Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-65
Chương 62: Trở về Lạc Phủ lại tranh chấp
Cửa Lạc Phủ mở ra, hai người gác cửa thấy xe ngựa ngừng lại, đưa cổ ra nhìn: "Ồ, biểu thiếu gia Dương gia tới!" Hai người chỉ nhìn thấy Bảo Trụ, lại bỏ quên Tương Nghi phía sau hắn: "Biểu thiếu gia, hôm nay qua Lạc Phủ chơi ?"
Bảo Trụ không trả lời hắn, chắp tay sau lưng, dung dáng vẻ tiểu đại nhân, sau lưng là mấy nha hoàn bà tử Dương phủ thay Tương Nghi ôm đồ đi theo vào trong, Tương Nghi và Liên Kiều đi cuối cùng.
"Hóa ra là Đại tiểu thư trở lại." Một người gác cửa lười biếng nói: "Đã lâu không gặp Đại tiểu thư."
Tương Nghi nhìn hắn, thoáng gật đầu một cái, sải bước qua ngưỡng cửa. Một mảnh lá cây bỗng nhiên từ trên đầu rơi xuống, đúng lúc rơi vào trên giày của nàng. Tương Nghi nhìn mảnh nhỏ lá cây kia, tâm trạng trong nháy mắt chìm xuống. Đi trong vườn Dương phủ, cả người buông lỏng rất nhiều, nhìn trời xanh mây trắng kia phá lệ đẹp mắt, hít một hơi đều là hương thơm, nhưng bây giờ mình mới vào nhà, đã cảm thấy toàn thân cũng không nhanh nhẹn rồi.
Bảo Trụ ở phía trước ngừng lại, quay đầu nhìn Tương Nghi: "Tương Nghi, muội đi quá chậm."
Tương Nghi miễn cưỡng cười một tiếng, chạy lên mấy bước, đi theo Bảo Trụ: "Muội không thể so với Bảo Trụ ca ca có luyện Võ, sao có thể theo kịp huynh."
Bảo Trụ sờ đầu một cái: "Vậy huynh đi chậm một chút."
Thanh Mai ở cửa đại sảnh thấy Bảo Trụ và Tương Nghi tới, ân cần vén rèm cửa lên: "Biểu thiếu gia, Đại tiểu thư." Mấy viên mặt rỗ trên mặt nàng màu sắc rất đậm, dính ở trên gương mặt cháy vàng, càng giống như hạt vừng.
Lạc lão phu nhân ngồi ở trên chủ vị, đôi mắt hài lòng đánh giá Tương Nghi và Bảo Trụ đi tới, cháu gái lớn này đúng là có mấy phần bản lãnh, lại để cho cháu ngoại đưa nàng về, vốn là muốn bám víu thiếu gia Dung gia Giang Lăng, giờ nhìn lại nếu có thể đưa Nghi Nha Đầu vào Dương phủ, thật đúng là được, thân càng thêm thân.
Lúc trước nghe ý tứ Dương lão phu nhân, thấy lão đại có triển vọng làm Huyện lệnh, trở lại nói với Lạc Đại lão gia, mẹ con hai người đều rất cao hứng, Lạc lão phu nhân cảnh cáo hắn: "Chớ coi thường Tương Nghi, sau này còn nhiều chỗ tới nàng."
Lạc Đại lão gia hiểu hết ý tứ trong lời này, hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ là Nghi Nha Đầu thay ta nói?"
"Ta đoán là vậy." Lạc lão phu nhân gật đầu một cái: “Nếu không tại sao Dương lão phu nhân đồng ý sảng khoái như vậy?"
"Chuyện này..." Lạc Đại lão gia cãi chày cãi cối: "Cũng chỉ là nàng ở Dương phủ nịnh nọt Dương lão phu nhân một thời gian thôi, nếu Ngọc nhi có thể đi Dương phủ ở một trận, cũng có thể dụ Dương lão phu nhân vui vẻ."
