-
Chương 63: Về nhà úp mặt vào tường hối lỗi
Hơi lạnh từ máy điều hòa trong phòng thổi vào, rèm cửa bên cạnh khẽ phấp phới, không khí xung quanh se lạnh.
Mộ Dữu nhìn chằm chằm vào cuốn truyện tranh trong tay Doãn Mặc, tâm trí cô vẫn đang quay mòng mòng giữa mơ với thực, bối rối ngơ ngác trước tình huống này.
Cho đến khi card chữ ký trong cuốn truyện rơi vào tay cô, Mộ Dữu nhìn thấy chữ ký của mình trên đó.
Cô tựa hồ đột nhiên tỉnh lại, hai mắt giống như chuông đồng.
Không phải tối hôm qua anh không có hứng thú với truyện tranh sao, sao một đêm tỉnh lại liền mở truyện ra đọc vậy?
Mộ Dữu nghi ngờ rằng sáng nay cô mở mắt sai cách nên xuất hiện ảo giác rồi.
Cô lại nhắm mắt lại, thầm đếm ba giây rồi từ từ mở ra.
Đôi mắt đen láy của Doãn Mặc vẫn khóa chặt trên người cô, tràn ngập uy nghiêm, không khí như đông cứng lại.
Không phải ảo giác.
Mộ Dữu lại nhìn cuốn truyện trên tay Doãn Mặc.
Đây là tập đầu tiên, chỉ là phần trước của truyện tranh trên trang web.
Phần nội dung này được Mộ Dữu sáng tác ra trong cơn tức giận sau khi cô bị Doãn Mặc từ chối, toàn bộ hành trình đều đang hành Ân Cẩu thê thảm và kể về những bất hạnh trớ trêu anh ta.
Trong cuốn sách, anh ta giống như một kẻ đáng thương, hầu như không có khoảnh khắc đẹp trai nào.
Cuối cùng ở đoạn kết, anh ấy đã tỏ tình thành công với nữ chính anh hùng mà mình yêu, đây là điểm nổi bật duy nhất trong tất cả các lần xuất hiện của anh ấy trong tập đầu tiên.
Dưới ánh mắt thiêu đốt của Doãn Mặc, Mộ Dữu đột nhiên có chút rụt rè e sợ.
Nếu như cô nói chỉ có quyển thứ nhất là như vậy, mấy quyển tiếp theo cô giúp anh khôi phục hình tượng, chuyện này có thể dễ dàng lật sang trang mới không?
Nhưng nghĩ kỹ lại, vì thực hiện đến cùng mục đích của tên truyện, kỳ thật sau này anh ta vẫn gặp rất nhiều xui xẻo, ví dụ như bị chó cắn vào mông gì gì đó.
Điểm khác biệt so với cuốn đầu tiên là, sau đó cốt truyện được thiết lập, cô cho Ân Cẩu một chỉ số IQ cao, anh ấy có thể càng ngày càng đẹp trai hơn.
Mộ Dữu giật khóe môi dưới, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào: "Cái này gọi là xung đột kịch tính, anh biết mà? Thật ra nhân vật của anh trong truyện rất được hoan nghênh đó, so với bá vương mặt lạnh thì tốt đẹp hơn nhiều. Rất nhiều độc giả khen anh dễ thương đấy."
"Xung đột kịch tính sao?" Doãn Mặc đột nhiên cười lên, không biết có phải vì tức mà cười hay không, tiếp tục lật xem truyện tranh, "Anh đọc qua trong truyện về cô Mộc tiểu thư này, vì sao cô ấy chưa từng gặp chuyện xấu hổ vậy?"
Mộ Dữu làm một động tác nuốt nước bọt: "Mộc tiểu thư phụ trách ngoại hình, Ân Cẩu phụ trách khôi hài. Cái này gọi là tự thực hiện nhiệm vụ của mình, mỗi người đều có vai trò riêng."
Nói đến đây, cô chỉ vào tựa đề của cuốn truyện, "Anh xem, nhìn tên truyện là đã rất dễ đoán ra Ân Cẩu mới là nhân vật chính, Mộc tiểu thư chỉ là vai phụ, là nhân vật làm nền cho anh thôi."
"Em vừa lên sàn liền ăn mặc như tiên nữ, còn nói là làm nhân vật làm nền cho anh?" Doãn Mặc nâng mí mắt lên, "Hay là, càng tôn lên sự chật vật của anh?"
Mộ Dữu: "..."
—————
Doãn Mặc với Mộ Dữu không ăn sáng tại nhà Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn, hai người thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi rời khỏi Lan Thành.
Trên đường cao tốc, lưu lượng giao thông ít hơn đáng kể so với khu vực nội thành.
Mộ Dữu và Doãn Mặc đang ngồi ở ghế sau xe, xung quanh tĩnh lặng, cả hai đều không lên tiếng.
Các đường nét trên khuôn mặt của Doãn Mặc nghiêm nghị, mí mắt cụp xuống, trông tâm trạng anh có vẻ không tốt.
Anh đã như này kể từ khi xem truyện tranh xong.
Mộ Dữu muốn nói gì đó với anh, nhưng vì tài xế vẫn ở phía trước, nói về nội dung truyện tranh thì không hay.
Cô do dự nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.
Tròng mắt khẽ đảo, cô mở hộp thức ăn ra, bên trong có mấy cái bánh trứng muối ngàn lớp, là do Mộ Du Vãn đặc biệt chuẩn bị cho cô ăn dọc đường.
Mộ Dữu cầm lấy một cái đưa qua, hết sức ân cần cười: "Ông xã, anh còn chưa ăn sáng đâu, sao không ăn bánh trứng muối ngàn lớp này đi?"
Doãn Mặc nhàn nhạt liếc nhìn bánh trứng muối ngàn lớp, quay đi như không có chuyện gì xảy ra, phớt lờ cô.
Thậm chí chóp mũi anh còn nhẹ nhàng phát ra tiếng hừ lạnh.
Lần đầu tiên, Mộ Dữu biết rằng người đàn ông này thực sự tức giận trông sẽ như thế này.
Có chút ngạo kiều, nhưng dường như cũng có chút ủy khuất.
Trước đây, thỉnh thoảng anh cũng sẽ không vui, chẳng hạn như lần trước khi bạn cùng phòng của cô đến nhà, cô để anh đến thư phòng trải giường trên sàn ngủ.
Ngày đó anh không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, càng không giống bây giờ, khi cô đưa bánh trứng cho anh, anh kiêu ngạo quay đầu đi, còn hừ lạnh với cô.
Không biết vì sao, Mộ Dữu phá lên cười.
Doãn Mặc vì tiếng cười này của cô, cau mày nhìn sang, vẻ mặt rất không hài lòng.
Vẻ mặt kia tựa hồ muốn nói, em chọc anh tức giận, sao dám cười vui vẻ như vậy hả?
Ngược lại, tâm trạng của Mộ Dữu càng trở nên vui vẻ hơn.
Trước đây anh thường có khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, chín chắn thành thục, luôn nghiêm túc, trông giống như một lão cán bộ trước tuổi ba mươi vậy.
Thế mà bây giờ càng ngày càng phong phú hơn, sẽ buồn bực với cô, cảm giác có chút mới lạ, cũng có chút đáng yêu.
Nhất định là do cô quá hoạt bát dễ thương, sau đó dần dần lây nhiễm cho anh, khiến cho tâm tính đại hắc cẩu trẻ lại.
May cho đại hắc cẩu khi ở được bên cô, anh giờ đây càng giống một người bình thường bằng xương bằng thịt.
Mộ Dữu tự nhiên cảm thấy tự hào.
"Còn cười!" Nhìn khóe miệng Mộ Dữu vểnh lên càng lúc càng cao, chân mày Doãn Mặc càng nhíu chặt hơn.
Chưa từng thấy ai như cô, chồng mình còn đang tức giận, thế mà cô lại rất vui.
Mộ Dữu chớp chớp mắt, lại đưa bánh trứng muối ngàn lớp qua, làm nũng với anh: "Anh ăn chút đi mà."
Doãn Mặc tiếp tục giữ vẻ mặt thờ ơ, sắc mặt lạnh lùng, không có ý định ăn.
Mộ Dữu thở dài, hạ giọng nói: "Không phải chỉ để anh trong truyện tranh chịu khổ một chút thôi sao, đấy cũng là do trước đó em vẽ lúc đang giận anh, do anh bắt nạt em trước, nên em mới trả thù thôi, ai biết sau này lại nổi tiếng đâu."
Cô ôm cánh tay của Doãn Mặc tiếp tục an ủi: "Thật ra chỉ là một nhân vật hư cấu thôi, không gây tổn thương gì cho anh cả. Phân tích từ góc độ khách quan và lý tính, có thể thấy truyện tranh của em rất có thiên phú. Là chồng của em, anh nên tự hào khi lấy được một người vợ tuyệt vời như em chứ, phải không nào?"
Doãn Mặc rút cánh tay từ trong ngực cô ra, còn chưa mở miệng, điện thoại của anh đã reo.
Sau khi nhìn ghi chú, anh nhận máy.
Doãn Mặc bận rộn công việc, không còn so đo với cô chuyện trước đó nữa.
Mộ Dữu vô cùng buồn chán, dựa vào lưng ghế ăn bánh trứng muối ngàn lớp, thỉnh thoảng đút cho Doãn Mặc một miếng, anh cũng rất tự giác ăn.
Dọc đường về bình an vô sự, Mộ Dữu cảm thấy Doãn Mặc có vẻ đã được mình dỗ xong rồi.
Xem ra vẫn là rất dễ dỗ nha, cô tâm tình không tệ nghĩ.
Cho đến khi chiếc xe lái vào chung cư và đậu ở tầng dưới.
Doãn Mặc nhìn qua, nói với cô: "Anh phải tới công ty, em về nhà trước nhé."
Mộ Dữu hơi bất ngờ, nhưng không nói gì, gật đầu: "Vâng ạ."
Cô làm động tác muốn mở cửa, nhưng cánh tay đột nhiên bị Doãn Mặc nắm lấy.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn, khuôn mặt sắc bén kia nhích lại gần bên này một chút, ánh mắt thâm thúy u trầm nhìn cô: "Về nhà, úp mặt vào tường hối lỗi."
Môi anh hướng về phía cô nhích thêm một tấc, trầm giọng nói: "Ngẫm lại xem tối nay phải làm thế nào cho anh một lời giải thích thỏa đáng."
Anh thấp giọng nói, gần như ghé sát vào tai cô, chỉ hai người có thể nghe thấy.
Chỉ là giọng điệu ý vị thâm trường, ẩn chứa quá nhiều ám chỉ.
Tai Mộ Dữu nóng lên, nhịp tim cũng tăng nhanh, đập thình thịch.
Đối mặt với ánh mắt gần như có thể ăn tươi nuốt sống cô, Mộ Dữu không nói lời nào, chạy như bay xuống xe.
Sau khi lao vào tòa nhà, bước vào thang máy, cô mới muộn màng nhận ra hành lý của mình vẫn còn trong xe.
Quên đi, sau khi Doãn Mặc từ công ty về nhất định sẽ mang lên cho cô.
Cô vỗ vỗ gò má nóng bừng, cố gắng trấn tĩnh lại.
Đến Lan Thành lâu như vậy, Mộ Dữu đã nhiều ngày không gặp dì Thôi.
Về đến nhà, dì Thôi thấy cô thì mừng lắm, lại nghe nói cô chưa ăn liền vội vàng vào bếp làm món gì ngon đãi cô.
Mộ Dữu cười cười nói nói với dì Thôi, tạm thời quên sạch sành sanh lời của Doãn Mặc.
Lúc ăn cơm, Mộ Dữu tùy ý lướt điện thoại.
Trong nhóm ký túc xá, mấy cô bạn đang tán gẫu.
Hách Mộng Thành: 【 (hình ảnh) 】
Hách Mộng Thành: 【 Tớ giật được truyện tranh « Chú chó xui xẻo » nè 】
Trách Trách: 【 Cậu có chữ ký không? Của tớ không có 】
Hách Mộng Thành: 【 Ầu, tớ cũng không có, khó giật quá 】
Mộ Dữu xem cuộc trò chuyện giữa hai người, rồi lại nghĩ đến Doãn Mặc, khẽ thở dài.
Đồng Lạc Dao: 【 Khi nào thì các cậu đến trường? 】
Lúc này Mộ Dữu mới nhớ ra chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày 3 tháng 9, năm học mới bắt đầu.
