Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Gặp lại Vân Dục Hưu
A Li ngồi xổm trêи vai của ca ca, chớp đôi mắt đen tròn như hạt nhãn, nghiêng đầu nhìn Ngọc Diệc.
Trong thân thể mập mạp, trái tim nhỏ bỗng nhiên đập thật mau, bỗng nhiên lại nhảy thật chậm, nói không rõ là khẩn trương hay là chờ mong. Nàng nhịn không được nâng móng vuốt trêи chân lên, đá đá một chút vào đầu vai Ngọc Li Hành.
Lần cuối cùng gặp Vân ɖu͙ƈ Hưu là ba ngày trước, vậy mà nàng đã sắp quên bộ dáng hắn dài ngắn như thế nào rồi .
Nhưng mà chỉ nhìn thấy ánh mắt long lanh đưa tình này của Ngọc Diệc, liền biết khuôn mặt kia của hắn đối với nữ tử có lực sát thương không phải nhỏ.
Khoé miệng Ngọc Li Hành hiện lên một chút ý cười hơi dè dặt, thấp giọng thở dài: "Không cần đợi, hắn sẽ không đến đâu."
Ngọc Diệc nhất thời co rút con ngươi, tức giận nói: "Đường ca dựa vào cái gì quyết định thay ta? Ta tin tưởng hắn nhất định sẽ tới tìm ta !"
Khoé miệng Giang Nhật Dật cong thẳng lên trêи, kìm lòng không đậu, cười rộ lên: "Vân ɖu͙ƈ Hưu thật sự là mị lực quá lớn! Nói hai ba câu đã làm ngươi nhìn không ra Bắc Nam gì rồi sao? Ta nói cho ngươi biết, hắn là Ma Tôn chuyển thế, Thánh cung có lệnh, nhìn thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu, giết không cần hỏi!"
Ngọc Diệc cũng không sợ hãi, cứng cổ đáp: "Thánh cung muốn giết ta, mà hắn đã cứu ta, ta đã là người của hắn. Ta quan tâm hắn là ai làm gì."
"Thật sự là đáng sợ!" Giang Nhật Dật phì một cái nói, "Nữ nhân sa vào tình yêu, quả nhiên là đáng sợ! Một người nữ nhân nhát như chuột, thấy người thân bị hại cũng chỉ biết chạy trốn, vậy mà giờ dám nghênh ngang như vậy, loanh quanh lẩn quẩn gần hiện trường để làm mơ tưởng? Là do ngươi tự mình lừa mình, ảo tưởng hắn sẽ về đây tìm ngươi?"
"Cái gì là tự mình lừa mình!" Ngọc Diệc thấy tâm sự bị vạch trần, thẹn quá thành giận mà trở nên vô cùng táo bạo, nhìn thẳng về phía Giang Nhật Dật quát, "Hắn anh tuấn như vậy, cường đại như vậy, vì cứu ta mà dám công nhiên đối nghịch với thánh cung! Nam nhân như vậy, thế gian này có nữ tử nào không ái mộ hắn? Ngươi cho là ai cũng đều giống ngươi a? Đường đường là một Thánh Quân, bị một đứa con gái đùa giỡn xoay như chong chóng, ai chẳng biết cái ả Diêu sư muội mà ngươi yêu thương kia cũng cùng một lúc chu chu toàn toàn với vô số nam nhân khác a? Nếu như Vân ɖu͙ƈ Hưu cho ả Diêu sư muội của ngươi vài phần sắc mặt tốt, ngươi đoán đoán xem nàng ta có lại sa ngã chạy theo hay không?"
Giang Nhật Dật tức giận đến quai hàm đều nổi đầy da gà, nhưng khi đang muốn phát tác, bỗng nhiên thấy quang hạc lại nổi lên ánh sáng bạc.
Hắn kềm chế tức giận, ngưng thần nghe một lát.
"Ngọc sư huynh, sư muội truyền tin đến , hoá ra Đại Thánh Quân vẫn còn chưa biết Ngọc Lâm Lang đã chết, sau khi biết được việc này đã tức giận không thôi, bảo chúng ta lập tức tiến vào thánh cung, trực tiếp bẩm báo cho hắn."
"Được." Ngọc Li Hành hít sâu một hơi, "Diêu sư muội làm người như thế nào, ta tin được. Vậy xuất phát đi, thừa dịp Mẫn Phong đi Tây Nam trấn áp Ma tộc, vừa vặn đem chuyện hôm nay tra ra manh mối!"
A Li cảm thấy không ổn, nhưng nàng cũng không có cách nào, đành phải dùng móng vuốt trêи hai chân tí hon bấu chặt vào Ngọc Li Hành, muốn thể hiện bản thân rất khẩn trương.
Giang Nhật Dật tà dị liếc Ngọc Diệc một cái: "Ngươi cũng chậm rãi chờ đi."
Hai người ngự không mà đi, không bao lâu liền tới ngoài cửa Thánh cung. Thánh cung là một toà thành vĩ đại dùng mã não trắng xây thành, không có thêm trang sức dư thừa nào, cả tòa điện phủ vĩ đại vô cùng mang dáng vẻ trang nghiêm túc mục, phong cách cổ xưa đại khí.
Chỉ thấy Diêu Khanh Khanh cùng một Chấp thị khác dưới trướng Đại Thánh Quân đang chờ sẵn ở nơi đó.
"Ám Thuỷ Chấp thị." Giang Nhật Dật cùng Ngọc Li Hành thi lễ với vị Chấp thị này.