Lạc lão phu nhân nhìn một chút Lạc Đại lão gia, khoát tay một cái: "Ngươi đi đi."
Lão đại cứ thiên vị như vậy, tất cả tâm tư đều chỉ đặt trên người hai đứa con sinh đôi của Cao thị, hắn cũng không suy nghĩ một chút vợ hắn có xuất thân gì, Cao gia phố Đông Lạc Dương, sao có thể so với Tiền gia Hoa Dương? Nghi Nha Đầu và Ngọc nha đầu, hai người đứng cùng một nơi, dù là dung mạo hay lại là vẻ mặt khí độ, dù thế nào Nghi Nha Đầu thắng được Ngọc nha đầu mấy phần, căn cơ thế gia đại tộc toát ra từ trong xương tủy, dù thế nào cũng không tệ.
Giờ nhìn Nghi Nha Đầu và Bảo Trụ đứng ở một nơi, hai người giống như một đôi Kim đồng Ngọc nữ. Lạc lão phu nhân rất vui vẻ, để Quá ma ma nhận lấy cái hộp trong tay Ngọc Trúc: "Dương lão phu nhân thật là khách khí quá."
Lạc Tam phu nhân ngồi một bên toét miệng nói: "Còn không phải sao, Tương Nghi ở Dương phủ lâu như vậy, không thể không tốn ít bạc, còn đưa nhiều đồ như vậy, Dương lão phu nhân thật là quá khách khí." Nàng phồng miệng lên hí mắt nhìn Tương Nghi một chút, thấy y phục trên người nàng mới tinh, ghen tỵ không dứt, thật chỉ mong Phồn Nhi của mình mau mau lớn lên, đến lúc đó cũng được Dương lão phu nhân coi trọng, có thể đi Dương phủ nịnh nọt nịnh nọt.
Lạc Nhị Phu nhân mang theo mấy nhi nữ ngồi ở đó, tâm tình rất phức tạp, nàng rất mong Lạc Tương Quần cũng có thể có có phúc như Tương Nghi, nhưng Lạc Tương Quần sống không dễ nhìn thế nào—— cho dù nàng là mẹ ruột Lạc Tương Quần, nàng không thừa nhận cũng không được, Lạc Tương Quần đứng bên cạnh Tương Nghi, trong nháy mắt không biết biến chỗ nào [ý là hào quanh Nghi tỷ quá mạnh, che luôn LTQ], chỗ nào có Lạc Tương Nghi, Quần Nhi của mình không cần đi tham gia náo nhiệt.
Người sang tự biết mình, mình không giống Tam đệ muội, một lòng muốn đẩy Lạc Tương Phồn ra. Nàng cho là Lạc Tương Phồn nhận ra mấy chữ thì có gì đặc biệt hơn người? Nữ nhi mỗi nhà, không phải là có dung mạo có hiền huệ là đủ rồi sao ? Lạc Nhị Phu nhân nắm tay Lạc Tương Quần, chẳng qua là khẽ cười: "Còn không phải Tương Nghi nhu thuận, được Dương lão phu nhân coi trọng? Nếu là đổi thành người khác, dĩ nhiên là tuyệt đối không thể."
Dưới tình huống Lạc Đại phu nhân không mặt, Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân luôn là ngoài sáng trong tối châm chích đối phương mấy câu, nếu ngày nào không nói, giống như có chuyện không có làm. Nhưng nếu Lạc Đại phu nhân có mặt, hai người lập tức hóa địch thành bạn, cùng chung mối thù đối phó nàng.
Ai bảo Lạc Đại phu nhân vênh váo nghênh ngang như vậy, nhà mẹ có bạc rất đáng gờm ? Lạc Nhị Phu nhân cảm thấy xuất thân của mình đủ tốt, cha ít nhất là tiểu quan bát phẩm, đâu phải bất nhập lưu thương nhân kia có thể có thể so sánh, mà Lạc Tam phu nhân lại cho là, tài khí mạnh hơn tài lực, nàng xem thường mấy đồng tiền dơ bẩn đó.
