Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-66
Chương 63: Phản kích - chuyện dần dần lộ đầu mối
Phố lớn ngõ nhỏ đặt ngải diệp trên cửa, đi tới chỗ nào cũng có thể ngửi được mùi thơm sâu kín, tiết Đoan Dương sắp tới, trên bờ sông này cũng náo nhiệt lên rồi, mỗi ngày đều nghe thấy nhịp trống, như muốn đánh vỡ lỗ tai người ta.
Tương Nghi vén rèm xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài, bên ngoài ánh vàng rực rỡ một mảnh, giống như đang nhảy múa, tường viện Dương phủ chạy dài đến, trên vách tường là một đường ngói màu đen. Phúc bá đậu xe ngựa: "Cô nương, đến Dương phủ, ngài nhanh đi gặp Dương lão phu nhân đi, ta ở nơi này chờ ngài, ngài chớ trì hoãn quá lâu, cẩn thận bị người ta nhìn thấy."
Tương Nghi từ cửa hông xuyên qua, bước chân nhẹ nhàng, hoa thạch lựu trong vườn Dương gia đã nở, màu sắc hồng diễm giấu dưới một mảnh xanh biếc, rực rỡ như lửa. Màu xanh lá cây làm đường mòn đá xanh trở nên mát mẻ, đi trong tàng cây, thần thanh khí sảng.
"Tương Nghi, con đã đến rồi." Dương lão phu nhân đứng trong vườn hoa, trong tay cầm một cây kéo lớn, dưới chân là một tầng lá cây màu xanh lục, trong không trung còn vương hương thơm lá cây mát mẽ.
"Lão phu nhân." Mấy ngày không gặp Dương lão phu nhân, Tương Nghi chợt phát hiện mình rất nhớ bà, đi tới bên người Dương lão phu nhân thi lễ một cái, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt là hâm mộ: "Lão phu nhân, thời gian tiêu dao tự tại như vậy thật là tốt, Tương Nghi nhìn mà vô cùng hâm mộ."
Dương lão phu nhân cười ha ha, giao cây kéo cho Ngọc Mai, đưa tay sờ đỉnh đầu Tương Nghi một cái: "Khá lắm hài tử cơ trí, trong tất cả cháu gái của ta, không được mấy đứa thông minh giống con, nghe Hoàng nương tử trong Tộc Học nói, bây giờ con có thể so với những hài tử đọc sách hai ba năm, quả là hiếm thấy."
Trong lòng Tương Nghi Tâm hơi ngượng ngùng, cái này thật ra không liên quan với việc nàng thông minh hay không, kiếp trước khi bị giam ở hậu viện, không có chuyện gì làm, cũng chỉ có thể đọc sách viết chữ giết thời gian, nàng sống lại, nếu không phải thông minh lanh lợi hơn người ra, vậy thì thật là ngu xuẩn. "Lão phu nhân, hôm nay tìm Tương Nghi tới, có bên Hoa Dương có tin tức?"
" Ừ." Dương lão phu nhân gật đầu một cái, sắc mặt dần dần nghiêm túc: "Chủ cửa hàng kia..." Bà giảm giọng thấp xuống mấy phần: "Vô cùng có khả năng là tổ mẫu của con."
"À?" Mặc dù trong lòng đã có mấy phần cảm giác, nhưng lấy được bằng chứng thực sự, Tương Nghi vẫn rất giật mình, quả nhiên là tổ mẫu, giống như nàng nghĩ ! Nàng lo âu nhìn Dương lão phu nhân: "Vậy, ta nên hỏi tổ mẫu thế nào?"
"Nếu thật là tổ mẫu con tính toán mấy cửa hàng kia, chẳng qua là con cũng không tiện đi mở miệng." Dương lão phu nhân hé mắt, suy nghĩ sâu xa nhìn Tương Nghi, bây giờ Lạc đại tiểu thư mới bảy tuổi, cho dù là muốn thỉnh cầu Lạc lão phu nhân, bà hoàn toàn có thể dùng một câu giúp ngươi giám hộ mà bỏ qua chuyện này, chờ đến sau này, còn không biết bà ta sẽ dùng chiêu gì.
"Con cũng nghĩ như vậy." Tương Nghi có vài phần uể oải, nàng đã nghĩ qua các loại biện pháp một lần, thật giống dù thế nào cũng là ngõ cụt, không có đường ra. Coi như mình tố cáo với Phủ Nghiễm Lăng, còn không phải sẽ có tình trạng như lần trước Chu ma ma qua đời, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, cần phải tìm một phương pháp, có thể ép Lạc lão phu nhân không có đường lui, chủ động giao khế ước mua bán mấy cửa hàng kia ra.
"Tương Nghi, ta đã để cho người đi tìm Đại cữu của con." Dương lão phu nhân thấy nét mặt Tương Nghi như đưa đám, hơi nở nụ cười, một tay đặt trên vai nàng, Tương Nghi trong nháy mắt cảm thấy ấm áp, truyền tới từ bả vai, một mực chảy vào đến trái tim của nàng.
"Để cho cậu cả của con đi Phủ Hoa Dương tố cáo." Dương lão phu nhân ý vị sâu xa nhìn Tương Nghi: “Con nói sao?"
Đi Phủ Hoa Dương tố cáo? Hai mắt Tương Nghi tỏa sáng, khóe miệng nở nụ cười.
Đây đúng là phương pháp tốt, cha mình làm thôi quan trong phủ Nghiễm Lăng, nếu tố cáo Tri phủ Nghiễm Lăng, không thể không chiếu cố đến mặt mũi của phụ thân, chuyện này có khả năng sẽ bị đè ép xuống. Lại nói quan lại bao che cho nhau, mình đi tố cáo, chưa chắc Tri phủ Nghiễm Lăng sẽ đứng bên mình, cho dù là Dương lão phu nhân cũng không tiện nhúng tay —— dù sao Dương gia và Lạc gia là quan hệ thông gia, sao lại vì mình mà xé rách mặt? Nếu Dương lão phu nhân thật sự làm như vậy rồi, sau này Dương Nhị Phu nhân ở Dương gia và Lạc gia cũng bị mất mặt mũi.
Nếu tố cáo ở Phủ Hoa Dương, những phiền toái sẽ biến mất này, hơn nữa tổ mẫu cũng sẽ không được tin nhanh như vậy, chỉ sợ là không kịp làm chuẩn bị, đến lúc đó sẽ không có đường lui. Tương Nghi mừng rỡ, gật đầu một cái với Dương lão phu nhân: "Thật sự là một phương pháp tốt! Chẳng qua là Cậu của con có giúp con việc này không? Dù sao cũng nên cho hắn một vài chỗ tốt mới được."
"Hắn vừa mở miệng thì muốn một cửa hàng." Dương lão phu nhân đùa cợt cười một tiếng: "Ngươi cậu này cũng thật là ác, ngay cả muội tử mình để lại một chút đồ cũng muốn lấy đi."
"Một cửa hàng?" Tương Nghi nghĩ một chút, bốn cửa hàng cho Cậu một cái, mình còn giữ lại ba cái, dù sao cũng tốt hơn kiếp trước mình một cái cũng không lấy được. Nàng nhẹ giọng nói: "Chỉ cần có thể thay con cầm cửa hàng về, một cái thì một cái, ai bảo hắn là Cậu con đây."
Dương lão phu nhân sững sờ, nhìn Tương Nghi một cái, cầm tay nàng: "Tương Nghi, con không được hồ đồ, đây không chỉ là chuyện một cửa hàng, nếu con lùi một bước, tiểu nhân kia có thể vào mấy thước, hôm nay con cho hắn một cửa hàng, ngày mai hắn sẽ suy nghĩ đánh chủ ý hai cửa hang của con. Cậu con là một con sâu rượu, nghe nói còn thích bài bạc, trong nhà có núi vàng núi bạc cũng sẽ bị hắn xài hết. Con đừng tưởng rằng hắn là nhớ tới tình cậu Cháu mà giúp con, hắn còn không phải thấy có lợi mới giúp? Hơn nữa, con có thể cho cậu cả một cái, còn cậu hai và cậu ba thì sao ?"
Tương Nghi há miệng, không đáp lời được, quả nhiên gừng già thì càng cay, dù sao Dương lão phu nhân cũng sống hết nửa đời người, cho dù mình lại là người sống lại, ánh mắt cũng không bén nhạy bằng bà.
