• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn (1 Viewer)

  • chap-151

Quyển 3 - Chương 8: Tìm một lão soái ca




Editor: Kinh thuế



Cất kỹ những đồ này đi, cô đứng lên, nhìn quanh một vòng nơi đã ở trong nửa năm qua, nửa năm đã trôi qua, kỳ thật cô rất lưu luyến nơi này, bây giờ, chính là có chút không nỡ.



Có điều, dù ở lại trong bao lâu, cô vẫn phải trở về, giống như việc cô vĩnh viễn cũng không còn thuộc về nơi này nữa, cô phải đi làm những chuyện quan trọng với mình hơn.



Một đêm này, cô ngồi lặng trước bàn cả đêm, nghĩ đến việc rời khỏi đây, một chút buồn ngủ cũng bị đá bay đi.



Ban ngày, Thạch Đầu nhìn rương đồ trong tay Dư Châu, không bất ngờ lắm.



“Đã mang theo hết chưa, còn để lại gì không?” Âm thanh của cậu ta cực kì bình tĩnh, thản nhiên, nhưng phải nghe cẩn thận mới thấy chút run rẩy nhỏ bé trong đó.



Cho dù biết trước một ngày nào đó cô ấy sẽ rời khỏi, nhưng, không ngờ lại nhanh như vậy, giống như lúc cô đến, luôn bất ngờ như thế, một thân hình mập mạp đồ sộ, nhưng lại có thể làm những chuyện không ai quên được.



Cho đến tận giờ, cậu vẫn không thể tin, đứng trước mặt cậu là một người con gái có vẻ ngoài duyên dáng thướt tha, cô bé con từng đánh nhau với bọn họ, thậm chí toàn thân đầy vết thương cũng không rên một tiếng.



“Vâng.” Dư Châu gật đầu một cái, “Đã cầm hết rồi ạ, em đi đây.” Cô vươn tay ra, ánh mắt dời lên cổ tay cậu ta, dấu răng kia vẫn còn, rõ ràng đã lâu như vậy, cậu ta vẫn…



“Dấu răng này đã lâu như vậy, có lẽ lúc ấy thực sự dùng quá sức, vẫn luôn thiếu cậu một lời xin lỗi.” Đợi cô nói xong mới tự phát hiện được điều gì, cô lại khẽ nở nụ cười, cười như vậy, mới giống độ tuổi này.



Nói cũng đã nói rồi.



“Em đi đây, anh bảo trọng.”



Cô đi lướt qua cô ấy, nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô ấy, từ một cô bé, bây giờ đã lớn thành thiếu nữ rồi, như vậy thật tốt, tất cả mọi người đều có cuộc sống riêng, mà cô cũng thế.



Cô xoay người, rời khỏi hai người bọn họ, cô có cuộc sống khác đang chờ, mà bọn họ cũng vậy.



Vốn chỉ là khách qua đường.



Tạm biệt anh Thạch Đầu, nhiều năm qua đều được anh chăm sóc.



Cô xoay người đi, khẽ lau nơi khóe mắt, khóe môi cong cong, kỳ thật nên cười mới phải, mọi người bây giờ đều rất tốt, cô cũng đã để lại toàn bộ số tiền cho bọn họ, chắc chắn, cuộc sống về sau của họ sẽ tốt đẹp hơn.



Bọn họ là bạn bè, mà cũng là người thân, người thân của Tiểu Mộc.



“Thạch Đầu.” Người con gái thấp thỏm gọi tên, mà Thạch Đầu vẫn ngây ngốc nhìn theo, trong mắt tựa như sương mù mang cậu quay lại mấy chục năm trước, một cô bé con bẩn thỉu cắn tay cậu, dường như không bao giờ nhả ra.



Từ nơi cổ tay truyền đến đau đớn, nâng tay nhìn lại dấu răng kia, cậu lại bật cười, chỉ có điều nước mắt thấm ướt mi, Tiểu Mộc, mặc kệ bây giờ em trở thành ai, anh biết em còn sống là tốt rồi.



Cho dù em thay đổi thành ai, chỉ cần em vẫn luôn nhớ từng là Tiểu Mộc.



“Anh không sao, có hạt cát bay vào mắt thôi.” Cậu quay lưng, lau nước mắt mà miệng mỉm cười, một đứa con trai lại khóc lóc như vậy, sẽ bị người ta cười mất.



“Ha ha ha…”



Cậu cười lớn, vừa khóc vừa cười, lại khiến cho người con gái đứng cạnh không khỏi xót xa.



Nhưng, cô vẫn đi tới, ôm chặt lấy cậu từ đằng dau, kỳ thật cô hiểu trong lòng bọn họ đều có bóng hình người con gái kia, không ai không có quá khứ, nhưng, bây giờ bọn cô đã ở chung, như vậy cũng đủ rồi.



Dư Châu đi nhanh hơn, một thân quần áo cực kì đơn giản, quần áo nửa năm trước đã không còn mặc được, nhưng phải đi về nên mới quyết định mua mới. Cúi đầu nhìn, thấy được hai chân của mình, quả nhiên là khác biệt một trời một đất, mất đi nặng nề trước kia, cô mới phát hiện, hóa ra con người có thể bước đi nhẹ nhàng như vậy.



Cô đứng nơi ngã tư đường, nhìn về phía trước, quanh người đều tỏa khí lạnh, cô gái xinh đẹp lại trẻ tuổi như vậy, đương nhiên, hấp dẫn không ít ánh mắt, chỉ có điều, cảm thấy áp lực từ trên người cô, cũng đã thấy khó thở rồi. Xinh đẹp mà đầy gai nhọn thì cũng xin lui.



Dư Châu bước đi vòng, cô vẫn chưa thể về nhà ngay, cô còn chuyện muốn tra, nhà, cô nhất định phải về, hơn nữa còn là thoải mái mà bước vào.



Đêm khuya, một bóng đen nhanh chóng lướt tới, khẽ xoay người, đơn giản tránh thoát camera xoay trên đầu, hệ thống bảo vệ nhà Kính Nguyệt thật sự rất tân tiến, nếu không phải nửa năm qua cô đều nghiên cứu cái này, chỉ sợ bây giờ đã sớm bị người khác phát hiện, trói lại rồi.



Lắc mình một cái, cô lại tránh thoát được cái khác, thật đúng là dày như lưới tỏa, trách không được ban đêm không có người tuần tra, đối với công nghệ cao bậc này có thể yên tâm ngủ.



Nhanh chóng phi thân về phía trước, con mắt quan sát xung quanh, phía trước là một gian phòng lớn, nếu không nhầm thì chính là căn phòng này sao? Chỗ này, là phòng của Kính Nguyệt Sâm.



Tầng một, may mà là tầng một, nếu không, cô phải học thằn lằn mà bò trên tường mất, mọi khả năng của cô đều rất mạnh, ngoại trừ một điểm, sợ độ cao.



Người nép sát vào tường, may mắn, thân hình của cô rất gầy, nép sát như vậy, cùng tương đối an toàn, nếu là thân hình của trước kia, có lẽ đã sớm bị phát hiện, cho nên, muốn bay nhảy mãi mãi không có chỗ cho Bàn tử.



Cô quay đầu nhìn từ phía cửa sổ sang, một gian phòng tràn ngập hương vị nam tính, tuy cực kì đơn giản nhưng trong sự đơn giản lại lộ ra nhiều điểm đặc biệt, cho thấy gu thưởng thức thanh nhã hơn người.



Kính Nguyệt Sâm đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, cô vội vàng cúi đầu, rất tốt. Tâm trí còn tỉnh táo.



Cô đi men theo tường, trống ngực đập khẩn trương, sau đó, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, cho đến khi có tiếng đóng cửa sổ, cô mới khẽ thở ra, hai mắt ngước lên, may mắn, hắn ta còn chưa phát hiện ra cô.



Tiếng bước chân xa dần, cô thở hắt ra, cảm giác khẩn trương vẫn còn đọng lại, tuy nhìn thấy cậu ta vẫn còn chút cảm giác khó nói nhưng, cô cũng không còn háo sắc như xưa, mất công nhìn cậu ta cô thà, cô tình nguyện tìm một lão soái ca còn hơn.



Cô đứng lên, thân thể càng thêm nép sát vào tường, nhìn qua khung cửa, bên trong vẫn là người con trai đó, có điều đã thành thục hơn nhiều so với nửa năm trước, ánh đèn ấm áp bao phủ khắp người, trên tay cầm sách, nhìn dáng vẻ vô cùng chăm chú, cậu ta lúc này, ưu nhã, tôn quý, tuấn mỹ, bộc lộ rõ thân phận cùng địa vị hơn người, chỉ có điều, đây, cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, người này cô hoàn toàn không nhìn thấu được.



Quay mặt đi, khuôn mặt cô lại không giấu nổi vẻ kinh hãi, ngoài cảm giác khác thường ra còn có khuyên tai giọt lệ ngân sắc trên tai cậu ta.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom