Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Đối phương bị bộ dạng hung thần ác sát của Hứa Quân Dao dọa sợ, lại thấy nàng ấy còn muốn đánh mình, theo bản năng lấy hai tay che kín khuôn mặt, liên tục lùi ra sau.
Hứa Quân Dao không ngờ động tác của đối phương lại nhanh như vậy, vốn một tay của nàng còn đang nắm lấy tay của nàng ta, nhưng vì động tác hết sực đột ngột của nàng ta mà cả người nàng bị kéo về phía trước, sau đó “Bụp” một tiếng, cả người Hứa Quân Dao chúi thẳng xuống giường, đầu óc choáng váng.
Ai ôi…Đau chết bản cung rồi!!!
“Âm thanh gì vậy? Là của cô nương sao?” Bích Văn ở gian ngoài nghe thấy tiếng động, vội vàng choàng áo khoác đi vào, vừa vào thì nhìn thấy cô nương nhà mình đã ngã từ trên giường xuống từ bao giờ, nàng sợ tới mức vội vã tiến lên ôm chầm lấy tiểu cô nương đang đau đến nỗi trợn mắt nhe răng.
“Để nô tỳ đi gọi người, cô nương ngồi yên ở đây nha.” Bích Văn thấy cô nương nhà mình ngã đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, đôi tay nhỏ bé ôm trán kêu đau, trong lòng vừa vội vừa thương, sau khi dặn dò một câu thì vội vã chạy đi gọi người.
Lúc này Hứa Quân Dao mới chú ý tới người vừa nãy có khuôn mặt giống hệt nàng đời trước đã không thấy bóng dáng từ lúc nào.
Nàng xoa cái trán đau nhức của mình, trong một phút giây nào đó nàng còn hoàn nghi bản thân mình có phải đang nằm mơ không, nhưng những cơn đau nhức trên trán đã nói rõ với nàng: Nàng không hề nằm mơ, tất cả đều là sự thật.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Cái đứa nhỏ này sao sao đến ngủ mà vẫn nghịch ngợm thế này, ngã có đau không con?” Nguyễn Thị hết sức đau lòng, nàng cầm khăn sô đắp lên trán con một lát, sau đó lấy lọ thuốc mỡ trong tay Bích Văn bôi lên vết thương của con bé.
Hứa Quân Dao đau đến nỗi xuýt xoa than: “Nhẹ chút, nhẹ chút, đau…”
Nguyễn Thị nhìn bộ dạng của nữ nhi hai mắt ngấn lệ, rên đau liên tục thì trong lòng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, song sức lực trên tay vẫn giảm đi một chút: “Còn đau không?”
“Đau đau đau, đau lắm luôn í ạ!!”
“Biết đau thì tốt, lần sau còn dám ngủ nghịch như thế không hử?”
“Con ngủ ngoan, ngủ ngoan ạ.”
Nguyễn Thị đưa lọ thuốc mỡ cho Bích Văn, rửa sạch tay rồi lau khô nước, sau đó mới bế nữ nhi lên kiểm tra từ đầu đến chân, xem nàng có vết thương nào khác không.
Hứa Quân Dao nắm chặt lấy quần con, trốn tránh khỏi bàn tay của nàng, nói: “Hết rồi, hết rồi!”
Cái vị phu nhân này, lúc nào cũng đòi lột quần con của bản cung trước mặt mấy nha đầu kia, cái tật xấu này phải sửa!!!
Nguyễn Thị phớt lờ con bé, vẫn cứ tóm con bé lại, cường thế đàn áp sự phản kháng của con bé, lột sạch người, sau đó kiểm tra cẩn thận, tỉ mỉ từ trên xuống dưới, cuối cùng coi con bé như cá rán mà lật, lại kiểm tra thêm lần nữa.
Hứa Quân Dao thẹn uất không chịu nổi, nhưng sức lực của nàng quá yếu nên chẳng làm gì được đối phương, sau đó nàng đành cam chịu số phận, coi bản thân như chiếc bình vỡ mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
“Vẫn tốt, không có vết thương nào khác.” Nguyễn Thị cuối cũng cũng thở dài nhẹ nhõm, cầm lấy xiêm y mà Bích Văn đưa tới mặc vào cho tiểu nha đầu.
