Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Hạ Thiệu Đình còn đang có chút ngượng ngùng thì nhìn thấy tiểu nha đầu ngày thường vẫn luôn tinh quái bỗng trở nên ngốc nghếch làm hắn bất giác nhoẻn miệng cười.
Hắn đặt tiểu nha đầu xuống đất, đỡ lấy thân hình tròn vo của nàng, dặn dò nói: “Đứng vững vào.”
Cả người Hứa Quân Dao vẫn đang ngây ngất trong vui sướng.
Há? Đứng vững? Chân bản cung bị mềm, bản cung đứng không nổi luôn rồi.
Vậy mà nàng lại có thể được thiếu niên ánh trăng cao không với tới hôn. Hứa Quân Dao tưởng chừng mình đang nằm mơ.
Đó chính là người mười tám tuổi được phong làm Đại tướng quân, hai mươi tuổi lập đại công và được phong hầu, cuối cùng cái chết của hắn ở tuổi hai hai khiến cho Thái Tông hoàng đế bất chấp cơ thể bị bệnh, đích thân viết văn tưởng niệm cho Hạ đại tướng quân, Trung Dũng hầu Hạ Thiệu Đình.
Khi hắn chết, mặc dù nàng không còn mang thân phận nô tì hầu hạ mọi người, nhưng vẫn chỉ là một thị thiếp bé nhỏ trong cung của Tân thái tử, nàng thậm chí còn không có đủ tư cách đến lễ truy điệu của hắn, vì thế điều nàng có thể làm chỉ là ngồi một mình trong đêm khuya thanh vắng tưởng niệm ân cứu mạng của thiếu niên ánh trăng.
Hạ Thiệu Đình nhìn đôi chân không xương của tiểu nha đầu, hắn chỉ cần buông lỏng tay ra là cơ thể nàng lập tức lảo đảo, sắp ngã đến nơi. Hạ Thiệu Đình không biết phải làm sao đành phải bế nàng lại lần nữa.
Hứa Quân Dao tận dụng thời cơ mà ôm chặt lấy cổ hắn, đôi mắt đen láy của nàng càng ngày càng tỏa sáng lạ thường, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng bừng, lúm đồng tiền ở hai bên má lúc ẩn lúc hiện.
Dù bây giờ hắn vẫn chưa phải Hạ đại tướng quân, nhưng nàng bây giờ cũng không phải Thục phi nương nương sau này. Không đúng, kiếp này nàng sẽ không chỉ làm một Thục phi nho nhỏ, nàng muốn làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, một hoàng hậu dưới một người trên vạn người.
Trong mắt nàng tràn đầy vẻ kiên quyết.
Đợi nàng làm hoàng hậu rồi, nàng nhất định sẽ dành những lời ca tụng tốt đẹp nhất cho hắn, ghi vào sử sách tất cả những công trạng của hắn, để các thế hệ triều đình và bách tính mai sau đều ghi nhớ công lao của hắn.
Cơ thể Hạ Thiệu Đình có chút cứng đờ.
Kể từ khi có kí ức đến nay, hắn luôn là người bị bắt nạt; trong những đứa trẻ bắt nạt hắn có những lớn tuổi hớn hắn, cũng có nhưng đứa bằng tuổi hắn, ngay cả đứa bé hơn hắn cũng có.
Chẳng hạn như nữ nhi của chú Tôn và Đổng phu nhân.
Khi hắn bị đứa lớn hơn hắn và đứa bằng tuổi hắn bắt nạt, hắn có thể phản kháng cũng có thể đánh trả, nhưng khi bị đứa nhỏ hơn hắn bắt nạt, hắn lại không thể phản kháng, bởi vì chỉ cần hắn chống trả thì sẽ bị người lớn trách mắng ngay.
Dần dà, hắn nhận ra một điều: đưa bé tuổi càng nhỏ thì càng đáng sợ; đặc biệt là những đưa trẻ sống trong gia đình giàu sang, mấy đứa đấy còn đáng sợ hơn cả phụ thân hắn sau khi uống say.
Tiểu nha đầu mà hắn đang bế lúc này, con bé xuất thân cao quý, bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, còn được cha mẹ cưng chiều hết mực, nhưng đáng sợ nhất vẫn là lòng dạ quá sâu, quá thảo mai, tóm lại nàng chính là một nhân vật mà hắn phải cực lực nhún nhường.
Chỉ có điều, bây giờ hắn lại không có cách gì buông con bé thảo mai này ra.
Mềm mại, thơm thơm, ngọt ngọt, hóa ra tiểu cô nương là như vậy sao? Hắn có chút mơ hồ nghĩ.
Hứa Quân Dao nằm trong lòng hắn ra sức cọ cọ chà chà, trong tim nàng ngập tràn hạnh phúc. Dẫu thân thể nhỏ bé đang ôm nàng mặc dù vẫn còn gầy yếu nhưng cũng không cần lo lắng, rồi sẽ đến một ngày hắn trưởng thành.
“Châu ca, Bảo Nha…” Phía xa đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Nguyễn Thị, Châu ca nhanh như chớp chạy đến chỗ phát ra âm thanh, nói: “Nương…”
Nguyễn Thị véo má nhi tử đầy âu yếm, bế hắn lên và nhẹ giọng hỏi: “Muội muội con đâu?”
“Muội muội không nghe lời, cứ ngồi bệt dưới đất đòi thơm thơm rồi mới chịu đứng lên, con bé không ngoan bằng Châu ca.” Châu ca chớp chớp con mắt, trả lời lưu loát.
Thục phi nương nương được Hạ Thiệu Đình nắm tay đang đi về phía hai người nghe thấy thế thì trượt chân một cái, suýt nữa ngã thành tư thế chó gặm cứt: “…”
Bản cung đòi thơm lúc nào? Bản cung nói thế lúc nào?!!! Đường Hoài Châu cho dù thằng nhóc nhà ngươi muốn trở thành đứa con ngoan trước mặt mẫu thân cũng không cần thiết phải bôi nhọ bản cung như thế chứ, đừng có mà lấy bản cung ra làm nền cho chính mình!!!
Nàng trừng mắt nhìn khuôn mặt múp míp thịt đang lấy lòng Nguyễn Thị kia, có một lại cảm xúc muốn cào nát cái mặt đang tươi cười ghê tởm ấy.
Thúy Văn đứng sau Nguyễn Thị thấy thế ‘ hí hí ‘ cười một tiếng: ” Chắc cô nương đang giận đấy ạ, nàng thấy mẫu thân chỉ bế ca ca mà không bế nàng.”
“Nô tì thấy đây rõ ràng là đang ghen.” Bích Văn đứng bên cạnh bật cười nói.
Hứa Quân Dao chán nản nhưng vẫn cố gân giọng non nớt lên phản bác: “Không có, không có, không có!”
“Vâng vâng vâng, Bảo Nha không có, là các nàng đổ oan cho Bảo Nha.” Nguyễn Thị bật cười, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi con bé, nhẹ nhàng dỗ dành.
Hứa Quân Dao không hiểu sao lại càng thấy khó chịu hơn, nàng xoay người ôm chầm lấy eo thiếu niên ánh trắng đứng bên cạnh, vùi cả khuôn mặt vào ngực đối phương.
Phu nhân ngu xuẩn của lão già thối dạy dỗ ra một đám nha đầu đứa nào cũng ngu xuẩn theo.
Nguyễn Thị đến đây để đón đôi nhi nữ để theo Đường Tùng Niên trở về nhà cũ. Bây giờ công văn nhậm chức của Đường Bách Niên đã được ban xuống, mặc kệ quá trình như thế nào, nếu đã là người nhà họ Đường thì về tình về lí bọn họ đều phải trở về chúc mừng một phen.
Dù sao đi nữa cũng là chuyện vui lớn của Đường phủ.
Hứa Quân Dao lưu luyến không muốn rời xa vòng tay của thiếu niên ánh trắng, nhưng rốt cuộc nàng vẫn bị Nguyễn Thị bế về phòng thay xiêm y mới, sau đó một nhà bốn người bọn họ và Bích Văn cùng nhau ngồi xe ngựa trở về nhà cũ Đương phủ.
Nhà cũ Đường phủ cách huyện nha cũng không tính là quá xa, ước chừng đi tầm trên dưới một tiếng là tới nơi.
Hứa Quân Dao được Bích Văn ôm theo sau Đường Tùng Niên và Nguyễn Thị, Nguyễn thị nắm tay Châu ca, thỉnh thoảng nàng còn ngoái đầu lại trêu nữ nhi vài câu.
Đường Bách Niên được phong quan, hắn hận không thể để cho tất cả mọi người đều biết tin này, cho nên hôm nay hắn đã mở một tiệc rượu thật hoành tráng, người quen hay không quen đều được mời đến tham dự.
“Chúc mừng Đường huynh, chúc mừng Đường huynh, chúc Đường huynh tiền đồ rộng mở, mong sau này được Đường huynnh giúp đỡ nhiều hơn.”
“Đường huynh quả thật tài giỏi, là điển hình của câu ‘ Thiên lý mã gặp gỡ Bá Nhạc"(*); hôm nay quả thực nên ăn mừng một phen.”
(*)”Thiên lý mã gặp gỡ Bá Nhạc”. Ngụ ý: Hôm nay những nỗ lực dường như bình thường của bạn đều là tích lũy cho tương lai. Mỗi một kinh nghiệm, một lần không vui bị từ chối, đều đặt nền móng cho thành công sau này. Ý của câu nói là khen những nỗ lực của Đường Bách Niên đã được hồi đáp.
………….
Đường Tùng Niên thầm lắc đầu nhìn Đường Bách Niên, kẻ đang bị mọi người vây xung quanh với một khuôn mặt đỏ ửng.
Đường Bách Niên không hề muốn thấy vẻ mặt đó của Đường Tùng Niên, cười lạnh nói: “Sắc mặt tam đệ sao vậy? Vì huynh được phong quan nên đệ thấy không vui sao?”
“Đại ca nói quá lời rồi, nếu đại ca có tiền đồ rộng mở đương nhiên người làm đệ đệ như ta cũng thấy vui thay.”
Đường Tùng Niên ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tam đệ yên tâm, tương lại nếu đệ làm mất mũ cánh chuồn, người làm đại ca như ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, lúc đó ta sẽ cho đệ một chỗ nương thân.”
“Đường huynh thật cao cả, cao thượng quá điiii!”
“Còn không phải sao, người như huynh ấy quả thực hiếm có.”
…………..
Mọi người xung quay thi nhau tung hô, tán dương, ca ngợi hắn.
Đường Tùng Niên chỉ cười cười, chẳng thèm để ý nói: “Vậy thì đệ đệ đa tạ đại ca nha!”
Đường Chương Niên vẫn luôn trốn ở một bên cách đó không âm thầm chứng kiến hết thảy mọi việc, hắn lặng lẽ thở dài một hơi.
Không biết sao đại ca có thể quen được một đám người có kì tài vuốt mông ngựa hay đến vậy, nhìn từng người bọn họ chẳng có ai là đáng để kết giao qua lại.
Trong nội đường, Lý Thị cũng mang một khuôn mặt đỏ bừng, nàng nhìn Nguyễn Thị đắc ý đến nỗi đuôi lông mày khẽ hất lên.
Lâm Thị không thể nhìn nổi nữa nhưng cũng chỉ khẽ bĩu môi.
Có gì mà phải đắc ý chứ, còn không phải là dựa vào tiền mới mua được một chức quan bé như hạt vừng, hạt đậu này sao?! Nhìn cái bộ dạng vênh váo tự đắc của nàng ta mà xem, người không biết còn tưởng rằng nàng ta được làm Trạng Nguyên phu nhân đấy!
Song, những lời này nàng cũng chỉ dám nói trong đầu thôi.
Trong số đám tiểu bối của Đường phủ thì Hứa Quân Dao là người ít tuổi nhất. Lúc này, nàng đang được Châu ca, người hiếm khi thân mật với mình, dắt tay đi dạo trong vườn.
“Tam muội muội!” Miễn ca không biết từ đâu nhảy ra, làm nàng không hề đề phòng nên bị dọa sợ.
Là tên tiểu tử quái đản kia!!
Miễn ca chẳng thèm nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng móc từ trong ngực ra một hộp son(**) mà hắn lấy được từ chỗ nương mình đưa đến trước mặt Hứa Quân Dao, bàn tay nhỏ của hắn mở nắp hộp ra, ngón tay mũm mĩm thịt nhúng xuống lớp son màu đỏ tươi, nói một cách lôi cuốn: “Tam muội muội, muội xem có đẹp không? Sau khi bôi lên còn đẹp hơn cơ!”
Nói xong, cũng không đợi nàng trả lời, hắn đã đưa ngón tay vừa nhúng son bôi lên cánh môi của nàng.
Hứa Quân Dao: “…”
Phu nhân nhị phòng rốt cuộc là người thế nào mà đẻ ra được một tên tiểu tứ quái đản như này
Cánh tay nàng vung lên ‘ bạp’ một tiếng, gạt phăng bàn tay không tử tế của Miễn ca ra, sau đó nàng còn tự nghĩ mình đang tỏ ra hung ác mà trợn mắt lên nhìn hắn: “Ta đánh ngươi!”
“Miễn ca là thằng quỷ đái dầm, Miễn ca là thằng qủy dấm đài!” Đột nhiên, có thằng bé từ đâu chui ra vừa vỗ tay vừa la lên, ngay sau đó lại có thêm giọng nói của mấy đứa trẻ khác hùa theo.
Hứa Quân Dao nhìn sang, nàng chỉ nhận ra thằng nhóc nhỏ nhất trong số mấy thằng bé đó là Dũng ca, cái thằng nhóc lần trước đến nhà cướp khóa trường mệnh của nàng nhưng không cướp được. Một thằng tuổi tác xấp xỉ Hạ Thiệu Đình, thằng còn lại lớn tuổi hơn thằng trước một tí. Nàng nghĩ chút liền biết hai thằng nhó này e rằng chính là hai nhi tử của đại phòng, Đường Hoài Hưng bảy tuổi và Đường Hoài Diệu sáu tuổi.
Khuôn mặt Miễn ca ngay lập tức trở nên đỏ rực, ấp a ấp úng nửa ngày trời vẫn không thốt ra được câu nào.
Diệu ca tiến lên cướp lấy hộp son trong tay Miễn ca, khinh miệt nói: “Ai ya, Miễn ca không những đái dầm, mà còn thích học bôi soi của các cô nương nha.”
“Đệ, đệ không có, đệ không có!”
Châu ca chăm chú nhìn hai thằng anh họ, cùng mấy thằng bé lạ mặt không biết từ đâu tới, bọn chúng cũng học theo cách kia để chế giễu Miễn ca, Châu ca có chút không vui bĩu môi, hắn tiến lên một tay kéo Miễn ca, tay còn lại kéo lấy muội muội nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Không được đi, không được đi.” Bọn nhỏ cùng nhau la lên, Hứa Quân Dao nghe thấy thế liền nhíu mày.
So với hai huynh đệ của đại phòng, thằng bé quái đản của nhị phòng còn làm người ta thấy ưng ý hơn.
Hưng ca đảo mắt nhìn một lượt, hắn kéo tay Diệu ca nói thì thầm vài câu rồi cả hai huynh đệ cùng nhìn về phía bọn Châu ca với ánh mắt đầy ác ý, sau đó bọn chúng chạy thật nhanh vào rừng trúc bên cạnh.
“Kệ bọn chúng, bọn chúng đều là người xấu.” Châu ca vừa đi vừa bày ra bộ dạng của tiểu đại nhân, nói lời an ủi Miễn ca hai mắt đang đỏ hoe.
“Ha ha!” Hứa Quân Dao đột nhiên cảm thấy trên cổ mình có một thứ gì đó vừa dài vừa mềm mại, lại còn lành lạnh. Khi nàng vừa cúi đầu xuống liền thấy khoác trên cổ mình là một con rắn đã chết.
Miễn ca ở bên cạnh thấy thế bật khóc nức nở, còn Hưng ca thì cầm gậy dí con rắn về phía bọn họ cười ha ha, ngay cả bọn trẻ vây quanh hắn cũng cười vui sướng, nhảy cẫng lên, nhìn trông vô cùng vui vẻ.
Hứa Quân Dao giận tím cả mặt, nàng lập tức vung tay ra khỏi bàn tay của Châu ca, không chút do dự cầm lấy đuôi con rắn quất về phía hai huynh đệ Hưng ca.
Diệu ca đứng gần nàng nhất chỉ cảm thấy cánh tay mình đau nhói, cảm giác lành lạnh và nhơn nhớt của con rắn làm hắn ‘ oa’ một tiếng bật khóc dữ dội.
Đám trẻ xung quang sợ tới mức kêu lên oai oái, kêu cha gọi mẹ chạy trốn khắp nơi.
Hứa Quân Dao bị đám trẻ ranh này làm cho phát cáu, nàng cứ thấy thằng nào liền làm bộ vung con rắn chết lên, gặp một thằng quất ngay thằng đó. Mặc dù sức nàng yếu, nhưng ‘vũ khí’ trong tay đủ để dọa chết chúng nó. Đám trẻ bị nàng quất trúng kêu gào thảm thiết, có vài thằng còn tè cả ra quần, mùi khai của nước tiểu theo làn gió lan tỏa khắp nơi.
” Cứu với!! Nương, phụ thân ơiiii!!”
Một trận đại loạn bên này rốt cuộc cũng thu hút sự chú ý của đám người lớn, Nguyễn Thị lo cho nữ nhi nên vội vàng cũng Lý Thị, Lâm Thị nhanh chóng qua xem. Lúc đến đó, bọn họ chỉ thấy trên tay Hứa Quân Dao cầm một ‘sợi dây thừng’ đang đuổi theo Hưng ca của đại phòng đòi đánh.
“Rắn, trên tay nàng là rắn, là rắn!” Có phu nhân tinh mắt nhìn rõ ” Sợi dây thừng” trong tay của Hứa Quân Dao, giọng nói lập tức thay đổi.
Hắn đặt tiểu nha đầu xuống đất, đỡ lấy thân hình tròn vo của nàng, dặn dò nói: “Đứng vững vào.”
Cả người Hứa Quân Dao vẫn đang ngây ngất trong vui sướng.
Há? Đứng vững? Chân bản cung bị mềm, bản cung đứng không nổi luôn rồi.
Vậy mà nàng lại có thể được thiếu niên ánh trăng cao không với tới hôn. Hứa Quân Dao tưởng chừng mình đang nằm mơ.
Đó chính là người mười tám tuổi được phong làm Đại tướng quân, hai mươi tuổi lập đại công và được phong hầu, cuối cùng cái chết của hắn ở tuổi hai hai khiến cho Thái Tông hoàng đế bất chấp cơ thể bị bệnh, đích thân viết văn tưởng niệm cho Hạ đại tướng quân, Trung Dũng hầu Hạ Thiệu Đình.
Khi hắn chết, mặc dù nàng không còn mang thân phận nô tì hầu hạ mọi người, nhưng vẫn chỉ là một thị thiếp bé nhỏ trong cung của Tân thái tử, nàng thậm chí còn không có đủ tư cách đến lễ truy điệu của hắn, vì thế điều nàng có thể làm chỉ là ngồi một mình trong đêm khuya thanh vắng tưởng niệm ân cứu mạng của thiếu niên ánh trăng.
Hạ Thiệu Đình nhìn đôi chân không xương của tiểu nha đầu, hắn chỉ cần buông lỏng tay ra là cơ thể nàng lập tức lảo đảo, sắp ngã đến nơi. Hạ Thiệu Đình không biết phải làm sao đành phải bế nàng lại lần nữa.
Hứa Quân Dao tận dụng thời cơ mà ôm chặt lấy cổ hắn, đôi mắt đen láy của nàng càng ngày càng tỏa sáng lạ thường, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng bừng, lúm đồng tiền ở hai bên má lúc ẩn lúc hiện.
Dù bây giờ hắn vẫn chưa phải Hạ đại tướng quân, nhưng nàng bây giờ cũng không phải Thục phi nương nương sau này. Không đúng, kiếp này nàng sẽ không chỉ làm một Thục phi nho nhỏ, nàng muốn làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, một hoàng hậu dưới một người trên vạn người.
Trong mắt nàng tràn đầy vẻ kiên quyết.
Đợi nàng làm hoàng hậu rồi, nàng nhất định sẽ dành những lời ca tụng tốt đẹp nhất cho hắn, ghi vào sử sách tất cả những công trạng của hắn, để các thế hệ triều đình và bách tính mai sau đều ghi nhớ công lao của hắn.
Cơ thể Hạ Thiệu Đình có chút cứng đờ.
Kể từ khi có kí ức đến nay, hắn luôn là người bị bắt nạt; trong những đứa trẻ bắt nạt hắn có những lớn tuổi hớn hắn, cũng có nhưng đứa bằng tuổi hắn, ngay cả đứa bé hơn hắn cũng có.
Chẳng hạn như nữ nhi của chú Tôn và Đổng phu nhân.
Khi hắn bị đứa lớn hơn hắn và đứa bằng tuổi hắn bắt nạt, hắn có thể phản kháng cũng có thể đánh trả, nhưng khi bị đứa nhỏ hơn hắn bắt nạt, hắn lại không thể phản kháng, bởi vì chỉ cần hắn chống trả thì sẽ bị người lớn trách mắng ngay.
Dần dà, hắn nhận ra một điều: đưa bé tuổi càng nhỏ thì càng đáng sợ; đặc biệt là những đưa trẻ sống trong gia đình giàu sang, mấy đứa đấy còn đáng sợ hơn cả phụ thân hắn sau khi uống say.
Tiểu nha đầu mà hắn đang bế lúc này, con bé xuất thân cao quý, bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, còn được cha mẹ cưng chiều hết mực, nhưng đáng sợ nhất vẫn là lòng dạ quá sâu, quá thảo mai, tóm lại nàng chính là một nhân vật mà hắn phải cực lực nhún nhường.
Chỉ có điều, bây giờ hắn lại không có cách gì buông con bé thảo mai này ra.
Mềm mại, thơm thơm, ngọt ngọt, hóa ra tiểu cô nương là như vậy sao? Hắn có chút mơ hồ nghĩ.
Hứa Quân Dao nằm trong lòng hắn ra sức cọ cọ chà chà, trong tim nàng ngập tràn hạnh phúc. Dẫu thân thể nhỏ bé đang ôm nàng mặc dù vẫn còn gầy yếu nhưng cũng không cần lo lắng, rồi sẽ đến một ngày hắn trưởng thành.
“Châu ca, Bảo Nha…” Phía xa đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Nguyễn Thị, Châu ca nhanh như chớp chạy đến chỗ phát ra âm thanh, nói: “Nương…”
Nguyễn Thị véo má nhi tử đầy âu yếm, bế hắn lên và nhẹ giọng hỏi: “Muội muội con đâu?”
“Muội muội không nghe lời, cứ ngồi bệt dưới đất đòi thơm thơm rồi mới chịu đứng lên, con bé không ngoan bằng Châu ca.” Châu ca chớp chớp con mắt, trả lời lưu loát.
Thục phi nương nương được Hạ Thiệu Đình nắm tay đang đi về phía hai người nghe thấy thế thì trượt chân một cái, suýt nữa ngã thành tư thế chó gặm cứt: “…”
Bản cung đòi thơm lúc nào? Bản cung nói thế lúc nào?!!! Đường Hoài Châu cho dù thằng nhóc nhà ngươi muốn trở thành đứa con ngoan trước mặt mẫu thân cũng không cần thiết phải bôi nhọ bản cung như thế chứ, đừng có mà lấy bản cung ra làm nền cho chính mình!!!
Nàng trừng mắt nhìn khuôn mặt múp míp thịt đang lấy lòng Nguyễn Thị kia, có một lại cảm xúc muốn cào nát cái mặt đang tươi cười ghê tởm ấy.
Thúy Văn đứng sau Nguyễn Thị thấy thế ‘ hí hí ‘ cười một tiếng: ” Chắc cô nương đang giận đấy ạ, nàng thấy mẫu thân chỉ bế ca ca mà không bế nàng.”
“Nô tì thấy đây rõ ràng là đang ghen.” Bích Văn đứng bên cạnh bật cười nói.
Hứa Quân Dao chán nản nhưng vẫn cố gân giọng non nớt lên phản bác: “Không có, không có, không có!”
“Vâng vâng vâng, Bảo Nha không có, là các nàng đổ oan cho Bảo Nha.” Nguyễn Thị bật cười, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi con bé, nhẹ nhàng dỗ dành.
Hứa Quân Dao không hiểu sao lại càng thấy khó chịu hơn, nàng xoay người ôm chầm lấy eo thiếu niên ánh trắng đứng bên cạnh, vùi cả khuôn mặt vào ngực đối phương.
Phu nhân ngu xuẩn của lão già thối dạy dỗ ra một đám nha đầu đứa nào cũng ngu xuẩn theo.
Nguyễn Thị đến đây để đón đôi nhi nữ để theo Đường Tùng Niên trở về nhà cũ. Bây giờ công văn nhậm chức của Đường Bách Niên đã được ban xuống, mặc kệ quá trình như thế nào, nếu đã là người nhà họ Đường thì về tình về lí bọn họ đều phải trở về chúc mừng một phen.
Dù sao đi nữa cũng là chuyện vui lớn của Đường phủ.
Hứa Quân Dao lưu luyến không muốn rời xa vòng tay của thiếu niên ánh trắng, nhưng rốt cuộc nàng vẫn bị Nguyễn Thị bế về phòng thay xiêm y mới, sau đó một nhà bốn người bọn họ và Bích Văn cùng nhau ngồi xe ngựa trở về nhà cũ Đương phủ.
Nhà cũ Đường phủ cách huyện nha cũng không tính là quá xa, ước chừng đi tầm trên dưới một tiếng là tới nơi.
Hứa Quân Dao được Bích Văn ôm theo sau Đường Tùng Niên và Nguyễn Thị, Nguyễn thị nắm tay Châu ca, thỉnh thoảng nàng còn ngoái đầu lại trêu nữ nhi vài câu.
Đường Bách Niên được phong quan, hắn hận không thể để cho tất cả mọi người đều biết tin này, cho nên hôm nay hắn đã mở một tiệc rượu thật hoành tráng, người quen hay không quen đều được mời đến tham dự.
“Chúc mừng Đường huynh, chúc mừng Đường huynh, chúc Đường huynh tiền đồ rộng mở, mong sau này được Đường huynnh giúp đỡ nhiều hơn.”
“Đường huynh quả thật tài giỏi, là điển hình của câu ‘ Thiên lý mã gặp gỡ Bá Nhạc"(*); hôm nay quả thực nên ăn mừng một phen.”
(*)”Thiên lý mã gặp gỡ Bá Nhạc”. Ngụ ý: Hôm nay những nỗ lực dường như bình thường của bạn đều là tích lũy cho tương lai. Mỗi một kinh nghiệm, một lần không vui bị từ chối, đều đặt nền móng cho thành công sau này. Ý của câu nói là khen những nỗ lực của Đường Bách Niên đã được hồi đáp.
………….
Đường Tùng Niên thầm lắc đầu nhìn Đường Bách Niên, kẻ đang bị mọi người vây xung quanh với một khuôn mặt đỏ ửng.
Đường Bách Niên không hề muốn thấy vẻ mặt đó của Đường Tùng Niên, cười lạnh nói: “Sắc mặt tam đệ sao vậy? Vì huynh được phong quan nên đệ thấy không vui sao?”
“Đại ca nói quá lời rồi, nếu đại ca có tiền đồ rộng mở đương nhiên người làm đệ đệ như ta cũng thấy vui thay.”
Đường Tùng Niên ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tam đệ yên tâm, tương lại nếu đệ làm mất mũ cánh chuồn, người làm đại ca như ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, lúc đó ta sẽ cho đệ một chỗ nương thân.”
“Đường huynh thật cao cả, cao thượng quá điiii!”
“Còn không phải sao, người như huynh ấy quả thực hiếm có.”
…………..
Mọi người xung quay thi nhau tung hô, tán dương, ca ngợi hắn.
Đường Tùng Niên chỉ cười cười, chẳng thèm để ý nói: “Vậy thì đệ đệ đa tạ đại ca nha!”
Đường Chương Niên vẫn luôn trốn ở một bên cách đó không âm thầm chứng kiến hết thảy mọi việc, hắn lặng lẽ thở dài một hơi.
Không biết sao đại ca có thể quen được một đám người có kì tài vuốt mông ngựa hay đến vậy, nhìn từng người bọn họ chẳng có ai là đáng để kết giao qua lại.
Trong nội đường, Lý Thị cũng mang một khuôn mặt đỏ bừng, nàng nhìn Nguyễn Thị đắc ý đến nỗi đuôi lông mày khẽ hất lên.
Lâm Thị không thể nhìn nổi nữa nhưng cũng chỉ khẽ bĩu môi.
Có gì mà phải đắc ý chứ, còn không phải là dựa vào tiền mới mua được một chức quan bé như hạt vừng, hạt đậu này sao?! Nhìn cái bộ dạng vênh váo tự đắc của nàng ta mà xem, người không biết còn tưởng rằng nàng ta được làm Trạng Nguyên phu nhân đấy!
Song, những lời này nàng cũng chỉ dám nói trong đầu thôi.
Trong số đám tiểu bối của Đường phủ thì Hứa Quân Dao là người ít tuổi nhất. Lúc này, nàng đang được Châu ca, người hiếm khi thân mật với mình, dắt tay đi dạo trong vườn.
“Tam muội muội!” Miễn ca không biết từ đâu nhảy ra, làm nàng không hề đề phòng nên bị dọa sợ.
Là tên tiểu tử quái đản kia!!
Miễn ca chẳng thèm nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng móc từ trong ngực ra một hộp son(**) mà hắn lấy được từ chỗ nương mình đưa đến trước mặt Hứa Quân Dao, bàn tay nhỏ của hắn mở nắp hộp ra, ngón tay mũm mĩm thịt nhúng xuống lớp son màu đỏ tươi, nói một cách lôi cuốn: “Tam muội muội, muội xem có đẹp không? Sau khi bôi lên còn đẹp hơn cơ!”
Nói xong, cũng không đợi nàng trả lời, hắn đã đưa ngón tay vừa nhúng son bôi lên cánh môi của nàng.
Hứa Quân Dao: “…”
Phu nhân nhị phòng rốt cuộc là người thế nào mà đẻ ra được một tên tiểu tứ quái đản như này
Cánh tay nàng vung lên ‘ bạp’ một tiếng, gạt phăng bàn tay không tử tế của Miễn ca ra, sau đó nàng còn tự nghĩ mình đang tỏ ra hung ác mà trợn mắt lên nhìn hắn: “Ta đánh ngươi!”
“Miễn ca là thằng quỷ đái dầm, Miễn ca là thằng qủy dấm đài!” Đột nhiên, có thằng bé từ đâu chui ra vừa vỗ tay vừa la lên, ngay sau đó lại có thêm giọng nói của mấy đứa trẻ khác hùa theo.
Hứa Quân Dao nhìn sang, nàng chỉ nhận ra thằng nhóc nhỏ nhất trong số mấy thằng bé đó là Dũng ca, cái thằng nhóc lần trước đến nhà cướp khóa trường mệnh của nàng nhưng không cướp được. Một thằng tuổi tác xấp xỉ Hạ Thiệu Đình, thằng còn lại lớn tuổi hơn thằng trước một tí. Nàng nghĩ chút liền biết hai thằng nhó này e rằng chính là hai nhi tử của đại phòng, Đường Hoài Hưng bảy tuổi và Đường Hoài Diệu sáu tuổi.
Khuôn mặt Miễn ca ngay lập tức trở nên đỏ rực, ấp a ấp úng nửa ngày trời vẫn không thốt ra được câu nào.
Diệu ca tiến lên cướp lấy hộp son trong tay Miễn ca, khinh miệt nói: “Ai ya, Miễn ca không những đái dầm, mà còn thích học bôi soi của các cô nương nha.”
“Đệ, đệ không có, đệ không có!”
Châu ca chăm chú nhìn hai thằng anh họ, cùng mấy thằng bé lạ mặt không biết từ đâu tới, bọn chúng cũng học theo cách kia để chế giễu Miễn ca, Châu ca có chút không vui bĩu môi, hắn tiến lên một tay kéo Miễn ca, tay còn lại kéo lấy muội muội nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Không được đi, không được đi.” Bọn nhỏ cùng nhau la lên, Hứa Quân Dao nghe thấy thế liền nhíu mày.
So với hai huynh đệ của đại phòng, thằng bé quái đản của nhị phòng còn làm người ta thấy ưng ý hơn.
Hưng ca đảo mắt nhìn một lượt, hắn kéo tay Diệu ca nói thì thầm vài câu rồi cả hai huynh đệ cùng nhìn về phía bọn Châu ca với ánh mắt đầy ác ý, sau đó bọn chúng chạy thật nhanh vào rừng trúc bên cạnh.
“Kệ bọn chúng, bọn chúng đều là người xấu.” Châu ca vừa đi vừa bày ra bộ dạng của tiểu đại nhân, nói lời an ủi Miễn ca hai mắt đang đỏ hoe.
“Ha ha!” Hứa Quân Dao đột nhiên cảm thấy trên cổ mình có một thứ gì đó vừa dài vừa mềm mại, lại còn lành lạnh. Khi nàng vừa cúi đầu xuống liền thấy khoác trên cổ mình là một con rắn đã chết.
Miễn ca ở bên cạnh thấy thế bật khóc nức nở, còn Hưng ca thì cầm gậy dí con rắn về phía bọn họ cười ha ha, ngay cả bọn trẻ vây quanh hắn cũng cười vui sướng, nhảy cẫng lên, nhìn trông vô cùng vui vẻ.
Hứa Quân Dao giận tím cả mặt, nàng lập tức vung tay ra khỏi bàn tay của Châu ca, không chút do dự cầm lấy đuôi con rắn quất về phía hai huynh đệ Hưng ca.
Diệu ca đứng gần nàng nhất chỉ cảm thấy cánh tay mình đau nhói, cảm giác lành lạnh và nhơn nhớt của con rắn làm hắn ‘ oa’ một tiếng bật khóc dữ dội.
Đám trẻ xung quang sợ tới mức kêu lên oai oái, kêu cha gọi mẹ chạy trốn khắp nơi.
Hứa Quân Dao bị đám trẻ ranh này làm cho phát cáu, nàng cứ thấy thằng nào liền làm bộ vung con rắn chết lên, gặp một thằng quất ngay thằng đó. Mặc dù sức nàng yếu, nhưng ‘vũ khí’ trong tay đủ để dọa chết chúng nó. Đám trẻ bị nàng quất trúng kêu gào thảm thiết, có vài thằng còn tè cả ra quần, mùi khai của nước tiểu theo làn gió lan tỏa khắp nơi.
” Cứu với!! Nương, phụ thân ơiiii!!”
Một trận đại loạn bên này rốt cuộc cũng thu hút sự chú ý của đám người lớn, Nguyễn Thị lo cho nữ nhi nên vội vàng cũng Lý Thị, Lâm Thị nhanh chóng qua xem. Lúc đến đó, bọn họ chỉ thấy trên tay Hứa Quân Dao cầm một ‘sợi dây thừng’ đang đuổi theo Hưng ca của đại phòng đòi đánh.
“Rắn, trên tay nàng là rắn, là rắn!” Có phu nhân tinh mắt nhìn rõ ” Sợi dây thừng” trong tay của Hứa Quân Dao, giọng nói lập tức thay đổi.
Bình luận facebook