Kỳ nghỉ hè này, cô dành phần lớn thời gian ở Lan thành để ký tặng, còn chưa kịp chơi đùa thoải mái nữa.
Đã thế, còn bị Doãn Mặc phát hiện ra truyện tranh, còn không biết điều gì đang chờ đợi mình tối nay.
Hách Mộng Thành: 【 Sáng mùng 2 tớ sẽ đến An Cầm 】
Trách Trách: 【 Thật trùng hợp, vé của tớ cũng là mùng 2 】
Mộ Dữu theo sau đáp: 【 Vậy thì mùng 2 tớ cũng đi 】
Đồng Lạc Dao: 【 Được, sáng mùng 2 gặp nhau ở trường nhé, chiều cùng đi mua sắm, nghỉ hè nhàm chán quá, mốc meo luôn rồi 】
—————
Buổi tối, Mộ Dữu vẫn luôn đợi Doãn Mặc trở về, qua 12 giờ đêm sẽ là sinh nhật anh.
Mà ở trên giường đợi tới đợi lui, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Vừa định gọi điện thoại hỏi thăm anh, cô mơ hồ phát hiện ngoài cửa có động tĩnh.
Cô đang nằm trên giường trong phòng ngủ nghịch điện thoại, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô bật dậy như cá chép, trực tiếp nhảy đến góc tường, đưa lưng về phía anh.
Doãn Mặc đứng ở cửa, bị hành động của cô làm cho sững sờ: "Em làm gì vậy?"
Mộ Dữu mặc váy ngủ, để tóc dài buông xõa, nhỏ giọng đáp lại: "Nghe lời anh, úp mặt vào tường hối lỗi."
Doãn Mặc thuận tay đóng cửa lại, bước tới đứng sau lưng cô.
Cô cúi thấp đầu xuống, như thể đang thực sự úp mặt vào tường hối lỗi.
Nếu không phải chính mắt anh nhìn thấy cô nhảy ra khỏi giường thì anh đã tin rồi đấy.
Mộ Dữu bước chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, váy dài đến mắt cá chân, chỉ lộ ra một chút ngón chân, móng chân sơn màu đỏ tươi rất bắt mắt.
Doãn Mặc ôm ngang cô bế lên, ném cô trở lại giường, chính là kiểu rất không dịu dàng, rất thô lỗ.
Cô lảo đảo, lăn lộn trên chiếc giường mềm mại một vòng, bất mãn chun mũi hừ lạnh với anh: "Không có chút thương hoa tiếc ngọc nào cả."
Doãn Mặc đè lên người cô: "Nghĩ kỹ tối nay phải làm gì chưa? Không nghĩ được cũng không sao, anh sẽ không khách khí với em đâu."
Trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt, Mộ Dữu hai má đỏ bừng: "Anh uống rượu à?"
"Có tiệc xã giao, anh không trốn được, nên đã uống một chút." Giọng nói của anh ấm áp du dương, thần sắc rõ ràng, nhìn qua hình như anh không say, chỉ là mới uống một chút mà thôi.
Mộ Dữu đẩy anh: "Anh đi tắm trước đi."
Doãn Mặc khẽ cắn cằm cô, đứng dậy quẳng lại một câu: "Ngoan ngoãn chờ anh."
Doãn Mặc đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, ánh mắt Mộ Dữu lóe lên, cô vội vàng xách dép xuống giường, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Doãn Mặc bước ra khỏi phòng tắm, quấn một chiếc áo choàng tắm bằng lụa satin màu đen lỏng lẻo quanh người.
Anh nhìn quanh một vòng, trong phòng không có ai.
Cô chạy rồi.
Sẽ không vì cái câu "sẽ không khách khí" kia mà bị doạ sợ đấy chứ?
Doãn Mặc đi kiểm tra phòng thay đồ, chắc chắn rằng cô không có trong phòng ngủ, anh nghiến răng, ra ngoài tìm người.
Sợ làm phiền dì Thôi ở tầng một, Doãn Mặc không gọi cô mà đi từ phòng này sang phòng khác tìm cô.
Vừa đến cửa phòng sách, anh đã nghe thấy một giai điệu nhẹ nhàng từ phòng piano bên cạnh truyền đến.
Lông mi Doãn Mặc run lên, anh chợt hiểu ra gì đó.
Tập trung vào hướng phòng đàn, anh chậm rãi bước tới.
Cánh cửa mở ra, bước chân của Doãn Mặc dừng lại.
Bên trong không bật đèn, hoa hồng bày dưới đất, xung quanh thắp nến tạo thành hình trái tim, khắp phòng còn có bong bóng đủ màu sắc.
Trước cây đàn dương cầm ở phía đông, Mộ Dữu không biết từ lúc nào đã thay một bộ váy trắng tinh, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc đơn giản, mái tóc dài mượt mà xõa tung sau lưng.
Những ngón tay mảnh mai xinh đẹp đang lướt trên phím đàn.
Cô chơi piano không giỏi, những bản nhạc cô chơi đều là những điệu phụ rất đơn giản, trong bầu không khí hiện tại lại mang một phong tình khác.
Cảm giác được Doãn Mặc mở cửa bước vào, Mộ Dữu ngừng chơi một lúc, rồi chậm rãi thay đổi bài hát.
Lần này, là bài hát sinh nhật.
Doãn Mặc đóng cửa lại, dựa vào cửa lặng lẽ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Ánh sáng từ những ngọn nến nhuộm màu lên khuôn mặt tinh xảo đó, trông càng thanh tú lạ thường.
Doãn Mặc chưa từng nghĩ một ngày nào đó sinh nhật của mình sẽ như thế này.
Hoa hồng, nến, bóng bay, bài hát mừng sinh nhật, tất cả đều là những thứ con gái yêu thích.
Anh không thích những thứ này, từ khi còn nhỏ ba mẹ cũng đã không tổ chức sinh nhật như vậy cho anh, đám anh em kia lại càng không.
Nhưng đêm nay, anh không cảm thấy bài xích, thậm chí còn thấy rất ấm lòng.
Những thứ này trông thì đơn giản, nhưng bố trí cũng rất phiền phức.
Ngay cả khi có dì Thôi cùng tham gia, chắc chắn cô cũng phải muốn bận rộn rất lâu.
Không biết vì sao, khóe miệng Doãn Mặc cong lên không thể giải thích, ánh mắt trở nên ôn nhu nhìn bóng người cách đó không xa.
Mãi cho đến khi kết thúc bài hát, cô dừng lại, Doãn Mặc mới cất bước đi tới.
Mộ Dữu nâng cằm, cười dịu dàng với anh: "Sinh nhật vui vẻ!"
Cô chỉ vào hoa và nến trong phòng đàn piano, vẻ mặt cầu khen ngợi: "Kết quả một ngày úp mặt vào tường, thế nào ạ? Có thể an ủi trái tim nhỏ bé của chồng em khi bị tổn thương vì nội dung truyện tranh không?"
Doãn Mặc nhìn cô thật sâu, dùng ngón tay nhéo cằm cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn này khác với trước đây, dịu dàng mà thân sĩ, lướt qua nhẹ nhàng rồi thôi, đến nỗi khi môi anh rời đi, Mộ Dữu vẫn cảm thấy dư vị không dứt.
Cuối cùng, cô ôm lấy gương mặt đẹp trai của anh, tự đứng dậy và hôn anh lần nữa, nhẹ nhàng mút lấy môi anh.
Chóp mũi hai người áp vào nhau, hơi thở nóng như thiêu đốt quyện vào nhau.
Mộ Dữu nhẹ giọng nói: "Anh đừng khó chịu, trong truyện tranh chỉ có phần trước là như vậy thôi, phần sau thật sự rất tốt. Nếu anh cảm thấy trong truyện tranh em ức hiếp anh khiến anh không vui."
Cô dừng lại, nhón chân ghé vào tai anh thì thầm: "Vậy tối nay em cho anh bắt nạt ngược lại em, có được không?"
Chỉ là một cuốn truyện tranh, Doãn Mặc cũng không có quá tức giận như vậy, nhưng những lời của Mộ Dữu lúc này khiến đáy lòng anh nổi lên chút gợn sóng.
"Muốn ức hiếp thế nào cũng được sao? Vậy thì em phải chịu đựng nhé."
Không đợi Mộ Dữu nói chuyện, anh đã ôm cô ngồi lên đàn dương cầm.
Ánh nến yếu ớt lờ mờ, đàn piano thỉnh thoảng truyền đến những nốt nhạc kì lạ.
Mộ Dữu đỏ mặt, nhỏ giọng mang theo ý khẩn cầu: "Chúng ta về phòng được không anh?"
Khóe môi Doãn Mặc nhếch lên, quả quyết từ chối: "Không được."
Anh lại hôn cô.
...
Hơn một giờ sau, hai người trở về phòng ngủ.
Mộ Dữu tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, cảm thấy cả người vẫn còn hơi mệt mỏi.
Nhắm mắt lại, tâm trí cô tràn ngập tiếng piano lạc điệu vừa rồi.
Cô chỉ muốn mượn đàn để chơi bài mừng sinh nhật cho anh nên mới chọn địa điểm tổ chức sinh nhật ở đó.
Dù thế nào thì Mộ Dữu cũng không thể ngờ tới sự tình sẽ phát triển như thế.
Cô còn nhớ vừa rồi khi Doãn Mặc ôm cô rời đi, cô quay đầu nhìn thoáng qua, cây đàn tốt đã bị vấy bẩn.
Doãn Mặc ôm lấy cô, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Em sẽ không cho là, vừa rồi chỉ mới vậy, câu chuyện truyện tranh liền sang trang mới đấy chứ?"
Mộ Dữu giật mình, lập tức phòng bị nhìn anh: "Anh còn muốn thế nào nữa?"
Doãn Mặc cười đùa: "Xem biểu hiện của em đã."
Người đàn ông này quá vô lại rồi.
Cô ở Lan Thành hơn một tháng, không dễ dàng mới quay trở lại, anh sẽ không phải là một lần vẫn chưa đủ, còn muốn tới nữa chứ?
Mộ Dữu nghĩ tới điều gì, vội vàng đổi chủ đề: "Đúng rồi, còn có quà sinh nhật nữa."
Cô mở ngăn kéo cạnh giường, đưa cho anh một chiếc hộp xinh xắn.
Doãn Mặc nghi ngờ mở ra, bên trong là một chiếc cà vạt.
"Em mua cái này bằng phí bản thảo đầu tiên của mình, là tiền của chính em đó!" Mộ Dữu tự hào nói, "Thế nào, anh có thích không?"
Chiếc cà vạt này không rẻ đâu, trực tiếp tiêu tốn của cô bảy, tám phần phí bản thảo.
Doãn Mặc kéo cô ôm vào lòng: "Dữu Dữu."
"Dạ?"
Anh hôn lên trán cô, thì thầm vào tai cô: "Cảm ơn, anh yêu em."
Trong lòng Mộ Dữu ngọt ngào, vùi mặt vào lồng ngực anh, nhẹ giọng đáp: "Em cũng vậy."
Đầu ngón tay cô vuốt ve hình xăm dưới xương quai xanh của anh, nghĩ tới điều gì đó, thở dài: "Sớm biết vậy em đã không vội đi xoá hình xăm của mình rồi."
Khi đó, cô quá tức giận, nhất thời xúc động, vả lại cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình và Doãn Mặc sẽ như thế này.
Mộ Dữu vô thức chạm vào sau tai mình, vẻ mặt rầu rĩ, có vẻ hơi tiếc nuối.
Doãn Mặc nắm lấy tay cô, hôn lên đầu ngón tay cô, chỉ vào hình xăm trên người anh: "Có cái này là đủ rồi."
Anh không muốn cô lại phải chịu đau.
Mộ Dữu thực sự rất sợ đau, lần trước xăm hình chó nhỏ đen sau tai, thuốc tê hết tác dụng, cô đã đau mấy ngày liền.
Nghe Doãn Mặc nói vậy, nàng mỉm cười, ôm lấy anh: "Vâng, dù có hình xăm hay không, anh vẫn luôn là của em —— "
Cô dừng lại, nói từng chữ một: "Đại hắc cẩu."
Doãn Mặc mỉm cười: "Hình xăm trước đây của em không phải là một con chó nhỏ đen sao?"
"Bây giờ anh lớn lên rồi, là đại hắc cẩu."
"Hả? Anh lớn lên?" Anh nhướng mày, cố ý trêu chọc cô, "Ý em là chỗ nào lớn lên?"
"..."
Mộ Dữu nhìn chằm chằm vào cuốn truyện tranh trong tay Doãn Mặc, tâm trí cô vẫn đang quay mòng mòng giữa mơ với thực, bối rối ngơ ngác trước tình huống này.
Cho đến khi card chữ ký trong cuốn truyện rơi vào tay cô, Mộ Dữu nhìn thấy chữ ký của mình trên đó.
Cô tựa hồ đột nhiên tỉnh lại, hai mắt giống như chuông đồng.
Không phải tối hôm qua anh không có hứng thú với truyện tranh sao, sao một đêm tỉnh lại liền mở truyện ra đọc vậy?
Mộ Dữu nghi ngờ rằng sáng nay cô mở mắt sai cách nên xuất hiện ảo giác rồi.
Cô lại nhắm mắt lại, thầm đếm ba giây rồi từ từ mở ra.
Đôi mắt đen láy của Doãn Mặc vẫn khóa chặt trên người cô, tràn ngập uy nghiêm, không khí như đông cứng lại.
Không phải ảo giác.
Mộ Dữu lại nhìn cuốn truyện trên tay Doãn Mặc.
Đây là tập đầu tiên, chỉ là phần trước của truyện tranh trên trang web.
Phần nội dung này được Mộ Dữu sáng tác ra trong cơn tức giận sau khi cô bị Doãn Mặc từ chối, toàn bộ hành trình đều đang hành Ân Cẩu thê thảm và kể về những bất hạnh trớ trêu anh ta.
Trong cuốn sách, anh ta giống như một kẻ đáng thương, hầu như không có khoảnh khắc đẹp trai nào.
Cuối cùng ở đoạn kết, anh ấy đã tỏ tình thành công với nữ chính anh hùng mà mình yêu, đây là điểm nổi bật duy nhất trong tất cả các lần xuất hiện của anh ấy trong tập đầu tiên.
Dưới ánh mắt thiêu đốt của Doãn Mặc, Mộ Dữu đột nhiên có chút rụt rè e sợ.
Nếu như cô nói chỉ có quyển thứ nhất là như vậy, mấy quyển tiếp theo cô giúp anh khôi phục hình tượng, chuyện này có thể dễ dàng lật sang trang mới không?
Nhưng nghĩ kỹ lại, vì thực hiện đến cùng mục đích của tên truyện, kỳ thật sau này anh ta vẫn gặp rất nhiều xui xẻo, ví dụ như bị chó cắn vào mông gì gì đó.
Điểm khác biệt so với cuốn đầu tiên là, sau đó cốt truyện được thiết lập, cô cho Ân Cẩu một chỉ số IQ cao, anh ấy có thể càng ngày càng đẹp trai hơn.
Mộ Dữu giật khóe môi dưới, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào: "Cái này gọi là xung đột kịch tính, anh biết mà? Thật ra nhân vật của anh trong truyện rất được hoan nghênh đó, so với bá vương mặt lạnh thì tốt đẹp hơn nhiều. Rất nhiều độc giả khen anh dễ thương đấy."
"Xung đột kịch tính sao?" Doãn Mặc đột nhiên cười lên, không biết có phải vì tức mà cười hay không, tiếp tục lật xem truyện tranh, "Anh đọc qua trong truyện về cô Mộc tiểu thư này, vì sao cô ấy chưa từng gặp chuyện xấu hổ vậy?"
Mộ Dữu làm một động tác nuốt nước bọt: "Mộc tiểu thư phụ trách ngoại hình, Ân Cẩu phụ trách khôi hài. Cái này gọi là tự thực hiện nhiệm vụ của mình, mỗi người đều có vai trò riêng."
Nói đến đây, cô chỉ vào tựa đề của cuốn truyện, "Anh xem, nhìn tên truyện là đã rất dễ đoán ra Ân Cẩu mới là nhân vật chính, Mộc tiểu thư chỉ là vai phụ, là nhân vật làm nền cho anh thôi."
"Em vừa lên sàn liền ăn mặc như tiên nữ, còn nói là làm nhân vật làm nền cho anh?" Doãn Mặc nâng mí mắt lên, "Hay là, càng tôn lên sự chật vật của anh?"
Mộ Dữu: "..."
—————
Doãn Mặc với Mộ Dữu không ăn sáng tại nhà Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn, hai người thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi rời khỏi Lan Thành.
Trên đường cao tốc, lưu lượng giao thông ít hơn đáng kể so với khu vực nội thành.
Mộ Dữu và Doãn Mặc đang ngồi ở ghế sau xe, xung quanh tĩnh lặng, cả hai đều không lên tiếng.
Các đường nét trên khuôn mặt của Doãn Mặc nghiêm nghị, mí mắt cụp xuống, trông tâm trạng anh có vẻ không tốt.
Anh đã như này kể từ khi xem truyện tranh xong.
Mộ Dữu muốn nói gì đó với anh, nhưng vì tài xế vẫn ở phía trước, nói về nội dung truyện tranh thì không hay.
Cô do dự nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.
Tròng mắt khẽ đảo, cô mở hộp thức ăn ra, bên trong có mấy cái bánh trứng muối ngàn lớp, là do Mộ Du Vãn đặc biệt chuẩn bị cho cô ăn dọc đường.
Mộ Dữu cầm lấy một cái đưa qua, hết sức ân cần cười: "Ông xã, anh còn chưa ăn sáng đâu, sao không ăn bánh trứng muối ngàn lớp này đi?"
Doãn Mặc nhàn nhạt liếc nhìn bánh trứng muối ngàn lớp, quay đi như không có chuyện gì xảy ra, phớt lờ cô.
Thậm chí chóp mũi anh còn nhẹ nhàng phát ra tiếng hừ lạnh.
Lần đầu tiên, Mộ Dữu biết rằng người đàn ông này thực sự tức giận trông sẽ như thế này.
Có chút ngạo kiều, nhưng dường như cũng có chút ủy khuất.
Trước đây, thỉnh thoảng anh cũng sẽ không vui, chẳng hạn như lần trước khi bạn cùng phòng của cô đến nhà, cô để anh đến thư phòng trải giường trên sàn ngủ.
Ngày đó anh không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, càng không giống bây giờ, khi cô đưa bánh trứng cho anh, anh kiêu ngạo quay đầu đi, còn hừ lạnh với cô.
Không biết vì sao, Mộ Dữu phá lên cười.
Doãn Mặc vì tiếng cười này của cô, cau mày nhìn sang, vẻ mặt rất không hài lòng.
Vẻ mặt kia tựa hồ muốn nói, em chọc anh tức giận, sao dám cười vui vẻ như vậy hả?
Ngược lại, tâm trạng của Mộ Dữu càng trở nên vui vẻ hơn.
Trước đây anh thường có khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, chín chắn thành thục, luôn nghiêm túc, trông giống như một lão cán bộ trước tuổi ba mươi vậy.
Thế mà bây giờ càng ngày càng phong phú hơn, sẽ buồn bực với cô, cảm giác có chút mới lạ, cũng có chút đáng yêu.
Nhất định là do cô quá hoạt bát dễ thương, sau đó dần dần lây nhiễm cho anh, khiến cho tâm tính đại hắc cẩu trẻ lại.
May cho đại hắc cẩu khi ở được bên cô, anh giờ đây càng giống một người bình thường bằng xương bằng thịt.
Mộ Dữu tự nhiên cảm thấy tự hào.
"Còn cười!" Nhìn khóe miệng Mộ Dữu vểnh lên càng lúc càng cao, chân mày Doãn Mặc càng nhíu chặt hơn.
Chưa từng thấy ai như cô, chồng mình còn đang tức giận, thế mà cô lại rất vui.
Mộ Dữu chớp chớp mắt, lại đưa bánh trứng muối ngàn lớp qua, làm nũng với anh: "Anh ăn chút đi mà."
Doãn Mặc tiếp tục giữ vẻ mặt thờ ơ, sắc mặt lạnh lùng, không có ý định ăn.
Mộ Dữu thở dài, hạ giọng nói: "Không phải chỉ để anh trong truyện tranh chịu khổ một chút thôi sao, đấy cũng là do trước đó em vẽ lúc đang giận anh, do anh bắt nạt em trước, nên em mới trả thù thôi, ai biết sau này lại nổi tiếng đâu."
Cô ôm cánh tay của Doãn Mặc tiếp tục an ủi: "Thật ra chỉ là một nhân vật hư cấu thôi, không gây tổn thương gì cho anh cả. Phân tích từ góc độ khách quan và lý tính, có thể thấy truyện tranh của em rất có thiên phú. Là chồng của em, anh nên tự hào khi lấy được một người vợ tuyệt vời như em chứ, phải không nào?"
Doãn Mặc rút cánh tay từ trong ngực cô ra, còn chưa mở miệng, điện thoại của anh đã reo.
Sau khi nhìn ghi chú, anh nhận máy.
Doãn Mặc bận rộn công việc, không còn so đo với cô chuyện trước đó nữa.
Mộ Dữu vô cùng buồn chán, dựa vào lưng ghế ăn bánh trứng muối ngàn lớp, thỉnh thoảng đút cho Doãn Mặc một miếng, anh cũng rất tự giác ăn.
Dọc đường về bình an vô sự, Mộ Dữu cảm thấy Doãn Mặc có vẻ đã được mình dỗ xong rồi.
Xem ra vẫn là rất dễ dỗ nha, cô tâm tình không tệ nghĩ.
Cho đến khi chiếc xe lái vào chung cư và đậu ở tầng dưới.
Doãn Mặc nhìn qua, nói với cô: "Anh phải tới công ty, em về nhà trước nhé."
Mộ Dữu hơi bất ngờ, nhưng không nói gì, gật đầu: "Vâng ạ."
Cô làm động tác muốn mở cửa, nhưng cánh tay đột nhiên bị Doãn Mặc nắm lấy.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn, khuôn mặt sắc bén kia nhích lại gần bên này một chút, ánh mắt thâm thúy u trầm nhìn cô: "Về nhà, úp mặt vào tường hối lỗi."
Môi anh hướng về phía cô nhích thêm một tấc, trầm giọng nói: "Ngẫm lại xem tối nay phải làm thế nào cho anh một lời giải thích thỏa đáng."
Anh thấp giọng nói, gần như ghé sát vào tai cô, chỉ hai người có thể nghe thấy.
Chỉ là giọng điệu ý vị thâm trường, ẩn chứa quá nhiều ám chỉ.
Tai Mộ Dữu nóng lên, nhịp tim cũng tăng nhanh, đập thình thịch.
Đối mặt với ánh mắt gần như có thể ăn tươi nuốt sống cô, Mộ Dữu không nói lời nào, chạy như bay xuống xe.
Sau khi lao vào tòa nhà, bước vào thang máy, cô mới muộn màng nhận ra hành lý của mình vẫn còn trong xe.
Quên đi, sau khi Doãn Mặc từ công ty về nhất định sẽ mang lên cho cô.
Cô vỗ vỗ gò má nóng bừng, cố gắng trấn tĩnh lại.
Đến Lan Thành lâu như vậy, Mộ Dữu đã nhiều ngày không gặp dì Thôi.
Về đến nhà, dì Thôi thấy cô thì mừng lắm, lại nghe nói cô chưa ăn liền vội vàng vào bếp làm món gì ngon đãi cô.
Mộ Dữu cười cười nói nói với dì Thôi, tạm thời quên sạch sành sanh lời của Doãn Mặc.
Lúc ăn cơm, Mộ Dữu tùy ý lướt điện thoại.
Trong nhóm ký túc xá, mấy cô bạn đang tán gẫu.
Hách Mộng Thành: 【 (hình ảnh) 】
Hách Mộng Thành: 【 Tớ giật được truyện tranh « Chú chó xui xẻo » nè 】
Trách Trách: 【 Cậu có chữ ký không? Của tớ không có 】
Hách Mộng Thành: 【 Ầu, tớ cũng không có, khó giật quá 】
Mộ Dữu xem cuộc trò chuyện giữa hai người, rồi lại nghĩ đến Doãn Mặc, khẽ thở dài.
Đồng Lạc Dao: 【 Khi nào thì các cậu đến trường? 】
Lúc này Mộ Dữu mới nhớ ra chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày 3 tháng 9, năm học mới bắt đầu.
Kỳ nghỉ hè này, cô dành phần lớn thời gian ở Lan thành để ký tặng, còn chưa kịp chơi đùa thoải mái nữa.
Đã thế, còn bị Doãn Mặc phát hiện ra truyện tranh, còn không biết điều gì đang chờ đợi mình tối nay.
Hách Mộng Thành: 【 Sáng mùng 2 tớ sẽ đến An Cầm 】
Trách Trách: 【 Thật trùng hợp, vé của tớ cũng là mùng 2 】
Mộ Dữu theo sau đáp: 【 Vậy thì mùng 2 tớ cũng đi 】
Đồng Lạc Dao: 【 Được, sáng mùng 2 gặp nhau ở trường nhé, chiều cùng đi mua sắm, nghỉ hè nhàm chán quá, mốc meo luôn rồi 】
—————
Buổi tối, Mộ Dữu vẫn luôn đợi Doãn Mặc trở về, qua 12 giờ đêm sẽ là sinh nhật anh.
Mà ở trên giường đợi tới đợi lui, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Vừa định gọi điện thoại hỏi thăm anh, cô mơ hồ phát hiện ngoài cửa có động tĩnh.
Cô đang nằm trên giường trong phòng ngủ nghịch điện thoại, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô bật dậy như cá chép, trực tiếp nhảy đến góc tường, đưa lưng về phía anh.
Doãn Mặc đứng ở cửa, bị hành động của cô làm cho sững sờ: "Em làm gì vậy?"
Mộ Dữu mặc váy ngủ, để tóc dài buông xõa, nhỏ giọng đáp lại: "Nghe lời anh, úp mặt vào tường hối lỗi."
Doãn Mặc thuận tay đóng cửa lại, bước tới đứng sau lưng cô.
Cô cúi thấp đầu xuống, như thể đang thực sự úp mặt vào tường hối lỗi.
Nếu không phải chính mắt anh nhìn thấy cô nhảy ra khỏi giường thì anh đã tin rồi đấy.
Mộ Dữu bước chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, váy dài đến mắt cá chân, chỉ lộ ra một chút ngón chân, móng chân sơn màu đỏ tươi rất bắt mắt.
Doãn Mặc ôm ngang cô bế lên, ném cô trở lại giường, chính là kiểu rất không dịu dàng, rất thô lỗ.
Cô lảo đảo, lăn lộn trên chiếc giường mềm mại một vòng, bất mãn chun mũi hừ lạnh với anh: "Không có chút thương hoa tiếc ngọc nào cả."
Doãn Mặc đè lên người cô: "Nghĩ kỹ tối nay phải làm gì chưa? Không nghĩ được cũng không sao, anh sẽ không khách khí với em đâu."
Trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt, Mộ Dữu hai má đỏ bừng: "Anh uống rượu à?"
"Có tiệc xã giao, anh không trốn được, nên đã uống một chút." Giọng nói của anh ấm áp du dương, thần sắc rõ ràng, nhìn qua hình như anh không say, chỉ là mới uống một chút mà thôi.
Mộ Dữu đẩy anh: "Anh đi tắm trước đi."
Doãn Mặc khẽ cắn cằm cô, đứng dậy quẳng lại một câu: "Ngoan ngoãn chờ anh."
Doãn Mặc đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, ánh mắt Mộ Dữu lóe lên, cô vội vàng xách dép xuống giường, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Doãn Mặc bước ra khỏi phòng tắm, quấn một chiếc áo choàng tắm bằng lụa satin màu đen lỏng lẻo quanh người.
Anh nhìn quanh một vòng, trong phòng không có ai.
Cô chạy rồi.
Sẽ không vì cái câu "sẽ không khách khí" kia mà bị doạ sợ đấy chứ?
Doãn Mặc đi kiểm tra phòng thay đồ, chắc chắn rằng cô không có trong phòng ngủ, anh nghiến răng, ra ngoài tìm người.
Sợ làm phiền dì Thôi ở tầng một, Doãn Mặc không gọi cô mà đi từ phòng này sang phòng khác tìm cô.
Vừa đến cửa phòng sách, anh đã nghe thấy một giai điệu nhẹ nhàng từ phòng piano bên cạnh truyền đến.
Lông mi Doãn Mặc run lên, anh chợt hiểu ra gì đó.
Tập trung vào hướng phòng đàn, anh chậm rãi bước tới.
Cánh cửa mở ra, bước chân của Doãn Mặc dừng lại.
Bên trong không bật đèn, hoa hồng bày dưới đất, xung quanh thắp nến tạo thành hình trái tim, khắp phòng còn có bong bóng đủ màu sắc.
Trước cây đàn dương cầm ở phía đông, Mộ Dữu không biết từ lúc nào đã thay một bộ váy trắng tinh, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc đơn giản, mái tóc dài mượt mà xõa tung sau lưng.
Những ngón tay mảnh mai xinh đẹp đang lướt trên phím đàn.
Cô chơi piano không giỏi, những bản nhạc cô chơi đều là những điệu phụ rất đơn giản, trong bầu không khí hiện tại lại mang một phong tình khác.
Cảm giác được Doãn Mặc mở cửa bước vào, Mộ Dữu ngừng chơi một lúc, rồi chậm rãi thay đổi bài hát.
Lần này, là bài hát sinh nhật.
Doãn Mặc đóng cửa lại, dựa vào cửa lặng lẽ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Ánh sáng từ những ngọn nến nhuộm màu lên khuôn mặt tinh xảo đó, trông càng thanh tú lạ thường.
Doãn Mặc chưa từng nghĩ một ngày nào đó sinh nhật của mình sẽ như thế này.
Hoa hồng, nến, bóng bay, bài hát mừng sinh nhật, tất cả đều là những thứ con gái yêu thích.
Anh không thích những thứ này, từ khi còn nhỏ ba mẹ cũng đã không tổ chức sinh nhật như vậy cho anh, đám anh em kia lại càng không.
Nhưng đêm nay, anh không cảm thấy bài xích, thậm chí còn thấy rất ấm lòng.
Những thứ này trông thì đơn giản, nhưng bố trí cũng rất phiền phức.
Ngay cả khi có dì Thôi cùng tham gia, chắc chắn cô cũng phải muốn bận rộn rất lâu.
Không biết vì sao, khóe miệng Doãn Mặc cong lên không thể giải thích, ánh mắt trở nên ôn nhu nhìn bóng người cách đó không xa.
Mãi cho đến khi kết thúc bài hát, cô dừng lại, Doãn Mặc mới cất bước đi tới.
Mộ Dữu nâng cằm, cười dịu dàng với anh: "Sinh nhật vui vẻ!"
Cô chỉ vào hoa và nến trong phòng đàn piano, vẻ mặt cầu khen ngợi: "Kết quả một ngày úp mặt vào tường, thế nào ạ? Có thể an ủi trái tim nhỏ bé của chồng em khi bị tổn thương vì nội dung truyện tranh không?"
Doãn Mặc nhìn cô thật sâu, dùng ngón tay nhéo cằm cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn này khác với trước đây, dịu dàng mà thân sĩ, lướt qua nhẹ nhàng rồi thôi, đến nỗi khi môi anh rời đi, Mộ Dữu vẫn cảm thấy dư vị không dứt.
Cuối cùng, cô ôm lấy gương mặt đẹp trai của anh, tự đứng dậy và hôn anh lần nữa, nhẹ nhàng mút lấy môi anh.
Chóp mũi hai người áp vào nhau, hơi thở nóng như thiêu đốt quyện vào nhau.
Mộ Dữu nhẹ giọng nói: "Anh đừng khó chịu, trong truyện tranh chỉ có phần trước là như vậy thôi, phần sau thật sự rất tốt. Nếu anh cảm thấy trong truyện tranh em ức hiếp anh khiến anh không vui."
Cô dừng lại, nhón chân ghé vào tai anh thì thầm: "Vậy tối nay em cho anh bắt nạt ngược lại em, có được không?"
Chỉ là một cuốn truyện tranh, Doãn Mặc cũng không có quá tức giận như vậy, nhưng những lời của Mộ Dữu lúc này khiến đáy lòng anh nổi lên chút gợn sóng.
"Muốn ức hiếp thế nào cũng được sao? Vậy thì em phải chịu đựng nhé."
Không đợi Mộ Dữu nói chuyện, anh đã ôm cô ngồi lên đàn dương cầm.
Ánh nến yếu ớt lờ mờ, đàn piano thỉnh thoảng truyền đến những nốt nhạc kì lạ.
Mộ Dữu đỏ mặt, nhỏ giọng mang theo ý khẩn cầu: "Chúng ta về phòng được không anh?"
Khóe môi Doãn Mặc nhếch lên, quả quyết từ chối: "Không được."
Anh lại hôn cô.
...
Hơn một giờ sau, hai người trở về phòng ngủ.
Mộ Dữu tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, cảm thấy cả người vẫn còn hơi mệt mỏi.
Nhắm mắt lại, tâm trí cô tràn ngập tiếng piano lạc điệu vừa rồi.
Cô chỉ muốn mượn đàn để chơi bài mừng sinh nhật cho anh nên mới chọn địa điểm tổ chức sinh nhật ở đó.
Dù thế nào thì Mộ Dữu cũng không thể ngờ tới sự tình sẽ phát triển như thế.
Cô còn nhớ vừa rồi khi Doãn Mặc ôm cô rời đi, cô quay đầu nhìn thoáng qua, cây đàn tốt đã bị vấy bẩn.
Doãn Mặc ôm lấy cô, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Em sẽ không cho là, vừa rồi chỉ mới vậy, câu chuyện truyện tranh liền sang trang mới đấy chứ?"
Mộ Dữu giật mình, lập tức phòng bị nhìn anh: "Anh còn muốn thế nào nữa?"
Doãn Mặc cười đùa: "Xem biểu hiện của em đã."
Người đàn ông này quá vô lại rồi.
Cô ở Lan Thành hơn một tháng, không dễ dàng mới quay trở lại, anh sẽ không phải là một lần vẫn chưa đủ, còn muốn tới nữa chứ?
Mộ Dữu nghĩ tới điều gì, vội vàng đổi chủ đề: "Đúng rồi, còn có quà sinh nhật nữa."
Cô mở ngăn kéo cạnh giường, đưa cho anh một chiếc hộp xinh xắn.
Doãn Mặc nghi ngờ mở ra, bên trong là một chiếc cà vạt.
"Em mua cái này bằng phí bản thảo đầu tiên của mình, là tiền của chính em đó!" Mộ Dữu tự hào nói, "Thế nào, anh có thích không?"
Chiếc cà vạt này không rẻ đâu, trực tiếp tiêu tốn của cô bảy, tám phần phí bản thảo.
Doãn Mặc kéo cô ôm vào lòng: "Dữu Dữu."
"Dạ?"
Anh hôn lên trán cô, thì thầm vào tai cô: "Cảm ơn, anh yêu em."
Trong lòng Mộ Dữu ngọt ngào, vùi mặt vào lồng ngực anh, nhẹ giọng đáp: "Em cũng vậy."
Đầu ngón tay cô vuốt ve hình xăm dưới xương quai xanh của anh, nghĩ tới điều gì đó, thở dài: "Sớm biết vậy em đã không vội đi xoá hình xăm của mình rồi."
Khi đó, cô quá tức giận, nhất thời xúc động, vả lại cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình và Doãn Mặc sẽ như thế này.
Mộ Dữu vô thức chạm vào sau tai mình, vẻ mặt rầu rĩ, có vẻ hơi tiếc nuối.
Doãn Mặc nắm lấy tay cô, hôn lên đầu ngón tay cô, chỉ vào hình xăm trên người anh: "Có cái này là đủ rồi."
Anh không muốn cô lại phải chịu đau.
Mộ Dữu thực sự rất sợ đau, lần trước xăm hình chó nhỏ đen sau tai, thuốc tê hết tác dụng, cô đã đau mấy ngày liền.
Nghe Doãn Mặc nói vậy, nàng mỉm cười, ôm lấy anh: "Vâng, dù có hình xăm hay không, anh vẫn luôn là của em —— "
Cô dừng lại, nói từng chữ một: "Đại hắc cẩu."
Doãn Mặc mỉm cười: "Hình xăm trước đây của em không phải là một con chó nhỏ đen sao?"
"Bây giờ anh lớn lên rồi, là đại hắc cẩu."
"Hả? Anh lớn lên?" Anh nhướng mày, cố ý trêu chọc cô, "Ý em là chỗ nào lớn lên?"
"..."
Bình luận facebook