-
Chương 69: Phiên ngoại 3: Một đêm phải dùng một hộp
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Mộ Dữu chính thức bắt đầu kỳ thực tập.
Cô muốn làm công việc liên quan đến phát triển và lập kế hoạch du lịch, Doãn Mặc đề nghị cô đến tập đoàn Quân Hoa, Mộ Dữu cũng không từ chối.
Nhưng Mộ Dữu cảm thấy việc dựa hoàn toàn vào quan hệ để vào làm không ổn.
Thế là cô giấu diếm Doãn Mặc, lén đăng ký tham gia kỳ thi tuyển dụng mới của Tập đoàn Quân Hoa, cuối cùng trúng tuyển vào phòng kế hoạch với thành tích xuất sắc.
Mặc dù vậy, Mộ Dữu rất khó khiêm tốn trong công ty.
Dù sao tất cả nhân viên đều biết cô là vợ của Doãn Mặc, là bà chủ tập đoàn Quân Hoa.
Liên tiếp trong một tuần đi làm, mọi người trong bộ phận kế hoạch đều cung kính với cô, cô mỗi ngày đều nhàn nhã đến hỏng.
Trưa hôm đó, Mộ Dữu thực sự không thể chịu được nữa, trong khi mọi người chuẩn bị ăn, cô đi thang máy lên văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.
Cô thư ký nhỏ ngồi ở bàn làm việc ở cửa nhìn thấy cô, vội vàng đứng dậy: "Bà chủ, Doãn tổng đang họp ở phòng họp vẫn chưa về."
Mộ Dữu vẻ mặt hơi giật mình, khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi vào phòng làm việc chờ anh ấy một lát."
Đẩy cửa ra, trong phòng làm việc quả nhiên không có ai.
Mộ Dữu đi đến bàn làm việc, rất không khách khí ngồi xuống chiếc ghế của sếp tổng, những đốt ngón tay trắng xinh đẹp tùy tiện gõ vài cái trên mặt bàn.
Buồn bực ngán ngẩm, cô mở điện thoại tùy tiện lướt một lúc.
Cho đến khi cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Mộ Dữu mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên.
Doãn Mặc và thư ký Trịnh một trước một sau bước vào, vừa đi vừa nói về nội dung cuộc họp.
Giọng nói của Doãn Mặc dừng lại ngay khi nhìn thấy Mộ Dữu ở bàn làm việc.
Trịnh Lâm rất biết quan sát nói: "Doãn tổng, đến giờ ăn trưa rồi. Anh và bà chủ ăn cơm trước, lát nữa nói chuyện công trình sau được không ạ?"
Doãn Mặc nhàn nhạt đáp, Trịnh Lâm từ văn phòng chủ tịch đi ra, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Doãn Mặc cất bước đi tới, dịu giọng hỏi cô: "Em muốn ăn gì? Ra ngoài ăn hay ăn ở căn tin?"
Mộ Dữu cất điện thoại, dựa lưng ghế không đứng dậy, u oán nhìn anh.
Doãn Mặc đứng một bên, xoay ghế 90°, để Mộ Dữu đối diện với anh.
Hai tay đặt lên hai bên tay vịn, anh cúi người nói: "Làm sao vậy? Trông em có vẻ không vui."
Mộ Dữu trợn mắt nhìn anh: "Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi!"
Lúc đầu tìm anh chính là muốn nói chuyện này, Mộ Dữu dứt khoát trực tiếp đề cập, "Nếu biết sớm sẽ là như bây giờ, nghỉ hè em đã không đến công ty đưa canh cho anh rồi. Vì chuyện lần đó, bây giờ toàn bộ công ty đều biết quan hệ của anh và em, làm thế nào em có thể thực tập? Không ai giao nhiệm vụ cho em cả, em đã nhàn rỗi một tuần trời rồi."
Nếu cô muốn thảnh thơi thì đã nằm ở nhà luôn rồi, tại sao lại phải đến đây?
Bây giờ Mộ Dữu rất hối hận, lẽ ra cô không nên đồng ý với Doãn Mặc sẽ tới chỗ này thực tập.
Dù là lúc trước cô tùy tiện tìm một công ty nhỏ, có lẽ còn tốt hơn như bây giờ.
Ánh mắt cô khẽ động, cô đột nhiên đề nghị với anh: "Nếu không thì hai chúng ta tuyên bố với bên ngoài là em ly hôn với anh rồi, hiện tại không có quan hệ, anh cảm thấy có được không?"
Quai hàm Doãn Mặc hơi căng chặt, hai mắt hơi híp lại: "Ở chỗ này chờ anh nửa ngày, em liền nghĩ ra cái chủ ý kia?"
Mộ Dữu lườm anh: "Vậy anh nghĩ cho em cách gì tốt hơn đi? Hay là em đổi công ty khác."
Cô vô cùng đáng thương, "Mấy ngày nay em nghịch điện thoại nhiều, suýt chút nữa muốn nôn rồi."
