• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NỮ PHỤ BA TUỔI RƯỠI HẮC HOÁ (1 Viewer)

  • Chương 88

Edit: Mạt Trà



Beta: Darn



___________________



Nhân viên công tác đứng bên cạnh giá để thiết bị, các bậc phụ huynh cũng không có chú ý đến tình huống của chiếc xe kia, chỉ thấy tốc độ di chuyển của nó đang càng lúc càng nhanh, bánh xe thẳng hướng về phía Triệu Thần Tinh nghiền đi qua. Tâm trạng của cô bé căng thẳng, Nha Nha mạnh mẽ hất tay của Hạ Tình, chạy đến túm lấy quần áo của Triệu Thần Tinh sau đó lại là một phen lôi kéo, may mắn giúp cậu né tránh một phen tai nạn bất ngờ.



Bị đẩy ngã trêи mặt đất, Hạ Tình ngơ ngác nhìn, cho đến khi Hạ Dữ tiến lại bế cô bé lên thì mới ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.



Nhưng xe cũng không có dừng lại, người phản ứng trước nhất là Diệp Lâm Xuyên, ông lên xe rồi lập tức kéo lấy thắng xe, may mắn ngăn cản việc ngoài ý muốn xảy ra.



"Tiểu Vương ---!" Hứa Minh Nghĩa nổi giận, "Mẹ nó, cậu xuống xe mà không khóa lại thắng xe?"



Tài xế bị trách mắng cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng, vâng vâng dạ dạ nói "Thực xin lỗi đạo diễn Hứa", rồi sau đó rụt cổ lại thành thật nghe mắng.



"Không ai có bị thương chứ?" Dạy bảo xong tài xế, Hứa Minh Nghĩa nhìn một vòng xung quanh, thấy mọi người đều khỏe mạnh, tức khắc liền nhẹ nhàng thở ra.



"Con có sao không?" Diệp Lâm Xuyên vừa xuống xe liền bế lấy Diệp Nha, sốt ruột kiểm tra vài lần.



Diệp Nha lắc đầu, hệ thống vừa mới thông báo cô đã hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ mới còn chưa kịp xem. Cô bé lo lắng cho Triệu Thần Tinh sẽ bị thương, tình huống cấp bách không chú ý đến sức mạnh, thế nhưng cô bé không cẩn thận đã đẩy ngã Hạ Tình. Diệp Nha dễ dàng phát hiện ra bóng dáng của Hạ Tình trong đám đông, cô đang được Hạ Dữ ôm, nhìn qua thì cũng không thấy vết thương nào.



"Chị Tình Tình, chị có khỏe không?"



Hạ Tình theo âm thanh của Diệp Nha nhìn qua, cười nói: "Chị không có bị sao cả. Nhưng mà Nha Nha, em vừa rồi thật là dũng cảm nha, giống như siêu nhân vậy."



Hạ Tình vừa nhắc đến chuyện này như vậy, những người còn lại cũng nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Diệp Nha. Nếu không phải có cô bé kéo Triệu Thần Tinh, cứ coi như không bị thương nguy hiểm đến đến tính mệnh nhưng cũng sẽ không tránh khỏi việc bị thương. Mọi người trong tổ tiết mục lúc này đều tiến lại ríu rít cất lời khen ngợi đối với Diệp Nha, đếm không hết lời tán thưởng khiến cô bé choáng váng, kém chút nữa không phân biệt được phương hướng.



Trong một mảnh hỗn loạn, chỉ có người được cứu, Triệu Thần Tinh là không có gia nhập vào. Cậu một thân một mình đứng ở một góc, tầm mắt nhìn xuống thân thể, trêи cổ tay lạnh lẽo của cậu lúc này vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm. Khi đầu ngón tay của Diệp Nha chạm vào cậu một khắc kia, lần đầu tiên cậu cảm nhận được nỗi tha thiết ước mơ về sự ấm áp của nhân loại.



Triệu Thần Tinh chậm rãi giương mắt nhìn về phía Diệp Nha.



Thật ra bọn họ đã từng gặp nhau, hai năm trước Triệu Thần Tinh đi đến phòng thí nghiệm để thực hiện kiểm tra, cô ở ngay bên cạnh cậu, còn rất nhỏ, trêи cơ thể gắn đầy các loại ống, ý thức mơ hồ. Triệu Thần Tinh vẫn luôn cho rằng bọn họ giống nhau, được con người tạo ra, bị nhân loại lợi dụng, bị ngược đãi và ép khô đến khi không còn một chút giá trị, giống như rác rưởi bị người khác vứt bỏ, cô đơn trở về với bùn đất.



Vậy nhưng bọn họ lại không giống nhau...



Triệu Thần Tinh nhìn chăm chú vào Diệp Nha đang được Diệp Lâm Xuyên ôm trong ngực, vừa rồi khi xảy ra sự cố, tốc độ phản ứng của Diệp Lâm Xuyên so với bất cứ người nào thì cũng đều là nhanh nhất, Diệp Nha có lẽ không chú ý đến, nhưng Triệu Thần Tinh thấy được người đàn ông kia chính là không một chút do dự nào mà lao về phía bên này.



Lần đầu tiên trong cuộc đời, nơi đáy mắt của cậu hiện lên vẻ mờ mịt.



****



Khi cả tổ tiết mục mới vừa ở thị trấn nhỏ sắp xếp xong mọi việc thì đã là buổi tối, nhưng lúc này lại tiếp tục xảy ra một sự cố nữa, Liễu Thiên Thiên đột nhiên té xỉu, được trợ lý và nhân viên suốt đêm đưa đi trị liệu. Bởi vậy Triệu Thần Tinh liền không có ai chăm sóc, chỉ có thể tạm thời chọn ra một vị khách mời trở thành người giám hộ của cậu.



Nơi này chỉ có Vương Hạo là mang theo con trai, lại mang thêm một đứa bé trai khác cũng thuận tiện hơn nhiều, vì thế đứng mũi chịu sào chuẩn bị ôm việc này, kết quả nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, đánh gãy ý định của Vương Hạo.



"Chú Hứa ---! Con chăm sóc Tiểu Tinh Tinh, con có thể chăm sóc cho cậu ấy!!!!"



"Trình Giảo Kim" nhảy đến trước mặt Hứa Danh Nghĩa, vô cùng tích cực mà giơ lên cánh tay bé nhỏ của mình.



Diệp Lâm Xuyên cảm thấy khó chịu, tiến lên vài bước giữ chặt lấy cô bé , tiến hành giáo ɖu͙ƈ: "Không được xen vào khi người khác đang nói chuyện, đó là không lễ phép."



Diệp Nha bẹp bẹp miệng, tủi thân nhìn ba ba mà nói: ".....Nhưng mà con muốn ở cùng Tinh Tinh." Cô bé có thật nhiều thật nhiều lời muốn nói riêng với Triệu Thần Tinh nha, còn có thật nhiều thật nhiều vấn đề muốn hỏi cậu.



"Nếu Nha Nha thích Thần Tinh như vậy, vậy thì để Thần Tinh đến chỗ con nha, anh Xuyên, anh cảm thấy được không?"



Hiện tại trêи mạng còn có một số lời đồn không tốt về Diệp Nha, hắn muốn mượn cơ hội lần này để xoay chuyển dư luận, đặc biệt là không ít account marketing nói rằng mối quan hệ của hai bạn nhỏ này không tốt, chờ khi kỳ này phát sóng thì phỏng chừng đều im miệng.



Diệp Lâm Xuyên cũng nghĩ đến điều này, nên không tình nguyện gật đầu.



"Tất cả người lớn đều về nhà của mình chuẩn bị nấu cơm đi nào, ăn xong thì đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi thật tốt để đến sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ."



Mọi người lập tức giải tán, từng người ai về nhà nấy.



Lúc này đây, phòng ở của vài vị khách mời đều là gần nhau, chỉ có Diệp Lâm Xuyên cùng với Diệp Nha chọn một phòng ở tận cùng trong hẻm nhỏ, căn nhà nhỏ yên tĩnh, hoàn cảnh so với những nơi bọn họ đã từng ở qua thì đều tốt hơn.



Sau khi vào cửa, Diệp Nha vừa định lôi kéo Triệu Thần Tinh đi chơi, lại bị Diệp Lâm Xuyên gọi vào trong phòng.



Hắn trực tiếp đóng lại cửa phòng, ngăn cản tầm mắt của Triệu Thần Tinh, lạnh mặt với Diệp Nha: "Con ra góc tường bên kia đứng suy ngẫm một chút đi."



Diệp Nha ngây người nửa ngày: "A?"



Diệp Lâm Xuyên công chính nghiêm minh: "A cái gì mà a, ta chính là đang phạt con."



"Vì sao chứ?" Diệp Nha nghiêng đầu không nghĩ ra. Hôm nay cô bé rất ngoan đó, trêи đường không có ồn ào ầm ĩ, giữa trưa cũng là ăn cơm thật ngoan, đã không có phiếu bé ngoan thì thôi tại sao còn phạt cô chứ?



"Con nói vì cái gì ư?" Diệp Lâm Xuyên đem ghế nhỏ kéo đến trước mặt cô, ngồi xuống, "Con có biết con đã làm một việc rất nguy hiểm hay không? Nếu không xử lý không tốt, hai người các con rất có thể sẽ cùng bị cuốn vào phía dưới bánh xe."



Diệp Nha ý thức được những lời của ông nhắc đến là về sự kiện kia, "Nhưng con đã cứu Thần Tinh, đây là người tốt việc tốt, người hẳn là nên khen khen con chứ."



"Mọi việc thì đều nên lượng sức mà làm. So với người tốt việc tốt, ta càng hy vọng con có thể bảo vệ thật tốt chính mình. Đương nhiên ta cũng không có nói việc của con làm là không đúng, chỉ là về sau đừng làm việc xúc động như vậy, dù sao thì con vẫn là một đứa trẻ, gặp chuyện nguy hiểm thì nên đem an toàn của của chính mình đặt lên hàng đầu. Mạng sống của con cũng không chỉ là của riêng con, đó cũng là của các anh con." Ông tạm dừng rồi nói tiếp, "còn có ta."



Nghĩ đến anh trai, Diệp Nha lại nước mắt lưng tròng.



"Con nhớ các anh...."



Diệp Lâm Xuyên cười, lấy ra di động của mình đưa qua: "Vậy con gọi điện thoại cho các anh đi, xem bọn họ đang làm gì. Đi, vừa phạt vừa gọi."



Diệp Nha thành thành thật thật cầm di động đi đến góc tường, tựa lưng vào tường rồi gọi video điện thoại. Điện thoại rất nhanh đã có người nhận, trêи màn hình nhanh chóng hiện ra những khuôn mặt quen thuộc, cô bé ngây ngốc nhìn chằm chằm hồi lâu, không nói lời nào, chỉ ngây ngô cười mà thôi.



"Nha Nha đang làm cái gì vậy?" Diệp Thanh Hà mặt mày ôn hòa, nhẹ nhàng hỏi cô.



"Đang bị phạt a."



Diệp Thanh Hà cười cười, lập tức đoán được cô bé có thể là lại làm chuyện xấu: "Nha Nha làm ba ba không vui sao?"



Hai tay nho nhỏ của cô bé cầm lấy di động, chậm rì rì gật đầu, cuối cùng nhớ tới Triệu Thần Tinh đang bị ngó lơ ở bên ngoài, chạy ra ngoài lôi kéo năn nỉ cậu vào bên trong, giơ di động lên cao cao rồi giới thiệu với các anh, "Đây là Thần Tinh, hôm nay cậu ấy sẽ ở đây qua đêm với bọn em đó."



Bọn người Diệp Thanh Hà cũng đều đang theo dõi chương trình này, trêи mạng mưa mưa gió gió hoặc nhiều hoặc ít nên cũng có chút nghe thấy, hơn nữa vì xung đột giữa Triệu Gia Minh và Diệp Lâm Xuyên, các vị anh trai đối với người bạn mới này của em gái cũng có cảm giác không tốt lắm. Thoạt nhìn cậu bé thật ngoan ngoãn, khi cười lên cũng rất đáng yêu, nhưng là có thể cảm giác được trong nụ cười của cậu giấu diếm sự dối trá và tâm cơ, khiến người khác rất không thích.



Tuy rằng Diệp Thanh Hà không thích, nhưng lại vẫn lễ phép chào hỏi, còn dặn dò Diệp Nha hai ba câu, lúc này mới kết thúc trò chuyện.



Diệp Nha nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, hình như rất là phiền muộn, cất tiếng thở dài, nửa là khoa nửa là tự hào mà cùng nói với Triệu Thần Tinh: "Tớ có anh trai, cậu không có, cậu không cần phải ghen tị với tớ đâu nha."



"......" Ai sẽ ghen tị chứ.



Triệu Thần Tinh không hề để ý mà quay mặt đi, lười phản ứng với cô.



Máy quay vẫn còn đang tiếp tục ghi hình, Diệp Nha chuyển chuyển ánh mắt, đứng dậy tìm kiếm từ trong ngăn tủ ra hai chiếc ly giấy dùng một lần, cô bé dùng một sợi dây nối hai chiếc ly thành một đường, rồi ném cho Triệu Thần Tinh một chiếc ly, một ly còn lại thì mình cầm.



Triệu Thần Tinh cau mày, vẫn chưa hiểu chuyện gì.



Diệp Nha chỉ chỉ lỗ tai, lông mi cậu run rẩy, chậm rãi đem ly giấp áp vào một bên tai.



"Cậu có thể nghe được tớ nói chuyện không?" Thanh âm rất thấp rất nhỏ của Diệp Nha từ sợi dây truyền vào tai của Triệu Thần Tinh, cậu nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ nghĩ rồi học theo cô bé đáp lại một tiếng.



Diệp Nha vui vẻ ra mặt: "Cậu có thể dùng cái này để cùng tớ chia sẻ bí mật nha."



Triệu Thần Tinh không có đáp lại.



Bữa tối qua đi, màn đêm buông xuống.



Trong phòng có một chiếc giường đôi đã cũ cùng với một chiếc sô pha có thể gấp lại, hiển nhiên là Diệp Lâm Xuyên không thể để hai đứa trẻ ngủ trêи ghế sô pha, vì thế chiếc giường đôi kia là của bọn trẻ còn ông thì ngủ ở trêи sô pha. Một ngày hôm nay đã khiến ông mệt nhọc, đầu vừa mới chạm vào gối thì hai mắt đã nặng nề khép lại.



Hai người bạn nhỏ đang nằm trêи giường, mỗi người đắp một chiếc chăn, hiện tại đã không còn ghi hình, bọn họ cũng không cần phải giống như lúc ban ngày mang theo hình tượng. Triệu Thần Tinh không cần ngủ, cậu chỉ là làm bộ nhắm mắt lại, an tĩnh lắng nghe âm thanh của màn đêm.



Đột nhiên, Diệp Nha bắt đầu động đậy.



Một cái ly ném đến trước mặt của Triệu Thần Tinh.



Cậu nhíu nhíu mi, đem cái ly giấy để kế bên tai.



"Alo".Diệp Nha rụt rụt cái đầu nhỏ sâu vào bên trong chăn, âm thanh trẻ con có vẻ nặng nề. Triệu Thần Tinh đáp lại qua loa.



"Cậu không cần ngủ sao?"



"Không cần."



"Vậy cậu sẽ khóc sao?"



"Sẽ không."



"Vậy cậu sẽ đau sao?"



"Sẽ không."



Diệp Nha liên tục đưa ra câu hỏi, âm thanh đáp lại của Triệu Thần Tinh nhàn nhạt, một người hỏi một người trả lời.



Cô bé suy tư ba giây, lại tiếp tục hỏi: "Vậy cậu có trái tim không?"



Bên kia của sợi dây rơi vào yên lặng, hô hấp sâu dài của cậu xuyên qua sợi dây thẳng tiến vào bên tai của Diệp Nha, giống như đang nghe được một bài hát ru khiến cô bé mơ màng buồn ngủ. Đang lúc sắp ngủ, Diệp Nha nghe được câu trả lời ----



"Không có."



Cậu bé trả lời đầy nhạt nhẽo, không có cảm xúc, không có dao động, giống như một người máy đã được trình tự hóa.



Diệp Nha lập tức tỉnh táo, tay nhỏ nắm chặt chiếc ly giấy cả nửa ngày cũng chưa nói thêm được một lời nào.



Qua một lát, cô bé từ trêи giường bò dậy, rón ra rón rén xuống đất, từ bên trong chiếc cặp của mình tìm kiếm giấy vẽ cùng bút màu, cuối cùng là đem tất cả ngồi vào trước bàn. Cô bé sợ đánh thức Diệp Lâm Xuyên, cho nên khi làm những việc này thật sự rất chậm.



Triệu Thần Tinh cũng ngồi dậy, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời, cậu dựa vào ánh trăng nhìn đến bóng dáng của Diệp Nha đang ngồi xổm trêи mặt đất, một cô bé nho nhỏ, tròn tròn mập mập, làm việc làm đến rất nghiêm túc, đến giày cũng đều chưa có mang.



"Cậu đang làm gì?"



Diệp Nha không nói lời nào, ngâm nga chơi đùa.



Năm phút sau, đôi tay sau lưng cô bé một lần nữa rơi vào tầm mắt của Triệu Thần Tinh, ánh mắt sáng lấp lánh nói: "Triệu Thần Tinh, cậu mau nhắm mắt lại đi."



Phản ứng đầu tiên của Triệu Thần Tinh chính là Diệp Nha muốn lén lút đánh cậu, nhưng cậu thấy được biểu tình chân thành tha thiết của cô, nên liền tạm thời bỏ đi sự băn khoăn, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.



Trong bóng đêm, Triệu Thần Tinh không biết Diệp Nha đang định làm cái gì, ước chừng đã qua một phút, Diệp Nha kêu cậu đã có thể mở mắt.



"Cậu có thể mở mắt rồi." Cô bé chắp đôi tay nhỏ ở sau lưng, khuôn mặt đỏ bừng.



Triệu Thần Tinh cúi đầu.



Bên ngực trái của cậu đang dính một bức tranh vẽ hình trái tim, không phải hình trái tim của biểu tượng của tình yêu, mà là bộ dáng của một trái tim chân chính, thậm chí còn dùng màu đen của bút chì để vẽ ra các đường mạch máu, thoạt nhìn trông rất chân thật.



Triệu Thần Tinh nhìn chằm chằm vào "trái tim kia" một lúc lâu cũng không nói chuyện.



Diệp Nha ngập ngừng: "Cái kia......"



Cô bé nói, "Cậu hiện tại đã có trái tim nha."



Bả vai của Triệu Thần Tinh khẽ run, không tự chủ được nhìn qua.



Trong ánh mắt của cô bé hiện lên độ ấm, không nóng rực, giống như ngày đông gặp ánh nắng, lại như sự ấm áp của gió xuân.



Trong một khoảnh khắc, cậu thấy lồng ngực mình nổ tung, trong cơ thể vốn chỉ đang chảy dung dịch năng lượng lạnh như băng, nhưng trong một nháy mắt này nó bỗng trở nên nóng bỏng, tựa như là máu.



Triệu Thần Tinh vuốt ve "Trái tim" nơi ngực trái, một tay đang buông xuống chậm rãi nắm chặt lại thành quyền.



~Hết~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom