Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Vương phu nhân sủng nịnh xoa đầu nàng, cười nói: " Đứa nhỏ đó không phải là nghiệt chủng, là tứ muội của ngươi, về sau các ngươi sẽ cùng nhau học chữ, chơi đùa."
Tam tiểu thư mân mê cánh môi tỏ ý nàng ta rất không nguyện ý, xem thường quét mắt về phía Tô Mạt “ Ta cứ ngỡ tên ăn mày nào từ đâu tới kìa.”
Trước mặt trưởng bối, đặc biệt là đại phu nhân, cách tốt nhất chính là giữ vẻ kém cỏi vụng về, ngoan ngoãn, ngốc nghếch. Như vậy mới khiến bà ta yên tâm.
Tô Mạt thầm cười lạnh, đối với sự cố ý của tam tiểu thư coi như không biết, chỉ cười ngốc nghếch cho qua, kèm theo nịnh nọt.
Nàng tin vào kế hoạch của mình chắc chắn sẽ mau chóng nhìn thấy kết quả thôi.
Bọn họ không hề tương thân tương ái như bề ngoài.
Nàng vừa tới đã thấy tam tiểu thư đọc ngâm thơ Đường, thanh âm lanh lảnh, thanh thúy êm tai, giành được mọi người khen ngợi.
Nhị tiểu thư thoáng hiện lên tia khinh thường, nhưng lại cúi đầu che đậy, nhưng không thoát khỏi con mắt của Tô Mạt. Xem ra nhị tiểu thư còn ngâm hay hơn.
Đại tiểu thư luôn không có biểu tình gì, giống như một bức tượng điêu khắc vậy, như không có hứng thú với bất kì điều gì. Thoạt nhìn đại tiểu thư có vẻ thanh cao, không thích để ý người khác, hẳn là sẽ không xấu xa mấy.
Tô Mạt trong lòng thầm suy sét, sau này kiểm chứng sau.
Vương phu nhân nói chuyện với bọn họ một lúc thì sai người chuẩn bị bữa sáng, đợi lát sẽ được ăn.
Quốc công đi nha môn làm việc thường không ăn sáng ở phủ. Vương phu nhân để tỷ muội bọn họ tự quen thân, nói chuyện với nhau nên ra ngoài phòng.
Tô Mạt làm ra vẻ bộ dáng ngờ nghệch chọc cười đại tỷ nhưng đại tiểu thư chỉ nhếch môi không để ý.
Nhị tiểu thư thấp giọng nói: " Tứ muội, lát nữa ăn cơm, không được tranh giành, biết chưa?"
Tô Mạt nhu thuận gật đầu “ Muội biết rồi nhị tỷ, muội sẽ không tranh giành.”
Tam tiểu thư đột nhiên nói: " Đồ nhà quê, tên ăn mày, đi xin ăn đi, ngươi tới nhà ta làm gì. Cút về hậu viện rách nát của ngươi! "
Vương phu nhân bên ngoài gian không nghe thấy.
Nha hoàn trong phòng đều biết Vương phu nhân rất sủng nịnh tam tiểu thư nên không ai dám lên tiếng. Tô Mạt trong lòng sáng tỏ, càng phát hiện Vương phu nhân quả là lợi hại.
Bà ta biết lão gia yêu thương tam tiểu thư thì cố ý làm hư nàng ta, khiến nàng ta trở thành một nữ hài tử xấc láo hống hách.
Tuy rằng bề ngoài là yêu thương sủng ái, thực chất chính là muốn biến nàng ta thành quái vật mất mặt trước mắt người khác.
Tô Mạt nhìn nàng ta thương hại, chỉ nói nhép “ Kẻ đáng thương!”
Tam tiểu thư mân mê cánh môi tỏ ý nàng ta rất không nguyện ý, xem thường quét mắt về phía Tô Mạt “ Ta cứ ngỡ tên ăn mày nào từ đâu tới kìa.”
Trước mặt trưởng bối, đặc biệt là đại phu nhân, cách tốt nhất chính là giữ vẻ kém cỏi vụng về, ngoan ngoãn, ngốc nghếch. Như vậy mới khiến bà ta yên tâm.
Tô Mạt thầm cười lạnh, đối với sự cố ý của tam tiểu thư coi như không biết, chỉ cười ngốc nghếch cho qua, kèm theo nịnh nọt.
Nàng tin vào kế hoạch của mình chắc chắn sẽ mau chóng nhìn thấy kết quả thôi.
Bọn họ không hề tương thân tương ái như bề ngoài.
Nàng vừa tới đã thấy tam tiểu thư đọc ngâm thơ Đường, thanh âm lanh lảnh, thanh thúy êm tai, giành được mọi người khen ngợi.
Nhị tiểu thư thoáng hiện lên tia khinh thường, nhưng lại cúi đầu che đậy, nhưng không thoát khỏi con mắt của Tô Mạt. Xem ra nhị tiểu thư còn ngâm hay hơn.
Đại tiểu thư luôn không có biểu tình gì, giống như một bức tượng điêu khắc vậy, như không có hứng thú với bất kì điều gì. Thoạt nhìn đại tiểu thư có vẻ thanh cao, không thích để ý người khác, hẳn là sẽ không xấu xa mấy.
Tô Mạt trong lòng thầm suy sét, sau này kiểm chứng sau.
Vương phu nhân nói chuyện với bọn họ một lúc thì sai người chuẩn bị bữa sáng, đợi lát sẽ được ăn.
Quốc công đi nha môn làm việc thường không ăn sáng ở phủ. Vương phu nhân để tỷ muội bọn họ tự quen thân, nói chuyện với nhau nên ra ngoài phòng.
Tô Mạt làm ra vẻ bộ dáng ngờ nghệch chọc cười đại tỷ nhưng đại tiểu thư chỉ nhếch môi không để ý.
Nhị tiểu thư thấp giọng nói: " Tứ muội, lát nữa ăn cơm, không được tranh giành, biết chưa?"
Tô Mạt nhu thuận gật đầu “ Muội biết rồi nhị tỷ, muội sẽ không tranh giành.”
Tam tiểu thư đột nhiên nói: " Đồ nhà quê, tên ăn mày, đi xin ăn đi, ngươi tới nhà ta làm gì. Cút về hậu viện rách nát của ngươi! "
Vương phu nhân bên ngoài gian không nghe thấy.
Nha hoàn trong phòng đều biết Vương phu nhân rất sủng nịnh tam tiểu thư nên không ai dám lên tiếng. Tô Mạt trong lòng sáng tỏ, càng phát hiện Vương phu nhân quả là lợi hại.
Bà ta biết lão gia yêu thương tam tiểu thư thì cố ý làm hư nàng ta, khiến nàng ta trở thành một nữ hài tử xấc láo hống hách.
Tuy rằng bề ngoài là yêu thương sủng ái, thực chất chính là muốn biến nàng ta thành quái vật mất mặt trước mắt người khác.
Tô Mạt nhìn nàng ta thương hại, chỉ nói nhép “ Kẻ đáng thương!”
Bình luận facebook