Cô chỉ chỉ vào đôi mắt đẹp mà mình luôn tự hào, "Anh thử nhìn xem, mắt em sắp cận rồi, anh cũng không quan tâm em."
Giọng của cô mang theo sự phàn nàn cùng hờn dỗi, môi bĩu ra, đầu hơi rũ xuống, tâm trạng rất tệ.
Doãn Mặc thở dài, đứng thẳng dậy, dùng điện thoại di động gõ gì đó lên màn hình.
Một lúc sau, anh cất điện thoại di động, đi tới kéo Mộ Dữu ngồi trên ghế: "Đi thôi, ăn cơm trước."
Cô nói một hồi lâu ở đây rồi nhưng anh không đề cập đến giải pháp mà lại chuyển chủ đề.
Mộ Dữu hất tay anh ra: "Em không đói."
Doãn Mặc bật cười, rất kiên nhẫn dỗ dành cô: "Không phải em muốn học lập kế hoạch sao, đi ăn cơm thôi, tiện thể giới thiệu một giáo viên có kinh nghiệm dẫn dắt em."
Hai mắt Mộ Dữu đột nhiên sáng lên, từ trên ghế nhảy dựng lên: "Thật sao?"
Doãn Mặc vòng tay ôm lấy cô: "Khâu Sóc, giám đốc phòng kế hoạch, cách đây không lâu đã đi công tác, hôm nay vừa mới về, hiện đang ăn ở nhà ăn của nhân viên."
Khâu tổng Phòng Kế hoạch, Mộ Dữu chưa từng gặp trước đây, nhưng nghe tên thì đã quá quen thuộc.
Trong một tuần ở phòng kế hoạch, cô thường nghe đồng nghiệp nhắc đến chuyện Doãn Mặc đào được anh ta về từ công ty nào đó ở nước ngoài, là người có kiến thức và dám sáng tạo, rất nhiều dự án phát triển du lịch nổi tiếng của Tập đoàn Quân Hoa đều do anh ta lên kế hoạch.
Mộ Dữu cũng đã tìm kiếm thông tin tư liệu về anh ta trên mạng, tóm lại, rất lợi hại!
"Anh bảo anh ta dẫn dắt em?" Mộ Dữu có chút không thể tin được.
Doãn Mặc nhướng mày: "Ngoại trừ anh ta, còn có ai dám dẫn dắt vợ anh?"
Doãn Mặc bề ngoài có vẻ lạnh lùng và bất cận nhân tình*, nhưng anh rất giỏi trong việc xử lý mối quan hệ cấp trên cấp dưới trong công việc.
*Bất cận nhân tình – 不近人情 – Bù jìn rénqíng: không theo thường tình con người, cũng để chỉ tính tình hoặc ngôn ngữ hành động kỳ lạ
Thư ký Trịnh và anh có quan hệ thân thiết, Khâu Sóc cũng có quan hệ cá nhân với anh, hai người quen nhau từ khi còn là nghiên cứu sinh.
Các thế lực trong tập đoàn rắc rối phức tạp, lãnh đạo cấp cao ủng hộ lẫn nhau, phe phái rõ ràng.
Anh làm người cầm quyền, rất biết cách thu phục những người thân tín bên cạnh, làm cho địa vị quyền lực của mình càng ổn định hơn.
Trong căn tin dành cho nhân viên, Doãn Mặc đưa Mộ Dữu tới tìm Khâu Sóc.
Nói về việc đề nghị anh ta dẫn dắt Mộ Dữu, Doãn Mặc đối xử lịch sự tôn trọng với anh ta như đối với một người bạn, không ra vẻ ông chủ.
Khâu Sóc vừa ăn vừa nhìn đôi vợ chồng đối diện, một lúc sau mới nói với Doãn Mặc: "Anh muốn tôi thu nhận đồ đệ, cũng không phải không được."
Lần lượt nhìn sắc mặt của hai người, Khâu Sóc mới chậm rãi đưa ra yêu cầu, "Về sau cô ấy là cấp dưới của tôi, tôi sắp xếp công việc thế nào, anh cũng không thể nhúng tay vào."
Trong toàn bộ phòng kế hoạch, có lẽ chỉ có Khâu Sóc dám nói chuyện với Doãn Mặc như vậy.
Điều này cũng càng chứng minh được thực lực của anh ta.
Có một người thầy giáo như vậy, Mộ Dữu rất kích động, nói trước Doãn Mặc: "Thầy Khâu yên tâm, anh ấy sẽ không nhúng tay vào đâu ạ, em cam đoan!"
Cũng gọi là thầy rồi, Khâu Sóc bật cười: "Em cam đoan cũng vô dụng, anh cần chồng em cam đoan cơ."
Anh ta ý vị thâm trường nhìn Doãn Mặc, "Tôi từ trước đến nay rất khắc nghiệt, đừng để tôi mới dẫn dắt có vài ngày thì đã đau lòng người ta, lãng phí thời gian của tôi."