Sau một hồi nhốn nháo, Hứa Quân Dao trong lòng cảm thấy buồn bực và cạn lời khi phải nằm trên chiếc giường nhỏ có hàng rào gỗ bao quanh.
Giống như đang nằm trong nhà lao vậy…
Còn Đường Tùng Niên, người thật sự nằm trong nhà lao lúc này toàn thân chật vật, thảm hại.
Hắn cười khổ nhìn những vết máu dưới thắt lưng mình, sau đó thở dài như đang tự giễu.
Không ngờ có ngày hắn cũng bị ăn trượng của quan phủ, hơn mười trượng đánh xuống xém nữa đánh toi cái mạng nhỏ của hắn rồi.
Hắn nằm sấp bất động trên mặt đất, nghe lời đối thoại từ cửa nhà lao vọng lại.
“Đại nhân, nếu tiếp tục dùng hình, e rằng hắn sẽ không chống đỡ nổi nữa. Suy cho cùng hắn cũng là mệnh quan triều đình, ngộ ngỡ hắn chết ở trong ngục, chúng ta cũng khó mà giải thích. Huống hồ, hắn đã bị đánh thành cái dạng kia mà vẫn không chịu khai, thuộc hạ cho rằng hắn và Kỷ Uyên thật sự không có quan hệ gì cả.”
“Ngươi thì hiểu cái gì! Ngươi thật sự cho rằng Đường Tùng Niên là một nhân vật khó lường sao, vì người như hắn mà người bên trên phải phái người đến điều tra quan hệ của hắn và Kỷ Uyên sao? Ngay cả Kỷ Uyên, e rằng hắn chẳng qua cũng chỉ là một cây củ cải bị người ta nhổ ra, người ta hi vọng có thể nhờ cây củ cải này kéo thêm được nhiều bùn.” (*)
(*) Giải thích của trans: đoạn này tác giả ẩn dụ có hơi rắc rối, nhưng nói chung là muốn Kỷ Uyên kéo theo nhiều người chết cùng.
“Thuộc hạ không hiểu.”
“Nói chung, Đường Tùng Niên có khai hay không cũng chẳng sao cả, chỉ cần bản quan có thể giao lên bản khai khiến cấp trên hài lòng là được. Đánh hắn vài trượng, chẳng qua là muốn giáo huấn hắn thôi.”
……………
Tiếng đối thoại càng ngày càng bé dần, trong phòng giam gương mặt vốn đã tái nhợt của Đường Tùng Niên nay càng thêm nhợt nhạt.
Một câu ‘nhổ củ cải trắng kéo ra bùn’ nói cũng thật hay, lúc này nếu như hắn còn không hiểu ra thì hắn thật sự ngu xuẩn hết chỗ nói.
Xem ra người mà bọn chúng muốn nhắm vào không phải là Đường Tùng Niên hắn, cũng không phải là Kỷ Uyên đại nhân, mà chính là Thụy vương điện hạ.
Đại Tề lập quốc, trong mấy nhi tử dưới gối của Kiến Chương đế, nếu luận công lao thì Thụy vương là người có chiến công hiển hách nhất, sau mới đến Thái tử. Thậm chí có thể nói, hơn nửa thiên hạ của Đại Tề là do Thụy vương gầy dựng lên.
Tuy nhiên, sau khi Đại Tề lập quốc, Kiến Chương đế vẫn tuân theo tổ huấn mà sắc lập chính tông trưởng tử làm thái tử.
Thái tử cũng là một người có tài năng, chỉ tiếc là bên cạnh hắn lại có một người anh em hơn hẳn hắn về mọi mặt: văn trị, võ công; thậm chí có nhiều người còn lấy làm tiếc vì người huynh đệ này đã ra đời quá muộn. Dần dà, hạt giống ganh ghét mà thái tử gieo vào lòng mình đã dần dần khai hoa kết trái, sau cùng dẫn đến cục diện Thái tử nóng lòng muốn đẩy đối phương vào chỗ chết như hiện nay.
Cảm nhận được từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán mình, hắn không khỏi cười khổ.
Nếu tất cả những điều này là do Thái tử vì muốn đối phó với Thụy vương mà cố ý sắp đặt, e rằng triều đình sắp phải nghênh đón một kiếp nạn rồi.
