-
Chương 97
Tống Thụy...
Tử Ái Huyên vừa kết thúc công việc. Cô đang chuẩn bị thu dọn đồ để đi ăn trưa.
Bước ra khỏi phòng thiết kế, cô vừa vặn nhìn thấy Tống Nhất Hàn. Giây phút ấy, bản thân cô bỗng dưng muốn tránh né. Cô không muốn đối diện anh, thật sự không muốn.
Cứ thế, Tử Ái Huyên cúi mặt xuống đất bước đi.
Tống Nhất Hàn nhìn bộ dạng kì quặc của cô, có chút cau mày :
- Cô kia. _ anh gọi.
Tử Ái Huyên có chút giật mình, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, nhẹ giọng :
- Anh gọi tôi?
- Phải. Nhìn thấy tôi sao cô không chào?
Tống Nhất Hàn chăm chú nhìn biểu cảm của Tử Ái Huyên.
- Tôi... xin lỗi. Chào Tổng giám đốc.
Tử Ái Huyên lắp bắp, gập người cúi chào, mặt lại tránh né anh.
- Cô sợ tôi lắm sao?
Anh thắc mắc hỏi, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ.
- Không. Không có. Tôi không sợ anh.
Tử Ái Huyên nhìn anh lắc đầu.
- Thế sao?
- Vâng.
- Được rồi. Cô đi đi.
Tống Nhất Hàn nói xong thì bỏ đi. Thật ra anh nhận ra cô, người phỏng vấn hôm nọ.
Hôm nay anh chỉ vô tình đi ngang qua phòng thiết kế, cũng không có ý định gọi cô lại. Chỉ là khi nhìn thấy cô, Tống Nhất Hàn lại cảm thấy bộ dạng của cô thật kì lạ. Nó khiến anh có một chút thắc mắc. Không nghĩ đến nhân viên như cô lại sợ anh. Vốn dĩ, anh đâu có đáng sợ.
Tử Ái Huyên nhìn Tống Nhất Hàn bỏ đi, thở hắt ra. Cô chỉ muốn tránh xa anh để bản thân không bị rung động thêm nữa. Nhưng không hiểu sao anh lại cứ xuất hiện trước mặt cô.
-----------------
Quay lại Lăng Duệ...
Sau khi ăn trưa xong thì Đổng Ngạc Ngạc đi về phòng biên tập. Nhìn thấy mọi người đang tất bật chuẩn bị gì đó, cô thắc mắc hỏi một nữ nhân viên :
- Cô cho tôi hỏi mọi người đang làm gì vậy ạ?
Nữ nhân viên nhìn cô, cười cười trả lời:
- Mọi người đang chuẩn bị cho buổi chụp poster. Mà cô tên là Đổng Ngạc Ngạc à.
- Vâng, rất vui được gặp cô.
- Tôi là Trần Nhuệ, rất vui được làm quen với cô. À mà sau này chúng ta cứ xưng nhau là mình - cậu cho thân thiết.
Trần Nhuệ bật cười. Quả thật cô không ghét Ngạc Ngạc. Cô cảm thấy cô ấy rất dễ thương, không có gì đáng ghét như mọi người trong phòng vẫn hay bàn tán.
- Vậy mình nên làm gì để giúp mọi người?
- À bây giờ cậu giúp mình chuẩn bị dụng cụ đi. Lát nữa phòng chúng ta sẽ cùng nhau đến Hàng Châu để chụp poster.
- Được.
Đổng Ngạc Ngạc cười nhẹ, nhanh tay giúp Trần Nhuệ chuẩn bị dụng cụ.
--------------
Hàng Châu -13h
Khung cảnh ở nơi đây không phải là đẹp mà là vô cùng đẹp. Nước ở Tây Hồ trong suốt, phẳng lặng như một tấm gương, chân thật đến mức người nhìn cũng phải thán phục. Hai bên hồ phủ đầy tuyết trắng, tựa như cảnh đẹp trên tiên giới.
Những cành cây bị tuyết bao phủ trở nên thật sống động. Tuyết như một chiếc áo mới, vô cùng tinh khiết, thấm đượm mùi vị của mùa đông.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn quang cảnh nơi đây, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Quả thật là đẹp như tranh vẽ.
- Ngạc Ngạc, cô còn đứng đó làm gì? Mau qua đây giúp tôi bài trí khu chụp poster.
- Vâng.
Đổng Ngạc Ngạc nghe tiếng gọi thì giật mình, mau chóng bắt tay vào làm việc.
Khoảng 30 phút sau...
- Lăng Tư Duệ, anh thấy nơi tôi chọn chụp poster có đẹp không?
Tô Điềm Hinh đi bên cạnh Lăng Tư Duệ, cao giọng hỏi.
- Ừm.
Hắn chỉ thuận miệng đáp một tiếng, tròng mặt đang hướng về đám đông tìm kiếm hình ảnh của ai kia. Khi phát hiện ra vị trí của cô, đuôi mắt hắn như ánh lên ý cười, miệng cũng vì thế mà cong lên.
Tô Điềm Hinh nhìn hắn cười, trợn tròn mắt nhìn xem đối phương hắn đang nhìn là ai.
Đổng Ngạc Ngạc.
Hình ảnh của cô lọt vào tầm mắt của Tô Điềm Hinh.
Thì ra, thì ra cô gái mà mọi người bàn tán trong công ty chính là con nhỏ phục vụ đó.
Hừ... Được. Nợ cũ chưa tính xong bây giờ lại chồng thêm nợ mới.
Tô Điềm Hinh cô sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Ánh mắt Tô Điềm Hinh nheo lại thâm độc, bàn tay nắm chặt lại khiến móng tay khắc sâu vào da thịt.
Nhân lúc Lăng Tư Duệ bàn chuyện với Trạch Kha, Tô Điềm Hinh mau chóng đi lại chỗ cô.
- Mọi người tiến hành thế nào rồi?
- Sắp bài trí xong rồi Tô tiểu thư.
Một nhân viên trả lời.
- Thế à?
Tô Điềm Hinh đảo mắt nhìn về phía Đổng Ngạc Ngạc, kêu lên :
- Cô kia.
Đổng Ngạc Ngạc nghe tiếng gọi, ngẩng mặt lên xem có phải gọi cô hay không.
Khi nhìn thấy Tô Điềm Hinh, Đổng Ngạc Ngạc có chút giật mình. Cô tự hỏi không biết vì sao cô ta lại gọi cô.
Thấy cô cứ đứng im như pho tượng, Tô Điềm Hinh giở giọng chanh chua:
- Đổng Ngạc Ngạc, cô điếc hay sao mà không nghe tôi gọi?
- À ờ. Cô gọi tôi có chuyện gì?
Đổng Ngạc Ngạc đi đến cạnh cô ta, nhỏ giọng hỏi. Vẻ mặt có chút nhăn nhó vì cách cư xử của cô ta.
- Cô đem mấy bộ trang phục của người mẫu qua đây giúp tôi. Trang phục được để trong xe, mau đi đi.
Tô Điềm Hinh chỉ tay ra phía chiếc xe lớn đằng sau Đổng Ngạc Ngạc, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh miệt. Loại người như cô chỉ có thể làm mấy công việc lặt vặt này thôi.
Lăng Tư Duệ chắc chắn là không yêu thương Đổng Ngạc Ngạc lắm nên mới để cho cô ta đụng tay đụng chân. Xem ra lần này Tô Điềm Hinh cô có cơ hội ngược đãi con nhỏ phục vụ ngu ngốc kia rồi. Haha... Nghĩ đến đây thật là khiến cô có chút hưng phấn.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Điềm Hinh, chỉ đáp một tiếng "vâng ".
Lúc ở Hàn Quốc, cô đã nghe Lăng Tư Duệ và Trạch Kha nói chuyện nên biết được Tô Điềm Hinh là đối tác của Lăng Tư Duệ. Dù sao cô ta cũng là một nhân vật lớn, Đổng Ngạc Ngạc cô tốt nhất là không nên gây họa với cô ta.
Đổng Ngạc Ngạc đi lại phía chiếc xe kia, bàn tay nhỏ bé vác những thùng đồ xuống.
Những bộ quần áo mà Tô Đàm thiết kế được đóng vào hộp giấy, được gói cẩn thận nên có chút cồng kềnh khi mang đi.
Mỗi chiếc hộp có chiều rộng khoảng 1 gang tay, chiều dài khoảng 50 cm. Một lần như vậy, Đổng Ngạc Ngạc phải mang đi 5 đến 6 hộp. Nó còn cao hơn cả đầu cô, làm che khuất tầm nhìn phía trước. Vả lại, con đường đi đã bị tuyết phủ đầy, đương nhiên sẽ rất khó đi.
Tô Điềm Hinh nhìn bộ dạng chật vật của cô, không khỏi thích thú. Cô ta ngang nhiên đưa chân ra giữa đường, bản thân mong chờ chuyện hay sắp tiếp diễn.
Đổng Ngạc Ngạc bị mấy chiếc hộp kia làm cho mất thăng bằng. Cô lại không thể nhìn rõ đường đi phía trước. Cho nên... cô không cẩn thận vấp phải chân của Tô Điềm Hinh, cả người ngã ập xuống nền tuyết lạnh lẽo. Những chiếc hộp đựng quần áo cũng theo cô mà rơi xuống.
Có những chiếc vì va đập mạnh mà bật nắp, quần áo cũng bị văng xuống tuyết.
Tô Điềm Hinh nhếch khóe miệng, cô ta nổi giận mắng nhiếc cô :
- Cô bị mù hay sao mà không thấy đường vậy? Làm có chút chuyện mà cũng không xong. Đúng là loại phục vụ ngu ngốc mà.
Mọi người nghe tiếng mắng của Tô Điềm Hinh thì mau chóng bu lại xem.
Đổng Ngạc Ngạc vẫn nằm đó, cảm giác uất ức dâng lên khiến cô muốn khóc. Rõ ràng là Tô Điềm Hinh kia ngáng chân cô. Cô không có vô dụng như cô ta nói. Cô không có.
Đổng Ngạc Ngạc cố nén đi nước mắt, tuyệt nhiên không để nước mắt có cơ hội rơi xuống. Bởi vì cô biết, nếu cô khóc, bọn họ chỉ càng xem thường cô hơn thôi.
Đổng Ngạc Ngạc cố tự mình đứng dậy, cô phủi phủi hết tuyết trên người, lạnh nhạt nhìn Tô Điềm Hinh:
- Tô tiểu thư, là cô ngáng chân tôi.
Tô Điềm Hinh nhìn vẻ mặt của cô, lửa giận được dịp trào dâng:
- Này, cô chỉ là một nhân viên thấp hèn, tôi cần gì phải ngáng chân cô. Vả lại, đây là thiết kế của công ty tôi, tôi không ngu ngốc đến mức tự mình làm hỏng nó.
Mượn cớ của Tô Điềm Hinh, mấy chục nhân viên nữ trong phòng biên tập có cơ hội mắng chửi cô. Đối với họ, cô luôn là cái gai trong mắt mà họ muốn nhổ bỏ.
- Cô có tư cách gì mà cãi lý với Tô tiểu thư. Ngu ngốc như vậy, tôi nghĩ cô nên nghỉ việc đi là vừa rồi.
- Đúng vậy. Loại người vụng về như cô thì có tư cách gì đòi làm nhân viên của phòng biên tập. Tôi thấy cô nên nghỉ ở nhà sẽ tốt hơn.
- Đừng tưởng cô được Tổng giám đốc để ý thì có thể phách lối với chúng tôi. Kiểu người mê hoặc người khác để tìm công việc như cô cũng không có gì hay ho đâu.
...........
Bao nhiêu lời chửi mắng, chăm chọc, coi thường đều nhằm vào cô.
Tô Điềm Hinh không cần nói nhiều cũng có người chửi hộ cô ta, điều này thật khiến cô ta thỏa mãn.
Đổng Ngạc Ngạc cúi mặt xuống đất, cô hiện tại rất muốn biện minh cho chính mình. Nhưng mà cô biết, dù có nói như thế nào thì họ cũng không tin.
- Sao vậy?
- Sao cô lại không nói gì ? Bọn tôi nói đúng quá sao?
- Hơ... Loại hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ người khác mà cũng biết xấu hổ sao?
Người nói câu này chính là Đình Thiển. Bao nhiêu lời nói độc địa ban nãy bảy chín phần đều là của ả ta. Ả không ưa Đổng Ngạc Ngạc, nói trắng ra là ghét cay ghét đắng.
- Nói đủ chưa?
Giọng nói lạnh như băng cất lên khiến mọi người đồng loạt im bặt.
Nãy giờ Lăng Tư Duệ bận bàn chuyện công việc nên không để ý đến xung quanh. Đến khi nhớ ra Đổng Ngạc Ngạc thì hình ảnh đám đông kia khiến hắn nhíu mày chú ý. Bản thân không tự chủ tiến đến gần. Vừa đi được mấy bước, âm thanh vang vọng từ đó khiến hắn tối sầm mặt.
Lăng Tư Duệ từ đâu xuất hiện, đi đến bên cạnh Đổng Ngạc Ngạc. Đôi mắt báo săn lạnh nhạt quét qua những người có mặt ở đây.
Đám nhân viên nữ mạnh miệng ban nãy run sợ lùi xuống phía sau Tô Điềm Hinh, mặc cho cô ta một mình đối diện với Lăng Tư Duệ.
Tô Điềm Hinh nhìn thấy hắn, nụ cười trên môi tắt hẳn. Cô ta thu lại vẻ mặt kênh kiệu, dịu giọng :
- Lăng Tư Duệ, anh không thấy nhân viên của anh làm việc tắc trách hay sao? Đến cả trang phục của tôi mà cũng muốn làm hỏng, chuyện này anh tính sao đây?
var _ase = _ase || []; _ase.push(['1422258976','1422258999']);
Tử Ái Huyên vừa kết thúc công việc. Cô đang chuẩn bị thu dọn đồ để đi ăn trưa.
Bước ra khỏi phòng thiết kế, cô vừa vặn nhìn thấy Tống Nhất Hàn. Giây phút ấy, bản thân cô bỗng dưng muốn tránh né. Cô không muốn đối diện anh, thật sự không muốn.
Cứ thế, Tử Ái Huyên cúi mặt xuống đất bước đi.
Tống Nhất Hàn nhìn bộ dạng kì quặc của cô, có chút cau mày :
- Cô kia. _ anh gọi.
Tử Ái Huyên có chút giật mình, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, nhẹ giọng :
- Anh gọi tôi?
- Phải. Nhìn thấy tôi sao cô không chào?
Tống Nhất Hàn chăm chú nhìn biểu cảm của Tử Ái Huyên.
- Tôi... xin lỗi. Chào Tổng giám đốc.
Tử Ái Huyên lắp bắp, gập người cúi chào, mặt lại tránh né anh.
- Cô sợ tôi lắm sao?
Anh thắc mắc hỏi, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ.
- Không. Không có. Tôi không sợ anh.
Tử Ái Huyên nhìn anh lắc đầu.
- Thế sao?
- Vâng.
- Được rồi. Cô đi đi.
Tống Nhất Hàn nói xong thì bỏ đi. Thật ra anh nhận ra cô, người phỏng vấn hôm nọ.
Hôm nay anh chỉ vô tình đi ngang qua phòng thiết kế, cũng không có ý định gọi cô lại. Chỉ là khi nhìn thấy cô, Tống Nhất Hàn lại cảm thấy bộ dạng của cô thật kì lạ. Nó khiến anh có một chút thắc mắc. Không nghĩ đến nhân viên như cô lại sợ anh. Vốn dĩ, anh đâu có đáng sợ.
