Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
“Âm Âm đang định làm gì ta thế?” Lời nói này tựa như sấm đánh ngang tai, khiến cả người nàng cứng đờ, không biết phải làm thế nào.Bàn tay còn đang treo giữa không trung không biết nên dừng lại hay tiếp tục động tác vừa rồi, bàn tay còn đang dán ở ngực Tư Đồ Yếm cũng truyền đến nhiệt độ ấm nóng.“Ta chỉ muốn giúp ngươi.” Nàng cứng ngắc nói ra những lời này, thuận thế thu hồi cổ tay, lại lui ra sau một khoảng.Tầm mắt Tư Đồ Yếm dừng trên gương mặt nàng hồi lâu, sau đó hắn nhếchkhóe môi, ngữ khí hơi nuối tiếc: “Haiz, nhất định là do ta dùng lực quámạnh, lãng phía lòng tốt của nàng.
”Thẩm Diệu Âm: “ … ”Nàng gần như đã có thể kết luận người ở trước mắt chính là Tư Đồ Yếm, nhưng hắn không nói, nàng cũng thức thời không hỏi.
Bên ngoài tiên ma còn đang giao chiến, âm thanh của đao thương không ngừng rơi vào tai nàng.
Vào thời điểm này, cách khung cảnh chém giết ngoài đó càng xa thìcàng tốt.
Thẩm Diệu Âm không có hứng thú giúp Hứa Thừa Phong đẩy lùi địch, nàng chỉ lẳng lặng cúi đầu không nói lời nào.Hai tay nàng ôm lấy đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm mặt đất, cũng không chủ động nói chuyện, như đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng.Ánh mắt hắn dừng trên người Thẩm Diệu Âm hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “ Nhiều người của tiên môn liều chết xông đến đây như vậy là để đón nàng về sao?”“…coi như là như vậy đi.” Nàng cau mày: “Bọn họ chỉ đang muốn đưa khóa Phượng Hoàng về mà thôi.”Hai người đã biết thân phận của nhau, nhưng lại không nói ra.
Tư Đồ Yếm không biết nàng đã nhớ lại được bao nhiêu phần chuyện cũ, nhưng hắn luôn cảm thấy Thẩm Diệu Âm đối với hắn đã có vài phần quen thuộc.
Nhưng hắn không giống như vậy, trong mười năm Thẩm Diệu Âm còn ngây ngốc, hắn không biết nàng hiện đang thế nào, cũng không biết bản thân đang sống như thế nào.Rõ ràng cứ cách một đoạn thời gian hắn lại về hồ Giáng Tiên xem khóa Phượng Hoàng, nhưng vào thời điểm ấy, lại không hề chạm mặt Thẩm Diệu Âm.Hắn không biết quãng thời gian đó Thẩm Diệu Âm đã sống như thế nào, nhưng Hứa Thừa Phong biết tất cả.Đây đúng là chuyện khiến người ta không vui nổi.“Nói ta nghe chuyện trước đây của nàng đi?” Hắn mở miệng nói chuyện.“… Chuyện của ta chẳng có gì để nói.” Nàng cầm lấy nhánh cây vẽ một bức tranh trên mặt đất, bên ngoài hai quân còn đang giằng xé, bọn họ hẳn là không ra ngoài được: “Ngày nào ta cũng ở Thanh Diễn Tông, nhiều lắm cũng là nói chuyện với Ngụy Sơ, theo hắn đi khắp nơi xem phong cảnh.” Nói đến Nguỵ Sơ, Thẩm Diệu Âm nhớ ra, đã rất lâu rồi nàng không gặp hắn.Gần đây nàng có đọc được một cuốn sách cổ, mới biết được kim cương tháp hắn xuất ra không phải một chiêu pháp bình thường.
Nếu là kim cương tháp bình thường của phật môn, hẳn phải là độ nhân độ mình.
Nhưng bộ công pháp của Nguy Sơ rất tà mị, uy lực lớn mạnh, rõ là hại người hại mình, hắn dùng bộ chiêu pháp đó xong, sợ là đến chính bản thân hắn cũng không chịu nổi.Tuy nói rằng Ngụy Sơ tính tình cổ quái, cũng chẳng tốt tính, nhưng ít ra nhận được sự quan tâm của hắn, hơn mười năm ở Thanh Diễn tông của nàng cũng không bị khi dễ bắt nạt.
Nếu bây giờ hắn gặp phải phiền toái, Thẩm Diệu Âm cũng muốn vươn tay ra giúp đỡ.“Chúng ta có thể đi tìm Ngụy Sơ không?” Thẩm Diệu Âm đề xuất một ý với Tư Đồ Yếm.“… ” Hắn nhìn về phía nàng một lúc lâu, trầm mặc không nói.
Thẩm Diệu Âm bị hắn nhìn có chút chột dạ, nàng kiên trì chống lại ánh mắt của Tư Đồ Yếm.“ Được.” Hắn lên tiếng trả lời, nhưng ngữ khí không hiểu sao nghe lại có chút… Ghen tuông.Thẩm Diệu Âm không hiểu hắn ghen cái gì, nàng cau mày nhìn nhành cây trên đất, sau đó lại nói một đề tài mới: “ Mỹ nhân trong ma cung thì sao đây?”“Giải tán hết rồi.”“Không giữ một ai?” Thẩm Diệu Âm nghi hoặc.Hắn nghe thế liền nở nụ cười, nhìn Thẩm Diệu Âm nói: “Không phải cònnàng sao?” ”Thẩm Diệu Âm:…***Hứa Thừa Phong chưa bao giờ gặp nhiều ma tu như vậy.Bọn chúng hùng dũng tiến tới, căn bản chúng không khác gì thủy triều, vây hết người hắn mang tới lại.
Hứa Thừa Phong dù sao cũng chỉ là hậu bối,những người hắn lấy được từ Đại trưởng lão tu vi cũng chẳng khác hắn là mấy.
Người chân chính đức cao vọng trọng cũng chẳng đi theo hắn.Ma giới hàng năm vẫn hỗn loạn, các đại tiên môn mặc dù vẫn biết ma giới có nhiều trân bảo mỹ nhân, nhưng vẫn e ngại chuyện ma giới không có quy cũ, bọn họ vẫn chần chừ chưa dám xuống tay.
Hôm nay có Hứa Thừa Phong muốn đương đầu làm con tốt thí, bọn họ cũng vui vẻ cho hắn làm.
“Hứa sư huynh, phải làm sao bây giờ? Ma tu càng lúc càng nhiều!” “Hay là chúng ta lui đi trước? Không đấu tiếp với chúng nữa.”Mấy năm nay đám đạo sĩ này sống an nhàn đã quen, sao gặp được tình cảnh như bây giờ.
Cũng không phải ai cũng giống như Tư Đồ Yếm bò ra từ biển máu, hơn nữa số ma tu quá nhiều, lại luôn ném về phía họ thứ bột phấn kỳ quái nọ, hành động vô cùng trơ trẽn này của đám ma tu làm họ vô cùng phiền não.“Không được, hôm nay nhất định phải đánh hạ ma cung! Qua hôm nay sẽ không còn cơ hội tốt nữa!” Hứa Thừa Phong đã bị khóa Phượng Hoàng làm mê hoặc tâm trí, hắn ta thề nhất định phải bắt được khóa Phượng Hoàng, sau đó mượn năng lực để tăng tu vi, làm cho những kẻ từng khinh thường phải phủ phục dưới chân hắn, nhất là Thẩm Nhu!Hứa Thừa Phong không chịu lui, những người đi cùng hắn chỉ đành kiên trì.
Nhưng đám đạo sĩ này cũng chưa bao giờ gặp được tình cảnh như hôm nay, chỉ một vài ma tu cỏn con cũng đủ dọa họ sợ lùi về.Mới đầu nhóm ma tu này vẫn còn cẩn thận, nghĩ những tiên nhân đến hôm nay đều là nhân tài kiệt xuất, muốn nhân cơ hội này triệt hạ ma cung.
Chỉ là sau vài lần so chiêu, bọn họ phát hiện đám người này cũng chẳng có gì lợi hại.Cái gì mà nhân tài kiệt xuất, cái gì mà tiên môn hậu bối, trình độ cũng chỉ có thế thôi.
So với đám ma tu bèo nhèo bọn họ cũng chẳng khác là mấy.Cuộc chiến của hai bên kéo dài khá lâu, rõ ràng thực lực đối phương cũng chỉ tầm thường, nhưng khí thế chiến đấu thì càng hét càng vang.
Người không biết còn tưởng đây là đại chiến tiên ma lần hai cũng nên.Bắt giặc phải bắt được tướng, nhóm ma tu này phát hiện trung tâm của đám tiên nhân chính là Hứa Thừa Phong.
Ma tu không thể so được với danh môn chính phái, bọn chúng tu ma, làm gì có cảm giác đạo đức, cứ đạt được mục đích thì làm gì chẳng được.
Hơn nữa ngày thường bọn chúng lộng kiếm kiếm cơm, chiến đấu thực tế vẫn hơn đám người Hứa Thừa Phong này rất nhiều.Dám đệ tử tiên môn đến thảo phạt ma giới lúc này cũng nghĩ, đám ma tu này đúng là thuộc hạ của Ma tôn, thập phần đáng hận, không nói đạo lý.Mà lúc này đám ma tu còn sót lại lại nghĩ: Nhóm người chúng ta không thần phục Thương Khuyết, Thương Khuyết liền câu kết với Tiên môn ám hại chúng ta, nhưng đám người này còn chẳng chịu nổi một kích.Song phương đều nghĩ đối phương là minh hữu của Thương Khuyết, vì thế đánh nhau lại càng kịch liệt.Trong cuộc đấu kịch liệt, Hứa Thừa Phong vẫn không chịu lui lại.
Hắn biết cơ hội đoạt được Khóa Phượng hoàng chính là lúc này, nếu bây giờ rút về, không biết đến khi nào mới có thể có được khóa Phượng Hoàng.
Thẩm Diệu Âm chỉ có thể là của hắn.Là của hắn !Không chiếm được Thẩm Diệu Âm, hắn gần như muốn nhập ma.Ngay lúc quan trọng này, Hứa Thừa Phong lại phân tâm, một ma tu nãy giờ vẫn theo dõi hắn lập tức bắt được thời cơ, giơ tay chém xuống! “Hừ! Tiên môn gì chứ, cũng chỉ có như vậy!”“Tâm tư nặng như vậy còn đòi tu tiên, ngươi tu ma đi thì hơn.”Thanh âm trào phúng của ma tu vang bên tai Hứa Thừa Phong, hắn còn chưa kịp phản ứng, ngực đã truyền đến cơn đau nhức.Không biết là kẻ dơ bẩn nào đã đưa ma đao về phía hắn, hai tay hắn nhất thời chụp lấy lưỡi dao, muốn rút lưỡi dao ra.“Ngươi bớt chút sức lực lại đi, ngươi thực sự là người chính đạo đây chắc?Ma đao chỉ sợ chân tâm, nếu người thực sự là kẻ một lòng cầu tiên đạo,chúng ta liệu có đả thương được ngươi không.
Cái gì mà người tu tiên, cũngchỉ có thế.”“Ha ha ha ha!”Thấy có tác dụng, đám ma tu lập tức bắt chước theo ma tu cầm đầu, ma đao đích xác không có tác dụng tổn thương người trong chính đạo, nhưng trận chiến hôm nay, bọn chúng phát hiện, người chính đạo gì đây cơ chứ! Nhưng cũng chỉ là đám ngụy quân tử giả mù sa mưa mà thôi.“Hóa ra các ngươi là người tu tiên như thế, xem ra chẳng có nửa điểm đạo tâm như Tư Đồ Yếm.
Nếu sớm biết tiên nhân bây giờ như thế này, chúng ta còn trốn làm gì, đi ! Hôm nay không phá ma cung nữa, chúng ta tới tấn công thập nhị tiên môn!”“Năm đó đại chiến tiên ma tiên nhân các ngươi ai mà không giống Tư Đồ Yếm, hóa ra là ta nghĩ nhiều, Tư Đồ Yếm chỉ có một, không trách bao năm nay tiên giới các ngươi chẳng ai phi thăng.
