Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
“Bây giờ?” Trần Thư Diệc nhìn Lục Lệ Hành, lại nhìn cameras đã bị anh ấy tắt.
Anh ấy cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với hành động hai tháng của Lục Lệ Hành
Lục Lệ Hành là người như thế nào, anh ấy là người hiểu rõ.
Là người sống nội tâm, tình cảm chậm chạp. Khi ra nước ngoài du học kia thì chính là một hòa thượng điển hình. Phụ nữ trong mắt anh còn không hấp dẫn và thú vị bằng mấy bài kiểm tra.
Nếu không phải anh đã khẳng định rằng mình không có hứng thú với phụ nữ, càng không có hứng thú với đàn ông thì Trần Thư Diệc còn rằng Lục Lệ Hành coi trọng mình.
Nhưng cho tới bây giờ, Trần Thư Diệc vẫn khó mà tin được, Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh ở bên nhau chưa tới hai tháng mà đã bàn tới chuyện cưới xin rồi. Thậm chí Lục Lệ Hành – một “hòa thượng” mấy chục năm nay lại vì Kỷ Khanh Khanh mà tham gia chương trình này. Một người không có tế bào lãng mạn, không hiểu phong tình là gì thế nhưng lại muốn công khai quan hệ của mình với Kỷ Khanh Khanh trong chương trình này.
Không phải là Trần Thư Diệc cảm thấy công khai ở chương trình này là không được. Chỉ là trong thời gian hai tháng ngắn ngủi này mà quyết định người sống chung với mình cả đời thì có chút qua loa.
So với Lục Lệ Hành lý trí trong công việc, Trần Thư Diệc cho rằng, đối với chuyện tình cảm, tương lai, Lục Lệ Hành đang làm theo cảm xúc của mình.
Anh ấy thu lại nét cười cợt, trầm giọng hỏi:
“Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi?”
Lục Lệ Hành không trả lời. Anh đứng dậy, mở cameras lên. Dùng hành động mà trả lời câu hỏi của Trần Thư Diệc.
Phòng phát trực tiếp lại một lần nữa được mở ra, số lượng người xem lập tức tăng vọt.
Sau khi Lục Lệ Hành quay lại ghế sofa, canh lấy điện thoại ra, mỉm cười, sau đó gọi điện thoại cho ông nội Lục.
Điện thoại vang lên mấy hồi chuông, bên kia rất nhanh đã nhấc máy.
“Ông nội, là cháu, Lệ Hành.”
Ông nội Lục càng già càng dẻo dai, giọng nói sang sảng:
“Lệ Hành à, có chuyện gì thế?”
Lục Lệ Hành thấp giọng nói:
“Cũng không có chuyện gì. Con chỉ định hỏi sức khỏe ông dạo này như thế nào?”
“Ông khá tốt.”
“Thế còn dì Bùi?”
“Dì Bùi cũng khá khỏe.”
Trần Thư Diệc nhìn Lục Lệ Hành, ý bảo đưa điện qua đây. Vì vậy, Lục Lệ Hành nhấn mở loa ngoài.
“Xin chào ông nội Lục, cháu là Thư Diệc ạ.”
“Thư Diệc cũng ở đó à?”
Ông nội Lục cười cười:
“Cậu cũng lâu lắm rồi không tới thăm ông già này. Sao thế? Công việc bận rộn lắm hả?”
“Là lỗi của cháu. Mấy ngày nữa cháu rảnh thì sẽ đưa Trăn Trăn tới chơi với ông.”
Mấy người nói chuyện phiếm thêm mấy câu, sau đó Lục Lệ Hành nói:
“Ông nội, cháu có chuyện muốn hỏi ông.”
“Chuyện gì?”
Lục Lệ Hành không chút do dự nói:
“Về chuyện ngày cưới của cháu.”
Lục Lệ Hành vừa dứt lời, người hâm mộ đang xem phát trực tiếp lập tức dậy sóng.
