Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
Nghe được giọng nói của nàng, hắn mới hoàn hồn, thì ra tân nương của hắn đã bắt đầu không kiên nhẫn. Hắn mím miệng cười khẽ, dắt tay nàng, đi về phía mép giường. Hắn nhưng không nghĩ nhanh như vậy khiến cho nàng nhận ra hắn, hắn còn muốn tiếp tục trêu cợt nàng một chút.
“Không vội, khăn voan sau đó lại vén. Người Triệu quốc chúng ta thành thân có một quy củ, ở trước khi tân lang vén lên khăn voan của tân nương, tân nương cần phải thổ lộ cõi lòng với tân lang, hơn nữa hứa hẹn một đời một kiếp yêu tân lang, đối với hắn không rời không bỏ.”
Hàn Linh rối rắm, hổn hển nói: “Đây là quy củ cái quỷ gì? Không phải hẳn là trái lại, tân lang hứa hẹn với tân nương sao?”
Hiên Viên Thần mím miệng cười trộm, ra vẻ nghiêm túc nói: “Ta nói, đây là quy củ của Triệu quốc.”
“Phiền toái!” Hàn Linh bĩu môi, nói, “Được rồi, hứa hẹn liền hứa hẹn. Ta Hàn Linh…… Đúng rồi, ta còn không biết ngươi tên là gì đâu.”
“Kêu ta, Thần.”
Hàn Linh ở phía dưới khăn voan nhịn không được run lập cập, tên này nói được, thật là buồn nôn đến có thể, trong lòng nói ta giống như cùng ngươi còn chưa phải thân như vậy đi, đại ca?
“Ta Hàn Linh hứa hẹn, một đời một kiếp yêu Thần, đối với hắn không rời không bỏ.”
Hiên Viên Thần nghe lời thề của nàng, tuy biết nàng cũng không phải là thiệt tình, hắn vẫn là lừa mình dối người mà cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, vội vàng lại bỏ thêm câu: “Nếu như vi phạm lời thề, liền bị ngũ lôi oanh đỉnh*.”
* Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
“Muốn hay không tuyệt tình như vậy?” Nàng vốn là trong lòng nghĩ, ai ngờ nhất thời miệng không giữ cửa liền nói ra.
Hiên Viên Thần để sát vào bên tai nàng, nói: “Chẳng lẽ nàng chỉ là thuận miệng nói thôi, đều không phải là thiệt tình?”
Hàn Linh hít sâu một hơi, âm thầm nói với chính mình, ta nhịn!
“Ta Hàn Linh nếu như vi phạm lời thề, liền bị ngũ lôi oanh đỉnh.” Ở trong lòng vội vàng bỏ thêm câu, “Sau đó may mắn không chết.”
“Bây giờ được rồi chứ? Ngươi lại không vén khăn voan, ta có thể tự mình vén.” Nàng thật sự là không kiên nhẫn, còn không phải là vào cái động phòng, tuy rằng nàng thành thân thời điểm, chưa kịp vào động phòng, nhưng mà ngẫm lại cũng biết còn không phải là như vậy hồi sự sao, đâu có như hắn phiền toái như vậy?
“Từ từ!” Hiên Viên Thần lại còn không hài lòng, còn nói thêm, “Trừ bỏ lời thề, còn có một việc phải làm.”
Hàn Linh thật sự là nhịn không được, trực tiếp ngồi ở trên giường, hét lên với hắn: “Đại ca, ngươi có thể một lần đem chuyện này đều nói xong hay không? Ta nhưng không rảnh cùng ngươi ở chỗ này dây dưa, tỷ ta thật sự vội đó.”
Hiên Viên Thần vui cười kề sát vào nàng, nói: “Nàng vội cái gì? Hay là…… nàng chờ không kịp muốn cùng vi phu ta động phòng?”
“Mẹ nó, ngươi thế nào cũng phải bức ta nổi điên có phải hay không?” Hàn Linh rốt cuộc nhịn không được, đẩy tay chính là một chưởng đánh ra, Hiên Viên Thần đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cũng đánh lại một chưởng. Hai cổ chưởng phong nối tiếp, trong đại điện tức khắc cuồng phong gào thét, hai cao thủ thiên giai quyết đấu, không hủy đại điện đi, vậy còn xem như tốt. Trong đại điện vật dễ cháy sớm ở sau khi Hàn Linh đánh ra chưởng thứ nhất liền dập tắt, toàn bộ đại điện một mảnh đen như mực, mà hai bóng người ở bên trong xông lên đánh, ai cũng không thoái nhượng.
Các đệ tử vốn là tránh ở ngoài điện rình coi thiếu chủ động phòng thấy vậy, đều là kinh ngạc cảm thán, “tình hình chiến đấu” này cũng quá hơi kịch liệt đi?
Trong bóng đêm, Hàn Linh cảm giác thực lực của đối phương vô cùng cường thịnh, chính mình muốn chiến thắng hắn rất khó khăn, mà hắn muốn chế phục nàng cũng không phải dễ dàng như vậy. Vì tự tôn, vì nắm giữ quyền khống chế, nói cái gì, nàng cũng không thể nhận thua. Mà Hiên Viên Thần bên này, đối với nàng đột nhiên luyện thành võ công và nội lực cao thâm cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hai người ngươi tới ta đi, thế nhưng đánh đến càng ngày càng hăng hái.
Đệ tử ở ngoài điện lúc trước cho rằng hai người là đang hắc hưu hắc hưu**, đợi nhìn thấy bên trong thanh âm bàn ghế bị ném đi và thanh âm ly bị vỡ nát càng ngày càng thường xuyên, lúc này mới cảm thấy có chút không thích hợp. Đệ tử cơ linh*** chút vội vàng chạy tới bẩm báo với điện chủ.
** Hắc hưu: tiếng giường kẽo kẹt khi hai người vận động kịch liệt.
*** Cơ linh (机灵): Thông minh, nhanh nhẹn, khéo léo.
Hiên Viên Nghịch Thiên ở chính mình trong đại điện từ lâu cảm ứng được động phòng động tĩnh, hắn nhíu lại hạ mày, trước nay mặt vô biểu tình trên mặt cũng hiện ra một mạt nhợt nhạt ý cười, tựa hồ nhớ tới cái gì chuyện cũ, lâm vào trầm tư.
“Điện chủ, thiếu chủ cùng tân Thiếu phu nhân ở trong phòng đánh nhau rồi.”
“Theo bọn họ đi thôi, không cần phải để ý tới.”
Đệ tử tiến đến bẩm báo rất là kinh ngạc, điện chủ thế nhưng nói không đáng để ý tới, vậy nếu là thật ra mạng người nên làm cái gì bây giờ? Hắn cũng không dám giáp mặt chất vấn điện chủ, bộ dáng điện chủ phát hỏa hắn từng gặp qua, hắn nhấc tay một cái, chết chính là mấy chục mạng người, hắn nào dám chọc giận hắn?
Đợi sau khi đệ tử rời khỏi, Hiên Viên Nghịch Thiên chuyển mắt nhìn về phía bức họa ở trên tường, nhân vật trong tranh ở trong ánh nến leo lắt có vẻ càng thêm vũ mị động lòng người. Nhớ trước đây, khi mới gặp nàng chính là không đánh không quen nhau, nàng là cung chủ Lăng Tiên Cung, mà hắn là điện chủ Vô Ảnh Điện, bọn họ võ công tương đương, địa vị tương đương, vốn nên là một đôi thích hợp nhất. Ai có thể nghĩ đến chuyện đời khó lường, trời có mưa gió thất thường, vận mệnh vẫn là đưa bọn họ tách ra……
Hắn chưa bao giờ tin mệnh, chỉ cần có thể cùng nàng ở bên nhau, hắn cho dù nghịch thiên mà đi, cũng không sở sợ hãi. Nhưng mà, nàng lại vô tình mà phản bội hắn, ủy thân gả cho quốc quân Hàn quốc, chỉ vì nàng gặp được hắn cùng khác nữ tử ở bên nhau. Hắn hận, hận nàng, hận mọi người hại bọn họ tách ra, nhưng mà hắn chung quy vẫn là bại bởi nàng, nàng thà rằng chết, cũng không muốn quay đầu lại liếc hắn một cái.
