Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-318
Chương 288-28: Dung thị tam phòng (mười)
Trong phòng một mảnh rối bời, tất cả mọi người đứng trước mặt Dung lão phu nhân, lo lắng trùng trùng, hôm nay cô dâu kính trà, vốn là chuyện vui lớn, lại không nghĩ rằng chuyện vui đột nhiên nghịch chuyển, lại làm Dung lão phu nhân tức giận suy sụp.
Đại phu nói rồi, bệnh này của Dung lão phu nhân là phải nuông chiều, mỗi ngày dùng thuốc quý không quan trọng, điều quan trọng nhất là tâm trạng phải thoải mái, tuyệt đối không thể tức giận. Nếu người là tức giận, suy giảm tới nóng tính, đến lúc đó khí huyết chảy ngược, chỉ chỉ sợ nhất thời khống chế không nổi, buông tay mà đi.
Dung đại phu nhân đứng bên cửa, nhìn người bên trong hò hét loạn lên một mảnh, trong lòng bất an, mình nhất thời không nhịn được muốn cho Dung lão phu nhân ngột ngạt, không có nghĩ tới chọc lớn như vậy. Dung Nhị phu nhân cũng cắn môi đứng đó, nhìn trộm Dung lão phu nhân nằm trên giường, hy vọng bà mau tỉnh lại.
Tương Nghi nhìn thần sắc Dung đại phu nhân, biết rõ trong nội tâm nàng sốt ruột, dù sao chọc tức Dung lão phu nhân cũng không phải chuyện nhỏ. Quan hệ mẹ chồng con dâu không tốt, đúng là như thiên địch, làm cho nàng không thể không kính trọng Dương lão phu nhân dự định trước vì nàng, hóa giải khúc mắc của Dung đại phu nhân, nàng mới có thể chung đụng hòa hợp với Dung đại phu nhân.
"Mẫu thân, mẹ đừng lo lắng, bà nội sẽ tốt lên mà." Tương Nghi đứng ở bên cạnh Dung đại phu nhân, nhẹ nhàng nói một câu, mặt Dung đại phu nhân trầm trầm, không trả lời.
Dù sao cũng là nàng làm sai, hiện tại Dung lão phu nhân thành như vậy, còn không biết Dung đại gia sẽ trách cứ nàng thế nào. Dung đại phu nhân xem xét Dung đại gia đứng bên giường, trong long rất ân hận, chẳng qua nàng chỉ nghĩ trả lời nói cho Dung lão phu nhân, không nghĩ tới Tiểu Sương kia thế nhưng tự mình đứng dậy nói muốn làm thông phòng, chuyện trùng hợp như vậy, nàng làm thế nào cũng trốn không được trách nhiệm này.
"Phu nhân, phu nhân!" Giọng nói vui mừng của Thẩm ma ma khiến tâm thần Dung đại phu nhân và Dung Nhị phu nhân an ổn chút ít, nhấc chân, lặng lẽ nhích tới gần giường, thấy mắt Dung lão phu nhân đã mở ra, nhưng khóe miệng lại lệch nghiêng sang một bên, duỗi tay ra run nhiều lợi hại. Dung lão thái gia nắm chặt tay bà: "Ngươi đừng có gấp, có lời gì từ từ nói."
Dung lão phu nhân dùng sức lặng lẽ mở mắt, đầu nghiêng sang một bên, Dung lão thái gia nhìn thấy trong lòng hơi chua xót, liên tục gật đầu: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không thêm thông phòng." Mặc dù Dung lão phu nhân vừa ngu xuẩn vừa ác, nhưng hai người làm vợ chồng nhiều năm, Dung lão thái gia qua cả đời với bà, đã thành thói quen bà như vậy, huống chi Dung lão thái gia rất thờ phụng tổ huấn Dung gia, căn bản là không nghĩ tới muốn thêm nha đầu thông phòng gì, lúc này thấy Dung lão phu nhân nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, cũng rất khó chịu.
Dung lão phu nhân cố hết sức kéo kéo khóe miệng, phát ra giọng nói mơ hồ, mọi người nghe thật lâu mới nghe rõ, tựa như Dung lão phu nhân đang nói: "Lão gia, ta tin tưởng ngươi."
Dung đại gia và Dung nhị gia thấy mẫu thân còn có thể nói chuyện, cuối cùng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hai người cũng không cam lòng mẫu thân thương yêu Tam đệ, dù sao cũng là mẹ của mình, nếu vợ mình làm mẫu thân tức chết, chắc chắn hai người bọn họ cũng sẽ cùng đeo trên lưng tội danh bất hiếu. Giờ thấy Dung lão phu nhân cuối cùng thở nổi, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, chạy lên trước hiến ân cần: "Mẫu thân, ngài phải tĩnh dưỡng."
Dung lão phu nhân nhắm mắt lại không nhìn hai người bọn họ, trong miệng hàm hàm hồ hồ hô một câu "Lão Tam", Dung lão thái gia quay đầu nhìn lại, xanh cả mặt, Dung tam gia đang trốn ở góc phòng, đưa tay kéo một nha đầu đang trêu ghẹo.
"Nghiệt tử, còn không mau tiến lên đây!" Trên mặt Dung lão thái gia như phủ sương, đã là lúc nào rồi, thế nhưng còn trêu chọc nha hoàn, chẳng lẽ không thể nhưng nghỉ một chút sao!
Dung tam gia nhìn sang: "Mẫu thân tỉnh?" Vội vàng vội vàng đi qua đến, kéo tay Dung lão phu nhân, trong miệng lầu bầu lẩm bẩm: "Mẫu thân, mẹ đừng so đo với những kẻ tâm địa ác độc kia, ngươi nhanh tốt hơn mới phải, Gia Văn vẫn chờ đến thỉnh an bà nội kìa."
Lúc này sắc mặt Dung lão phu nhân mới lộ ra một tia hớn hở, bà dùng hết sức lực kéo kéo khóe miệng, nhưng khóe miệng nghiêng kia lại sai lệch, thực khiến người nhìn kinh hãi không thôi.
Không lâu sau, một bà tử dẫn đại phu xem chẩn cho Dung lão phu nhân đi vào: "Đại phu đến."
Mọi người nhường ra một con đường, đại phu đi đến bên giường chẩn mạch cho Dung lão phu nhân, chân mày cau lại, lo lắng trùng trùng nói với Dung lão thái gia: "Lão hầu gia, bệnh này của quý phu nhân cũng không chịu được kích thích nữa, nếu không ngươi đưa bà đến biệt viện hoặc là điền trang tĩnh dưỡng một thời gian, đừng cho bà quá quan tâm, nếu không bệnh này không tốt được."
Dung lão thái gia nghe gật đầu liên tục: "Đa tạ đại phu chỉ điểm." Trong lòng tính toán, chờ mấy ngày nữa mình phải tự đưa phu nhân đi điền trang thành tây tĩnh dưỡng chút ít, trong phủ này đúng là hơi ồn ào. "Hầu hạ phu nhân cho tốt, phái một người đi điền trang nói, bảo bọn họ thu thập ra một gian phòng, phu nhân muốn chuyển đi tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."
Lão đại phu nhìn một phòng người, nhíu mày: "Trong phòng cần được thông gió hóng mát, các ngươi đứng nhiều người ở chỗ này như vậy, rất bất lợi cho lão phu nhân tĩnh dưỡng thân thể, nhanh đi ra ngoài đi."
Nghe đại phu nói như thế, mọi người vội vàng lui ra ngoài, mới ra khỏi cửa phòng, Dung đại gia nhíu lại lông mày nói với Dung đại phu nhân: "Ngươi là chuẩn bị học con rể ngươi hả? Sao càng lớn càng trẻ lại?"
Dung đại phu nhân không có lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó nghe Dung đại gia oán giận, kinh hoảng trong lòng vẫn không có tản đi như cũ, hôm nay đến tột cùng mình là thế nào, vì cái gì động kinh như vậy nhất định muốn mẹ chồng không thoải mái? Chịu đựng nhiều năm như vậy đều, chưa chắc không thể nhẫn nhịn giờ khắc này? Mình còn bảo Xuân Hoa khuyên Hứa Duẫn Huy không cần hành động theo cảm tình, vì sao mình lỗ mãng như vậy chứ.
Tương Nghi ở một bên thấp giọng nói: "Phụ thân, mẫu thân làm người chính trực lương thiện, tối đa cũng nói hai câu nói mát nhi, tuyệt sẽ không thông đồng Tiểu Sương kia đến cố ý chọc giận bà nội, chẳng qua là trùng hợp mà thôi."
Dung đại gia không nói gì, chỉ bước đi đến đầu kia hành lang, Dung đại phu nhân cảm kích nhìn Tương Nghi một cái, hai người đi theo mấy cước, thì thấy Tiểu Sương quỳ ngoài hành lang bên kia, một đôi mắt khóc đến như quả đào, nước mắt làm ướt nhất một mảnh áo.
"Ngươi đứng lên đi." Trong lời nói Dung đại gia như kẹp lấy hàn băng, nghe có chút kinh người.
Tiểu Sương nhút nhát e lệ đứng lên, cúi đầu đứng ở nơi đó không ngừng nức nở: "Ta xin lỗi phu nhân, bà đối ta rất tốt, nhưng ta cũng thật lòng kính trọng lão gia..."
"Chớ nói nữa." Dung đại gia nổi giận rống một tiếng: "Ngươi về phòng mình trước đi, chờ đợi xử lý."
Tiểu Sương ngẩng mặt lên nhìn Dung đại gia một cái, trên mặt có vẻ mặt cổ quái không nói ra được, khoanh tay trả lời, kéo đôi chân từ từ đi về phía sau về phòng, bóng lưng của nàng nhìn qua hết sức là gầy gò, từ từ bị một mảnh tối tăm của hành lang gấp khúc kia thôn tính.
Trở lại Tình Tuyết Viên, Dung đại gia giận Dung đại phu nhân, một buổi tối không nói một câu với nàng, qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên xuất hiện tình huống này. Dung đại phu nhân biết rõ mình đã làm sai chuyện, trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng, liều mạng ôm lấy cánh tay Dung đại gia, một buổi tối cũng không buông tay, sáng sớm thức dậy, cuối cùng Dung đại gia mở miệng nói một câu với nàng: "Buông tay."
Dung đại phu nhân dán mặt tới: "Phu quân, ngươi nói với ta mấy câu ta sẽ buông tay."
Vẻ mặt Dung đại gia cứng rắn nhìn nhìn Dung đại phu nhân: "Mạn Nương, về sau làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ nhiều chút, đừng có lại hồ đồ rối rắm!"
Dung đại phu nhân thấy Dung đại gia mở miệng nói chuyện, tảng đá trong lòng mới rơi xuống, buông lỏng tay: "Phu quân mau đứng lên, phải đi phủ nha môn rồi."
Dung đại gia choàng xiêm y hô câu với bên ngoài, nha hoàn vội vàng bưng nước vào, Dung đại gia rửa sạch mặt, quay đầu nhìn Dung đại phu nhân dùng tay bám lấy mặt đang nhìn hắn, đầu tóc đen bóng như một mảnh sa tanh vậy choàng trên đầu vai, một đôi mắt sao treo ngược dưới chụp đèn vàng ấm có vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, trong lòng không khỏi mềm mại, đi tới ôm bả vai của nàng đẩy vào trong chăn mỏng bên cạnh: "Mau đi nghỉ ngơi, coi chừng bị lạnh, giờ đã bắt đầu mùa đông, ngươi lại còn tưởng rằng là giữa hè sao?"
Lúc này Dung đại phu nhân mới an tâm, cười nhìn Dung đại gia ra khỏi cửa phòng, híp mắt nghỉ ngơi một hồi, sắc trời lại sáng chút ít, vội vàng đứng dậy đi chủ viện thỉnh an mẹ chồng, vừa mới ra cửa thì thấy Tương Nghi đã đi tới, Dung đại phu nhân cười nói: "Sao không nghỉ ngơi nhiều chút? Thừa Tuyên đâu, tỉnh chưa?"
Tương Nghi thi lễ một cái: "Mẫu thân, Thừa Tuyên còn đang ngủ, Phương tẩu mang hắn theo, con nghĩ nên đến chỗ bà nội thỉnh an, thuận tiện xem xem bà tốt hơn chưa."
"Cùng đi thôi." Dung đại phu nhân gật đầu nhẹ, Tương Nghi bu lại thấp giọng hỏi: "Phụ thân đại nhân... Không sao rồi?"
"Còn có thể có chuyện gì?" Dung đại phu nhân giả bộ thoải mái, chân lướt như bay đi về phía trước, Tương Nghi ngơ ngác nhìn thoáng qua, thầm nghĩ trong lòng mẫu thân đúng là có biện pháp, cứ như vậy giải quyết mọi chuyện.
Dung đại phu nhân đi rất nhanh, trên nửa đường thấy Dung Nhị phu nhân, nhìn nàng tinh thần thủ lĩnh mười phần, hơi tò mò, lôi kéo ống tay áo của nàng: "Muội làm sao? Hôm qua Nhị đệ không có nói muội?"
Trên mặt Dung Nhị phu nhân lộ ra vẻ tươi cười: "Hắn cũng không có nói ta, ngược lại tối hôm qua hắn còn khen ta một hồi, nói ta giúp hắn hả giận rồi!" Đi ở bên cạnh Dung đại phu nhân, bước chân Dung Nhị phu nhân tỏ ra thoải mái: " Nhị gia nhà chúng ta nói, hắn không so được với đại ca, phải chọn môn hộ vì Hầu phủ, khả dù thế nào cũng mạnh hơn Tam đệ, nhưng hết lần này tới lần khác mẫu thân chính là xem Tam đệ như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay!"
"Ngươi ngược lại tốt." Dung đại phu nhân nhếch miệng, kéo Dung Nhị phu nhân đi về trước: "Ta thì bị tội, một buổi tối lo lắng đề phòng cũng không có ngủ ngon!"
" Hôm qua ta ở đại sảnh đã kéo ngươi, là ai khi đó ấm đầu, nhất định phải hùng dũng oai vệ đi làm anh hùng? Còn kéo ta theo!" Dung Nhị phu nhân chạy tới, cười ha ha: "Ngươi đúng là thật thông minh một đời hồ đồ nhất thời, nếu mẹ chồng có cái không hay, chúng ta đều chịu không nổi!"
Dung đại phu nhân lắc đầu: "Làm sao ta biết bà chịu không nổi lời nói như vậy! Lấy trước kia, thân thể mẹ chồng sức khoẻ dồi dào, quả thực có thể đánh chết lão hổ! Đều chỉ có khinh bỉ chúng ta, nào có bị chúng ta chọc tức?"
"Trước kia và hôm nay, khác nhau rất nhiều." Dung Nhị phu nhân ý tứ sâu xa nói một câu, hai chị em dâu thả chậm bước chân nhìn qua đường mòn bên cạnh, có mấy người từ từ đi tới bên này. Trong đó một người mặc xiêm y màu đỏ nhạt, vóc người yểu điệu, khuôn mặt thanh tú, đúng là cô dâu kính trà hôm qua.
"Nàng đây là không muốn đi cùng chúng ta." Dung đại phu nhân thấy bước chân cô dâu kia thật chậm, phảng phất đang ngắm hoa, quay đầu hừ một tiếng, sải bước đi về phía trước: "Chúng ta còn hiếm lạ nàng sao? Đi thôi, sớm đi chủ viện thỉnh an, coi như là xong một việc rồi."
Trong phòng một mảnh rối bời, tất cả mọi người đứng trước mặt Dung lão phu nhân, lo lắng trùng trùng, hôm nay cô dâu kính trà, vốn là chuyện vui lớn, lại không nghĩ rằng chuyện vui đột nhiên nghịch chuyển, lại làm Dung lão phu nhân tức giận suy sụp.
Đại phu nói rồi, bệnh này của Dung lão phu nhân là phải nuông chiều, mỗi ngày dùng thuốc quý không quan trọng, điều quan trọng nhất là tâm trạng phải thoải mái, tuyệt đối không thể tức giận. Nếu người là tức giận, suy giảm tới nóng tính, đến lúc đó khí huyết chảy ngược, chỉ chỉ sợ nhất thời khống chế không nổi, buông tay mà đi.
Dung đại phu nhân đứng bên cửa, nhìn người bên trong hò hét loạn lên một mảnh, trong lòng bất an, mình nhất thời không nhịn được muốn cho Dung lão phu nhân ngột ngạt, không có nghĩ tới chọc lớn như vậy. Dung Nhị phu nhân cũng cắn môi đứng đó, nhìn trộm Dung lão phu nhân nằm trên giường, hy vọng bà mau tỉnh lại.
Tương Nghi nhìn thần sắc Dung đại phu nhân, biết rõ trong nội tâm nàng sốt ruột, dù sao chọc tức Dung lão phu nhân cũng không phải chuyện nhỏ. Quan hệ mẹ chồng con dâu không tốt, đúng là như thiên địch, làm cho nàng không thể không kính trọng Dương lão phu nhân dự định trước vì nàng, hóa giải khúc mắc của Dung đại phu nhân, nàng mới có thể chung đụng hòa hợp với Dung đại phu nhân.
"Mẫu thân, mẹ đừng lo lắng, bà nội sẽ tốt lên mà." Tương Nghi đứng ở bên cạnh Dung đại phu nhân, nhẹ nhàng nói một câu, mặt Dung đại phu nhân trầm trầm, không trả lời.
Dù sao cũng là nàng làm sai, hiện tại Dung lão phu nhân thành như vậy, còn không biết Dung đại gia sẽ trách cứ nàng thế nào. Dung đại phu nhân xem xét Dung đại gia đứng bên giường, trong long rất ân hận, chẳng qua nàng chỉ nghĩ trả lời nói cho Dung lão phu nhân, không nghĩ tới Tiểu Sương kia thế nhưng tự mình đứng dậy nói muốn làm thông phòng, chuyện trùng hợp như vậy, nàng làm thế nào cũng trốn không được trách nhiệm này.
"Phu nhân, phu nhân!" Giọng nói vui mừng của Thẩm ma ma khiến tâm thần Dung đại phu nhân và Dung Nhị phu nhân an ổn chút ít, nhấc chân, lặng lẽ nhích tới gần giường, thấy mắt Dung lão phu nhân đã mở ra, nhưng khóe miệng lại lệch nghiêng sang một bên, duỗi tay ra run nhiều lợi hại. Dung lão thái gia nắm chặt tay bà: "Ngươi đừng có gấp, có lời gì từ từ nói."
Dung lão phu nhân dùng sức lặng lẽ mở mắt, đầu nghiêng sang một bên, Dung lão thái gia nhìn thấy trong lòng hơi chua xót, liên tục gật đầu: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không thêm thông phòng." Mặc dù Dung lão phu nhân vừa ngu xuẩn vừa ác, nhưng hai người làm vợ chồng nhiều năm, Dung lão thái gia qua cả đời với bà, đã thành thói quen bà như vậy, huống chi Dung lão thái gia rất thờ phụng tổ huấn Dung gia, căn bản là không nghĩ tới muốn thêm nha đầu thông phòng gì, lúc này thấy Dung lão phu nhân nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, cũng rất khó chịu.
Dung lão phu nhân cố hết sức kéo kéo khóe miệng, phát ra giọng nói mơ hồ, mọi người nghe thật lâu mới nghe rõ, tựa như Dung lão phu nhân đang nói: "Lão gia, ta tin tưởng ngươi."
Dung đại gia và Dung nhị gia thấy mẫu thân còn có thể nói chuyện, cuối cùng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hai người cũng không cam lòng mẫu thân thương yêu Tam đệ, dù sao cũng là mẹ của mình, nếu vợ mình làm mẫu thân tức chết, chắc chắn hai người bọn họ cũng sẽ cùng đeo trên lưng tội danh bất hiếu. Giờ thấy Dung lão phu nhân cuối cùng thở nổi, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, chạy lên trước hiến ân cần: "Mẫu thân, ngài phải tĩnh dưỡng."
Dung lão phu nhân nhắm mắt lại không nhìn hai người bọn họ, trong miệng hàm hàm hồ hồ hô một câu "Lão Tam", Dung lão thái gia quay đầu nhìn lại, xanh cả mặt, Dung tam gia đang trốn ở góc phòng, đưa tay kéo một nha đầu đang trêu ghẹo.
"Nghiệt tử, còn không mau tiến lên đây!" Trên mặt Dung lão thái gia như phủ sương, đã là lúc nào rồi, thế nhưng còn trêu chọc nha hoàn, chẳng lẽ không thể nhưng nghỉ một chút sao!
Dung tam gia nhìn sang: "Mẫu thân tỉnh?" Vội vàng vội vàng đi qua đến, kéo tay Dung lão phu nhân, trong miệng lầu bầu lẩm bẩm: "Mẫu thân, mẹ đừng so đo với những kẻ tâm địa ác độc kia, ngươi nhanh tốt hơn mới phải, Gia Văn vẫn chờ đến thỉnh an bà nội kìa."
Lúc này sắc mặt Dung lão phu nhân mới lộ ra một tia hớn hở, bà dùng hết sức lực kéo kéo khóe miệng, nhưng khóe miệng nghiêng kia lại sai lệch, thực khiến người nhìn kinh hãi không thôi.
Không lâu sau, một bà tử dẫn đại phu xem chẩn cho Dung lão phu nhân đi vào: "Đại phu đến."
Mọi người nhường ra một con đường, đại phu đi đến bên giường chẩn mạch cho Dung lão phu nhân, chân mày cau lại, lo lắng trùng trùng nói với Dung lão thái gia: "Lão hầu gia, bệnh này của quý phu nhân cũng không chịu được kích thích nữa, nếu không ngươi đưa bà đến biệt viện hoặc là điền trang tĩnh dưỡng một thời gian, đừng cho bà quá quan tâm, nếu không bệnh này không tốt được."
Dung lão thái gia nghe gật đầu liên tục: "Đa tạ đại phu chỉ điểm." Trong lòng tính toán, chờ mấy ngày nữa mình phải tự đưa phu nhân đi điền trang thành tây tĩnh dưỡng chút ít, trong phủ này đúng là hơi ồn ào. "Hầu hạ phu nhân cho tốt, phái một người đi điền trang nói, bảo bọn họ thu thập ra một gian phòng, phu nhân muốn chuyển đi tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."
Lão đại phu nhìn một phòng người, nhíu mày: "Trong phòng cần được thông gió hóng mát, các ngươi đứng nhiều người ở chỗ này như vậy, rất bất lợi cho lão phu nhân tĩnh dưỡng thân thể, nhanh đi ra ngoài đi."
Nghe đại phu nói như thế, mọi người vội vàng lui ra ngoài, mới ra khỏi cửa phòng, Dung đại gia nhíu lại lông mày nói với Dung đại phu nhân: "Ngươi là chuẩn bị học con rể ngươi hả? Sao càng lớn càng trẻ lại?"
Dung đại phu nhân không có lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó nghe Dung đại gia oán giận, kinh hoảng trong lòng vẫn không có tản đi như cũ, hôm nay đến tột cùng mình là thế nào, vì cái gì động kinh như vậy nhất định muốn mẹ chồng không thoải mái? Chịu đựng nhiều năm như vậy đều, chưa chắc không thể nhẫn nhịn giờ khắc này? Mình còn bảo Xuân Hoa khuyên Hứa Duẫn Huy không cần hành động theo cảm tình, vì sao mình lỗ mãng như vậy chứ.
Tương Nghi ở một bên thấp giọng nói: "Phụ thân, mẫu thân làm người chính trực lương thiện, tối đa cũng nói hai câu nói mát nhi, tuyệt sẽ không thông đồng Tiểu Sương kia đến cố ý chọc giận bà nội, chẳng qua là trùng hợp mà thôi."
Dung đại gia không nói gì, chỉ bước đi đến đầu kia hành lang, Dung đại phu nhân cảm kích nhìn Tương Nghi một cái, hai người đi theo mấy cước, thì thấy Tiểu Sương quỳ ngoài hành lang bên kia, một đôi mắt khóc đến như quả đào, nước mắt làm ướt nhất một mảnh áo.
"Ngươi đứng lên đi." Trong lời nói Dung đại gia như kẹp lấy hàn băng, nghe có chút kinh người.
Tiểu Sương nhút nhát e lệ đứng lên, cúi đầu đứng ở nơi đó không ngừng nức nở: "Ta xin lỗi phu nhân, bà đối ta rất tốt, nhưng ta cũng thật lòng kính trọng lão gia..."
"Chớ nói nữa." Dung đại gia nổi giận rống một tiếng: "Ngươi về phòng mình trước đi, chờ đợi xử lý."
Tiểu Sương ngẩng mặt lên nhìn Dung đại gia một cái, trên mặt có vẻ mặt cổ quái không nói ra được, khoanh tay trả lời, kéo đôi chân từ từ đi về phía sau về phòng, bóng lưng của nàng nhìn qua hết sức là gầy gò, từ từ bị một mảnh tối tăm của hành lang gấp khúc kia thôn tính.
Trở lại Tình Tuyết Viên, Dung đại gia giận Dung đại phu nhân, một buổi tối không nói một câu với nàng, qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên xuất hiện tình huống này. Dung đại phu nhân biết rõ mình đã làm sai chuyện, trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng, liều mạng ôm lấy cánh tay Dung đại gia, một buổi tối cũng không buông tay, sáng sớm thức dậy, cuối cùng Dung đại gia mở miệng nói một câu với nàng: "Buông tay."
Dung đại phu nhân dán mặt tới: "Phu quân, ngươi nói với ta mấy câu ta sẽ buông tay."
Vẻ mặt Dung đại gia cứng rắn nhìn nhìn Dung đại phu nhân: "Mạn Nương, về sau làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ nhiều chút, đừng có lại hồ đồ rối rắm!"
Dung đại phu nhân thấy Dung đại gia mở miệng nói chuyện, tảng đá trong lòng mới rơi xuống, buông lỏng tay: "Phu quân mau đứng lên, phải đi phủ nha môn rồi."
Dung đại gia choàng xiêm y hô câu với bên ngoài, nha hoàn vội vàng bưng nước vào, Dung đại gia rửa sạch mặt, quay đầu nhìn Dung đại phu nhân dùng tay bám lấy mặt đang nhìn hắn, đầu tóc đen bóng như một mảnh sa tanh vậy choàng trên đầu vai, một đôi mắt sao treo ngược dưới chụp đèn vàng ấm có vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, trong lòng không khỏi mềm mại, đi tới ôm bả vai của nàng đẩy vào trong chăn mỏng bên cạnh: "Mau đi nghỉ ngơi, coi chừng bị lạnh, giờ đã bắt đầu mùa đông, ngươi lại còn tưởng rằng là giữa hè sao?"
Lúc này Dung đại phu nhân mới an tâm, cười nhìn Dung đại gia ra khỏi cửa phòng, híp mắt nghỉ ngơi một hồi, sắc trời lại sáng chút ít, vội vàng đứng dậy đi chủ viện thỉnh an mẹ chồng, vừa mới ra cửa thì thấy Tương Nghi đã đi tới, Dung đại phu nhân cười nói: "Sao không nghỉ ngơi nhiều chút? Thừa Tuyên đâu, tỉnh chưa?"
Tương Nghi thi lễ một cái: "Mẫu thân, Thừa Tuyên còn đang ngủ, Phương tẩu mang hắn theo, con nghĩ nên đến chỗ bà nội thỉnh an, thuận tiện xem xem bà tốt hơn chưa."
"Cùng đi thôi." Dung đại phu nhân gật đầu nhẹ, Tương Nghi bu lại thấp giọng hỏi: "Phụ thân đại nhân... Không sao rồi?"
"Còn có thể có chuyện gì?" Dung đại phu nhân giả bộ thoải mái, chân lướt như bay đi về phía trước, Tương Nghi ngơ ngác nhìn thoáng qua, thầm nghĩ trong lòng mẫu thân đúng là có biện pháp, cứ như vậy giải quyết mọi chuyện.
Dung đại phu nhân đi rất nhanh, trên nửa đường thấy Dung Nhị phu nhân, nhìn nàng tinh thần thủ lĩnh mười phần, hơi tò mò, lôi kéo ống tay áo của nàng: "Muội làm sao? Hôm qua Nhị đệ không có nói muội?"
Trên mặt Dung Nhị phu nhân lộ ra vẻ tươi cười: "Hắn cũng không có nói ta, ngược lại tối hôm qua hắn còn khen ta một hồi, nói ta giúp hắn hả giận rồi!" Đi ở bên cạnh Dung đại phu nhân, bước chân Dung Nhị phu nhân tỏ ra thoải mái: " Nhị gia nhà chúng ta nói, hắn không so được với đại ca, phải chọn môn hộ vì Hầu phủ, khả dù thế nào cũng mạnh hơn Tam đệ, nhưng hết lần này tới lần khác mẫu thân chính là xem Tam đệ như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay!"
"Ngươi ngược lại tốt." Dung đại phu nhân nhếch miệng, kéo Dung Nhị phu nhân đi về trước: "Ta thì bị tội, một buổi tối lo lắng đề phòng cũng không có ngủ ngon!"
" Hôm qua ta ở đại sảnh đã kéo ngươi, là ai khi đó ấm đầu, nhất định phải hùng dũng oai vệ đi làm anh hùng? Còn kéo ta theo!" Dung Nhị phu nhân chạy tới, cười ha ha: "Ngươi đúng là thật thông minh một đời hồ đồ nhất thời, nếu mẹ chồng có cái không hay, chúng ta đều chịu không nổi!"
Dung đại phu nhân lắc đầu: "Làm sao ta biết bà chịu không nổi lời nói như vậy! Lấy trước kia, thân thể mẹ chồng sức khoẻ dồi dào, quả thực có thể đánh chết lão hổ! Đều chỉ có khinh bỉ chúng ta, nào có bị chúng ta chọc tức?"
"Trước kia và hôm nay, khác nhau rất nhiều." Dung Nhị phu nhân ý tứ sâu xa nói một câu, hai chị em dâu thả chậm bước chân nhìn qua đường mòn bên cạnh, có mấy người từ từ đi tới bên này. Trong đó một người mặc xiêm y màu đỏ nhạt, vóc người yểu điệu, khuôn mặt thanh tú, đúng là cô dâu kính trà hôm qua.
"Nàng đây là không muốn đi cùng chúng ta." Dung đại phu nhân thấy bước chân cô dâu kia thật chậm, phảng phất đang ngắm hoa, quay đầu hừ một tiếng, sải bước đi về phía trước: "Chúng ta còn hiếm lạ nàng sao? Đi thôi, sớm đi chủ viện thỉnh an, coi như là xong một việc rồi."