Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-26
Chương 25: Tâm hồn nghi ngờ muốn đi xa
Cửa sổ mở một cánh ra, mặc dù bị treo lên, nhưng vẫn hơi lay động, Tương Nghi ngồi bên cửa sổ viết chữ, ánh sáng của tuyết bên ngoài ánh vào, tô màu căn phòng thành hồng hồng trắng trắng. (đoạn này ta chém)
Đột nhiên, một bóng đen nhảy qua từ cửa sổ bên kia, Tương Nghi sợ hãi nhảy lên, vội vàng tránh né, thì nghe một tiếng "Lạch cạch", nghiên mực bị nàng kéo xuống theo trong lúc hoang mang rối loạn, rơi xuống đất, mực màu đen bắn khắp nơi, văng lên váy nàng, một chút xíu màu đen, giống như mảnh vụn dính bùn.
Tương Nghi khom lưng, muốn nhặt nghiên mực, sau lưng truyền đến tiếng bước chân: "Tiểu thư, để nô tỳ nhặt, đừng làm bẩn tay ngài."
Là Thúy Chi nghe thấy tiếng vang chạy vào.
Tương Nghi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay, đã nhặt nghiên mực lên, đau lòng nhìn một góc bị mẻ, đôi tay nhỏ phát run, giận đến nói không ra lời.
Nghiên mực này là Gia Mậu tặng, nghiên mực tử tâm, trên đầu nghiên mực có một cây bút đồng, trên vẽ một lùm trúc xanh, trông rất đẹp mắt. Nhưng bây giờ này nghiên mực lại tàn phế, lộ ra cát đá màu tím ở hai bên, trông rất thô ráp.
"Thật là đáng tiếc, nghiên mực này thiếu một góc, không đẹp nữa rồi." Thúy Chi đưa tay nhận lấy nghiên mực tử tâm: "Tiểu thư, ngài đi rửa tay với ma ma đi, ta đi rửa sạch nghiên mực này."
Tương Nghi cắn răng, trợn mắt nhìn con mèo đi loạn trong phòng nàng, giận đến toàn thân run lên, chân con mèo kia dính mực, đi trên mặt đất, ấn ra nhiều đóa hoa mai bằng mực, một hàng xiên xẹo. Mèo này là Lạc Tương Ngọc nuôi, thường ngày là bảo bối của nàng, căn bản không cho nàng sờ nó một chút, hôm nay sao mèo lại nhảy vào trong phòng nàng, đây rõ ràng là Lạc Tương Ngọc giở trò quỷ.
Nàng giơ nghiên mực tử tâm lên, dùng sức đập con mèo kia, con mèo kia đang bước từ từ trong phòng, không nghĩ tới Tương Nghi sẽ bỗng nhiên ném nghiên mực qua, cong người nhảy lên, chạy thục mạng ra bên ngoài, nghiên mực tử tâm bị rơi xuống đất, trong khoảnh khắc lại bị sứt thêm một góc.
Tương Nghi ngồi xổm xuống, nước mắt không nhịn được sắp rơi xuống, Thúy Chi vội vàng kéo nàng một cái: "Tiểu thư, chúng ta đi rửa tay trước, nếu không phải lau mặt thì không xong."
Đi ra tới cửa, chỉ thấy Lạc Tương Ngọc và nha hoàn của nàng Hữu Phúc và Lạc Nhi đứng ở đầu hành lang khoanh tay, đang ở híp mắt nhìn bên này cười. Thanh âm Lạc Tương Ngọc thanh thanh thúy thúy: "Vốn trắng như tuyết, ngươi đi đâu chơi đùa ? Nhìn ngươi xem, như vừa từ bếp lò bên ra vậy, móng vuốt đều đen rồi ?"
Hữu Phúc khoe tài lấy lòng: "Còn không phải là đi chỗ bẩn, cho nên mới làm dơ thân thể? Phải rửa móng vuốt cho nó một cái mới được."
"Sao có thể chỉ rửa móng vuốt ? Tắm toàn thân đi, đi ra từ chỗ đó, nơi nào cũng bẩn!" Ánh mắt Lạc Tương Ngọc liếc đến trên người Tương Nghi, cười khanh khách: "Các ngươi không thấy váy trên người nàng sao? Đều là màu đen !"
