Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Thẩm Diệu Âm tránh khỏi ánh mắt của Yến Quỳ.Không để ý tới hắn.Giữa vai phụ với nhau không có kết quả tốt, Thẩm Diệu Âm chỉ cảm thấy gương mặt đẹp hại người.
Tiểu thiếu niên ngây thơ này cực kỳ chân thành truyền linh lực cho nàng, giống như linh lực của hắn là miễn phí vậy.
Yêu đương vào là hỏng não.Nàng phải giáo dục hắn một chút, nhưng cũng không thể đả kích đến lòng chân thành của hắn.Vậy phải làm sao bây giờ?***Hôm nay, người tới tham gia đại hội kén rể rất nhiều, trong đó có không ít thiếu niên tài tuấn.Hứa Thừa Phong vốn bị trục xuất khỏi sư môn cũng về, mượn cơ hội này chàng chàng thiếp thiếp với Thẩm Nhu.
Có điều Thẩm Diệu Âm không có hứng thú với việc này, nàng trở về khuê phòng trước kia, được Thanh Diễn Tông đối đãi như khách quý.Sau đó, Tam trưởng lão liền dẫn Sở Tầm đi tìm hiểu về tung tích của bảo vật, nàng tự nhiên bị bỏ rơi trong khách phòng, cực kỳ nhàm chán ngồi luyện công.Yến Quỳ được ở lại chăm sóc nàng, nói là chăm sóc chứ thực chất là giám sát.Tam trưởng lão đã chuẩn bị kế hoạch cho Thẩm Diệu Âm quy thiên, dự tính để nàng mất mạng ở đại hội giám bảo, trước lúc đó thì không thể để xảy ra sơ suất nào.Tư Đồ Yếm thấy nàng ngồi trên giường tu luyện, hắn liền không đi tới quấy rầy Thẩm Diệu Âm, chỉ tùy ý đi dạo trong phòng.Tấm bình phòng nửa cũ nửa mới, đồ sứ đầy tro bụi, vẻn vẹn một chiếc giường mây cho một người và chiếc sập mềm...!Điều kiện hoàn cảnh ở đây của Thẩm Diệu Âm xem ra cũng chẳng ra sao cả, căn phòng này của nàng đã lâu không có tu sửa, bốn phía đều có gió lùa, thời tiết cực nóng bên ngoài cũng không xua đi được hơi lạnh bên trong.Chẳng trách nàng có thể ở trong Thanh Ly Cung, hơi lạnh của nơi này cũng không khác mấy so với ở Thanh Ly Cung.Nhìn dáng vẻ chuyên tâm ngồi thiền của nàng, Tư Đồ Yếm không khỏi híp híp mắt, hơi nhớ lại cảm giác đi dạo trong thức hải của nàng vừa rồi.
Thức hải của Thẩm Diệu Âm rất sạch sẽ, không giống như hắn.Mà trong thức hải của nàng có chút ánh lấp lánh của lá vàng, hắn có thể phát giác được lá vàng đang phác thảo hình dáng vật tổ nào.
Có điều vì số lượng lá vàng trước mắt quá ít, chưa đủ để người ta nhìn ra được đồ án nguyên bản.Tư Đồ Yếm biết đại đa số thức hải của người trong giới tu tiên đều không thể nào an tĩnh tường hòa được, có điều hắn không ngờ tới một Nhị tiểu thư không được sủng ái như Thẩm Diệu Âm, trong thức hại lại không có chút tạp chất nào.Đố kỵ làm thức hải thối rữa, phẫn nộ làm thức hải dữ tợn.Nhưng nàng không hề phạm phải điều kiêng kị nào.Thẩm Diệu Âm đang xung kích Kim đan kỳ, đột nhiên mười mảnh lá vàng khiến cho tu vi của nàng tăng lên nhiều.Loại kích thích đột ngột này lập tức làm cho nàng xông phá Trúc cơ bình cảnh, linh lực liên tục không ngừng trợ giúp nàng tiến đến cảnh giới tiếp theo!May mắn có khả năng hấp dẫn linh uẩn, nhưng nếu muốn chuyển hóa những linh uẩn này làm linh lực cho mình, vậy thì phải cần chút bản lĩnh thực sự.
Thẩm Diệu Âm không nóng ruột, nàng kiên nhẫn dẫn dắt linh khí lưu chuyển đến thể nội.Không tham lam, không háo thắng, có thể chuyển hóa được bao nhiêu thì chuyển hóa bấy nhiêu.Chuyển hóa linh lực là một chuyện cực kỳ hao tâm tốn sức, nàng chỉ cần hết sức chuyên chú, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì mà hành động.Cho dù Yến Quỳ vung tay quá trán cho nàng nhiều linh uẩn hệ Hỏa như vậy, nhưng nàng giữ được bao nhiêu thì phải tự xem chính nàng.
Tư Đồ Yếm mệt mỏi.Hắn ngồi chính diện Thẩm Diệu Âm, buồn bực ngán ngẩm ngáp một cái.
Nàng đã ngồi trên giường sắp ba canh giờ rồi, lão hòa thượng còn không có ngồi yên như nàng thế này.Sắc trời bên ngoài dần tối, thế nhưng Thẩm Diệu Âm vẫn không hề có ý muốn đứng dậy.
Trán nàng rịn mồ hôi, tóc mai dán chặt vào trán.Tư Đồ Yếm tùy ý thay nàng bó lại tóc, động tác cực kỳ thành thạo, không có chút giấu diếm nào, dường như hắn vốn là một con người như thế.Ngón tay cái của hắn lạnh buốt, mang theo nhiệt độ không phù hợp.
Thẩm Diệu Âm vẫn còn đắm chìm trong thức hải, căn bản không ý thức được bên ngoài xảy ra chuyện gì.Thái độ lơ là lần này của nàng làm cho Tư Đồ Yếm hơi nhíu mi, lực lau mồ hôi của hắn cho nàng không khỏi tăng thêm mấy phần.Khăn gấm màu trắng trên tay hắn phất qua trán nàng, lau qua gương mặt của nàng, đợi đến khi khăn gấm lau đến khóe môi Thẩm Diệu Âm, động tác của Tư Đồ Yếm liền khựng lại.Hắn thoáng dùng sức, tinh tế cọ trên khóe môi nàng.Sao khóe môi nàng lại có một vết sẹo thế này?Dù sao cũng là một tiểu thư của Thanh Diễn Tông, coi như từ trên trời rơi xuống, cũng không thể để lại vết sẹo như vậy mới phải.
Tư Đồ Yếm ném khăn gấm đi, dùng ngón cái xoa nhẹ lên khóe môi của nàng, vết sẹo này đã qua nhiều năm rồi, hiển nhiên là vết thương cũ, có điều cũng không có gì đáng ngại.Tư Đồ Yếm chậm rãi rót từng tia linh lực vào chỗ vết thương của nàng, luồng lực dịu dàng kích thích cả người Thẩm Diệu Âm run lên.Không phải nàng muốn mở mắt ra, mà do linh lực của Yến Quỳ chọc nàng phải chú ý!Linh lực của hắn giống như một ngọn lửa hung hăng, dù không quấy rầy đến nàng tu luyện, nhưng hỏa diễm ở đây, nàng không có cách nào coi nhẹ được."Yến Quỳ, tự trọng." Thẩm Diệu Âm cụp mắt xuống thấy ngón tay cái của hắn đang chạm vào môi nàng, không nặng không nhẹ nhắc nhở một câu.
Nàng âm thầm phân tích một phen, thực lực của Yến Quỳ cách xa nàng, nàng dùng sức mạnh nhất định là không trị nổi hắn.Thế nhưng hắn là đệ tử bên Tam trưởng lão, Thẩm Diệu Âm dù có quan hệ cá nhân tốt với hắn, cũng sẽ không có tâm tư khác đối với hắn.Trong giới tu tiên, đương nhiên sẽ dùng thực lực làm đầu, thân là nữ phụ mang trách nhiệm bia đỡ đạn, nếu như nàng không cố gắng tu luyện, sẽ bị nam nữ chủ đè xuống đất ma sát!Tư Đồ Yếm giương mắt nhìn về phía nàng, chỉ sợ chính nàng không biết, vừa rồi lúc nàng nói chuyện, giọng điệu có chút run lên.Thế nhưng Tư Đồ Yếm biết rõ tính cách của chính hắn có chút ác liệt hơn người, hắn có rất nhiều thói quen xấu mà Thẩm Diệu Âm không biết.
Tỉ như hiện tại, hắn biết rõ Thẩm Diệu Âm hoảng loạn rồi, bản thân không nên tiếp tục trêu đùa nàng, thế nhưng hắn không muốn thu tay, hắn muốn bắt nạt người."Tiên tử, ta thấy nàng cực khổ tu luyện như vậy, trái tim ta rất đau." Giọng điệu của Tư Đồ Yếm dịu dàng mập mờ, trong giọng nói còn mang theo ý cười lười biếng như có như không.Thẩm Diệu Âm bị hắn nói cho nổi da gà, nàng cũng không phải đến tìm nam nhân!Muốn tìm thì nàng đã sớm tìm rồi, chứ làm gì có chuyện xảy ra kịch bản gả tới Côn Luân động phủ?Trong nguyên tác, nam phụ nữ phụ đều là yêu đến mất não, Thẩm Diệu Âm cũng không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.Thế nhưng nàng có căn cốt tính dục vạn năm có một, nếu như nàng thực sự xảy ra chút chuyện gì với nam nhân kia, coi như cả đời này nàng sẽ không rời khỏi đối phương được.
Bị chuyện giường chiếu vây khốn cả đời? Loại hành động lẳng lơ này, nàng nghĩ cũng không hiểu rõ.
Không được.Ta không thể để cho loại chuyện này xảy ra được!Thẩm Diệu Âm đây Yến Quỳ ra, muốn nói cho hắn, trái tim mình vững như bàn thạch, trừ phi cái vị Cẩn Dương tiên quân ở địa cung kia có thể tỉnh lại, bằng không cả đời này nàng không kết đạo lữ gì cả.Có điều nàng nghĩ tốt đẹp quá, cánh tay gầy, đôi chân yếu của nàng hoàn toàn không đẩy nổi lồng ngực rắn chắc của Yến Quỳ, ngược lại, nàng dùng sức quá mạnh còn trực tiếp ngã vào người hắn.Thẩm Diệu Âm thầm nghĩ không ổn, nàng cần phải tranh thủ thời gian đứng dậy.Nào ngờ Yến Quỳ đè nàng xuống, cánh tay vòng qua, eo nhỏ bằng nắm tay của nàng bị hắn ôm vào trong lòng."Tiên tử chủ động thế, khiến ta thụ sủng nhược kinh đấy."Thẩm Diệu Âm: ???"Không phải, ta không có ý đó." Thẩm Diệu Âm yếu ớt giải thích.Tư Đồ Yếm cũng rất phối hợp gật đầu với nàng, cánh tay vẫn như cũ vòng lên eo lưng của nàng, giọng nói mang theo ý cười: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."Thẩm Diệu Âm:...Thấy nàng quẫn bách, tâm tư ngang bướng của Tư Đồ Yếm mới chậm rãi thu hồi.
Hắn nghĩ đến bắt nạt cũng bắt nạt đủ rồi, nếu tiếp tục thì cũng có chút quá lửa.
Đương lúc hắn định buông eo Thẩm Diệu Âm ra, cửa liền mở.
Người đẩy cửa vào kia cực kỳ không khách khí, không chỉ không gõ cửa, ngược lại cứ như ngựa quen đường cũ tiến vào chủ điện.
Thẩm Diệu Âm đã từ bỏ giãy dụa.Nàng chỉ ước có thể tìm một cái lỗ nào mà chui vào."Ngụy Sơ." Thẩm Diệu Âm lúng túng lên tiếng chào hỏi hắn.Ánh mắt Ngụy Sơ dò xét qua lại giữa hai người, thấy đệ tử kia nắm cả cánh tay của Thẩm Diệu Âm, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn lộ ra ý cười có mấy phần lẳng lơ."Đồ ngốc, ngươi được lắm." Ngụy Sơ cười đầy ẩn y nhìn về phía Thẩm Diệu Âm.Hắn đang cười nhưng trong lòng Thẩm Diệu Âm sắp khóc thành sông rồi."Ngụy Sơ, ta không, không có, hiểu lầm rồi." Thẩm Diệu Âm vội vàng hất cánh tay Yến Quỳ ra, lập tức đứng lên, tư thế kia như học sinh yêu sớm bị người lớn bắt gặp vậy."Không tệ nha, mới rời khỏi Thanh Diễn Tông mấy ngày, thấy ta thì còn không buồn gọi Nhị thúc, trực tiếp chỉ mặt gọi tên rồi?" Trong đôi mắt phượng của Ngụy Sơ mang theo mấy phần dò xét, không phải dò xét Thẩm Diệu Âm mà đang dò xét nam đệ tử vừa rồi ôm Thẩm Diệu Âm kia.Đúng lúc đối phương cũng đang nhìn lại hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, ở giữa như có tia lửa điện giao thoa mấy lần, đều không có ý định mở miệng chào hỏi đối phương trước.Thẩm Diệu Âm bất đắc dĩ: "Chào Nhị thúc, sao Nhị thúc lại tới đây?"Ngụy Sơ xếp thứ hai ở Thanh Diễn Tông, Thẩm Nhu gặp ai cũng thêm từ thúc thúc bá bá mà xưng hô, nghe vừa đáng yêu vừa nhiệt tình.
Nhưng ởnơi này của Thẩm Diệu Âm, trưởng bối trong Thanh Diễn Tông có tất cả nhị tam tứ ngũ lục thúc, một chút thân thiết cũng không có.Lúc này Tư Đồ Yếm cũng đứng dây, trong mắt hắn cũng mang theo ý cười nhìn Ngụy Sơ, nhưng ý cười chưa lan đến đáy mắt: "Chào tiền bối, vãn bối tên là Yến Quỳ."Trong mắt Ngụy Sơ âm thầm đánh giá Yến Quỳ này, không hiểu sao lại dấy lên một cảm giác kỳ quái không ổn.
Nhưng hắn có khinh thường tiểu đệ tử chưa từng nghe qua tên gọi này cũng phí công.
Thế là hắn chỉ chọn gật đầu, sau đó lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Diệu Âm.Hắn nhìn chằm chằm đồ ngốc đã lâu không gặp, cũng mấy ngày không gặp nàng rồi, có điều trong mấy ngày này không có nàng ở Thanh Diễn Tông, Ngụy Sơ cảm thấy cực kỳ phiền chán."Đồ ngốc, Nhị thúc hối hận." Ngụy Sơ vươn tay vuốt đầu nàng, nhìn như nói một mình, thế nhưng âm thanh kia hoàn toàn không nhỏ: "Lúc ngươi xuất giá, sao ta lại không đi cướp dâu chứ?" Thẩm Diệu Âm: !!!"Nhị thúc, đừng, đừng nói giỡn với ta nữa.
Nhị thúc mỹ mạo vô song, người thích ngài có thể xếp hàng dài từ cửa Nam tới cửa Bắc đấy!" Mồ hôi trên trán Thẩm Diệu Âm lập tức nhỏ xuống.
Mấy tên nam nhân này có thôi đi không?Ngụy Sơ từ chối cho ý kiến, hắn vuốt ve mái tóc dài của Thẩm Diệu Âm, trong giọng nói mang theo vài phần u oán không tả rõ được: "Ngươi đúng là biết dỗ ta, Nhị thúc buồn, Nhị thúc vui, Nhị thúc nhớ ngươi cũng không thấy ngươi quan tâm."------oOo------.
Tiểu thiếu niên ngây thơ này cực kỳ chân thành truyền linh lực cho nàng, giống như linh lực của hắn là miễn phí vậy.
Yêu đương vào là hỏng não.Nàng phải giáo dục hắn một chút, nhưng cũng không thể đả kích đến lòng chân thành của hắn.Vậy phải làm sao bây giờ?***Hôm nay, người tới tham gia đại hội kén rể rất nhiều, trong đó có không ít thiếu niên tài tuấn.Hứa Thừa Phong vốn bị trục xuất khỏi sư môn cũng về, mượn cơ hội này chàng chàng thiếp thiếp với Thẩm Nhu.
Có điều Thẩm Diệu Âm không có hứng thú với việc này, nàng trở về khuê phòng trước kia, được Thanh Diễn Tông đối đãi như khách quý.Sau đó, Tam trưởng lão liền dẫn Sở Tầm đi tìm hiểu về tung tích của bảo vật, nàng tự nhiên bị bỏ rơi trong khách phòng, cực kỳ nhàm chán ngồi luyện công.Yến Quỳ được ở lại chăm sóc nàng, nói là chăm sóc chứ thực chất là giám sát.Tam trưởng lão đã chuẩn bị kế hoạch cho Thẩm Diệu Âm quy thiên, dự tính để nàng mất mạng ở đại hội giám bảo, trước lúc đó thì không thể để xảy ra sơ suất nào.Tư Đồ Yếm thấy nàng ngồi trên giường tu luyện, hắn liền không đi tới quấy rầy Thẩm Diệu Âm, chỉ tùy ý đi dạo trong phòng.Tấm bình phòng nửa cũ nửa mới, đồ sứ đầy tro bụi, vẻn vẹn một chiếc giường mây cho một người và chiếc sập mềm...!Điều kiện hoàn cảnh ở đây của Thẩm Diệu Âm xem ra cũng chẳng ra sao cả, căn phòng này của nàng đã lâu không có tu sửa, bốn phía đều có gió lùa, thời tiết cực nóng bên ngoài cũng không xua đi được hơi lạnh bên trong.Chẳng trách nàng có thể ở trong Thanh Ly Cung, hơi lạnh của nơi này cũng không khác mấy so với ở Thanh Ly Cung.Nhìn dáng vẻ chuyên tâm ngồi thiền của nàng, Tư Đồ Yếm không khỏi híp híp mắt, hơi nhớ lại cảm giác đi dạo trong thức hải của nàng vừa rồi.
Thức hải của Thẩm Diệu Âm rất sạch sẽ, không giống như hắn.Mà trong thức hải của nàng có chút ánh lấp lánh của lá vàng, hắn có thể phát giác được lá vàng đang phác thảo hình dáng vật tổ nào.
Có điều vì số lượng lá vàng trước mắt quá ít, chưa đủ để người ta nhìn ra được đồ án nguyên bản.Tư Đồ Yếm biết đại đa số thức hải của người trong giới tu tiên đều không thể nào an tĩnh tường hòa được, có điều hắn không ngờ tới một Nhị tiểu thư không được sủng ái như Thẩm Diệu Âm, trong thức hại lại không có chút tạp chất nào.Đố kỵ làm thức hải thối rữa, phẫn nộ làm thức hải dữ tợn.Nhưng nàng không hề phạm phải điều kiêng kị nào.Thẩm Diệu Âm đang xung kích Kim đan kỳ, đột nhiên mười mảnh lá vàng khiến cho tu vi của nàng tăng lên nhiều.Loại kích thích đột ngột này lập tức làm cho nàng xông phá Trúc cơ bình cảnh, linh lực liên tục không ngừng trợ giúp nàng tiến đến cảnh giới tiếp theo!May mắn có khả năng hấp dẫn linh uẩn, nhưng nếu muốn chuyển hóa những linh uẩn này làm linh lực cho mình, vậy thì phải cần chút bản lĩnh thực sự.
Thẩm Diệu Âm không nóng ruột, nàng kiên nhẫn dẫn dắt linh khí lưu chuyển đến thể nội.Không tham lam, không háo thắng, có thể chuyển hóa được bao nhiêu thì chuyển hóa bấy nhiêu.Chuyển hóa linh lực là một chuyện cực kỳ hao tâm tốn sức, nàng chỉ cần hết sức chuyên chú, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì mà hành động.Cho dù Yến Quỳ vung tay quá trán cho nàng nhiều linh uẩn hệ Hỏa như vậy, nhưng nàng giữ được bao nhiêu thì phải tự xem chính nàng.
Tư Đồ Yếm mệt mỏi.Hắn ngồi chính diện Thẩm Diệu Âm, buồn bực ngán ngẩm ngáp một cái.
Nàng đã ngồi trên giường sắp ba canh giờ rồi, lão hòa thượng còn không có ngồi yên như nàng thế này.Sắc trời bên ngoài dần tối, thế nhưng Thẩm Diệu Âm vẫn không hề có ý muốn đứng dậy.
Trán nàng rịn mồ hôi, tóc mai dán chặt vào trán.Tư Đồ Yếm tùy ý thay nàng bó lại tóc, động tác cực kỳ thành thạo, không có chút giấu diếm nào, dường như hắn vốn là một con người như thế.Ngón tay cái của hắn lạnh buốt, mang theo nhiệt độ không phù hợp.
Thẩm Diệu Âm vẫn còn đắm chìm trong thức hải, căn bản không ý thức được bên ngoài xảy ra chuyện gì.Thái độ lơ là lần này của nàng làm cho Tư Đồ Yếm hơi nhíu mi, lực lau mồ hôi của hắn cho nàng không khỏi tăng thêm mấy phần.Khăn gấm màu trắng trên tay hắn phất qua trán nàng, lau qua gương mặt của nàng, đợi đến khi khăn gấm lau đến khóe môi Thẩm Diệu Âm, động tác của Tư Đồ Yếm liền khựng lại.Hắn thoáng dùng sức, tinh tế cọ trên khóe môi nàng.Sao khóe môi nàng lại có một vết sẹo thế này?Dù sao cũng là một tiểu thư của Thanh Diễn Tông, coi như từ trên trời rơi xuống, cũng không thể để lại vết sẹo như vậy mới phải.
Tư Đồ Yếm ném khăn gấm đi, dùng ngón cái xoa nhẹ lên khóe môi của nàng, vết sẹo này đã qua nhiều năm rồi, hiển nhiên là vết thương cũ, có điều cũng không có gì đáng ngại.Tư Đồ Yếm chậm rãi rót từng tia linh lực vào chỗ vết thương của nàng, luồng lực dịu dàng kích thích cả người Thẩm Diệu Âm run lên.Không phải nàng muốn mở mắt ra, mà do linh lực của Yến Quỳ chọc nàng phải chú ý!Linh lực của hắn giống như một ngọn lửa hung hăng, dù không quấy rầy đến nàng tu luyện, nhưng hỏa diễm ở đây, nàng không có cách nào coi nhẹ được."Yến Quỳ, tự trọng." Thẩm Diệu Âm cụp mắt xuống thấy ngón tay cái của hắn đang chạm vào môi nàng, không nặng không nhẹ nhắc nhở một câu.
Nàng âm thầm phân tích một phen, thực lực của Yến Quỳ cách xa nàng, nàng dùng sức mạnh nhất định là không trị nổi hắn.Thế nhưng hắn là đệ tử bên Tam trưởng lão, Thẩm Diệu Âm dù có quan hệ cá nhân tốt với hắn, cũng sẽ không có tâm tư khác đối với hắn.Trong giới tu tiên, đương nhiên sẽ dùng thực lực làm đầu, thân là nữ phụ mang trách nhiệm bia đỡ đạn, nếu như nàng không cố gắng tu luyện, sẽ bị nam nữ chủ đè xuống đất ma sát!Tư Đồ Yếm giương mắt nhìn về phía nàng, chỉ sợ chính nàng không biết, vừa rồi lúc nàng nói chuyện, giọng điệu có chút run lên.Thế nhưng Tư Đồ Yếm biết rõ tính cách của chính hắn có chút ác liệt hơn người, hắn có rất nhiều thói quen xấu mà Thẩm Diệu Âm không biết.
Tỉ như hiện tại, hắn biết rõ Thẩm Diệu Âm hoảng loạn rồi, bản thân không nên tiếp tục trêu đùa nàng, thế nhưng hắn không muốn thu tay, hắn muốn bắt nạt người."Tiên tử, ta thấy nàng cực khổ tu luyện như vậy, trái tim ta rất đau." Giọng điệu của Tư Đồ Yếm dịu dàng mập mờ, trong giọng nói còn mang theo ý cười lười biếng như có như không.Thẩm Diệu Âm bị hắn nói cho nổi da gà, nàng cũng không phải đến tìm nam nhân!Muốn tìm thì nàng đã sớm tìm rồi, chứ làm gì có chuyện xảy ra kịch bản gả tới Côn Luân động phủ?Trong nguyên tác, nam phụ nữ phụ đều là yêu đến mất não, Thẩm Diệu Âm cũng không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.Thế nhưng nàng có căn cốt tính dục vạn năm có một, nếu như nàng thực sự xảy ra chút chuyện gì với nam nhân kia, coi như cả đời này nàng sẽ không rời khỏi đối phương được.
Bị chuyện giường chiếu vây khốn cả đời? Loại hành động lẳng lơ này, nàng nghĩ cũng không hiểu rõ.
Không được.Ta không thể để cho loại chuyện này xảy ra được!Thẩm Diệu Âm đây Yến Quỳ ra, muốn nói cho hắn, trái tim mình vững như bàn thạch, trừ phi cái vị Cẩn Dương tiên quân ở địa cung kia có thể tỉnh lại, bằng không cả đời này nàng không kết đạo lữ gì cả.Có điều nàng nghĩ tốt đẹp quá, cánh tay gầy, đôi chân yếu của nàng hoàn toàn không đẩy nổi lồng ngực rắn chắc của Yến Quỳ, ngược lại, nàng dùng sức quá mạnh còn trực tiếp ngã vào người hắn.Thẩm Diệu Âm thầm nghĩ không ổn, nàng cần phải tranh thủ thời gian đứng dậy.Nào ngờ Yến Quỳ đè nàng xuống, cánh tay vòng qua, eo nhỏ bằng nắm tay của nàng bị hắn ôm vào trong lòng."Tiên tử chủ động thế, khiến ta thụ sủng nhược kinh đấy."Thẩm Diệu Âm: ???"Không phải, ta không có ý đó." Thẩm Diệu Âm yếu ớt giải thích.Tư Đồ Yếm cũng rất phối hợp gật đầu với nàng, cánh tay vẫn như cũ vòng lên eo lưng của nàng, giọng nói mang theo ý cười: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."Thẩm Diệu Âm:...Thấy nàng quẫn bách, tâm tư ngang bướng của Tư Đồ Yếm mới chậm rãi thu hồi.
Hắn nghĩ đến bắt nạt cũng bắt nạt đủ rồi, nếu tiếp tục thì cũng có chút quá lửa.
Đương lúc hắn định buông eo Thẩm Diệu Âm ra, cửa liền mở.
Người đẩy cửa vào kia cực kỳ không khách khí, không chỉ không gõ cửa, ngược lại cứ như ngựa quen đường cũ tiến vào chủ điện.
Thẩm Diệu Âm đã từ bỏ giãy dụa.Nàng chỉ ước có thể tìm một cái lỗ nào mà chui vào."Ngụy Sơ." Thẩm Diệu Âm lúng túng lên tiếng chào hỏi hắn.Ánh mắt Ngụy Sơ dò xét qua lại giữa hai người, thấy đệ tử kia nắm cả cánh tay của Thẩm Diệu Âm, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn lộ ra ý cười có mấy phần lẳng lơ."Đồ ngốc, ngươi được lắm." Ngụy Sơ cười đầy ẩn y nhìn về phía Thẩm Diệu Âm.Hắn đang cười nhưng trong lòng Thẩm Diệu Âm sắp khóc thành sông rồi."Ngụy Sơ, ta không, không có, hiểu lầm rồi." Thẩm Diệu Âm vội vàng hất cánh tay Yến Quỳ ra, lập tức đứng lên, tư thế kia như học sinh yêu sớm bị người lớn bắt gặp vậy."Không tệ nha, mới rời khỏi Thanh Diễn Tông mấy ngày, thấy ta thì còn không buồn gọi Nhị thúc, trực tiếp chỉ mặt gọi tên rồi?" Trong đôi mắt phượng của Ngụy Sơ mang theo mấy phần dò xét, không phải dò xét Thẩm Diệu Âm mà đang dò xét nam đệ tử vừa rồi ôm Thẩm Diệu Âm kia.Đúng lúc đối phương cũng đang nhìn lại hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, ở giữa như có tia lửa điện giao thoa mấy lần, đều không có ý định mở miệng chào hỏi đối phương trước.Thẩm Diệu Âm bất đắc dĩ: "Chào Nhị thúc, sao Nhị thúc lại tới đây?"Ngụy Sơ xếp thứ hai ở Thanh Diễn Tông, Thẩm Nhu gặp ai cũng thêm từ thúc thúc bá bá mà xưng hô, nghe vừa đáng yêu vừa nhiệt tình.
Nhưng ởnơi này của Thẩm Diệu Âm, trưởng bối trong Thanh Diễn Tông có tất cả nhị tam tứ ngũ lục thúc, một chút thân thiết cũng không có.Lúc này Tư Đồ Yếm cũng đứng dây, trong mắt hắn cũng mang theo ý cười nhìn Ngụy Sơ, nhưng ý cười chưa lan đến đáy mắt: "Chào tiền bối, vãn bối tên là Yến Quỳ."Trong mắt Ngụy Sơ âm thầm đánh giá Yến Quỳ này, không hiểu sao lại dấy lên một cảm giác kỳ quái không ổn.
Nhưng hắn có khinh thường tiểu đệ tử chưa từng nghe qua tên gọi này cũng phí công.
Thế là hắn chỉ chọn gật đầu, sau đó lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Diệu Âm.Hắn nhìn chằm chằm đồ ngốc đã lâu không gặp, cũng mấy ngày không gặp nàng rồi, có điều trong mấy ngày này không có nàng ở Thanh Diễn Tông, Ngụy Sơ cảm thấy cực kỳ phiền chán."Đồ ngốc, Nhị thúc hối hận." Ngụy Sơ vươn tay vuốt đầu nàng, nhìn như nói một mình, thế nhưng âm thanh kia hoàn toàn không nhỏ: "Lúc ngươi xuất giá, sao ta lại không đi cướp dâu chứ?" Thẩm Diệu Âm: !!!"Nhị thúc, đừng, đừng nói giỡn với ta nữa.
Nhị thúc mỹ mạo vô song, người thích ngài có thể xếp hàng dài từ cửa Nam tới cửa Bắc đấy!" Mồ hôi trên trán Thẩm Diệu Âm lập tức nhỏ xuống.
Mấy tên nam nhân này có thôi đi không?Ngụy Sơ từ chối cho ý kiến, hắn vuốt ve mái tóc dài của Thẩm Diệu Âm, trong giọng nói mang theo vài phần u oán không tả rõ được: "Ngươi đúng là biết dỗ ta, Nhị thúc buồn, Nhị thúc vui, Nhị thúc nhớ ngươi cũng không thấy ngươi quan tâm."------oOo------.
Bình luận facebook