Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-143
Quyển 2 - Chương 39: Cô bị đưa đi
Editor:Kinh thuế
“Xin lỗi Châu Châu, không phải mọi người không cần em, mà là…” Dư Dịch ôm chặt lấy cô, âm thanh run rẩy, khô cứng: “Châu Châu, mọi người đều yêu em, nhưng nếu không như vậy, nhà Kính Nguyệt sẽ không bỏ qua cho em, cũng không bỏ qua cho nhà họ Dư chúng ta, mà còn làm liên lụy đến nhà họ Tả và nhà họ Đan, vì dã tâm đó chúng sẽ không ngại dùng lí do đê hèn nào, muốn đạp mọi người xuống đất.”
“Cho nên, em bị đuổi đi phải không?” Dư Châu thản nhiên cúi mắt, bây giờ, nói những lời này cũng đâu có tác dụng gì nữa, bất kể nguyên nhân là gì, người phải rời đi vẫn sẽ là cô, cho dù, đây đều là do cô tự chuốc lấy.
“Phải.” Dư Dịch gật đầu, đây là yêu cầu của nhà Kính Nguyệt, nếu không, để bọn họ tự mang Dư Châu đi, có lẽ con bé sẽ sống không bằng chết, nhà chúng ta đã phải cố gắng rất lâu, cũng thỏa hiệp rất nhiều, mới đổi được một cơ hội này, để em tự mình ra đi, không quay trở lại Dư gia.
“Em hiểu rồi.” Dư Châu ngẩng đầu, vươn tay ôm nhẹ lấy Dư Dịch, anh trai đáng yêu nhất của cô.
“Em không trách ai cả, nhờ anh nhắn lại với cha mẹ, em yêu cha mẹ rất nhiều.” Cô buông Dư Dịch ra, hai mắt chớp nhẹ, cuối cùng cũng không ngăn được nước mắt đong đầy nơi khóe mi.
Dư Dịch nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cầm một chiếc túi lớn đặt vào tay Dư Châu: “Đây là của cha gửi cho em, còn có tiền tiêu vặt của anh. Bên trong còn có đồ ăn mẹ làm, rất nhiều, đủ để em ăn một thời gian. Nhớ kĩ, phải cất thật kĩ, không được để trộm mất.”
Anh như một bà lão lải nhải không ngừng nói đi nói lại, nhưng, vẫn không yên tâm nổi, cô em gái này, chỉ luôn sống trong sự bao bọc. Từ nhỏ đến lớn đều chưa phải trải qua vất vả khó khăn bao giờ, hiện tại, phải tự sống ra sao. Những điều bọn họ có thể làm đều đã làm, nhưng, cậu vẫn muốn có thể làm nhiều thêm một chút, lại không biết phải làm thêm điều gì.
Cách đó không xa, một bóng người màu đen lóe lên, môi cắn chặt, thì ra, bọn họ vẫn luôn bị theo dõi.
“Châu Châu, tin tưởng anh, anh sẽ nhanh chóng mang em quay trở về nhà.” Dư Dịch xoa đầu Dư Châu, cam đoan vậy lại quá mức yếu ớt vô lực. Nhanh, là một tháng, một năm, hay mười năm. Đến lúc đó, trên thế giới này còn một người tên là Dư Châu nữa không.
Châu Châu cúi đầu, cảm thấy hai tay mình cầm đồ nặng vô cùng.
“Châu Châu, anh đi đây.” Dư Dịch khổ sở nói, âm thanh đầy nghẹn ngào. Khiến người nghe không khỏi khó chịu theo.
“Vâng.” Dư Châu xoay người, không muốn nhìn thấy anh trai rời đi, cũng không muốn nhìn thấy bản thân mình bị vứt bỏ, sau lưng im lặng thật lâu, sau đó, tiếng bước chân từ từ biến mất, cô vẫn đứng lặng tại chỗ, hồi lâu, mới quay đầu lại nhìn, nhưng đã không còn ai nữa.
“Anh…” Môi khẽ động, lẩm bẩm ra một cái tên, thì ra chỉ cần gọi thôi cũng đau lòng muốn chết.
Cô ôm chặt ngực, đi về phía trước một bước, nhưng lại bất ngờ quay người qua nhìn về một hướng khác, rồi đi về một nơi, đi qua rất nhiều đường, cho đến khi đứng trước một nơi, trường học, vẫn là kiến trúc xa hoa tráng lệ màu trắng.
Chỉ lẳng lặng nhìn, đáy lòng cô lại có chút chua sót.
Ôm chặt túi đồ Dư Dịch đưa, cô lại đi đến gốc cây kia, hai mắt khép nhẹ, yên lặng đợi chờ.
Liên, em phải đi, muốn nói lời tạm biệt với anh cũng không thể sao?
Từ xa truyền đến tiếng bước chân đạp trên lá cây xào xạc, cô mở to hai mắt, nhìn chằm chằm hướng phát ra tiếng động, cho đến khi một bóng hình rơi vào tầm mắt cô, sắc mặt ban đầu từ chờ mong nhanh chóng trở nên thất vọng không nói nên lời.
Không phải anh ấy.
Cô đứng thẳng người lại, thất lạc xoay người đi, thật sự, đã đến lúc phải đi.
“Xin hỏi, cô có phải là tiểu thư Dư Châu?” Chính lúc cô xoay người, người kia cất tiếng hỏi.
Cô quay đầu lại, nhìn kĩ người vừa đến, dường như, bọn họ chưa từng gặp mặt bao giờ thì phải. Vậy, sao ông ta lại biết cô?
“Xin hỏi có phải tiểu thư không ạ?” Người kia hỏi lại, thật ra, ông cũng đoán được một chút, dáng người như vậy, quả thật muốn nhận lầm cũng rất khó, béo đến mức cá biệt như này, có lẽ, mới chỉ có cô bé này thôi.
Dư Châu khẽ gật đầu, người kia nở nụ cười, đặt tay lên ngực cúi người chào tiêu chuẩn, sau đó mới bước lại gần cô.
Dư Châu nhìn người đàn ông từng bước lại gần cô này chợt cảm thấy khí tức quen thuộc, có phải bọn họ đã từng gặp nhau trước đây không, ở nơi nào, đây là một người đàn ông trung niên, vết nhăn nơi khóe mắt, trên người mặc một bộ tây trang lịch lãm.
“Tiểu thư Dư Châu.” Khóe mắt người đàn ông hơi nheo lại, không hiểu sao cô bé này lại nhìn ông như thế, nghe nói tiểu thư này rất thích trai đẹp, nhưng, ông đã khá lớn tuổi rồi, không phải cô nhóc này có ý với ông đấy chứ, tuy ông thừa nhận mình rất tuấn tú. Nhưng, tuổi của ông đủ để làm bác cô bé cũng đúng.
Động tác nheo mắt đó như một tiếng gõ nhẹ vào trí nhớ nơi sâu thẳm trong cô, người này, cô thật sự đã từng gặp qua, tuy, trí nhớ vẫn còn chút mờ mịt nhưng, bây giờ đang ngày càng rõ ràng.
“Tiểu thư Dư Châu” Ông gọi lớn giọng hơn, mắt Dư Châu ngỡ ngàng mở to, ánh nhìn ngày càng thêm phức tạp.
Người đàn ông trung niên vỗ nhẹ lồng ngực mình, lấy lại tinh thần, còn nhìn nữa, ông sẽ mắc cỡ đến chạy mất đó.
“Ông, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của cô hơi khàn, giống như một đóa hoa sương không còn chút sức sống.
“Cái này…” Người đàn ông cầm một bao lớn lên đưa cho cô. “Đây là đồ thiếu gia nhà tôi muốn đưa cho cô.”
Dư Châu nhìn cái bao còn lớn hơn chiếc Dư Dịch đưa cho cô, trong lòng không rõ là tư vị gì, đến gần hơn, anh ta cho, liệu có phải là.
“Tại sao Kính Nguyệt Sâm phải đưa cho tôi những thứ này?” Ngón tay cô nhẹ nhàng mân mê cúc áo, cảm thấy thật mơ hồ khó hiểu, vì cái gì, anh ta sai cô làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng còn muốn đưa cho cô thứ gì đó, không phải anh ta rất ghét cô sao, ghét đến mức hận không để cô chết đi ngay lập tức.
“Kính Nguyệt Sâm?” Người đàn ông trung niên ngờ vực hỏi lại, sắc mặt thoáng lạnh lùng, dường như Kính Nguyệt Sâm là một hòn than đen, nhắc đến thôi cũng khiến mặt ông đen lại theo.
Không phải ư, vậy…Dư Châu nhìn ông kinh ngạc, ông ta, ông ta, không phải chính là người năm xưa đã đi sau anh sao?
“Tôi nói chính là thiếu gia của chúng tôi, là Liên thiếu gia, cùng người kia có liên quan gì?’ Người đàn ông cắn răng nói, dường như phải nghĩ đến người kia thôi cũng đủ để ông nghiến răng lại.
Ngón tay Dư Châu run rẩy, cảm giác chết lặng nhanh chóng xâm chiếm cả người cô.
HẾT QUYỂN 2
Quyển 3: Trở về
P/s: Một chặng đường dài cuối cùng đã lết qua. Hẹn gặp lại mọi người vào cuối tuần. Moa moa, chặng sau Dư Châu sẽ gầy
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Editor:Kinh thuế
“Xin lỗi Châu Châu, không phải mọi người không cần em, mà là…” Dư Dịch ôm chặt lấy cô, âm thanh run rẩy, khô cứng: “Châu Châu, mọi người đều yêu em, nhưng nếu không như vậy, nhà Kính Nguyệt sẽ không bỏ qua cho em, cũng không bỏ qua cho nhà họ Dư chúng ta, mà còn làm liên lụy đến nhà họ Tả và nhà họ Đan, vì dã tâm đó chúng sẽ không ngại dùng lí do đê hèn nào, muốn đạp mọi người xuống đất.”
“Cho nên, em bị đuổi đi phải không?” Dư Châu thản nhiên cúi mắt, bây giờ, nói những lời này cũng đâu có tác dụng gì nữa, bất kể nguyên nhân là gì, người phải rời đi vẫn sẽ là cô, cho dù, đây đều là do cô tự chuốc lấy.
“Phải.” Dư Dịch gật đầu, đây là yêu cầu của nhà Kính Nguyệt, nếu không, để bọn họ tự mang Dư Châu đi, có lẽ con bé sẽ sống không bằng chết, nhà chúng ta đã phải cố gắng rất lâu, cũng thỏa hiệp rất nhiều, mới đổi được một cơ hội này, để em tự mình ra đi, không quay trở lại Dư gia.
“Em hiểu rồi.” Dư Châu ngẩng đầu, vươn tay ôm nhẹ lấy Dư Dịch, anh trai đáng yêu nhất của cô.
“Em không trách ai cả, nhờ anh nhắn lại với cha mẹ, em yêu cha mẹ rất nhiều.” Cô buông Dư Dịch ra, hai mắt chớp nhẹ, cuối cùng cũng không ngăn được nước mắt đong đầy nơi khóe mi.
Dư Dịch nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cầm một chiếc túi lớn đặt vào tay Dư Châu: “Đây là của cha gửi cho em, còn có tiền tiêu vặt của anh. Bên trong còn có đồ ăn mẹ làm, rất nhiều, đủ để em ăn một thời gian. Nhớ kĩ, phải cất thật kĩ, không được để trộm mất.”
Anh như một bà lão lải nhải không ngừng nói đi nói lại, nhưng, vẫn không yên tâm nổi, cô em gái này, chỉ luôn sống trong sự bao bọc. Từ nhỏ đến lớn đều chưa phải trải qua vất vả khó khăn bao giờ, hiện tại, phải tự sống ra sao. Những điều bọn họ có thể làm đều đã làm, nhưng, cậu vẫn muốn có thể làm nhiều thêm một chút, lại không biết phải làm thêm điều gì.
Cách đó không xa, một bóng người màu đen lóe lên, môi cắn chặt, thì ra, bọn họ vẫn luôn bị theo dõi.
“Châu Châu, tin tưởng anh, anh sẽ nhanh chóng mang em quay trở về nhà.” Dư Dịch xoa đầu Dư Châu, cam đoan vậy lại quá mức yếu ớt vô lực. Nhanh, là một tháng, một năm, hay mười năm. Đến lúc đó, trên thế giới này còn một người tên là Dư Châu nữa không.
Châu Châu cúi đầu, cảm thấy hai tay mình cầm đồ nặng vô cùng.
“Châu Châu, anh đi đây.” Dư Dịch khổ sở nói, âm thanh đầy nghẹn ngào. Khiến người nghe không khỏi khó chịu theo.
“Vâng.” Dư Châu xoay người, không muốn nhìn thấy anh trai rời đi, cũng không muốn nhìn thấy bản thân mình bị vứt bỏ, sau lưng im lặng thật lâu, sau đó, tiếng bước chân từ từ biến mất, cô vẫn đứng lặng tại chỗ, hồi lâu, mới quay đầu lại nhìn, nhưng đã không còn ai nữa.
“Anh…” Môi khẽ động, lẩm bẩm ra một cái tên, thì ra chỉ cần gọi thôi cũng đau lòng muốn chết.
Cô ôm chặt ngực, đi về phía trước một bước, nhưng lại bất ngờ quay người qua nhìn về một hướng khác, rồi đi về một nơi, đi qua rất nhiều đường, cho đến khi đứng trước một nơi, trường học, vẫn là kiến trúc xa hoa tráng lệ màu trắng.
Chỉ lẳng lặng nhìn, đáy lòng cô lại có chút chua sót.
Ôm chặt túi đồ Dư Dịch đưa, cô lại đi đến gốc cây kia, hai mắt khép nhẹ, yên lặng đợi chờ.
Liên, em phải đi, muốn nói lời tạm biệt với anh cũng không thể sao?
Từ xa truyền đến tiếng bước chân đạp trên lá cây xào xạc, cô mở to hai mắt, nhìn chằm chằm hướng phát ra tiếng động, cho đến khi một bóng hình rơi vào tầm mắt cô, sắc mặt ban đầu từ chờ mong nhanh chóng trở nên thất vọng không nói nên lời.
Không phải anh ấy.
Cô đứng thẳng người lại, thất lạc xoay người đi, thật sự, đã đến lúc phải đi.
“Xin hỏi, cô có phải là tiểu thư Dư Châu?” Chính lúc cô xoay người, người kia cất tiếng hỏi.
Cô quay đầu lại, nhìn kĩ người vừa đến, dường như, bọn họ chưa từng gặp mặt bao giờ thì phải. Vậy, sao ông ta lại biết cô?
“Xin hỏi có phải tiểu thư không ạ?” Người kia hỏi lại, thật ra, ông cũng đoán được một chút, dáng người như vậy, quả thật muốn nhận lầm cũng rất khó, béo đến mức cá biệt như này, có lẽ, mới chỉ có cô bé này thôi.
Dư Châu khẽ gật đầu, người kia nở nụ cười, đặt tay lên ngực cúi người chào tiêu chuẩn, sau đó mới bước lại gần cô.
Dư Châu nhìn người đàn ông từng bước lại gần cô này chợt cảm thấy khí tức quen thuộc, có phải bọn họ đã từng gặp nhau trước đây không, ở nơi nào, đây là một người đàn ông trung niên, vết nhăn nơi khóe mắt, trên người mặc một bộ tây trang lịch lãm.
“Tiểu thư Dư Châu.” Khóe mắt người đàn ông hơi nheo lại, không hiểu sao cô bé này lại nhìn ông như thế, nghe nói tiểu thư này rất thích trai đẹp, nhưng, ông đã khá lớn tuổi rồi, không phải cô nhóc này có ý với ông đấy chứ, tuy ông thừa nhận mình rất tuấn tú. Nhưng, tuổi của ông đủ để làm bác cô bé cũng đúng.
Động tác nheo mắt đó như một tiếng gõ nhẹ vào trí nhớ nơi sâu thẳm trong cô, người này, cô thật sự đã từng gặp qua, tuy, trí nhớ vẫn còn chút mờ mịt nhưng, bây giờ đang ngày càng rõ ràng.
“Tiểu thư Dư Châu” Ông gọi lớn giọng hơn, mắt Dư Châu ngỡ ngàng mở to, ánh nhìn ngày càng thêm phức tạp.
Người đàn ông trung niên vỗ nhẹ lồng ngực mình, lấy lại tinh thần, còn nhìn nữa, ông sẽ mắc cỡ đến chạy mất đó.
“Ông, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của cô hơi khàn, giống như một đóa hoa sương không còn chút sức sống.
“Cái này…” Người đàn ông cầm một bao lớn lên đưa cho cô. “Đây là đồ thiếu gia nhà tôi muốn đưa cho cô.”
Dư Châu nhìn cái bao còn lớn hơn chiếc Dư Dịch đưa cho cô, trong lòng không rõ là tư vị gì, đến gần hơn, anh ta cho, liệu có phải là.
“Tại sao Kính Nguyệt Sâm phải đưa cho tôi những thứ này?” Ngón tay cô nhẹ nhàng mân mê cúc áo, cảm thấy thật mơ hồ khó hiểu, vì cái gì, anh ta sai cô làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng còn muốn đưa cho cô thứ gì đó, không phải anh ta rất ghét cô sao, ghét đến mức hận không để cô chết đi ngay lập tức.
“Kính Nguyệt Sâm?” Người đàn ông trung niên ngờ vực hỏi lại, sắc mặt thoáng lạnh lùng, dường như Kính Nguyệt Sâm là một hòn than đen, nhắc đến thôi cũng khiến mặt ông đen lại theo.
Không phải ư, vậy…Dư Châu nhìn ông kinh ngạc, ông ta, ông ta, không phải chính là người năm xưa đã đi sau anh sao?
“Tôi nói chính là thiếu gia của chúng tôi, là Liên thiếu gia, cùng người kia có liên quan gì?’ Người đàn ông cắn răng nói, dường như phải nghĩ đến người kia thôi cũng đủ để ông nghiến răng lại.
Ngón tay Dư Châu run rẩy, cảm giác chết lặng nhanh chóng xâm chiếm cả người cô.
HẾT QUYỂN 2
Quyển 3: Trở về
P/s: Một chặng đường dài cuối cùng đã lết qua. Hẹn gặp lại mọi người vào cuối tuần. Moa moa, chặng sau Dư Châu sẽ gầy
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook