm.
Tiểu Nghiêm lại gửi tin nhắn Wechat sang, cô ấy nói bọn họ xem biểu diễn chắc đến 12 giờ mới về nên bảo Sở Tích ngủ trước, sau đó lại kích động khoe buổi biểu diễn hôm nay hot thế nào, cô không đi xem là tiếc lắm, còn gửi cho Sở Tích mấy tấm ảnh chụp sân khấu.
Trong đó có vài tấm vô cùng kích thích.
Sở Tích xem ảnh, tuy đêm nay hẹn hò với Cố Minh Cảnh rất lãng mạn, nhưng buổi biểu diễn của Moulin rouge rất nổi tiếng, bỏ lỡ nó thì quả thật đáng tiếc.
Nhưng nếu để cô chọn lại một lần nữa thì cô vẫn chọn Cố Minh Cảnh.
Sở Tích nhớ đến buổi tối hôm nay, hai người tản bộ dưới ánh chiều tà, ảnh chụp trên thuyền và nụ hôn kia, cô lại nở nụ cười.
Sau đó cô cúi đầu nhắn lại cho Tiểu Nghiêm, cho cô ấy chút mặt mũi, "A a a a a a a a a chị cũng muốn xem mấy anh đẹp trai cơ bắp biểu diễn, Khóc lóc.jpg"
Tiểu Nghiêm, "Em lén quay video lại nè, lát nữa em gửi cho chị."
Sở Tích, "Giỏi lắm, đúng là chị em tốt!"
Cố Minh Cảnh không hài lòng với kiểu vừa đi đường vừa cắm mặt vào điện thoại của Sở Tích, anh hỏi, "Em đang nói chuyện với ai thế?"
Sở Tích để điện thoại xuống, nhét tay vào túi áo khoác của anh, "Trợ lý của em."
Đến khách sạn, Sở Tích lại khôi phục lại dáng vẻ thám tử, cô không những tách ra khỏi Cố Minh Cảnh, mà mỗi một bước đi đều nhìn xung quanh xem có ai không.
Cố Minh Cảnh bất lực, "Không có phóng viên đâu."
Sở Tích, "Phòng cháy, phòng trộm, phòng Hạ Kiều."
Cố Minh Cảnh, "..."
Anh đưa Sở Tích về phòng rồi mới phát hiện ra không thấy người đại diện và trợ lý của cô đâu, thế nên anh hỏi, "Mấy người đại diện của em đâu rồi?"
Sở Tích, "Bọn họ ra ngoài chơi rồi, 12 giờ mới về."
Cô ôm cánh tay của anh nũng nịu, "Nếu không thì anh nghĩ sao em có thể ra ngoài một mình với anh. Mấy hôm nay anh không thể để bọn họ phát hiện ra, tủi thân cho anh rồi."
Không thể công khai tình cảm với công chúng cũng được, đằng này còn phải giấu luôn cả người đại diện, mặt Cố Minh Cảnh đen thui, hừ một tiếng đáp lại.
Sở Tích bĩu môi, "Anh đừng buồn, anh có biết vì anh mà tối nay em đã bỏ lỡ cái gì không?"
Cố Minh Cảnh nhíu mày, "Bỏ lỡ cái gì?"
"Bỏ lỡ..." Lời định nói như xương cá mắc ở cổ họng Sở Tích, cô quay đi chỗ khác, "Anh đừng để ý, dù sao thì đó cũng là một hoạt động có nội dung vô cùng phong phú."
Cố Minh Cảnh thấy có nội tình nhưng anh không hỏi nữa.
Sở Tích ngẩng đầu nhìn đồng hồ thấy đã không còn sớm nữa.
Cô bối rối không biết phải làm sao để đuổi khách đây.
Mặc dù vừa nhìn vào thì chỉ thấy tình yêu của hai người thật trong sáng, nhưng kể từ khi có hoạt động không phù hợp với thiếu nhi kia thì bọn họ đã trở thành đôi vợ chồng già, dù anh có ở lại một đêm thì cũng không sao. Nhưng đám người Phó Bạch và mấy người trong tòa sọan có thể đến gặp cô bất cứ lúc nào, nếu bị phát hiện thì không tốt lắm.
