Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 285
Vương Hướng Trọng do dự một chút không biết có nên trả lời câu hỏi này của Địch Quân Thịnh hay không, sau khi nhìn thấy Trương lão sư ngầm đồng ý, Vương Hướng Trọng mới bắt đầu trả lời.
"Em không có." Vương Hướng Trọng rất tự tin khi bày tỏ nghi ngờ của mình, "Nhưng lão sư có thể cho người kiểm tra, bởi vì hoài nghi chuyện này không chỉ có một mình em, lão sư có thể nhìn xem bình luận trên diễn đàn trường học, mọi người đều có hoài nghi như vậy."
Chính là bởi vì không phải chỉ có một người hoài nghi, cho nên Vương Hướng Trọng thời điểm nói ra sự hoài nghi của bản thân mới thập phần nắm chắc như vậy.
Tam nhân thành hổ, khi phát hiện làm chuyện này không chỉ có một mình mình, tự tin liền dần dần mà tăng lên. (*)
(*) Tam nhân thành hổ: Nghĩa đen là ba người thành hổ, tức là "Ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật", là một thành ngữ điển tích của người Trung Quốc chỉ về hiện tượng một việc, dù cho sai lầm, hay tin thất thiệt nhưng nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta tin tưởng, khi ba người nói là có hổ thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có hổ, tiếng đồn nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ có thể khiến người ta tin là sự thật. Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.
"Cho nên cậu là muốn nói cho tôi biết, tuy rằng cậu không có chứng cứ, nhưng là cậu có quần chúng làm cơ sở, pháp luật không đổ lỗi cho quần chúng, chỉ cần phạm sai lầm không phải một người, cậu liền không chút nào lo lắng đây là một sai lầm phải không?" Địch Quân Thịnh trong giọng nói lộ ra vài phần mỉa mai.
"Anh.." Vương Hướng Trọng kinh ngạc nhìn Địch Quân Thịnh.
Cậu ta ngửi được một tia không đúng lắm.
"Tiếp tục giải thích, nếu không giải thích hợp lý được, như vậy thì bị cho là tội phỉ báng."
"Không phải, rõ ràng là Giản Nhất Lăng có được kết quả hiện tại là thông qua thủ đoạn không hợp lý, gian lận là đáng xấu hổ, em báo cáo cậu ấy là hợp tình hợp lý, chúng ta nhìn thấy sự không công bằng không phải nên dũng cảm báo cáo sao?"
"Ừm, cậu nói rất đúng, nhìn thấy không công bằng sự tình dũng cảm báo cáo, cũng không biết cậu là con mắt nào nhìn thấy? Hả?"
Nhìn thấy chuyện không công bằng, đầu tiên còn có một chữ "Thấy".
Địch Quân Thịnh nhìn về phía Vương Hướng Trọng, trong ánh mắt tràn đầy trào phúng.
Vương Hướng Trọng bị hỏi đến nghẹn họng.
Không có người nhìn thấy, những người khác không có nhìn thấy, Vương Hướng Trọng lại càng không có.
Chỉ là có điểm thành tích, cảm thấy thành tích này không hợp lý, liền như vậy cho rằng.
Địch Quân Thịnh quay đầu đối nhìn vệ sĩ bên cạnh nói, "Liên hệ với người nhà của cậu ta, nếu vị bạn học này thập phần chán ghét hành vi ỷ thế hiếp người, vậy tôi sẽ dạy cho cậu ta, cái gì gọi là ỷ thế hiếp người."
Nếu Vương Hướng Trọng nhận định chính mình bị "Ỷ thế hiếp người", kia Địch Quân Thịnh tính toán thỏa mãn cậu ta một chút.
Yêu cầu như vậy, Thịnh gia vẫn có thể thỏa mãn được.
Chỉ trong chốc lát, vệ sĩ liền gọi được điện thoại cho người nhà của Vương Hướng Trọng.
Cha của Vương Hướng Trọng là một quản lý công ty trung tầng, thu nhập của gia đình còn tính khả quan, bằng không cũng sẽ không đưa Vương Hướng Trọng tới học tại Thịnh Hoa cao trung.
Chẳng qua thu nhập của nhà cậu ta so với các bạn học khác trong trường học, chỉ có thể xem như thập phần bình thường.
Nhận được điện thoại, cha của Vương Hướng Trọng còn không hiểu ra sao.
Địch Quân Thịnh đối với điện thoại vô cùng đơn giản mà nói một câu, "Con trai của ông nói có người muốn ỷ thế hiếp người, khi dễ cậu ta, vì vậy tôi đây liền thỏa mãn cho cậu ta."
Cha của Vương Hướng Trọng còn chưa hiểu gì, lãnh đạo của công ty ông liền tới tìm ông, nói với ông rằng ông bị sa thải.
Địch Quân Thịnh bên này đã đem điện thoại cắt đứt.
Thực mau Vương Hướng Trọng liền nhận được điện thoại của cha cậu ta.
Vương Hướng Trọng nghe cha cậu ta nói ông đã bị sa thải, ông chủ khi sa thải ông đã nói bởi vì ông không biết dạy con, nhân phẩm có vấn đề, không thích hợp tiếp tục làm ở công ty bọn họ cho nên trực tiếp sa thải ông.
Vương Hướng Trọng sắc mặt "bá" mà cái mà tái nhợt.
Sau đó Vương Hướng Trọng hiểu được, chính người nam nhân trước mặt giở trò quỷ.
Vương Hướng Trọng ngốc lăng mà nhìn về phía Địch Quân Thịnh, "Anh, anh như thế nào có thể như vậy?"
"Vì cái gì không thể? Này còn không phải là theo như lời của cậu ỷ thế hiếp người sao? Gia thỏa mãn cho cậu." Địch Quân Thịnh ngữ khí nhàn nhã mà hỏi lại.
"Em không có." Vương Hướng Trọng rất tự tin khi bày tỏ nghi ngờ của mình, "Nhưng lão sư có thể cho người kiểm tra, bởi vì hoài nghi chuyện này không chỉ có một mình em, lão sư có thể nhìn xem bình luận trên diễn đàn trường học, mọi người đều có hoài nghi như vậy."
Chính là bởi vì không phải chỉ có một người hoài nghi, cho nên Vương Hướng Trọng thời điểm nói ra sự hoài nghi của bản thân mới thập phần nắm chắc như vậy.
Tam nhân thành hổ, khi phát hiện làm chuyện này không chỉ có một mình mình, tự tin liền dần dần mà tăng lên. (*)
(*) Tam nhân thành hổ: Nghĩa đen là ba người thành hổ, tức là "Ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật", là một thành ngữ điển tích của người Trung Quốc chỉ về hiện tượng một việc, dù cho sai lầm, hay tin thất thiệt nhưng nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta tin tưởng, khi ba người nói là có hổ thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có hổ, tiếng đồn nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ có thể khiến người ta tin là sự thật. Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.
"Cho nên cậu là muốn nói cho tôi biết, tuy rằng cậu không có chứng cứ, nhưng là cậu có quần chúng làm cơ sở, pháp luật không đổ lỗi cho quần chúng, chỉ cần phạm sai lầm không phải một người, cậu liền không chút nào lo lắng đây là một sai lầm phải không?" Địch Quân Thịnh trong giọng nói lộ ra vài phần mỉa mai.
"Anh.." Vương Hướng Trọng kinh ngạc nhìn Địch Quân Thịnh.
Cậu ta ngửi được một tia không đúng lắm.
"Tiếp tục giải thích, nếu không giải thích hợp lý được, như vậy thì bị cho là tội phỉ báng."
"Không phải, rõ ràng là Giản Nhất Lăng có được kết quả hiện tại là thông qua thủ đoạn không hợp lý, gian lận là đáng xấu hổ, em báo cáo cậu ấy là hợp tình hợp lý, chúng ta nhìn thấy sự không công bằng không phải nên dũng cảm báo cáo sao?"
"Ừm, cậu nói rất đúng, nhìn thấy không công bằng sự tình dũng cảm báo cáo, cũng không biết cậu là con mắt nào nhìn thấy? Hả?"
Nhìn thấy chuyện không công bằng, đầu tiên còn có một chữ "Thấy".
Địch Quân Thịnh nhìn về phía Vương Hướng Trọng, trong ánh mắt tràn đầy trào phúng.
Vương Hướng Trọng bị hỏi đến nghẹn họng.
Không có người nhìn thấy, những người khác không có nhìn thấy, Vương Hướng Trọng lại càng không có.
Chỉ là có điểm thành tích, cảm thấy thành tích này không hợp lý, liền như vậy cho rằng.
Địch Quân Thịnh quay đầu đối nhìn vệ sĩ bên cạnh nói, "Liên hệ với người nhà của cậu ta, nếu vị bạn học này thập phần chán ghét hành vi ỷ thế hiếp người, vậy tôi sẽ dạy cho cậu ta, cái gì gọi là ỷ thế hiếp người."
Nếu Vương Hướng Trọng nhận định chính mình bị "Ỷ thế hiếp người", kia Địch Quân Thịnh tính toán thỏa mãn cậu ta một chút.
Yêu cầu như vậy, Thịnh gia vẫn có thể thỏa mãn được.
Chỉ trong chốc lát, vệ sĩ liền gọi được điện thoại cho người nhà của Vương Hướng Trọng.
Cha của Vương Hướng Trọng là một quản lý công ty trung tầng, thu nhập của gia đình còn tính khả quan, bằng không cũng sẽ không đưa Vương Hướng Trọng tới học tại Thịnh Hoa cao trung.
Chẳng qua thu nhập của nhà cậu ta so với các bạn học khác trong trường học, chỉ có thể xem như thập phần bình thường.
Nhận được điện thoại, cha của Vương Hướng Trọng còn không hiểu ra sao.
Địch Quân Thịnh đối với điện thoại vô cùng đơn giản mà nói một câu, "Con trai của ông nói có người muốn ỷ thế hiếp người, khi dễ cậu ta, vì vậy tôi đây liền thỏa mãn cho cậu ta."
Cha của Vương Hướng Trọng còn chưa hiểu gì, lãnh đạo của công ty ông liền tới tìm ông, nói với ông rằng ông bị sa thải.
Địch Quân Thịnh bên này đã đem điện thoại cắt đứt.
Thực mau Vương Hướng Trọng liền nhận được điện thoại của cha cậu ta.
Vương Hướng Trọng nghe cha cậu ta nói ông đã bị sa thải, ông chủ khi sa thải ông đã nói bởi vì ông không biết dạy con, nhân phẩm có vấn đề, không thích hợp tiếp tục làm ở công ty bọn họ cho nên trực tiếp sa thải ông.
Vương Hướng Trọng sắc mặt "bá" mà cái mà tái nhợt.
Sau đó Vương Hướng Trọng hiểu được, chính người nam nhân trước mặt giở trò quỷ.
Vương Hướng Trọng ngốc lăng mà nhìn về phía Địch Quân Thịnh, "Anh, anh như thế nào có thể như vậy?"
"Vì cái gì không thể? Này còn không phải là theo như lời của cậu ỷ thế hiếp người sao? Gia thỏa mãn cho cậu." Địch Quân Thịnh ngữ khí nhàn nhã mà hỏi lại.
Bình luận facebook