Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Edit: Lia
Beta: Chin✿
_______________
"Đến công ty rồi phải ngoan ngoãn ở phòng nghỉ, không được chạy loạn khắp nơi có được không?"
Xe chưa dừng hẳn, Diệp Lâm Xuyên đã quay đầu sang ghế trẻ con để dặn dò Diệp Nha.
Diệp Nha gật nhẹ đầu đồng ý cho có lệ.
"Ta nói rồi, nếu không nghe lời về sau ta sẽ không dẫn ngươi đến đây chơi nữa." Diệp Lâm Xuyên mặc kệ cô có nghe hay không, hạ tối hậu thư, lúc này mới dừng xe trước Diệp thị.
Từ lúc rời đi đến giờ, đây là lần đầu tiên Diệp Lâm Xuyên trở về công ty. Toà nhà cao sừng sững đến chạm vào mây, cửa lớn nhiều người qua lại, hắn xuống xe, tay trái xách theo cặp xách đựng máy tính, tay phải bế Diệp Nha, chân dài sải bước đi vào trong.
Diệp Lâm Xuyên nghênh diện bước tới, bảo vệ nhìn thấy hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng, nhanh chóng duỗi tay ngăn cản, "Xin lỗi, nơi này không cho phép người ngoài tiến vào."
"Người ngoài?" Diệp Lâm Xuyên cười, rũ mắt nhìn bảo vệ trước mặt, "Nhìn cậu không giống người mới. Ta cũng chỉ mới rời đi mấy tháng, đã coi như không quen biết?"
Bảo vệ lộ vẻ quẫn bách.
Diệp Lâm Xuyên là tổng giám đốc tiền nhiệm, ra ra vào vào sao có thể không quen biết, có điều hắn cũng đã bị cách chức rồi.
Hắn ta tận tâm tẫn trách: "Xin lỗi Diệp tổng, ngài, ngài không thể vào trong."
Diệp Lâm Xuyên tới gần vài bước, "Ta chỉ là bị đình chỉ chức vụ, cũng không có quy định không thể ra vào."
Bảo vệ cứng họng.
Diệp Lâm Xuyên cũng không muốn làm khó dễ, thoáng lui về phía sau, đặt Diệp Nha lên người mình: "Xảy ra chuyện gì ta sẽ tự phụ trách, ta tin rằng Triệu phó tổng cũng sẽ không vì vậy mà làm khó cậu đâu."
Ba chữ Triệu phó cắn chặt, ngầm ý chế giễu.
Dứt lời Diệp Lâm Xuyên không nhìn đến hắn, công khai tiến vào đại sảnh.
Hắn xuất hiện thu hút rất nhiều sự chú ý, còn chưa nói đến trên tay còn ôm theo một bé gái. Người người đàn ông mặt mày lạnh băng ôm cô bé khả ái, vừa kỳ lạ lại vừa hoà hợp.
Nhân viên một bên đánh giá một bên tụm lại xì xào, Diệp Lâm Xuyên mắt nhìn thẳng, tiến vào thang máy.
Diệp Lâm Xuyên phát hiện ra nhiều khuôn mặt mới, nghĩ đến là Triệu Gia Minh đang thay máu. Hắn cảm thấy buồn cười, bản thân còn chưa đi, vậy mà hắn ta đã gấp rút muốn chiếm núi làm vua, sợ người khác không biết đến tâm tư nhỏ của hắn sao.
Diệp Lâm Xuyên khí thế lộ ra ngoài, mặt mày âm trầm, qua đường người đồng loạt nhường đường, sợ hãi kêu Diệp tổng.
"Diệp tổng." Trợ lý Hà sau khi nghe tin mau chóng chạy ra nghênh đón, "Triệu tổng bọn họ đang họp." Trợ lý Hà nhìn xung quanh, lén lút tiến đến trước mặt Diệp Lâm Xuyên, "Tôi vừa nhận được tin tức, hạng mục bên kia chuẩn bị khởi công, Triệu tổng đang xúi giục các cổ động khác kéo dài thời gian đình chỉ ngài."
