Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
Thực sự đúng như dự đoán của ông sao?
Có phải hôm nay người của Viện nghiên cứu vật liệu hóa học Ước Lợi đến là do Giản Nhất Lăng gian lận?
Chủ nhiệm giáo dục trong lòng đột nhiên tức giận, đối với Giản Nhất Lăng nghiến răng nghiến lợi.
Trên mặt, chủ nhiệm giáo dục vẫn nở nụ cười với mọi người ở Viện nghiên cứu vật liệu hóa học Ước Lợi, "Tôi biết rằng chuyện lần này thực sự không tốt. Thay mặt cho bạn học này, tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất. Tôi mong các vị xem chuyện đã xảy ra lần này chỉ vì cô bé là một đứa trẻ chưa thành niên, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có."
Người phụ trách Tần Thế Hiên bối rối không biết nói gì với chủ nhiệm giáo dục, khẽ nhíu mày, "Chủ nhiệm, ý của ông là gì? Chúng tôi đến đây để gặp bạn học Giản Nhất Lăng, ông không phải hiểu lầm cái gì chứ?"
"Không, Giản Nhất Lăng không phải.. không phải gian lận sao? Các vị tới không phải vì.."
Chủ nhiệm giáo dục vẻ mặt khó hiểu.
Nhìn ông ấy như vậy làm cho Tần Thế Hiên bật cười, "Lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như vậy, trường học của mình đạt được kết quả tốt, mà lãnh đạo trường học không vui, lại nghi ngờ học sinh của mình gian lận."
Chủ nhiệm giáo dục tỉnh táo nói, "Vậy thì lần này Tần tiên sinh đến tìm Giản Nhất Lăng là có chuyện gì không?"
Tần Thế Hiên ôn hòa nói, "Đương nhiên. Kết quả thi của Giản Nhất Lăng lần này rất tốt. Tôi xuất phát vì sự yêu thích và háo hức, muốn gặp bạn học này một lần, tôi hy vọng sẽ không làm bạn học này bị chậm trễ quá nhiều thời gian."
Chủ nhiệm giáo dục kinh ngạc đến sững sờ, "Vậy thì.. Vậy tôi sẽ gọi học sinh ấy qua."
Tần Thế Hiên cười nói, "Chủ nhiệm giáo dục nên hỏi trước ý kiến của bạn học này, nếu bạn học này không muốn gặp mặt, chúng tôi cũng không miễn cưỡng."
Viện nghiên cứu vật liệu hóa học Ước Lợi của họ không phải là tổ chức trực tiếp của trường, về mặt lý thuyết không có quyền đến trực tiếp trường để gặp học sinh.
Giản Nhất Lăng đang ở trong lớp, nếu cô ấy không muốn gặp họ, về lý thuyết cô ấy có thể không cần đến.
Chủ nhiệm giáo dục không có khái niệm như vậy, "Không có việc gì, bạn học này nhất định đến."
Chủ nhiệm giáo dục muốn gặp học sinh còn cần quan tâm xem có rãnh hay không sao?
Năm phút sau, Giản Nhất Lăng được gọi đến văn phòng chủ nhiệm giáo dục.
Tần Thế Hiên cuối cùng cũng nhìn thấy học sinh đã khiến ông mong chờ suốt đêm qua.
Bởi vì ông đã nhìn thấy Giản Nhất Lăng trong video giám sát phòng thi, nên không có gì ngạc nhiên khi gặp nhau.
Mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của cô, ông cảm thấy cô gái nhỏ này trông hơi nhỏ bé.
Giản Nhất Lăng nhìn người đàn ông trung niên ăn mặc khéo léo và khuôn mặt hiền từ trước mặt mình, cô không biết ông ta là ai, tìm mình có chuyện gì.
Khi gọi cô đến, chủ nhiệm giáo dục không giải thích, chỉ nói rằng cô phải lễ phép một chút.
"Học sinh Giản Nhất Lăng, bài thi em trả lời rất tốt, em có thể nói cho tôi biết em đã học được kiến thức này ở đâu được không?"
Tần Thế Hiên tràn đầy tò mò, nhẹ giọng nói, không hề giả tạo.
"Sách, tiểu luận, video, thí nghiệm."
Những kênh nào có thể học và tiếp thu kiến thức một cách độc lập, Giản Nhất Lăng đều cơ bản nói.
"Những lời này của em là thật." Tần Thế Hiên mỉm cười đánh giá.
Chủ nhiệm giáo dục lắng nghe, cau mày mặt nhăn lại, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Giản Nhất Lăng và Tần Thế Hiên, "Giản Nhất Lăng, em nên thành thật về những gì em đã làm. Đừng đợi kết quả điều tra được công bố sẽ quá muộn."
Chủ nhiệm giáo dục rất sợ sau này sự việc của Giản Nhất Lăng bị bại lộ, khiến mọi người đều xấu mặt.
Thay vì chờ đợi chuyện bị nháo nhào phát hiện, tốt hơn hết chính mình nên chủ động tự thú, dập tắt sự việc trước và giữ gìn thanh danh cho nhà trường.
Có phải hôm nay người của Viện nghiên cứu vật liệu hóa học Ước Lợi đến là do Giản Nhất Lăng gian lận?
Chủ nhiệm giáo dục trong lòng đột nhiên tức giận, đối với Giản Nhất Lăng nghiến răng nghiến lợi.
Trên mặt, chủ nhiệm giáo dục vẫn nở nụ cười với mọi người ở Viện nghiên cứu vật liệu hóa học Ước Lợi, "Tôi biết rằng chuyện lần này thực sự không tốt. Thay mặt cho bạn học này, tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất. Tôi mong các vị xem chuyện đã xảy ra lần này chỉ vì cô bé là một đứa trẻ chưa thành niên, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có."
Người phụ trách Tần Thế Hiên bối rối không biết nói gì với chủ nhiệm giáo dục, khẽ nhíu mày, "Chủ nhiệm, ý của ông là gì? Chúng tôi đến đây để gặp bạn học Giản Nhất Lăng, ông không phải hiểu lầm cái gì chứ?"
"Không, Giản Nhất Lăng không phải.. không phải gian lận sao? Các vị tới không phải vì.."
Chủ nhiệm giáo dục vẻ mặt khó hiểu.
Nhìn ông ấy như vậy làm cho Tần Thế Hiên bật cười, "Lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như vậy, trường học của mình đạt được kết quả tốt, mà lãnh đạo trường học không vui, lại nghi ngờ học sinh của mình gian lận."
Chủ nhiệm giáo dục tỉnh táo nói, "Vậy thì lần này Tần tiên sinh đến tìm Giản Nhất Lăng là có chuyện gì không?"
Tần Thế Hiên ôn hòa nói, "Đương nhiên. Kết quả thi của Giản Nhất Lăng lần này rất tốt. Tôi xuất phát vì sự yêu thích và háo hức, muốn gặp bạn học này một lần, tôi hy vọng sẽ không làm bạn học này bị chậm trễ quá nhiều thời gian."
Chủ nhiệm giáo dục kinh ngạc đến sững sờ, "Vậy thì.. Vậy tôi sẽ gọi học sinh ấy qua."
Tần Thế Hiên cười nói, "Chủ nhiệm giáo dục nên hỏi trước ý kiến của bạn học này, nếu bạn học này không muốn gặp mặt, chúng tôi cũng không miễn cưỡng."
Viện nghiên cứu vật liệu hóa học Ước Lợi của họ không phải là tổ chức trực tiếp của trường, về mặt lý thuyết không có quyền đến trực tiếp trường để gặp học sinh.
Giản Nhất Lăng đang ở trong lớp, nếu cô ấy không muốn gặp họ, về lý thuyết cô ấy có thể không cần đến.
Chủ nhiệm giáo dục không có khái niệm như vậy, "Không có việc gì, bạn học này nhất định đến."
Chủ nhiệm giáo dục muốn gặp học sinh còn cần quan tâm xem có rãnh hay không sao?
Năm phút sau, Giản Nhất Lăng được gọi đến văn phòng chủ nhiệm giáo dục.
Tần Thế Hiên cuối cùng cũng nhìn thấy học sinh đã khiến ông mong chờ suốt đêm qua.
Bởi vì ông đã nhìn thấy Giản Nhất Lăng trong video giám sát phòng thi, nên không có gì ngạc nhiên khi gặp nhau.
Mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của cô, ông cảm thấy cô gái nhỏ này trông hơi nhỏ bé.
Giản Nhất Lăng nhìn người đàn ông trung niên ăn mặc khéo léo và khuôn mặt hiền từ trước mặt mình, cô không biết ông ta là ai, tìm mình có chuyện gì.
Khi gọi cô đến, chủ nhiệm giáo dục không giải thích, chỉ nói rằng cô phải lễ phép một chút.
"Học sinh Giản Nhất Lăng, bài thi em trả lời rất tốt, em có thể nói cho tôi biết em đã học được kiến thức này ở đâu được không?"
Tần Thế Hiên tràn đầy tò mò, nhẹ giọng nói, không hề giả tạo.
"Sách, tiểu luận, video, thí nghiệm."
Những kênh nào có thể học và tiếp thu kiến thức một cách độc lập, Giản Nhất Lăng đều cơ bản nói.
"Những lời này của em là thật." Tần Thế Hiên mỉm cười đánh giá.
Chủ nhiệm giáo dục lắng nghe, cau mày mặt nhăn lại, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Giản Nhất Lăng và Tần Thế Hiên, "Giản Nhất Lăng, em nên thành thật về những gì em đã làm. Đừng đợi kết quả điều tra được công bố sẽ quá muộn."
Chủ nhiệm giáo dục rất sợ sau này sự việc của Giản Nhất Lăng bị bại lộ, khiến mọi người đều xấu mặt.
Thay vì chờ đợi chuyện bị nháo nhào phát hiện, tốt hơn hết chính mình nên chủ động tự thú, dập tắt sự việc trước và giữ gìn thanh danh cho nhà trường.
Bình luận facebook