Là nàng cho hắn hạ chú, để cho hắn bảo vệ cho hứa hẹn, cả đời không được rời khỏi Vô Ảnh Điện nửa bước. Hắn có thể không tuân thủ hứa hẹn, không ai có trói buộc thúc hắn, nhưng mà, hắn trước sau qua không được cửa này của mình. Chỉ vì một câu trước khi chết của nàng, dùng hành động của hắn chứng minh tình yêu với nàng, như vậy kiếp sau, nàng liền trở lại bên người hắn. Hắn biết, nàng là sợ hắn trả thù Hàn Hoàng cùng nữ nhi của nàng, cho nên muốn vây khốn hắn, hắn lại cam tâm tình nguyện, vây hãm tuân theo lời hứa hẹn hoang đường này, mong đợi kiếp sau. Có lẽ kiếp sau thật sự có thể gặp lại nàng, cùng nàng tương tư bên nhau, hắn thật là đáng buồn?
Trong lúc cảm xúc dao động, hắn bỗng nhiên cảm giác được một tia khác thường, trước mắt hắn chợt sáng, nhận thấy được có cao thủ lẻn vào xung quanh phòng hắn. Thân mình hắn nhoáng lên, bóng dáng liền biến mất.
Động phòng bên này, Hàn Linh và Hiên Viên Thần hai người vẫn là đánh đến khó hoà giải, Hiên Viên Thần thực lực kỳ thật so với nàng cao một chút, sợ không cẩn thận làm bị thương đến nàng, cho nên hắn không có dùng ra toàn lực, mà Hàn Linh thì hoàn toàn tương phản, toàn lực đối chiến. Một đi một về, Hàn Linh thể lực giảm xuống thật sự mau, trái lại Hiên Viên Thần liền rõ ràng chiếm ưu thế, tinh thần vẫn dư thừa như cũ, hô hấp vững vàng.
Một canh giờ sau, Hàn Linh rốt cuộc kiên trì không được, thở hồng hộc mà ngừng tay.
“Tạm dừng! Để cho ta thở một hơi, chúng ta lại tiếp tục.”
“Được a, vậy chúng ta động phòng trước.”
Hiên Viên Thần đánh lén một cái, bắt nàng tới trên giường, thân thể nóng bỏng mang theo chút mồ hôi. Ôm lấy nàng, lòng hắn một trận kinh hoàng. Hàn Linh bị hắn thình lình xảy ra đánh lén hoảng sợ, nhưng mà lúc này nàng đã hao hết thể lực, không cách nào tránh thoát hắn, trong lòng thẳng mắng hắn đê tiện, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Khăn voan trên đầu sớm đã trong lúc đánh nhau rơi xuống, mũ phượng khăn quàng vai trên người cũng bị nàng cảm thấy vướng bận mà cởi bỏ, bây giờ trên người nàng chỉ ăn mặc áo đơn mỏng manh, còn dính một chút mồ hôi. Hiên Viên Thần trong bóng đêm vuốt ve gò má của nàng, thấp thấp mà ngâm khẽ nói: “Linh nhi, ta thật không nghĩ tới chúng ta thế nhưng thành thân, ta không phải đang nằm mơ đi?”
Hàn Linh hơi kinh ngạc, nghe giọng điệu hắn làm sao lại quái dị như vậy, giống như bọn họ từ trước liền giống như quen biết. Vốn là muốn tránh thoát hắn tay cũng đình chỉ động tác, nàng tò mò hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai, chúng ta quen biết sao?”
“Thật không nhớ rõ ta? Nàng như vậy, ta chính là sẽ thật thương tâm.”
Giọng điệu của hắn càng ngày càng làm nàng tò mò: “Ngươi rốt cuộc là ai? Chúng ta trước kia gặp qua?”
“Như vậy, có lẽ có thể làm nàng nhớ lại.” Giọng nói khàn khàn của hắn vừa dứt, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi nàng, sâu nặng mà triền miên hôn, mang theo tính chất đoạt lấy, nàng dần dần bị một cổ hơi thở dày đặc bao phủ lên.
Hôn môi? Chẳng lẽ là bọn họ đã từng hôn môi qua?
Hàn Linh bắt đầu chậm rãi nhớ lại, chính mình rốt cuộc cùng những mỹ nam đó từng có trải qua hôn môi. Hiên Viên Thần nếu là biết suy nghĩ trong lòng lúc này của nàng, nhất định tức giận đến nổ tung. Hồi ức tốt đẹp nhất ở trong lòng hắn, tới rồi nơi này của nàng, lại là ở trong đầu tìm tòi ký ức dấu hôn.
Thủy Mộ Hoa? Không đúng không đúng, giọng nói của Mộ Hoa, nàng không có khả năng không nhớ rõ.
Sở Mặc? Không có khả năng, bây giờ hắn nhất định là bị Bắc Thần Hi giam ở chỗ bí mật nào đó rồi.
Dạ Ma Thiên, Long Chi Dực mấy người bọn họ liền càng không có thể, giọng nói của bọn họ, cái nào nàng không phải vừa nghe là có thể nhận ra tới? Vậy rốt cuộc là ai đây?
Cảm giác được nàng không chuyên tâm, Hiên Viên Thần tàn nhẫn cắn xuống môi dưới của nàng khiển trách, Hàn Linh bỗng nhiên trong lòng sáng tỏ, nhớ tới soái ca trong sơn cốc kia cùng nhau tìm kiếm Ngưng Hương Thảo, như thế nào lại quên mất hắn chứ?
“Tội lỗi, tội lỗi!” Nàng mồm miệng không rõ mà nói thầm câu.
Hiên Viên Thần buông lỏng ra môi nàng, nghe không rõ nàng rốt cuộc đang nói cái gì.
“Nhớ tới rồi sao?”
Hắn hơi thở chưa ổn, tim đập cũng còn đang trên đường cao tốc chạy băng băng.
Hàn Linh bình ổn hô hấp của mình, đứt quãng mà nói: “Thì ra là ngươi a…… nam miệng thúi!”
Hiên Viên Thần vừa nghe thấy ba chữ phía sau, mày nhăn lại, thì ra hắn ở trong cảm nhận của nàng lại là cái ấn tượng như vậy!
“Bây giờ ta chính là phu quân của nàng, về sau không được nhắc lại ba chữ kia.”
Hàn Linh hơi sửng sốt, hô to nói: “Cái này tính như thế nào? Chúng ta lại không có thật sự thành thân, như thế nào tính là phu thê?”
Hiên Viên Thần cong môi nói: “Như thế nào không tính? Mới vừa rồi nàng ngay cả lời thề đều đã nói, chẳng lẽ nàng muốn bị ngũ lôi oanh đỉnh?”
Hàn Linh kêu lên: “À, thì ra ngươi ở chỗ này thiết kế lừa ta ư? Có ngươi nham hiểm như vậy sao? Ta nếu sớm biết là ngươi, ta sao có thể còn thành thân với ngươi?”
Nghe được lời này, sắc mặt Hiên Viên Thần ảm đạm xuống, thì ra nàng không phải thiệt tình muốn gả cho chính mình……
“Không vội, khăn voan sau đó lại vén. Người Triệu quốc chúng ta thành thân có một quy củ, ở trước khi tân lang vén lên khăn voan của tân nương, tân nương cần phải thổ lộ cõi lòng với tân lang, hơn nữa hứa hẹn một đời một kiếp yêu tân lang, đối với hắn không rời không bỏ.”
Hàn Linh rối rắm, hổn hển nói: “Đây là quy củ cái quỷ gì? Không phải hẳn là trái lại, tân lang hứa hẹn với tân nương sao?”
Hiên Viên Thần mím miệng cười trộm, ra vẻ nghiêm túc nói: “Ta nói, đây là quy củ của Triệu quốc.”
“Phiền toái!” Hàn Linh bĩu môi, nói, “Được rồi, hứa hẹn liền hứa hẹn. Ta Hàn Linh…… Đúng rồi, ta còn không biết ngươi tên là gì đâu.”
“Kêu ta, Thần.”
Hàn Linh ở phía dưới khăn voan nhịn không được run lập cập, tên này nói được, thật là buồn nôn đến có thể, trong lòng nói ta giống như cùng ngươi còn chưa phải thân như vậy đi, đại ca?
“Ta Hàn Linh hứa hẹn, một đời một kiếp yêu Thần, đối với hắn không rời không bỏ.”
Hiên Viên Thần nghe lời thề của nàng, tuy biết nàng cũng không phải là thiệt tình, hắn vẫn là lừa mình dối người mà cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, vội vàng lại bỏ thêm câu: “Nếu như vi phạm lời thề, liền bị ngũ lôi oanh đỉnh*.”
* Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
“Muốn hay không tuyệt tình như vậy?” Nàng vốn là trong lòng nghĩ, ai ngờ nhất thời miệng không giữ cửa liền nói ra.
Hiên Viên Thần để sát vào bên tai nàng, nói: “Chẳng lẽ nàng chỉ là thuận miệng nói thôi, đều không phải là thiệt tình?”
Hàn Linh hít sâu một hơi, âm thầm nói với chính mình, ta nhịn!
“Ta Hàn Linh nếu như vi phạm lời thề, liền bị ngũ lôi oanh đỉnh.” Ở trong lòng vội vàng bỏ thêm câu, “Sau đó may mắn không chết.”
“Bây giờ được rồi chứ? Ngươi lại không vén khăn voan, ta có thể tự mình vén.” Nàng thật sự là không kiên nhẫn, còn không phải là vào cái động phòng, tuy rằng nàng thành thân thời điểm, chưa kịp vào động phòng, nhưng mà ngẫm lại cũng biết còn không phải là như vậy hồi sự sao, đâu có như hắn phiền toái như vậy?
“Từ từ!” Hiên Viên Thần lại còn không hài lòng, còn nói thêm, “Trừ bỏ lời thề, còn có một việc phải làm.”
Hàn Linh thật sự là nhịn không được, trực tiếp ngồi ở trên giường, hét lên với hắn: “Đại ca, ngươi có thể một lần đem chuyện này đều nói xong hay không? Ta nhưng không rảnh cùng ngươi ở chỗ này dây dưa, tỷ ta thật sự vội đó.”
Hiên Viên Thần vui cười kề sát vào nàng, nói: “Nàng vội cái gì? Hay là…… nàng chờ không kịp muốn cùng vi phu ta động phòng?”
“Mẹ nó, ngươi thế nào cũng phải bức ta nổi điên có phải hay không?” Hàn Linh rốt cuộc nhịn không được, đẩy tay chính là một chưởng đánh ra, Hiên Viên Thần đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cũng đánh lại một chưởng. Hai cổ chưởng phong nối tiếp, trong đại điện tức khắc cuồng phong gào thét, hai cao thủ thiên giai quyết đấu, không hủy đại điện đi, vậy còn xem như tốt. Trong đại điện vật dễ cháy sớm ở sau khi Hàn Linh đánh ra chưởng thứ nhất liền dập tắt, toàn bộ đại điện một mảnh đen như mực, mà hai bóng người ở bên trong xông lên đánh, ai cũng không thoái nhượng.
Các đệ tử vốn là tránh ở ngoài điện rình coi thiếu chủ động phòng thấy vậy, đều là kinh ngạc cảm thán, “tình hình chiến đấu” này cũng quá hơi kịch liệt đi?
Trong bóng đêm, Hàn Linh cảm giác thực lực của đối phương vô cùng cường thịnh, chính mình muốn chiến thắng hắn rất khó khăn, mà hắn muốn chế phục nàng cũng không phải dễ dàng như vậy. Vì tự tôn, vì nắm giữ quyền khống chế, nói cái gì, nàng cũng không thể nhận thua. Mà Hiên Viên Thần bên này, đối với nàng đột nhiên luyện thành võ công và nội lực cao thâm cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hai người ngươi tới ta đi, thế nhưng đánh đến càng ngày càng hăng hái.
Đệ tử ở ngoài điện lúc trước cho rằng hai người là đang hắc hưu hắc hưu**, đợi nhìn thấy bên trong thanh âm bàn ghế bị ném đi và thanh âm ly bị vỡ nát càng ngày càng thường xuyên, lúc này mới cảm thấy có chút không thích hợp. Đệ tử cơ linh*** chút vội vàng chạy tới bẩm báo với điện chủ.
** Hắc hưu: tiếng giường kẽo kẹt khi hai người vận động kịch liệt.
*** Cơ linh (机灵): Thông minh, nhanh nhẹn, khéo léo.
Hiên Viên Nghịch Thiên ở chính mình trong đại điện từ lâu cảm ứng được động phòng động tĩnh, hắn nhíu lại hạ mày, trước nay mặt vô biểu tình trên mặt cũng hiện ra một mạt nhợt nhạt ý cười, tựa hồ nhớ tới cái gì chuyện cũ, lâm vào trầm tư.
“Điện chủ, thiếu chủ cùng tân Thiếu phu nhân ở trong phòng đánh nhau rồi.”
“Theo bọn họ đi thôi, không cần phải để ý tới.”
Đệ tử tiến đến bẩm báo rất là kinh ngạc, điện chủ thế nhưng nói không đáng để ý tới, vậy nếu là thật ra mạng người nên làm cái gì bây giờ? Hắn cũng không dám giáp mặt chất vấn điện chủ, bộ dáng điện chủ phát hỏa hắn từng gặp qua, hắn nhấc tay một cái, chết chính là mấy chục mạng người, hắn nào dám chọc giận hắn?
Đợi sau khi đệ tử rời khỏi, Hiên Viên Nghịch Thiên chuyển mắt nhìn về phía bức họa ở trên tường, nhân vật trong tranh ở trong ánh nến leo lắt có vẻ càng thêm vũ mị động lòng người. Nhớ trước đây, khi mới gặp nàng chính là không đánh không quen nhau, nàng là cung chủ Lăng Tiên Cung, mà hắn là điện chủ Vô Ảnh Điện, bọn họ võ công tương đương, địa vị tương đương, vốn nên là một đôi thích hợp nhất. Ai có thể nghĩ đến chuyện đời khó lường, trời có mưa gió thất thường, vận mệnh vẫn là đưa bọn họ tách ra……
Hắn chưa bao giờ tin mệnh, chỉ cần có thể cùng nàng ở bên nhau, hắn cho dù nghịch thiên mà đi, cũng không sở sợ hãi. Nhưng mà, nàng lại vô tình mà phản bội hắn, ủy thân gả cho quốc quân Hàn quốc, chỉ vì nàng gặp được hắn cùng khác nữ tử ở bên nhau. Hắn hận, hận nàng, hận mọi người hại bọn họ tách ra, nhưng mà hắn chung quy vẫn là bại bởi nàng, nàng thà rằng chết, cũng không muốn quay đầu lại liếc hắn một cái.
Là nàng cho hắn hạ chú, để cho hắn bảo vệ cho hứa hẹn, cả đời không được rời khỏi Vô Ảnh Điện nửa bước. Hắn có thể không tuân thủ hứa hẹn, không ai có trói buộc thúc hắn, nhưng mà, hắn trước sau qua không được cửa này của mình. Chỉ vì một câu trước khi chết của nàng, dùng hành động của hắn chứng minh tình yêu với nàng, như vậy kiếp sau, nàng liền trở lại bên người hắn. Hắn biết, nàng là sợ hắn trả thù Hàn Hoàng cùng nữ nhi của nàng, cho nên muốn vây khốn hắn, hắn lại cam tâm tình nguyện, vây hãm tuân theo lời hứa hẹn hoang đường này, mong đợi kiếp sau. Có lẽ kiếp sau thật sự có thể gặp lại nàng, cùng nàng tương tư bên nhau, hắn thật là đáng buồn?
Trong lúc cảm xúc dao động, hắn bỗng nhiên cảm giác được một tia khác thường, trước mắt hắn chợt sáng, nhận thấy được có cao thủ lẻn vào xung quanh phòng hắn. Thân mình hắn nhoáng lên, bóng dáng liền biến mất.
Động phòng bên này, Hàn Linh và Hiên Viên Thần hai người vẫn là đánh đến khó hoà giải, Hiên Viên Thần thực lực kỳ thật so với nàng cao một chút, sợ không cẩn thận làm bị thương đến nàng, cho nên hắn không có dùng ra toàn lực, mà Hàn Linh thì hoàn toàn tương phản, toàn lực đối chiến. Một đi một về, Hàn Linh thể lực giảm xuống thật sự mau, trái lại Hiên Viên Thần liền rõ ràng chiếm ưu thế, tinh thần vẫn dư thừa như cũ, hô hấp vững vàng.
Một canh giờ sau, Hàn Linh rốt cuộc kiên trì không được, thở hồng hộc mà ngừng tay.
“Tạm dừng! Để cho ta thở một hơi, chúng ta lại tiếp tục.”
“Được a, vậy chúng ta động phòng trước.”
Hiên Viên Thần đánh lén một cái, bắt nàng tới trên giường, thân thể nóng bỏng mang theo chút mồ hôi. Ôm lấy nàng, lòng hắn một trận kinh hoàng. Hàn Linh bị hắn thình lình xảy ra đánh lén hoảng sợ, nhưng mà lúc này nàng đã hao hết thể lực, không cách nào tránh thoát hắn, trong lòng thẳng mắng hắn đê tiện, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Khăn voan trên đầu sớm đã trong lúc đánh nhau rơi xuống, mũ phượng khăn quàng vai trên người cũng bị nàng cảm thấy vướng bận mà cởi bỏ, bây giờ trên người nàng chỉ ăn mặc áo đơn mỏng manh, còn dính một chút mồ hôi. Hiên Viên Thần trong bóng đêm vuốt ve gò má của nàng, thấp thấp mà ngâm khẽ nói: “Linh nhi, ta thật không nghĩ tới chúng ta thế nhưng thành thân, ta không phải đang nằm mơ đi?”
Hàn Linh hơi kinh ngạc, nghe giọng điệu hắn làm sao lại quái dị như vậy, giống như bọn họ từ trước liền giống như quen biết. Vốn là muốn tránh thoát hắn tay cũng đình chỉ động tác, nàng tò mò hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai, chúng ta quen biết sao?”
“Thật không nhớ rõ ta? Nàng như vậy, ta chính là sẽ thật thương tâm.”
Giọng điệu của hắn càng ngày càng làm nàng tò mò: “Ngươi rốt cuộc là ai? Chúng ta trước kia gặp qua?”
“Như vậy, có lẽ có thể làm nàng nhớ lại.” Giọng nói khàn khàn của hắn vừa dứt, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi nàng, sâu nặng mà triền miên hôn, mang theo tính chất đoạt lấy, nàng dần dần bị một cổ hơi thở dày đặc bao phủ lên.
Hôn môi? Chẳng lẽ là bọn họ đã từng hôn môi qua?
Hàn Linh bắt đầu chậm rãi nhớ lại, chính mình rốt cuộc cùng những mỹ nam đó từng có trải qua hôn môi. Hiên Viên Thần nếu là biết suy nghĩ trong lòng lúc này của nàng, nhất định tức giận đến nổ tung. Hồi ức tốt đẹp nhất ở trong lòng hắn, tới rồi nơi này của nàng, lại là ở trong đầu tìm tòi ký ức dấu hôn.
Thủy Mộ Hoa? Không đúng không đúng, giọng nói của Mộ Hoa, nàng không có khả năng không nhớ rõ.
Sở Mặc? Không có khả năng, bây giờ hắn nhất định là bị Bắc Thần Hi giam ở chỗ bí mật nào đó rồi.
Dạ Ma Thiên, Long Chi Dực mấy người bọn họ liền càng không có thể, giọng nói của bọn họ, cái nào nàng không phải vừa nghe là có thể nhận ra tới? Vậy rốt cuộc là ai đây?
Cảm giác được nàng không chuyên tâm, Hiên Viên Thần tàn nhẫn cắn xuống môi dưới của nàng khiển trách, Hàn Linh bỗng nhiên trong lòng sáng tỏ, nhớ tới soái ca trong sơn cốc kia cùng nhau tìm kiếm Ngưng Hương Thảo, như thế nào lại quên mất hắn chứ?
“Tội lỗi, tội lỗi!” Nàng mồm miệng không rõ mà nói thầm câu.
Hiên Viên Thần buông lỏng ra môi nàng, nghe không rõ nàng rốt cuộc đang nói cái gì.
“Nhớ tới rồi sao?”
Hắn hơi thở chưa ổn, tim đập cũng còn đang trên đường cao tốc chạy băng băng.
Hàn Linh bình ổn hô hấp của mình, đứt quãng mà nói: “Thì ra là ngươi a…… nam miệng thúi!”
Hiên Viên Thần vừa nghe thấy ba chữ phía sau, mày nhăn lại, thì ra hắn ở trong cảm nhận của nàng lại là cái ấn tượng như vậy!
“Bây giờ ta chính là phu quân của nàng, về sau không được nhắc lại ba chữ kia.”
Hàn Linh hơi sửng sốt, hô to nói: “Cái này tính như thế nào? Chúng ta lại không có thật sự thành thân, như thế nào tính là phu thê?”
Hiên Viên Thần cong môi nói: “Như thế nào không tính? Mới vừa rồi nàng ngay cả lời thề đều đã nói, chẳng lẽ nàng muốn bị ngũ lôi oanh đỉnh?”
Hàn Linh kêu lên: “À, thì ra ngươi ở chỗ này thiết kế lừa ta ư? Có ngươi nham hiểm như vậy sao? Ta nếu sớm biết là ngươi, ta sao có thể còn thành thân với ngươi?”
Nghe được lời này, sắc mặt Hiên Viên Thần ảm đạm xuống, thì ra nàng không phải thiệt tình muốn gả cho chính mình……
Bình luận facebook