Lạc Tam phu nhân nghe Nhị tẩu nói, rõ ràng là nói Phồn Nhi nhà mình kém Tương Nghi, mặt tròn nhỏ nhắn giận đến đỏ bừng, mới vừa chuẩn bị nói chuyện, nghe đại sảnh truyền đến một loạt tiếng bước chân, màn cửa vang lên, Lạc Đại phu nhân mặc xiêm y màu đỏ cất bước đi vào: "Ai da, cuối cùng biết về rồi hả?"
Tương Nghi đứng ở đó, hơi hơi cúi đầu: "Mẫu thân mạnh khỏe."
Lạc Đại phu nhân đi tới bên người Tương Nghi, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một phen, bên khóe miệng nổi lên tươi cười: " Còn là Dương gia Tam thiếu gia đưa ngươi về, Tương Nghi, mặt mũi của ngươi thật là lớn."
Tương Nghi không có lên tiếng, chẳng qua là đứng ở đó lẳng lặng nhìn nàng, Lạc Đại phu nhân không nhìn được nhất là Tương Nghi dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, giống như nàng là một người không đánh ngó tới. Nàng sờ bụng một cái, hầm hừ nói: "Lạc Tương Nghi, ngươi đến Dương phủ ở ít ngày, to gan lớn mật rồi hả? Lại không trả lời ta ?"
"Không biết mẫu thân muốn nghe Tương Nghi trả lời nói cái gì?" Tương Nghi nhìn Lạc Đại phu nhân, bụng của nàng đã nổi lên, giống như trái dưa hấu, Linh Lung đỡ nàng đứng đó, nhìn qua thân mình béo hơn lúc đầu không ít.
"Ngươi nghĩ coi ?" Trên mặt Lạc Đại phu nhân lộ ra mấy phần mong mỏi: "Thế nào câu được Dương Tam thiếu gia?"
Mặt Lạc lão phu nhân biến sắc, lớn tiếng mắng: "Lão đại tức phụ, ngươi không biết giữ mồn giữ miệng, có dáng vẻ của người làm mẹ không? Còn không mau mau ngồi xuống?"
Bảo Trụ mắt liếc nhìn Lạc Đại phu nhân, tức giận nói: "Mợ, ngươi đến Lạc Phủ như vậy mấy năm, tại sao vẫn còn ăn nói thô bỉ như vậy?"
Mặt Lạc Đại phu nhân đỏ lên trong nháy mắt, che ngực thở hổn hển, nàng không dám đắc tội Dương gia, thở hổn hển mấy tức giận không thể làm gì đành mang Lạc Tương Ngọc Lạc Tương Hồn ngồi vào một bên, trên mặt như hạ xuống sương lạnh, từ trên xuống dưới đánh giá Tương Nghi.
Quần áo mới, đồ trang sức mới, tại sao Dương lão phu nhân kia lại coi trọng Lạc Tương Nghi này như vậy! ; Lạc Đại phu nhân chỉ cảm thấy giận dỗi trong lòng, Ngọc nhi của mình có chỗ nào không tốt? Dương lão phu nhân nhìn không thuận mắt, ngay cả Đại thiếu gia Dung gian kia nhìn nàng không thuận mắt, lần trước đi theo Lạc lão phu nhân thăm bệnh, còn bị rầy mấy câu, Ngọc nhi trở lại vừa nhắc đến chuyện kia, nước mắt lập tức rơi xuống, mình dỗ thật lâu mới dỗ xong nàng.
Bảo Trụ thi lễ với Lạc lão phu nhân một cái: "Bà ngoại, tổ mẫu ta muốn ta đưa Tương Nghi muội muội về phủ, thuận tiện để cho ta mang một câu." Những lời này Dương lão phu nhân cũng không nói qua, nhưng Bảo Trụ cảm thấy chắc chắn bọn họ sẽ không đi chứng thật với tổ mẫu: "Tổ mẫu ta nói, Tương Nghi là một người số khổ, xin người trong phủ yêu quý nàng nhiều hơn. Lần này Dương phủ sắm thêm không ít thứ cho Tương Nghi, tuyệt không thể có người lại đoạt đi những thứ tốt hơn một chút này."
Vừa nói, vừa đưa ánh mắt nhìn Lạc Đại phu nhân, lần trước không phải là nàng làm hư áo choàng Sỉ La Ni của Tương Nghi? Lần này không nên lại làm ra chuyện kia mới phải. Bảo Trụ nhìn chăm chú Lạc Đại phu nhân, nhìn đến mức toàn thân nàng run lên: "Dương Tam thiếu gia, ngươi nhìn ta làm chi?"
Bảo Trụ vẫn còn tánh tình trẻ con, lớn tiếng nói: "Ta đương nhiên là muốn mợ đồng ý, không đi chỗ Tương Nghi làm loạn."
Một tay Lạc Đại phu nhân không được ôm ngực, oán hận nói: "Cao gia chúng ta thứ gì không có ? Còn đi mơ ước chút đồ vật kia của nàng hay sao?"
"Như vậy thì không thể tốt hơn nữa." Bảo Trụ ôm xuống quyền: "Mợ, Bảo Trụ nói chuyện đường đột, chỉ sợ khiến mợ mất hứng, xin mợ thứ lỗi."
Lạc lão phu nhân thấy Bảo Trụ nói chuyện lễ độ có tiết, trong lòng cao hứng: "Năm nay Bảo Trụ càng hiểu chuyện hơn năm trước."
Lạc Tương Ngọc liếc nhìn Tương Nghi, thấy nàng mặc mang đổi mới hoàn toàn, trên cổ còn đeo một chuỗi ngọc, thấy hơi thèm, đưa tay chỉ Tương Nghi: "Mẫu thân, con muốn chuỗi ngọc đó của Lạc Tương Nghi."
Giọng nói của nàng hơi vang dội, người trong đại sảnh nhìn sang bên này, Lạc Tam phu nhân che miệng cười nói: "Cao gia cái gì cũng có, chẳng qua là chưa thấy chuỗi ngọc bao giờ."
Lạc Nhị Phu nhân vội vàng phụ họa: "Chuỗi ngọc như vậy còn chưa gặp, quý một chút, chỉ sợ cũng không mua nổi."
Lạc Đại phu nhân choáng váng đầu một trận, đưa tay ôm bụng: "Mẫu thân, con dâu không thoải mái, xin cáo lui trước."
Lạc lão phu nhân phất phất tay: "Ta đã sớm nói, ngươi có thai, ít hơn đi ra ngoài đi đi lại lại, ngươi không tin, hết lần này tới lần khác chạy loạn khắp nơi, bây giờ cũng có thai bảy tháng, hẳn là càng yêu quý. Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi, thân thể quan trọng hơn! Ngọc nhi và Hồn nhi đến phòng khách trò chuyện cùng ta đi."
Chờ Lạc Đại phu nhân vừa đi, Lạc Tương Ngọc lại náo lên: "Tổ mẫu, chuỗi ngọc trên cổ Lạc Tương Nghi đẹp mắt, con cũng muốn một cái."
"Bảo mẹ của ngươi mua cho ngươi một cái là được." Lạc lão phu nhân nhìn chằm chằm chuỗi ngọc đó một hồi, trong lòng buồn bực, Dương lão phu nhân là nhiều tiền đến không có chỗ xài rồi hả? Chuỗi ngọc này, chắc cũng mấy trăm lạng bạc ròng đó, bà ta lại chịu chi như vậy? Ai, người là phải có bạc trong tay mới tốt, muốn xài thế nào thì xài thế ấy!
Cửa Lạc Phủ mở ra, hai người gác cửa thấy xe ngựa ngừng lại, đưa cổ ra nhìn: "Ồ, biểu thiếu gia Dương gia tới!" Hai người chỉ nhìn thấy Bảo Trụ, lại bỏ quên Tương Nghi phía sau hắn: "Biểu thiếu gia, hôm nay qua Lạc Phủ chơi ?"
Bảo Trụ không trả lời hắn, chắp tay sau lưng, dung dáng vẻ tiểu đại nhân, sau lưng là mấy nha hoàn bà tử Dương phủ thay Tương Nghi ôm đồ đi theo vào trong, Tương Nghi và Liên Kiều đi cuối cùng.
"Hóa ra là Đại tiểu thư trở lại." Một người gác cửa lười biếng nói: "Đã lâu không gặp Đại tiểu thư."
Tương Nghi nhìn hắn, thoáng gật đầu một cái, sải bước qua ngưỡng cửa. Một mảnh lá cây bỗng nhiên từ trên đầu rơi xuống, đúng lúc rơi vào trên giày của nàng. Tương Nghi nhìn mảnh nhỏ lá cây kia, tâm trạng trong nháy mắt chìm xuống. Đi trong vườn Dương phủ, cả người buông lỏng rất nhiều, nhìn trời xanh mây trắng kia phá lệ đẹp mắt, hít một hơi đều là hương thơm, nhưng bây giờ mình mới vào nhà, đã cảm thấy toàn thân cũng không nhanh nhẹn rồi.
Bảo Trụ ở phía trước ngừng lại, quay đầu nhìn Tương Nghi: "Tương Nghi, muội đi quá chậm."
Tương Nghi miễn cưỡng cười một tiếng, chạy lên mấy bước, đi theo Bảo Trụ: "Muội không thể so với Bảo Trụ ca ca có luyện Võ, sao có thể theo kịp huynh."
Bảo Trụ sờ đầu một cái: "Vậy huynh đi chậm một chút."
Thanh Mai ở cửa đại sảnh thấy Bảo Trụ và Tương Nghi tới, ân cần vén rèm cửa lên: "Biểu thiếu gia, Đại tiểu thư." Mấy viên mặt rỗ trên mặt nàng màu sắc rất đậm, dính ở trên gương mặt cháy vàng, càng giống như hạt vừng.
Lạc lão phu nhân ngồi ở trên chủ vị, đôi mắt hài lòng đánh giá Tương Nghi và Bảo Trụ đi tới, cháu gái lớn này đúng là có mấy phần bản lãnh, lại để cho cháu ngoại đưa nàng về, vốn là muốn bám víu thiếu gia Dung gia Giang Lăng, giờ nhìn lại nếu có thể đưa Nghi Nha Đầu vào Dương phủ, thật đúng là được, thân càng thêm thân.
Lúc trước nghe ý tứ Dương lão phu nhân, thấy lão đại có triển vọng làm Huyện lệnh, trở lại nói với Lạc Đại lão gia, mẹ con hai người đều rất cao hứng, Lạc lão phu nhân cảnh cáo hắn: "Chớ coi thường Tương Nghi, sau này còn nhiều chỗ tới nàng."
Lạc Đại lão gia hiểu hết ý tứ trong lời này, hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ là Nghi Nha Đầu thay ta nói?"
"Ta đoán là vậy." Lạc lão phu nhân gật đầu một cái: “Nếu không tại sao Dương lão phu nhân đồng ý sảng khoái như vậy?"
"Chuyện này..." Lạc Đại lão gia cãi chày cãi cối: "Cũng chỉ là nàng ở Dương phủ nịnh nọt Dương lão phu nhân một thời gian thôi, nếu Ngọc nhi có thể đi Dương phủ ở một trận, cũng có thể dụ Dương lão phu nhân vui vẻ."
Lạc lão phu nhân nhìn một chút Lạc Đại lão gia, khoát tay một cái: "Ngươi đi đi."
Lão đại cứ thiên vị như vậy, tất cả tâm tư đều chỉ đặt trên người hai đứa con sinh đôi của Cao thị, hắn cũng không suy nghĩ một chút vợ hắn có xuất thân gì, Cao gia phố Đông Lạc Dương, sao có thể so với Tiền gia Hoa Dương? Nghi Nha Đầu và Ngọc nha đầu, hai người đứng cùng một nơi, dù là dung mạo hay lại là vẻ mặt khí độ, dù thế nào Nghi Nha Đầu thắng được Ngọc nha đầu mấy phần, căn cơ thế gia đại tộc toát ra từ trong xương tủy, dù thế nào cũng không tệ.
Giờ nhìn Nghi Nha Đầu và Bảo Trụ đứng ở một nơi, hai người giống như một đôi Kim đồng Ngọc nữ. Lạc lão phu nhân rất vui vẻ, để Quá ma ma nhận lấy cái hộp trong tay Ngọc Trúc: "Dương lão phu nhân thật là khách khí quá."
Lạc Tam phu nhân ngồi một bên toét miệng nói: "Còn không phải sao, Tương Nghi ở Dương phủ lâu như vậy, không thể không tốn ít bạc, còn đưa nhiều đồ như vậy, Dương lão phu nhân thật là quá khách khí." Nàng phồng miệng lên hí mắt nhìn Tương Nghi một chút, thấy y phục trên người nàng mới tinh, ghen tỵ không dứt, thật chỉ mong Phồn Nhi của mình mau mau lớn lên, đến lúc đó cũng được Dương lão phu nhân coi trọng, có thể đi Dương phủ nịnh nọt nịnh nọt.
Lạc Nhị Phu nhân mang theo mấy nhi nữ ngồi ở đó, tâm tình rất phức tạp, nàng rất mong Lạc Tương Quần cũng có thể có có phúc như Tương Nghi, nhưng Lạc Tương Quần sống không dễ nhìn thế nào—— cho dù nàng là mẹ ruột Lạc Tương Quần, nàng không thừa nhận cũng không được, Lạc Tương Quần đứng bên cạnh Tương Nghi, trong nháy mắt không biết biến chỗ nào [ý là hào quanh Nghi tỷ quá mạnh, che luôn LTQ], chỗ nào có Lạc Tương Nghi, Quần Nhi của mình không cần đi tham gia náo nhiệt.
Người sang tự biết mình, mình không giống Tam đệ muội, một lòng muốn đẩy Lạc Tương Phồn ra. Nàng cho là Lạc Tương Phồn nhận ra mấy chữ thì có gì đặc biệt hơn người? Nữ nhi mỗi nhà, không phải là có dung mạo có hiền huệ là đủ rồi sao ? Lạc Nhị Phu nhân nắm tay Lạc Tương Quần, chẳng qua là khẽ cười: "Còn không phải Tương Nghi nhu thuận, được Dương lão phu nhân coi trọng? Nếu là đổi thành người khác, dĩ nhiên là tuyệt đối không thể."
Dưới tình huống Lạc Đại phu nhân không mặt, Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân luôn là ngoài sáng trong tối châm chích đối phương mấy câu, nếu ngày nào không nói, giống như có chuyện không có làm. Nhưng nếu Lạc Đại phu nhân có mặt, hai người lập tức hóa địch thành bạn, cùng chung mối thù đối phó nàng.
Ai bảo Lạc Đại phu nhân vênh váo nghênh ngang như vậy, nhà mẹ có bạc rất đáng gờm ? Lạc Nhị Phu nhân cảm thấy xuất thân của mình đủ tốt, cha ít nhất là tiểu quan bát phẩm, đâu phải bất nhập lưu thương nhân kia có thể có thể so sánh, mà Lạc Tam phu nhân lại cho là, tài khí mạnh hơn tài lực, nàng xem thường mấy đồng tiền dơ bẩn đó.
Lạc Tam phu nhân nghe Nhị tẩu nói, rõ ràng là nói Phồn Nhi nhà mình kém Tương Nghi, mặt tròn nhỏ nhắn giận đến đỏ bừng, mới vừa chuẩn bị nói chuyện, nghe đại sảnh truyền đến một loạt tiếng bước chân, màn cửa vang lên, Lạc Đại phu nhân mặc xiêm y màu đỏ cất bước đi vào: "Ai da, cuối cùng biết về rồi hả?"
Tương Nghi đứng ở đó, hơi hơi cúi đầu: "Mẫu thân mạnh khỏe."
Lạc Đại phu nhân đi tới bên người Tương Nghi, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một phen, bên khóe miệng nổi lên tươi cười: " Còn là Dương gia Tam thiếu gia đưa ngươi về, Tương Nghi, mặt mũi của ngươi thật là lớn."
Tương Nghi không có lên tiếng, chẳng qua là đứng ở đó lẳng lặng nhìn nàng, Lạc Đại phu nhân không nhìn được nhất là Tương Nghi dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, giống như nàng là một người không đánh ngó tới. Nàng sờ bụng một cái, hầm hừ nói: "Lạc Tương Nghi, ngươi đến Dương phủ ở ít ngày, to gan lớn mật rồi hả? Lại không trả lời ta ?"
"Không biết mẫu thân muốn nghe Tương Nghi trả lời nói cái gì?" Tương Nghi nhìn Lạc Đại phu nhân, bụng của nàng đã nổi lên, giống như trái dưa hấu, Linh Lung đỡ nàng đứng đó, nhìn qua thân mình béo hơn lúc đầu không ít.
"Ngươi nghĩ coi ?" Trên mặt Lạc Đại phu nhân lộ ra mấy phần mong mỏi: "Thế nào câu được Dương Tam thiếu gia?"
Mặt Lạc lão phu nhân biến sắc, lớn tiếng mắng: "Lão đại tức phụ, ngươi không biết giữ mồn giữ miệng, có dáng vẻ của người làm mẹ không? Còn không mau mau ngồi xuống?"
Bảo Trụ mắt liếc nhìn Lạc Đại phu nhân, tức giận nói: "Mợ, ngươi đến Lạc Phủ như vậy mấy năm, tại sao vẫn còn ăn nói thô bỉ như vậy?"
Mặt Lạc Đại phu nhân đỏ lên trong nháy mắt, che ngực thở hổn hển, nàng không dám đắc tội Dương gia, thở hổn hển mấy tức giận không thể làm gì đành mang Lạc Tương Ngọc Lạc Tương Hồn ngồi vào một bên, trên mặt như hạ xuống sương lạnh, từ trên xuống dưới đánh giá Tương Nghi.
Quần áo mới, đồ trang sức mới, tại sao Dương lão phu nhân kia lại coi trọng Lạc Tương Nghi này như vậy! ; Lạc Đại phu nhân chỉ cảm thấy giận dỗi trong lòng, Ngọc nhi của mình có chỗ nào không tốt? Dương lão phu nhân nhìn không thuận mắt, ngay cả Đại thiếu gia Dung gian kia nhìn nàng không thuận mắt, lần trước đi theo Lạc lão phu nhân thăm bệnh, còn bị rầy mấy câu, Ngọc nhi trở lại vừa nhắc đến chuyện kia, nước mắt lập tức rơi xuống, mình dỗ thật lâu mới dỗ xong nàng.
Bảo Trụ thi lễ với Lạc lão phu nhân một cái: "Bà ngoại, tổ mẫu ta muốn ta đưa Tương Nghi muội muội về phủ, thuận tiện để cho ta mang một câu." Những lời này Dương lão phu nhân cũng không nói qua, nhưng Bảo Trụ cảm thấy chắc chắn bọn họ sẽ không đi chứng thật với tổ mẫu: "Tổ mẫu ta nói, Tương Nghi là một người số khổ, xin người trong phủ yêu quý nàng nhiều hơn. Lần này Dương phủ sắm thêm không ít thứ cho Tương Nghi, tuyệt không thể có người lại đoạt đi những thứ tốt hơn một chút này."
Vừa nói, vừa đưa ánh mắt nhìn Lạc Đại phu nhân, lần trước không phải là nàng làm hư áo choàng Sỉ La Ni của Tương Nghi? Lần này không nên lại làm ra chuyện kia mới phải. Bảo Trụ nhìn chăm chú Lạc Đại phu nhân, nhìn đến mức toàn thân nàng run lên: "Dương Tam thiếu gia, ngươi nhìn ta làm chi?"
Bảo Trụ vẫn còn tánh tình trẻ con, lớn tiếng nói: "Ta đương nhiên là muốn mợ đồng ý, không đi chỗ Tương Nghi làm loạn."
Một tay Lạc Đại phu nhân không được ôm ngực, oán hận nói: "Cao gia chúng ta thứ gì không có ? Còn đi mơ ước chút đồ vật kia của nàng hay sao?"
"Như vậy thì không thể tốt hơn nữa." Bảo Trụ ôm xuống quyền: "Mợ, Bảo Trụ nói chuyện đường đột, chỉ sợ khiến mợ mất hứng, xin mợ thứ lỗi."
Lạc lão phu nhân thấy Bảo Trụ nói chuyện lễ độ có tiết, trong lòng cao hứng: "Năm nay Bảo Trụ càng hiểu chuyện hơn năm trước."
Lạc Tương Ngọc liếc nhìn Tương Nghi, thấy nàng mặc mang đổi mới hoàn toàn, trên cổ còn đeo một chuỗi ngọc, thấy hơi thèm, đưa tay chỉ Tương Nghi: "Mẫu thân, con muốn chuỗi ngọc đó của Lạc Tương Nghi."
Giọng nói của nàng hơi vang dội, người trong đại sảnh nhìn sang bên này, Lạc Tam phu nhân che miệng cười nói: "Cao gia cái gì cũng có, chẳng qua là chưa thấy chuỗi ngọc bao giờ."
Lạc Nhị Phu nhân vội vàng phụ họa: "Chuỗi ngọc như vậy còn chưa gặp, quý một chút, chỉ sợ cũng không mua nổi."
Lạc Đại phu nhân choáng váng đầu một trận, đưa tay ôm bụng: "Mẫu thân, con dâu không thoải mái, xin cáo lui trước."
Lạc lão phu nhân phất phất tay: "Ta đã sớm nói, ngươi có thai, ít hơn đi ra ngoài đi đi lại lại, ngươi không tin, hết lần này tới lần khác chạy loạn khắp nơi, bây giờ cũng có thai bảy tháng, hẳn là càng yêu quý. Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi, thân thể quan trọng hơn! Ngọc nhi và Hồn nhi đến phòng khách trò chuyện cùng ta đi."
Chờ Lạc Đại phu nhân vừa đi, Lạc Tương Ngọc lại náo lên: "Tổ mẫu, chuỗi ngọc trên cổ Lạc Tương Nghi đẹp mắt, con cũng muốn một cái."
"Bảo mẹ của ngươi mua cho ngươi một cái là được." Lạc lão phu nhân nhìn chằm chằm chuỗi ngọc đó một hồi, trong lòng buồn bực, Dương lão phu nhân là nhiều tiền đến không có chỗ xài rồi hả? Chuỗi ngọc này, chắc cũng mấy trăm lạng bạc ròng đó, bà ta lại chịu chi như vậy? Ai, người là phải có bạc trong tay mới tốt, muốn xài thế nào thì xài thế ấy!