Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Edit: Tiểu Kê.
Beta: Lemon, Nguyệt Hạ.
_____________________________________
Mắt Diệp Nha nháy mắt một cái, hình ảnh dần biến mất.
Cô sững người một lúc, sau khi lấy lại tinh thần liền đẩy đẩy cánh tay của Diệp Thanh Hà: "Anh, em tìm được anh Tử ɖu͙ƈ rồi, em biết anh ấy đang ở đâu rồi!"
Tiếng hét dồn dập kéo ý thức của Diệp Thanh Hà trở lại, hắn gian nan ngẩng đầu, miệng phát ra âm thanh nhỏ bé: "Em biết?"
Diệp Nha khua tay múa chân :"Phía trước có một tấm bia đá lớn, bên cạnh cũng có rất nhiều bia đá như vậy, chỉ có một mình anh Tử ɖu͙ƈ ở đó."
Tấm bia đá...
Có rất nhiều bia đá ...
Diệp Thanh Hà chợt nhớ ra, lẩm bẩm hai tiếng: "Nghĩa trang."
Chắc chắn Tử ɖu͙ƈ đã đi đến nghĩa trang!
Thằng bé đến nơi đó tìm mẹ!!
Diệp Thanh Hà đứng phắt dậy, bế Diệp Nha rời khỏi bãi đậu xe.
"Diệp Thanh Hà--."
Diệp Lâm Xuyên đang đứng phía sau, nhìn thấy bọn họ, tức giận mà gào lên.
Diệp Thanh Hà cố chấp cắn chặt môi dưới, làm như không nghe thấy tiếng gọi, bước chân ngày càng nhanh hơn.
Hắn không thèm để ý Diệp Lâm Xuyên, gọi xe taxi: "Bác tài, đến nghĩa trang Tùng Hạc."
Xe bắt đầu chạy, thông qua kính chiếu hậu, Diệp Thanh Hà nhìn thấy bóng dáng xe của ba hắn đang đuổi theo, bóng hình cao lớn đĩnh đạc, theo vận tốc xe chạy mà dần dần mờ xa, trở thành một cái chấm đen nhỏ, một lúc sau biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt
Diệp Thanh Hà nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, ôm chặt Diệp Nha đang ở trong lòng ngực.
"Anh, nghĩa trang là gì?"
Ở địa linh không có nghĩa trang kiểu này, tất cả mọi người sau khi chết sẽ được an táng trong đất linh, sang đến năm sau linh hồn chuyển thế, hóa kiếp mới rồi trở về dương gian, vòng đi vòng lại, sinh sôi không ngừng.
Diệp Thanh Hà vuốt ve mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng giải thích: "Là nơi chôn cất mẹ."
Diệp Nha không tự chủ được mà liếc nhìn mèo trắng.
Linh lực suy giảm khiến cho thân thể con mèo bị thu nhỏ hẳn một vòng so với lúc đầu, toàn thân con mèo trắng như tuyết yên tĩnh ưu nhã cuộn tròn trêи vai Diệp Thanh Hà, nhắm lại mắt giống như ngủ say.
—— Sau khi bà chết, bà không lựa chọn đầu thai chuyển thế, mà chọn biến thành một linh hồn hộ mệnh để đồng hành cùng người con trai lớn cần bà ấy nhất.
Trêи đường đi Diệp Lâm Xuyên có gọi vài cuộc điện thoại, nhưng Diệp Thanh Hà không trả lời cuộc nào, cuối cùng, anh tắt máy và bế Diệp Nha xuống xe ở lối vào nghĩa trang.
Bầu trời đầy mây và sương mù, cây cối tươi tốt rợp bóng bao phủ khắp núi, những bậc thang đá nối tiếp nhau uốn lượn hướng lên núi, tựa như là cầu thang dẫn lối đến vương quốc thần tiên, sương mù chồng chéo lên nhau trong không trung hoàn toàn không nhìn thấy cuối đường.
Dư Nghiên được chôn cất ở đây.
Đó là mẹ của bọn họ.
Đã rất lâu Diệp Thanh Hà không tới nơi này rồi, cứ bước thêm một bậc tâm trạng lại trùng xuống thêm một nấc. Hắn nắm chặt lấy đầu ngón tay lạnh như băng của Diệp Nha, trong đôi đồng tử xinh đẹp ấy được phủ lên một lớp sương mù, đó là nước mắt.
"Tử ɖu͙ƈ ở đằng kia!"
Ánh mắt đầu tiên của hắn dừng lại trêи người Diệp Tử ɖu͙ƈ đang ngồi xếp bằng trước bia mộ màu đen, thân hình nhỏ bé như sắp bị sương núi nuốt chửng.
Hai bó hoa dại màu cam được đặt trước bia mộ, chúng vẫn còn tươi, có lẽ là Diệp Tử ɖu͙ƈ khi đến đây đã thuận đường hái được.
"Tử ɖu͙ƈ!"
Diệp Nha buông tay của hắn ra, chạy tới, "Anh Tử ɖu͙ƈ, sao anh lại chạy ra ngoài một mình mà không gọi cho em." Cô hơi buồn.
Khuôn mặt của Diệp Tử ɖu͙ƈ rất nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng phản chiếu bức di ảnh trêи tấm bia mộ.
Thời điểm Dư Nghiên mất, bà ấy còn rất trẻ.
Gương mặt trái xoan, đôi mắt hoa đào, nụ cười nhàn nhạt giống như một tiểu thư thời Trung Hoa Dân Quốc, lại có nét dịu dàng và quý phái trong sự hiu quạnh, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt của Diệp Thanh Hà cực kỳ giống mẹ của hắn.
Nhìn thấy bức di ảnh cùng với hình ảnh thất thần của Diệp Tử ɖu͙ƈ, mèo trắng cực kỳ đau lòng dựa vào người Diệp Tử ɖu͙ƈ, yên lặng an ủi.
"Tử ɖu͙ƈ, cần phải trở về rồi." Diệp Thanh Hà giữ chặt cánh tay hắn.
Diệp Tử ɖu͙ƈ không nhúc nhích.
Cậu rất tê tái : "Anh, anh nói xem mẹ sẽ đi đâu rồi nhỉ."
Diệp Thanh Hà tránh né tầm mắt: "Anh không biết."
"Mẹ... mẹ vì sao lại không đến đưa em đi, cũng không đến thăm em một chút nào cả."
Môi Diệp Tử ɖu͙ƈ run lên, hắn nhìn chằm chằm vào người mẹ đang mỉm cười dịu dàng ở trước mặt, "Em đã nhân lúc anh không có nhà lén xem phim kinh dị. Trong phim kinh dị, người ta có nói sau khi chết, con người sẽ biến thành những hồn ma và trở về, nhưng tại sao mẹ không trở về? Mẹ lo em sẽ bị dọa sợ phải không? "
"Tử ɖu͙ƈ......"
"Ba căn bản không yêu chúng ta."
"Tử ɖu͙ƈ, đừng nói nữa."
"Thật ra chúng ta đã sớm trở thành trẻ mồ côi từ lâu rồi."
"Tử ɖu͙ƈ......" Diệp Thanh Hà dùng một cánh tay, ôm lấy hắn vào lòng: "Cầu xin em, đừng nói nữa."
Hai người bọn họ ôm lấy nhau, ấp ủ cho nhau trong tuyệt vọng, chỉ có thể bọn họ mới là chỗ dựa của nhau.
Diệp Nha đeo chiếc cặp nhỏ lẳng lặng đứng ở phía sau, đột nhiên nảy ra một quyết định.
"Anh Tử ɖu͙ƈ." Diệp Nha ba chân bốn cẳng tiến lên phía trước, hai cánh tay nhỏ dùng sức kéo hắn từ trêи mặt đất lên, rồi mạnh mẽ lôi Tử ɖu͙ƈ chạy sang bên cạnh cách đó không xa,
xác định anh cả sẽ không nghe thấy, cô mới nhỏ giọng nói: "Em có thể làm cho mẹ anh trở về."
Đôi mắt cô lóe lên tia sáng kiên định, làm người ta không hề hoài nghi về tính khả năng trong lời nói đó.
Trêи thực tế thì Diệp Tử ɖu͙ƈ cũng thật sự không nghi ngờ gì cả.
Em gái là tiểu tinh linh, em ấy có năng lực thần kỳ, em ấy còn có thể nhìn thấy đồ vật mà người bình thường không thể nhìn thấy được, nói không chừng có thể thực sự nhìn thấy được mẹ của hắn.
Diệp Tử ɖu͙ƈ lau nước mắt: "Em có thể?"
"Đúng." Diệp Nha lại lần nữa trịnh trọng gật đầu một cái, "Em có thể làm cho mẹ anh trở về, nhưng Tiểu Tử ɖu͙ƈ cũng phải đáp ứng với em một điều kiện."
Hắn im lặng nghe Diệp Nha nói tiếp.
"Anh không được chạy đi lung tung nữa, phải ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, phải thật vui vẻ, chờ anh khỏi bệnh rồi, có thể mẹ sẽ trở về."
Cô một hơi nói rất nhiều rất nhiều, lúc đầu đã nói là một điều kiện nhưng sau đó lại biến thành mấy điều kiện liền.
Đến nơi này Diệp Tử ɖu͙ƈ mới hiểu được, đối với hắn mà nói đây cũng là một lời nói dối.
"Nha Nha, coi như anh thật sự có thể hết bệnh, thì mẹ cũng sẽ không trở về được đâu."
Thật ra Diệp Tử ɖu͙ƈ cũng hiểu rất rõ chẳng kém ai, người đã chết đi sẽ không bao giờ trở về.
