Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-323
Chương 288-33: Ngoại truyện 3 (Chương 33 của phần ngoại truyện): Dung Thừa Tuyên
Vừa mới vừa mở mắt, ta đã nghe thấy có người căng thẳng nói bên tai: "Di nương không được rồi, mau mời đại phu nhân bên ngoài."
Từ di nương này, giờ phút này đối với ta mà nói thật là xa lạ, ta căn bản không biết, nàng là mẹ của ta.
Đôi mắt của ta nửa mở nửa khép, chỉ thấy một khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt ta, trên gương mặt đó tất cả đều là nếp nhăn, nếp uốn cơ hồ có thể kẹp chết con muỗi bay ngang qua. Tuổi mặc dù lớn, nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn, bà đưa tay ôm ta, dùng khăn nhúng nước nóng lau thân thể ta một lần, dùng một tấm vải bao ta lại thật nhanh.
Tay chân của ta bị giữ lại, vô cùng không được tự nhiên, không ngừng giãy giụa, một trận tiếng khóc vang dội lao ra từ trong miệng ta, lúc này bên cạnh truyền tới một giọng nói: "Ơ, tiếng khóc này thực vang dội, thoạt nhìn là đứa bé có sức lực."
Lão bà tử đưa ta vào trong tay một vị phụ nhân, ước chừng bốn mươi tuổi tuổi, mắt sao treo ngược, sống mũi cao, lúc tuổi còn trẻ hẳn là mỹ nhân. Phụ nhân kia nhìn chằm chằm ta một hồi, trên mặt không có nụ cười, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm ta, nhìn đến mức ta có chút nghi hoặc, không biết có phải là trên mặt mình có một khối bớt đen hay không.
Trong phòng có tiếng khóc lớn, ta cố gắng quay đầu, muốn xem xem đến tột cùng là ai khóc ở bên trong, phụ nhân ôm ta tựa như biết rõ tâm tư của ta, đi hai bước, đến bên cạnh một giường lớn, ta cố gắng mở to hai mắt, thì thấy một chàng trai trẻ tuổi ngồi bên giường, đầu rũ xuống, bả vai chùng xuống, trên giường là một cô gái trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, nhìn bộ dáng kia, tựa như mệt mỏi đến mắt cũng mở không ra vậy.
"Tương Nghi, Tương Nghi..." Tiếng khóc thút thít bi thương xen lẫn nhiều tiếng kêu gọi, khiến ta không hiểu sao lại đau lòng, ta đoán bọn họ là cha mẹ của ta, nếu không ta sẽ không có cảm giác khổ sở này.
Phụ nhân ôm ta đặt ta đến bên cạnh cô gái kia: "Lạc di nương, mở mắt ra nhìn con của ngươi đi."
Quả nhiên nàng là mẹ của ta, ta cố gắng mở to hai mắt nhìn cô gái kia, muốn xem xem bộ dáng nàng mở mắt ra, nhưng hết thảy đều là phí công, ánh mắt của nàng không mở, ta chỉ có thể thấy khuôn mặt nàng nhợt nhạt như giấy, nghe tiếng khóc tê liệt của phụ thân.
Nàng đi, cũng không kịp liếc nhìn ta, nàng cứ như vậy đi.
Bởi vì nàng là di nương, cho nên trong phủ cũng không làm tang sự, chỉ mời một hòa thượng đến niệm kinh vãng sinh mấy ngày, vội vã mang ra ngoài chôn.
Nếu không phải phụ thân kiên trì, chỉ sợ là mấy ngày kinh vãng sinh cũng không có.
Mặc dù ta không thể nói chuyện, nhưng ở bên cạnh nghe rõ ràng.
Có một nữ nhân tuổi còn trẻ, tất cả mọi người gọi nàng đại Thiếu phu nhân, là vợ của cha ta, ban đầu ta liên tục nghi hoặc vì cái gì cha ta còn có vợ, qua mấy ngày này mới phải biết, hóa ra mẫu thân của ta chỉ là một di nương, không phải chính thê của phụ thân.
Gương mặt Đại Thiếu phu nhân lạnh lùng, lông mày dựng thẳng lên: "Niệm kinh vãng sinh cái gì chứ, loại nữ nhân như vậy, còn xứng mời cao tăng đến siêu độ thay nàng sao?"
Phụ thân chỉ là trầm mặt, không nói một lời.
Ngồi trên ghế chủ vị là đại phu nhân, cũng là mẫu thân của phụ thân, bà nội của ta, qua thật lâu mới chậm rãi mở miệng: "Đi mời một người đi, Lạc di nương nói đến cùng cũng coi như là thân thích."
Đại Thiếu phu nhân hừ một tiếng: "Mẹ chồng tự mình đi mời đi, cũng không thể lãng phí bạc của Duyệt Hoa Viên chúng ta."
Phụ thân đứng dậy, bước đi ra ngoài, đôi mắt của ta đuổi theo hắn, thấy trường bào màu xanh kia rất nhanh không thấy bóng dáng, chỉ có rèm cửa khẽ lay động, từ khe hở kia một chút hoa quế chút bay vào, mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Ta biết rõ mình ở loại gia đình này nhất định chiếm không được chỗ tốt, cho dù là nóc nhà cao xà trạm trổ xa hoa cha mẹ bảo vệ chu toàn, nhưng vô cùng có khả năng không cho pháp sự tồn tại của ta. Ta hết sức sợ hãi, chỉ có thể dán thật chặt vào ngực phụ thân, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn.
Phụ thân đưa tay gẩy gẩy mặt của ta: "Cha biết rõ con đang nhớ mẹ con, cha sẽ sắp xếp thay nàng thật tốt."
Bà nội thuận theo phụ thân, mời cao tăng đến siêu độ mẫu thân, trong sân đến một đám hòa thượng mặc tăng y, ngồi trước quan tài mẫu thân, bắt đầu nói lẩm bẩm. Phụ thân ôm ta ở một bên nghe, mắt nhìn thẳng vào quan tài, nước mắt giống như trời mưa giội ướt khuôn mặt ta.
Tiếng lẩm bẩm kia lọt vào tai, ta nghe từ từ cũng bi thương lên, một tay bắt lấy cái cằm có râu của phụ thân, cao giọng khóc lên, ta muốn mẫu thân, cho dù ta vốn không biết nàng, cho dù ta chỉ nhìn một cái khuôn mặt nhợt nhạt khi nàng lâm chung, nhưng nàng vẫn là mẹ của ta như cũ.
Một tăng nhân mặc vết áo cà sa màu đỏ đi đến trước mặt ta, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu của ta, mặt mũi hiền lành nhìn ta.
Trong nháy mắt, ta hiểu ý tứ của hắn.
Hắn dùng ánh mắt không tiếng động nói cho ta biết, về sau tất nhiên có mẹ con cơ hội trùng phùng.
"Ta có thể gặp lại mẫu thân của ta?"
"Phải."
"Khi nào?"
Đời này hiển nhiên không lại khả năng, mẫu thân đã chết rồi, nàng sẽ không bò ra từ trong quan tài lạnh như băng, dung giọng nói dịu dàng nhất của nàng gọi tên ta.
"Ngươi hiểu, cần gì hỏi ta?"
Ta không lên tiếng, chỉ yên lặng nghĩ tới việc hắn dùng ánh mắt nói cho ta, chẳng lẽ đời sau ta vẫn có thể làm con của mẫu thân như cũ, có thể cùng nàng đoàn tụ?
"Vậy cha của ta thì sao? Ta thích hắn, ta muốn hắn vẫn làm cha của ta như cũ."
Tăng nhân kia không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn ta, giống như ánh trăng tĩnh mịch trên bầu trời.
Ta an tĩnh lại, hai cánh tay lấy tư thế leo lên vịn bả vai phụ thân, chìm vào giấc ngủ, trong lòng từ đó thoải mái, bất kể thế nào, ta cùng với mẫu thân sẽ có cơ hội lại gặp nhau.
Làm đàn tràng mấy ngày, quan tài mẫu thân bị chở ra ngoài, ta yên lặng nhìn một đám người mang quan tài màu đen kia đi ra bên ngoài, không có bi thương, chỉ có vui sướng nhàn nhạt, mẫu thân nhất định sẽ ở một chỗ chờ ta, ta nhất định sẽ gặp lại nàng.
Về việc mẫu thân chôn ở đâu, phụ thân lại một lần nữa tranh chấp cùng vợ của hắn.
Phụ thân muốn chôn mẫu thân vào phần mộ tổ tiên, mà vợ của hắn kiên quyết không đồng ý, ta nghe hai người bọn họ lớn tiếng khắc khẩu, đại Thiếu phu nhân thậm chí còn đập vỡ vài cái chén nhỏ.
"Thiếu phu nhân thế nhưng cam lòng đập chén nhỏ, có thể thấy được là tức tới cực điểm." Vài nha hoàn ở nhỏ giọng nghị luận, các nàng đều nói Đại Thiếu phu nhân vô cùng keo kiệt, một chút đồ vật cũng không lãng phí, thường ngày nếu nha hoàn là đánh vỡ chén nhỏ, nhất định sẽ trừ gấp bội từ tiền tiêu hàng tháng, vì vậy mọi người làm việc đều cẩn thận: "Hôm nay một ngụm khí đập vỡ ba cái kìa!"
"Nàng giận cũng phải, đại công tử muốn chôn Lạc di nương vào phần mộ tổ tiên, sao có thể không tức giận?"
"Đại công tử và Lạc di nương, thanh mai trúc mã lớn lên, đương nhiên càng ưa thích Lạc di nương hơn, Lạc di nương vốn có quan hệ họ hàng với Dung gia, làm quý thiếp chôn vào phần mộ tổ tiên, cũng là hợp tình hợp lý, quý thiếp sinh nhi tử trong đại gia đình, không đều có tư cách này? Sao đến Dung gia lại thay đổi?"
"Ngươi không biết rõ, đại thiếu gia vốn định đến lúc đó hợp táng với Lạc di nương, nghe nói bảo người cả đêm chọn vị trí ở trong phần mộ tổ tiên, đào một cái hố to, chuẩn bị mấy ngày nay đào mộ thất có thể thả hai bộ quan tài song song."
"A nha nha, như vậy sao được? Chẳng lẽ không phải tu ba gian mộ thất? Đại thiếu gia ở giữa, đại Thiếu phu nhân và Lạc di nương một bên một người?" Có nha hoàn lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Dù thế nào cũng không nên là một gian chứ? Đại công tử và Lạc di nương sao có thể chen đến một gian mộ thất? Không có tôn ti gì nữa sao?"
"Khụ, ta nghe đầy tớ của đại công tử nói, trong lòng đại công tử áy náy bất an, nói đều do hắn quá mềm yếu, nghe theo ý chỉ tứ hôn của thái hậu nương nương, vì vậy mới để cho Lạc di nương có kết cục như vậy, trong chuyện nhập phần mộ tổ tiên này, hắn kiên quyết không bạc đãi nàng." Một nha hoàn mặc xiêm y xanh lá cây chậc chậc lên tiếng: "Đại công tử coi như là trọng tình trọng nghĩa."
Ta nghe được cái hiểu cái không, nhưng cuối cùng hiểu ý của các nàng, phụ thân muốn sau khi chết hợp táng cùng mẫu thân, mà Đại Thiếu phu nhân không đồng ý.
Ta không biết chuyện này kết quả cuối cùng là thế nào, nhưng nghe bọn họ nói, mẫu thân cuối cùng vẫn chôn cất vào phần mộ tổ tiên, nhưng đến cùng có chôn cất trong mộ thất phụ thân chọn thay nàng không, ta không được biết.
Bởi vì không bao lâu sau cha cũng qua đời.
Đó là một buổi tối ta vĩnh viễn không thể quên, phụ thân ôm ta vội vã đi trong vườn, hoa quế trên đầu cành thấm thoát bay xuống, rơi vào tã lót của ta. Phụ thân hồn nhiên không hay, cũng không đưa tay phất rơi thay ta, chỉ vội vội vàng vàng đi lên phía trước.
Ta không biết hắn muốn đi đâu, trong lòng có chút căng thẳng, hai mắt phụ thân vô thần, trong miệng lẩm bẩm tự nói, ta duy nhất có thể nghe rõ, hắn đang kêu tên mẫu thân của ta: Tương Nghi.
Hắn ôm ta đi hai vòng ven hồ, gió thu dần dần lạnh, thổi trúng ta không khỏi rùng mình một cái, lên tiếng khóc lên, tiếng khóc trong trẻo tựa như quấy nhiễu phụ thân, hắn cúi đầu nhìn ta, vươn tay ra vỗ ta lưng, nhưng ta lại không chịu ngừng nghỉ, ta cảm thấy uất ức, ta muốn mẫu thân, ta muốn ôm ấp ấm áp của nàng, ta không muốn cùng phụ thân vất vả bước chậm như vậy trong đêm thu.
Còn chưa kịp biết rõ chuyện gì xảy ra, chân phụ thân rẽ ngang, ta chỉ cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng lên.
Thân thể nhanh chóng trầm xuống, ta chạm đến mặt hồ lạnh như băng.
Đột nhiên, một cỗ sức mạnh nâng ta lên, ta bị lực lượng kia vứt ra ngoài, rơi xuống trên cỏ mềm mại ven hồ.
Ta nghe thấy tiếng nước chảy, mặc dù chỉ có thể nhìn đến một vòng trăng tròn trên bầu trời, nhưng ta hiểu rõ người giãy giụa trong hồ là cha ta, mặc dù mới chung đụng mấy ngày cùng hắn, nhưng ta không muốn xa rời hắn.
Ta lớn tiếng khóc lên.
Đầy tớ trực đêm nghe thấy tiếng khóc của ta chạy tới, phát hiện mặt hồ không bình tĩnh, thấy ta nằm ở trên thảm cỏ, mặt biến sắc: "Đại công tử rơi xuống nước! Đại công tử rơi xuống nước rồi!"
Có một hạ nhân ôm lấy ta, mấy người khác vội vàng đi tìm người hỗ trợ vớt phụ thân, lúc này ta mới thấy được mặt hồ, chỗ đó đã dần dần bình tĩnh, nhìn không thấy bộ dáng phụ thân giãy giụa, qua một đoạn thời gian, cả rung động kia cũng không nhìn thấy.
Chờ lúc mọi người chạy tới, mặt hồ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Lúc phụ thân được vớt lên, hai mắt nhắm nghiền, giống y như mẫu thân ta hôm đó.
Bà nội chạy tới, ôm thi thể phụ thân khóc lóc nức nở, Đại Thiếu phu nhân đứng một bên không có nửa giọt nước mắt, chỉ là mắng phụ thân, mắt miệng méo mó.
Bà nội nhảy dựng lên, một cái tát rơi trên mặt của nàng: "Hiện tại người đã qua đời, ngươi còn nguyền rủa hắn như vậy, có ý gì? Hắn mặc dù thiên vị Lạc di nương, thế nhưng không có bạc đãi ngươi, ngươi tự mình sờ lương tâm đi ngẫm lại xem!"
Quăng một tát này xong, bà nội chán nản ngã xuống, lên tiếng khóc lớn: "Gia Mậu, con của ta..."
Lòng ta cũng chua xót, mất đi phụ thân mẫu thân, ta có thể cảm nhận được tâm trạng bà nội mất đi nhi tử.
Tang sự phụ thân làm lớn, không chỉ có hòa thượng, còn có đạo sĩ, thuỷ bộ đàn tràng khai bảy ngày bảy đêm.
Trong tăng nhân có vị cao tăng lần trước, ánh mắt hắn nhìn ta, tựa như có thâm ý.
Tim ta tâm bang bang nhảy dựng lên, ta biết rõ, có lẽ ngày ta đoàn tụ phụ thân mẫu thân sẽ không quá lâu. Ta khóc lên, con mắt lần nữa nhìn quan tài màu đen, tình hình sao mà tương tự mấy ngày trước, chỉ là người nằm trong quan tài kia thành một người khác.
Ngày đó ánh nắng tươi sáng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve qua má của ta, khiến ta bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Mở mắt ra, thì nhìn thấy Đại Thiếu phu nhân đứng ở cạnh giường ta.
Ta bình tĩnh nhìn nàng, nàng oán độc nhìn ta.
"Trường Ninh Hầu phủ không cần nghiệt chủng." Nàng nghiến răng nghiến lợi, một đôi lông mày chau chặt chẽ, ánh mắt lạnh như băng.
Ta nở nụ cười, không nghĩ tới đưa ta đi đoàn tụ cha mẹ, lại là nàng.
Một tấm khăn rơi xuống từ trên tay nàng, choàng lên mặt của ta.
Trên cái khăn có một mùi hương kì dị, ta ngửi cảm thấy không thoải mái, quơ loạn tay chân, muốn bỏ khăn kia qua một bên, nhưng bây giờ ta quá nhỏ, không thể bắt lấy khăn tay che kín lỗ mũi ta.
Mùi hương gay mũi khiến ta khó chịu rơi lệ, ta muốn khóc, nhưng lại không khóc nổi, từ từ, ta mất đi tri giác.
"Sinh, sinh..." Bên tai truyền đến tiếng kêu vui mừng, ta vừa mở mắt, thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đó là phụ thân của ta Dung Gia Mậu.
"Tương Nghi, mau đến xem con của chúng ta." Phụ thân ôm ta đưa đến bên cạnh cô gái trẻ tuổi nằm trên giường.
Cuối cùng ta thấy rõ ràng mặt của nàng.
Quả nhiên giống như trong tưởng tượng của ta, dịu dàng hiền lành, mặt mày như vẽ.
Mẫu thân, cuối cùng con gặp được mẹ rồi.
Nụ cười hạnh phúc tràn ra từ khóe miệng, vui vẻ cũng không trụ được nữa.
"Nhìn xem, hắn đang cười." Phụ thân và mẫu thân bu lại, cùng nhau chăm chú nhìn ta.
Vừa mới vừa mở mắt, ta đã nghe thấy có người căng thẳng nói bên tai: "Di nương không được rồi, mau mời đại phu nhân bên ngoài."
Từ di nương này, giờ phút này đối với ta mà nói thật là xa lạ, ta căn bản không biết, nàng là mẹ của ta.
Đôi mắt của ta nửa mở nửa khép, chỉ thấy một khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt ta, trên gương mặt đó tất cả đều là nếp nhăn, nếp uốn cơ hồ có thể kẹp chết con muỗi bay ngang qua. Tuổi mặc dù lớn, nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn, bà đưa tay ôm ta, dùng khăn nhúng nước nóng lau thân thể ta một lần, dùng một tấm vải bao ta lại thật nhanh.
Tay chân của ta bị giữ lại, vô cùng không được tự nhiên, không ngừng giãy giụa, một trận tiếng khóc vang dội lao ra từ trong miệng ta, lúc này bên cạnh truyền tới một giọng nói: "Ơ, tiếng khóc này thực vang dội, thoạt nhìn là đứa bé có sức lực."
Lão bà tử đưa ta vào trong tay một vị phụ nhân, ước chừng bốn mươi tuổi tuổi, mắt sao treo ngược, sống mũi cao, lúc tuổi còn trẻ hẳn là mỹ nhân. Phụ nhân kia nhìn chằm chằm ta một hồi, trên mặt không có nụ cười, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm ta, nhìn đến mức ta có chút nghi hoặc, không biết có phải là trên mặt mình có một khối bớt đen hay không.
Trong phòng có tiếng khóc lớn, ta cố gắng quay đầu, muốn xem xem đến tột cùng là ai khóc ở bên trong, phụ nhân ôm ta tựa như biết rõ tâm tư của ta, đi hai bước, đến bên cạnh một giường lớn, ta cố gắng mở to hai mắt, thì thấy một chàng trai trẻ tuổi ngồi bên giường, đầu rũ xuống, bả vai chùng xuống, trên giường là một cô gái trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, nhìn bộ dáng kia, tựa như mệt mỏi đến mắt cũng mở không ra vậy.
"Tương Nghi, Tương Nghi..." Tiếng khóc thút thít bi thương xen lẫn nhiều tiếng kêu gọi, khiến ta không hiểu sao lại đau lòng, ta đoán bọn họ là cha mẹ của ta, nếu không ta sẽ không có cảm giác khổ sở này.
Phụ nhân ôm ta đặt ta đến bên cạnh cô gái kia: "Lạc di nương, mở mắt ra nhìn con của ngươi đi."
Quả nhiên nàng là mẹ của ta, ta cố gắng mở to hai mắt nhìn cô gái kia, muốn xem xem bộ dáng nàng mở mắt ra, nhưng hết thảy đều là phí công, ánh mắt của nàng không mở, ta chỉ có thể thấy khuôn mặt nàng nhợt nhạt như giấy, nghe tiếng khóc tê liệt của phụ thân.
Nàng đi, cũng không kịp liếc nhìn ta, nàng cứ như vậy đi.
Bởi vì nàng là di nương, cho nên trong phủ cũng không làm tang sự, chỉ mời một hòa thượng đến niệm kinh vãng sinh mấy ngày, vội vã mang ra ngoài chôn.
Nếu không phải phụ thân kiên trì, chỉ sợ là mấy ngày kinh vãng sinh cũng không có.
Mặc dù ta không thể nói chuyện, nhưng ở bên cạnh nghe rõ ràng.
Có một nữ nhân tuổi còn trẻ, tất cả mọi người gọi nàng đại Thiếu phu nhân, là vợ của cha ta, ban đầu ta liên tục nghi hoặc vì cái gì cha ta còn có vợ, qua mấy ngày này mới phải biết, hóa ra mẫu thân của ta chỉ là một di nương, không phải chính thê của phụ thân.
Gương mặt Đại Thiếu phu nhân lạnh lùng, lông mày dựng thẳng lên: "Niệm kinh vãng sinh cái gì chứ, loại nữ nhân như vậy, còn xứng mời cao tăng đến siêu độ thay nàng sao?"
Phụ thân chỉ là trầm mặt, không nói một lời.
Ngồi trên ghế chủ vị là đại phu nhân, cũng là mẫu thân của phụ thân, bà nội của ta, qua thật lâu mới chậm rãi mở miệng: "Đi mời một người đi, Lạc di nương nói đến cùng cũng coi như là thân thích."
Đại Thiếu phu nhân hừ một tiếng: "Mẹ chồng tự mình đi mời đi, cũng không thể lãng phí bạc của Duyệt Hoa Viên chúng ta."
Phụ thân đứng dậy, bước đi ra ngoài, đôi mắt của ta đuổi theo hắn, thấy trường bào màu xanh kia rất nhanh không thấy bóng dáng, chỉ có rèm cửa khẽ lay động, từ khe hở kia một chút hoa quế chút bay vào, mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Ta biết rõ mình ở loại gia đình này nhất định chiếm không được chỗ tốt, cho dù là nóc nhà cao xà trạm trổ xa hoa cha mẹ bảo vệ chu toàn, nhưng vô cùng có khả năng không cho pháp sự tồn tại của ta. Ta hết sức sợ hãi, chỉ có thể dán thật chặt vào ngực phụ thân, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn.
Phụ thân đưa tay gẩy gẩy mặt của ta: "Cha biết rõ con đang nhớ mẹ con, cha sẽ sắp xếp thay nàng thật tốt."
Bà nội thuận theo phụ thân, mời cao tăng đến siêu độ mẫu thân, trong sân đến một đám hòa thượng mặc tăng y, ngồi trước quan tài mẫu thân, bắt đầu nói lẩm bẩm. Phụ thân ôm ta ở một bên nghe, mắt nhìn thẳng vào quan tài, nước mắt giống như trời mưa giội ướt khuôn mặt ta.
Tiếng lẩm bẩm kia lọt vào tai, ta nghe từ từ cũng bi thương lên, một tay bắt lấy cái cằm có râu của phụ thân, cao giọng khóc lên, ta muốn mẫu thân, cho dù ta vốn không biết nàng, cho dù ta chỉ nhìn một cái khuôn mặt nhợt nhạt khi nàng lâm chung, nhưng nàng vẫn là mẹ của ta như cũ.
Một tăng nhân mặc vết áo cà sa màu đỏ đi đến trước mặt ta, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu của ta, mặt mũi hiền lành nhìn ta.
Trong nháy mắt, ta hiểu ý tứ của hắn.
Hắn dùng ánh mắt không tiếng động nói cho ta biết, về sau tất nhiên có mẹ con cơ hội trùng phùng.
"Ta có thể gặp lại mẫu thân của ta?"
"Phải."
"Khi nào?"
Đời này hiển nhiên không lại khả năng, mẫu thân đã chết rồi, nàng sẽ không bò ra từ trong quan tài lạnh như băng, dung giọng nói dịu dàng nhất của nàng gọi tên ta.
"Ngươi hiểu, cần gì hỏi ta?"
Ta không lên tiếng, chỉ yên lặng nghĩ tới việc hắn dùng ánh mắt nói cho ta, chẳng lẽ đời sau ta vẫn có thể làm con của mẫu thân như cũ, có thể cùng nàng đoàn tụ?
"Vậy cha của ta thì sao? Ta thích hắn, ta muốn hắn vẫn làm cha của ta như cũ."
Tăng nhân kia không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn ta, giống như ánh trăng tĩnh mịch trên bầu trời.
Ta an tĩnh lại, hai cánh tay lấy tư thế leo lên vịn bả vai phụ thân, chìm vào giấc ngủ, trong lòng từ đó thoải mái, bất kể thế nào, ta cùng với mẫu thân sẽ có cơ hội lại gặp nhau.
Làm đàn tràng mấy ngày, quan tài mẫu thân bị chở ra ngoài, ta yên lặng nhìn một đám người mang quan tài màu đen kia đi ra bên ngoài, không có bi thương, chỉ có vui sướng nhàn nhạt, mẫu thân nhất định sẽ ở một chỗ chờ ta, ta nhất định sẽ gặp lại nàng.
Về việc mẫu thân chôn ở đâu, phụ thân lại một lần nữa tranh chấp cùng vợ của hắn.
Phụ thân muốn chôn mẫu thân vào phần mộ tổ tiên, mà vợ của hắn kiên quyết không đồng ý, ta nghe hai người bọn họ lớn tiếng khắc khẩu, đại Thiếu phu nhân thậm chí còn đập vỡ vài cái chén nhỏ.
"Thiếu phu nhân thế nhưng cam lòng đập chén nhỏ, có thể thấy được là tức tới cực điểm." Vài nha hoàn ở nhỏ giọng nghị luận, các nàng đều nói Đại Thiếu phu nhân vô cùng keo kiệt, một chút đồ vật cũng không lãng phí, thường ngày nếu nha hoàn là đánh vỡ chén nhỏ, nhất định sẽ trừ gấp bội từ tiền tiêu hàng tháng, vì vậy mọi người làm việc đều cẩn thận: "Hôm nay một ngụm khí đập vỡ ba cái kìa!"
"Nàng giận cũng phải, đại công tử muốn chôn Lạc di nương vào phần mộ tổ tiên, sao có thể không tức giận?"
"Đại công tử và Lạc di nương, thanh mai trúc mã lớn lên, đương nhiên càng ưa thích Lạc di nương hơn, Lạc di nương vốn có quan hệ họ hàng với Dung gia, làm quý thiếp chôn vào phần mộ tổ tiên, cũng là hợp tình hợp lý, quý thiếp sinh nhi tử trong đại gia đình, không đều có tư cách này? Sao đến Dung gia lại thay đổi?"
"Ngươi không biết rõ, đại thiếu gia vốn định đến lúc đó hợp táng với Lạc di nương, nghe nói bảo người cả đêm chọn vị trí ở trong phần mộ tổ tiên, đào một cái hố to, chuẩn bị mấy ngày nay đào mộ thất có thể thả hai bộ quan tài song song."
"A nha nha, như vậy sao được? Chẳng lẽ không phải tu ba gian mộ thất? Đại thiếu gia ở giữa, đại Thiếu phu nhân và Lạc di nương một bên một người?" Có nha hoàn lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Dù thế nào cũng không nên là một gian chứ? Đại công tử và Lạc di nương sao có thể chen đến một gian mộ thất? Không có tôn ti gì nữa sao?"
"Khụ, ta nghe đầy tớ của đại công tử nói, trong lòng đại công tử áy náy bất an, nói đều do hắn quá mềm yếu, nghe theo ý chỉ tứ hôn của thái hậu nương nương, vì vậy mới để cho Lạc di nương có kết cục như vậy, trong chuyện nhập phần mộ tổ tiên này, hắn kiên quyết không bạc đãi nàng." Một nha hoàn mặc xiêm y xanh lá cây chậc chậc lên tiếng: "Đại công tử coi như là trọng tình trọng nghĩa."
Ta nghe được cái hiểu cái không, nhưng cuối cùng hiểu ý của các nàng, phụ thân muốn sau khi chết hợp táng cùng mẫu thân, mà Đại Thiếu phu nhân không đồng ý.
Ta không biết chuyện này kết quả cuối cùng là thế nào, nhưng nghe bọn họ nói, mẫu thân cuối cùng vẫn chôn cất vào phần mộ tổ tiên, nhưng đến cùng có chôn cất trong mộ thất phụ thân chọn thay nàng không, ta không được biết.
Bởi vì không bao lâu sau cha cũng qua đời.
Đó là một buổi tối ta vĩnh viễn không thể quên, phụ thân ôm ta vội vã đi trong vườn, hoa quế trên đầu cành thấm thoát bay xuống, rơi vào tã lót của ta. Phụ thân hồn nhiên không hay, cũng không đưa tay phất rơi thay ta, chỉ vội vội vàng vàng đi lên phía trước.
Ta không biết hắn muốn đi đâu, trong lòng có chút căng thẳng, hai mắt phụ thân vô thần, trong miệng lẩm bẩm tự nói, ta duy nhất có thể nghe rõ, hắn đang kêu tên mẫu thân của ta: Tương Nghi.
Hắn ôm ta đi hai vòng ven hồ, gió thu dần dần lạnh, thổi trúng ta không khỏi rùng mình một cái, lên tiếng khóc lên, tiếng khóc trong trẻo tựa như quấy nhiễu phụ thân, hắn cúi đầu nhìn ta, vươn tay ra vỗ ta lưng, nhưng ta lại không chịu ngừng nghỉ, ta cảm thấy uất ức, ta muốn mẫu thân, ta muốn ôm ấp ấm áp của nàng, ta không muốn cùng phụ thân vất vả bước chậm như vậy trong đêm thu.
Còn chưa kịp biết rõ chuyện gì xảy ra, chân phụ thân rẽ ngang, ta chỉ cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng lên.
Thân thể nhanh chóng trầm xuống, ta chạm đến mặt hồ lạnh như băng.
Đột nhiên, một cỗ sức mạnh nâng ta lên, ta bị lực lượng kia vứt ra ngoài, rơi xuống trên cỏ mềm mại ven hồ.
Ta nghe thấy tiếng nước chảy, mặc dù chỉ có thể nhìn đến một vòng trăng tròn trên bầu trời, nhưng ta hiểu rõ người giãy giụa trong hồ là cha ta, mặc dù mới chung đụng mấy ngày cùng hắn, nhưng ta không muốn xa rời hắn.
Ta lớn tiếng khóc lên.
Đầy tớ trực đêm nghe thấy tiếng khóc của ta chạy tới, phát hiện mặt hồ không bình tĩnh, thấy ta nằm ở trên thảm cỏ, mặt biến sắc: "Đại công tử rơi xuống nước! Đại công tử rơi xuống nước rồi!"
Có một hạ nhân ôm lấy ta, mấy người khác vội vàng đi tìm người hỗ trợ vớt phụ thân, lúc này ta mới thấy được mặt hồ, chỗ đó đã dần dần bình tĩnh, nhìn không thấy bộ dáng phụ thân giãy giụa, qua một đoạn thời gian, cả rung động kia cũng không nhìn thấy.
Chờ lúc mọi người chạy tới, mặt hồ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Lúc phụ thân được vớt lên, hai mắt nhắm nghiền, giống y như mẫu thân ta hôm đó.
Bà nội chạy tới, ôm thi thể phụ thân khóc lóc nức nở, Đại Thiếu phu nhân đứng một bên không có nửa giọt nước mắt, chỉ là mắng phụ thân, mắt miệng méo mó.
Bà nội nhảy dựng lên, một cái tát rơi trên mặt của nàng: "Hiện tại người đã qua đời, ngươi còn nguyền rủa hắn như vậy, có ý gì? Hắn mặc dù thiên vị Lạc di nương, thế nhưng không có bạc đãi ngươi, ngươi tự mình sờ lương tâm đi ngẫm lại xem!"
Quăng một tát này xong, bà nội chán nản ngã xuống, lên tiếng khóc lớn: "Gia Mậu, con của ta..."
Lòng ta cũng chua xót, mất đi phụ thân mẫu thân, ta có thể cảm nhận được tâm trạng bà nội mất đi nhi tử.
Tang sự phụ thân làm lớn, không chỉ có hòa thượng, còn có đạo sĩ, thuỷ bộ đàn tràng khai bảy ngày bảy đêm.
Trong tăng nhân có vị cao tăng lần trước, ánh mắt hắn nhìn ta, tựa như có thâm ý.
Tim ta tâm bang bang nhảy dựng lên, ta biết rõ, có lẽ ngày ta đoàn tụ phụ thân mẫu thân sẽ không quá lâu. Ta khóc lên, con mắt lần nữa nhìn quan tài màu đen, tình hình sao mà tương tự mấy ngày trước, chỉ là người nằm trong quan tài kia thành một người khác.
Ngày đó ánh nắng tươi sáng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve qua má của ta, khiến ta bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Mở mắt ra, thì nhìn thấy Đại Thiếu phu nhân đứng ở cạnh giường ta.
Ta bình tĩnh nhìn nàng, nàng oán độc nhìn ta.
"Trường Ninh Hầu phủ không cần nghiệt chủng." Nàng nghiến răng nghiến lợi, một đôi lông mày chau chặt chẽ, ánh mắt lạnh như băng.
Ta nở nụ cười, không nghĩ tới đưa ta đi đoàn tụ cha mẹ, lại là nàng.
Một tấm khăn rơi xuống từ trên tay nàng, choàng lên mặt của ta.
Trên cái khăn có một mùi hương kì dị, ta ngửi cảm thấy không thoải mái, quơ loạn tay chân, muốn bỏ khăn kia qua một bên, nhưng bây giờ ta quá nhỏ, không thể bắt lấy khăn tay che kín lỗ mũi ta.
Mùi hương gay mũi khiến ta khó chịu rơi lệ, ta muốn khóc, nhưng lại không khóc nổi, từ từ, ta mất đi tri giác.
"Sinh, sinh..." Bên tai truyền đến tiếng kêu vui mừng, ta vừa mở mắt, thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đó là phụ thân của ta Dung Gia Mậu.
"Tương Nghi, mau đến xem con của chúng ta." Phụ thân ôm ta đưa đến bên cạnh cô gái trẻ tuổi nằm trên giường.
Cuối cùng ta thấy rõ ràng mặt của nàng.
Quả nhiên giống như trong tưởng tượng của ta, dịu dàng hiền lành, mặt mày như vẽ.
Mẫu thân, cuối cùng con gặp được mẹ rồi.
Nụ cười hạnh phúc tràn ra từ khóe miệng, vui vẻ cũng không trụ được nữa.
"Nhìn xem, hắn đang cười." Phụ thân và mẫu thân bu lại, cùng nhau chăm chú nhìn ta.
Bình luận facebook