Tương Nghi vươn tay ra, để Thúy Chi rửa tay cho nàng, dù thời gian đã là vào xuân, nhưng khí trời vẫn giá rét như cũ, nước chảy qua bàn tay, một mảnh lạnh băng. Thúy Chi dùng xà bông thơm chà tay cho Tương Nghi, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng, một vòng bong bóng màu nâu đen hiện lên trên bàn tay Tương Nghi, lại dùng mấy gáo nước xối qua, trên tay mới không còn dấu mực.
"Lạc Tương Nghi, ngươi thật đúng là đáng ghét, ngay cả mèo của ta cũng không thích ngươi." Lạc Tương Ngọc thấy Tương Nghi không để ý tới nàng, vẫn kiên nhẫn khiêu khích: "Không phải trong phòng ngươi có vật gì bị đánh nát sao ? Sao ta nghe thấy động tĩnh? Chẳng lẽ Tuyết Nhi (con mèo) đập nghiên mực của ngươi ? Có muốn ta bồi một cái cho ngươi hay không?"
Tương Nghi thẳng người nhìn Lạc Tương Ngọc, trong đôi mắt to hắc bạch phân minh mang theo một tia khinh thường, mặc dù nàng giờ chỉ có sáu tuổi, nhưng lòng của nàng sớm đã không phải sáu tuổi rồi, nếu còn tính toán chi li chuyện cái nghiên mực với Lạc Tương Ngọc, vậy không phải cũng sẽ làm mình mất giá sao.
"Thúy Chi, chúng ta đi chỗ lão phu nhân đi." Tương Nghi sãi bước đi về phía trước, Thúy Chi hiểu sai ý, cao hứng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, Tiểu thư phải đi nói cho lão phu nhân, nghiên mực này rớt bể còn phải đi mua một cái mới được."
Lời này vào tai Lạc Tương Ngọc, không thể nghi ngờ lập tức hiểu thành Tương Nghi sẽ tố cáo với Lạc lão phu nhân, nàng bước lên trước một bước, cánh tay nho nhỏ đưa ra ngoài: "Lạc Tương Nghi, ngươi tính đi tố cáo với tổ mẫu ?"
Tương Nghi liếc nàng, khí định thần nhàn nói: "Đừng có tự cao tự đại, ngươi không đáng để ta so đo."
Lạc Tương Ngọc mê muội nhìn Tương Nghi: "Ta mới không tin!"
"Có tin hay không tùy ngươi!" Tương Nghi lấy tay của Lạc Tương Ngọc ra, tiếp tục đi về phía trước, mỗi ngày Lạc Tương Ngọc đều tìm chuyện ồn ào với nàng, cũng không biết sao nàng không cảm thấy nhàm chán. Có lẽ nàng ngồi buồn chán, dù sao phải làm chút chuyện để giết thời gian, cho nên mình thành cái bia của nàng.
Tương Nghi nhớ lại kiếp trước, mình luôn cãi vã cùng Lạc Tương Ngọc, nhưng tổ mẫu luôn luôn thiên vị, mỗi lần mình làm ồn với Lạc Tương Ngọc, cũng không thay mình nói lời công đạo. Chờ sau khi tổ mẫu qua đời, Lạc Phủ phân gia, bên trong phòng lớn là Lạc Đại phu nhân một tay che trời, nàng càng không có cơ hội ra mặt, chỉ có thể mặc cho Lạc Tương Ngọc làm nhục bản thân, lâu ngày, ngay cả ý tưởng cãi vả nàng cũng không có.
Kiếp này, tất cả sẽ khác.
Tương Nghi không chút hoang mang ra khỏi viện, nàng không nên vì một chút chuyện nhỏ với Lạc Tương Ngọc mà tính toán chi li, dưỡng thành tính tình tiểu gia, đi tới chỗ nào cũng là bộ dáng nghèo kiết xác, không có một tí rộng rãi. Nàng phải học được có khí độ lớn một chút, không so đo chuyện nhỏ, không hàm hồ đại sự, làm một nữ tử thông minh khiến người hài lòng.
Thanh Trúc thấy Tương Nghi tới, trên mặt cũng có một tia hớn hở: "Lão phu nhân vừa mới trở về, Đại tiểu thư lại tới."
Bây giờ đãi ngộ của Tương Nghi có chút biến hóa, dĩ nhiên Thanh Trúc cũng phải biến hóa theo sắc mặt Lạc lão phu nhân, lúc trước Đại tiểu thư bị lão phu nhân nhìn thành sát tinh, nhưng bây giờ lão phu nhân cố ý tài bồi nàng, mình đương nhiên phải gió chiều nào theo chiều nấy.
Tương Nghi khẽ mỉm cười, hoàn toàn không có loại ngạo mạn sau khi được sủng ái, cũng không cẩn thận hèn mọn, chẳng qua chỉ thẳng tắp đưa lưng về trước rồi đi qua. Hôm qua Hoàng Nương Tử cũng dạy lễ nghi, nàng nói nếu muốn lộ ra đoan trang nhàn tĩnh, khi đi bộ vô hình trung nên có một loại khí thế.
Tối hôm qua nàng đóng cửa luyện thật lâu trong phòng, mới bắt đầu Thúy Chi còn thấy xem thường: "Nên đi đường thấy nào vậy thì đi đường như vậy, sao lại chú trọng nhiều như vậy."
Tương Nghi không nói gì, chẳng qua là hai mắt nhìn thẳng phía trước mà đi, bước chân thích hợp, không nhanh không chậm, sống lưng thẳng tắp, đi đường rất trầm ổn, cây trâm con bướm trên đầu cánh cũng không lay động phân nửa. Thúy Chi nhìn Tương Nghi đi phản phản phục phục, sau khi thấy không khỏi khen ngợi: "Quả nhiên là có hơi khác."
Nhìn tư thế đi bộ có khả năng nhìn ra bản tính của một người, Tương Nghi cắn chặt hàm răng khổ luyện ra, bất kể thế nào, nàng phải bỏ xuống những thứ tiểu gia tử khí trên người mình.
Lạc lão phu nhân thấy Tương Nghi đi tới, hai mắt mở ra một chút: "Quả nhiên là đọc sách có khác, mới hai ngày, vẻ mặt khí độ đã không giống lắm."
Tương Nghi đi lên phía trước, liễm mi cúi đầu: "Tổ mẫu khỏe."
Lạc lão phu nhân chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngươi lại ngồi xuống, hai bà cháu chúng ta trò chuyện."
Cái ghế kia có chút cao, Thúy Chi muốn lên đỡ Tương Nghi ngồi xuống, lại bị nàng cự tuyệt, cố gắng đi cà nhắc đến gần cái ghế, lúc này mới nghiêng thân thể ngồi lên, sau đó từ từ điều chỉnh hạ thân, đôi tay tự nhiên đặt trên đầu gối, lộ ra vẻ quy củ.
"Nghi Nha Đầu, Hoàng Nương Tử là nương tử nổi danh của Nghiễm Lăng, ngươi phải đi theo nàng học thật tốt." Lạc lão phu nhân tương đối hài lòng, cháu gái này xem ra là một đứa đáng đào tạo, bây giờ từ cách đi đến tư thế ngồi đều thay đổi không ít, đột nhiên phảng phất chuyển từ con gái rượu thành đại gia khuê tú.
Đại Chu chú trọng nữ tử, cho nên trong Tộc Học cũng mở nữ học, không ít nơi còn có trường tư thục cho nữ, mời nương tử có tài danh đến giảng bài, có mấy nhà giàu sang đặc biệt mời nương tử đến nhà, tay nắm tay dạy tiểu thư nhà mình. Tương Nghi cúi đầu ngồi đó, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nếu mình có thể có vài phần tài danh truyền ra ngoài, sau này nếu bị mẹ kế ép phải ác, chạy đi làm nương tử giảng bài, cũng có thể kiếm miếng cơm ăn.
" Dạ, tổ mẫu, Tương Nghi biết vào Tộc Học Dương thị là cơ hội khó được, nhất định sẽ hăng hái cố gắng, sẽ không để tổ mẫu thất vọng, cũng không làm mất thể diện Lạc gia chúng ta." Tương Nghi cung kính đáp lời: "Hôm nay Tương Nghi tới, là nghĩ thương lượng một chuyện với tổ mẫu, không biết tổ mẫu cho phép hay không."
Lạc lão phu nhân trầm mặc, sao cháu gái này lại yêu cầu nhiều hơn, mới mấy ngày trước xin vào Tộc Học Dương thị đọc sách, hôm nay lại chạy tới muốn thương lượng chuyện gì đó, đến tột cùng là ai dạy nàng ? Lạc lão phu nhân nắn vuốt phật châu trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành tới: "Ngươi nói chuyện này ra ta nghe xem."
"Tổ mẫu, mẹ con qua đời sáu năm rồi, Tương Nghi lại còn chưa đi nhà Ngoại Tổ thăm ông ngoại, chuyện này với tình lý mà nói hình như có hơi không hợp." Tương Nghi ngẩng đầu nhìn Lạc lão phu nhân, trong mắt có vẻ tha thiết trông chờ: "Hôm qua con nghe Hoàng Nương Tử nói hiếu đạo, đột nhiên cảm thấy mình cũng nên thay mẹ đã qua đời tẫn hiếu với ông ngoại, cho nên muốn xin tổ mẫu chấp thuận cho con đi Hoa Dương thăm ông ngoại."
Tương Nghi suy tính rất lâu, cảm thấy nàng vẫn phải đi Hoa Dương một chút, mặc dù bà ngoại không còn trên đời, có thể còn ma ma thiếp thân của nàng, nói không chừng có thể hỏi cái gì đó. Lưu ma ma nói, năm đó người quản hòm xiểng thay bà ngoại, là một vị ma ma họ Lý, người này hết sức hiền hòa, đối với mẫu thân cũng tốt, chỉ cần vị Lý ma ma này còn sống trên đời, nhất định sẽ nói với mình đồ cưới năm đó của mẹ.
Sắc mặt Lạc lão phu nhân dần dần nghiêm trọng, nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cầm chun trà, chậm rãi uống một hớp, rồi nói: "Nghi Nha Đầu, ông ngoại ngươi có kế thê, chỉ sợ ông ngoại ngươi đã sớm ném ngươi ra … ngoài chín tầng mây đi. Ta nghe nói các cậu của ngươi không phải người tốt, ta sợ ngươi đi Hoa Dương sẽ bị hắn đánh chủ ý, hay là cứ ngây ngô trong phủ đi."
Cửa sổ mở một cánh ra, mặc dù bị treo lên, nhưng vẫn hơi lay động, Tương Nghi ngồi bên cửa sổ viết chữ, ánh sáng của tuyết bên ngoài ánh vào, tô màu căn phòng thành hồng hồng trắng trắng. (đoạn này ta chém)
Đột nhiên, một bóng đen nhảy qua từ cửa sổ bên kia, Tương Nghi sợ hãi nhảy lên, vội vàng tránh né, thì nghe một tiếng "Lạch cạch", nghiên mực bị nàng kéo xuống theo trong lúc hoang mang rối loạn, rơi xuống đất, mực màu đen bắn khắp nơi, văng lên váy nàng, một chút xíu màu đen, giống như mảnh vụn dính bùn.
Tương Nghi khom lưng, muốn nhặt nghiên mực, sau lưng truyền đến tiếng bước chân: "Tiểu thư, để nô tỳ nhặt, đừng làm bẩn tay ngài."
Là Thúy Chi nghe thấy tiếng vang chạy vào.
Tương Nghi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay, đã nhặt nghiên mực lên, đau lòng nhìn một góc bị mẻ, đôi tay nhỏ phát run, giận đến nói không ra lời.
Nghiên mực này là Gia Mậu tặng, nghiên mực tử tâm, trên đầu nghiên mực có một cây bút đồng, trên vẽ một lùm trúc xanh, trông rất đẹp mắt. Nhưng bây giờ này nghiên mực lại tàn phế, lộ ra cát đá màu tím ở hai bên, trông rất thô ráp.
"Thật là đáng tiếc, nghiên mực này thiếu một góc, không đẹp nữa rồi." Thúy Chi đưa tay nhận lấy nghiên mực tử tâm: "Tiểu thư, ngài đi rửa tay với ma ma đi, ta đi rửa sạch nghiên mực này."
Tương Nghi cắn răng, trợn mắt nhìn con mèo đi loạn trong phòng nàng, giận đến toàn thân run lên, chân con mèo kia dính mực, đi trên mặt đất, ấn ra nhiều đóa hoa mai bằng mực, một hàng xiên xẹo. Mèo này là Lạc Tương Ngọc nuôi, thường ngày là bảo bối của nàng, căn bản không cho nàng sờ nó một chút, hôm nay sao mèo lại nhảy vào trong phòng nàng, đây rõ ràng là Lạc Tương Ngọc giở trò quỷ.
Nàng giơ nghiên mực tử tâm lên, dùng sức đập con mèo kia, con mèo kia đang bước từ từ trong phòng, không nghĩ tới Tương Nghi sẽ bỗng nhiên ném nghiên mực qua, cong người nhảy lên, chạy thục mạng ra bên ngoài, nghiên mực tử tâm bị rơi xuống đất, trong khoảnh khắc lại bị sứt thêm một góc.
Tương Nghi ngồi xổm xuống, nước mắt không nhịn được sắp rơi xuống, Thúy Chi vội vàng kéo nàng một cái: "Tiểu thư, chúng ta đi rửa tay trước, nếu không phải lau mặt thì không xong."
Đi ra tới cửa, chỉ thấy Lạc Tương Ngọc và nha hoàn của nàng Hữu Phúc và Lạc Nhi đứng ở đầu hành lang khoanh tay, đang ở híp mắt nhìn bên này cười. Thanh âm Lạc Tương Ngọc thanh thanh thúy thúy: "Vốn trắng như tuyết, ngươi đi đâu chơi đùa ? Nhìn ngươi xem, như vừa từ bếp lò bên ra vậy, móng vuốt đều đen rồi ?"
Hữu Phúc khoe tài lấy lòng: "Còn không phải là đi chỗ bẩn, cho nên mới làm dơ thân thể? Phải rửa móng vuốt cho nó một cái mới được."
"Sao có thể chỉ rửa móng vuốt ? Tắm toàn thân đi, đi ra từ chỗ đó, nơi nào cũng bẩn!" Ánh mắt Lạc Tương Ngọc liếc đến trên người Tương Nghi, cười khanh khách: "Các ngươi không thấy váy trên người nàng sao? Đều là màu đen !"
Tương Nghi vươn tay ra, để Thúy Chi rửa tay cho nàng, dù thời gian đã là vào xuân, nhưng khí trời vẫn giá rét như cũ, nước chảy qua bàn tay, một mảnh lạnh băng. Thúy Chi dùng xà bông thơm chà tay cho Tương Nghi, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng, một vòng bong bóng màu nâu đen hiện lên trên bàn tay Tương Nghi, lại dùng mấy gáo nước xối qua, trên tay mới không còn dấu mực.
"Lạc Tương Nghi, ngươi thật đúng là đáng ghét, ngay cả mèo của ta cũng không thích ngươi." Lạc Tương Ngọc thấy Tương Nghi không để ý tới nàng, vẫn kiên nhẫn khiêu khích: "Không phải trong phòng ngươi có vật gì bị đánh nát sao ? Sao ta nghe thấy động tĩnh? Chẳng lẽ Tuyết Nhi (con mèo) đập nghiên mực của ngươi ? Có muốn ta bồi một cái cho ngươi hay không?"
Tương Nghi thẳng người nhìn Lạc Tương Ngọc, trong đôi mắt to hắc bạch phân minh mang theo một tia khinh thường, mặc dù nàng giờ chỉ có sáu tuổi, nhưng lòng của nàng sớm đã không phải sáu tuổi rồi, nếu còn tính toán chi li chuyện cái nghiên mực với Lạc Tương Ngọc, vậy không phải cũng sẽ làm mình mất giá sao.
"Thúy Chi, chúng ta đi chỗ lão phu nhân đi." Tương Nghi sãi bước đi về phía trước, Thúy Chi hiểu sai ý, cao hứng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, Tiểu thư phải đi nói cho lão phu nhân, nghiên mực này rớt bể còn phải đi mua một cái mới được."
Lời này vào tai Lạc Tương Ngọc, không thể nghi ngờ lập tức hiểu thành Tương Nghi sẽ tố cáo với Lạc lão phu nhân, nàng bước lên trước một bước, cánh tay nho nhỏ đưa ra ngoài: "Lạc Tương Nghi, ngươi tính đi tố cáo với tổ mẫu ?"
Tương Nghi liếc nàng, khí định thần nhàn nói: "Đừng có tự cao tự đại, ngươi không đáng để ta so đo."
Lạc Tương Ngọc mê muội nhìn Tương Nghi: "Ta mới không tin!"
"Có tin hay không tùy ngươi!" Tương Nghi lấy tay của Lạc Tương Ngọc ra, tiếp tục đi về phía trước, mỗi ngày Lạc Tương Ngọc đều tìm chuyện ồn ào với nàng, cũng không biết sao nàng không cảm thấy nhàm chán. Có lẽ nàng ngồi buồn chán, dù sao phải làm chút chuyện để giết thời gian, cho nên mình thành cái bia của nàng.
Tương Nghi nhớ lại kiếp trước, mình luôn cãi vã cùng Lạc Tương Ngọc, nhưng tổ mẫu luôn luôn thiên vị, mỗi lần mình làm ồn với Lạc Tương Ngọc, cũng không thay mình nói lời công đạo. Chờ sau khi tổ mẫu qua đời, Lạc Phủ phân gia, bên trong phòng lớn là Lạc Đại phu nhân một tay che trời, nàng càng không có cơ hội ra mặt, chỉ có thể mặc cho Lạc Tương Ngọc làm nhục bản thân, lâu ngày, ngay cả ý tưởng cãi vả nàng cũng không có.
Kiếp này, tất cả sẽ khác.
Tương Nghi không chút hoang mang ra khỏi viện, nàng không nên vì một chút chuyện nhỏ với Lạc Tương Ngọc mà tính toán chi li, dưỡng thành tính tình tiểu gia, đi tới chỗ nào cũng là bộ dáng nghèo kiết xác, không có một tí rộng rãi. Nàng phải học được có khí độ lớn một chút, không so đo chuyện nhỏ, không hàm hồ đại sự, làm một nữ tử thông minh khiến người hài lòng.
Thanh Trúc thấy Tương Nghi tới, trên mặt cũng có một tia hớn hở: "Lão phu nhân vừa mới trở về, Đại tiểu thư lại tới."
Bây giờ đãi ngộ của Tương Nghi có chút biến hóa, dĩ nhiên Thanh Trúc cũng phải biến hóa theo sắc mặt Lạc lão phu nhân, lúc trước Đại tiểu thư bị lão phu nhân nhìn thành sát tinh, nhưng bây giờ lão phu nhân cố ý tài bồi nàng, mình đương nhiên phải gió chiều nào theo chiều nấy.
Tương Nghi khẽ mỉm cười, hoàn toàn không có loại ngạo mạn sau khi được sủng ái, cũng không cẩn thận hèn mọn, chẳng qua chỉ thẳng tắp đưa lưng về trước rồi đi qua. Hôm qua Hoàng Nương Tử cũng dạy lễ nghi, nàng nói nếu muốn lộ ra đoan trang nhàn tĩnh, khi đi bộ vô hình trung nên có một loại khí thế.
Tối hôm qua nàng đóng cửa luyện thật lâu trong phòng, mới bắt đầu Thúy Chi còn thấy xem thường: "Nên đi đường thấy nào vậy thì đi đường như vậy, sao lại chú trọng nhiều như vậy."
Tương Nghi không nói gì, chẳng qua là hai mắt nhìn thẳng phía trước mà đi, bước chân thích hợp, không nhanh không chậm, sống lưng thẳng tắp, đi đường rất trầm ổn, cây trâm con bướm trên đầu cánh cũng không lay động phân nửa. Thúy Chi nhìn Tương Nghi đi phản phản phục phục, sau khi thấy không khỏi khen ngợi: "Quả nhiên là có hơi khác."
Nhìn tư thế đi bộ có khả năng nhìn ra bản tính của một người, Tương Nghi cắn chặt hàm răng khổ luyện ra, bất kể thế nào, nàng phải bỏ xuống những thứ tiểu gia tử khí trên người mình.
Lạc lão phu nhân thấy Tương Nghi đi tới, hai mắt mở ra một chút: "Quả nhiên là đọc sách có khác, mới hai ngày, vẻ mặt khí độ đã không giống lắm."
Tương Nghi đi lên phía trước, liễm mi cúi đầu: "Tổ mẫu khỏe."
Lạc lão phu nhân chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngươi lại ngồi xuống, hai bà cháu chúng ta trò chuyện."
Cái ghế kia có chút cao, Thúy Chi muốn lên đỡ Tương Nghi ngồi xuống, lại bị nàng cự tuyệt, cố gắng đi cà nhắc đến gần cái ghế, lúc này mới nghiêng thân thể ngồi lên, sau đó từ từ điều chỉnh hạ thân, đôi tay tự nhiên đặt trên đầu gối, lộ ra vẻ quy củ.
"Nghi Nha Đầu, Hoàng Nương Tử là nương tử nổi danh của Nghiễm Lăng, ngươi phải đi theo nàng học thật tốt." Lạc lão phu nhân tương đối hài lòng, cháu gái này xem ra là một đứa đáng đào tạo, bây giờ từ cách đi đến tư thế ngồi đều thay đổi không ít, đột nhiên phảng phất chuyển từ con gái rượu thành đại gia khuê tú.
Đại Chu chú trọng nữ tử, cho nên trong Tộc Học cũng mở nữ học, không ít nơi còn có trường tư thục cho nữ, mời nương tử có tài danh đến giảng bài, có mấy nhà giàu sang đặc biệt mời nương tử đến nhà, tay nắm tay dạy tiểu thư nhà mình. Tương Nghi cúi đầu ngồi đó, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nếu mình có thể có vài phần tài danh truyền ra ngoài, sau này nếu bị mẹ kế ép phải ác, chạy đi làm nương tử giảng bài, cũng có thể kiếm miếng cơm ăn.
" Dạ, tổ mẫu, Tương Nghi biết vào Tộc Học Dương thị là cơ hội khó được, nhất định sẽ hăng hái cố gắng, sẽ không để tổ mẫu thất vọng, cũng không làm mất thể diện Lạc gia chúng ta." Tương Nghi cung kính đáp lời: "Hôm nay Tương Nghi tới, là nghĩ thương lượng một chuyện với tổ mẫu, không biết tổ mẫu cho phép hay không."
Lạc lão phu nhân trầm mặc, sao cháu gái này lại yêu cầu nhiều hơn, mới mấy ngày trước xin vào Tộc Học Dương thị đọc sách, hôm nay lại chạy tới muốn thương lượng chuyện gì đó, đến tột cùng là ai dạy nàng ? Lạc lão phu nhân nắn vuốt phật châu trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành tới: "Ngươi nói chuyện này ra ta nghe xem."
"Tổ mẫu, mẹ con qua đời sáu năm rồi, Tương Nghi lại còn chưa đi nhà Ngoại Tổ thăm ông ngoại, chuyện này với tình lý mà nói hình như có hơi không hợp." Tương Nghi ngẩng đầu nhìn Lạc lão phu nhân, trong mắt có vẻ tha thiết trông chờ: "Hôm qua con nghe Hoàng Nương Tử nói hiếu đạo, đột nhiên cảm thấy mình cũng nên thay mẹ đã qua đời tẫn hiếu với ông ngoại, cho nên muốn xin tổ mẫu chấp thuận cho con đi Hoa Dương thăm ông ngoại."
Tương Nghi suy tính rất lâu, cảm thấy nàng vẫn phải đi Hoa Dương một chút, mặc dù bà ngoại không còn trên đời, có thể còn ma ma thiếp thân của nàng, nói không chừng có thể hỏi cái gì đó. Lưu ma ma nói, năm đó người quản hòm xiểng thay bà ngoại, là một vị ma ma họ Lý, người này hết sức hiền hòa, đối với mẫu thân cũng tốt, chỉ cần vị Lý ma ma này còn sống trên đời, nhất định sẽ nói với mình đồ cưới năm đó của mẹ.
Sắc mặt Lạc lão phu nhân dần dần nghiêm trọng, nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cầm chun trà, chậm rãi uống một hớp, rồi nói: "Nghi Nha Đầu, ông ngoại ngươi có kế thê, chỉ sợ ông ngoại ngươi đã sớm ném ngươi ra … ngoài chín tầng mây đi. Ta nghe nói các cậu của ngươi không phải người tốt, ta sợ ngươi đi Hoa Dương sẽ bị hắn đánh chủ ý, hay là cứ ngây ngô trong phủ đi."