"Ý anh là Nha Nha đang nói dối sao?" Đôi lông mày tinh tế của Diệp Nha nhíu chặt lại: "Em sẽ không nói dối, chỉ có người lớn mới nói dối." Cô giơ tay cao lên trời, thề, "Chỉ cần anh Tử ɖu͙ƈ ngoan ngoãn dưỡng bệnh thật tốt, em thề mẹ nhất định sẽ trở về!"
Cô có cỏ 4 lá ước nguyện.
Chỉ cần Tiểu Diệp Tử nhanh nhanh lớn lên, thật khỏe mạnh, dù có thêm một nguyện vọng của Tử ɖu͙ƈ cũng không sao, đến lúc đó hoa ăn thịt người mẹ sẽ trở về, linh vật bảo hộ mẹ cũng sẽ trở về; đến lúc đó cô sẽ về nhà tìm ba mẹ của tiểu yêu quái, Tử ɖu͙ƈ cũng sẽ có ba mẹ chính mình chăm sóc anh ấy.
Tất cả mọi người đều sẽ tốt.
Đều sẽ thật tốt.
Trêи gương mặt tái nhợt của Diệp Tử ɖu͙ƈ lộ ra ý cười nhạt gượng gạo, hắn ôm Diệp Nha một cái: "Ừ, anh tin tưởng Nha Nha."
Nha Nha hy vọng hắn vui vẻ, vậy thì hắn sẽ vui vẻ một chút.
Mặc dù tâm nguyện của hắn định sắn sẽ không bao giờ trở thành sự thật, nhưng hắn có thể làm cho nguyện vọng của Diệp Nha trở thành sự thật.
―― phải ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, phải thật vui vẻ, dưỡng bệnh thật tốt.
Diệp Nha rất mừng rỡ, cả hai con mắt đều lóe sáng lên hệt như những ngôi sao nhỏ: "Vậy chúng ta đi về nhà nha."
"Được." Diệp Tử ɖu͙ƈ hung hăng xoa đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc, xoay người vươn tay về phía Diệp Thanh Hà, "Anh, chúng ta về nhà thôi."
Thiếu niên nín khóc rồi mỉm cười, một trái một phải dắt em trai em gái xuống núi.
***
Sau khi về tới đã rất muộn, bảo mẫu sốt ruột đi tới đi lui ở trong phòng khách, cầm điện thoại mới vừa cúp máy thì thấy ba đứa trẻ đi vào.
Bà vui mừng, vội vàng chạy tới, "Các tiểu tổ tông ơi, các con đi đâu thế? Mọi người trong nhà đều sắp bị các con dọa chết rồi." Bảo mẫu ôm lấy ba đứa trẻ kiểm tra từ trêи xuống dưới, thấy bọn họ không có vấn đề gì liền thở phào nhẹ nhõm.
Biểu tình quan tâm này khiến Diệp Thanh Hà áy náy: "Xin lỗi con đã không gọi điện thoại về nhà."
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Bảo mẫu cúi đầu chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Lâm Xuyên: "Ba của các con rất lo lắng đấy, bây giờ vẫn còn đang ở bên ngoài tìm các con kia kìa, bà phải báo với ngài ấy một tiếng mới được."
Ánh mắt Diệp Thanh Hà hơi lóe lên, duỗi tay đè điện thoại lại: "Con chuẩn bị mang Nha Nha và Tử ɖu͙ƈ sang nhà của một bạn học, chờ lát nữa rồi con sẽ tự mình nói với ba."
"Hả?" Bảo mẫu giật mình: "Nhưng......"
"Không sao đâu ạ, con sẽ tự mình nói." Hắn không nhìn bảo mẫu nữa, mang theo hai người trực tiếp lên lầu.
Diệp Tử ɖu͙ƈ theo ở phía sau nghi hoặc hỏi: "Anh, chúng ta đi đâu?"
Diệp Thanh Hà không trả lời, về phòng lấy cặp sách, nhét toàn bộ sách vở trêи bàn vào trong cặp, lại đi vào phòng tắm lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân.
"Anh?"
Diệp Thanh Hà vừa thu thập đồ đạc vừa nói: "Đi, các em cũng về phòng mình thu dọn đồ đạc đi, hôm nay chúng ta đến nhà của Thẩm Trú ở."
Diệp Tử ɖu͙ƈ hơi động não một tí, cũng đã hiểu được dụng ý của anh cả.
Ba hơi tí đùa bỡn, cáu kỉnh với bọn họ, bây giờ bọn họ cũng đùa bỡn, cáu kỉnh lại, bỏ nhà ra đi thì sao nào?!
―― kϊƈɦ thích! !
Diệp Tử ɖu͙ƈ kéo Diệp Nha chạy về phòng chạy, "Nha Nha đi, chúng ta thu thập đồ đạc nhanh lên."
Diệp Nha mờ mịt bị hắn lôi chạy, đến căn phòng nhỏ của mình, Diệp Nha đội mũ phát sáng ở đỉnh mũ lên.
Cả hai anh em đều đã thu thập xong, trêи vai Diệp Thanh Hà đã đeo một chiếc cặp sách, tay lại xách theo một cái túi nữa, bên trong có đồ dùng cá nhân hàng ngày cùng với hai bộ quần áo để thay giặt; còn Diệp Tử ɖu͙ƈ thì khá lỉnh kỉnh, lôi hẳn chiếc cặp da nhỏ ra. So với hai người, Diệp Nha hai tay trống trơn, chỉ đội một chiếc mũ mèo phát ra ánh sáng màu xanh vô cùng hấp dẫn người khác ở trêи đầu.
Mí mắt Diệp Thanh Hà nhảy cả lên: "Tử ɖu͙ƈ, em không cần phải mang nhiều đồ như vậy đâu, mỗi cặp sách ở trêи lưng là được rồi."
Diệp Tử ɖu͙ƈ cực kỳ thất vọng ôm chiếc cặp da nhỏ trở về.
"Diệp Nha, bàn chải đánh răng nhỏ của em đã mang theo chưa?"
Diệp Nha lắc đầu.
Diệp Thanh Hà: "Không mang theo thì làm sao đánh đánh răng được?"
Diệp Nha nghe xong sờ hàm răng nhỏ, giở giọng điệu bà cụ, "hừ" một cái, tức giận nói: "Em không thèm dùng đồ của em trai!"
Diệp Thanh Hà thở dài, trong lòng hiểu rõ bạn nhỏ đã bị tổn thương rồi.
Hắn trở lại phòng của Diệp Nha tìm chiếc túi du lịch mới mua cách đây không lâu, mở tủ quần áo ra, cầm lấy vài bộ đồ bỏ vào trong túi, lại đi đến phòng tắm lấy bàn chải đánh răng, và mấy thứ liên quan đến rửa mặt. Diệp Thanh Hà luôn tay không ngừng nghỉ, nhưng vẫn không quên thủ thỉ nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu Nha Nha, anh và Tử ɖu͙ƈ cũng chẳng có được tình thương của cha là bao." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, "Có câu "huynh trưởng như cha", nếu ba thật sự không quan tâm đến các em nữa, thì sau này các em cứ coi anh như cha đi."
Tuy rằng Diệp Thanh Hà chỉ mới có mười hai tuổi, những đã có những giác ngộ vượt qua người bình thường.
Diệp Nha y như một cái đuôi nhỏ luôn đi theo phía sau Diệp Thanh Hà, đi tới đi lui, ở phía sau than vãn: "Em trai nói Nha Nha là sao chổi......"
Diệp Thanh Hà khẽ dừng lại, không khỏi cúi đầu nhìn.
Hai tay cô nhóc vòng lại ở trước ngực, trêи mặt có viết hai chữ【để ý】.
Diệp Thanh Hà phụt cười thành tiếng: "Em chỉ nhớ rõ mỗi câu này thôi à?"
Diệp Nha không phục: "Lời này nếu mà để cho chú sao chổi nghe được, nhất định cũng sẽ không vui."
Cô là một yêu quái nhỏ cỏ 4 lá, cùng với những vì sao phụ trách sự vận động của Ngũ Hành ở trêи trời vốn dĩ không phải là cùng một giống loài, em trai lại dám đặt cô ngang nhau cùng với thần tiên, thật sự là quá đáng lắm rồi!
Cho dù có đến sáng sớm ngày mai, Nha Nha cũng không thèm để ý tới hắn nữa.
Trừ phi...... Trừ phi hắn trở về ôm Tử ɖu͙ƈ một cái.
Diệp Thanh Hà lại cười hai tiếng, xách túi đi ra: "Nhìn xem có còn muốn mang theo cái gì nữa không?"
Muốn mang theo cái gì?
Trong đầu Diệp Nha chợt lóe lên, nhớ tới có một thứ quan trọng bị cô lãng quên.
―― Thẻ trúc!
―― Thẻ trúc nhỏ của cô!
Diệp Nha vội vàng chạy đến trước tủ ở đầu giường, đặt thẻ trúc được quấn lụa đỏ vào lòng bàn tay, lúc này mới yên tâm rời đi cùng Diệp Thanh Hà.
Ba người tay trái một túi, tay phải một túi, đột nhiên xuất hiện với thế trận ra khỏi nhà như vậy đã dọa sợ đến bảo mẫu, bất chấp công việc trêи tay liền tiến lên ngăn cản: "Ba người các con là muốn làm cái gì đây? Bên ngoài trời đã tối rồi, muộn như vậy còn muốn đi ra ngoài không sở xảy ra chuyện gì sao, nghe lời dì, nhanh đi lên cất đồ vật đi, chờ một chút nữa thôi, ba các con sẽ về ngay."
Diệp Thanh Hà vòng qua bảo mẫu, mạnh mẽ rời đi.
"Thanh Hà quay lại, Thanh Hà......"
Bảo mẫu kêu một tiếng gọi một tiếng, ba người vẫn mắt điếc tai ngơ, bóng dáng rời đi không chút do dự.
Beta: Lemon, Nguyệt Hạ.
_____________________________________
Mắt Diệp Nha nháy mắt một cái, hình ảnh dần biến mất.
Cô sững người một lúc, sau khi lấy lại tinh thần liền đẩy đẩy cánh tay của Diệp Thanh Hà: "Anh, em tìm được anh Tử ɖu͙ƈ rồi, em biết anh ấy đang ở đâu rồi!"
Tiếng hét dồn dập kéo ý thức của Diệp Thanh Hà trở lại, hắn gian nan ngẩng đầu, miệng phát ra âm thanh nhỏ bé: "Em biết?"
Diệp Nha khua tay múa chân :"Phía trước có một tấm bia đá lớn, bên cạnh cũng có rất nhiều bia đá như vậy, chỉ có một mình anh Tử ɖu͙ƈ ở đó."
Tấm bia đá...
Có rất nhiều bia đá ...
Diệp Thanh Hà chợt nhớ ra, lẩm bẩm hai tiếng: "Nghĩa trang."
Chắc chắn Tử ɖu͙ƈ đã đi đến nghĩa trang!
Thằng bé đến nơi đó tìm mẹ!!
Diệp Thanh Hà đứng phắt dậy, bế Diệp Nha rời khỏi bãi đậu xe.
"Diệp Thanh Hà--."
Diệp Lâm Xuyên đang đứng phía sau, nhìn thấy bọn họ, tức giận mà gào lên.
Diệp Thanh Hà cố chấp cắn chặt môi dưới, làm như không nghe thấy tiếng gọi, bước chân ngày càng nhanh hơn.
Hắn không thèm để ý Diệp Lâm Xuyên, gọi xe taxi: "Bác tài, đến nghĩa trang Tùng Hạc."
Xe bắt đầu chạy, thông qua kính chiếu hậu, Diệp Thanh Hà nhìn thấy bóng dáng xe của ba hắn đang đuổi theo, bóng hình cao lớn đĩnh đạc, theo vận tốc xe chạy mà dần dần mờ xa, trở thành một cái chấm đen nhỏ, một lúc sau biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt
Diệp Thanh Hà nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, ôm chặt Diệp Nha đang ở trong lòng ngực.
"Anh, nghĩa trang là gì?"
Ở địa linh không có nghĩa trang kiểu này, tất cả mọi người sau khi chết sẽ được an táng trong đất linh, sang đến năm sau linh hồn chuyển thế, hóa kiếp mới rồi trở về dương gian, vòng đi vòng lại, sinh sôi không ngừng.
Diệp Thanh Hà vuốt ve mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng giải thích: "Là nơi chôn cất mẹ."
Diệp Nha không tự chủ được mà liếc nhìn mèo trắng.
Linh lực suy giảm khiến cho thân thể con mèo bị thu nhỏ hẳn một vòng so với lúc đầu, toàn thân con mèo trắng như tuyết yên tĩnh ưu nhã cuộn tròn trêи vai Diệp Thanh Hà, nhắm lại mắt giống như ngủ say.
—— Sau khi bà chết, bà không lựa chọn đầu thai chuyển thế, mà chọn biến thành một linh hồn hộ mệnh để đồng hành cùng người con trai lớn cần bà ấy nhất.
Trêи đường đi Diệp Lâm Xuyên có gọi vài cuộc điện thoại, nhưng Diệp Thanh Hà không trả lời cuộc nào, cuối cùng, anh tắt máy và bế Diệp Nha xuống xe ở lối vào nghĩa trang.
Bầu trời đầy mây và sương mù, cây cối tươi tốt rợp bóng bao phủ khắp núi, những bậc thang đá nối tiếp nhau uốn lượn hướng lên núi, tựa như là cầu thang dẫn lối đến vương quốc thần tiên, sương mù chồng chéo lên nhau trong không trung hoàn toàn không nhìn thấy cuối đường.
Dư Nghiên được chôn cất ở đây.
Đó là mẹ của bọn họ.
Đã rất lâu Diệp Thanh Hà không tới nơi này rồi, cứ bước thêm một bậc tâm trạng lại trùng xuống thêm một nấc. Hắn nắm chặt lấy đầu ngón tay lạnh như băng của Diệp Nha, trong đôi đồng tử xinh đẹp ấy được phủ lên một lớp sương mù, đó là nước mắt.
"Tử ɖu͙ƈ ở đằng kia!"
Ánh mắt đầu tiên của hắn dừng lại trêи người Diệp Tử ɖu͙ƈ đang ngồi xếp bằng trước bia mộ màu đen, thân hình nhỏ bé như sắp bị sương núi nuốt chửng.
Hai bó hoa dại màu cam được đặt trước bia mộ, chúng vẫn còn tươi, có lẽ là Diệp Tử ɖu͙ƈ khi đến đây đã thuận đường hái được.
"Tử ɖu͙ƈ!"
Diệp Nha buông tay của hắn ra, chạy tới, "Anh Tử ɖu͙ƈ, sao anh lại chạy ra ngoài một mình mà không gọi cho em." Cô hơi buồn.
Khuôn mặt của Diệp Tử ɖu͙ƈ rất nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng phản chiếu bức di ảnh trêи tấm bia mộ.
Thời điểm Dư Nghiên mất, bà ấy còn rất trẻ.
Gương mặt trái xoan, đôi mắt hoa đào, nụ cười nhàn nhạt giống như một tiểu thư thời Trung Hoa Dân Quốc, lại có nét dịu dàng và quý phái trong sự hiu quạnh, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt của Diệp Thanh Hà cực kỳ giống mẹ của hắn.
Nhìn thấy bức di ảnh cùng với hình ảnh thất thần của Diệp Tử ɖu͙ƈ, mèo trắng cực kỳ đau lòng dựa vào người Diệp Tử ɖu͙ƈ, yên lặng an ủi.
"Tử ɖu͙ƈ, cần phải trở về rồi." Diệp Thanh Hà giữ chặt cánh tay hắn.
Diệp Tử ɖu͙ƈ không nhúc nhích.
Cậu rất tê tái : "Anh, anh nói xem mẹ sẽ đi đâu rồi nhỉ."
Diệp Thanh Hà tránh né tầm mắt: "Anh không biết."
"Mẹ... mẹ vì sao lại không đến đưa em đi, cũng không đến thăm em một chút nào cả."
Môi Diệp Tử ɖu͙ƈ run lên, hắn nhìn chằm chằm vào người mẹ đang mỉm cười dịu dàng ở trước mặt, "Em đã nhân lúc anh không có nhà lén xem phim kinh dị. Trong phim kinh dị, người ta có nói sau khi chết, con người sẽ biến thành những hồn ma và trở về, nhưng tại sao mẹ không trở về? Mẹ lo em sẽ bị dọa sợ phải không? "
"Tử ɖu͙ƈ......"
"Ba căn bản không yêu chúng ta."
"Tử ɖu͙ƈ, đừng nói nữa."
"Thật ra chúng ta đã sớm trở thành trẻ mồ côi từ lâu rồi."
"Tử ɖu͙ƈ......" Diệp Thanh Hà dùng một cánh tay, ôm lấy hắn vào lòng: "Cầu xin em, đừng nói nữa."
Hai người bọn họ ôm lấy nhau, ấp ủ cho nhau trong tuyệt vọng, chỉ có thể bọn họ mới là chỗ dựa của nhau.
Diệp Nha đeo chiếc cặp nhỏ lẳng lặng đứng ở phía sau, đột nhiên nảy ra một quyết định.
"Anh Tử ɖu͙ƈ." Diệp Nha ba chân bốn cẳng tiến lên phía trước, hai cánh tay nhỏ dùng sức kéo hắn từ trêи mặt đất lên, rồi mạnh mẽ lôi Tử ɖu͙ƈ chạy sang bên cạnh cách đó không xa,
xác định anh cả sẽ không nghe thấy, cô mới nhỏ giọng nói: "Em có thể làm cho mẹ anh trở về."
Đôi mắt cô lóe lên tia sáng kiên định, làm người ta không hề hoài nghi về tính khả năng trong lời nói đó.
Trêи thực tế thì Diệp Tử ɖu͙ƈ cũng thật sự không nghi ngờ gì cả.
Em gái là tiểu tinh linh, em ấy có năng lực thần kỳ, em ấy còn có thể nhìn thấy đồ vật mà người bình thường không thể nhìn thấy được, nói không chừng có thể thực sự nhìn thấy được mẹ của hắn.
Diệp Tử ɖu͙ƈ lau nước mắt: "Em có thể?"
"Đúng." Diệp Nha lại lần nữa trịnh trọng gật đầu một cái, "Em có thể làm cho mẹ anh trở về, nhưng Tiểu Tử ɖu͙ƈ cũng phải đáp ứng với em một điều kiện."
Hắn im lặng nghe Diệp Nha nói tiếp.
"Anh không được chạy đi lung tung nữa, phải ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, phải thật vui vẻ, chờ anh khỏi bệnh rồi, có thể mẹ sẽ trở về."
Cô một hơi nói rất nhiều rất nhiều, lúc đầu đã nói là một điều kiện nhưng sau đó lại biến thành mấy điều kiện liền.
Đến nơi này Diệp Tử ɖu͙ƈ mới hiểu được, đối với hắn mà nói đây cũng là một lời nói dối.
"Nha Nha, coi như anh thật sự có thể hết bệnh, thì mẹ cũng sẽ không trở về được đâu."
Thật ra Diệp Tử ɖu͙ƈ cũng hiểu rất rõ chẳng kém ai, người đã chết đi sẽ không bao giờ trở về.
"Ý anh là Nha Nha đang nói dối sao?" Đôi lông mày tinh tế của Diệp Nha nhíu chặt lại: "Em sẽ không nói dối, chỉ có người lớn mới nói dối." Cô giơ tay cao lên trời, thề, "Chỉ cần anh Tử ɖu͙ƈ ngoan ngoãn dưỡng bệnh thật tốt, em thề mẹ nhất định sẽ trở về!"
Cô có cỏ 4 lá ước nguyện.
Chỉ cần Tiểu Diệp Tử nhanh nhanh lớn lên, thật khỏe mạnh, dù có thêm một nguyện vọng của Tử ɖu͙ƈ cũng không sao, đến lúc đó hoa ăn thịt người mẹ sẽ trở về, linh vật bảo hộ mẹ cũng sẽ trở về; đến lúc đó cô sẽ về nhà tìm ba mẹ của tiểu yêu quái, Tử ɖu͙ƈ cũng sẽ có ba mẹ chính mình chăm sóc anh ấy.
Tất cả mọi người đều sẽ tốt.
Đều sẽ thật tốt.
Trêи gương mặt tái nhợt của Diệp Tử ɖu͙ƈ lộ ra ý cười nhạt gượng gạo, hắn ôm Diệp Nha một cái: "Ừ, anh tin tưởng Nha Nha."
Nha Nha hy vọng hắn vui vẻ, vậy thì hắn sẽ vui vẻ một chút.
Mặc dù tâm nguyện của hắn định sắn sẽ không bao giờ trở thành sự thật, nhưng hắn có thể làm cho nguyện vọng của Diệp Nha trở thành sự thật.
―― phải ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, phải thật vui vẻ, dưỡng bệnh thật tốt.
Diệp Nha rất mừng rỡ, cả hai con mắt đều lóe sáng lên hệt như những ngôi sao nhỏ: "Vậy chúng ta đi về nhà nha."
"Được." Diệp Tử ɖu͙ƈ hung hăng xoa đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc, xoay người vươn tay về phía Diệp Thanh Hà, "Anh, chúng ta về nhà thôi."
Thiếu niên nín khóc rồi mỉm cười, một trái một phải dắt em trai em gái xuống núi.
***
Sau khi về tới đã rất muộn, bảo mẫu sốt ruột đi tới đi lui ở trong phòng khách, cầm điện thoại mới vừa cúp máy thì thấy ba đứa trẻ đi vào.
Bà vui mừng, vội vàng chạy tới, "Các tiểu tổ tông ơi, các con đi đâu thế? Mọi người trong nhà đều sắp bị các con dọa chết rồi." Bảo mẫu ôm lấy ba đứa trẻ kiểm tra từ trêи xuống dưới, thấy bọn họ không có vấn đề gì liền thở phào nhẹ nhõm.
Biểu tình quan tâm này khiến Diệp Thanh Hà áy náy: "Xin lỗi con đã không gọi điện thoại về nhà."
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Bảo mẫu cúi đầu chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Lâm Xuyên: "Ba của các con rất lo lắng đấy, bây giờ vẫn còn đang ở bên ngoài tìm các con kia kìa, bà phải báo với ngài ấy một tiếng mới được."
Ánh mắt Diệp Thanh Hà hơi lóe lên, duỗi tay đè điện thoại lại: "Con chuẩn bị mang Nha Nha và Tử ɖu͙ƈ sang nhà của một bạn học, chờ lát nữa rồi con sẽ tự mình nói với ba."
"Hả?" Bảo mẫu giật mình: "Nhưng......"
"Không sao đâu ạ, con sẽ tự mình nói." Hắn không nhìn bảo mẫu nữa, mang theo hai người trực tiếp lên lầu.
Diệp Tử ɖu͙ƈ theo ở phía sau nghi hoặc hỏi: "Anh, chúng ta đi đâu?"
Diệp Thanh Hà không trả lời, về phòng lấy cặp sách, nhét toàn bộ sách vở trêи bàn vào trong cặp, lại đi vào phòng tắm lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân.
"Anh?"
Diệp Thanh Hà vừa thu thập đồ đạc vừa nói: "Đi, các em cũng về phòng mình thu dọn đồ đạc đi, hôm nay chúng ta đến nhà của Thẩm Trú ở."
Diệp Tử ɖu͙ƈ hơi động não một tí, cũng đã hiểu được dụng ý của anh cả.
Ba hơi tí đùa bỡn, cáu kỉnh với bọn họ, bây giờ bọn họ cũng đùa bỡn, cáu kỉnh lại, bỏ nhà ra đi thì sao nào?!
―― kϊƈɦ thích! !
Diệp Tử ɖu͙ƈ kéo Diệp Nha chạy về phòng chạy, "Nha Nha đi, chúng ta thu thập đồ đạc nhanh lên."
Diệp Nha mờ mịt bị hắn lôi chạy, đến căn phòng nhỏ của mình, Diệp Nha đội mũ phát sáng ở đỉnh mũ lên.
Cả hai anh em đều đã thu thập xong, trêи vai Diệp Thanh Hà đã đeo một chiếc cặp sách, tay lại xách theo một cái túi nữa, bên trong có đồ dùng cá nhân hàng ngày cùng với hai bộ quần áo để thay giặt; còn Diệp Tử ɖu͙ƈ thì khá lỉnh kỉnh, lôi hẳn chiếc cặp da nhỏ ra. So với hai người, Diệp Nha hai tay trống trơn, chỉ đội một chiếc mũ mèo phát ra ánh sáng màu xanh vô cùng hấp dẫn người khác ở trêи đầu.
Mí mắt Diệp Thanh Hà nhảy cả lên: "Tử ɖu͙ƈ, em không cần phải mang nhiều đồ như vậy đâu, mỗi cặp sách ở trêи lưng là được rồi."
Diệp Tử ɖu͙ƈ cực kỳ thất vọng ôm chiếc cặp da nhỏ trở về.
"Diệp Nha, bàn chải đánh răng nhỏ của em đã mang theo chưa?"
Diệp Nha lắc đầu.
Diệp Thanh Hà: "Không mang theo thì làm sao đánh đánh răng được?"
Diệp Nha nghe xong sờ hàm răng nhỏ, giở giọng điệu bà cụ, "hừ" một cái, tức giận nói: "Em không thèm dùng đồ của em trai!"
Diệp Thanh Hà thở dài, trong lòng hiểu rõ bạn nhỏ đã bị tổn thương rồi.
Hắn trở lại phòng của Diệp Nha tìm chiếc túi du lịch mới mua cách đây không lâu, mở tủ quần áo ra, cầm lấy vài bộ đồ bỏ vào trong túi, lại đi đến phòng tắm lấy bàn chải đánh răng, và mấy thứ liên quan đến rửa mặt. Diệp Thanh Hà luôn tay không ngừng nghỉ, nhưng vẫn không quên thủ thỉ nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu Nha Nha, anh và Tử ɖu͙ƈ cũng chẳng có được tình thương của cha là bao." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, "Có câu "huynh trưởng như cha", nếu ba thật sự không quan tâm đến các em nữa, thì sau này các em cứ coi anh như cha đi."
Tuy rằng Diệp Thanh Hà chỉ mới có mười hai tuổi, những đã có những giác ngộ vượt qua người bình thường.
Diệp Nha y như một cái đuôi nhỏ luôn đi theo phía sau Diệp Thanh Hà, đi tới đi lui, ở phía sau than vãn: "Em trai nói Nha Nha là sao chổi......"
Diệp Thanh Hà khẽ dừng lại, không khỏi cúi đầu nhìn.
Hai tay cô nhóc vòng lại ở trước ngực, trêи mặt có viết hai chữ【để ý】.
Diệp Thanh Hà phụt cười thành tiếng: "Em chỉ nhớ rõ mỗi câu này thôi à?"
Diệp Nha không phục: "Lời này nếu mà để cho chú sao chổi nghe được, nhất định cũng sẽ không vui."
Cô là một yêu quái nhỏ cỏ 4 lá, cùng với những vì sao phụ trách sự vận động của Ngũ Hành ở trêи trời vốn dĩ không phải là cùng một giống loài, em trai lại dám đặt cô ngang nhau cùng với thần tiên, thật sự là quá đáng lắm rồi!
Cho dù có đến sáng sớm ngày mai, Nha Nha cũng không thèm để ý tới hắn nữa.
Trừ phi...... Trừ phi hắn trở về ôm Tử ɖu͙ƈ một cái.
Diệp Thanh Hà lại cười hai tiếng, xách túi đi ra: "Nhìn xem có còn muốn mang theo cái gì nữa không?"
Muốn mang theo cái gì?
Trong đầu Diệp Nha chợt lóe lên, nhớ tới có một thứ quan trọng bị cô lãng quên.
―― Thẻ trúc!
―― Thẻ trúc nhỏ của cô!
Diệp Nha vội vàng chạy đến trước tủ ở đầu giường, đặt thẻ trúc được quấn lụa đỏ vào lòng bàn tay, lúc này mới yên tâm rời đi cùng Diệp Thanh Hà.
Ba người tay trái một túi, tay phải một túi, đột nhiên xuất hiện với thế trận ra khỏi nhà như vậy đã dọa sợ đến bảo mẫu, bất chấp công việc trêи tay liền tiến lên ngăn cản: "Ba người các con là muốn làm cái gì đây? Bên ngoài trời đã tối rồi, muộn như vậy còn muốn đi ra ngoài không sở xảy ra chuyện gì sao, nghe lời dì, nhanh đi lên cất đồ vật đi, chờ một chút nữa thôi, ba các con sẽ về ngay."
Diệp Thanh Hà vòng qua bảo mẫu, mạnh mẽ rời đi.
"Thanh Hà quay lại, Thanh Hà......"
Bảo mẫu kêu một tiếng gọi một tiếng, ba người vẫn mắt điếc tai ngơ, bóng dáng rời đi không chút do dự.