Lúc nãy mặt anh đã đen như đít nồi, bây giờ vì nguyên nhân này mà cô đuổi anh về, không biết người đàn ông nhỏ mọn này sẽ khó chịu thế nào nữa.
Sở Tích quyết định ra chiêu quan tâm lo lắng trước, "Bị lệch múi giờ có mệt không anh?"
Cố Minh Cảnh, "Anh quen rồi."
"À." Sở Tích gật đầu, lại hỏi anh, "Anh có muốn uống gì không? Cà phê hay nước ép, em đi lấy cho anh nha."
Cố Minh Cảnh, "Nước lọc đi."
Sở Tích chạy đi rót nước cho anh.
Cô vừa đi, điện thoại đặt trên sofa sáng lên.
Cố Minh Cảnh nhìn thoáng qua, điện thoại của cô vẫn chưa khóa màn hình.
...
Sở Tích rót nước quay trở lại.
"Đây anh." Cô đặt ly nước vào tay Cố Minh Cảnh, nhìn anh uống nước, đôi mắt sáng lên, "Uống xong ly nước này thì anh về phòng anh đi nhé?"
Nhưng anh lại có gì là lạ khác hẳn với trước khi cô đi rót nước, anh đặt ly nước xuống rồi nhìn cô, "Anh đi rồi thì em làm gì?"
Sở Tích, "Dĩ nhiên là em..."
Cố Minh Cảnh, "Xem mấy anh đẹp trai cơ bắp cởi trần biểu diễn?"
*Mấy anh đẹp trai cơ bắp của chị nhà đây:
***
Cùng đếm ngược đến màn công khai của hai anh chị nào!!! Hai chương nữa nhé! Mọi người mau mau ủn mông cô gái nào!! =))))
Hạ Kiều bị kẹp cửa liền lui về sau, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.
Người đại diện vội vàng an ủi trước khi bà cô này nổi bão, "Em đừng tức giận, lát nữa còn làm spa nữa, hai ngày sau còn phát sóng trực tiếp với fan, tâm trạng phải luôn thoải mái, em đừng giận hại thân."
Hạ Kiều nắm tóc, nhìn trừng trừng vào số tầng hiện lên trên bảng thang máy.
Cô ta nhất định sẽ đòi lại hết!
***
Sáng hôm sau Sở Tích có lịch chụp ảnh ở ngoài, dạo gần đây trạng thái của cô khá tốt, lúc chụp ảnh không ít người qua đường phải ngoái đầu nhìn lại, nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh khen cô không ngớt. Sở Tích vừa chụp ảnh xong thì nhận được tin nhắn báo thời gian anh đáp máy bay, anh đã cố ý đặt phòng cùng khách sạn chỗ cô.
Tối nay bọn họ định đến quán bar Moulin rouge* nổi tiếng thế giới ở Paris xem biểu diễn, nhưng vì Cố Minh Cảnh đến đây nên cô phải thay đổi lịch trình của mình.
*Moulin Rouge (Cối xay gió đỏ): hộp đêm nổi tiếng bật nhất thế giới, nơi có những màn biểu diễn nhảy sexy, những điệu nhảy ngực trần đầy nóng bỏng. Giá vé dao động từ 115 - 240 euro tùy thuộc vào show bạn chọn và hình thức phục vụ (bao gồm rượu vang và ăn tối).
Bọn họ dùng cơm trưa tại một nhà hàng Pháp, Sở Tích đắn đo một buổi trời, rốt cuộc cũng cúi đầu vừa khuấy ly nước vừa nói với Phó Bạch, "Phó Bạch, tối nay em không muốn đi Moulin Rouge đâu."
Phó Bạch sững sờ, "Em không đi à, vé đã mua xong rồi sao lại không đi? Sao thế? Em không khỏe hả?"
Tiểu Nghiêm gật đầu phụ họa, "Đúng đó, đúng đó, buổi diễn này nổi tiếng lắm đó chị!"
"Không phải em không khỏe." Sở Tích ngại ngùng nhìn hai người, "Tại em thấy lịch trình mấy bữa nay hơi mệt nên không muốn ra khỏi phòng."
"Em mệt hả?" Phó Bạch lo lắng, "Không thì tối nay bọn anh không đi nữa, ở lại khách sạn với em nhé?"
"Không, không cần đâu!" Sở Tích vội vàng từ chối, "Khó lắm mới mua được vé, mọi người không cần để ý đến em, em ở khách sạn nghỉ ngơi, đặt lịch làm spa là được, mọi người đi chơi vui vẻ đi, không cần lo cho em đâu."
Phó Bạch thấy phản ứng của cô có gì đó là lạ, anh ta lại hỏi, "Em mệt muốn ở khách sạn nghỉ ngơi hả?"
Anh ta nói, "Ở trong khách sạn là tốt nhất, nếu muốn ra ngoài, em phải biết rằng trị an về đêm ở Paris rất loạn, rất nguy hiểm đối với mấy cô gái đi một mình."
"Em không ra ngoài một mình, em ở trong khách sạn thôi." Sở Tích vội giải thích, "Em đâu quen cuộc sống ở đây, ngôn ngữ bất đồng, sao em đi ra ngoài một mình được. Mấy người bọn anh cứ đi chơi đi, đừng lo cho em."
Phó Bạch nhìn cô một lát, mặc dù cảm thấy Sở Tích có gì đó giấu mình, cuối cùng anh ta chỉ biết thở dài, "Được rồi."
Sở Tích thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Nghiêm thất vọng nhìn Sở Tích, "Tích Tích, chị không đi thật hả? Em nghe nói Moulin rouge ngoại trừ nữ vũ công còn có nam vũ công cơ bắp cuồn cuộn biểu diễn đó, nghe nói siêu siêu hot luôn, chị không đi thì tiếc lắm."
Mặt Phó Bạch đen như đít nồi.
Sở Tích nghe thấy "nam vũ công cơ bắp cuồn cuộn biểu diễn" thì ngẩng đầu lên.
Nam vũ công, cơ bắp cuồn cuộn.
Mấy show biểu diễn bây giờ cởi mở thế ư...
Nhưng cách đây một thế kỷ, tiền thân của Moulin rouge là "khu đèn đỏ" cỡ lớn ở Paris, cởi mở như thế cũng có thể lắm chứ.
Một bên là Cố Minh Cảnh vượt đại dương sang đây, một bên là show diễn siêu hot, Sở Tích cắn răng, nắm chặt ly nước, "Chị không đi đâu."
"Được thôi." Tiểu Nghiêm chán nản đáp lại.
Lịch trình Moulin rouge bao gồm cả bữa tối nên bốn rưỡi chiều nhóm người Phó Bạch đã bắt xe sang đó.
Sở Tích thay đồ ngồi trong khách sạn chờ một lát, cuối cùng cũng nghe thấy có người gõ cửa. Cô vội vàng đặt điện thoại xuống chạy ra ngoài, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Cố Minh Cảnh đứng ngay trước mặt.
Cả người cô tràn ngập trong cảm giác kỳ diệu khi gặp nhau tại đất khách quê người, cô để Cố Minh Cảnh vào phòng, sau đó lại nhìn phía sau anh, "Trợ lý Cao đâu anh?"
Cố Minh Cảnh ôm cô vào lòng, "Vừa gặp nhau mà em đã hỏi người khác rồi?"
Sở Tích cười, "Hỏi một câu cũng không được à, đồ keo kiệt."
Cố Minh Cảnh không ăn trên máy bay, nên hai người đi ăn cơm trước, mới đầu bọn họ định dùng bữa tại khách sạn này, nhưng lúc Sở Tích bước vào thang máy, cô bỗng nhiên đổi ý, "Không được, không được, tụi mình đi ăn chỗ khác đi anh."
Cố Minh Cảnh, "Sao thế?" Khách sạn bọn họ ở là một trong những khách sạn tốt nhất ở Paris, món ăn ở nhà hàng chắc cũng không đến nỗi nào.
Sở Tích nhìn thang máy lại nhớ đến Hạ Kiều, nhóm Phó Bạch đã đi rồi, nhưng chẳng may lát nữa gặp phải Hạ Kiều ở nhà hàng thì sao.
Ngay cả tiêu đề báo cô cũng đã nghĩ xong rồi: Thân mật đút nhau ăn tại nhà hàng, fan đại gia não tàn vượt đại dương theo đuổi tình yêu, chuyện tình của nữ minh tinh hám giàu bị lộ ra ánh sáng.