Nói cho cùng, Thái tử nhất định sẽ đuổi cùng giết tận những văn thần võ tướng đi theo Thụy vương. Nhất là hắn, một huyện lệnh nho nhỏ nhưng từng làm lính dưới trướng của Thụy vương, lại còn được Kỷ Uyên, thân tín của Thụy vương, đích thân đề bạt vào quan trường; Thái tử ắt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Điều này nhất định sẽ gây ra tổn thất vô cùng lớn đối với một đất nước kiến quốc chưa đến sáu năm, còn đang trong tình trạng cầu hiền tài như đói khát.
Hôm sau, khi Châu ca đang tung tăng vào phòng thì nhìn thấy vết bầm nhỏ trên trán muội muội, trên vết bầm ấy còn được thoa một lớp thuốc mỡ có màu sắc kì quái, hắn lập tức bật cười ha ha không chút tiếc thương, cười vui đến nỗi làm Hứa Quân Dao buồn phiền không thôi.
“Qua đây để bà nội xem xem, sao mà sưng to quá vậy? Còn đau không?” Vương Thị nhìn thấy thì vô cũng đau lòng, kéo cháu gái đến cạnh mình quan sát tỉ mỉ.
“Không đau ạ, huynh ấy hư lắm!” Hứa Quân Dao không vui chỉ về phía Châu ca đang cười lăn cười bò.
“Đúng đúng đúng, ca ca hư, không được cười Bảo Nha.” Vương Thị vội vàng nói, còn cố ý nghiêm mặt dạy bảo cháu trai: “Không được cười nhạo muội muội.”
Châu ca gật đầu che miệng, nhưng lông mày vẫn chau lại, thỉnh thoảng vẫn bật ra tiếng cười ‘ hí hí hí’, càng nghe thấy thế Hứa Quân Dao lại càng buồn bực hơn.
“Lần này Tùng Niên ra ngoài lâu như vậy mà cũng không sai người nhắn về vài câu, thật sự làm mọi người không yên tâm được.” Bà than thở nói.
“Lão phu nhân không cần lo lắng, có lẽ là do lão gia bận quá nên nhất thời quên mất. Hơn nữa, tính tình của lão gia người cũng không phải không biết, một khi đã làm việc thì có thể quên hết mọi thứ xung quanh.” Hạ ma ma an ủi nói.
“Nói thì nói thế, nhưng lòng ta vẫn không thể yên tâm nổi. Ta sợ Nguyễn Thị lo lắng, cũng không dám nói trước mặt nàng.”
Thúy Văn đang theo hầu hai huynh muội nghe thấy thế chỉ biết lắc đầu đầy bất lực.
Phu nhân sợ lão phu nhân lo lắng, cho dù trong lòng lo âu đến mức nào cũng không dám nhắc tới lão gia trước mặt lão phu nhân, không ngờ rằng lão phu nhân cũng nghĩ giống như thế.
Trong chính phòng, sắc mặt Nguyễn Thị u ám, cả người không ngừng run rẩy, nàng run run hỏi vú già: “Ngươi, ngươi nói cái gì? Lão gia quả thật bị tri phủ đại nhân tống vào nhà lao sao? “
“Không dám giấu diếm phu nhân, thằng đệ đệ không nên thân của nô tỳ đang làm lính canh ngục cho tri phủ đại nhân, hôm qua lúc hắn thay ca mới phát hiện ra người đang bị giam trong ngục chính là Đường đại nhân của huyện An Bình chúng ta.”
“Sao có thể như vậy? Đang yên đang lành sao chàng lại bị tống vào trong ngục? Bây giờ ta nên làm gì đây?” Nguyễn Thị vừa vội vừa sợ, đột nhiên đứng bật dậy, nói: “Không được, ta phải đi gặp chàng.”
“Khoan đã phu nhân, đại nhân có một câu nhờ đệ đệ chuyển lời nô tỳ, nhờ nô tỳ chuyển lại cho phu nhân.” Vú già vội vàng ngăn cản.
Nguyễn Thị nắm lấy cánh tay bà ta, vội hỏi: “Chàng nói gì?”
“Đại nhân nói: Phu nhân không cần lo lắng, chỉ cần ở trong nhà yên tâm chờ đợi, nhớ phải chăm sóc thật tốt cho ‘con chim anh vũ lông đỏ’, đừng để hắn phải thấp thỏm lo lắng.”
Nguyễn Thị sửng sốt, thân mình lảo đảo, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Một lúc sau, nàng mới hít một hơi thật sâu, đôi mắt rưng rưng: “Thiếp hiểu rồi, thiếp sẽ yên tâm ở nhà chờ đợi.”
Lúc này bà vú mới lặng lẽ thở ra một hơi, khom người lui xuống.
Đi mãi đi mãi, bà ta chợt gõ lên đầu mình một cái, thầm thì: “Đại nhân thất sự hồ đồ rồi, trong phủ chúng ta chưa từng nuôi con chim anh vũ lông đỏ nào cả.”
————
Cả ngày hôm nay Hứa Quân Dao vẫn luôn lơ đãng, vì thế cũng không chú ý tới sự khác thường của Nguyễn Thị, trong đầu nàng vẫn luôn nghĩ đến khuôn mặt mà mình nhìn thấy tối hôm đó.
Đó ra ràng là gương mặt đời trước của nàng, vả lại cho dù ‘ Hứa Quân dao’ đời trước vẫn tồn tại, nói về tuổi tác thì cũng nên giống như nàng bây giờ. Sao nàng ta lại có khuôn mặt trưởng thành của nàng đời trước?
Còn nữa, người kia rốt cuộc có bản lĩnh to lớn gì? Mà lại có thể ra vào xuất quỷ nhập thần, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, im hơi lặng tiếng. Thêm nữa, mục đích của nàng ta khi bám lấy nàng là gì?
Đêm hôm đó, nàng lại làm bộ như mình đã ngủ say, đợi sau khi Bích Văn thổi tắt nến, nàng mang theo thấp thỏm đợi chờ ‘Người kia’ xuất hiện.
Lần trước nàng ta vừa bị mình bắt được, cũng không biết lần này còn dám tới không? Hứa Quân Dao đợi mãi đợi mãi mà vẫn không đợi được âm thanh kia, trong lòng nàng cảm thấy mơ hồ.
Đợi thêm nửa canh giờ nữa, cuối cùng, nàng không giữ nổi bình tĩnh nữa mà mở to đôi mắt ra, lúc này đập vào mắt nàng chính là gương mặt của người kia, nàng ta đang bò lên trên giường nàng, Hứa Quân Dao nhìn chằm chằm vào nữ tử đang sợ hãi rụt rè kia, âm thầm cảm thấy kinh sợ vì không biết nàng ta đã xuất hiện trong phòng từ lúc nào.
Nàng ngừng thở, nương theo ánh trăng tỉ mỉ quan sát đối phương.
Gương mặt kia, quả nhiên giống hệt như nàng đời trước; đến cả cơ thể cũng giống bản thân nàng sau khi trưởng thành.
Đối phương thấy nàng đột nhiên tỉnh lại, cái cổ rụt lại vì lo lắng, phải mất một lúc sau nàng ta mới cố lấy lại can đảm lí nhí nói: “Xin, xin lỗi mà, ngươi đừng giận nữa, tối hôm đó vì ta quá sợ hãi nên mới làm ngươi bị ngã.”
Hứa Quân Dao cố gắng ngăn chặn con sóng lớn trong lòng mình lại, cất giọng nói: “Ngươi qua đây!”
Ngay sau đó, nàng nhận ra được đối phương dường như có vẻ lưỡng lự một lúc, sau đó mới bay về phía mình.
Hứa Quân Dao: “…”
Ai đến nói cho bản cung biết đây là cái thứ gì vậy trừi?
Lúc này, nàng cảm thấy nhận thức của mình đang bị thách thức nghiêm trọng, nếu không phải nàng lớn mật, e rằng lúc này đã hét ầm lên rồi.
Gần, gần, lại gần hơn nữa, ‘ người ‘ kia càng bay càng gần, gương mặt kia cũng càng ngày càng rõ nét, nhưng thứ có thể nhìn thấy rõ nhất chính là bộ quần áo rách tả tơi của nàng ta.
Tóc dài tán loạn, xiêm y rách bươm, vẻ mặt đáng thương. Nếu không biết đối phương có khả năng không phải là người, thì Hứa Quân Dao sẽ hoài nghi liệu nàng ta có phải bị ai đó ngược đãi hay không.
“Là, là ngươi đánh đấy…” Ngay sau đó, Hứa Quân Dao nghe thấy tiếng trả lời lí nhí của đối phương.