Tử Ái Huyên nhìn Tống Nhất Hàn bỏ đi, thở hắt ra. Cô chỉ muốn tránh xa anh để bản thân không bị rung động thêm nữa. Nhưng không hiểu sao anh lại cứ xuất hiện trước mặt cô.
-----------------
Quay lại Lăng Duệ...
Sau khi ăn trưa xong thì Đổng Ngạc Ngạc đi về phòng biên tập. Nhìn thấy mọi người đang tất bật chuẩn bị gì đó, cô thắc mắc hỏi một nữ nhân viên :
- Cô cho tôi hỏi mọi người đang làm gì vậy ạ?
Nữ nhân viên nhìn cô, cười cười trả lời:
- Mọi người đang chuẩn bị cho buổi chụp poster. Mà cô tên là Đổng Ngạc Ngạc à.
- Vâng, rất vui được gặp cô.
- Tôi là Trần Nhuệ, rất vui được làm quen với cô. À mà sau này chúng ta cứ xưng nhau là mình - cậu cho thân thiết.
Trần Nhuệ bật cười. Quả thật cô không ghét Ngạc Ngạc. Cô cảm thấy cô ấy rất dễ thương, không có gì đáng ghét như mọi người trong phòng vẫn hay bàn tán.
- Vậy mình nên làm gì để giúp mọi người?
- À bây giờ cậu giúp mình chuẩn bị dụng cụ đi. Lát nữa phòng chúng ta sẽ cùng nhau đến Hàng Châu để chụp poster.
- Được.
Đổng Ngạc Ngạc cười nhẹ, nhanh tay giúp Trần Nhuệ chuẩn bị dụng cụ.
--------------
Hàng Châu -13h
Khung cảnh ở nơi đây không phải là đẹp mà là vô cùng đẹp. Nước ở Tây Hồ trong suốt, phẳng lặng như một tấm gương, chân thật đến mức người nhìn cũng phải thán phục. Hai bên hồ phủ đầy tuyết trắng, tựa như cảnh đẹp trên tiên giới.
Những cành cây bị tuyết bao phủ trở nên thật sống động. Tuyết như một chiếc áo mới, vô cùng tinh khiết, thấm đượm mùi vị của mùa đông.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn quang cảnh nơi đây, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Quả thật là đẹp như tranh vẽ.
- Ngạc Ngạc, cô còn đứng đó làm gì? Mau qua đây giúp tôi bài trí khu chụp poster.
- Vâng.
Đổng Ngạc Ngạc nghe tiếng gọi thì giật mình, mau chóng bắt tay vào làm việc.
Khoảng 30 phút sau...
- Lăng Tư Duệ, anh thấy nơi tôi chọn chụp poster có đẹp không?
Tô Điềm Hinh đi bên cạnh Lăng Tư Duệ, cao giọng hỏi.
- Ừm.
Hắn chỉ thuận miệng đáp một tiếng, tròng mặt đang hướng về đám đông tìm kiếm hình ảnh của ai kia. Khi phát hiện ra vị trí của cô, đuôi mắt hắn như ánh lên ý cười, miệng cũng vì thế mà cong lên.
Tô Điềm Hinh nhìn hắn cười, trợn tròn mắt nhìn xem đối phương hắn đang nhìn là ai.
Đổng Ngạc Ngạc.
Hình ảnh của cô lọt vào tầm mắt của Tô Điềm Hinh.
Thì ra, thì ra cô gái mà mọi người bàn tán trong công ty chính là con nhỏ phục vụ đó.
Hừ... Được. Nợ cũ chưa tính xong bây giờ lại chồng thêm nợ mới.
Tô Điềm Hinh cô sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Ánh mắt Tô Điềm Hinh nheo lại thâm độc, bàn tay nắm chặt lại khiến móng tay khắc sâu vào da thịt.
Nhân lúc Lăng Tư Duệ bàn chuyện với Trạch Kha, Tô Điềm Hinh mau chóng đi lại chỗ cô.
- Mọi người tiến hành thế nào rồi?
- Sắp bài trí xong rồi Tô tiểu thư.
Một nhân viên trả lời.
- Thế à?
Tô Điềm Hinh đảo mắt nhìn về phía Đổng Ngạc Ngạc, kêu lên :
- Cô kia.
Đổng Ngạc Ngạc nghe tiếng gọi, ngẩng mặt lên xem có phải gọi cô hay không.
Khi nhìn thấy Tô Điềm Hinh, Đổng Ngạc Ngạc có chút giật mình. Cô tự hỏi không biết vì sao cô ta lại gọi cô.
Thấy cô cứ đứng im như pho tượng, Tô Điềm Hinh giở giọng chanh chua:
- Đổng Ngạc Ngạc, cô điếc hay sao mà không nghe tôi gọi?
- À ờ. Cô gọi tôi có chuyện gì?
Đổng Ngạc Ngạc đi đến cạnh cô ta, nhỏ giọng hỏi. Vẻ mặt có chút nhăn nhó vì cách cư xử của cô ta.
- Cô đem mấy bộ trang phục của người mẫu qua đây giúp tôi. Trang phục được để trong xe, mau đi đi.
Tô Điềm Hinh chỉ tay ra phía chiếc xe lớn đằng sau Đổng Ngạc Ngạc, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh miệt. Loại người như cô chỉ có thể làm mấy công việc lặt vặt này thôi.
Lăng Tư Duệ chắc chắn là không yêu thương Đổng Ngạc Ngạc lắm nên mới để cho cô ta đụng tay đụng chân. Xem ra lần này Tô Điềm Hinh cô có cơ hội ngược đãi con nhỏ phục vụ ngu ngốc kia rồi. Haha... Nghĩ đến đây thật là khiến cô có chút hưng phấn.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Điềm Hinh, chỉ đáp một tiếng "vâng ".
Lúc ở Hàn Quốc, cô đã nghe Lăng Tư Duệ và Trạch Kha nói chuyện nên biết được Tô Điềm Hinh là đối tác của Lăng Tư Duệ. Dù sao cô ta cũng là một nhân vật lớn, Đổng Ngạc Ngạc cô tốt nhất là không nên gây họa với cô ta.
Đổng Ngạc Ngạc đi lại phía chiếc xe kia, bàn tay nhỏ bé vác những thùng đồ xuống.
Những bộ quần áo mà Tô Đàm thiết kế được đóng vào hộp giấy, được gói cẩn thận nên có chút cồng kềnh khi mang đi.
Mỗi chiếc hộp có chiều rộng khoảng 1 gang tay, chiều dài khoảng 50 cm. Một lần như vậy, Đổng Ngạc Ngạc phải mang đi 5 đến 6 hộp. Nó còn cao hơn cả đầu cô, làm che khuất tầm nhìn phía trước. Vả lại, con đường đi đã bị tuyết phủ đầy, đương nhiên sẽ rất khó đi.
Tô Điềm Hinh nhìn bộ dạng chật vật của cô, không khỏi thích thú. Cô ta ngang nhiên đưa chân ra giữa đường, bản thân mong chờ chuyện hay sắp tiếp diễn.
Đổng Ngạc Ngạc bị mấy chiếc hộp kia làm cho mất thăng bằng. Cô lại không thể nhìn rõ đường đi phía trước. Cho nên... cô không cẩn thận vấp phải chân của Tô Điềm Hinh, cả người ngã ập xuống nền tuyết lạnh lẽo. Những chiếc hộp đựng quần áo cũng theo cô mà rơi xuống.
Có những chiếc vì va đập mạnh mà bật nắp, quần áo cũng bị văng xuống tuyết.
Tô Điềm Hinh nhếch khóe miệng, cô ta nổi giận mắng nhiếc cô :
- Cô bị mù hay sao mà không thấy đường vậy? Làm có chút chuyện mà cũng không xong. Đúng là loại phục vụ ngu ngốc mà.
Mọi người nghe tiếng mắng của Tô Điềm Hinh thì mau chóng bu lại xem.
Đổng Ngạc Ngạc vẫn nằm đó, cảm giác uất ức dâng lên khiến cô muốn khóc. Rõ ràng là Tô Điềm Hinh kia ngáng chân cô. Cô không có vô dụng như cô ta nói. Cô không có.
Đổng Ngạc Ngạc cố nén đi nước mắt, tuyệt nhiên không để nước mắt có cơ hội rơi xuống. Bởi vì cô biết, nếu cô khóc, bọn họ chỉ càng xem thường cô hơn thôi.
Đổng Ngạc Ngạc cố tự mình đứng dậy, cô phủi phủi hết tuyết trên người, lạnh nhạt nhìn Tô Điềm Hinh:
- Tô tiểu thư, là cô ngáng chân tôi.
Tô Điềm Hinh nhìn vẻ mặt của cô, lửa giận được dịp trào dâng:
- Này, cô chỉ là một nhân viên thấp hèn, tôi cần gì phải ngáng chân cô. Vả lại, đây là thiết kế của công ty tôi, tôi không ngu ngốc đến mức tự mình làm hỏng nó.
Mượn cớ của Tô Điềm Hinh, mấy chục nhân viên nữ trong phòng biên tập có cơ hội mắng chửi cô. Đối với họ, cô luôn là cái gai trong mắt mà họ muốn nhổ bỏ.
- Cô có tư cách gì mà cãi lý với Tô tiểu thư. Ngu ngốc như vậy, tôi nghĩ cô nên nghỉ việc đi là vừa rồi.
- Đúng vậy. Loại người vụng về như cô thì có tư cách gì đòi làm nhân viên của phòng biên tập. Tôi thấy cô nên nghỉ ở nhà sẽ tốt hơn.
- Đừng tưởng cô được Tổng giám đốc để ý thì có thể phách lối với chúng tôi. Kiểu người mê hoặc người khác để tìm công việc như cô cũng không có gì hay ho đâu.
...........
Bao nhiêu lời chửi mắng, chăm chọc, coi thường đều nhằm vào cô.
Tô Điềm Hinh không cần nói nhiều cũng có người chửi hộ cô ta, điều này thật khiến cô ta thỏa mãn.
Đổng Ngạc Ngạc cúi mặt xuống đất, cô hiện tại rất muốn biện minh cho chính mình. Nhưng mà cô biết, dù có nói như thế nào thì họ cũng không tin.
- Sao vậy?
- Sao cô lại không nói gì ? Bọn tôi nói đúng quá sao?
- Hơ... Loại hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ người khác mà cũng biết xấu hổ sao?
Người nói câu này chính là Đình Thiển. Bao nhiêu lời nói độc địa ban nãy bảy chín phần đều là của ả ta. Ả không ưa Đổng Ngạc Ngạc, nói trắng ra là ghét cay ghét đắng.
- Nói đủ chưa?
Giọng nói lạnh như băng cất lên khiến mọi người đồng loạt im bặt.
Nãy giờ Lăng Tư Duệ bận bàn chuyện công việc nên không để ý đến xung quanh. Đến khi nhớ ra Đổng Ngạc Ngạc thì hình ảnh đám đông kia khiến hắn nhíu mày chú ý. Bản thân không tự chủ tiến đến gần. Vừa đi được mấy bước, âm thanh vang vọng từ đó khiến hắn tối sầm mặt.
Lăng Tư Duệ từ đâu xuất hiện, đi đến bên cạnh Đổng Ngạc Ngạc. Đôi mắt báo săn lạnh nhạt quét qua những người có mặt ở đây.
Đám nhân viên nữ mạnh miệng ban nãy run sợ lùi xuống phía sau Tô Điềm Hinh, mặc cho cô ta một mình đối diện với Lăng Tư Duệ.
Tô Điềm Hinh nhìn thấy hắn, nụ cười trên môi tắt hẳn. Cô ta thu lại vẻ mặt kênh kiệu, dịu giọng :
- Lăng Tư Duệ, anh không thấy nhân viên của anh làm việc tắc trách hay sao? Đến cả trang phục của tôi mà cũng muốn làm hỏng, chuyện này anh tính sao đây?
var _ase = _ase || []; _ase.push(['1422258976','1422258999']);
Bình luận facebook