Sở Tích, "Anh còn nhớ Hạ Kiều không? Là người diễn vai nữ chính trong bộ Ước hẹn hoa đào cùng em đó, cô ta cũng ở đây, em sợ gặp phải cô ta."
Cố Minh Cảnh bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, thế là hai người chuyển sang một nhà hàng cách đó không xa.
Dùng cơm xong rời khỏi nhà hàng thì trời đã chạng vạng tối, cuối cùng Paris cũng có một ngày đẹp trời sau mấy ngày mưa dầm dề, mặt trời đã lộ diện, đường chân trời vẫn còn in lại màu ráng chiều, thỉnh thoảng có vài chú chim bay qua, khung cảnh trước mắt xinh đẹp giống như một bức tranh dưới ngòi bút của một họa sĩ tài ba.
Khách sạn nằm tại trung tâm thành phố, nên hai người băng qua một con đường đã nhìn thấy sông Seine.
Anh và cô sóng vai nhau đi dọc bờ sông.
Mấy ngọn đèn dọc bên bờ sông đã được bật sáng, bên phải là những nhà thờ và các tòa nhà mang theo phong cách châu Âu cổ kín. Khi chiến tranh thế giới thứ hai xảy ra, quân Đức tấn công vào Paris, khó khăn lắm mới giữ lại được những kiệt tác kiến trúc vĩ đại trong lịch sử nhân loại này. Bên trái là sông Seine, ánh đèn đường chiếu rọi những cơn sóng lăn tăn trên mặt nước, thỉnh thoảng có vài con thuyền nhỏ chở du khách lướt qua, mang theo tiếng cười nói vui vẻ của bọn họ.
Tha hương ở nơi đất khách quê người cũng có chỗ tốt của nó, không ai biết ai, hơn nữa bây giờ đang là hoàng hôn, Sở Tích không cần phải đeo kính râm, đội mũ để ngụy trang, cô nắm tay Cố Minh Cảnh cùng anh đi dạo trên bờ sông.
Tâm trạng Cố Minh Cảnh rất tốt, anh thấy tay Sở Tích lạnh nên nắm tay cô nhét vào túi áo khoác của mình.
Sở Tích cảm nhận được sự ấm áp bên trong túi áo khoác của người đàn ông, cô cong môi nở nụ cười.
Ở đây có rất nhiều du khách và dân bản xứ đi tản bộ giống bọn cô, có khi là một nhà ba người, một nhà bốn người.
Bọn họ cứ như thế cùng nhau tản bộ, không khí vô cùng yên bình và thanh thản.
Hai người đi ngang qua một đôi đang hôn nhau.
Sở Tích nhìn sang, sau đó vội vàng quay mặt đi. Phi lễ chớ nhìn*.
*Những điều sai, trái lễ nghi thì không nên nhìn.
Cố Minh Cảnh thấy nếu bây giờ mình mà không làm gì thì thật có lỗi với bầu không khí này, anh đi một lát rồi chậm rãi dừng bước.
Sở Tích ngẩng đầu nhìn anh, "Hở?"
Hai người đang đi dọc theo bờ sông, Cố Minh Cảnh muốn nhoài người sang thì Sở Tích cũng đành phải nghiêng người theo.
"Sao thế anh?" Sở Tích tựa vào một cái cột cao trên lan can, Cố Minh Cảnh nhẹ nhàng đưa tay nhốt cô vào giữa lòng mình và cây cột.
Sở Tích biết anh định làm gì.
Tuy đang ở đất khách quê người, tuy trời đã dần sụp tối, nhưng là cô gái Trung Quốc truyền thống, cô vẫn ngại ngùng với chuyện hôn nhau ở nơi công cộng thế này.
Cố Minh Cảnh chậm rãi cúi người xuống, tiến lại gần cô.
Sở Tích ngửa người về phía sau, mặt cô nóng bừng bừng, ánh mắt bối rối liếc sang chỗ khác, ngay khi Cố Minh Cảnh định hôn thì cô bỗng vươn tay chỉ ra phía bờ sông, "Em, em muốn ngồi thuyền."
Sở Tích dứt lời, mặt cô đỏ lên.
Cố Minh Cảnh đành phải dừng lại, nhìn theo hướng cô chỉ, ở bến tàu có mấy chiếc thuyền nhỏ đang đậu ở đó đón khách.
Sở Tích cứ nhìn sang chỗ mấy chiếc thuyền, "Em muốn chèo thuyền."
Cố Minh Cảnh nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, nở nụ cười, "Được rồi."
Hai người nắm tay nhau đi sang đó, đường sông không rộng lắm, hai người bao một chiếc thuyền nhỏ cỡ mười người, người chèo thuyền là một ông lão người Pháp râu tóc bạc trắng ước chừng năm sáu mươi tuổi.
Nụ cười của ông ấy rất thân thiện, lúc hai người lên thuyền, Sở Tích còn nghe Cố Minh Cảnh nói chuyện với ông bằng tiếng Pháp.
Sau khi ngồi xuống thì cô hỏi Cố Minh Cảnh, "Hai người vừa nói gì thế?"
Cố Minh Cảnh ngồi xuống theo cô, "Không có gì."
Sở Tích bĩu môi, "Đồ keo kiệt."
Cảnh sắc sau khi ngồi trên thuyền và khi đứng trên bờ sông không giống nhau, lúc nãy đứng ở trên bờ thì dòng sông và thuyền là phong cảnh, còn bây giờ ngồi trên thuyền thì người đi trên bờ sông lại trở thành phong cảnh. Chiếc thuyền chầm chậm trôi trên dòng sông, trong lúc ngồi thuyền bọn họ sẽ đi qua vài kiến trúc đặc trưng của Paris như bảo tàng Louvre, tháp Eiffel, nhà thờ Đức bà Paris. Chẳng mấy chốc, Sở Tích đã nhìn thấy tòa tháp Eiffel sáng bừng trong đêm.
Buổi sáng cô đã ghé đây thăm một lần, xem ra hiệu quả dưới ánh đèn lại càng đẹp hơn, Sở Tích giơ điện thoại lên, sử dụng chức năng chụp ảnh ban đêm chụp một tấm ảnh.
Cố Minh Cảnh ngồi bên cạnh cô, anh nghiêng đầu ngắm nhìn tòa tháp, Sở Tích chụp tháp Eiffel xong, nhưng vẫn chưa thoát camera, cô đưa điện thoại sang chỗ Cố Minh Cảnh đang nghiêng đầu ngắm cảnh.
Tấm ảnh dường như không cần phải phát họa, chỉ cần cái gáy của người đàn ông và tòa tháp Eiffel bừng sáng trong đêm, Sở Tích hài lòng nhìn tấm ảnh này, cảm thấy trình chụp hình của mình đã nâng lên một tầm cao mới. Vì ảnh đã đẹp nên không cần phải chỉnh sửa gì, cô đăng thẳng lên tài khoản phụ của mình.
Bình thường không khoe tình cảm thì fan luôn soi ra rồi bảo cô khoe khoang tình cảm. Thế thì bây giờ cô quang minh chính đại khoe khoang một lần vậy.
Sau khi đăng ảnh lên, nhóm fan hâm mộ mới đầu chỉ chú ý đến tháp Eiffel, sau đó mới bị cái gáy của người đàn ông hấp dẫn.
[A a a a a a a a a đây là anh Cún hả?]
[Nói nhảm, không phải ảnh thì còn ai?]
[Hu hu hu Chó Con cuối cùng cũng khoe anh Cún lên rồi.]
[Tháp Eiffel đúng không? Chó Con và anh Cún đi Pháp chơi hả?!]
[Trời ơi có mỗi cái gáy thôi mà mị cũng thấy đẹp trai nữa!]
[Anh Cún đẹp trai hết sức! Bảo sao trị được Chó Con của chúng ta.]
[Không liên quan nhưng mà tóc anh Cún đẹp ghê, cô gái tóc ít hâm mộ quá. Gato.jpg]
[Hu hu cám ơn anh Cún đã khiến Chó Con trở thành blogger có đời sống XX tốt, chúc cuộc sống XX của hai người ngày càng tốt.]
Sở Tích, "..."
Vì sao một blogger làm đẹp như cô lại bị gắn liền với cụm ""sinh hoạt xx" này thế!
Đáng ghét.
Cố Minh Cảnh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại Sở Tích, "Em chụp anh hả?"
Sở Tích vội vàng tắt điện thoại, "Em bất cẩn nên lỡ chụp dính cái gáy anh thôi."
Cố Minh Cảnh, "Ồ? Thật à?"
Sở Tích le lưỡi, "Tin hay không thì kệ anh."
Trời đã sẫm tối, ông lão chèo thuyền đằng trước lắng nghe hai người nói chuyện, dù ngôn ngữ bất đồng nhưng ông vẫn nở nụ cười, dùng tiếng Pháp nhắc Cố Minh Cảnh hành trình bằng thuyền sắp kết thúc rồi.
Sở Tích hận sao mình không chịu học thêm một ngôn ngữ, cô hỏi anh, "Ông ấy nói gì thế anh?"
Cố Minh Cảnh, "Em lại đây anh nói cho nghe."
"Dạ." Sở Tích nhích sát lại gần anh.
Cố Minh Cảnh nở nụ cười, sau đó đôi môi ấm áp của anh dán lên môi cô.
"Ưm." Sở Tích trợn mắt, cảm nhận hơi thở của anh, cuối cùng cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Cây cầu lướt qua trên đỉnh đầu, bên tai là tiếng nước chảy dịu dàng, cả thế giới dường như đang xoay chậm lại, Sở Tích như không còn biết gì nữa, chỉ còn lại nụ hôn dịu dàng đến cực hạn của anh.
Đêm tối mang lại cảm giác an toàn, sự ngại ngùng và xấu hổ của cô đều biến thành hành động đáp lại nhẹ nhàng.
Không cần phải nói nhiều, hơi thở hòa quyện vào nhau, lướt qua rồi xâm nhập sâu, ông lão chèo thuyền mỉm cười quay đầu nhìn cặp đôi người nước ngoài đang hôn sâu trên thuyền của mình.
Nụ hôn này kéo dài đến khi thuyền cập bến mới kết thúc, Cố Minh Cảnh buông Sở Tích ra, anh khẽ vuốt tóc cô, nhìn ánh mắt dịu dàng trong bóng tối của cô.
Lúc ấy, trái tim anh mềm nhũn cả ra.
Hai người tiếp tục tản bộ đi về khách sạn.
Sở Tích nhìn điện thoại, Phó Bạch nhắn tin hỏi cô đang làm gì, có an toàn không.
Sở Tích trả lời lại rằng cô đang ở trong khách sạn, bảo anh ta cứ yên tâm.
Tiểu Nghiêm lại gửi tin nhắn Wechat sang, cô ấy nói bọn họ xem biểu diễn chắc đến 12 giờ mới về nên bảo Sở Tích ngủ trước, sau đó lại kích động khoe buổi biểu diễn hôm nay hot thế nào, cô không đi xem là tiếc lắm, còn gửi cho Sở Tích mấy tấm ảnh chụp sân khấu.
Trong đó có vài tấm vô cùng kích thích.
Sở Tích xem ảnh, tuy đêm nay hẹn hò với Cố Minh Cảnh rất lãng mạn, nhưng buổi biểu diễn của Moulin rouge rất nổi tiếng, bỏ lỡ nó thì quả thật đáng tiếc.
Nhưng nếu để cô chọn lại một lần nữa thì cô vẫn chọn Cố Minh Cảnh.
Sở Tích nhớ đến buổi tối hôm nay, hai người tản bộ dưới ánh chiều tà, ảnh chụp trên thuyền và nụ hôn kia, cô lại nở nụ cười.
Sau đó cô cúi đầu nhắn lại cho Tiểu Nghiêm, cho cô ấy chút mặt mũi, "A a a a a a a a a chị cũng muốn xem mấy anh đẹp trai cơ bắp biểu diễn, Khóc lóc.jpg"
Tiểu Nghiêm, "Em lén quay video lại nè, lát nữa em gửi cho chị."
Sở Tích, "Giỏi lắm, đúng là chị em tốt!"
Cố Minh Cảnh không hài lòng với kiểu vừa đi đường vừa cắm mặt vào điện thoại của Sở Tích, anh hỏi, "Em đang nói chuyện với ai thế?"
Sở Tích để điện thoại xuống, nhét tay vào túi áo khoác của anh, "Trợ lý của em."
Đến khách sạn, Sở Tích lại khôi phục lại dáng vẻ thám tử, cô không những tách ra khỏi Cố Minh Cảnh, mà mỗi một bước đi đều nhìn xung quanh xem có ai không.
Cố Minh Cảnh bất lực, "Không có phóng viên đâu."
Sở Tích, "Phòng cháy, phòng trộm, phòng Hạ Kiều."
Cố Minh Cảnh, "..."
Anh đưa Sở Tích về phòng rồi mới phát hiện ra không thấy người đại diện và trợ lý của cô đâu, thế nên anh hỏi, "Mấy người đại diện của em đâu rồi?"
Sở Tích, "Bọn họ ra ngoài chơi rồi, 12 giờ mới về."
Cô ôm cánh tay của anh nũng nịu, "Nếu không thì anh nghĩ sao em có thể ra ngoài một mình với anh. Mấy hôm nay anh không thể để bọn họ phát hiện ra, tủi thân cho anh rồi."
Không thể công khai tình cảm với công chúng cũng được, đằng này còn phải giấu luôn cả người đại diện, mặt Cố Minh Cảnh đen thui, hừ một tiếng đáp lại.
Sở Tích bĩu môi, "Anh đừng buồn, anh có biết vì anh mà tối nay em đã bỏ lỡ cái gì không?"
Cố Minh Cảnh nhíu mày, "Bỏ lỡ cái gì?"
"Bỏ lỡ..." Lời định nói như xương cá mắc ở cổ họng Sở Tích, cô quay đi chỗ khác, "Anh đừng để ý, dù sao thì đó cũng là một hoạt động có nội dung vô cùng phong phú."
Cố Minh Cảnh thấy có nội tình nhưng anh không hỏi nữa.
Sở Tích ngẩng đầu nhìn đồng hồ thấy đã không còn sớm nữa.
Cô bối rối không biết phải làm sao để đuổi khách đây.
Mặc dù vừa nhìn vào thì chỉ thấy tình yêu của hai người thật trong sáng, nhưng kể từ khi có hoạt động không phù hợp với thiếu nhi kia thì bọn họ đã trở thành đôi vợ chồng già, dù anh có ở lại một đêm thì cũng không sao. Nhưng đám người Phó Bạch và mấy người trong tòa sọan có thể đến gặp cô bất cứ lúc nào, nếu bị phát hiện thì không tốt lắm.
Lúc nãy mặt anh đã đen như đít nồi, bây giờ vì nguyên nhân này mà cô đuổi anh về, không biết người đàn ông nhỏ mọn này sẽ khó chịu thế nào nữa.
Sở Tích quyết định ra chiêu quan tâm lo lắng trước, "Bị lệch múi giờ có mệt không anh?"
Cố Minh Cảnh, "Anh quen rồi."
"À." Sở Tích gật đầu, lại hỏi anh, "Anh có muốn uống gì không? Cà phê hay nước ép, em đi lấy cho anh nha."
Cố Minh Cảnh, "Nước lọc đi."
Sở Tích chạy đi rót nước cho anh.
Cô vừa đi, điện thoại đặt trên sofa sáng lên.
Cố Minh Cảnh nhìn thoáng qua, điện thoại của cô vẫn chưa khóa màn hình.
...
Sở Tích rót nước quay trở lại.
"Đây anh." Cô đặt ly nước vào tay Cố Minh Cảnh, nhìn anh uống nước, đôi mắt sáng lên, "Uống xong ly nước này thì anh về phòng anh đi nhé?"
Nhưng anh lại có gì là lạ khác hẳn với trước khi cô đi rót nước, anh đặt ly nước xuống rồi nhìn cô, "Anh đi rồi thì em làm gì?"
Sở Tích, "Dĩ nhiên là em..."
Cố Minh Cảnh, "Xem mấy anh đẹp trai cơ bắp cởi trần biểu diễn?"
*Mấy anh đẹp trai cơ bắp của chị nhà đây:
***
Cùng đếm ngược đến màn công khai của hai anh chị nào!!! Hai chương nữa nhé! Mọi người mau mau ủn mông cô gái nào!! =))))
Bình luận facebook