Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Khi lại ngẩng đầu nhìn hắn, bắt giữ được trong con ngươi lam một tia cảm xúc mất mát, Hàn Linh không khỏi khiếp sợ, có loại cảm giác khác thường chảy xuôi qua trước ngực.
“Hi, ngươi dưỡng thương thật tốt, ta xuống núi mua thêm chút thuốc trị thương cho ngươi, thương thế của ngươi rất nhanh là có thể khỏi.”
Sắc mặt của Triệu Hi hơi thoáng, tựa như kinh ngạc, lại tựa như kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng): “Ngươi kêu ta là gì?”
Hàn Linh cũng không biết vì sao sẽ đột nhiên buột miệng thốt ra kêu nick name của hắn, mờ mịt nói: “Hi, không dễ nghe sao?”
Một nụ cười tươi rực rỡ nở rộ ở bên môi của hắn, hắn mỉm cười gật đầu nói: “Được, về sau ngươi đều kêu ta như vậy.”
Xuống núi tiến đến dãy rừng phong, bởi vì Triệu Hi nàng thả Long Chi Dực bồ câu (?), trong lòng có chút băn khoăn. Nàng không thích sự tình thật không rõ ràng, cho nên nàng vẫn là cố ý chạy tới nói với hắn sáng tỏ một phen.
Lúc Hàn Linh đi vào chỗ sâu trong rừng phong, Long Chi Dực khuất thân nghiêng ngồi dựa vào bên cạnh cây phong, tay phải cầm kiếm, sắc mặt có chút kém. Nghe được tiếng bước chân của nàng, hắn đứng lên, tay cầm kiếm ở góc độ nàng không thể thấy hơi hơi run rẩy.
Nàng không có nhìn ra hắn bị thương, chỉ là thẳng thắn nói mới vừa rồi gặp gỡ Triệu Hi, là nguyên do cho nên đến trễ. Sắc mặt của hắn không có bất luận biến hóa gì, nhìn không ra vui giận, chỉ là nhàn nhạt nói tiếng “Đã biết”, liền rời khỏi rừng phong trước nàng một bước. Nàng có chút tức giận, từ khi biết hắn đến bây giờ, hắn đối với nàng vẫn là thái độ lạnh nhạt nhất quán việc công xử theo phép công. Nếu là ở hiện đại, nhưng thật ra hắn là một cấp dưới không tồi, nhưng tuyệt đối không phải là một bằng hữu tốt.
Nàng không để ý tới hắn nữa, ra thư viện liền đi về phía dưới chân núi. Băng Tư vẫn là trước sau như một mà đi theo ở phía sau nàng, vẫn luôn vẫn duy trì khoảng cách ba bước.
Mới vừa đi một phần ba đường núi, nàng liền có chút ăn không tiêu, ngừng ở bên đường núi, vẫy tay với Băng Tư: “Ta đi không nổi nữa, ngươi xuống núi mua thuốc đi, ta trở về thư viện chờ ngươi.” Băng Tư do dự một hồi, gật đầu đồng ý, bỏ nàng xuống hướng về phía dưới chân núi tiếp tục lên đường. Hắn thi triển khinh công, sau khi lên xuống thì người đã ở bên ngoài mấy dặm, xem ra công phu mèo quào này của nàng còn xa xa chưa đủ, lại phải gia tăng luyện tập võ công mới được.
Lúc này đã gần đến cuối thu, cảnh vật ở trong núi mơ hồ mang theo một tầng màu vàng, hẳn là một phen phong tình.
Hàn Linh ngồi xổm trên tảng đá lớn ở bên đường núi, thản nhiên mà thưởng thức phong cảnh ở xung quanh, giả vờ nghỉ ngơi chút. Không hiểu mà đi vào thế giới này, trên người tự dưng trúng độc, bị lão cha uy hiếp, còn có nguy cơ tiềm tàng ở trong thư viện, cảm giác thật sự mệt mỏi quá. Nhận biết những người ở bên người này, chỉ có Dạ Ma Thiên để cho nàng có cảm giác được ấm áp và vui vẻ, chính là nàng lại không thể hoàn toàn ỷ lại vào hắn. Phải tự mình đối mặt, vẫn là phải tự mình đối mặt, muốn sống sót ở thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể đứng ở chỗ bất bại, bởi vậy, ngôi vị nữ hoàng nàng nhất định phải có được.
Coi như là lão cha thì thế nào, một ngày nào đó một khi nàng nắm chặt quyền thế, xem hắn còn có thể khống chế nàng như thế nào? Nàng cười lạnh, cười hắn mưu kế tính hết quá thông minh, lại không biết nàng cũng không phải là con rối gỗ, có thể tùy ý mặc cho bọn họ khống chế. Hắn ngay cả nữ nhi của mình đều có thể không chút nào tiếc rẻ, lại có thể nào trách được người khác cướp lấy giang sơn của hắn đâu?
Phía sau truyền đến một tiếng bước chân, nàng đúng lúc mà quay đầu lại: “Tử Nhi?” Nàng có chút ngoài ý muốn, không rõ Tử Nhi vì sao sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa ở trên cả khuôn mặt là biểu tình hờ hững.
Một mạt ngân quang hiện ra, xẹt qua tròng mắt của nàng, nàng nhìn thấy Tử Nhi từ trong tay áo lấy ra một cây chủy thủ, trên mặt lộ hung quang.
“Tử Nhi, ngươi muốn làm gì?” Hàn Linh cảnh giác mà nhảy xuống tảng đá lớn lui về phía sau, nàng cảm giác được sát khí ở trên người của Tử Nhi, nồng nặc như vậy.
“Giết ngươi!” Tử Nhi không có nhiều lời, chiêu thức ở trong tay biến ảo, cầm chủy thủ đâm về phía nàng.
Thì ra nàng biết võ công, cái này cực kỳ ra ngoài dự kiến của nàng. Nàng hơi lung lay một chút, tránh thoát một cái đâm trí mạng về phía nàng, xoay người liều mạng chạy xuống núi, chỉ chút công phu mèo quào này của nàng làm sao đấu hơn được chủy thủ ở trong tay của nàng? Dưới chân dẫm vào trống không, nàng từ trên bậc thang đường núi lăn xuống, ở giữa dãy núi quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của nàng. Nàng cho rằng nàng lần này chết chắc rồi, cuộc hành trình xuyên qua của nàng đến đây kết thúc. Ai ngờ một bóng trắng từ trên trời giáng xuống, trong tay của hắn không biết phát ra ám khí loại nào, phóng thẳng đến Tử Nhi.
Sau khi nghe được Tử Nhi hét thảm một tiếng, một bàn tay to ôm lên vòng eo của nàng, kéo nàng đang lúc bị lăn xuống lên, tiếp theo rơi vào một cái ôm ấp hơi mang hàn ý, mang theo mùi thoang thoảng, tựa như trúc, tựa như lá, lại tựa như hương hoa.
“Mộ Hoa!” Nàng ngửa đầu thấy rõ mặt của hắn, có chút kinh hỉ, không nghĩ hắn mất tích nhiều ngày lúc này sẽ lại ở nơi đây, lấy phương thức như vậy một lần nữa xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt trong suốt chứa tình cảm phức tạp, hơi có vẻ giãy giụa. Rất nhanh, ánh mắt của hắn thay đổi, ánh mắt hơi lộ ra hàn ý bắn về phía Tử Nhi, trầm giọng nói: “Ngươi đi đi, ta không muốn giết ngươi, nhưng từ nay về sau ngươi cũng không thể ở lại bên người của công chúa nữa.”
Trên ngực trái của Tử Nhi trúng một món ám khí, máu tươi chảy ra bên ngoài. Bởi vì tình trạng vết thương của nàng mà thống khổ bỗng nhiên ở trên mặt kéo ra một nụ cười cuồng tứ: “Ha ha ha…… Ta tưởng là ai chứ, thì ra là Thủy hộ pháp. Có lẽ ngươi còn không biết đi, điện chủ đã bắt đầu hoài nghi ngươi đối với hắn bất trung, hoài nghi ngươi ở bên trong lén lút cùng người của Lăng Tiên cung tiếp xúc. Cho nên, hắn lần lượt phái những người khác tới giám thị ngươi, ta xem bây giờ ngươi cũng là tự thân khó bảo toàn, hà tất lại nhúng tay quản việc không quan trọng này?”
Sắc mặt của Thủy Mộ Hoa vẫn như cũ chưa thay đổi, chỉ là nàng cảm nhận được từ trong cơ thể của hắn phát tán từng trận hàn ý, hắn không nhanh không chậm mà nói: “Nếu ngươi đã biết thân phận của ta, như vậy ngươi nhất định phải chết.” Bàn tay của hắn mở ra, lại một cái ám khí không biết tên từ lòng bàn tay của hắn bay ra, bắn thẳng đến ót của Tử Nhi.
Trong hai mắt tràn đầy kinh hãi, đáng tiếc đã chậm, hai mắt của Tử Nhi lồi lên, thống khổ mà nguyền rủa: “Ngươi hại ta mất đi người yêu, dù ta chết cũng sẽ không buông tha cho ngươi……” Nàng thẳng tắp mà ngửa người ngã xuống, nàng nguyền rủa lại là nói với Hàn Linh, trong lòng của Hàn Linh chấn động, nàng bất quá là để cho nàng sớm thấy rõ bộ mặt thật của Lưu công tử, vì sao nàng căm hận nàng như thế?
“Ngươi không sao chứ?” Thủy Mộ Hoa đỡ nàng, ở bên tai của nàng ôn nhu nói nhỏ, lúc này hắn đâu còn giống với Thủy Mộ Hoa mới vừa rồi kia một chiêu đã đoạt đi tính mạng người khác?
Tử Nhi nói hắn là Thủy hộ pháp, lại bị điện chủ hoài nghi cùng Lăng Tiên cung lén tiếp xúc, như vậy hắn rốt cuộc là người nào? Phía sau của hắn lại là một tổ chức như thế nào?
Nàng ngơ ngác mà nhìn chằm chằm hắn, muốn nhìn thấu hắn, mà hắn lại một chút không cảm giác, chuyên tâm mà vén lên ống tay áo của nàng xem kỹ tình trạng vết thương. Một trận lạnh lẽo đánh úp lại, nàng không nhịn được rụt tay một cái. Hắn ở trước mặt quá mức xa lạ, làm cho nàng sinh ra sợ hãi.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt như một cái đầm suối trong vắt, thấm vào ruột gan.
“Mộ Hoa, ngươi rốt cuộc là người nào?” Nàng trông mong tiến vào cái đầm suối trong vắt kia, muốn tìm tòi đến tột cùng, đáng tiếc bên trong là gợn sóng không sợ hãi, nàng không thu hoạch được gì.
“Ngươi sợ ta?” Hắn chỉ cúi đầu hỏi, tiếng nói thuần hậu đẹp như ống tiêu.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, hắn cuối cùng là sẽ không thương tổn nàng, cần gì phải lại truy hỏi hắn: “Quên đi, nếu ngươi không muốn nói, ta đây cũng sẽ không hỏi.” Nàng sửa lại xiêm y ở trên người, lúc mới vừa rồi lăn xuống, móc rách vạt áo, ở trên cánh tay cũng có chút tả tơi.
“Hi, ngươi dưỡng thương thật tốt, ta xuống núi mua thêm chút thuốc trị thương cho ngươi, thương thế của ngươi rất nhanh là có thể khỏi.”
Sắc mặt của Triệu Hi hơi thoáng, tựa như kinh ngạc, lại tựa như kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng): “Ngươi kêu ta là gì?”
Hàn Linh cũng không biết vì sao sẽ đột nhiên buột miệng thốt ra kêu nick name của hắn, mờ mịt nói: “Hi, không dễ nghe sao?”
Một nụ cười tươi rực rỡ nở rộ ở bên môi của hắn, hắn mỉm cười gật đầu nói: “Được, về sau ngươi đều kêu ta như vậy.”
Xuống núi tiến đến dãy rừng phong, bởi vì Triệu Hi nàng thả Long Chi Dực bồ câu (?), trong lòng có chút băn khoăn. Nàng không thích sự tình thật không rõ ràng, cho nên nàng vẫn là cố ý chạy tới nói với hắn sáng tỏ một phen.
Lúc Hàn Linh đi vào chỗ sâu trong rừng phong, Long Chi Dực khuất thân nghiêng ngồi dựa vào bên cạnh cây phong, tay phải cầm kiếm, sắc mặt có chút kém. Nghe được tiếng bước chân của nàng, hắn đứng lên, tay cầm kiếm ở góc độ nàng không thể thấy hơi hơi run rẩy.
Nàng không có nhìn ra hắn bị thương, chỉ là thẳng thắn nói mới vừa rồi gặp gỡ Triệu Hi, là nguyên do cho nên đến trễ. Sắc mặt của hắn không có bất luận biến hóa gì, nhìn không ra vui giận, chỉ là nhàn nhạt nói tiếng “Đã biết”, liền rời khỏi rừng phong trước nàng một bước. Nàng có chút tức giận, từ khi biết hắn đến bây giờ, hắn đối với nàng vẫn là thái độ lạnh nhạt nhất quán việc công xử theo phép công. Nếu là ở hiện đại, nhưng thật ra hắn là một cấp dưới không tồi, nhưng tuyệt đối không phải là một bằng hữu tốt.
Nàng không để ý tới hắn nữa, ra thư viện liền đi về phía dưới chân núi. Băng Tư vẫn là trước sau như một mà đi theo ở phía sau nàng, vẫn luôn vẫn duy trì khoảng cách ba bước.
Mới vừa đi một phần ba đường núi, nàng liền có chút ăn không tiêu, ngừng ở bên đường núi, vẫy tay với Băng Tư: “Ta đi không nổi nữa, ngươi xuống núi mua thuốc đi, ta trở về thư viện chờ ngươi.” Băng Tư do dự một hồi, gật đầu đồng ý, bỏ nàng xuống hướng về phía dưới chân núi tiếp tục lên đường. Hắn thi triển khinh công, sau khi lên xuống thì người đã ở bên ngoài mấy dặm, xem ra công phu mèo quào này của nàng còn xa xa chưa đủ, lại phải gia tăng luyện tập võ công mới được.
Lúc này đã gần đến cuối thu, cảnh vật ở trong núi mơ hồ mang theo một tầng màu vàng, hẳn là một phen phong tình.
Hàn Linh ngồi xổm trên tảng đá lớn ở bên đường núi, thản nhiên mà thưởng thức phong cảnh ở xung quanh, giả vờ nghỉ ngơi chút. Không hiểu mà đi vào thế giới này, trên người tự dưng trúng độc, bị lão cha uy hiếp, còn có nguy cơ tiềm tàng ở trong thư viện, cảm giác thật sự mệt mỏi quá. Nhận biết những người ở bên người này, chỉ có Dạ Ma Thiên để cho nàng có cảm giác được ấm áp và vui vẻ, chính là nàng lại không thể hoàn toàn ỷ lại vào hắn. Phải tự mình đối mặt, vẫn là phải tự mình đối mặt, muốn sống sót ở thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể đứng ở chỗ bất bại, bởi vậy, ngôi vị nữ hoàng nàng nhất định phải có được.
Coi như là lão cha thì thế nào, một ngày nào đó một khi nàng nắm chặt quyền thế, xem hắn còn có thể khống chế nàng như thế nào? Nàng cười lạnh, cười hắn mưu kế tính hết quá thông minh, lại không biết nàng cũng không phải là con rối gỗ, có thể tùy ý mặc cho bọn họ khống chế. Hắn ngay cả nữ nhi của mình đều có thể không chút nào tiếc rẻ, lại có thể nào trách được người khác cướp lấy giang sơn của hắn đâu?
Phía sau truyền đến một tiếng bước chân, nàng đúng lúc mà quay đầu lại: “Tử Nhi?” Nàng có chút ngoài ý muốn, không rõ Tử Nhi vì sao sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa ở trên cả khuôn mặt là biểu tình hờ hững.
Một mạt ngân quang hiện ra, xẹt qua tròng mắt của nàng, nàng nhìn thấy Tử Nhi từ trong tay áo lấy ra một cây chủy thủ, trên mặt lộ hung quang.
“Tử Nhi, ngươi muốn làm gì?” Hàn Linh cảnh giác mà nhảy xuống tảng đá lớn lui về phía sau, nàng cảm giác được sát khí ở trên người của Tử Nhi, nồng nặc như vậy.
“Giết ngươi!” Tử Nhi không có nhiều lời, chiêu thức ở trong tay biến ảo, cầm chủy thủ đâm về phía nàng.
Thì ra nàng biết võ công, cái này cực kỳ ra ngoài dự kiến của nàng. Nàng hơi lung lay một chút, tránh thoát một cái đâm trí mạng về phía nàng, xoay người liều mạng chạy xuống núi, chỉ chút công phu mèo quào này của nàng làm sao đấu hơn được chủy thủ ở trong tay của nàng? Dưới chân dẫm vào trống không, nàng từ trên bậc thang đường núi lăn xuống, ở giữa dãy núi quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của nàng. Nàng cho rằng nàng lần này chết chắc rồi, cuộc hành trình xuyên qua của nàng đến đây kết thúc. Ai ngờ một bóng trắng từ trên trời giáng xuống, trong tay của hắn không biết phát ra ám khí loại nào, phóng thẳng đến Tử Nhi.
Sau khi nghe được Tử Nhi hét thảm một tiếng, một bàn tay to ôm lên vòng eo của nàng, kéo nàng đang lúc bị lăn xuống lên, tiếp theo rơi vào một cái ôm ấp hơi mang hàn ý, mang theo mùi thoang thoảng, tựa như trúc, tựa như lá, lại tựa như hương hoa.
“Mộ Hoa!” Nàng ngửa đầu thấy rõ mặt của hắn, có chút kinh hỉ, không nghĩ hắn mất tích nhiều ngày lúc này sẽ lại ở nơi đây, lấy phương thức như vậy một lần nữa xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt trong suốt chứa tình cảm phức tạp, hơi có vẻ giãy giụa. Rất nhanh, ánh mắt của hắn thay đổi, ánh mắt hơi lộ ra hàn ý bắn về phía Tử Nhi, trầm giọng nói: “Ngươi đi đi, ta không muốn giết ngươi, nhưng từ nay về sau ngươi cũng không thể ở lại bên người của công chúa nữa.”
Trên ngực trái của Tử Nhi trúng một món ám khí, máu tươi chảy ra bên ngoài. Bởi vì tình trạng vết thương của nàng mà thống khổ bỗng nhiên ở trên mặt kéo ra một nụ cười cuồng tứ: “Ha ha ha…… Ta tưởng là ai chứ, thì ra là Thủy hộ pháp. Có lẽ ngươi còn không biết đi, điện chủ đã bắt đầu hoài nghi ngươi đối với hắn bất trung, hoài nghi ngươi ở bên trong lén lút cùng người của Lăng Tiên cung tiếp xúc. Cho nên, hắn lần lượt phái những người khác tới giám thị ngươi, ta xem bây giờ ngươi cũng là tự thân khó bảo toàn, hà tất lại nhúng tay quản việc không quan trọng này?”
Sắc mặt của Thủy Mộ Hoa vẫn như cũ chưa thay đổi, chỉ là nàng cảm nhận được từ trong cơ thể của hắn phát tán từng trận hàn ý, hắn không nhanh không chậm mà nói: “Nếu ngươi đã biết thân phận của ta, như vậy ngươi nhất định phải chết.” Bàn tay của hắn mở ra, lại một cái ám khí không biết tên từ lòng bàn tay của hắn bay ra, bắn thẳng đến ót của Tử Nhi.
Trong hai mắt tràn đầy kinh hãi, đáng tiếc đã chậm, hai mắt của Tử Nhi lồi lên, thống khổ mà nguyền rủa: “Ngươi hại ta mất đi người yêu, dù ta chết cũng sẽ không buông tha cho ngươi……” Nàng thẳng tắp mà ngửa người ngã xuống, nàng nguyền rủa lại là nói với Hàn Linh, trong lòng của Hàn Linh chấn động, nàng bất quá là để cho nàng sớm thấy rõ bộ mặt thật của Lưu công tử, vì sao nàng căm hận nàng như thế?
“Ngươi không sao chứ?” Thủy Mộ Hoa đỡ nàng, ở bên tai của nàng ôn nhu nói nhỏ, lúc này hắn đâu còn giống với Thủy Mộ Hoa mới vừa rồi kia một chiêu đã đoạt đi tính mạng người khác?
Tử Nhi nói hắn là Thủy hộ pháp, lại bị điện chủ hoài nghi cùng Lăng Tiên cung lén tiếp xúc, như vậy hắn rốt cuộc là người nào? Phía sau của hắn lại là một tổ chức như thế nào?
Nàng ngơ ngác mà nhìn chằm chằm hắn, muốn nhìn thấu hắn, mà hắn lại một chút không cảm giác, chuyên tâm mà vén lên ống tay áo của nàng xem kỹ tình trạng vết thương. Một trận lạnh lẽo đánh úp lại, nàng không nhịn được rụt tay một cái. Hắn ở trước mặt quá mức xa lạ, làm cho nàng sinh ra sợ hãi.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt như một cái đầm suối trong vắt, thấm vào ruột gan.
“Mộ Hoa, ngươi rốt cuộc là người nào?” Nàng trông mong tiến vào cái đầm suối trong vắt kia, muốn tìm tòi đến tột cùng, đáng tiếc bên trong là gợn sóng không sợ hãi, nàng không thu hoạch được gì.
“Ngươi sợ ta?” Hắn chỉ cúi đầu hỏi, tiếng nói thuần hậu đẹp như ống tiêu.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, hắn cuối cùng là sẽ không thương tổn nàng, cần gì phải lại truy hỏi hắn: “Quên đi, nếu ngươi không muốn nói, ta đây cũng sẽ không hỏi.” Nàng sửa lại xiêm y ở trên người, lúc mới vừa rồi lăn xuống, móc rách vạt áo, ở trên cánh tay cũng có chút tả tơi.
Bình luận facebook