Hứa Quân Dao ngớ ra nhìn.
Bản cung đánh á?!! Đùa cái gì vậy má?!!!
Hứa Quân Dao không ngờ động tác của đối phương lại nhanh như vậy, vốn một tay của nàng còn đang nắm lấy tay của nàng ta, nhưng vì động tác hết sực đột ngột của nàng ta mà cả người nàng bị kéo về phía trước, sau đó “Bụp” một tiếng, cả người Hứa Quân Dao chúi thẳng xuống giường, đầu óc choáng váng.
Ai ôi…Đau chết bản cung rồi!!!
“Âm thanh gì vậy? Là của cô nương sao?” Bích Văn ở gian ngoài nghe thấy tiếng động, vội vàng choàng áo khoác đi vào, vừa vào thì nhìn thấy cô nương nhà mình đã ngã từ trên giường xuống từ bao giờ, nàng sợ tới mức vội vã tiến lên ôm chầm lấy tiểu cô nương đang đau đến nỗi trợn mắt nhe răng.
“Để nô tỳ đi gọi người, cô nương ngồi yên ở đây nha.” Bích Văn thấy cô nương nhà mình ngã đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, đôi tay nhỏ bé ôm trán kêu đau, trong lòng vừa vội vừa thương, sau khi dặn dò một câu thì vội vã chạy đi gọi người.
Lúc này Hứa Quân Dao mới chú ý tới người vừa nãy có khuôn mặt giống hệt nàng đời trước đã không thấy bóng dáng từ lúc nào.
Nàng xoa cái trán đau nhức của mình, trong một phút giây nào đó nàng còn hoàn nghi bản thân mình có phải đang nằm mơ không, nhưng những cơn đau nhức trên trán đã nói rõ với nàng: Nàng không hề nằm mơ, tất cả đều là sự thật.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Cái đứa nhỏ này sao sao đến ngủ mà vẫn nghịch ngợm thế này, ngã có đau không con?” Nguyễn Thị hết sức đau lòng, nàng cầm khăn sô đắp lên trán con một lát, sau đó lấy lọ thuốc mỡ trong tay Bích Văn bôi lên vết thương của con bé.
Hứa Quân Dao đau đến nỗi xuýt xoa than: “Nhẹ chút, nhẹ chút, đau…”
Nguyễn Thị nhìn bộ dạng của nữ nhi hai mắt ngấn lệ, rên đau liên tục thì trong lòng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, song sức lực trên tay vẫn giảm đi một chút: “Còn đau không?”
“Đau đau đau, đau lắm luôn í ạ!!”
“Biết đau thì tốt, lần sau còn dám ngủ nghịch như thế không hử?”
“Con ngủ ngoan, ngủ ngoan ạ.”
Nguyễn Thị đưa lọ thuốc mỡ cho Bích Văn, rửa sạch tay rồi lau khô nước, sau đó mới bế nữ nhi lên kiểm tra từ đầu đến chân, xem nàng có vết thương nào khác không.
Hứa Quân Dao nắm chặt lấy quần con, trốn tránh khỏi bàn tay của nàng, nói: “Hết rồi, hết rồi!”
Cái vị phu nhân này, lúc nào cũng đòi lột quần con của bản cung trước mặt mấy nha đầu kia, cái tật xấu này phải sửa!!!
Nguyễn Thị phớt lờ con bé, vẫn cứ tóm con bé lại, cường thế đàn áp sự phản kháng của con bé, lột sạch người, sau đó kiểm tra cẩn thận, tỉ mỉ từ trên xuống dưới, cuối cùng coi con bé như cá rán mà lật, lại kiểm tra thêm lần nữa.
Hứa Quân Dao thẹn uất không chịu nổi, nhưng sức lực của nàng quá yếu nên chẳng làm gì được đối phương, sau đó nàng đành cam chịu số phận, coi bản thân như chiếc bình vỡ mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
“Vẫn tốt, không có vết thương nào khác.” Nguyễn Thị cuối cũng cũng thở dài nhẹ nhõm, cầm lấy xiêm y mà Bích Văn đưa tới mặc vào cho tiểu nha đầu.
Sau một hồi nhốn nháo, Hứa Quân Dao trong lòng cảm thấy buồn bực và cạn lời khi phải nằm trên chiếc giường nhỏ có hàng rào gỗ bao quanh.
Giống như đang nằm trong nhà lao vậy…
Còn Đường Tùng Niên, người thật sự nằm trong nhà lao lúc này toàn thân chật vật, thảm hại.
Hắn cười khổ nhìn những vết máu dưới thắt lưng mình, sau đó thở dài như đang tự giễu.
Không ngờ có ngày hắn cũng bị ăn trượng của quan phủ, hơn mười trượng đánh xuống xém nữa đánh toi cái mạng nhỏ của hắn rồi.
Hắn nằm sấp bất động trên mặt đất, nghe lời đối thoại từ cửa nhà lao vọng lại.
“Đại nhân, nếu tiếp tục dùng hình, e rằng hắn sẽ không chống đỡ nổi nữa. Suy cho cùng hắn cũng là mệnh quan triều đình, ngộ ngỡ hắn chết ở trong ngục, chúng ta cũng khó mà giải thích. Huống hồ, hắn đã bị đánh thành cái dạng kia mà vẫn không chịu khai, thuộc hạ cho rằng hắn và Kỷ Uyên thật sự không có quan hệ gì cả.”
“Ngươi thì hiểu cái gì! Ngươi thật sự cho rằng Đường Tùng Niên là một nhân vật khó lường sao, vì người như hắn mà người bên trên phải phái người đến điều tra quan hệ của hắn và Kỷ Uyên sao? Ngay cả Kỷ Uyên, e rằng hắn chẳng qua cũng chỉ là một cây củ cải bị người ta nhổ ra, người ta hi vọng có thể nhờ cây củ cải này kéo thêm được nhiều bùn.” (*)
(*) Giải thích của trans: đoạn này tác giả ẩn dụ có hơi rắc rối, nhưng nói chung là muốn Kỷ Uyên kéo theo nhiều người chết cùng.
“Thuộc hạ không hiểu.”
“Nói chung, Đường Tùng Niên có khai hay không cũng chẳng sao cả, chỉ cần bản quan có thể giao lên bản khai khiến cấp trên hài lòng là được. Đánh hắn vài trượng, chẳng qua là muốn giáo huấn hắn thôi.”
……………
Tiếng đối thoại càng ngày càng bé dần, trong phòng giam gương mặt vốn đã tái nhợt của Đường Tùng Niên nay càng thêm nhợt nhạt.
Một câu ‘nhổ củ cải trắng kéo ra bùn’ nói cũng thật hay, lúc này nếu như hắn còn không hiểu ra thì hắn thật sự ngu xuẩn hết chỗ nói.
Xem ra người mà bọn chúng muốn nhắm vào không phải là Đường Tùng Niên hắn, cũng không phải là Kỷ Uyên đại nhân, mà chính là Thụy vương điện hạ.
Đại Tề lập quốc, trong mấy nhi tử dưới gối của Kiến Chương đế, nếu luận công lao thì Thụy vương là người có chiến công hiển hách nhất, sau mới đến Thái tử. Thậm chí có thể nói, hơn nửa thiên hạ của Đại Tề là do Thụy vương gầy dựng lên.
Tuy nhiên, sau khi Đại Tề lập quốc, Kiến Chương đế vẫn tuân theo tổ huấn mà sắc lập chính tông trưởng tử làm thái tử.
Thái tử cũng là một người có tài năng, chỉ tiếc là bên cạnh hắn lại có một người anh em hơn hẳn hắn về mọi mặt: văn trị, võ công; thậm chí có nhiều người còn lấy làm tiếc vì người huynh đệ này đã ra đời quá muộn. Dần dà, hạt giống ganh ghét mà thái tử gieo vào lòng mình đã dần dần khai hoa kết trái, sau cùng dẫn đến cục diện Thái tử nóng lòng muốn đẩy đối phương vào chỗ chết như hiện nay.
Cảm nhận được từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán mình, hắn không khỏi cười khổ.
Nếu tất cả những điều này là do Thái tử vì muốn đối phó với Thụy vương mà cố ý sắp đặt, e rằng triều đình sắp phải nghênh đón một kiếp nạn rồi.
Nói cho cùng, Thái tử nhất định sẽ đuổi cùng giết tận những văn thần võ tướng đi theo Thụy vương. Nhất là hắn, một huyện lệnh nho nhỏ nhưng từng làm lính dưới trướng của Thụy vương, lại còn được Kỷ Uyên, thân tín của Thụy vương, đích thân đề bạt vào quan trường; Thái tử ắt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Điều này nhất định sẽ gây ra tổn thất vô cùng lớn đối với một đất nước kiến quốc chưa đến sáu năm, còn đang trong tình trạng cầu hiền tài như đói khát.
Hôm sau, khi Châu ca đang tung tăng vào phòng thì nhìn thấy vết bầm nhỏ trên trán muội muội, trên vết bầm ấy còn được thoa một lớp thuốc mỡ có màu sắc kì quái, hắn lập tức bật cười ha ha không chút tiếc thương, cười vui đến nỗi làm Hứa Quân Dao buồn phiền không thôi.
“Qua đây để bà nội xem xem, sao mà sưng to quá vậy? Còn đau không?” Vương Thị nhìn thấy thì vô cũng đau lòng, kéo cháu gái đến cạnh mình quan sát tỉ mỉ.
“Không đau ạ, huynh ấy hư lắm!” Hứa Quân Dao không vui chỉ về phía Châu ca đang cười lăn cười bò.
“Đúng đúng đúng, ca ca hư, không được cười Bảo Nha.” Vương Thị vội vàng nói, còn cố ý nghiêm mặt dạy bảo cháu trai: “Không được cười nhạo muội muội.”
Châu ca gật đầu che miệng, nhưng lông mày vẫn chau lại, thỉnh thoảng vẫn bật ra tiếng cười ‘ hí hí hí’, càng nghe thấy thế Hứa Quân Dao lại càng buồn bực hơn.
“Lần này Tùng Niên ra ngoài lâu như vậy mà cũng không sai người nhắn về vài câu, thật sự làm mọi người không yên tâm được.” Bà than thở nói.
“Lão phu nhân không cần lo lắng, có lẽ là do lão gia bận quá nên nhất thời quên mất. Hơn nữa, tính tình của lão gia người cũng không phải không biết, một khi đã làm việc thì có thể quên hết mọi thứ xung quanh.” Hạ ma ma an ủi nói.
“Nói thì nói thế, nhưng lòng ta vẫn không thể yên tâm nổi. Ta sợ Nguyễn Thị lo lắng, cũng không dám nói trước mặt nàng.”
Thúy Văn đang theo hầu hai huynh muội nghe thấy thế chỉ biết lắc đầu đầy bất lực.
Phu nhân sợ lão phu nhân lo lắng, cho dù trong lòng lo âu đến mức nào cũng không dám nhắc tới lão gia trước mặt lão phu nhân, không ngờ rằng lão phu nhân cũng nghĩ giống như thế.
Trong chính phòng, sắc mặt Nguyễn Thị u ám, cả người không ngừng run rẩy, nàng run run hỏi vú già: “Ngươi, ngươi nói cái gì? Lão gia quả thật bị tri phủ đại nhân tống vào nhà lao sao? “
“Không dám giấu diếm phu nhân, thằng đệ đệ không nên thân của nô tỳ đang làm lính canh ngục cho tri phủ đại nhân, hôm qua lúc hắn thay ca mới phát hiện ra người đang bị giam trong ngục chính là Đường đại nhân của huyện An Bình chúng ta.”
“Sao có thể như vậy? Đang yên đang lành sao chàng lại bị tống vào trong ngục? Bây giờ ta nên làm gì đây?” Nguyễn Thị vừa vội vừa sợ, đột nhiên đứng bật dậy, nói: “Không được, ta phải đi gặp chàng.”
“Khoan đã phu nhân, đại nhân có một câu nhờ đệ đệ chuyển lời nô tỳ, nhờ nô tỳ chuyển lại cho phu nhân.” Vú già vội vàng ngăn cản.
Nguyễn Thị nắm lấy cánh tay bà ta, vội hỏi: “Chàng nói gì?”
“Đại nhân nói: Phu nhân không cần lo lắng, chỉ cần ở trong nhà yên tâm chờ đợi, nhớ phải chăm sóc thật tốt cho ‘con chim anh vũ lông đỏ’, đừng để hắn phải thấp thỏm lo lắng.”
Nguyễn Thị sửng sốt, thân mình lảo đảo, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Một lúc sau, nàng mới hít một hơi thật sâu, đôi mắt rưng rưng: “Thiếp hiểu rồi, thiếp sẽ yên tâm ở nhà chờ đợi.”
Lúc này bà vú mới lặng lẽ thở ra một hơi, khom người lui xuống.
Đi mãi đi mãi, bà ta chợt gõ lên đầu mình một cái, thầm thì: “Đại nhân thất sự hồ đồ rồi, trong phủ chúng ta chưa từng nuôi con chim anh vũ lông đỏ nào cả.”
————
Cả ngày hôm nay Hứa Quân Dao vẫn luôn lơ đãng, vì thế cũng không chú ý tới sự khác thường của Nguyễn Thị, trong đầu nàng vẫn luôn nghĩ đến khuôn mặt mà mình nhìn thấy tối hôm đó.
Đó ra ràng là gương mặt đời trước của nàng, vả lại cho dù ‘ Hứa Quân dao’ đời trước vẫn tồn tại, nói về tuổi tác thì cũng nên giống như nàng bây giờ. Sao nàng ta lại có khuôn mặt trưởng thành của nàng đời trước?
Còn nữa, người kia rốt cuộc có bản lĩnh to lớn gì? Mà lại có thể ra vào xuất quỷ nhập thần, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, im hơi lặng tiếng. Thêm nữa, mục đích của nàng ta khi bám lấy nàng là gì?
Đêm hôm đó, nàng lại làm bộ như mình đã ngủ say, đợi sau khi Bích Văn thổi tắt nến, nàng mang theo thấp thỏm đợi chờ ‘Người kia’ xuất hiện.
Lần trước nàng ta vừa bị mình bắt được, cũng không biết lần này còn dám tới không? Hứa Quân Dao đợi mãi đợi mãi mà vẫn không đợi được âm thanh kia, trong lòng nàng cảm thấy mơ hồ.
Đợi thêm nửa canh giờ nữa, cuối cùng, nàng không giữ nổi bình tĩnh nữa mà mở to đôi mắt ra, lúc này đập vào mắt nàng chính là gương mặt của người kia, nàng ta đang bò lên trên giường nàng, Hứa Quân Dao nhìn chằm chằm vào nữ tử đang sợ hãi rụt rè kia, âm thầm cảm thấy kinh sợ vì không biết nàng ta đã xuất hiện trong phòng từ lúc nào.
Nàng ngừng thở, nương theo ánh trăng tỉ mỉ quan sát đối phương.
Gương mặt kia, quả nhiên giống hệt như nàng đời trước; đến cả cơ thể cũng giống bản thân nàng sau khi trưởng thành.
Đối phương thấy nàng đột nhiên tỉnh lại, cái cổ rụt lại vì lo lắng, phải mất một lúc sau nàng ta mới cố lấy lại can đảm lí nhí nói: “Xin, xin lỗi mà, ngươi đừng giận nữa, tối hôm đó vì ta quá sợ hãi nên mới làm ngươi bị ngã.”
Hứa Quân Dao cố gắng ngăn chặn con sóng lớn trong lòng mình lại, cất giọng nói: “Ngươi qua đây!”
Ngay sau đó, nàng nhận ra được đối phương dường như có vẻ lưỡng lự một lúc, sau đó mới bay về phía mình.
Hứa Quân Dao: “…”
Ai đến nói cho bản cung biết đây là cái thứ gì vậy trừi?
Lúc này, nàng cảm thấy nhận thức của mình đang bị thách thức nghiêm trọng, nếu không phải nàng lớn mật, e rằng lúc này đã hét ầm lên rồi.
Gần, gần, lại gần hơn nữa, ‘ người ‘ kia càng bay càng gần, gương mặt kia cũng càng ngày càng rõ nét, nhưng thứ có thể nhìn thấy rõ nhất chính là bộ quần áo rách tả tơi của nàng ta.
Tóc dài tán loạn, xiêm y rách bươm, vẻ mặt đáng thương. Nếu không biết đối phương có khả năng không phải là người, thì Hứa Quân Dao sẽ hoài nghi liệu nàng ta có phải bị ai đó ngược đãi hay không.
“Là, là ngươi đánh đấy…” Ngay sau đó, Hứa Quân Dao nghe thấy tiếng trả lời lí nhí của đối phương.
Hứa Quân Dao ngớ ra nhìn.
Bản cung đánh á?!! Đùa cái gì vậy má?!!!
Bình luận facebook