A Li tò mò nhìn lại, chỉ thấy người này mặc trường bào giống như đúc bộ trường bào trêи người Mẫn Phong, màu ánh vàng nhưng rất khiêm tốn, ánh sáng hơi óng ánh lưu chuyển. Khuôn mặt lại hơi tròn trịa một chút làm cho người ta cảm giác thật thân thiết, mặt có vẻ thoải mái, đầy ý cười trả lễ, nâng tay lên, dẫn hai người tiến vào Thánh cung.
"Chuyện Mẫn Phong sư huynh nhất định sẽ cho Ngọc gia chủ một lời giải thích. Hắn nha, mấy năm nay lá gan thật sự là càng lúc càng lớn , cũng sắp cỡi lên đầu quân thượng luôn rồi!"
Hắn dám mở miệng không chừng mực như vậy, nhưng Giang Nhật Dật cùng Ngọc Li Hành cũng không dám hùa theo, chỉ có thể xấu hổ cười cười.
A Li nhìn qua trái, lại nhìn qua phải.
Trong Thánh cung cái gì cũng lớn. Đường đi màu trắng vô cùng rộng rãi, mỗi một khúc đường đều như là một quảng trường vĩ đại. Hai bên đường còn có mấy câu cột trong suốt, cao ngất trong mây, tản mát ra ánh sáng nhạt óng ánh, có thể tưởng tượng được, đến ban đêm, ánh sáng ʍôиɠ lung này của chúng nó sẽ chiếu sáng toàn bộ Thánh cung thành một nơi tiên cảnh đến mức nào.
"Bên này." Chấp thị Ám Thuỷ cười mỉm chi, đi trước dẫn đường.
Thánh cung quá lớn, một đường tiến vào đều không gặp đệ tử nào trong cung. Trong Thánh cung nghiêm cấm việc ngự không, bốn người một chim phải đi bộ qua ba cung loan, trải qua bốn đoạn đường lớn như bốn cái quảng trường, đi tới một gian đại điện ở phía Đông.
Chỉ thấy phía trêи cái đài đá màu trắng, ẩn ẩn lộ ra ánh sáng nhạt màu vàng đỏ, trêи đỉnh đại điện còn có một đám sương khói màu vàng đỏ đang bốc hơi luẩn quẩn phía trêи, dưới chân ẩn ẩn có chấn động, phảng phất như có vô số sóng nhiệt lớn cỡ như sóng thần, không ngừng vỗ lên bề mặt.
Ngọc Li Hành lui nửa bước, hỏi: "Chấp thị đại nhân, nơi này không phải là thánh điện của Đại Thánh Quân đúng không ? Nếu ta nhớ không lầm, đó là một thiên điện có chỗ cho tám vị Chấp thị đại nhân đứng hai bên thì phải?"
"À, à, " Ám Thuỷ cười híp mắt quay đầu lại, "Quân thượng dặn dò, bảo ta tới nơi ở của Mẫn Phong sư huynh nhìn một cái, nói không chừng có thể tìm được chứng cứ gì đó chứng minh hắn làm chuyện xấu. Ta nha, mấy chuyện thế này mắt lại không được tốt, nên dứt khoát mang nhóm các ngươi đi theo xem luôn, này gọi là gì ấy nhỉ? Không để ma đao đi đốn củi, ai!"
A Li vội vàng níu lấy xiêm y Ngọc Li Hành.
Ngọc Li Hành khẽ thở dài: "Là ta nghĩ nhiều rồi."
"Thôi được rồi, " Ám Thuỷ tùy tiện đẩy cửa cung điện ra, "Mẫn Phong sư huynh suốt ngày trông coi cái Đoạ Long Trì(*) này, hiếm khi rời đi một lúc. Chậc chậc, nóng như vậy, đổi lại là ta, đã sớm chịu không nổi ! Cho ta bao nhiêu thù lao cũng không làm được!"
(*) Đoạ Long Trì: hồ nhốt rồng.
Hai cánh cửa đá to lớn vừa mở ra, quả thực có sóng nhiệt cuồn cuộn từ trong đánh tới.
Bên trong đại điện, nền gạch màu trắng bị đun đến sũng nước, biến thành màu vàng đỏ. Càng đến gần cái ao đang bốc khói vàng giữa gian đại điện này, nền gạch vàng đỏ càng chuyển thành đậm thành gần như đỏ ửng.
Tại một nơi cực nóng đến như vậy, tầm mắt có chút mơ hồ không rõ.
Gương mặt tươi cười của Chấp thị Ám Thuỷ bị sóng nhiệt vặn vẹo, có vẻ thập phần quỷ dị.
"Ngọc gia chủ hẳn là nhớ được cung quy của Thánh cung đúng không, phàm là yêu ma, dám can đảm đặt chân vào thánh địa, liền nhốt vào Đoạ Long Trì, dùng hơi thở của thần long để tinh lọc hồn phách dơ bẩn đó."
Giọng nói vừa vang lên, Ám Thuỷ đã hóa thành một hư ảnh xẹt qua giữa mấy người, con chim béo A Li dễ dàng bị hắn bắt vào trong tay, ống tay áo thật dài giương lên, A Li vù một cái, rơi thẳng tắp vào cái hồ cực nóng đang bốc khói vàng đỏ ở chính giữa đại điện kia!
Ngọc Li Hành phản ứng cực nhanh, thân thể theo sát tàn ảnh của A Li phóng về phía trước.
