Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 498
"Còn về Hoàng giáo sư, tuy rằng vừa rồi phán đoán sai lầm, nhưng bởi vì xuất phát điểm của ông ấy là tốt, là vì để cho môi trường nghiên cứu học thuật của trường chúng ta càng thêm thuần tịnh, nhưng mà làm việc lại có một chút lỗ mãng, cho nên chuyện này qua đi còn cần suy nghĩ lại một chút, lần sau lại gặp loại chuyện này, không nên lại vội vàng kết luận như vậy."
Lục Viện trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, hai mắt mất đi tiêu cự.
Chỉ vì một suy nghĩ sai lầm kết quả lại chôn vùi tiền đồ mà mình vất vả từng ngày mới có được.
Đối với kết quả xử phạt như vậy, mọi người cũng không có ý kiến gì.
Địch Quân Thịnh nói, "Cho nên không có chứng cứ liền định tội, oan uổng, nhục mạ, chỉ cần một câu xuất phát điểm tốt liền có thể cái gì cũng bỏ qua? Hy vọng lãnh đạo trường có thể suy nghĩ lại, tôi không muốn sáng mai, tin tức bên ngoài che trời lấp đất đều là một sinh viên nào đó của đại học Kinh Thành sao chép bài báo cáo, một lão sư nào đó kịch liệt bao che."
Địch Quân Thịnh thốt ra lời này, sắc mặt lãnh đạo nhà trường cùng Hoàng giáo sư liền rất khó coi.
Điều này nói rõ là đối với kết quả xử lý còn không hài lòng.
Lấy sức mạnh dư luận tới uy hiếp bọn họ.
Lãnh đạo nhà trường vội vàng nói Hoàng giáo sư xin lỗi, "Lão Hoàng, anh cùng bị ngươi khác gây cho hiểu lầm mà oan uổng sinh viên Giản Nhất Lăng, ông hãy nói lời xin lỗi đi."
Hoàng giáo sư nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, không cam lòng.
Biểu tình của ông xấu hổ, phải trước mặt nhiều người như vậy mà xin lỗi một sinh viên, thật sự quá mất mặt.
Nhưng mà ông lại sợ hãi Địch Quân Thịnh thật sự đem chuyện này nháo lớn lên, làm cho mọi người đều biết, như vậy ông không chỉ có danh dự bị hao tổn, mà còn có khả năng lại gặp phải những chuyện không thể giải quyết được.
Bị buộc bất đắc dĩ, Hoàng giáo sư chỉ có thể xin lỗi.
"Thực xin lỗi, thầy vừa rồi quá nóng vội." Hoàng giáo sư nói với Giản Nhất Lăng.
Lúc nói chuyện, khuôn mặt hơi nghiêng về một bên khác.
Địch Quân Thịnh cười nhạo, "Không muốn xin lỗi có thể không xin lỗi, tôi không miễn cưỡng, không có thành ý xin lỗi, nghe xong lại làm cho người ta một chút đều không cảm thấy thoải mái."
Hoàng giáo sư lập tức phản bác, "Tôi đây là đang xin lỗi với em Giản Nhất Lăng, em ấy còn chưa nói cái gì, cậu liền thay em ấy làm quyết định sao?"
Địch Quân Thịnh ngữ khí không chút để ý, "Lập trường cùng thân phận của tôi đều không ngại giúp ông được nổi danh. Ông muốn lên tiêu đề, hay là một lần lên toàn bộ các bảng tin?"
Lãnh đạo trường bên cạnh vội vàng hòa giải, "Em Địch Quân Thịnh, chuyện này trường chúng ta tự xử lý thì tốt rồi, không cần thiết phải nháo lớn như vậy."
Hoàng giáo sư không biết Địch Quân Thịnh, nhưng lãnh đạo trường lại biết, anh từng là nhân vật phong vân của trường học bọn họ, tốt nghiệp còn không đến hai năm.
Bối cảnh của anh lãnh đạo trường cũng biết đến, anh nói muốn đem chuyện này nháo lớn, liền nhất định có thể nháo lớn, nhẹ nhàng cũng có thể nháo đến làm cho trường bọn họ đau đầu.
Sau đó lãnh đạo trường lại khuyên Hoàng giáo sư, "Hoàng giáo sư, ông nghiêm túc suy ngẫm lại, ông có phải thật sự làm sai hay không? Sai rồi thì nên nhận! Đây mới là thái độ nên có của một người làm thầy! Nhanh lấy ra thành ý của ông mà xin lỗi việc ông đã oan uổng sinh viên Giản Nhất Lăng đi! Xin lỗi em ấy, để em ấy tha thứ những lỗ mãng vừa rồi của ông!"
Hoàng giáo sư bị phê bình một hồi, trong lòng cũng luống cuống lên.
Nếu thật sự nháo lớn, áp lực dư luận là chuyện mà ông không khả năng có thể chịu đựng được.
Hoàng giáo sư rốt cuộc thu hồi cái tôi của mình, ăn nói khép nép mà cùng Giản Nhất Lăng xin thứ lỗi.
"Sinh viên Giản Nhất Lăng, chuyện hôm nay là thầy không đúng, là thầy không có trải qua suy nghĩ cặn kẽ, dưới tình huống chưa có minh xác chứng cứ liền đã định tội cho em, mù quáng mà tin tưởng sinh viên của mình, những chuyện này đều là thầy không tốt. Hy vọng em có thể tha thứ cho thầy, thầy bảo đảm thầy về sau sẽ không phạm lại sai lầm như vậy, lần sau nếu gặp chuyện như thế này, thầy bảo đảm sẽ công chính công bằng khách quan mà đi đối đãi."
Lục Viện trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, hai mắt mất đi tiêu cự.
Chỉ vì một suy nghĩ sai lầm kết quả lại chôn vùi tiền đồ mà mình vất vả từng ngày mới có được.
Đối với kết quả xử phạt như vậy, mọi người cũng không có ý kiến gì.
Địch Quân Thịnh nói, "Cho nên không có chứng cứ liền định tội, oan uổng, nhục mạ, chỉ cần một câu xuất phát điểm tốt liền có thể cái gì cũng bỏ qua? Hy vọng lãnh đạo trường có thể suy nghĩ lại, tôi không muốn sáng mai, tin tức bên ngoài che trời lấp đất đều là một sinh viên nào đó của đại học Kinh Thành sao chép bài báo cáo, một lão sư nào đó kịch liệt bao che."
Địch Quân Thịnh thốt ra lời này, sắc mặt lãnh đạo nhà trường cùng Hoàng giáo sư liền rất khó coi.
Điều này nói rõ là đối với kết quả xử lý còn không hài lòng.
Lấy sức mạnh dư luận tới uy hiếp bọn họ.
Lãnh đạo nhà trường vội vàng nói Hoàng giáo sư xin lỗi, "Lão Hoàng, anh cùng bị ngươi khác gây cho hiểu lầm mà oan uổng sinh viên Giản Nhất Lăng, ông hãy nói lời xin lỗi đi."
Hoàng giáo sư nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, không cam lòng.
Biểu tình của ông xấu hổ, phải trước mặt nhiều người như vậy mà xin lỗi một sinh viên, thật sự quá mất mặt.
Nhưng mà ông lại sợ hãi Địch Quân Thịnh thật sự đem chuyện này nháo lớn lên, làm cho mọi người đều biết, như vậy ông không chỉ có danh dự bị hao tổn, mà còn có khả năng lại gặp phải những chuyện không thể giải quyết được.
Bị buộc bất đắc dĩ, Hoàng giáo sư chỉ có thể xin lỗi.
"Thực xin lỗi, thầy vừa rồi quá nóng vội." Hoàng giáo sư nói với Giản Nhất Lăng.
Lúc nói chuyện, khuôn mặt hơi nghiêng về một bên khác.
Địch Quân Thịnh cười nhạo, "Không muốn xin lỗi có thể không xin lỗi, tôi không miễn cưỡng, không có thành ý xin lỗi, nghe xong lại làm cho người ta một chút đều không cảm thấy thoải mái."
Hoàng giáo sư lập tức phản bác, "Tôi đây là đang xin lỗi với em Giản Nhất Lăng, em ấy còn chưa nói cái gì, cậu liền thay em ấy làm quyết định sao?"
Địch Quân Thịnh ngữ khí không chút để ý, "Lập trường cùng thân phận của tôi đều không ngại giúp ông được nổi danh. Ông muốn lên tiêu đề, hay là một lần lên toàn bộ các bảng tin?"
Lãnh đạo trường bên cạnh vội vàng hòa giải, "Em Địch Quân Thịnh, chuyện này trường chúng ta tự xử lý thì tốt rồi, không cần thiết phải nháo lớn như vậy."
Hoàng giáo sư không biết Địch Quân Thịnh, nhưng lãnh đạo trường lại biết, anh từng là nhân vật phong vân của trường học bọn họ, tốt nghiệp còn không đến hai năm.
Bối cảnh của anh lãnh đạo trường cũng biết đến, anh nói muốn đem chuyện này nháo lớn, liền nhất định có thể nháo lớn, nhẹ nhàng cũng có thể nháo đến làm cho trường bọn họ đau đầu.
Sau đó lãnh đạo trường lại khuyên Hoàng giáo sư, "Hoàng giáo sư, ông nghiêm túc suy ngẫm lại, ông có phải thật sự làm sai hay không? Sai rồi thì nên nhận! Đây mới là thái độ nên có của một người làm thầy! Nhanh lấy ra thành ý của ông mà xin lỗi việc ông đã oan uổng sinh viên Giản Nhất Lăng đi! Xin lỗi em ấy, để em ấy tha thứ những lỗ mãng vừa rồi của ông!"
Hoàng giáo sư bị phê bình một hồi, trong lòng cũng luống cuống lên.
Nếu thật sự nháo lớn, áp lực dư luận là chuyện mà ông không khả năng có thể chịu đựng được.
Hoàng giáo sư rốt cuộc thu hồi cái tôi của mình, ăn nói khép nép mà cùng Giản Nhất Lăng xin thứ lỗi.
"Sinh viên Giản Nhất Lăng, chuyện hôm nay là thầy không đúng, là thầy không có trải qua suy nghĩ cặn kẽ, dưới tình huống chưa có minh xác chứng cứ liền đã định tội cho em, mù quáng mà tin tưởng sinh viên của mình, những chuyện này đều là thầy không tốt. Hy vọng em có thể tha thứ cho thầy, thầy bảo đảm thầy về sau sẽ không phạm lại sai lầm như vậy, lần sau nếu gặp chuyện như thế này, thầy bảo đảm sẽ công chính công bằng khách quan mà đi đối đãi."
Bình luận facebook