"Tương Nghi, ta đã thay con ra điều kiện, nếu là có thể cầm cửa hàng về, con sẽ tặng cho Cậu con ba ngàn lượng bạc, đây chính là tiền mướn hai năm một cửa hàng mặt tiền, cũng coi như đúng giá." Dương lão phu nhân thở ra một hơi thật dài: "Cậu của con đầu tiên không chịu đáp ứng, sau đó quản sự của ta uy hiếp hắn, lúc này hắn mới bất đắc dĩ nhận lời."
Mặc dù là đồ cưới của mẫu thân Tương Nghi, mà dù sao này mấy cửa hang này là sản nghiệp Tiền gia, lưu lạc đến trong tay người khác, Cậu Tương Nghi là Tiền Mộc Dương hơi không vui, đồ vật nhà mình sao lại bị người ta chiếm đoạt ? Lại nói quản sự kia mang danh hiệu một vị đại quan ra, hù dọa hắn mấy câu, Tiền Mộc Dương nghĩ đi nghĩ lại, đồng ý, ba ngàn lượng bạc, cầm một ngàn lượng về cho vợ nuôi gia đình, 2 nghìn lượng đủ mình tiêu xài nửa năm.
"Cậu con đồng ý?" Trong lòng Tương Nghi vui mừng, cuối cùng chuyện này cũng sắp nổi lên mặt nước rồi.
" Đúng, đồng ý." Dương lão phu nhân gật đầu một cái, giọng nói kiên định: "Làm việc thì phải ra tay nhanh, để cho đối phương không có đường phản kích, qua tiết Đoan Dương, con hãy chờ coi."
Tương Nghi "Ùm" một tiếng quỳ sụp xuống đất, dập đầu với Dương lão phu nhân: "Tương Nghi thay mẫu thân đã qua đời cám ơn ân tình của lão phu nhân..." Mấy giọt nước mắt rơi trên mặt đất, trước đầu gối tối một tảng lớn.
Dương lão phu nhân khom người kéo Tương Nghi lên, mặt mũi hiền hòa: "Đứa nhỏ ngốc, cần gì phải lễ độ! Mấy ngày nay ta sẽ lúc nào cũng chú ý, chờ chuyện này của con làm xong, ta lập tức phải vào Kinh, sau này có chuyện gì, chỉ cần viết thơ nói cho ta biết, mặc dù ta lớn tuổi, có thể ra mấy ý tưởng hay."
" Lão phu nhân, ngài phải đi kinh thành?" Tương Nghi có vài phần phát hoảng, cầm lại tay của Dương lão phu nhân: "Tương Nghi không nỡ bỏ ngài, không nỡ bỏ ngài."
"Ta cũng không phải không trở lại, hết năm nay, có lẽ ta sẽ trở lại." Dương lão phu nhân cười ôm lấy Tương Nghi, khắng khít, đưa tay chỉ mấy cây thạch lựu phía trước: "Con nhìn xem, hoa thạch lựu kia, đỏ rất đẹp, bất kể mặt trời bao lớn, nó vẫn nở tươi đẹp như thế. Làm người cũng như hoa, bất kể hoàn cảnh có tồi tệ bao nhiêu, chỉ cần rễ thật chắc, có thể hấp thu chất dinh dưỡng làm mình lớn mạnh, không lo không có ngày vượt qua mọi người."
Ánh mắt Tương Nghi nhìn chằm chằm đóa hoa hồng diễm kia, cân nhắc tỉ mỉ lời nói của Dương lão phu nhân, đột nhiên cảm thấy lòng dạ sáng ra không ít, hai tay nàng ôm cổ của Dương lão phu nhân, nhẹ giọng nói: "Con hiểu ý lão phu nhân rồi, ý của lão phu con người không nên buông tay không nên cúi đầu, chỉ cần mình cố gắng chống lại, nhất định có thể có thành tựu."
" Ừ." Dương lão phu nhân cười chúm chím gật đầu: "Tương Nghi, ta đã sớm nói, con rất thông minh." Bà để Tương Nghi xuống, vỗ tay một cái: "Không nghĩ tới con cũng có chút phân lượng, nhìn con gầy nhỏ, ôm lâu cũng mỏi tay."
Tương Nghi hơi ngượng ngùng, cúi đầu, Ngọc Trúc bên cạnh cười nhạo: "Lạc đại tiểu thư, lão phu nhân chúng ta đang đùa ngài thôi, ngài bảy tuổi rồi, tự nhiên sẽ có chút phân lượng, lại không phải cây sậy cọng cỏ, gió thổi thổi là có thể thổi bay đi."