Hạng mục chịu tra chuyện đó vốn dĩ chính là một âm mưu dự tính từ trước, hiện tại thời cơ chín mùi, Triệu Gia Minh đương nhiên muốn đá rơi hắn tiếp tục kiếm tiền.
Nghĩ cũng thật đẹp.
Diệp Lâm Xuyên hừ lạnh, ôm Diệp Nha cho trợ lý Hà bế: "Đưa con bé đến phòng nghỉ."
Trợ lý Hà lúc này mới chú ý tới Diệp Nha, sửng sốt, nói: "Diệp tổng ngài tới công ty còn mang theo con gái sao......"
"Bằng không?" Diệp Lâm Xuyên trừng hắn một cái, "Cậu có đưa con bé đi?"
"Ách......" trợ lý Hà gãi đầu, "Cũng không phải không được."
Diệp Nha thông minh lại đáng yêu, đừng nói mang theo, giúp cha mẹ nhận con nuôi cũng được, hắn vốn dĩ luôn muốn có em gái.
Diệp Lâm Xuyên không lưu tình đánh vỡ ảo tưởng của hắn: "Nằm mơ."
"Tôi chỉ đùa thôi, Diệp tổng không cần để ý." Trợ lý Hà cười mỉa, ánh mắt chuyển lên người Diệp Nha, vỗ vỗ tay, "Tới đây, chú đưa con đi chơi."
Diệp Nha bám chặt vào cổ Diệp Lâm Xuyên không buông tay.
Đứa nhỏ này lại bắt đầu chơi xấu, Diệp Lâm Xuyên trầm mặt vỗ vỗ lưng cô, "Tiểu tổ tông, chúng ta đã thoả thuận rồi, ngươi không thể vô lại."
"Ta không hứa với ngươi ~~" ngữ điệu cô chậm rãi giống như con lười, "Là ngươi tự mình đồng ý."
"......" Diệp Lâm Xuyên cứng họng, thật giống như chỉ mình hắn tự nói.
"Vậy muốn cùng ta đi vào trong sao?"
Diệp Nha gật đầu.
"Vậy đi." Diệp Lâm Xuyên biết cô ngoan có, đơn giản thỏa hiệp điều kiện, "Vậy sau khi vào bên trong, phải ngoan ngoãn ngồi không được quậy."
Diệp Nha lại gật đầu một cái.
Diệp Lâm Xuyên đem cô đặt xuống đất, thở sâu chỉnh lại cà vạt, đứng thẳng lưng, kéo Diệp Nha vào cửa phòng họp, không chờ bên trong lên tiếng, Diệp Lâm Xuyên một bước đẩy cửa tiến vào.
Mọi ánh mắt đồng thời tập trung vào họ.
Triệu Gia Minh sắc mặt khó coi.
"Là Diệp tổng."
"Diệp tổng sao lại tới đây......"
"Quá kỳ quái......"
Mười mấy người khe khẽ nói nhỏ, Diệp Lâm Xuyên nhìn chung quanh một vòng, tìm chỗ trống, sau đó dẫn Diệp Nha đến, "Tôi ngồi đây được chứ?" Câu nghi vấn, ngữ khí lại là khẳng định.
"Trợ lý Hà, lấy chút đồ ăn vặt tới."
Trợ lý Hà không nhìn sắt mặt Triệu Gia Minh, chạy như chó săn ra bên ngoài đem đồ ăn vặt tới, đặt đến trước bàn Diệp Nha, sợ cô buồn chán còn mang cho cô con thỏ búp bê.
Mấy thứ đồ này đều do chị gái bên ngoài chuẩn bị.
Bọn họ đều đang xem tiết mục 《 lắng nghe bọn nhỏ nói 》, đối với Diệp Lâm Xuyên thật là một thay đổi lớn. Bộ dáng đáng yêu, linh động thông minh giống quỷ mã tinh linh của Diệp Nha được đến rất nhiều các chị các dì yêu thích.
Bàn trong phòng họp có hơi cao so với Diệp Nha, ghế dựa thì thoải mái, Diệp Nha dựa vào ghế, bên cạnh có nhiều gói đồ ăn vặt lớn và con thỏ trắng hồng có vẻ không phù hợp với không gian trong phòng.
Triệu Gia Minh oán hận, ấn đường ô thanh, nắm chặt bút máy trên tay.
"Nếu Diệp tổng tới rồi thì mời ngồi, vừa lúc cũng muốn thương lượng một chút về chức vụ của ngài." Triệu Gia Minh ý bảo người khác nhường chỗ ngồi. Diệp Lâm Xuyên cũng không ngồi xuống, lấy máy tính màu đen từ balo ra, "Trợ lý Hà, kéo màn xuống."
"Vâng." trợ lý Hà nhìn ra ý định của lão tổng nhà mình, hưng phấn kéo màn, cả phòng lập tức tối đen.
Những người còn lại không biết hắn muốn làm gì, vẫn luôn nhìn theo động tác của Diệp Lâm Xuyên.
"Nếu đang thương lượng việc của ta, trước tiên, ta cũng muốn thương lượng một chút về việc của Triệu tổng." Diệp Lâm Xuyên nhờ trợ lý Hà đem máy tính cùng màn hình chiếu phía sau chiếu lên, nghiêng mắt khinh miệt Triệu Gia Minh, trước mặt các cổ đông trực tiếp mở ra folder nội dung.
Đầu tiên, Triệu Gia Minh tham ô tài sản công ty.
Danh sách sáng tỏ, bằng chứng như núi.
Triệu Gia Minh mặt trắng xanh.
"Triệu tổng lúc ta nhậm chức tự mình tham ô chủ công tư quỹ, đây là một tội."
Hắn nói, lại mở thêm video.
Hình ảnh khá rung, quay chụp không lắm rõ ràng, bất quá có thể nghe âm thanh là tiếng của Triệu Gia Minh.
"Chỉ cần Vương tổng tạm dừng hạng mục, tôi sẽ liên hợp cổ đông để Diệp Lâm Xuyên xuống đài."
"Công ty Hoa Đông bên kia cũng đồng ý, vụ kiện này Diệp Lâm Xuyên không nhận cũng phải nhận sao, đến lúc đó tòa án phán định, hắn tự nhiên sẽ không còn đường lui......"
Tiệc rượu, Triệu Gia Minh nói ra mưu kế của mình, những người ở bàn đối diện rõ ràng đối thủ của công ty!!
Lúc ấy Diệp thị lấy giá cao để cướp mối làm ăn của các doanh nghiệp đối thủ, chuyện này nảy sinh trong vòng vốn dĩ cũng bình thường, ai cũng không để trong lòng, kết quả không lâu hạng mục bị dừng lại. Hiện tại ngẫm lại, chắc chắn là có vấn đề.
Triệu Gia Minh toàn thân run rẩy, đồng tử chấn động, ngạc nhiên biểu tình nào còn có lúc trước trấn định tự nhiên.
Diệp Lâm Xuyên ngữ khí nhàn nhạt: "Tiết lộ bí mật nội bộ công ty, đây là tội thứ hai."
"Anh...... Anh......" Triệu Gia Minh run run tay, "Anh ta cố ý làm giả chứng cứ hãm hại tôi!!"
Triệu Gia Minh kích động, chụp bàn dựng lên, "Bảo vệ――!! kêu bảo vệ cho tôi!! Đem hắn đuổi khỏi đây!!"
Diệp Lâm Xuyên cười lạnh, mắt ra hiệu cho trợ lý Hà.
Trợ lý Hà không nói gì, trực tiếp giữ chặt cửa.
"Tài khoản của Triệu tổng khi chi ra đều có ghi chép lại, bằng giá trị hiện tại của ta hiện giờ, không có khả năng mua được ngân hàng." Diệp Lâm Xuyên ánh mắt lạnh băng, ngữ khí trào phúng.
Triệu Gia Minh hô hấp dồn dập, gân xanh nổi đầy trên trán, hắn nghiến răng: "Diệp tổng chẳng lẽ thù việc tôi ngồi vào vị trí của anh, nên mới cố tình dàn xếp để hại tôi sao? Vốn dĩ cho rằng Diệp tổng là người quang minh lỗi lạc, hiện tại xem ra cũng chỉ là tên tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi."
Những người còn lại trong phòng họp không hiểu rõ tình huống, lẳng lặng quan sát, mọi người đều im lặng, cũng không đứng về phe ai.
Diệp Lâm Xuyên nhìn đến vị trưởng lão trong công ty, "Tôn tổng, thời gian ngài ở công ty này còn lâu hơn tôi, ngài chắc chắn sẽ không đồng ý hợp tác cùng tên này. Ngài nói đi, Triệu tổng uy hiếp ngài điều gì?"
Tôn tổng đã hơn 50, làm ở Diệp thị cũng hơn 30 năm, trung thành và tận tâm, cẩn thận, đối công tác chưa bao giờ chậm trễ. Kỳ quái là, lúc trước ông ở cuộc họp đại cổ đông lần 1, ký tên đồng ý Diệp Lâm Xuyên tạm dừng chức vụ, có ông mở đầu, những người còn lại cũng lần lượt ký. Khi đó Diệp Lâm Xuyên không nghĩ nhiều, chỉ vì làm công ty tổn thất, lão Tôn trung thành với Diệp thị như vậy, không tránh khỏi việc thất vọng.
Lão Tôn tóc hoa râm ánh mắt tự do, không nhìn vào mắt Diệp Lâm Xuyên, "Cái gì uy hiếp? Tôi không hiểu Diệp tổng đang nói gì."
Diệp Lâm Xuyên cũng đoán trước được ông sẽ không nói, nhìn về phía mọi người, nói thẳng: "Nếu Tôn tổng không nói, tôi thay Tôn tổng nói. Con trai Tôn tổng từng tham ô công khoản bổ khoản nợ, Triệu tổng sau khi biết, liền lấy chuyện này uy hiếp Tôn tổng, lão Tôn vì tiền đồ của con trai, lúc này mới đương dê đầu đàn. Ta nói không sai đúng không lão Tôn?"
Nói xong, tất cả mọi người đều hoảng sợ, sắc mặt Tôn tổng quả nhiên tái nhợt.
Giọng điệu Diệp Lâm Xuyên nhẹ lại vài phần: "Ngài vì công ty lập được nhiều công lớn, lúc tôi nợ nần ngài cũng từng giúp đỡ, chỉ cần ngài hiện tại thừa nhận, lấy công chuộc tội, tôi cũng sẽ không truy cứu."
Sự tình bại lộ, cũng không thể che giấu được nữa.
Tôn tổng vốn là chính nhân quân tử, lần này vì bị uy hiếp, bị Diệp Lâm Xuyên vạch trần nhưng lại khiến ông dễ chịu.
Tôn lão nhắm hai mắt, thống khổ mà gật đầu.
"Tôn tổng ông ...... nếu ông ấy không vì con trai cũng sẽ không làm loại chuyện hồ đồ này?!"
"Chính là! Anh dám lấy nhược điểm để uy hiếp ông ấy!!!"
Cổ đông cũng không phải toàn bộ đều là người của Triệu Gia Minh, có một số người là bị hắn lừa, lời của Tôn tổng mau chóng khiến bọn họ nhận thức được chính mình bị gạt, cúi đầu không nói chuyện nữa.
Diệp Lâm Xuyên lấy nội dung chiếu lên, chợt một lần nữa khép lại máy tính, cười nhìn Triệu Gia Minh: "Chứng cứ sau khi chỉnh sửa ta sẽ giao cho viện kiểm sát, ta tin bọn họ lập tức sẽ xuống tay an bài điều tra."
Triệu Gia Minh sắc mặt tái nhợt.
"Còn về những món nợ mà ta mắc nợ, Triệu tổng cũng không cần lo lắng." Diệp Lâm Xuyên lời nói nhỏ nhẹ, "Ta tin tưởng mọi người đều rõ rồi, hiện tại hạng mục một lần nữa vận hành trở lại, lợi nhuận cũng chỉ là vấn đề thời gian, bọn họ sẽ không để ý chờ thêm mấy ngày như vậy."
Triệu Gia Minh cắn chặt răng, hắn nắm chặt tay, tức giận mãnh liệt ――
"Diệp Lâm Xuyên ngươi đừng ăn nói bừa bãi! Ai biết thứ đồ vật này của ngươi từ đâu tới!!"
~Hết~
Beta: Chin✿
_______________
"Đến công ty rồi phải ngoan ngoãn ở phòng nghỉ, không được chạy loạn khắp nơi có được không?"
Xe chưa dừng hẳn, Diệp Lâm Xuyên đã quay đầu sang ghế trẻ con để dặn dò Diệp Nha.
Diệp Nha gật nhẹ đầu đồng ý cho có lệ.
"Ta nói rồi, nếu không nghe lời về sau ta sẽ không dẫn ngươi đến đây chơi nữa." Diệp Lâm Xuyên mặc kệ cô có nghe hay không, hạ tối hậu thư, lúc này mới dừng xe trước Diệp thị.
Từ lúc rời đi đến giờ, đây là lần đầu tiên Diệp Lâm Xuyên trở về công ty. Toà nhà cao sừng sững đến chạm vào mây, cửa lớn nhiều người qua lại, hắn xuống xe, tay trái xách theo cặp xách đựng máy tính, tay phải bế Diệp Nha, chân dài sải bước đi vào trong.
Diệp Lâm Xuyên nghênh diện bước tới, bảo vệ nhìn thấy hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng, nhanh chóng duỗi tay ngăn cản, "Xin lỗi, nơi này không cho phép người ngoài tiến vào."
"Người ngoài?" Diệp Lâm Xuyên cười, rũ mắt nhìn bảo vệ trước mặt, "Nhìn cậu không giống người mới. Ta cũng chỉ mới rời đi mấy tháng, đã coi như không quen biết?"
Bảo vệ lộ vẻ quẫn bách.
Diệp Lâm Xuyên là tổng giám đốc tiền nhiệm, ra ra vào vào sao có thể không quen biết, có điều hắn cũng đã bị cách chức rồi.
Hắn ta tận tâm tẫn trách: "Xin lỗi Diệp tổng, ngài, ngài không thể vào trong."
Diệp Lâm Xuyên tới gần vài bước, "Ta chỉ là bị đình chỉ chức vụ, cũng không có quy định không thể ra vào."
Bảo vệ cứng họng.
Diệp Lâm Xuyên cũng không muốn làm khó dễ, thoáng lui về phía sau, đặt Diệp Nha lên người mình: "Xảy ra chuyện gì ta sẽ tự phụ trách, ta tin rằng Triệu phó tổng cũng sẽ không vì vậy mà làm khó cậu đâu."
Ba chữ Triệu phó cắn chặt, ngầm ý chế giễu.
Dứt lời Diệp Lâm Xuyên không nhìn đến hắn, công khai tiến vào đại sảnh.
Hắn xuất hiện thu hút rất nhiều sự chú ý, còn chưa nói đến trên tay còn ôm theo một bé gái. Người người đàn ông mặt mày lạnh băng ôm cô bé khả ái, vừa kỳ lạ lại vừa hoà hợp.
Nhân viên một bên đánh giá một bên tụm lại xì xào, Diệp Lâm Xuyên mắt nhìn thẳng, tiến vào thang máy.
Diệp Lâm Xuyên phát hiện ra nhiều khuôn mặt mới, nghĩ đến là Triệu Gia Minh đang thay máu. Hắn cảm thấy buồn cười, bản thân còn chưa đi, vậy mà hắn ta đã gấp rút muốn chiếm núi làm vua, sợ người khác không biết đến tâm tư nhỏ của hắn sao.
Diệp Lâm Xuyên khí thế lộ ra ngoài, mặt mày âm trầm, qua đường người đồng loạt nhường đường, sợ hãi kêu Diệp tổng.
"Diệp tổng." Trợ lý Hà sau khi nghe tin mau chóng chạy ra nghênh đón, "Triệu tổng bọn họ đang họp." Trợ lý Hà nhìn xung quanh, lén lút tiến đến trước mặt Diệp Lâm Xuyên, "Tôi vừa nhận được tin tức, hạng mục bên kia chuẩn bị khởi công, Triệu tổng đang xúi giục các cổ động khác kéo dài thời gian đình chỉ ngài."
Hạng mục chịu tra chuyện đó vốn dĩ chính là một âm mưu dự tính từ trước, hiện tại thời cơ chín mùi, Triệu Gia Minh đương nhiên muốn đá rơi hắn tiếp tục kiếm tiền.
Nghĩ cũng thật đẹp.
Diệp Lâm Xuyên hừ lạnh, ôm Diệp Nha cho trợ lý Hà bế: "Đưa con bé đến phòng nghỉ."
Trợ lý Hà lúc này mới chú ý tới Diệp Nha, sửng sốt, nói: "Diệp tổng ngài tới công ty còn mang theo con gái sao......"
"Bằng không?" Diệp Lâm Xuyên trừng hắn một cái, "Cậu có đưa con bé đi?"
"Ách......" trợ lý Hà gãi đầu, "Cũng không phải không được."
Diệp Nha thông minh lại đáng yêu, đừng nói mang theo, giúp cha mẹ nhận con nuôi cũng được, hắn vốn dĩ luôn muốn có em gái.
Diệp Lâm Xuyên không lưu tình đánh vỡ ảo tưởng của hắn: "Nằm mơ."
"Tôi chỉ đùa thôi, Diệp tổng không cần để ý." Trợ lý Hà cười mỉa, ánh mắt chuyển lên người Diệp Nha, vỗ vỗ tay, "Tới đây, chú đưa con đi chơi."
Diệp Nha bám chặt vào cổ Diệp Lâm Xuyên không buông tay.
Đứa nhỏ này lại bắt đầu chơi xấu, Diệp Lâm Xuyên trầm mặt vỗ vỗ lưng cô, "Tiểu tổ tông, chúng ta đã thoả thuận rồi, ngươi không thể vô lại."
"Ta không hứa với ngươi ~~" ngữ điệu cô chậm rãi giống như con lười, "Là ngươi tự mình đồng ý."
"......" Diệp Lâm Xuyên cứng họng, thật giống như chỉ mình hắn tự nói.
"Vậy muốn cùng ta đi vào trong sao?"
Diệp Nha gật đầu.
"Vậy đi." Diệp Lâm Xuyên biết cô ngoan có, đơn giản thỏa hiệp điều kiện, "Vậy sau khi vào bên trong, phải ngoan ngoãn ngồi không được quậy."
Diệp Nha lại gật đầu một cái.
Diệp Lâm Xuyên đem cô đặt xuống đất, thở sâu chỉnh lại cà vạt, đứng thẳng lưng, kéo Diệp Nha vào cửa phòng họp, không chờ bên trong lên tiếng, Diệp Lâm Xuyên một bước đẩy cửa tiến vào.
Mọi ánh mắt đồng thời tập trung vào họ.
Triệu Gia Minh sắc mặt khó coi.
"Là Diệp tổng."
"Diệp tổng sao lại tới đây......"
"Quá kỳ quái......"
Mười mấy người khe khẽ nói nhỏ, Diệp Lâm Xuyên nhìn chung quanh một vòng, tìm chỗ trống, sau đó dẫn Diệp Nha đến, "Tôi ngồi đây được chứ?" Câu nghi vấn, ngữ khí lại là khẳng định.
"Trợ lý Hà, lấy chút đồ ăn vặt tới."
Trợ lý Hà không nhìn sắt mặt Triệu Gia Minh, chạy như chó săn ra bên ngoài đem đồ ăn vặt tới, đặt đến trước bàn Diệp Nha, sợ cô buồn chán còn mang cho cô con thỏ búp bê.
Mấy thứ đồ này đều do chị gái bên ngoài chuẩn bị.
Bọn họ đều đang xem tiết mục 《 lắng nghe bọn nhỏ nói 》, đối với Diệp Lâm Xuyên thật là một thay đổi lớn. Bộ dáng đáng yêu, linh động thông minh giống quỷ mã tinh linh của Diệp Nha được đến rất nhiều các chị các dì yêu thích.
Bàn trong phòng họp có hơi cao so với Diệp Nha, ghế dựa thì thoải mái, Diệp Nha dựa vào ghế, bên cạnh có nhiều gói đồ ăn vặt lớn và con thỏ trắng hồng có vẻ không phù hợp với không gian trong phòng.
Triệu Gia Minh oán hận, ấn đường ô thanh, nắm chặt bút máy trên tay.
"Nếu Diệp tổng tới rồi thì mời ngồi, vừa lúc cũng muốn thương lượng một chút về chức vụ của ngài." Triệu Gia Minh ý bảo người khác nhường chỗ ngồi. Diệp Lâm Xuyên cũng không ngồi xuống, lấy máy tính màu đen từ balo ra, "Trợ lý Hà, kéo màn xuống."
"Vâng." trợ lý Hà nhìn ra ý định của lão tổng nhà mình, hưng phấn kéo màn, cả phòng lập tức tối đen.
Những người còn lại không biết hắn muốn làm gì, vẫn luôn nhìn theo động tác của Diệp Lâm Xuyên.
"Nếu đang thương lượng việc của ta, trước tiên, ta cũng muốn thương lượng một chút về việc của Triệu tổng." Diệp Lâm Xuyên nhờ trợ lý Hà đem máy tính cùng màn hình chiếu phía sau chiếu lên, nghiêng mắt khinh miệt Triệu Gia Minh, trước mặt các cổ đông trực tiếp mở ra folder nội dung.
Đầu tiên, Triệu Gia Minh tham ô tài sản công ty.
Danh sách sáng tỏ, bằng chứng như núi.
Triệu Gia Minh mặt trắng xanh.
"Triệu tổng lúc ta nhậm chức tự mình tham ô chủ công tư quỹ, đây là một tội."
Hắn nói, lại mở thêm video.
Hình ảnh khá rung, quay chụp không lắm rõ ràng, bất quá có thể nghe âm thanh là tiếng của Triệu Gia Minh.
"Chỉ cần Vương tổng tạm dừng hạng mục, tôi sẽ liên hợp cổ đông để Diệp Lâm Xuyên xuống đài."
"Công ty Hoa Đông bên kia cũng đồng ý, vụ kiện này Diệp Lâm Xuyên không nhận cũng phải nhận sao, đến lúc đó tòa án phán định, hắn tự nhiên sẽ không còn đường lui......"
Tiệc rượu, Triệu Gia Minh nói ra mưu kế của mình, những người ở bàn đối diện rõ ràng đối thủ của công ty!!
Lúc ấy Diệp thị lấy giá cao để cướp mối làm ăn của các doanh nghiệp đối thủ, chuyện này nảy sinh trong vòng vốn dĩ cũng bình thường, ai cũng không để trong lòng, kết quả không lâu hạng mục bị dừng lại. Hiện tại ngẫm lại, chắc chắn là có vấn đề.
Triệu Gia Minh toàn thân run rẩy, đồng tử chấn động, ngạc nhiên biểu tình nào còn có lúc trước trấn định tự nhiên.
Diệp Lâm Xuyên ngữ khí nhàn nhạt: "Tiết lộ bí mật nội bộ công ty, đây là tội thứ hai."
"Anh...... Anh......" Triệu Gia Minh run run tay, "Anh ta cố ý làm giả chứng cứ hãm hại tôi!!"
Triệu Gia Minh kích động, chụp bàn dựng lên, "Bảo vệ――!! kêu bảo vệ cho tôi!! Đem hắn đuổi khỏi đây!!"
Diệp Lâm Xuyên cười lạnh, mắt ra hiệu cho trợ lý Hà.
Trợ lý Hà không nói gì, trực tiếp giữ chặt cửa.
"Tài khoản của Triệu tổng khi chi ra đều có ghi chép lại, bằng giá trị hiện tại của ta hiện giờ, không có khả năng mua được ngân hàng." Diệp Lâm Xuyên ánh mắt lạnh băng, ngữ khí trào phúng.
Triệu Gia Minh hô hấp dồn dập, gân xanh nổi đầy trên trán, hắn nghiến răng: "Diệp tổng chẳng lẽ thù việc tôi ngồi vào vị trí của anh, nên mới cố tình dàn xếp để hại tôi sao? Vốn dĩ cho rằng Diệp tổng là người quang minh lỗi lạc, hiện tại xem ra cũng chỉ là tên tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi."
Những người còn lại trong phòng họp không hiểu rõ tình huống, lẳng lặng quan sát, mọi người đều im lặng, cũng không đứng về phe ai.
Diệp Lâm Xuyên nhìn đến vị trưởng lão trong công ty, "Tôn tổng, thời gian ngài ở công ty này còn lâu hơn tôi, ngài chắc chắn sẽ không đồng ý hợp tác cùng tên này. Ngài nói đi, Triệu tổng uy hiếp ngài điều gì?"
Tôn tổng đã hơn 50, làm ở Diệp thị cũng hơn 30 năm, trung thành và tận tâm, cẩn thận, đối công tác chưa bao giờ chậm trễ. Kỳ quái là, lúc trước ông ở cuộc họp đại cổ đông lần 1, ký tên đồng ý Diệp Lâm Xuyên tạm dừng chức vụ, có ông mở đầu, những người còn lại cũng lần lượt ký. Khi đó Diệp Lâm Xuyên không nghĩ nhiều, chỉ vì làm công ty tổn thất, lão Tôn trung thành với Diệp thị như vậy, không tránh khỏi việc thất vọng.
Lão Tôn tóc hoa râm ánh mắt tự do, không nhìn vào mắt Diệp Lâm Xuyên, "Cái gì uy hiếp? Tôi không hiểu Diệp tổng đang nói gì."
Diệp Lâm Xuyên cũng đoán trước được ông sẽ không nói, nhìn về phía mọi người, nói thẳng: "Nếu Tôn tổng không nói, tôi thay Tôn tổng nói. Con trai Tôn tổng từng tham ô công khoản bổ khoản nợ, Triệu tổng sau khi biết, liền lấy chuyện này uy hiếp Tôn tổng, lão Tôn vì tiền đồ của con trai, lúc này mới đương dê đầu đàn. Ta nói không sai đúng không lão Tôn?"
Nói xong, tất cả mọi người đều hoảng sợ, sắc mặt Tôn tổng quả nhiên tái nhợt.
Giọng điệu Diệp Lâm Xuyên nhẹ lại vài phần: "Ngài vì công ty lập được nhiều công lớn, lúc tôi nợ nần ngài cũng từng giúp đỡ, chỉ cần ngài hiện tại thừa nhận, lấy công chuộc tội, tôi cũng sẽ không truy cứu."
Sự tình bại lộ, cũng không thể che giấu được nữa.
Tôn tổng vốn là chính nhân quân tử, lần này vì bị uy hiếp, bị Diệp Lâm Xuyên vạch trần nhưng lại khiến ông dễ chịu.
Tôn lão nhắm hai mắt, thống khổ mà gật đầu.
"Tôn tổng ông ...... nếu ông ấy không vì con trai cũng sẽ không làm loại chuyện hồ đồ này?!"
"Chính là! Anh dám lấy nhược điểm để uy hiếp ông ấy!!!"
Cổ đông cũng không phải toàn bộ đều là người của Triệu Gia Minh, có một số người là bị hắn lừa, lời của Tôn tổng mau chóng khiến bọn họ nhận thức được chính mình bị gạt, cúi đầu không nói chuyện nữa.
Diệp Lâm Xuyên lấy nội dung chiếu lên, chợt một lần nữa khép lại máy tính, cười nhìn Triệu Gia Minh: "Chứng cứ sau khi chỉnh sửa ta sẽ giao cho viện kiểm sát, ta tin bọn họ lập tức sẽ xuống tay an bài điều tra."
Triệu Gia Minh sắc mặt tái nhợt.
"Còn về những món nợ mà ta mắc nợ, Triệu tổng cũng không cần lo lắng." Diệp Lâm Xuyên lời nói nhỏ nhẹ, "Ta tin tưởng mọi người đều rõ rồi, hiện tại hạng mục một lần nữa vận hành trở lại, lợi nhuận cũng chỉ là vấn đề thời gian, bọn họ sẽ không để ý chờ thêm mấy ngày như vậy."
Triệu Gia Minh cắn chặt răng, hắn nắm chặt tay, tức giận mãnh liệt ――
"Diệp Lâm Xuyên ngươi đừng ăn nói bừa bãi! Ai biết thứ đồ vật này của ngươi từ đâu tới!!"
~Hết~
Bình luận facebook