Ám Thuỷ xuỳ cười một tiếng, phóng người lên, dưới chân xẹt qua một hình cung nửa vòng tròn, thẳng thừng một cước đạp vào lưng Ngọc Li Hành, làm hắn văng về phía nền gạch màu vàng đỏ nóng đến bỏng rát.
Chỉ nghe tiếng "Xì xì" vang lên, mùi da thịt cháy khét tràn ngập.
"A, thần long tức giận nga, ngay cả thân thể tiên nhân cũng không thể chống lại, cho nên, chỉ là một con yêu ma, hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Nụ cười trêи mặt Ám Thuỷ càng thêm thân thiết, "Khanh Khanh sư muội, muội không cần lo hai tên nam nhân ngu xuẩn này bị yêu ma mê hoặc nữa rồi . May mắn có ta trấn chỗ này giúp muội, bằng không nếu muội phải đem người đưa đến trước mặt quân thượng, chẳng phải cũng liên lụy ta, phải nghe một đống kể lể sao!"
Ngọc Li Hành chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, đau nhức do da thịt bị đốt cháy cũng không cảm nhận được, mở to hai mắt nhìn, nhìn A Li bị ngọn lửa màu vàng kịch liệt kia nuốt trọn!
"A Li! ! ! !"
Một con chim nho nhỏ lọt vào trong hồ lửa, chỉ trong nháy mắt, chỉ nghe nổ "Oanh" một tiếng, sóng nhiệt màu vàng đỏ kia lại bùng lên hơn mười trượng, thẳng đến đỉnh điện!
"Thần long đã đói bụng thật lâu nga..." Nụ cười của Ám Thuỷ càng thêm ngọt, "Thừa dịp hiếm khi Mẫn Phong sư huynh không ở đây, ta cũng có thể đút nó một lần rồi."
"A Li..." Ngọc Li Hành quỳ trêи mặt đất, lưng bị Ám Thuỷ một chân đạp xuống đất, không thể nhúc nhích được chút nào, "A Li..."
Hai tay của hắn vô vọng cào cào trêи mặt đất, từng đợt da thịt bị đốt cháy theo làn khói hơi nước màu trắng bốc lên.
"Được rồi, được rồi, kêu la cái gì nữa ?" Ám Thuỷ đỡ hắn đứng lên, chỉ cho hắn xem ký hiệu màu đỏ đang nhảy nhót trêи đầu ngón tay của bản thân, cười hì hì nói, "Ngươi xem, nguyên khí bản mạng của ngươi ta giúp ngươi lấy lại rồi đây nè? Chậc chậc, khó trách Khanh Khanh nói ngươi cùng Giang Thập Dật đều bị ma quỷ ám ảnh , còn không phải sao? Dám đem nguyên khí bản mạng cho một con yêu ma... Ai nha ai nha, thật sự là không thể tưởng tượng được!"
Giọng nói Ngọc Li Hành khàn khàn: "A Li... Ngươi trả ta A Li..."
Ám Thuỷ ra vẻ không vui: "Ai nha, tốt rồi tốt rồi, chuyện của ngươi, ta biết rồi , không phải chỉ là diệt mất một Môn chi thôi hay sao, cái loại thân thích tám đời đều với không tới này không có hay có thì có khác gì... A phi, ý ta là, hung phạm đã bị ta tự tay xử trí , ngươi cũng đừng khóc lóc ỉ ôi nữa, vui vẻ lên quay trở về nào! Còn Mẫn Phong sư huynh thì ta tất nhiên sẽ tự nói với hắn, ta cam đoan, hắn tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi nữa , được chưa? Hắn gần đây gan thật sự là lớn nha, đang êm đẹp không có việc gì lại đi hù dọa ngươi làm gì! Ngọc gia chủ yên tâm, Ngọc gia các ngươi cũng là một trong những cột trụ vững vàng của Tiên tộc chúng ta, Mẫn Phong có gan lớn đến mấy, cũng sẽ không thể động thủ với ngươi được !"
Giang Nhật Dật không thể nhịn được nữa, liền túm lấy Diêu Khanh Khanh đi ra khỏi gian điện nóng cháy này.
"Diêu sư muội, ngươi có ý gì!"
Diêu Khanh Khanh thấy hắn đỏ mắt, không khỏi cười lạnh một tiếng, hất tay hắn ra: "Có ý gì, có ý cứu ngươi cùng Ngọc Li Hành chứ gì! Ta nói thật cho ngươi biết, Đại Thánh Quân khẳng định xảy ra vấn đề rồi, hắn ngay cả ta cũng không gặp! Hơn nữa Ngọc Lâm Lang đã chết... Loại thời điểm này, người thông minh đều hiểu được phải nên lo thân mình! Chấp thị Ám Thuỷ đã cho chúng ta một bậc thang đi xuống, vì sao chúng ta không đi ? Con yêu ma kia vừa chết, chuyện Ngọc Li Hành dùng cấm thuật, Thánh cung có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua! Mà ngươi, ngươi cho là chuyện của Ngọc Diệc có thể giấu giếm được bao lâu? Ngươi có năng lực gì đối nghịch với bọn họ ? Lúc này không đứng vào hàng, ngươi cho là bằng thực lực của bản thân ngươi, có thể đi được bao xa ở cái nơi sắp xảy ra hạo kiếp ngập trời này! Sư ca à, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, còn không nhanh chóng bám vào chuyện này để thoát thân a!"
Giang Nhật Dật khϊế͙p͙ sợ nhìn nàng ta, giống như chưa từng biết nàng ta.
Diêu Khanh Khanh thấy dáng vẻ của hắn, nhịn không được cười thảm nói: "Ngươi cũng không cần lá mặt lá trái với ta nữa, vì sao ngươi muốn đem Ngọc Diệc giấu đi ? Chẳng qua là ngươi thấy Mẫn Phong sát ý rất nặng, sợ sau khi hắn phát hiện Ngọc Diệc, hiểu lầm ngươi đã biết được bí mật gì không nên biết đấy thôi! Ngươi vì sao bảo vệ con yêu ma kia, chẳng qua là nàng ta trước mặt mọi người không thèm để ý sĩ diện của ngươi, dám nói không thích ngươi, ngươi ngược lại càng hứng thú hơn với nàng ta, muốn dùng chuyện này để nàng ta chú ý thôi! Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đánh cái chủ ý gì! Phúc tề nhân có phải dễ hưởng như vậy sao!"
"Ngươi suy nghĩ cái gì? Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy!" Giang Nhật Dật khϊế͙p͙ sợ nhìn nàng ta, "Diêu Khanh Khanh, tâm tư của ngươi sao có thể ác độc như vậy?"
"Ta? Tâm tư ác độc?" Diêu Khanh Khanh khó có thể tin, "Giang Nhật Dật, chúng ta cùng nhau đã lâu như vậy, chẳng lẽ hôm nay ngươi mới biết được ta sát phạt quyết đoán, muốn dứt là dứt sao! Lúc trước sao ngươi không nói ta ác độc? Lúc trước, ngươi toàn nói ta không giống đám nguỵ quân tử của Tiên tộc, làm người ta ghê tởm!"
Giang Nhật Dật thất hồn lạc phách, ngơ ngác đi ra ngoài.
"Ê! Giang Nhật Dật! Uy! Đứng lại Giang Nhật Dật! Hôm nay ngươi dám đi như vậy, chúng ta liền nhất đao lưỡng đoạn!"
Trong đầu Giang Nhật Dật không ngừng bay quanh mấy lời Ngọc Diệc "chửi bới" Diêu Khanh Khanh, lại nhớ tới mới vừa rồi bộ dáng Ám Thuỷ thân mật gọi nàng ta "Khanh Khanh", hắn bỗng nhiên cảm thấy, đây mới đúng là thời điểm cần mở to mắt xem lại cái vị sư muội này.
Trong đại điện phía sau lưng hai người, hai thị vệ vẻ mặt lạnh lùng từ trong hư không hiện lên.
"Chấp thị Ám Thuỷ? Đọa Long Trì hình như có gì khác thường? !"
Ám Thuỷ cười híp mắt nói: "Ta đến đây ném một con yêu ma xuống đó!. Được rồi được rồi, ta biết như vậy là không đúng, sau này ta tự mình đi giải thích với quân thượng, có được không? Không cần phải khẩn trương như vậy, không cần gia cố phong ấn, không có việc gì , là ta làm, thôi về đi về đi!"
...
A Li cảm thấy bản thân chết chắc rồi.
Khi còn cách mặt ao đang sôi sùng sục nổi lên mấy luồng khí vàng đỏ rất xa, nàng đã có thể cảm giác được mỏ và móng vuốt của bản thân bắt đầu bị thiêu cháy, mắt cũng trở nên rất khô.
Trong nháy mắt lọt vào ao, nàng rành mạch cảm giác được, ánh lửa vàng đỏ này mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, trong chớp mắt sẽ nuốt trọn bản thân nàng đến cặn bã cũng không thừa. Nàng biết bên dưới Đoạ Long Trì là cái gì —— ở dưới đó phong ấn một con đoạ long thượng cổ, Diêu Khanh Khanh có một lần cần nước miếng rồng để cứu mạng một thiếu niên nhân tộc, liền liều chết vọt xuống chỗ này, muốn tìm con đoạ long thượng cổ kia đàm phán, ai biết được cái con rồng đó vậy mà lại "nhất kiến như cố" với thú cưng Thực Tử yêu mà nàng ta đã thu phục, rồi một phen cầm (Thực Tử yêu) nói chuyện với thú (đoạ long) xong, đoạ long thượng cổ thành công bị Diêu Khanh Khanh thu phục, thành thú cưỡi của nàng ta...
Tốt lắm, bây giờ thì con Thực Tử yêu thể giải quyết được đoạ long thượng cổ, đã nằm trong bụng A Li rồi.
Cái cơ hội tốt ngàn năm này rơi xuống đầu A Li, liền trở thành cơ hội toi mạng ngàn năm có một a a a ——
A Li liều mạng vẫy cánh, nhưng mà sức lực nhỏ bé này của nàng còn không thể chống được một cú ném của Ám Thuỷ, đừng nói đến ngọn lửa kinh tủng này! Ngay tại lúc hai móng vuốt trêи chân của nàng sắp chạm được vào làn nước đang sôi trào, bỗng nhiên giữa đám khói màu vàng đỏ trước mắt, có một dòng nước ngầm màu đen đậm dũng mãnh phóng ra, bao lấy nàng, nhanh chóng kéo nàng xuống phía dưới.
Sóng nhiệt bị khoá ở ngoài, A Li kinh nghi bất định, dùng sức co hết lông cánh cùng móng vuốt của mình vào trong cái bong bóng nước này.
Sau một trận thiên toàn địa chuyển, A Li thấy một cảnh tượng làm nàng cả đời khó quên!
Vân ɖu͙ƈ Hưu!
Vân ɖu͙ƈ Hưu không mặc quần áo !
Vân ɖu͙ƈ Hưu không còn hoàn chỉnh!
Trong thân thể mập mạp, trái tim nhỏ bỗng nhiên đập thật mau, bỗng nhiên lại nhảy thật chậm, nói không rõ là khẩn trương hay là chờ mong. Nàng nhịn không được nâng móng vuốt trêи chân lên, đá đá một chút vào đầu vai Ngọc Li Hành.
Lần cuối cùng gặp Vân ɖu͙ƈ Hưu là ba ngày trước, vậy mà nàng đã sắp quên bộ dáng hắn dài ngắn như thế nào rồi .
Nhưng mà chỉ nhìn thấy ánh mắt long lanh đưa tình này của Ngọc Diệc, liền biết khuôn mặt kia của hắn đối với nữ tử có lực sát thương không phải nhỏ.
Khoé miệng Ngọc Li Hành hiện lên một chút ý cười hơi dè dặt, thấp giọng thở dài: "Không cần đợi, hắn sẽ không đến đâu."
Ngọc Diệc nhất thời co rút con ngươi, tức giận nói: "Đường ca dựa vào cái gì quyết định thay ta? Ta tin tưởng hắn nhất định sẽ tới tìm ta !"
Khoé miệng Giang Nhật Dật cong thẳng lên trêи, kìm lòng không đậu, cười rộ lên: "Vân ɖu͙ƈ Hưu thật sự là mị lực quá lớn! Nói hai ba câu đã làm ngươi nhìn không ra Bắc Nam gì rồi sao? Ta nói cho ngươi biết, hắn là Ma Tôn chuyển thế, Thánh cung có lệnh, nhìn thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu, giết không cần hỏi!"
Ngọc Diệc cũng không sợ hãi, cứng cổ đáp: "Thánh cung muốn giết ta, mà hắn đã cứu ta, ta đã là người của hắn. Ta quan tâm hắn là ai làm gì."
"Thật sự là đáng sợ!" Giang Nhật Dật phì một cái nói, "Nữ nhân sa vào tình yêu, quả nhiên là đáng sợ! Một người nữ nhân nhát như chuột, thấy người thân bị hại cũng chỉ biết chạy trốn, vậy mà giờ dám nghênh ngang như vậy, loanh quanh lẩn quẩn gần hiện trường để làm mơ tưởng? Là do ngươi tự mình lừa mình, ảo tưởng hắn sẽ về đây tìm ngươi?"
"Cái gì là tự mình lừa mình!" Ngọc Diệc thấy tâm sự bị vạch trần, thẹn quá thành giận mà trở nên vô cùng táo bạo, nhìn thẳng về phía Giang Nhật Dật quát, "Hắn anh tuấn như vậy, cường đại như vậy, vì cứu ta mà dám công nhiên đối nghịch với thánh cung! Nam nhân như vậy, thế gian này có nữ tử nào không ái mộ hắn? Ngươi cho là ai cũng đều giống ngươi a? Đường đường là một Thánh Quân, bị một đứa con gái đùa giỡn xoay như chong chóng, ai chẳng biết cái ả Diêu sư muội mà ngươi yêu thương kia cũng cùng một lúc chu chu toàn toàn với vô số nam nhân khác a? Nếu như Vân ɖu͙ƈ Hưu cho ả Diêu sư muội của ngươi vài phần sắc mặt tốt, ngươi đoán đoán xem nàng ta có lại sa ngã chạy theo hay không?"
Giang Nhật Dật tức giận đến quai hàm đều nổi đầy da gà, nhưng khi đang muốn phát tác, bỗng nhiên thấy quang hạc lại nổi lên ánh sáng bạc.
Hắn kềm chế tức giận, ngưng thần nghe một lát.
"Ngọc sư huynh, sư muội truyền tin đến , hoá ra Đại Thánh Quân vẫn còn chưa biết Ngọc Lâm Lang đã chết, sau khi biết được việc này đã tức giận không thôi, bảo chúng ta lập tức tiến vào thánh cung, trực tiếp bẩm báo cho hắn."
"Được." Ngọc Li Hành hít sâu một hơi, "Diêu sư muội làm người như thế nào, ta tin được. Vậy xuất phát đi, thừa dịp Mẫn Phong đi Tây Nam trấn áp Ma tộc, vừa vặn đem chuyện hôm nay tra ra manh mối!"
A Li cảm thấy không ổn, nhưng nàng cũng không có cách nào, đành phải dùng móng vuốt trêи hai chân tí hon bấu chặt vào Ngọc Li Hành, muốn thể hiện bản thân rất khẩn trương.
Giang Nhật Dật tà dị liếc Ngọc Diệc một cái: "Ngươi cũng chậm rãi chờ đi."
Hai người ngự không mà đi, không bao lâu liền tới ngoài cửa Thánh cung. Thánh cung là một toà thành vĩ đại dùng mã não trắng xây thành, không có thêm trang sức dư thừa nào, cả tòa điện phủ vĩ đại vô cùng mang dáng vẻ trang nghiêm túc mục, phong cách cổ xưa đại khí.
Chỉ thấy Diêu Khanh Khanh cùng một Chấp thị khác dưới trướng Đại Thánh Quân đang chờ sẵn ở nơi đó.
"Ám Thuỷ Chấp thị." Giang Nhật Dật cùng Ngọc Li Hành thi lễ với vị Chấp thị này.
A Li tò mò nhìn lại, chỉ thấy người này mặc trường bào giống như đúc bộ trường bào trêи người Mẫn Phong, màu ánh vàng nhưng rất khiêm tốn, ánh sáng hơi óng ánh lưu chuyển. Khuôn mặt lại hơi tròn trịa một chút làm cho người ta cảm giác thật thân thiết, mặt có vẻ thoải mái, đầy ý cười trả lễ, nâng tay lên, dẫn hai người tiến vào Thánh cung.
"Chuyện Mẫn Phong sư huynh nhất định sẽ cho Ngọc gia chủ một lời giải thích. Hắn nha, mấy năm nay lá gan thật sự là càng lúc càng lớn , cũng sắp cỡi lên đầu quân thượng luôn rồi!"
Hắn dám mở miệng không chừng mực như vậy, nhưng Giang Nhật Dật cùng Ngọc Li Hành cũng không dám hùa theo, chỉ có thể xấu hổ cười cười.
A Li nhìn qua trái, lại nhìn qua phải.
Trong Thánh cung cái gì cũng lớn. Đường đi màu trắng vô cùng rộng rãi, mỗi một khúc đường đều như là một quảng trường vĩ đại. Hai bên đường còn có mấy câu cột trong suốt, cao ngất trong mây, tản mát ra ánh sáng nhạt óng ánh, có thể tưởng tượng được, đến ban đêm, ánh sáng ʍôиɠ lung này của chúng nó sẽ chiếu sáng toàn bộ Thánh cung thành một nơi tiên cảnh đến mức nào.
"Bên này." Chấp thị Ám Thuỷ cười mỉm chi, đi trước dẫn đường.
Thánh cung quá lớn, một đường tiến vào đều không gặp đệ tử nào trong cung. Trong Thánh cung nghiêm cấm việc ngự không, bốn người một chim phải đi bộ qua ba cung loan, trải qua bốn đoạn đường lớn như bốn cái quảng trường, đi tới một gian đại điện ở phía Đông.
Chỉ thấy phía trêи cái đài đá màu trắng, ẩn ẩn lộ ra ánh sáng nhạt màu vàng đỏ, trêи đỉnh đại điện còn có một đám sương khói màu vàng đỏ đang bốc hơi luẩn quẩn phía trêи, dưới chân ẩn ẩn có chấn động, phảng phất như có vô số sóng nhiệt lớn cỡ như sóng thần, không ngừng vỗ lên bề mặt.
Ngọc Li Hành lui nửa bước, hỏi: "Chấp thị đại nhân, nơi này không phải là thánh điện của Đại Thánh Quân đúng không ? Nếu ta nhớ không lầm, đó là một thiên điện có chỗ cho tám vị Chấp thị đại nhân đứng hai bên thì phải?"
"À, à, " Ám Thuỷ cười híp mắt quay đầu lại, "Quân thượng dặn dò, bảo ta tới nơi ở của Mẫn Phong sư huynh nhìn một cái, nói không chừng có thể tìm được chứng cứ gì đó chứng minh hắn làm chuyện xấu. Ta nha, mấy chuyện thế này mắt lại không được tốt, nên dứt khoát mang nhóm các ngươi đi theo xem luôn, này gọi là gì ấy nhỉ? Không để ma đao đi đốn củi, ai!"
A Li vội vàng níu lấy xiêm y Ngọc Li Hành.
Ngọc Li Hành khẽ thở dài: "Là ta nghĩ nhiều rồi."
"Thôi được rồi, " Ám Thuỷ tùy tiện đẩy cửa cung điện ra, "Mẫn Phong sư huynh suốt ngày trông coi cái Đoạ Long Trì(*) này, hiếm khi rời đi một lúc. Chậc chậc, nóng như vậy, đổi lại là ta, đã sớm chịu không nổi ! Cho ta bao nhiêu thù lao cũng không làm được!"
(*) Đoạ Long Trì: hồ nhốt rồng.
Hai cánh cửa đá to lớn vừa mở ra, quả thực có sóng nhiệt cuồn cuộn từ trong đánh tới.
Bên trong đại điện, nền gạch màu trắng bị đun đến sũng nước, biến thành màu vàng đỏ. Càng đến gần cái ao đang bốc khói vàng giữa gian đại điện này, nền gạch vàng đỏ càng chuyển thành đậm thành gần như đỏ ửng.
Tại một nơi cực nóng đến như vậy, tầm mắt có chút mơ hồ không rõ.
Gương mặt tươi cười của Chấp thị Ám Thuỷ bị sóng nhiệt vặn vẹo, có vẻ thập phần quỷ dị.
"Ngọc gia chủ hẳn là nhớ được cung quy của Thánh cung đúng không, phàm là yêu ma, dám can đảm đặt chân vào thánh địa, liền nhốt vào Đoạ Long Trì, dùng hơi thở của thần long để tinh lọc hồn phách dơ bẩn đó."
Giọng nói vừa vang lên, Ám Thuỷ đã hóa thành một hư ảnh xẹt qua giữa mấy người, con chim béo A Li dễ dàng bị hắn bắt vào trong tay, ống tay áo thật dài giương lên, A Li vù một cái, rơi thẳng tắp vào cái hồ cực nóng đang bốc khói vàng đỏ ở chính giữa đại điện kia!
Ngọc Li Hành phản ứng cực nhanh, thân thể theo sát tàn ảnh của A Li phóng về phía trước.
Ám Thuỷ xuỳ cười một tiếng, phóng người lên, dưới chân xẹt qua một hình cung nửa vòng tròn, thẳng thừng một cước đạp vào lưng Ngọc Li Hành, làm hắn văng về phía nền gạch màu vàng đỏ nóng đến bỏng rát.
Chỉ nghe tiếng "Xì xì" vang lên, mùi da thịt cháy khét tràn ngập.
"A, thần long tức giận nga, ngay cả thân thể tiên nhân cũng không thể chống lại, cho nên, chỉ là một con yêu ma, hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Nụ cười trêи mặt Ám Thuỷ càng thêm thân thiết, "Khanh Khanh sư muội, muội không cần lo hai tên nam nhân ngu xuẩn này bị yêu ma mê hoặc nữa rồi . May mắn có ta trấn chỗ này giúp muội, bằng không nếu muội phải đem người đưa đến trước mặt quân thượng, chẳng phải cũng liên lụy ta, phải nghe một đống kể lể sao!"
Ngọc Li Hành chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, đau nhức do da thịt bị đốt cháy cũng không cảm nhận được, mở to hai mắt nhìn, nhìn A Li bị ngọn lửa màu vàng kịch liệt kia nuốt trọn!
"A Li! ! ! !"
Một con chim nho nhỏ lọt vào trong hồ lửa, chỉ trong nháy mắt, chỉ nghe nổ "Oanh" một tiếng, sóng nhiệt màu vàng đỏ kia lại bùng lên hơn mười trượng, thẳng đến đỉnh điện!
"Thần long đã đói bụng thật lâu nga..." Nụ cười của Ám Thuỷ càng thêm ngọt, "Thừa dịp hiếm khi Mẫn Phong sư huynh không ở đây, ta cũng có thể đút nó một lần rồi."
"A Li..." Ngọc Li Hành quỳ trêи mặt đất, lưng bị Ám Thuỷ một chân đạp xuống đất, không thể nhúc nhích được chút nào, "A Li..."
Hai tay của hắn vô vọng cào cào trêи mặt đất, từng đợt da thịt bị đốt cháy theo làn khói hơi nước màu trắng bốc lên.
"Được rồi, được rồi, kêu la cái gì nữa ?" Ám Thuỷ đỡ hắn đứng lên, chỉ cho hắn xem ký hiệu màu đỏ đang nhảy nhót trêи đầu ngón tay của bản thân, cười hì hì nói, "Ngươi xem, nguyên khí bản mạng của ngươi ta giúp ngươi lấy lại rồi đây nè? Chậc chậc, khó trách Khanh Khanh nói ngươi cùng Giang Thập Dật đều bị ma quỷ ám ảnh , còn không phải sao? Dám đem nguyên khí bản mạng cho một con yêu ma... Ai nha ai nha, thật sự là không thể tưởng tượng được!"
Giọng nói Ngọc Li Hành khàn khàn: "A Li... Ngươi trả ta A Li..."
Ám Thuỷ ra vẻ không vui: "Ai nha, tốt rồi tốt rồi, chuyện của ngươi, ta biết rồi , không phải chỉ là diệt mất một Môn chi thôi hay sao, cái loại thân thích tám đời đều với không tới này không có hay có thì có khác gì... A phi, ý ta là, hung phạm đã bị ta tự tay xử trí , ngươi cũng đừng khóc lóc ỉ ôi nữa, vui vẻ lên quay trở về nào! Còn Mẫn Phong sư huynh thì ta tất nhiên sẽ tự nói với hắn, ta cam đoan, hắn tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi nữa , được chưa? Hắn gần đây gan thật sự là lớn nha, đang êm đẹp không có việc gì lại đi hù dọa ngươi làm gì! Ngọc gia chủ yên tâm, Ngọc gia các ngươi cũng là một trong những cột trụ vững vàng của Tiên tộc chúng ta, Mẫn Phong có gan lớn đến mấy, cũng sẽ không thể động thủ với ngươi được !"
Giang Nhật Dật không thể nhịn được nữa, liền túm lấy Diêu Khanh Khanh đi ra khỏi gian điện nóng cháy này.
"Diêu sư muội, ngươi có ý gì!"
Diêu Khanh Khanh thấy hắn đỏ mắt, không khỏi cười lạnh một tiếng, hất tay hắn ra: "Có ý gì, có ý cứu ngươi cùng Ngọc Li Hành chứ gì! Ta nói thật cho ngươi biết, Đại Thánh Quân khẳng định xảy ra vấn đề rồi, hắn ngay cả ta cũng không gặp! Hơn nữa Ngọc Lâm Lang đã chết... Loại thời điểm này, người thông minh đều hiểu được phải nên lo thân mình! Chấp thị Ám Thuỷ đã cho chúng ta một bậc thang đi xuống, vì sao chúng ta không đi ? Con yêu ma kia vừa chết, chuyện Ngọc Li Hành dùng cấm thuật, Thánh cung có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua! Mà ngươi, ngươi cho là chuyện của Ngọc Diệc có thể giấu giếm được bao lâu? Ngươi có năng lực gì đối nghịch với bọn họ ? Lúc này không đứng vào hàng, ngươi cho là bằng thực lực của bản thân ngươi, có thể đi được bao xa ở cái nơi sắp xảy ra hạo kiếp ngập trời này! Sư ca à, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, còn không nhanh chóng bám vào chuyện này để thoát thân a!"
Giang Nhật Dật khϊế͙p͙ sợ nhìn nàng ta, giống như chưa từng biết nàng ta.
Diêu Khanh Khanh thấy dáng vẻ của hắn, nhịn không được cười thảm nói: "Ngươi cũng không cần lá mặt lá trái với ta nữa, vì sao ngươi muốn đem Ngọc Diệc giấu đi ? Chẳng qua là ngươi thấy Mẫn Phong sát ý rất nặng, sợ sau khi hắn phát hiện Ngọc Diệc, hiểu lầm ngươi đã biết được bí mật gì không nên biết đấy thôi! Ngươi vì sao bảo vệ con yêu ma kia, chẳng qua là nàng ta trước mặt mọi người không thèm để ý sĩ diện của ngươi, dám nói không thích ngươi, ngươi ngược lại càng hứng thú hơn với nàng ta, muốn dùng chuyện này để nàng ta chú ý thôi! Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đánh cái chủ ý gì! Phúc tề nhân có phải dễ hưởng như vậy sao!"
"Ngươi suy nghĩ cái gì? Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy!" Giang Nhật Dật khϊế͙p͙ sợ nhìn nàng ta, "Diêu Khanh Khanh, tâm tư của ngươi sao có thể ác độc như vậy?"
"Ta? Tâm tư ác độc?" Diêu Khanh Khanh khó có thể tin, "Giang Nhật Dật, chúng ta cùng nhau đã lâu như vậy, chẳng lẽ hôm nay ngươi mới biết được ta sát phạt quyết đoán, muốn dứt là dứt sao! Lúc trước sao ngươi không nói ta ác độc? Lúc trước, ngươi toàn nói ta không giống đám nguỵ quân tử của Tiên tộc, làm người ta ghê tởm!"
Giang Nhật Dật thất hồn lạc phách, ngơ ngác đi ra ngoài.
"Ê! Giang Nhật Dật! Uy! Đứng lại Giang Nhật Dật! Hôm nay ngươi dám đi như vậy, chúng ta liền nhất đao lưỡng đoạn!"
Trong đầu Giang Nhật Dật không ngừng bay quanh mấy lời Ngọc Diệc "chửi bới" Diêu Khanh Khanh, lại nhớ tới mới vừa rồi bộ dáng Ám Thuỷ thân mật gọi nàng ta "Khanh Khanh", hắn bỗng nhiên cảm thấy, đây mới đúng là thời điểm cần mở to mắt xem lại cái vị sư muội này.
Trong đại điện phía sau lưng hai người, hai thị vệ vẻ mặt lạnh lùng từ trong hư không hiện lên.
"Chấp thị Ám Thuỷ? Đọa Long Trì hình như có gì khác thường? !"
Ám Thuỷ cười híp mắt nói: "Ta đến đây ném một con yêu ma xuống đó!. Được rồi được rồi, ta biết như vậy là không đúng, sau này ta tự mình đi giải thích với quân thượng, có được không? Không cần phải khẩn trương như vậy, không cần gia cố phong ấn, không có việc gì , là ta làm, thôi về đi về đi!"
...
A Li cảm thấy bản thân chết chắc rồi.
Khi còn cách mặt ao đang sôi sùng sục nổi lên mấy luồng khí vàng đỏ rất xa, nàng đã có thể cảm giác được mỏ và móng vuốt của bản thân bắt đầu bị thiêu cháy, mắt cũng trở nên rất khô.
Trong nháy mắt lọt vào ao, nàng rành mạch cảm giác được, ánh lửa vàng đỏ này mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, trong chớp mắt sẽ nuốt trọn bản thân nàng đến cặn bã cũng không thừa. Nàng biết bên dưới Đoạ Long Trì là cái gì —— ở dưới đó phong ấn một con đoạ long thượng cổ, Diêu Khanh Khanh có một lần cần nước miếng rồng để cứu mạng một thiếu niên nhân tộc, liền liều chết vọt xuống chỗ này, muốn tìm con đoạ long thượng cổ kia đàm phán, ai biết được cái con rồng đó vậy mà lại "nhất kiến như cố" với thú cưng Thực Tử yêu mà nàng ta đã thu phục, rồi một phen cầm (Thực Tử yêu) nói chuyện với thú (đoạ long) xong, đoạ long thượng cổ thành công bị Diêu Khanh Khanh thu phục, thành thú cưỡi của nàng ta...
Tốt lắm, bây giờ thì con Thực Tử yêu thể giải quyết được đoạ long thượng cổ, đã nằm trong bụng A Li rồi.
Cái cơ hội tốt ngàn năm này rơi xuống đầu A Li, liền trở thành cơ hội toi mạng ngàn năm có một a a a ——
A Li liều mạng vẫy cánh, nhưng mà sức lực nhỏ bé này của nàng còn không thể chống được một cú ném của Ám Thuỷ, đừng nói đến ngọn lửa kinh tủng này! Ngay tại lúc hai móng vuốt trêи chân của nàng sắp chạm được vào làn nước đang sôi trào, bỗng nhiên giữa đám khói màu vàng đỏ trước mắt, có một dòng nước ngầm màu đen đậm dũng mãnh phóng ra, bao lấy nàng, nhanh chóng kéo nàng xuống phía dưới.
Sóng nhiệt bị khoá ở ngoài, A Li kinh nghi bất định, dùng sức co hết lông cánh cùng móng vuốt của mình vào trong cái bong bóng nước này.
Sau một trận thiên toàn địa chuyển, A Li thấy một cảnh tượng làm nàng cả đời khó quên!
Vân ɖu͙ƈ Hưu!
Vân ɖu͙ƈ Hưu không mặc quần áo !
Vân ɖu͙ƈ Hưu không còn hoàn chỉnh!
Bình luận facebook