• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào (2 Viewers)

  • Chương 40: Hôn nữa đi

Mộ Dữu đích thân đi tới lấy ra hai tờ giấy đăng ký kết hôn, hơi buồn cười, lại có chút không thể tin được: "Tại sao anh lại khóa ở két sắt?"

Vẻ mặt Doãn Mặc bình tĩnh: "Anh không nhớ rõ, chắc là lúc cất tài liệu vào thì vô tình bỏ vào."

"Trong lúc vô tình bỏ vào ư?" Mộ Dữu vẻ mặt không thể tin, "Anh căn bản còn không thèm đi tìm ý, nhất định là cố ý đúng không?"

Cô chậc lưỡi hai cái, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, nghịch hai tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay: "Ôi, giấu giếm giấy chứng nhận kết hôn nhất định là có người có âm mưu gì đó rồi nha."

Sau khi đóng lại két sắt, Doãn Mặc nhàn nhã dựa vào mép bàn: "Âm mưu gì cơ?"

Mộ Dữu nhún vai: "Này còn phải hỏi à, chắc chắn là vì sợ em ly hôn với anh rồi."

Cô lại thở dài: "Anh nói nếu em tìm được tình yêu đích thực sẽ ly hôn với em, để em tự do, nhưng sau lưng lại lén lút giấu giấy đăng ký kết hôn, anh thế này là trong ngoài bất nhất đó nha."

Doãn Mặc cúi đầu nhìn cô: "Anh chỉ quen để đồ quan trọng vào trong đó thôi."

Anh vươn cánh tay dài, cầm lấy tờ giấy đăng ký kết hôn từ tay cô, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, đung đưa trước mắt cô, vẻ mặt trang nghiêm: "Hơn nữa, chuyện này rất quan trọng trong lòng anh. "

Doãn Mặc rất nghiêm túc nhìn cô, Mộ Dữu lập tức cảm thấy hơi mất tự nhiên, cụp mắt xuống để tránh ánh mắt thiêu đốt: "Giấy đăng ký kết hôn có gì quan trọng?"

"Mọi thứ liên quan đến em đều rất quan trọng."

Trong phòng sách nhất thời yên tĩnh, hai người ngồi ở trước bàn làm việc, một người ngồi một người tựa, nhìn nhau.

Ánh đèn trên cao hắt xuống, in bóng hai người lên tường.

Một sự mơ hồ không thể giải thích được từ từ lên men giữa cả hai.

Lúc này một tiếng rung ù ù vang lên, Doãn Mặc lấy từ trong túi ra, là thư ký Trịnh đang gọi.

Anh cầm lên, giọng nói của Trịnh Lâm từ phía đối diện truyền đến: "Doãn tổng, dự án mua lại của Hedvio, kế hoạch gần như đã sẵn sàng rồi ạ."

"Ừm, gửi mail cho tôi đi." Doãn Mặc nhìn đồng hồ đeo tay, "Thông báo với mọi người, mười phút nữa sẽ bắt đầu họp video."

"Vâng Doãn tổng."

Doãn Mặc cất điện thoại di động, Mộ Dữu đứng dậy khỏi ghế: "Đã muộn thế này mà anh còn làm việc sao? Hôm nay là ngày nghỉ mà."

"Dự án ở nước ngoài." Doãn Mặc đưa giấy đăng ký kết hôn trong tay cho cô, "Em cũng giữ của anh luôn nhé, cũng đã khuya rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi."

Mộ Dữu nhận lấy: "Vậy anh cũng đừng thức quá khuya nhé."

Cô mới đi hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại, hơi hơi hất cằm: "Vừa rồi ở trong trang viên, anh nói từ nay về sau bất cứ lúc nào em cũng đều có thể hôn anh."

Cô nhón chân ôm lấy cổ anh: "Vậy em muốn hôn chúc ngủ ngon."

Không đợi Doãn Mặc phản ứng, Mộ Dữu đã hôn lên môi anh.

Doãn Mặc đang suy nghĩ về công việc, anh mất cảnh giác rồi liền bị cô hôn.

Có lẽ cô không kiểm soát tốt sức lực của mình, nên đã tạo ra tiếng hôn: chụt~

Âm thanh quá xấu hổ, gò má của Mộ Dữu đỏ bừng, cô làm bộ định bỏ chạy.

Doãn Mặc trầm mặt, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô trở lại.

Lòng bàn tay hữu lực của anh ôm chặt lấy eo thon của cô, người đàn ông khẽ cụp mi, vẻ mặt âm trầm: "Sao lần nào em cũng đánh lén vậy?"

Mộ Dữu bất mãn phản bác: "Không phải đánh lén, em đã nói với anh trước khi đánh rồi mà."

"Hôn nhanh quá." Doãn Mặc hơi cúi đầu, đưa mặt tới gần, dỗ dành cô: "Hôn nữa đi."

"Không muốn." Mộ Dữu lắc đầu, rất có nguyên tắc, "Vừa rồi là em hôn chúc ngủ ngon anh, em đã hôn rồi, nếu anh hôn nữa, em sẽ cho là anh đang lợi dụng em."

Doãn Mặc bị cô làm cho buồn cười: "Còn có thể như vậy sao?"

"Có thể chứ." Mộ Dữu nghiêm mặt nói, "Đây gọi là tuân theo quy củ."

Doãn Mặc không quan tâm cô có quy củ hay không, hay cô sẽ tức giận bỏ chạy bất cứ lúc nào, anh áp môi mình lên môi cô, giả vờ hôn lại cô.

Di động của anh lúc này lại rung lên, Mộ Dữu đỏ mặt đẩy anh ra: "Anh bận việc đi, em đi ngủ trước đây."

Sau khi ra khỏi phòng sách, Mộ Dữu đang chuẩn bị đi tắm thì bụng dưới lại cảm thấy hơi đau.

Cơn đau rất nhẹ, nhưng lại có cảm giác khó chịu như muốn ngã xuống, cô khẽ cau mày, chắc là vì tối nay trong kỳ kinh nguyệt mà cô lại nằm trên cỏ rất lâu nên bị cảm.

Mộ Dữu xuống lầu đun nước nóng, nhìn thấy bên cạnh có một túi đường nâu và bột gừng, liền lấy ra một túi nhỏ, xé ra rót vào cốc.

Cô tráng qua nước sôi nóng và dùng thìa khuấy đều.

Nhiệt độ hơi nóng, vì vậy Mộ Dữu đến ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, biên soạn tin nhắn trên điện thoại để kể cho Thư Minh Yên biết chuyện gì đã xảy ra tối nay.

Rất nhanh đã có tin nhắn trả lời: 【 Xem xem tớ đã nói gì? 】

Mộ Dữu: 【? 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Tớ đã sớm nói rồi, cậu sẽ không nhịn được bao lâu là liền làm lành với ảnh luôn thôi 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Chỉ là không nghĩ tới thời gian ngắn như vậy, ảnh mới theo đuổi cậu có một ngày đã hạ gục được cậu rồi 】

Mộ Dữu: 【 Tớ vẫn chưa đồng ý với anh ấy mà, anh ấy vẫn đang theo đuổi tớ đó nha 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Làm gì có chuyện ngược đời như vậy, đã hôn rồi thì còn theo đuổi gì nữa? Cậu là đang cảm thấy rằng đồng ý trong một ngày quá mất mặt nên phải làm dáng thế thôi 】

Thư Minh Yên đoán thấu tâm tư của cô, Mộ Dữu bưng lấy uống một hớp nước đường nâu, sau đó gõ chữ: 【 Cậu là giun đũa trong bụng tớ sao? 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Nếu tớ mà còn nhìn không thấu cậu thì uổng công cùng cậu ngày ngày lớn lên quá 】

Mộ Dữu: 【 Nói thật đi, cậu không cảm thấy thổ lộ tình cảm trong rừng bưởi lớn như vậy, còn cùng tớ thả diều ước nguyện là rất lãng mạn sao? Tớ cảm thấy đại hắc cẩu nhà tớ rất giỏi trong việc đó đó nha. (/ thẹn thùng) 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Trước kia lúc trò chuyện với tớ nhắc tới Doãn Mặc đều gọi là Doãn cẩu, bây giờ đã đổi thành đại hắc cẩu nhà cậu rồi, ái tình nồng nặc quá nha 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Dù sao cũng là đại hắc cẩu mà cậu yêu nhất, đại hắc cẩu nhà cậu có làm gì thì trong mắt cậu cũng lãng mạn hết 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Cậu xác định tối nay cậu tìm tớ không phải để khoe khoang đấy chứ? 】

Mộ Dữu: 【 Làm sao có thể gọi là khoe khoang, tớ cùng lắm cũng được gọi là chị em tốt, muốn cung cấp cho cậu một ít tài liệu viết kịch bản ấy mà 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【... Tắm rồi ngủ đi 】

Mộ Dữu nhớ tới một chuyện: 【 Đừng mà, ngày mai tớ với đại hắc cẩu đến Trường Hoàn thăm ông bà nội, sau đó tớ sẽ tranh thủ thời gian đến trường cậu tìm cậu nha 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Nghe cũng có lương tâm đấy, đến đây đi tớ đãi cậu đi ăn, đồ ăn trong căn tin trường tớ ngon lắm 】

Mộ Dữu: 【 Tớ ngàn dặm xa xôi đến thăm cậu, thế mà cậu lại mời tớ ăn cơm căn tin hả 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Trông cậu tủi thân chưa kìa, được rồi, đến lúc đó cho cậu chọn, muốn ăn chỗ nào cũng được 】

Tán gẫu thêm vài câu với Thư Minh Yên xong, Mộ Dữu uống hết nước đường nâu trong chiếc cốc trên tay.

Trên người cô tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, bụng ấm áp, dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi trở về phòng tắm rửa xong, cô nằm trên giường, sờ tờ giấy đăng ký kết hôn ở bên cạnh gối.

Nhìn chằm chằm ảnh chụp bên trong hồi lâu, khóe miệng cô nở nụ cười, trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào.

Mộ Dữu đêm đó ngủ rất say.

Khi trời gần sáng, cô mơ hồ cảm thấy có người nằm bên cạnh mình, mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trong lòng Doãn Mặc.

Mộ Dữu khẽ cử động, người đàn ông bên cạnh cũng từ từ tỉnh dậy.

Cặp mắt hẹp dài xinh đẹp kia mở ra, trong con ngươi đen còn vương chút mơ màng vừa mới ngủ dậy, sau khi nhìn vào mắt cô một lúc, anh hỏi: "Sao dậy sớm vậy?"

Giọng anh khàn khàn do vừa ngủ dậy, trong buổi sáng yên tĩnh này lại lộ ra sự mê hoặc và êm tai.

Mộ Dữu vén lại chăn, gối đầu lên khuỷu tay anh: "Anh khá là không tự giác đấy, em chưa nói là anh có thể trở về phòng ngủ đâu."

Doãn Mặc hôn nhẹ lên trán cô, hơi nhướng mày: "Không thể trở về phòng ngủ sao? Tối hôm qua em lại không nói, anh làm việc xong quên luôn việc mình vốn dĩ phải ngủ ở phòng sách, chắc là do bận nên có chút hồ đồ rồi."

Anh ôm lấy cô, "Nhưng trời đã sáng rồi, bây giờ mà để anh trải thảm ra nằm đất, em nhất định không đành lòng đâu."

Mộ Dữu không tin anh bởi vì bận rộn rối rắm mà ngủ nhầm chỗ, nhất định là cố ý!

Không thèm vạch trần anh, vùi mặt vào ngực anh, Mộ Dữu nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay đến Trường Hoàn, anh đã đặt vé chưa? Bây giờ đang là kỳ nghỉ lễ tháng Năm, đặt vé chắc khó lắm."

"Tối hôm qua anh đã sắp xếp máy bay tư nhân rồi, em yên tâm."

Mộ Dữu yên lòng ngáp một cái, cô vẫn hơi buồn ngủ, muốn ngủ thêm một lúc nữa.

Khẽ trở mình quay lưng về phía anh, Mộ Dữu đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó kỳ lạ ấn vào lưng dưới của mình, đồng tử giãn ra một chút, cả người cô như đông cứng lại.

Cơn buồn ngủ bị doạ sợ hãi mà tan đi phân nửa, cô không dám cử động.

Doãn Mặc phát giác được cô có gì đó không ổn, cọ cằm vào tóc cô, khó hiểu nhìn cô: "Sao vậy?"

Mộ Dữu mím môi lườm anh: "Anh không biết sao mà còn dám hỏi em?"

Doãn Mặc lúc này mới kịp phản ứng, khóe miệng giật giật: "Sáng sớm tỉnh dậy liền như thế này, anh không khống chế được."

"Nếu em sợ," anh nắm lấy tay cô, "Làm quen với nó nhiều thì sẽ tốt thôi."

"!"

Tay bị phỏng, Mộ Dữu hoảng sợ rụt về, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan, vén chăn nhảy xuống giường, giả vờ bình tĩnh: "Em đi rửa mặt đây, còn phải thu dọn hành lý nữa đấy."

Sau đó cô chạy nhanh vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Dựa lưng vào cửa, Mộ Dữu bình ổn lại nhịp tim, một lúc sau mới chậm rãi nhìn đầu ngón tay.

Nhớ lại lần đụng chạm vừa rồi, cô đỏ mặt tía tai.

Cẩu nam nhân bắt đầu bắt nạt cô, ngày càng không chút kiêng kỵ.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô đến phòng thay đồ chọn bộ quần áo sẽ mặc để ra ngoài hôm nay.

Dù sao cũng là gặp mặt trưởng bối nên vẫn phải để ý, cuối cùng cô chọn được một bộ váy màu hoa mai, vừa đơn giản lại tao nhã.

Thay quần áo xong, cô lấy một chiếc vòng cổ kim cương từ tủ trang sức và đeo vào.

Nhìn vào gương, cánh cửa phòng tắm từ phòng thay đồ bị mở ra, Doãn Mặc khoác áo choàng tắm bước vào.

Anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi nước, khi đến gần còn ngửi thấy một mùi thơm nhẹ dễ chịu.

Mộ Dữu hỏi anh: "Chúng ta ở Trường Hoàn mấy ngày vậy?"

Cô đang xem xét nên mang theo bao nhiêu bộ quần áo.

Doãn Mặc đang mở tủ lấy quần áo, nghe thấy tiếng động, suy nghĩ một chút: "Nhiều nhất là ba ngày, chừa lại một ngày trở về nghỉ ngơi."

Mộ Dữu gật đầu, từ trong tủ lấy thêm hai bộ quần áo, đi tới trước mặt Doãn Mặc lắc lắc, "Hai bộ này ổn chứ?"

"Được." Doãn Mặc cầm lấy quần áo, kéo theo cả người cô vào trong lòng, lười biếng hỏi: "Vừa rồi chạy nhanh như vậy làm gì, anh ăn thịt được em sao?"

Trong lời nói có mùi bạc hà the mát, Mộ Dữu không đành lòng nhớ lại cảnh tượng lúc trước, chớp chớp mi, mặt không đỏ tim không run: "Em có thể làm sao chứ? Đương nhiên là em đang vội để đi thu dọn đồ đạc rồi. Ông bà rất mong được gặp bọn mình, chúng ta thu dọn đồ đạc từ sớm để đi gặp bọn họ, ông bà nhất định sẽ rất vui. Em đang cố gắng hết sức để tỏ lòng kính trọng với các bậc trưởng bối, anh đừng có tầm bậy."

Doãn Mặc cười như không cười nhìn cô: "Nghe em nói như vậy, anh rất cảm động, thậm chí còn có chút hổ thẹn."

"Biết hổ thẹn là được rồi." Thấy anh còn mặc áo choàng tắm, Mộ Dữu thúc giục, "Sao anh không thay quần áo đi, còn chần chừ gì nữa, ông bà còn đang đợi đấy."

"Coi như là muốn đi sớm một chút, nhưng cũng không thể nhất thời vội vã được." Doãn Mặc dùng bàn tay dày ấm giữ cổ tay cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve làn da non mềm nơi cổ tay, gương mặt tuấn mỹ nhích lại gần, "Tối qua em hôn anh, anh vẫn chưa hôn lại."

Mộ Dữu nghiêm túc cãi lại anh: "Nói như thể em đang lợi dụng anh ý, anh nói em muốn hôn anh lúc nào cũng có thể hôn, sao bây giờ anh lại chơi xấu rồi? Đấy là tiền lãi em tính cho anh sau khi anh hôn em trong trang viên nhé."

Doãn Mặc bĩu môi: "Em tính lãi của em, anh tiếp tục vay của anh, không được sao?"

Mộ Dữu giờ đã hiểu ra, lãi suất cho vay các kiểu thực chất là vì anh muốn hôn thôi, mà anh còn tự tìm cho mình một lý do đường hoàng nữa chứ.

Cẩu nam nhân không theo đuổi được cô cũng không sao, nhưng anh vẫn có thể giở trò đồi bại với cô.

Mộ Dữu hừ một tiếng, ngẩng đầu lên ám chỉ cảnh cáo: "Nói cho anh biết, không nên tùy tiện bắt nạt em đâu nhé, bây giờ trong tay em có đồ quan trọng của anh, nếu anh bắt nạt em, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy."

Doãn Mặc híp mắt, hứng thú nhìn cô: "Nghiêm trọng thế nào, nói cho anh biết đi?"

Mộ Dữu: "Em sẽ nói với chú nhỏ và dượng nhỏ, nói là anh sợ em sẽ ly hôn với anh, cho nên đem hôn thú giấu ở trong két sắt, hủy hoại thanh danh cả đời anh, để cho bọn họ chê cười anh nha."

Doãn Mặc: "..."

"Bọn họ không biết chuyện này sao? Dựa theo tính cách của chú nhỏ với dượng nhỏ, bọn họ có thể cười nhạo anh ba năm liền đấy."

"..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom