Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Edit: Lia
Beta: Chin, Darn
Thẩm Nhiên không còn khúm núm sợ sệt, cậu đánh thật mạnh về phía Lưu Tử Thật, đánh đến mức phải vào phòng ý tế.
Trẻ con cảm xúc không ổn định, xung đột đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng đánh vỡ đầu chảy máu vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, cô giáo Lưu sốt ruột liên hệ phụ huynh, giáo viên sinh hoạt trấn an Lưu Tử Thật đang khóc trong phòng y tế, lúc sau đem 3 đứa trẻ đứng trước mặt.
"Thẩm Nhiên, tại sao con lại đánh nhau với Lưu Tử Thật?" Cô Lý lớp lá nhíu mày hỏi.
Thẩm Nhiên tính cách chất phác thành thật, rất hiếm khi tranh chấp với các bạn học, ngoại trừ lần trước ăn cơm dã ngoại đánh Lưu Tử Thật, sau khi trở về hai đứa cũng không có tranh cãi gì, có đôi khi còn đùa với nhau. Cô giáo Lý vốn dĩ cho rằng quan hệ của hai đứa đã trở lại bình thường, nào ngờ hôm nay lại đánh bể đầu.
Nghĩ đến tính cách của người nhà Lưu gia, cô giáo Lý nặng nề thở dài.
Thẩm Nhiên không nói, cố chấp mím môi.
"Là Lưu Tử Thật bắt nạt Nha Nha trước." Hạ Tình bước lên trước, "Cô đừng mắng Thẩm Nhiên."
Cô vì Thẩm Nhiên cầu tình, đôi mắt tràn đầy cầu xin.
Thẩm Nhiên không tự chủ được liếc mắt, nhanh chóng cúi thấp đầu.
"Cậu ấy đẩy con trước." Diệp Nha không muốn anh trai bị mắng, chủ động đứng ra nói rõ mọi chuyện.
Cô Lý vẫn im lặng.
Lưu Tử Thật làm như vậy, Thẩm Nhiên vì bảo vệ em gái, mới xúc động đánh người cũng không có gì đáng trách.
"Chút nữa, mẹ của Lưu Tử Thật sẽ tới, đến lúc đó Thẩm Nhiên hãy xin lỗi, dù sao con cũng chỉ là trẻ con, cô tin bọn họ sẽ không trách con." Nói thì vậy, nhưng cô Lưu trong lòng vẫn lo, người nhà bên đó lòng dạ hẹp hòi, suốt ngày chỉ biết cưng chiều con mình, bình thường con mình có gì không vừa ý, trực tiếp WeChat tìm cô giáo ý kiến, căn bản là không nói đạo lý.
Thẩm Nhiên lại là cô nhi không có người nhà quan tâm, chỉ có mỗi anh trai đang đi học, cho dù lại đây cũng sẽ bị trách mắng một trận.
Cô Lưu càng nghĩ càng phiền lòng, liên tiếp thở dài.
Diệp Nha nhìn cô giáo vẻ mặt ủ rũ và biểu tình cô đơn của Thẩm Nhiên, ánh mắt chợt lóe, chạy đi lên giữ chặt góc áo cô Lưu, ngửa đầu nói: "Thẩm Nhiên cũng muốn gọi phụ huynh!"
"Nhưng......"
Diệp Nha: "Cô có thể nhắn tin cho người đại diện của con."
?
Cái gì vậy, người đại diện ở đâu ra.
Hai cô giáo cùng cùng ngây ra.
Diệp Nha rất là kiêu ngạo: "Con bây giờ là đại minh tinh rồi, con có người đại diện, người đại diện phụ trách chăm sóc con và anh trai."
Cũng không sai.
Diệp Nha là mẫu ảnh cho thương hiệu quần áo trẻ em, doanh số cũng không tồi, từng lên hot search Weibo nhiều lần, cũng có fans, trêи mạng thảo luận về cô bé ngày càng nhiều, so với các đại minh tinh, cũng không khác là bao.
Cô Lưu hỏi: "Vậy người đại diện của con là ai?"
Diệp Nha ưỡn ngực ngẩng đầu nói ra một cái tên: "Diệp Lâm Xuyên."
Cô Lưu dở khóc dở cười: "Ba của con?"
"Ưm!!"
Vậy đi.
Có người lớn tới vẫn tốt hơn, cô Lưu lập tức gọi cho Diệp Lâm Xuyên, cùng ngây ra, sau đó ngồi đợi hai bên phụ huynh đến.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng bố mẹ Lưu hùng hổ lao vào phòng y tế, thấy bố mẹ đến, Lưu Tử Thật đang băng đầu trêи giường khóc thét ra tiếng, bổ nhào vào trong lòng ngực của mẹ,ấm ức tuôn ra
Cậu bé bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là trêи mặt cọ xát với nền nên có trầy da một chút.
Từ nhỏ đã bị người khác ăn hϊế͙p͙, Thẩm Nhiên căn bản không đem vết thương nhỏ này để vào mắt, hiện giờ thấy Lưu Tử Thật khóc sướt mướt, hoàn toàn không ra dáng nam nhi, không khỏi xem thường, ghét bỏ mà hừ một tiếng, rồi quay mặt ra chỗ khác.
"Giáo viên mầm non các cô làm ăn sao vậy?! Con trai tôi còn nhỏ như vậy, nếu bị hủy dung các ngươi có bồi thường được không!"
Quả nhiên, phụ huynh không hỏi sự tình mà bắt đầu gây phiền phức với móc giáo viên mầm non.
Cô Lưu và cô Lý cố gắng giải thích nửa ngày, nhưng bọn họ không muốn nghe , hùng hùng hổ hổ chửi rửa cô giáo và trường học, càng nói càng kϊƈɦ động, càng nói càng hăng say, cả phòng y tế toàn là tiếng chửi.
Hai cô giáo cũng không giải thích nữa, tùy ý để bọn họ mắng.
"Ba! Là nó đánh con!!" Lưu Tử Thật khóc đủ rồi, chỉ tay vào Thẩm Nhiên, đôi mắt khóc sưng tràn ngập oán niệm.
Vợ chồng hai người nhìn qua.
Thẩm Nhiên chân tay tinh tế, thân hình nhỏ gầy, ngũ quan lớn lên không tồi, thậm chí có thể gọi là đẹp, chỉ là dưới mắt có vết bớt.
Vợ chồng hai người nhìn chằm chằm vào vết bớt của cậu nửa ngày, biểu tình chán ghét .
Ánh mắt phán xét như vết dao, đâm vào tim của Thẩm Nhiên tê rần, cảm giác tự ti không tự chủ nảy lên, cậu bé cúi đầu thấp xuống, đôi mắt chỉ dám nhìn vào mũi chân dưới đất.
"Lần trước cũng là mày đúng không?" Lưu gia nhận ra cậu, nói, "Chẳng những đánh con trai tao còn ức hϊế͙p͙ ta mẹ tao, thằng nhãi ranh tuổi còn nhỏ nhưng tính tình vậy mà không nhỏ, sao có thể như vậy được?"
Ba Lưu mắng Thẩm Nhiên, nước bọt văng tung tóe, rống: "Ba mày đâu? Kêu ba mày tới đây!"
Thẩm Nhiên hơi há miệng, không nói gì, Lưu Tử Thật cười trêи nỗi đau của người khác: "Nó làm gì có ba!!"
Thẩm Nhiên siết chặt nắm tay, răng nghiến lại.
Ba Lưu vừa nghe, châm biếm: "Vậy phụ huynh của nó đâu, gọi tới cho tôi, hôm nay việc này không thể cứ bỏ qua như vậy!"
Thẩm Nhiên trầm mặc.
Diệp Nha nhìn hốc mắt hồng hồng của Thẩm Nhiên, tràn đầy ẩn nhẫn khổ sở, biểu tình như là lập tức muốn khóc.
Cô biết Thẩm Nhiên không dễ chịu, đồng cảm với cậu.
Diệp Nha liếc mắt ra ngoài cửa, ngoài cửa trống không, Diệp Lâm Xuyên vẫn chưa đến......
Diệp Nha lại nâng đầu nhỏ, người lớn trước mặt giống như đồi núi, vừa cao vừa lớn tràn ngập áp bách, cô sợ hãi, bước lui ra phía sau, nhưng lý trí nói rằng cô phải dũng cảm, phải đứng ra bảo vệ anh trai.
Bởi vì Thẩm Nhiên cũng đứng ra bảo vệ cô.
Hệ thống: [ Nha Nha, nữ phản diện độc ác là không thể ra mặt cho nam chính. ]
Hệ thống đoán ra ý đồ của cô, lập tức nhắc nhở.
Diệp Nha giả bộ như không nghe thấy hệ thống, vẫn đứng chắn trước mặtThẩm Nhiên, cánh tay ngắn vươn ra bảo vệ cậu, cổ đủ dũng khí mặt hướng Lưu phụ: "Cháu là phụ huynh!"
Giọng của cô bé ngọt ngào, dù nói lớn tiếng cũng không có lực uy hϊế͙p͙ .
Ba Lưu cúi đầu, đối với cô bé mặt đầy " ngôi sao".
"Gì?"
Diệp Nha lặp lại: "Cháu là chủ nhà, là phụ huynh của anh Nhiên Nhiên, nếu có vấn đề gì, có thể nói với cháu."
Ba Lưu cười: "Mày là em gái của nó? Đúng là anh em."
Diệp Nha nghe ra được vẻ trào phúng trong câu nói, nghiêm túc nhìn Thẩm Nhiên vài cái, kinh ngạc phát hiện ra dưới mí mắt của cậu có vết bớt hình bán nguyệt, kết hợp với lời Hạ Tình nói hồi nãy, tức khắc cho rằng đây là khen cô cùng Thẩm Nhiên lớn lên giống nhau, còn đẹp giống như trăng và sao, còn quay lại cười với hắn, có lễ phép khách sáo: "Cảm ơn chú, chú với dì cũng rất giống anh em."
?
??
Hai người sắc mặt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn tao là vợ chồng, con nít không biết gì đừng có nói lung tung."
Diệp Nha ngửa người ra sau, không thể tưởng tượng mà nhìn gương mặt tròn của ba Lưu, lại nhìn gương mặt tròn của mẹ Lưu, ghé vào tai Hạ Tình thì thầm: "Anh em ruột cũng có thể làm vợ chồng sao?"
Lời này hỏi Hạ Tình, hai đứa đối với vợ chồng hai người đồng thời trầm mặc.
Tính tình ba Lưu vốn không tốt, nghe bọn trẻ nói chuyện lại càng giận dữ, quay đầu nói với cô giáo: "Cô giáo Lý, phụ huynh tụi nó rốt cuộc khi nào mới tới vậy?! Hoàng đế bệ hạ hay sao mà bắt chúng tôi chờ lâu vậy?!"
Diệp Nha chưa từ bỏ ý định nói: "Cháu chính là phụ huynh."
Ba Lưu mất kiên nhẫn gạt cô sang: "Nhóc con ra chỗ khác chơi, chuyện của người lớn không có chỗ cho mày."
Diệp Nha nhíu mày.
Đây là chuyện người lớn sao? Đây rõ ràng là chuyện của trẻ con mà?
Mọi người nôn nóng chờ đợi, Diệp Lâm Xuyên lại khoan thai tới muộn.
Ông khí chất nổi bật, mặt mày sắc bén, ngũ quan anh tuấn, đi qua đều hấp dẫn rất nhiều tầm mắt. Ngược lại với ba Lưu, hói đầu, mập mạp, đúng chất hình tượng đàn ông trung niên dầu mỡ.
"Xin lỗi, trêи đường có chút kẹt xe." Diệp Lâm Xuyên thanh âm trầm thấp, dư quang nhẹ nhàng quét về phía Thẩm Nhiên mặt xám mày tro, lại nhìn Diệp Nha, cuối cùng mới nhìn về phía vợ chồng Lưu gia.
"Nghe nói con trai tôi đánh con trai hai người bị thương sao?"
Ông rất cao, nói chuyện hơi rũ mí mắt, trong ngôn ngữ thái độ bất giác toát ra tư thái lãnh đạo, ngay cả không khí đều tràn ngập khí chất lạnh lẽo khϊế͙p͙ người của ông.