—————
Mộ Dữu rất khao khát được học hỏi, Doãn Mặc cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của Khâu Sóc, hoàn toàn giao Mộ Dữu cho anh ta, không can thiệp vào công việc của cô.
Vào buổi chiều ngày hôm đó, sau khi Khâu Sóc khảo sát Mộ Dữu một phen, đưa cho cô một bản đề xuất kế hoạch cho dự án Vịnh Lan Bảy, yêu cầu cô viết báo cáo về kinh nghiệm của mình, nộp vào thứ Hai tới.
Bây giờ đã là thứ sáu, điều anh ta ám chỉ là cô phải tăng ca hai ngày cuối tuần.
Mộ Dữu đã nhàn rỗi trong văn phòng được một tuần, giờ phút này cô tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Nhìn kế hoạch dày đặc, dù cảm thấy áp lực nhưng cô vẫn kiên quyết đồng ý.
Thứ sáu tan tầm về đến nhà, cô liền nhốt mình trong phòng sách làm việc, trở về phòng ngủ rất muộn.
Sáng sớm thứ bảy, cô dậy sớm liền vào phòng sách luôn, còn dậy sớm hơn cả Doãn Mặc.
Doãn Mặc đột nhiên cảm thấy, mình mới trở thành người không có việc gì làm cả.
Chín giờ tối, Doãn Mặc mang sữa đến gõ cửa phòng sách của Mộ Dữu.
Cô đang mặc bộ đồ ngủ, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đang hết sức tập trung làm việc trước máy tính.
Doãn Mặc đi tới, đặt sữa bên cạnh cô, dư quang liếc nhìn cô.
Cô ngáp liên hồi, trong mắt có vài tơ đỏ.
Doãn Mặc nói: "Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, tối nay đi ngủ sớm đi, ngày mai lại viết."
Mộ Dữu bưng cốc uống một ngụm sữa: "Em còn chưa buồn ngủ, nếu anh buồn ngủ thì đi ngủ trước đi."
Doãn Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, cảm xúc không rõ: "Vừa mới đến đã giao cho em một dự án lớn như Vịnh Lan Bảy, em biết anh ta có ý gì không?"
"Đương nhiên em biết." Mộ Dữu quay đầu nhìn sang, chớp chớp mắt nhìn hắn, "Anh ta muốn xem xem em biết khó mà lui, hay là vượt khó xông lên."
Người như Khâu Sóc, không phải là kẻ tùy tiện chỉ vì một câu của Doãn Mặc liền tận tâm chỉ bảo cô.
Anh ta đang thử thăm dò Mộ Dữu, để xem liệu cô có thực sự muốn học hỏi hay đó chỉ là ý thích nhất thời.
Nếu là cái sau, có lẽ sẽ đối phó với Doãn Mặc coi như xong, sẽ không thật sự dạy cô cái gì, dù sao thời gian và tinh lực của anh ta cũng rất quý giá.
Vì vậy Mộ Dữu phải cố gắng làm thật tốt nhiệm vụ anh ta giao, để Khâu Sóc lau mắt mà nhìn, sau này anh ta mới nghiêm túc chỉ dẫn cô.
Thấy cô đã đoán ra, Doãn Mặc không nói gì, hơi hếch cằm lên, ôn nhu nói: "Uống sữa đi."
Sau đó Mộ Dữu tiếp tục nghiên cứu kế hoạch trước máy tính, Doãn Mặc không ra ngoài mà ở lại với cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mộ Dữu dần dần mất đi khí lực, hai tay chống đầu trượt mất lần, mắt mí trên mí dưới đánh nhau.
Sau đó, trong vô thức, cô nghiêng đầu sang một bên, ngủ thiếp đi.
Trên chiếc ghế sô pha bên cạnh, Doãn Mặc đặt iPad trong tay xuống, đứng dậy đi tới.
Lưu tài liệu của cô vào máy tính, tắt đi rồi nhẹ nhàng bế cô trở lại phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng, Mộ Dữu mơ màng mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm và dịu dàng của Doãn Mặc.
Cô mông lung nhìn anh một lúc, rồi lại ngáp một cái: "Em còn chưa đánh răng."
Doãn Mặc buông cô ra, cô ráng chống đỡ đi vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, cô cũng lười dưỡng da, cứ thế leo lên giường, rúc vào lòng Doãn Mặc.
Chưa đầy một phút, cô liền chìm vào giấc ngủ.
—————
Thứ hai, Mộ Dữu đưa bản báo cáo đã làm xong cho Khâu Sóc.
Khâu Sóc không ngờ cô thực sự đã hoàn thành, anh ta tùy ý lật nó, nhướng mày, tâm trạng tốt gật đầu: "Em đi trước đi, sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc, anh sẽ sắp xếp công việc cho em."
Có một cuộc họp định kỳ của các lãnh đạo quản lý cấp cao trong tập đoàn, phải mất gần một giờ mới kết thúc.
Trong phòng họp lớn, những người khác đã rời đi, Khâu Sóc do dự rồi đi tới văn phòng chủ tịch.
Doãn Mặc vừa nhìn thấy anh ta, sắc mặt nhạt đi: "Có việc gì?"
Khâu Sóc đi tới: "Cũng không có gì to tát, chỉ là muốn hỏi một chút, anh xác định anh không giúp Mộ Dữu làm báo cáo chứ?"
Doãn Mặc cau mày, tỏ ra hơi khó chịu khi bị chất vấn.
Nhìn bộ dạng của anh, Khâu Sóc liền hiểu, anh tuyệt đối không hỗ trợ gì.
Thật ra trong lòng Khâu Sóc biết rằng nếu Doãn Mặc chính miệng đồng ý sẽ không can thiệp, anh nhất định sẽ làm.
Anh ta chỉ rất kinh ngạc vì Mộ Dữu đã thực sự hoàn thành, mà còn sắp xếp trật tự, ý tưởng độc đáo, khiến anh ta có chút khó tin.
Khâu Sóc ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Doãn Mặc, nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, vì tình bạn nhiều năm của chúng ta, sau này tôi sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt."
Bà chủ của Tập đoàn Quân Hoa là học trò của anh ta, sau này làm giáo viên anh ta cũng sẽ rất có mặt mũi.
Doãn Mặc nhấp một ngụm cà phê: "Anh tốt nhất là nói được làm được, chỉ dẫn cho thật tốt, chứ không phải cố tình gây khó dễ như lần này."
Anh uể oải nhướng mi, nhìn Khâu Sóc, "Vì hoàn thành bản báo cáo này, cuối tuần cô ấy căn bản không được nghỉ ngơi. Tôi bảo anh chỉ dẫn cô ấy, chứ không phải hành hạ cô ấy."
Sáng nay lúc Mộ Dữu nộp báo cáo, Khâu Sóc liền chú ý tới quầng thâm mắt của cô.
Dù đã dùng kem che khuyết điểm nhưng nhìn kỹ vẫn khó che giấu được sự mệt mỏi.
Khâu Sóc cong môi cười: "Mới có hai ngày, Doãn tổng đã đau lòng sao?"
Doãn Mặc nhìn sang: "Anh có thể cho cô ấy một đề bài khó, nhưng tôi không bao giờ ủng hộ việc làm thêm giờ không biết tiết chế và vô nghĩa. Hạng mục Vịnh Lan Bảy lớn đến mức nào, trong lòng anh không tự lượng sao?"
Khâu Sóc gật đầu: "Được rồi, lần này là tôi suy nghĩ không cẩn thận, quên mất cô ấy vẫn còn là sinh viên đại học. Lần sau khi giao nhiệm vụ, tôi sẽ cho cô ấy nhiều thời gian hơn."
Sắc mặt Doãn Mặc hòa hoãn hơn một chút: "Anh đi làm việc đi."
Khâu Sóc đứng dậy, đi đến cửa văn phòng chủ tịch, đột nhiên quay lại, cà lơ phất phơ nói: "Bởi vì nhiệm vụ tôi giao ảnh hưởng đến kỳ nghỉ cuối tuần của Mộ Dữu, có phải cũng ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt của hai vợ chồng anh hay không?"
Anh ta liếc nhìn Doãn Mặc, cảm thấy hơi chắc chắn hơn: "Từ sáng đến giờ sắc mặt anh không được tốt lắm, chắc là vì nguyên nhân này rồi."
Doãn Mặc: "..."
Khâu Sóc suy nghĩ một chút, sau đó rất tri kỷ quay lại: "Hai người bao lâu làm một lần, một lần thời gian bao lâu, lần sau tôi sẽ tính toán, cam đoan sẽ không ảnh hưởng đến hai người."
Doãn Mặc sắc mặt xanh trắng khó phân biệt, nghiến răng nghiến lợi quát: "Khâu Sóc!"
Khâu Sóc: "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cái này có gì không thể nói chứ, tôi đây là lần đầu tiên dẫn dắt đồ đệ, không có kinh nghiệm, nên càng phải cẩn thận."
Anh ta khi không trò chuyện công việc liền rất không đứng đắn, Doãn Mặc không thèm để ý.
Khâu Sóc tiếp tục nói: "Vợ chồng tôi một đêm ít nhất phải một lần, nếu cậu đã không nói, vậy tôi cũng áng chừng là như thế, lần sau nếu lại cần tăng ca, tôi nhất định sẽ chừa thời gian lại cho hai người thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."
Mí mắt Doãn Mặc giật giật, nhân cơ hội phản bác: "Anh với vợ anh một đêm một lần?"
Khâu Sóc: "Làm sao?"
Doãn Mặc nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, ngữ khí khinh thường nói: "Thật ngại quá, bọn tôi một đêm phải dùng một hộp."
1
Khâu Sóc: "..."
Cô muốn làm công việc liên quan đến phát triển và lập kế hoạch du lịch, Doãn Mặc đề nghị cô đến tập đoàn Quân Hoa, Mộ Dữu cũng không từ chối.
Nhưng Mộ Dữu cảm thấy việc dựa hoàn toàn vào quan hệ để vào làm không ổn.
Thế là cô giấu diếm Doãn Mặc, lén đăng ký tham gia kỳ thi tuyển dụng mới của Tập đoàn Quân Hoa, cuối cùng trúng tuyển vào phòng kế hoạch với thành tích xuất sắc.
Mặc dù vậy, Mộ Dữu rất khó khiêm tốn trong công ty.
Dù sao tất cả nhân viên đều biết cô là vợ của Doãn Mặc, là bà chủ tập đoàn Quân Hoa.
Liên tiếp trong một tuần đi làm, mọi người trong bộ phận kế hoạch đều cung kính với cô, cô mỗi ngày đều nhàn nhã đến hỏng.
Trưa hôm đó, Mộ Dữu thực sự không thể chịu được nữa, trong khi mọi người chuẩn bị ăn, cô đi thang máy lên văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.
Cô thư ký nhỏ ngồi ở bàn làm việc ở cửa nhìn thấy cô, vội vàng đứng dậy: "Bà chủ, Doãn tổng đang họp ở phòng họp vẫn chưa về."
Mộ Dữu vẻ mặt hơi giật mình, khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi vào phòng làm việc chờ anh ấy một lát."
Đẩy cửa ra, trong phòng làm việc quả nhiên không có ai.
Mộ Dữu đi đến bàn làm việc, rất không khách khí ngồi xuống chiếc ghế của sếp tổng, những đốt ngón tay trắng xinh đẹp tùy tiện gõ vài cái trên mặt bàn.
Buồn bực ngán ngẩm, cô mở điện thoại tùy tiện lướt một lúc.
Cho đến khi cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Mộ Dữu mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên.
Doãn Mặc và thư ký Trịnh một trước một sau bước vào, vừa đi vừa nói về nội dung cuộc họp.
Giọng nói của Doãn Mặc dừng lại ngay khi nhìn thấy Mộ Dữu ở bàn làm việc.
Trịnh Lâm rất biết quan sát nói: "Doãn tổng, đến giờ ăn trưa rồi. Anh và bà chủ ăn cơm trước, lát nữa nói chuyện công trình sau được không ạ?"
Doãn Mặc nhàn nhạt đáp, Trịnh Lâm từ văn phòng chủ tịch đi ra, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Doãn Mặc cất bước đi tới, dịu giọng hỏi cô: "Em muốn ăn gì? Ra ngoài ăn hay ăn ở căn tin?"
Mộ Dữu cất điện thoại, dựa lưng ghế không đứng dậy, u oán nhìn anh.
Doãn Mặc đứng một bên, xoay ghế 90°, để Mộ Dữu đối diện với anh.
Hai tay đặt lên hai bên tay vịn, anh cúi người nói: "Làm sao vậy? Trông em có vẻ không vui."
Mộ Dữu trợn mắt nhìn anh: "Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi!"
Lúc đầu tìm anh chính là muốn nói chuyện này, Mộ Dữu dứt khoát trực tiếp đề cập, "Nếu biết sớm sẽ là như bây giờ, nghỉ hè em đã không đến công ty đưa canh cho anh rồi. Vì chuyện lần đó, bây giờ toàn bộ công ty đều biết quan hệ của anh và em, làm thế nào em có thể thực tập? Không ai giao nhiệm vụ cho em cả, em đã nhàn rỗi một tuần trời rồi."
Nếu cô muốn thảnh thơi thì đã nằm ở nhà luôn rồi, tại sao lại phải đến đây?
Bây giờ Mộ Dữu rất hối hận, lẽ ra cô không nên đồng ý với Doãn Mặc sẽ tới chỗ này thực tập.
Dù là lúc trước cô tùy tiện tìm một công ty nhỏ, có lẽ còn tốt hơn như bây giờ.
Ánh mắt cô khẽ động, cô đột nhiên đề nghị với anh: "Nếu không thì hai chúng ta tuyên bố với bên ngoài là em ly hôn với anh rồi, hiện tại không có quan hệ, anh cảm thấy có được không?"
Quai hàm Doãn Mặc hơi căng chặt, hai mắt hơi híp lại: "Ở chỗ này chờ anh nửa ngày, em liền nghĩ ra cái chủ ý kia?"
Mộ Dữu lườm anh: "Vậy anh nghĩ cho em cách gì tốt hơn đi? Hay là em đổi công ty khác."
Cô vô cùng đáng thương, "Mấy ngày nay em nghịch điện thoại nhiều, suýt chút nữa muốn nôn rồi."
Cô chỉ chỉ vào đôi mắt đẹp mà mình luôn tự hào, "Anh thử nhìn xem, mắt em sắp cận rồi, anh cũng không quan tâm em."
Giọng của cô mang theo sự phàn nàn cùng hờn dỗi, môi bĩu ra, đầu hơi rũ xuống, tâm trạng rất tệ.
Doãn Mặc thở dài, đứng thẳng dậy, dùng điện thoại di động gõ gì đó lên màn hình.
Một lúc sau, anh cất điện thoại di động, đi tới kéo Mộ Dữu ngồi trên ghế: "Đi thôi, ăn cơm trước."
Cô nói một hồi lâu ở đây rồi nhưng anh không đề cập đến giải pháp mà lại chuyển chủ đề.
Mộ Dữu hất tay anh ra: "Em không đói."
Doãn Mặc bật cười, rất kiên nhẫn dỗ dành cô: "Không phải em muốn học lập kế hoạch sao, đi ăn cơm thôi, tiện thể giới thiệu một giáo viên có kinh nghiệm dẫn dắt em."
Hai mắt Mộ Dữu đột nhiên sáng lên, từ trên ghế nhảy dựng lên: "Thật sao?"
Doãn Mặc vòng tay ôm lấy cô: "Khâu Sóc, giám đốc phòng kế hoạch, cách đây không lâu đã đi công tác, hôm nay vừa mới về, hiện đang ăn ở nhà ăn của nhân viên."
Khâu tổng Phòng Kế hoạch, Mộ Dữu chưa từng gặp trước đây, nhưng nghe tên thì đã quá quen thuộc.
Trong một tuần ở phòng kế hoạch, cô thường nghe đồng nghiệp nhắc đến chuyện Doãn Mặc đào được anh ta về từ công ty nào đó ở nước ngoài, là người có kiến thức và dám sáng tạo, rất nhiều dự án phát triển du lịch nổi tiếng của Tập đoàn Quân Hoa đều do anh ta lên kế hoạch.
Mộ Dữu cũng đã tìm kiếm thông tin tư liệu về anh ta trên mạng, tóm lại, rất lợi hại!
"Anh bảo anh ta dẫn dắt em?" Mộ Dữu có chút không thể tin được.
Doãn Mặc nhướng mày: "Ngoại trừ anh ta, còn có ai dám dẫn dắt vợ anh?"
Doãn Mặc bề ngoài có vẻ lạnh lùng và bất cận nhân tình*, nhưng anh rất giỏi trong việc xử lý mối quan hệ cấp trên cấp dưới trong công việc.
*Bất cận nhân tình – 不近人情 – Bù jìn rénqíng: không theo thường tình con người, cũng để chỉ tính tình hoặc ngôn ngữ hành động kỳ lạ
Thư ký Trịnh và anh có quan hệ thân thiết, Khâu Sóc cũng có quan hệ cá nhân với anh, hai người quen nhau từ khi còn là nghiên cứu sinh.
Các thế lực trong tập đoàn rắc rối phức tạp, lãnh đạo cấp cao ủng hộ lẫn nhau, phe phái rõ ràng.
Anh làm người cầm quyền, rất biết cách thu phục những người thân tín bên cạnh, làm cho địa vị quyền lực của mình càng ổn định hơn.
Trong căn tin dành cho nhân viên, Doãn Mặc đưa Mộ Dữu tới tìm Khâu Sóc.
Nói về việc đề nghị anh ta dẫn dắt Mộ Dữu, Doãn Mặc đối xử lịch sự tôn trọng với anh ta như đối với một người bạn, không ra vẻ ông chủ.
Khâu Sóc vừa ăn vừa nhìn đôi vợ chồng đối diện, một lúc sau mới nói với Doãn Mặc: "Anh muốn tôi thu nhận đồ đệ, cũng không phải không được."
Lần lượt nhìn sắc mặt của hai người, Khâu Sóc mới chậm rãi đưa ra yêu cầu, "Về sau cô ấy là cấp dưới của tôi, tôi sắp xếp công việc thế nào, anh cũng không thể nhúng tay vào."
Trong toàn bộ phòng kế hoạch, có lẽ chỉ có Khâu Sóc dám nói chuyện với Doãn Mặc như vậy.
Điều này cũng càng chứng minh được thực lực của anh ta.
Có một người thầy giáo như vậy, Mộ Dữu rất kích động, nói trước Doãn Mặc: "Thầy Khâu yên tâm, anh ấy sẽ không nhúng tay vào đâu ạ, em cam đoan!"
Cũng gọi là thầy rồi, Khâu Sóc bật cười: "Em cam đoan cũng vô dụng, anh cần chồng em cam đoan cơ."
Anh ta ý vị thâm trường nhìn Doãn Mặc, "Tôi từ trước đến nay rất khắc nghiệt, đừng để tôi mới dẫn dắt có vài ngày thì đã đau lòng người ta, lãng phí thời gian của tôi."
—————
Mộ Dữu rất khao khát được học hỏi, Doãn Mặc cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của Khâu Sóc, hoàn toàn giao Mộ Dữu cho anh ta, không can thiệp vào công việc của cô.
Vào buổi chiều ngày hôm đó, sau khi Khâu Sóc khảo sát Mộ Dữu một phen, đưa cho cô một bản đề xuất kế hoạch cho dự án Vịnh Lan Bảy, yêu cầu cô viết báo cáo về kinh nghiệm của mình, nộp vào thứ Hai tới.
Bây giờ đã là thứ sáu, điều anh ta ám chỉ là cô phải tăng ca hai ngày cuối tuần.
Mộ Dữu đã nhàn rỗi trong văn phòng được một tuần, giờ phút này cô tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Nhìn kế hoạch dày đặc, dù cảm thấy áp lực nhưng cô vẫn kiên quyết đồng ý.
Thứ sáu tan tầm về đến nhà, cô liền nhốt mình trong phòng sách làm việc, trở về phòng ngủ rất muộn.
Sáng sớm thứ bảy, cô dậy sớm liền vào phòng sách luôn, còn dậy sớm hơn cả Doãn Mặc.
Doãn Mặc đột nhiên cảm thấy, mình mới trở thành người không có việc gì làm cả.
Chín giờ tối, Doãn Mặc mang sữa đến gõ cửa phòng sách của Mộ Dữu.
Cô đang mặc bộ đồ ngủ, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đang hết sức tập trung làm việc trước máy tính.
Doãn Mặc đi tới, đặt sữa bên cạnh cô, dư quang liếc nhìn cô.
Cô ngáp liên hồi, trong mắt có vài tơ đỏ.
Doãn Mặc nói: "Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, tối nay đi ngủ sớm đi, ngày mai lại viết."
Mộ Dữu bưng cốc uống một ngụm sữa: "Em còn chưa buồn ngủ, nếu anh buồn ngủ thì đi ngủ trước đi."
Doãn Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, cảm xúc không rõ: "Vừa mới đến đã giao cho em một dự án lớn như Vịnh Lan Bảy, em biết anh ta có ý gì không?"
"Đương nhiên em biết." Mộ Dữu quay đầu nhìn sang, chớp chớp mắt nhìn hắn, "Anh ta muốn xem xem em biết khó mà lui, hay là vượt khó xông lên."
Người như Khâu Sóc, không phải là kẻ tùy tiện chỉ vì một câu của Doãn Mặc liền tận tâm chỉ bảo cô.
Anh ta đang thử thăm dò Mộ Dữu, để xem liệu cô có thực sự muốn học hỏi hay đó chỉ là ý thích nhất thời.
Nếu là cái sau, có lẽ sẽ đối phó với Doãn Mặc coi như xong, sẽ không thật sự dạy cô cái gì, dù sao thời gian và tinh lực của anh ta cũng rất quý giá.
Vì vậy Mộ Dữu phải cố gắng làm thật tốt nhiệm vụ anh ta giao, để Khâu Sóc lau mắt mà nhìn, sau này anh ta mới nghiêm túc chỉ dẫn cô.
Thấy cô đã đoán ra, Doãn Mặc không nói gì, hơi hếch cằm lên, ôn nhu nói: "Uống sữa đi."
Sau đó Mộ Dữu tiếp tục nghiên cứu kế hoạch trước máy tính, Doãn Mặc không ra ngoài mà ở lại với cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mộ Dữu dần dần mất đi khí lực, hai tay chống đầu trượt mất lần, mắt mí trên mí dưới đánh nhau.
Sau đó, trong vô thức, cô nghiêng đầu sang một bên, ngủ thiếp đi.
Trên chiếc ghế sô pha bên cạnh, Doãn Mặc đặt iPad trong tay xuống, đứng dậy đi tới.
Lưu tài liệu của cô vào máy tính, tắt đi rồi nhẹ nhàng bế cô trở lại phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng, Mộ Dữu mơ màng mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm và dịu dàng của Doãn Mặc.
Cô mông lung nhìn anh một lúc, rồi lại ngáp một cái: "Em còn chưa đánh răng."
Doãn Mặc buông cô ra, cô ráng chống đỡ đi vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, cô cũng lười dưỡng da, cứ thế leo lên giường, rúc vào lòng Doãn Mặc.
Chưa đầy một phút, cô liền chìm vào giấc ngủ.
—————
Thứ hai, Mộ Dữu đưa bản báo cáo đã làm xong cho Khâu Sóc.
Khâu Sóc không ngờ cô thực sự đã hoàn thành, anh ta tùy ý lật nó, nhướng mày, tâm trạng tốt gật đầu: "Em đi trước đi, sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc, anh sẽ sắp xếp công việc cho em."
Có một cuộc họp định kỳ của các lãnh đạo quản lý cấp cao trong tập đoàn, phải mất gần một giờ mới kết thúc.
Trong phòng họp lớn, những người khác đã rời đi, Khâu Sóc do dự rồi đi tới văn phòng chủ tịch.
Doãn Mặc vừa nhìn thấy anh ta, sắc mặt nhạt đi: "Có việc gì?"
Khâu Sóc đi tới: "Cũng không có gì to tát, chỉ là muốn hỏi một chút, anh xác định anh không giúp Mộ Dữu làm báo cáo chứ?"
Doãn Mặc cau mày, tỏ ra hơi khó chịu khi bị chất vấn.
Nhìn bộ dạng của anh, Khâu Sóc liền hiểu, anh tuyệt đối không hỗ trợ gì.
Thật ra trong lòng Khâu Sóc biết rằng nếu Doãn Mặc chính miệng đồng ý sẽ không can thiệp, anh nhất định sẽ làm.
Anh ta chỉ rất kinh ngạc vì Mộ Dữu đã thực sự hoàn thành, mà còn sắp xếp trật tự, ý tưởng độc đáo, khiến anh ta có chút khó tin.
Khâu Sóc ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Doãn Mặc, nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, vì tình bạn nhiều năm của chúng ta, sau này tôi sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt."
Bà chủ của Tập đoàn Quân Hoa là học trò của anh ta, sau này làm giáo viên anh ta cũng sẽ rất có mặt mũi.
Doãn Mặc nhấp một ngụm cà phê: "Anh tốt nhất là nói được làm được, chỉ dẫn cho thật tốt, chứ không phải cố tình gây khó dễ như lần này."
Anh uể oải nhướng mi, nhìn Khâu Sóc, "Vì hoàn thành bản báo cáo này, cuối tuần cô ấy căn bản không được nghỉ ngơi. Tôi bảo anh chỉ dẫn cô ấy, chứ không phải hành hạ cô ấy."
Sáng nay lúc Mộ Dữu nộp báo cáo, Khâu Sóc liền chú ý tới quầng thâm mắt của cô.
Dù đã dùng kem che khuyết điểm nhưng nhìn kỹ vẫn khó che giấu được sự mệt mỏi.
Khâu Sóc cong môi cười: "Mới có hai ngày, Doãn tổng đã đau lòng sao?"
Doãn Mặc nhìn sang: "Anh có thể cho cô ấy một đề bài khó, nhưng tôi không bao giờ ủng hộ việc làm thêm giờ không biết tiết chế và vô nghĩa. Hạng mục Vịnh Lan Bảy lớn đến mức nào, trong lòng anh không tự lượng sao?"
Khâu Sóc gật đầu: "Được rồi, lần này là tôi suy nghĩ không cẩn thận, quên mất cô ấy vẫn còn là sinh viên đại học. Lần sau khi giao nhiệm vụ, tôi sẽ cho cô ấy nhiều thời gian hơn."
Sắc mặt Doãn Mặc hòa hoãn hơn một chút: "Anh đi làm việc đi."
Khâu Sóc đứng dậy, đi đến cửa văn phòng chủ tịch, đột nhiên quay lại, cà lơ phất phơ nói: "Bởi vì nhiệm vụ tôi giao ảnh hưởng đến kỳ nghỉ cuối tuần của Mộ Dữu, có phải cũng ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt của hai vợ chồng anh hay không?"
Anh ta liếc nhìn Doãn Mặc, cảm thấy hơi chắc chắn hơn: "Từ sáng đến giờ sắc mặt anh không được tốt lắm, chắc là vì nguyên nhân này rồi."
Doãn Mặc: "..."
Khâu Sóc suy nghĩ một chút, sau đó rất tri kỷ quay lại: "Hai người bao lâu làm một lần, một lần thời gian bao lâu, lần sau tôi sẽ tính toán, cam đoan sẽ không ảnh hưởng đến hai người."
Doãn Mặc sắc mặt xanh trắng khó phân biệt, nghiến răng nghiến lợi quát: "Khâu Sóc!"
Khâu Sóc: "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cái này có gì không thể nói chứ, tôi đây là lần đầu tiên dẫn dắt đồ đệ, không có kinh nghiệm, nên càng phải cẩn thận."
Anh ta khi không trò chuyện công việc liền rất không đứng đắn, Doãn Mặc không thèm để ý.
Khâu Sóc tiếp tục nói: "Vợ chồng tôi một đêm ít nhất phải một lần, nếu cậu đã không nói, vậy tôi cũng áng chừng là như thế, lần sau nếu lại cần tăng ca, tôi nhất định sẽ chừa thời gian lại cho hai người thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."
Mí mắt Doãn Mặc giật giật, nhân cơ hội phản bác: "Anh với vợ anh một đêm một lần?"
Khâu Sóc: "Làm sao?"
Doãn Mặc nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, ngữ khí khinh thường nói: "Thật ngại quá, bọn tôi một đêm phải dùng một hộp."
1
Khâu Sóc: "..."
Bình luận facebook