"Con mau mau về đi, tránh cho người khác biết con đã tới chỗ này." Dương lão phu nhân phân phó Ngọc Trúc đưa Tương Nghi ra ngoài: "Tổ mẫu con kêu con về, ta cảm thấy bà ta hẳn là có lòng đề phòng."
Ban đầu Lạc lão phu nhân một lòng nịnh hót muốn lấy lòng nên để Tương Nghi ở lại Dương phủ, nhưng còn chưa tới tháng năm thì lấy lý do tiết Đoan Dương kêu Tương Nghi về, trong này cuối cùng có chuyện gì, Dương lão phu nhân không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng đoán hẳn là khi bọn Thúy Chi đi Hoa Dương, có lẽ là bị tâm phúc Lạc lão phu nhân nhìn thấy, nếu không tại sao lại có hành động này? Gọi Tương Nghi về Lạc Phủ, chỉ sợ là muốn khống chế hành động của nàng, không để cho nàng tiếp xúc nhiều với ngoại giới.
Tiếng động của xe ngựa đơn điệu vang lên, Tương Nghi ngồi trong xe ngựa, bên tai là lời Dương lão phu nhân vừa mới dạy dỗ nàng, "Làm người cũng như hoa, bất kể hoàn cảnh có tồi tệ bao nhiêu, chỉ cần rễ thật chắc, có thể hấp thu chất dinh dưỡng làm mình lớn mạnh, không lo không có ngày vượt qua mọi người."
Nàng nắm chặt rèm xe ngựa, trong đầu có một loại hối tiếc sâu đậm, kiếp trước nàng làm sai, sai vô cùng, không dám chống lại lại không phương pháp cứu mình từ trong tay Lạc Đại phu nhân ra, đến cuối cùng, còn rơi vào kết quả như vậy. Tương Nghi thở dài một cái, tựa mặt vào rèm cửa mềm mại, trái tim dần dần kiên định.
Kiếp này, nàng nhất định phải sống thoải mái, sống xuất sắc.
Phố lớn ngõ nhỏ đặt ngải diệp trên cửa, đi tới chỗ nào cũng có thể ngửi được mùi thơm sâu kín, tiết Đoan Dương sắp tới, trên bờ sông này cũng náo nhiệt lên rồi, mỗi ngày đều nghe thấy nhịp trống, như muốn đánh vỡ lỗ tai người ta.
Tương Nghi vén rèm xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài, bên ngoài ánh vàng rực rỡ một mảnh, giống như đang nhảy múa, tường viện Dương phủ chạy dài đến, trên vách tường là một đường ngói màu đen. Phúc bá đậu xe ngựa: "Cô nương, đến Dương phủ, ngài nhanh đi gặp Dương lão phu nhân đi, ta ở nơi này chờ ngài, ngài chớ trì hoãn quá lâu, cẩn thận bị người ta nhìn thấy."
Tương Nghi từ cửa hông xuyên qua, bước chân nhẹ nhàng, hoa thạch lựu trong vườn Dương gia đã nở, màu sắc hồng diễm giấu dưới một mảnh xanh biếc, rực rỡ như lửa. Màu xanh lá cây làm đường mòn đá xanh trở nên mát mẻ, đi trong tàng cây, thần thanh khí sảng.
"Tương Nghi, con đã đến rồi." Dương lão phu nhân đứng trong vườn hoa, trong tay cầm một cây kéo lớn, dưới chân là một tầng lá cây màu xanh lục, trong không trung còn vương hương thơm lá cây mát mẽ.
"Lão phu nhân." Mấy ngày không gặp Dương lão phu nhân, Tương Nghi chợt phát hiện mình rất nhớ bà, đi tới bên người Dương lão phu nhân thi lễ một cái, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt là hâm mộ: "Lão phu nhân, thời gian tiêu dao tự tại như vậy thật là tốt, Tương Nghi nhìn mà vô cùng hâm mộ."
Dương lão phu nhân cười ha ha, giao cây kéo cho Ngọc Mai, đưa tay sờ đỉnh đầu Tương Nghi một cái: "Khá lắm hài tử cơ trí, trong tất cả cháu gái của ta, không được mấy đứa thông minh giống con, nghe Hoàng nương tử trong Tộc Học nói, bây giờ con có thể so với những hài tử đọc sách hai ba năm, quả là hiếm thấy."
Trong lòng Tương Nghi Tâm hơi ngượng ngùng, cái này thật ra không liên quan với việc nàng thông minh hay không, kiếp trước khi bị giam ở hậu viện, không có chuyện gì làm, cũng chỉ có thể đọc sách viết chữ giết thời gian, nàng sống lại, nếu không phải thông minh lanh lợi hơn người ra, vậy thì thật là ngu xuẩn. "Lão phu nhân, hôm nay tìm Tương Nghi tới, có bên Hoa Dương có tin tức?"
" Ừ." Dương lão phu nhân gật đầu một cái, sắc mặt dần dần nghiêm túc: "Chủ cửa hàng kia..." Bà giảm giọng thấp xuống mấy phần: "Vô cùng có khả năng là tổ mẫu của con."
"À?" Mặc dù trong lòng đã có mấy phần cảm giác, nhưng lấy được bằng chứng thực sự, Tương Nghi vẫn rất giật mình, quả nhiên là tổ mẫu, giống như nàng nghĩ ! Nàng lo âu nhìn Dương lão phu nhân: "Vậy, ta nên hỏi tổ mẫu thế nào?"
"Nếu thật là tổ mẫu con tính toán mấy cửa hàng kia, chẳng qua là con cũng không tiện đi mở miệng." Dương lão phu nhân hé mắt, suy nghĩ sâu xa nhìn Tương Nghi, bây giờ Lạc đại tiểu thư mới bảy tuổi, cho dù là muốn thỉnh cầu Lạc lão phu nhân, bà hoàn toàn có thể dùng một câu giúp ngươi giám hộ mà bỏ qua chuyện này, chờ đến sau này, còn không biết bà ta sẽ dùng chiêu gì.
"Con cũng nghĩ như vậy." Tương Nghi có vài phần uể oải, nàng đã nghĩ qua các loại biện pháp một lần, thật giống dù thế nào cũng là ngõ cụt, không có đường ra. Coi như mình tố cáo với Phủ Nghiễm Lăng, còn không phải sẽ có tình trạng như lần trước Chu ma ma qua đời, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, cần phải tìm một phương pháp, có thể ép Lạc lão phu nhân không có đường lui, chủ động giao khế ước mua bán mấy cửa hàng kia ra.
"Tương Nghi, ta đã để cho người đi tìm Đại cữu của con." Dương lão phu nhân thấy nét mặt Tương Nghi như đưa đám, hơi nở nụ cười, một tay đặt trên vai nàng, Tương Nghi trong nháy mắt cảm thấy ấm áp, truyền tới từ bả vai, một mực chảy vào đến trái tim của nàng.
"Để cho cậu cả của con đi Phủ Hoa Dương tố cáo." Dương lão phu nhân ý vị sâu xa nhìn Tương Nghi: “Con nói sao?"
Đi Phủ Hoa Dương tố cáo? Hai mắt Tương Nghi tỏa sáng, khóe miệng nở nụ cười.
Đây đúng là phương pháp tốt, cha mình làm thôi quan trong phủ Nghiễm Lăng, nếu tố cáo Tri phủ Nghiễm Lăng, không thể không chiếu cố đến mặt mũi của phụ thân, chuyện này có khả năng sẽ bị đè ép xuống. Lại nói quan lại bao che cho nhau, mình đi tố cáo, chưa chắc Tri phủ Nghiễm Lăng sẽ đứng bên mình, cho dù là Dương lão phu nhân cũng không tiện nhúng tay —— dù sao Dương gia và Lạc gia là quan hệ thông gia, sao lại vì mình mà xé rách mặt? Nếu Dương lão phu nhân thật sự làm như vậy rồi, sau này Dương Nhị Phu nhân ở Dương gia và Lạc gia cũng bị mất mặt mũi.
Nếu tố cáo ở Phủ Hoa Dương, những phiền toái sẽ biến mất này, hơn nữa tổ mẫu cũng sẽ không được tin nhanh như vậy, chỉ sợ là không kịp làm chuẩn bị, đến lúc đó sẽ không có đường lui. Tương Nghi mừng rỡ, gật đầu một cái với Dương lão phu nhân: "Thật sự là một phương pháp tốt! Chẳng qua là Cậu của con có giúp con việc này không? Dù sao cũng nên cho hắn một vài chỗ tốt mới được."
"Hắn vừa mở miệng thì muốn một cửa hàng." Dương lão phu nhân đùa cợt cười một tiếng: "Ngươi cậu này cũng thật là ác, ngay cả muội tử mình để lại một chút đồ cũng muốn lấy đi."
"Một cửa hàng?" Tương Nghi nghĩ một chút, bốn cửa hàng cho Cậu một cái, mình còn giữ lại ba cái, dù sao cũng tốt hơn kiếp trước mình một cái cũng không lấy được. Nàng nhẹ giọng nói: "Chỉ cần có thể thay con cầm cửa hàng về, một cái thì một cái, ai bảo hắn là Cậu con đây."
Dương lão phu nhân sững sờ, nhìn Tương Nghi một cái, cầm tay nàng: "Tương Nghi, con không được hồ đồ, đây không chỉ là chuyện một cửa hàng, nếu con lùi một bước, tiểu nhân kia có thể vào mấy thước, hôm nay con cho hắn một cửa hàng, ngày mai hắn sẽ suy nghĩ đánh chủ ý hai cửa hang của con. Cậu con là một con sâu rượu, nghe nói còn thích bài bạc, trong nhà có núi vàng núi bạc cũng sẽ bị hắn xài hết. Con đừng tưởng rằng hắn là nhớ tới tình cậu Cháu mà giúp con, hắn còn không phải thấy có lợi mới giúp? Hơn nữa, con có thể cho cậu cả một cái, còn cậu hai và cậu ba thì sao ?"
Tương Nghi há miệng, không đáp lời được, quả nhiên gừng già thì càng cay, dù sao Dương lão phu nhân cũng sống hết nửa đời người, cho dù mình lại là người sống lại, ánh mắt cũng không bén nhạy bằng bà.
"Tương Nghi, ta đã thay con ra điều kiện, nếu là có thể cầm cửa hàng về, con sẽ tặng cho Cậu con ba ngàn lượng bạc, đây chính là tiền mướn hai năm một cửa hàng mặt tiền, cũng coi như đúng giá." Dương lão phu nhân thở ra một hơi thật dài: "Cậu của con đầu tiên không chịu đáp ứng, sau đó quản sự của ta uy hiếp hắn, lúc này hắn mới bất đắc dĩ nhận lời."
Mặc dù là đồ cưới của mẫu thân Tương Nghi, mà dù sao này mấy cửa hang này là sản nghiệp Tiền gia, lưu lạc đến trong tay người khác, Cậu Tương Nghi là Tiền Mộc Dương hơi không vui, đồ vật nhà mình sao lại bị người ta chiếm đoạt ? Lại nói quản sự kia mang danh hiệu một vị đại quan ra, hù dọa hắn mấy câu, Tiền Mộc Dương nghĩ đi nghĩ lại, đồng ý, ba ngàn lượng bạc, cầm một ngàn lượng về cho vợ nuôi gia đình, 2 nghìn lượng đủ mình tiêu xài nửa năm.
"Cậu con đồng ý?" Trong lòng Tương Nghi vui mừng, cuối cùng chuyện này cũng sắp nổi lên mặt nước rồi.
" Đúng, đồng ý." Dương lão phu nhân gật đầu một cái, giọng nói kiên định: "Làm việc thì phải ra tay nhanh, để cho đối phương không có đường phản kích, qua tiết Đoan Dương, con hãy chờ coi."
Tương Nghi "Ùm" một tiếng quỳ sụp xuống đất, dập đầu với Dương lão phu nhân: "Tương Nghi thay mẫu thân đã qua đời cám ơn ân tình của lão phu nhân..." Mấy giọt nước mắt rơi trên mặt đất, trước đầu gối tối một tảng lớn.
Dương lão phu nhân khom người kéo Tương Nghi lên, mặt mũi hiền hòa: "Đứa nhỏ ngốc, cần gì phải lễ độ! Mấy ngày nay ta sẽ lúc nào cũng chú ý, chờ chuyện này của con làm xong, ta lập tức phải vào Kinh, sau này có chuyện gì, chỉ cần viết thơ nói cho ta biết, mặc dù ta lớn tuổi, có thể ra mấy ý tưởng hay."