Các ngươi quá kém.”“Còn không bằng ma giới chúng ta, những năm gần đây luôn có ma thần xuất hiện, ta khuyên các ngươi cũng nên nhập ma đi thôi.”Đám tiên môn đệ tử bị ma tu nói cho đỏ mặt, nhưng đúng thực sự là không đánh lại bọn họ.
So độ tàn nhẫn, bọn chúng không bằng ma tu, luận lương thiện, bọn họ lại không có tâm hồn thực sự thiện niệm.
Trong cục diện như hiện tại, chỉ cần thử một chiêu là đủ biết.
***Chiến cuộc bên ngoài vô cùng náo nhiệt, Thẩm Diệu Âm đã kể lại cuộc sống trước kia của nàng ở Thanh Diệu Tông cho hắn đỡ buồn.Nàng còn tưởng Tư Đồ Yếm không có hứng thú nghe những chuyện đó, không ngờ, hắn còn thực sự nghiêm túc nghe.“Vậy nên người đầu tiên nàng thích chính là Hứa Thừa Phong?” Hắn nhướng mi hỏi.Thẩm Diệu Âm yên lặng gật đầu, thầm nghĩ ngươi đúng là biết chọn trọng điểm.
Ta kể một đống chuyện, ngươi lại nhớ rõ chuyện ta thích hắn.“Lúc ấy tuổi còn nhỏ, thích nhầm một hai kẻ không đáng tin cũng không có gì là lạ.” Thẩm Diệu Âm cũng không thể nói, khi đó ta bị nội dung truyện không chế, trong đầu chỉ có hắn được.Khi đó nàng chỉ đơn thuần là thích Hứa Thừa Phong, cũng chưa làm ra chuyện gì, cũng không có tâm tư gì quá, đúng là tinh khiết đến không thể tinh khiết hơn, vì thế nàng cũng chẳng cần chột dạ: “Còn ngươi thì sao? Người ngươi thích đầu tiên, có phải là người vô cùng tốt vô cùng hoàn mỹ không?”…Chắc không thể nào đâu chứ.Thẩm Diệu Âm biết Tư Đồ Yếm đã chẳng còn nhỏ.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn, sẽ không có ai khiến hắn sâu đậm như vậy đâu chứ ? Có lẽ hắn cũng từng thích qua hai ba người, cũng không có gì đặc biệt đâu nhỉ.
Tư Đồ Yếm cũng không vội vàng giải thích, hắn nhìn Thẩm Diệu Âm hồi lâu, sau đó ánh mắt dần hiện lên ý cười, chầm chậm gật đầu.------oOo------.
”Thẩm Diệu Âm: “ … ”Nàng gần như đã có thể kết luận người ở trước mắt chính là Tư Đồ Yếm, nhưng hắn không nói, nàng cũng thức thời không hỏi.
Bên ngoài tiên ma còn đang giao chiến, âm thanh của đao thương không ngừng rơi vào tai nàng.
Vào thời điểm này, cách khung cảnh chém giết ngoài đó càng xa thìcàng tốt.
Thẩm Diệu Âm không có hứng thú giúp Hứa Thừa Phong đẩy lùi địch, nàng chỉ lẳng lặng cúi đầu không nói lời nào.Hai tay nàng ôm lấy đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm mặt đất, cũng không chủ động nói chuyện, như đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng.Ánh mắt hắn dừng trên người Thẩm Diệu Âm hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “ Nhiều người của tiên môn liều chết xông đến đây như vậy là để đón nàng về sao?”“…coi như là như vậy đi.” Nàng cau mày: “Bọn họ chỉ đang muốn đưa khóa Phượng Hoàng về mà thôi.”Hai người đã biết thân phận của nhau, nhưng lại không nói ra.
Tư Đồ Yếm không biết nàng đã nhớ lại được bao nhiêu phần chuyện cũ, nhưng hắn luôn cảm thấy Thẩm Diệu Âm đối với hắn đã có vài phần quen thuộc.
Nhưng hắn không giống như vậy, trong mười năm Thẩm Diệu Âm còn ngây ngốc, hắn không biết nàng hiện đang thế nào, cũng không biết bản thân đang sống như thế nào.Rõ ràng cứ cách một đoạn thời gian hắn lại về hồ Giáng Tiên xem khóa Phượng Hoàng, nhưng vào thời điểm ấy, lại không hề chạm mặt Thẩm Diệu Âm.Hắn không biết quãng thời gian đó Thẩm Diệu Âm đã sống như thế nào, nhưng Hứa Thừa Phong biết tất cả.Đây đúng là chuyện khiến người ta không vui nổi.“Nói ta nghe chuyện trước đây của nàng đi?” Hắn mở miệng nói chuyện.“… Chuyện của ta chẳng có gì để nói.” Nàng cầm lấy nhánh cây vẽ một bức tranh trên mặt đất, bên ngoài hai quân còn đang giằng xé, bọn họ hẳn là không ra ngoài được: “Ngày nào ta cũng ở Thanh Diễn Tông, nhiều lắm cũng là nói chuyện với Ngụy Sơ, theo hắn đi khắp nơi xem phong cảnh.” Nói đến Nguỵ Sơ, Thẩm Diệu Âm nhớ ra, đã rất lâu rồi nàng không gặp hắn.Gần đây nàng có đọc được một cuốn sách cổ, mới biết được kim cương tháp hắn xuất ra không phải một chiêu pháp bình thường.
Nếu là kim cương tháp bình thường của phật môn, hẳn phải là độ nhân độ mình.
Nhưng bộ công pháp của Nguy Sơ rất tà mị, uy lực lớn mạnh, rõ là hại người hại mình, hắn dùng bộ chiêu pháp đó xong, sợ là đến chính bản thân hắn cũng không chịu nổi.Tuy nói rằng Ngụy Sơ tính tình cổ quái, cũng chẳng tốt tính, nhưng ít ra nhận được sự quan tâm của hắn, hơn mười năm ở Thanh Diễn tông của nàng cũng không bị khi dễ bắt nạt.
Nếu bây giờ hắn gặp phải phiền toái, Thẩm Diệu Âm cũng muốn vươn tay ra giúp đỡ.“Chúng ta có thể đi tìm Ngụy Sơ không?” Thẩm Diệu Âm đề xuất một ý với Tư Đồ Yếm.“… ” Hắn nhìn về phía nàng một lúc lâu, trầm mặc không nói.
Thẩm Diệu Âm bị hắn nhìn có chút chột dạ, nàng kiên trì chống lại ánh mắt của Tư Đồ Yếm.“ Được.” Hắn lên tiếng trả lời, nhưng ngữ khí không hiểu sao nghe lại có chút… Ghen tuông.Thẩm Diệu Âm không hiểu hắn ghen cái gì, nàng cau mày nhìn nhành cây trên đất, sau đó lại nói một đề tài mới: “ Mỹ nhân trong ma cung thì sao đây?”“Giải tán hết rồi.”“Không giữ một ai?” Thẩm Diệu Âm nghi hoặc.Hắn nghe thế liền nở nụ cười, nhìn Thẩm Diệu Âm nói: “Không phải cònnàng sao?” ”Thẩm Diệu Âm:…***Hứa Thừa Phong chưa bao giờ gặp nhiều ma tu như vậy.Bọn chúng hùng dũng tiến tới, căn bản chúng không khác gì thủy triều, vây hết người hắn mang tới lại.
Hứa Thừa Phong dù sao cũng chỉ là hậu bối,những người hắn lấy được từ Đại trưởng lão tu vi cũng chẳng khác hắn là mấy.
Người chân chính đức cao vọng trọng cũng chẳng đi theo hắn.Ma giới hàng năm vẫn hỗn loạn, các đại tiên môn mặc dù vẫn biết ma giới có nhiều trân bảo mỹ nhân, nhưng vẫn e ngại chuyện ma giới không có quy cũ, bọn họ vẫn chần chừ chưa dám xuống tay.
Hôm nay có Hứa Thừa Phong muốn đương đầu làm con tốt thí, bọn họ cũng vui vẻ cho hắn làm.
“Hứa sư huynh, phải làm sao bây giờ? Ma tu càng lúc càng nhiều!” “Hay là chúng ta lui đi trước? Không đấu tiếp với chúng nữa.”Mấy năm nay đám đạo sĩ này sống an nhàn đã quen, sao gặp được tình cảnh như bây giờ.
Cũng không phải ai cũng giống như Tư Đồ Yếm bò ra từ biển máu, hơn nữa số ma tu quá nhiều, lại luôn ném về phía họ thứ bột phấn kỳ quái nọ, hành động vô cùng trơ trẽn này của đám ma tu làm họ vô cùng phiền não.“Không được, hôm nay nhất định phải đánh hạ ma cung! Qua hôm nay sẽ không còn cơ hội tốt nữa!” Hứa Thừa Phong đã bị khóa Phượng Hoàng làm mê hoặc tâm trí, hắn ta thề nhất định phải bắt được khóa Phượng Hoàng, sau đó mượn năng lực để tăng tu vi, làm cho những kẻ từng khinh thường phải phủ phục dưới chân hắn, nhất là Thẩm Nhu!Hứa Thừa Phong không chịu lui, những người đi cùng hắn chỉ đành kiên trì.
Nhưng đám đạo sĩ này cũng chưa bao giờ gặp được tình cảnh như hôm nay, chỉ một vài ma tu cỏn con cũng đủ dọa họ sợ lùi về.Mới đầu nhóm ma tu này vẫn còn cẩn thận, nghĩ những tiên nhân đến hôm nay đều là nhân tài kiệt xuất, muốn nhân cơ hội này triệt hạ ma cung.
Chỉ là sau vài lần so chiêu, bọn họ phát hiện đám người này cũng chẳng có gì lợi hại.Cái gì mà nhân tài kiệt xuất, cái gì mà tiên môn hậu bối, trình độ cũng chỉ có thế thôi.
So với đám ma tu bèo nhèo bọn họ cũng chẳng khác là mấy.Cuộc chiến của hai bên kéo dài khá lâu, rõ ràng thực lực đối phương cũng chỉ tầm thường, nhưng khí thế chiến đấu thì càng hét càng vang.
Người không biết còn tưởng đây là đại chiến tiên ma lần hai cũng nên.Bắt giặc phải bắt được tướng, nhóm ma tu này phát hiện trung tâm của đám tiên nhân chính là Hứa Thừa Phong.
Ma tu không thể so được với danh môn chính phái, bọn chúng tu ma, làm gì có cảm giác đạo đức, cứ đạt được mục đích thì làm gì chẳng được.
Hơn nữa ngày thường bọn chúng lộng kiếm kiếm cơm, chiến đấu thực tế vẫn hơn đám người Hứa Thừa Phong này rất nhiều.Dám đệ tử tiên môn đến thảo phạt ma giới lúc này cũng nghĩ, đám ma tu này đúng là thuộc hạ của Ma tôn, thập phần đáng hận, không nói đạo lý.Mà lúc này đám ma tu còn sót lại lại nghĩ: Nhóm người chúng ta không thần phục Thương Khuyết, Thương Khuyết liền câu kết với Tiên môn ám hại chúng ta, nhưng đám người này còn chẳng chịu nổi một kích.Song phương đều nghĩ đối phương là minh hữu của Thương Khuyết, vì thế đánh nhau lại càng kịch liệt.Trong cuộc đấu kịch liệt, Hứa Thừa Phong vẫn không chịu lui lại.
Hắn biết cơ hội đoạt được Khóa Phượng hoàng chính là lúc này, nếu bây giờ rút về, không biết đến khi nào mới có thể có được khóa Phượng Hoàng.
Thẩm Diệu Âm chỉ có thể là của hắn.Là của hắn !Không chiếm được Thẩm Diệu Âm, hắn gần như muốn nhập ma.Ngay lúc quan trọng này, Hứa Thừa Phong lại phân tâm, một ma tu nãy giờ vẫn theo dõi hắn lập tức bắt được thời cơ, giơ tay chém xuống! “Hừ! Tiên môn gì chứ, cũng chỉ có như vậy!”“Tâm tư nặng như vậy còn đòi tu tiên, ngươi tu ma đi thì hơn.”Thanh âm trào phúng của ma tu vang bên tai Hứa Thừa Phong, hắn còn chưa kịp phản ứng, ngực đã truyền đến cơn đau nhức.Không biết là kẻ dơ bẩn nào đã đưa ma đao về phía hắn, hai tay hắn nhất thời chụp lấy lưỡi dao, muốn rút lưỡi dao ra.“Ngươi bớt chút sức lực lại đi, ngươi thực sự là người chính đạo đây chắc?Ma đao chỉ sợ chân tâm, nếu người thực sự là kẻ một lòng cầu tiên đạo,chúng ta liệu có đả thương được ngươi không.
Cái gì mà người tu tiên, cũngchỉ có thế.”“Ha ha ha ha!”Thấy có tác dụng, đám ma tu lập tức bắt chước theo ma tu cầm đầu, ma đao đích xác không có tác dụng tổn thương người trong chính đạo, nhưng trận chiến hôm nay, bọn chúng phát hiện, người chính đạo gì đây cơ chứ! Nhưng cũng chỉ là đám ngụy quân tử giả mù sa mưa mà thôi.“Hóa ra các ngươi là người tu tiên như thế, xem ra chẳng có nửa điểm đạo tâm như Tư Đồ Yếm.
Nếu sớm biết tiên nhân bây giờ như thế này, chúng ta còn trốn làm gì, đi ! Hôm nay không phá ma cung nữa, chúng ta tới tấn công thập nhị tiên môn!”“Năm đó đại chiến tiên ma tiên nhân các ngươi ai mà không giống Tư Đồ Yếm, hóa ra là ta nghĩ nhiều, Tư Đồ Yếm chỉ có một, không trách bao năm nay tiên giới các ngươi chẳng ai phi thăng.
Các ngươi quá kém.”“Còn không bằng ma giới chúng ta, những năm gần đây luôn có ma thần xuất hiện, ta khuyên các ngươi cũng nên nhập ma đi thôi.”Đám tiên môn đệ tử bị ma tu nói cho đỏ mặt, nhưng đúng thực sự là không đánh lại bọn họ.
So độ tàn nhẫn, bọn chúng không bằng ma tu, luận lương thiện, bọn họ lại không có tâm hồn thực sự thiện niệm.
Trong cục diện như hiện tại, chỉ cần thử một chiêu là đủ biết.
***Chiến cuộc bên ngoài vô cùng náo nhiệt, Thẩm Diệu Âm đã kể lại cuộc sống trước kia của nàng ở Thanh Diệu Tông cho hắn đỡ buồn.Nàng còn tưởng Tư Đồ Yếm không có hứng thú nghe những chuyện đó, không ngờ, hắn còn thực sự nghiêm túc nghe.“Vậy nên người đầu tiên nàng thích chính là Hứa Thừa Phong?” Hắn nhướng mi hỏi.Thẩm Diệu Âm yên lặng gật đầu, thầm nghĩ ngươi đúng là biết chọn trọng điểm.
Ta kể một đống chuyện, ngươi lại nhớ rõ chuyện ta thích hắn.“Lúc ấy tuổi còn nhỏ, thích nhầm một hai kẻ không đáng tin cũng không có gì là lạ.” Thẩm Diệu Âm cũng không thể nói, khi đó ta bị nội dung truyện không chế, trong đầu chỉ có hắn được.Khi đó nàng chỉ đơn thuần là thích Hứa Thừa Phong, cũng chưa làm ra chuyện gì, cũng không có tâm tư gì quá, đúng là tinh khiết đến không thể tinh khiết hơn, vì thế nàng cũng chẳng cần chột dạ: “Còn ngươi thì sao? Người ngươi thích đầu tiên, có phải là người vô cùng tốt vô cùng hoàn mỹ không?”…Chắc không thể nào đâu chứ.Thẩm Diệu Âm biết Tư Đồ Yếm đã chẳng còn nhỏ.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn, sẽ không có ai khiến hắn sâu đậm như vậy đâu chứ ? Có lẽ hắn cũng từng thích qua hai ba người, cũng không có gì đặc biệt đâu nhỉ.
Tư Đồ Yếm cũng không vội vàng giải thích, hắn nhìn Thẩm Diệu Âm hồi lâu, sau đó ánh mắt dần hiện lên ý cười, chầm chậm gật đầu.------oOo------.
Bình luận facebook