Hai vợ chồng bị khí thế áp bách thở không nổi, một hồi lâu mới hoảng quá mức nói: "Con trai? Không phải nó không có ba sao?"
Nghe vậy, Thẩm Nhiên đầu lại cúi xuống thấp.
Diệp Lâm Xuyên mặt vô biểu tình,trong con người thâm thúy trộn lẫn vài phần đạm bạc.
Một lát, từng câu từng chữ nói: "Bây giờ có rồi."
Thẩm Nhiên ngơ ngẩn, không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn ông.
"Tôi là ba của Thẩm Nhiên, hai người muốn nói gì, bây giờ có thể nói."
Sắc mặt ba Lưu trở nên rất khó coi, đưa tay chỉ về phía Lưu Tử Thật, lên án: "Con trai nhà anh đánh con tôi bị thương, xuống tay độc ác, anh nhìn xem, anh nhìn xem." Nói vén băng gạc trêи trán lên, đưa Diệp Lâm Xuyên xem thêm miệng vết thương.
Diệp Lâm Xuyên lẳng lặng chăm chú nhìn miệng vết thương, trầm ngâm vài giây: "Đưa đến phòng y tế là tốt rồi." Hắn trào phúng, "Đợi đến chiều là lành."
"Anh......" Ba Lưu nghẹn, "Anh đúng là không nói đạo lý?! Tôi nói cho các người biết, việc này tôi sẽ không để yên! Trẻ con bây giờ là thời gian phát triển, nếu đầu của con tôi để lại di chứng, tôi cho các người táng gia bại sản không vực dậy nổi!!"
Ý của ông ta rất rõ ràng, chính là đòi tiền.
Diệp Lâm Xuyên cảm thấy buồn cười, tên nhóc đầu khoai tây nhìn là biết không thông minh rồi, đập đầu cho nó, nói không chừng còn có thể khai phá công dụng của đại não lần thứ hai.
Hắn âm thầm cười nhạo, lại có người trực tiếp đem lời trong lòng hắn nói ra.
"Đầu của Lưu Tử Thật vốn dĩ đã bị rớt hư rồi!" Người nói là Hạ Tình, cô bé đặc biệt ngay thẳng, "Cho dù có bị đập đầu thêm lần nữa cũng không sao."
Bố mẹ Lưu vừa nghe, khí đầu mũ yên, một phen nắm Lưu Tử Thật hướng đoàn người chứng minh: "Nói! Một cộng một bằng mấy!" Hắn không tin, con trai bọn họ sao có thể không làm được phép tính đơn giản như vậy.
Lưu Tử Thật ngốc ngốc, không tự chủ được nhìn về phía mấy bạn đằng sau ba mình.
Diệp Nha rất tốt bụng dùng tay khoa tay múa chân một cái giơ 3 ngón tay.
Lưu Tử Thật bình tĩnh nhìn, thử tính trả lời: "Bằng với......OK??"
"O mẹ mày K ấy!" ba Lưu nhịn không được bạo thô, tát vào ót Lưu Tử Thật, trong lúc nhất thời làm cậu bé khóc rung trời.
Ba Lưu không hết lòng gian, tiếng hô lớn hơn nữa; "Con tôi ngốc rồi! Anh nói đi chuyện này rốt cuộc xử lý như thế nào!"
"Chú à , cậu ta vốn dĩ là như vậy rồi, đứa ngốc khong thể thông minh lên được. Chú cũng đừng có đòi tiền, chú Diệp hiện tại cũng không có tiền, chú có đòi cũng vô dụng."
Ngay thẳng girl Hạ Tình một chút cũng không cho mặt mũi bán đứng Diệp Lâm Xuyên, còn không quên châm chọc Lưu Tử Thật một hồi.
Hạ Tình chỉ vào Diệp Nha nói, "Còn nữa, là cậu ta đẩy Nha Nha trước mà."
Ba Lưu không phục: "Vậy đó là lý do nó đánh con tôi sao?"
Hạ Tình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Nói bậy, Thẩm Nhiên không có đánh con chú, rõ ràng là thấy việc nghĩa hăng hái làm, cô giáo nên phát hoa hồng nhỏ."
"......??"
Beta: Chin, Darn
Thẩm Nhiên không còn khúm núm sợ sệt, cậu đánh thật mạnh về phía Lưu Tử Thật, đánh đến mức phải vào phòng ý tế.
Trẻ con cảm xúc không ổn định, xung đột đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng đánh vỡ đầu chảy máu vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, cô giáo Lưu sốt ruột liên hệ phụ huynh, giáo viên sinh hoạt trấn an Lưu Tử Thật đang khóc trong phòng y tế, lúc sau đem 3 đứa trẻ đứng trước mặt.
"Thẩm Nhiên, tại sao con lại đánh nhau với Lưu Tử Thật?" Cô Lý lớp lá nhíu mày hỏi.
Thẩm Nhiên tính cách chất phác thành thật, rất hiếm khi tranh chấp với các bạn học, ngoại trừ lần trước ăn cơm dã ngoại đánh Lưu Tử Thật, sau khi trở về hai đứa cũng không có tranh cãi gì, có đôi khi còn đùa với nhau. Cô giáo Lý vốn dĩ cho rằng quan hệ của hai đứa đã trở lại bình thường, nào ngờ hôm nay lại đánh bể đầu.
Nghĩ đến tính cách của người nhà Lưu gia, cô giáo Lý nặng nề thở dài.
Thẩm Nhiên không nói, cố chấp mím môi.
"Là Lưu Tử Thật bắt nạt Nha Nha trước." Hạ Tình bước lên trước, "Cô đừng mắng Thẩm Nhiên."
Cô vì Thẩm Nhiên cầu tình, đôi mắt tràn đầy cầu xin.
Thẩm Nhiên không tự chủ được liếc mắt, nhanh chóng cúi thấp đầu.
"Cậu ấy đẩy con trước." Diệp Nha không muốn anh trai bị mắng, chủ động đứng ra nói rõ mọi chuyện.
Cô Lý vẫn im lặng.
Lưu Tử Thật làm như vậy, Thẩm Nhiên vì bảo vệ em gái, mới xúc động đánh người cũng không có gì đáng trách.
"Chút nữa, mẹ của Lưu Tử Thật sẽ tới, đến lúc đó Thẩm Nhiên hãy xin lỗi, dù sao con cũng chỉ là trẻ con, cô tin bọn họ sẽ không trách con." Nói thì vậy, nhưng cô Lưu trong lòng vẫn lo, người nhà bên đó lòng dạ hẹp hòi, suốt ngày chỉ biết cưng chiều con mình, bình thường con mình có gì không vừa ý, trực tiếp WeChat tìm cô giáo ý kiến, căn bản là không nói đạo lý.
Thẩm Nhiên lại là cô nhi không có người nhà quan tâm, chỉ có mỗi anh trai đang đi học, cho dù lại đây cũng sẽ bị trách mắng một trận.
Cô Lưu càng nghĩ càng phiền lòng, liên tiếp thở dài.
Diệp Nha nhìn cô giáo vẻ mặt ủ rũ và biểu tình cô đơn của Thẩm Nhiên, ánh mắt chợt lóe, chạy đi lên giữ chặt góc áo cô Lưu, ngửa đầu nói: "Thẩm Nhiên cũng muốn gọi phụ huynh!"
"Nhưng......"
Diệp Nha: "Cô có thể nhắn tin cho người đại diện của con."
?
Cái gì vậy, người đại diện ở đâu ra.
Hai cô giáo cùng cùng ngây ra.
Diệp Nha rất là kiêu ngạo: "Con bây giờ là đại minh tinh rồi, con có người đại diện, người đại diện phụ trách chăm sóc con và anh trai."
Cũng không sai.
Diệp Nha là mẫu ảnh cho thương hiệu quần áo trẻ em, doanh số cũng không tồi, từng lên hot search Weibo nhiều lần, cũng có fans, trêи mạng thảo luận về cô bé ngày càng nhiều, so với các đại minh tinh, cũng không khác là bao.
Cô Lưu hỏi: "Vậy người đại diện của con là ai?"
Diệp Nha ưỡn ngực ngẩng đầu nói ra một cái tên: "Diệp Lâm Xuyên."
Cô Lưu dở khóc dở cười: "Ba của con?"
"Ưm!!"
Vậy đi.
Có người lớn tới vẫn tốt hơn, cô Lưu lập tức gọi cho Diệp Lâm Xuyên, cùng ngây ra, sau đó ngồi đợi hai bên phụ huynh đến.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng bố mẹ Lưu hùng hổ lao vào phòng y tế, thấy bố mẹ đến, Lưu Tử Thật đang băng đầu trêи giường khóc thét ra tiếng, bổ nhào vào trong lòng ngực của mẹ,ấm ức tuôn ra
Cậu bé bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là trêи mặt cọ xát với nền nên có trầy da một chút.
Từ nhỏ đã bị người khác ăn hϊế͙p͙, Thẩm Nhiên căn bản không đem vết thương nhỏ này để vào mắt, hiện giờ thấy Lưu Tử Thật khóc sướt mướt, hoàn toàn không ra dáng nam nhi, không khỏi xem thường, ghét bỏ mà hừ một tiếng, rồi quay mặt ra chỗ khác.
"Giáo viên mầm non các cô làm ăn sao vậy?! Con trai tôi còn nhỏ như vậy, nếu bị hủy dung các ngươi có bồi thường được không!"
Quả nhiên, phụ huynh không hỏi sự tình mà bắt đầu gây phiền phức với móc giáo viên mầm non.
Cô Lưu và cô Lý cố gắng giải thích nửa ngày, nhưng bọn họ không muốn nghe , hùng hùng hổ hổ chửi rửa cô giáo và trường học, càng nói càng kϊƈɦ động, càng nói càng hăng say, cả phòng y tế toàn là tiếng chửi.
Hai cô giáo cũng không giải thích nữa, tùy ý để bọn họ mắng.
"Ba! Là nó đánh con!!" Lưu Tử Thật khóc đủ rồi, chỉ tay vào Thẩm Nhiên, đôi mắt khóc sưng tràn ngập oán niệm.
Vợ chồng hai người nhìn qua.
Thẩm Nhiên chân tay tinh tế, thân hình nhỏ gầy, ngũ quan lớn lên không tồi, thậm chí có thể gọi là đẹp, chỉ là dưới mắt có vết bớt.
Vợ chồng hai người nhìn chằm chằm vào vết bớt của cậu nửa ngày, biểu tình chán ghét .
Ánh mắt phán xét như vết dao, đâm vào tim của Thẩm Nhiên tê rần, cảm giác tự ti không tự chủ nảy lên, cậu bé cúi đầu thấp xuống, đôi mắt chỉ dám nhìn vào mũi chân dưới đất.
"Lần trước cũng là mày đúng không?" Lưu gia nhận ra cậu, nói, "Chẳng những đánh con trai tao còn ức hϊế͙p͙ ta mẹ tao, thằng nhãi ranh tuổi còn nhỏ nhưng tính tình vậy mà không nhỏ, sao có thể như vậy được?"
Ba Lưu mắng Thẩm Nhiên, nước bọt văng tung tóe, rống: "Ba mày đâu? Kêu ba mày tới đây!"
Thẩm Nhiên hơi há miệng, không nói gì, Lưu Tử Thật cười trêи nỗi đau của người khác: "Nó làm gì có ba!!"
Thẩm Nhiên siết chặt nắm tay, răng nghiến lại.
Ba Lưu vừa nghe, châm biếm: "Vậy phụ huynh của nó đâu, gọi tới cho tôi, hôm nay việc này không thể cứ bỏ qua như vậy!"
Thẩm Nhiên trầm mặc.
Diệp Nha nhìn hốc mắt hồng hồng của Thẩm Nhiên, tràn đầy ẩn nhẫn khổ sở, biểu tình như là lập tức muốn khóc.
Cô biết Thẩm Nhiên không dễ chịu, đồng cảm với cậu.
Diệp Nha liếc mắt ra ngoài cửa, ngoài cửa trống không, Diệp Lâm Xuyên vẫn chưa đến......
Diệp Nha lại nâng đầu nhỏ, người lớn trước mặt giống như đồi núi, vừa cao vừa lớn tràn ngập áp bách, cô sợ hãi, bước lui ra phía sau, nhưng lý trí nói rằng cô phải dũng cảm, phải đứng ra bảo vệ anh trai.
Bởi vì Thẩm Nhiên cũng đứng ra bảo vệ cô.
Hệ thống: [ Nha Nha, nữ phản diện độc ác là không thể ra mặt cho nam chính. ]
Hệ thống đoán ra ý đồ của cô, lập tức nhắc nhở.
Diệp Nha giả bộ như không nghe thấy hệ thống, vẫn đứng chắn trước mặtThẩm Nhiên, cánh tay ngắn vươn ra bảo vệ cậu, cổ đủ dũng khí mặt hướng Lưu phụ: "Cháu là phụ huynh!"
Giọng của cô bé ngọt ngào, dù nói lớn tiếng cũng không có lực uy hϊế͙p͙ .
Ba Lưu cúi đầu, đối với cô bé mặt đầy " ngôi sao".
"Gì?"
Diệp Nha lặp lại: "Cháu là chủ nhà, là phụ huynh của anh Nhiên Nhiên, nếu có vấn đề gì, có thể nói với cháu."
Ba Lưu cười: "Mày là em gái của nó? Đúng là anh em."
Diệp Nha nghe ra được vẻ trào phúng trong câu nói, nghiêm túc nhìn Thẩm Nhiên vài cái, kinh ngạc phát hiện ra dưới mí mắt của cậu có vết bớt hình bán nguyệt, kết hợp với lời Hạ Tình nói hồi nãy, tức khắc cho rằng đây là khen cô cùng Thẩm Nhiên lớn lên giống nhau, còn đẹp giống như trăng và sao, còn quay lại cười với hắn, có lễ phép khách sáo: "Cảm ơn chú, chú với dì cũng rất giống anh em."
?
??
Hai người sắc mặt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn tao là vợ chồng, con nít không biết gì đừng có nói lung tung."
Diệp Nha ngửa người ra sau, không thể tưởng tượng mà nhìn gương mặt tròn của ba Lưu, lại nhìn gương mặt tròn của mẹ Lưu, ghé vào tai Hạ Tình thì thầm: "Anh em ruột cũng có thể làm vợ chồng sao?"
Lời này hỏi Hạ Tình, hai đứa đối với vợ chồng hai người đồng thời trầm mặc.
Tính tình ba Lưu vốn không tốt, nghe bọn trẻ nói chuyện lại càng giận dữ, quay đầu nói với cô giáo: "Cô giáo Lý, phụ huynh tụi nó rốt cuộc khi nào mới tới vậy?! Hoàng đế bệ hạ hay sao mà bắt chúng tôi chờ lâu vậy?!"
Diệp Nha chưa từ bỏ ý định nói: "Cháu chính là phụ huynh."
Ba Lưu mất kiên nhẫn gạt cô sang: "Nhóc con ra chỗ khác chơi, chuyện của người lớn không có chỗ cho mày."
Diệp Nha nhíu mày.
Đây là chuyện người lớn sao? Đây rõ ràng là chuyện của trẻ con mà?
Mọi người nôn nóng chờ đợi, Diệp Lâm Xuyên lại khoan thai tới muộn.
Ông khí chất nổi bật, mặt mày sắc bén, ngũ quan anh tuấn, đi qua đều hấp dẫn rất nhiều tầm mắt. Ngược lại với ba Lưu, hói đầu, mập mạp, đúng chất hình tượng đàn ông trung niên dầu mỡ.
"Xin lỗi, trêи đường có chút kẹt xe." Diệp Lâm Xuyên thanh âm trầm thấp, dư quang nhẹ nhàng quét về phía Thẩm Nhiên mặt xám mày tro, lại nhìn Diệp Nha, cuối cùng mới nhìn về phía vợ chồng Lưu gia.
"Nghe nói con trai tôi đánh con trai hai người bị thương sao?"
Ông rất cao, nói chuyện hơi rũ mí mắt, trong ngôn ngữ thái độ bất giác toát ra tư thái lãnh đạo, ngay cả không khí đều tràn ngập khí chất lạnh lẽo khϊế͙p͙ người của ông.
Hai vợ chồng bị khí thế áp bách thở không nổi, một hồi lâu mới hoảng quá mức nói: "Con trai? Không phải nó không có ba sao?"
Nghe vậy, Thẩm Nhiên đầu lại cúi xuống thấp.
Diệp Lâm Xuyên mặt vô biểu tình,trong con người thâm thúy trộn lẫn vài phần đạm bạc.
Một lát, từng câu từng chữ nói: "Bây giờ có rồi."
Thẩm Nhiên ngơ ngẩn, không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn ông.
"Tôi là ba của Thẩm Nhiên, hai người muốn nói gì, bây giờ có thể nói."
Sắc mặt ba Lưu trở nên rất khó coi, đưa tay chỉ về phía Lưu Tử Thật, lên án: "Con trai nhà anh đánh con tôi bị thương, xuống tay độc ác, anh nhìn xem, anh nhìn xem." Nói vén băng gạc trêи trán lên, đưa Diệp Lâm Xuyên xem thêm miệng vết thương.
Diệp Lâm Xuyên lẳng lặng chăm chú nhìn miệng vết thương, trầm ngâm vài giây: "Đưa đến phòng y tế là tốt rồi." Hắn trào phúng, "Đợi đến chiều là lành."
"Anh......" Ba Lưu nghẹn, "Anh đúng là không nói đạo lý?! Tôi nói cho các người biết, việc này tôi sẽ không để yên! Trẻ con bây giờ là thời gian phát triển, nếu đầu của con tôi để lại di chứng, tôi cho các người táng gia bại sản không vực dậy nổi!!"
Ý của ông ta rất rõ ràng, chính là đòi tiền.
Diệp Lâm Xuyên cảm thấy buồn cười, tên nhóc đầu khoai tây nhìn là biết không thông minh rồi, đập đầu cho nó, nói không chừng còn có thể khai phá công dụng của đại não lần thứ hai.
Hắn âm thầm cười nhạo, lại có người trực tiếp đem lời trong lòng hắn nói ra.
"Đầu của Lưu Tử Thật vốn dĩ đã bị rớt hư rồi!" Người nói là Hạ Tình, cô bé đặc biệt ngay thẳng, "Cho dù có bị đập đầu thêm lần nữa cũng không sao."
Bố mẹ Lưu vừa nghe, khí đầu mũ yên, một phen nắm Lưu Tử Thật hướng đoàn người chứng minh: "Nói! Một cộng một bằng mấy!" Hắn không tin, con trai bọn họ sao có thể không làm được phép tính đơn giản như vậy.
Lưu Tử Thật ngốc ngốc, không tự chủ được nhìn về phía mấy bạn đằng sau ba mình.
Diệp Nha rất tốt bụng dùng tay khoa tay múa chân một cái giơ 3 ngón tay.
Lưu Tử Thật bình tĩnh nhìn, thử tính trả lời: "Bằng với......OK??"
"O mẹ mày K ấy!" ba Lưu nhịn không được bạo thô, tát vào ót Lưu Tử Thật, trong lúc nhất thời làm cậu bé khóc rung trời.
Ba Lưu không hết lòng gian, tiếng hô lớn hơn nữa; "Con tôi ngốc rồi! Anh nói đi chuyện này rốt cuộc xử lý như thế nào!"
"Chú à , cậu ta vốn dĩ là như vậy rồi, đứa ngốc khong thể thông minh lên được. Chú cũng đừng có đòi tiền, chú Diệp hiện tại cũng không có tiền, chú có đòi cũng vô dụng."
Ngay thẳng girl Hạ Tình một chút cũng không cho mặt mũi bán đứng Diệp Lâm Xuyên, còn không quên châm chọc Lưu Tử Thật một hồi.
Hạ Tình chỉ vào Diệp Nha nói, "Còn nữa, là cậu ta đẩy Nha Nha trước mà."
Ba Lưu không phục: "Vậy đó là lý do nó đánh con tôi sao?"
Hạ Tình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Nói bậy, Thẩm Nhiên không có đánh con chú, rõ ràng là thấy việc nghĩa hăng hái làm, cô giáo nên phát hoa hồng nhỏ."
"......??"