" Lão phu nhân, ngài phải đi kinh thành?" Tương Nghi có vài phần phát hoảng, cầm lại tay của Dương lão phu nhân: "Tương Nghi không nỡ bỏ ngài, không nỡ bỏ ngài."
"Ta cũng không phải không trở lại, hết năm nay, có lẽ ta sẽ trở lại." Dương lão phu nhân cười ôm lấy Tương Nghi, khắng khít, đưa tay chỉ mấy cây thạch lựu phía trước: "Con nhìn xem, hoa thạch lựu kia, đỏ rất đẹp, bất kể mặt trời bao lớn, nó vẫn nở tươi đẹp như thế. Làm người cũng như hoa, bất kể hoàn cảnh có tồi tệ bao nhiêu, chỉ cần rễ thật chắc, có thể hấp thu chất dinh dưỡng làm mình lớn mạnh, không lo không có ngày vượt qua mọi người."
Ánh mắt Tương Nghi nhìn chằm chằm đóa hoa hồng diễm kia, cân nhắc tỉ mỉ lời nói của Dương lão phu nhân, đột nhiên cảm thấy lòng dạ sáng ra không ít, hai tay nàng ôm cổ của Dương lão phu nhân, nhẹ giọng nói: "Con hiểu ý lão phu nhân rồi, ý của lão phu con người không nên buông tay không nên cúi đầu, chỉ cần mình cố gắng chống lại, nhất định có thể có thành tựu."
" Ừ." Dương lão phu nhân cười chúm chím gật đầu: "Tương Nghi, ta đã sớm nói, con rất thông minh." Bà để Tương Nghi xuống, vỗ tay một cái: "Không nghĩ tới con cũng có chút phân lượng, nhìn con gầy nhỏ, ôm lâu cũng mỏi tay."
Tương Nghi hơi ngượng ngùng, cúi đầu, Ngọc Trúc bên cạnh cười nhạo: "Lạc đại tiểu thư, lão phu nhân chúng ta đang đùa ngài thôi, ngài bảy tuổi rồi, tự nhiên sẽ có chút phân lượng, lại không phải cây sậy cọng cỏ, gió thổi thổi là có thể thổi bay đi."
"Con mau mau về đi, tránh cho người khác biết con đã tới chỗ này." Dương lão phu nhân phân phó Ngọc Trúc đưa Tương Nghi ra ngoài: "Tổ mẫu con kêu con về, ta cảm thấy bà ta hẳn là có lòng đề phòng."
Ban đầu Lạc lão phu nhân một lòng nịnh hót muốn lấy lòng nên để Tương Nghi ở lại Dương phủ, nhưng còn chưa tới tháng năm thì lấy lý do tiết Đoan Dương kêu Tương Nghi về, trong này cuối cùng có chuyện gì, Dương lão phu nhân không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng đoán hẳn là khi bọn Thúy Chi đi Hoa Dương, có lẽ là bị tâm phúc Lạc lão phu nhân nhìn thấy, nếu không tại sao lại có hành động này? Gọi Tương Nghi về Lạc Phủ, chỉ sợ là muốn khống chế hành động của nàng, không để cho nàng tiếp xúc nhiều với ngoại giới.
Tiếng động của xe ngựa đơn điệu vang lên, Tương Nghi ngồi trong xe ngựa, bên tai là lời Dương lão phu nhân vừa mới dạy dỗ nàng, "Làm người cũng như hoa, bất kể hoàn cảnh có tồi tệ bao nhiêu, chỉ cần rễ thật chắc, có thể hấp thu chất dinh dưỡng làm mình lớn mạnh, không lo không có ngày vượt qua mọi người."
Nàng nắm chặt rèm xe ngựa, trong đầu có một loại hối tiếc sâu đậm, kiếp trước nàng làm sai, sai vô cùng, không dám chống lại lại không phương pháp cứu mình từ trong tay Lạc Đại phu nhân ra, đến cuối cùng, còn rơi vào kết quả như vậy. Tương Nghi thở dài một cái, tựa mặt vào rèm cửa mềm mại, trái tim dần dần kiên định.
Kiếp này, nàng nhất định phải sống thoải mái, sống xuất sắc.