Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 199
Nàng ghé sát lỗ tai A Thành nói nhỏ với hắn hai câu, A Thành do dự một chút, Tô Mạt nói:“Bọn họ nhiều người, chúng ta còn có người không biết võ công, không thể chần chừ, chỉ có thể làm như vậy.”
A Thành còn do dự, Tô Mạt đã muốn bắt đầu giãy dụa, A Thành đành phải đem nàng buông xuống, đem nàng đặt ở địa phương an toàn, bóng dáng ngay tức khắc xẹt một cái biến đi mất.
Tô Mạt không biết Hồ tiên sinh bọn họ ở nơi nào, đành phải phỏng đoán tình huống, suy nghĩ một chút, nàng hô lớn:“A, nơi này có người!”
Bên kia Hắc y nhân lập tức sẽ hướng đến nơi này,“Phốc phốc phốc” mấy tiếng, bọn họ đều bị dính phi tiêu cắm vào phía sau mất mạng.
Hắc y nhân bắt đầu rối loạn,“Có mai phục! Rút!”
Lúc này Tô Mạt lại kêu,“Nơi này có thiệt nhiều bạc nha! Gia gia, gia gia ngươi mau tới xem!”
Một nhóm hắc y nhân tránh ở chỗ tối, cùng A Thành giằng co, vừa muốn có bạc, lại sợ hãi có mai phục, cuối cùng bọn họ thương lượng một chút, có người bọc lót phía sau bảo vệ, có người lén lút dấu người đi qua.
Tiếng khóc của Tô Mạt lúc đứt lúc liền,“Gia gia, gia gia, ngươi ở nơi nào a? Ô ô......”
Hắc y nhân càng tin tưởng nàng chỉ có một mình, ba người phi thân dựng lên vọt đến hướng Tô Mạt, Tô Mạt co ro trong khe hở giữa đống đồ đạc hàng hóa, đều có thể cảm giác được sát khí đầy trời.
Trong bóng đêm, một người như quỷ mỵ lướt trên mặt nước, giống như đại bàng giương cánh, kiếm quang như nước, mang theo hơi thở của tử thần, xẹt qua yết hầu của ba hắc y nhân.
Tô Mạt nhắc một câu “Lưu người sống” thì kiếm đã xuyên qua cổ họng rồi.
Nghe thấy Tĩnh thiếu gia trở về, bên kia A Thành đã không còn băn khoăn triển khai sát giới, đem bọn Hắc y nhân giết không nương tay, lưu lại hai người,điểm huyệt bọn chúng.
Tĩnh thiếu gia duỗi tay đem Tô Mạt ôm ra từ trong khe hở, nhìn ánh mắt đen láy như lóe sáng long lanh như những vì sao của nàng, không khỏi cười cười,“Tiểu nha đầu, bị sợ hãi rồi hả.”
Tô Mạt bĩu môi, ai bị hù dọa, nàng một chút cũng chưa sợ hãi.
Lúc này A Thành cũng tìm được Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân, còn có hai nha đầu, bọn họ vẫn nấp trong những sọt đựng tôm cá. Bên ngoài có một đống lớn cá tôm, bọn họ nấp vào bên trong, mùi vị rất khó ngửi.
Bảo hộ bọn họ là tên thị vệ kia rất ức chế, không có cơ hội giết một tên hắc nhân nào, còn bị Hồ tiên sinh lôi kéo làm rùa đen rút đầu.
Có người đốt sáng đèn lồng, khuôn mặt tuấn mỹ của Tĩnh thiếu gia âm trầm:“Chúng ta lập tức bỏ thuyền lên bờ.”
A Thành còn do dự, Tô Mạt đã muốn bắt đầu giãy dụa, A Thành đành phải đem nàng buông xuống, đem nàng đặt ở địa phương an toàn, bóng dáng ngay tức khắc xẹt một cái biến đi mất.
Tô Mạt không biết Hồ tiên sinh bọn họ ở nơi nào, đành phải phỏng đoán tình huống, suy nghĩ một chút, nàng hô lớn:“A, nơi này có người!”
Bên kia Hắc y nhân lập tức sẽ hướng đến nơi này,“Phốc phốc phốc” mấy tiếng, bọn họ đều bị dính phi tiêu cắm vào phía sau mất mạng.
Hắc y nhân bắt đầu rối loạn,“Có mai phục! Rút!”
Lúc này Tô Mạt lại kêu,“Nơi này có thiệt nhiều bạc nha! Gia gia, gia gia ngươi mau tới xem!”
Một nhóm hắc y nhân tránh ở chỗ tối, cùng A Thành giằng co, vừa muốn có bạc, lại sợ hãi có mai phục, cuối cùng bọn họ thương lượng một chút, có người bọc lót phía sau bảo vệ, có người lén lút dấu người đi qua.
Tiếng khóc của Tô Mạt lúc đứt lúc liền,“Gia gia, gia gia, ngươi ở nơi nào a? Ô ô......”
Hắc y nhân càng tin tưởng nàng chỉ có một mình, ba người phi thân dựng lên vọt đến hướng Tô Mạt, Tô Mạt co ro trong khe hở giữa đống đồ đạc hàng hóa, đều có thể cảm giác được sát khí đầy trời.
Trong bóng đêm, một người như quỷ mỵ lướt trên mặt nước, giống như đại bàng giương cánh, kiếm quang như nước, mang theo hơi thở của tử thần, xẹt qua yết hầu của ba hắc y nhân.
Tô Mạt nhắc một câu “Lưu người sống” thì kiếm đã xuyên qua cổ họng rồi.
Nghe thấy Tĩnh thiếu gia trở về, bên kia A Thành đã không còn băn khoăn triển khai sát giới, đem bọn Hắc y nhân giết không nương tay, lưu lại hai người,điểm huyệt bọn chúng.
Tĩnh thiếu gia duỗi tay đem Tô Mạt ôm ra từ trong khe hở, nhìn ánh mắt đen láy như lóe sáng long lanh như những vì sao của nàng, không khỏi cười cười,“Tiểu nha đầu, bị sợ hãi rồi hả.”
Tô Mạt bĩu môi, ai bị hù dọa, nàng một chút cũng chưa sợ hãi.
Lúc này A Thành cũng tìm được Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân, còn có hai nha đầu, bọn họ vẫn nấp trong những sọt đựng tôm cá. Bên ngoài có một đống lớn cá tôm, bọn họ nấp vào bên trong, mùi vị rất khó ngửi.
Bảo hộ bọn họ là tên thị vệ kia rất ức chế, không có cơ hội giết một tên hắc nhân nào, còn bị Hồ tiên sinh lôi kéo làm rùa đen rút đầu.
Có người đốt sáng đèn lồng, khuôn mặt tuấn mỹ của Tĩnh thiếu gia âm trầm:“Chúng ta lập tức bỏ thuyền lên bờ.”
Bình luận facebook