【 Ngày cưới?????? 】
【 Ngày cưới???? Không phải chứ… Có phải ban nãy tôi nghe nhầm không? Các chị em có nghe thấy không? Tổng giám đốc Lục vừa nói “ngày cưới”? Là “ngày cưới” mà tôi nghĩ tới à? 】
【 A a a a a ** má!!! Tôi đã nghe được bí mật động trời gì vậy!!! Lục Lệ Hành có biết đang mở cameras không thế? Có biết là đang phát trực tiếp không đó? 】
【 Ngày cưới? Lại là một người đàn ông bước chân vào nấm mộ hôn nhân à? 】
【 Nếu như mà sắp kết hôn thì tại sao còn tham gia vào chương trình này cùng Kỷ Khanh Khanh? Không lo vợ sắp cưới suy nghĩ nhiều à? 】
【 Ngày cưới? Cưới ai? Kỷ Khanh Khanh? Hai người bọn họ sắp kết hôn? 】
【 Mấy bình luận nói Kỷ Khanh Khanh và tổng giám đốc Lục kết hôn đều là do thủy quân của Kỷ Khanh Khanh nói đúng không? Tổng giám đốc Lục chưa hề nói đó là Kỷ Khanh Khanh, đừng có ăn vạ. 】
【 Mấy người nói đối tượng kết hôn của tổng giám đốc Lục là Kỷ Khanh Khanh có thể dùng não mà nói chuyện không? Sao có thể là Kỷ Khanh Khanh chứ? Hai tháng trước cô ta vừa chia tay Cô Thiếu Ngu thôi đó. Thời gian hai tháng mà đã co s thể quay sang nói kết hôn với Lục Lệ Hành à? Các người nghĩ từ quen biết đến kết hôn nhanh như thế sao?” 】
【 Tôi cũng không nghĩ là Kỷ Khanh Khanh đâu. Quen biết hai tháng mà đã kết hôn, như thế thì phải là tình yêu động trời như thế nào đây? 】
【 Tôi nghe được ban nãy Lục Lệ Hành có hỏi dì Bùi, mà chẳng phải lần trước Kỷ Khanh Khanh nói dì Bùi nấu cơm ngon à? Trên mạng có nguồn thông tin nói hai người họ ở bên nhau. Hơn nữa, còn gặp người lớn trong nhà rồi! 】
Đầu dây bên kia, ông nội Lục dừng lại một chút, sau một lúc lâu thì nói:
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Hôm qua ông có xem qua mấy ngày, để ông nói cho cháu nghe, rồi xem ngày nào thích hợp nhé.”
“Ông nói đi ạ.”
“Cuối tháng này là ngày lành. Nhưng mà thời gian quá gấp gáp, chẳng thể chuẩn bị mọi chuyện chu đáo được. Ngày hai mươi tháng bảy cũng là này đẹp. Ngày mùng bốn tháng mười một cũng không tồi. Ngoại trừ mấy ngày này thì để có ngày đẹp sẽ phải đợi tới năm sau.”
Dừng một chút, ông nội Lục cười:
“Khanh Khanh đâu? Đây là chuyện của cháu với Khanh Khanh. Cho nên ngày cưới cũng phải thương lượng với con bé chứ?””
Lời này của ông nội Lục, tất cả mọi người đều nghe vô cùng rõ ràng.
【 WTF!!! Thật sự là Kỷ Khanh Khanh!!! 】
【 Người nào trước đó nói nếu Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành kết hôn với nhau là sự thật sẽ viết thư xin lỗi dài mười nghìn chữ cho Kỷ Khanh Khanh đừng có trốn! Đã có bản lĩnh nói thì phải có bản lĩnh viết!】
【 Ha ha ha cười ẻ! Lục Lệ Hành cũng đã lên tiếng thừa nhận rồi, vậy mà vẫn còn mấy người ở đây phủ nhận. Cái người vừa thề son thề sắt là không phải Kỷ Khanh Khanh có thấy đau mặt không?】
【 Trời **! Sao có thể? Thật sự là Kỷ Khanh Khanh à? 】
【 Tôi vẫn thắc mắc là Kỷ Khanh Khanh sắp xuất bản sách chưa thế? Đầu tiên là Cô Thiếu Ngu, sau đó lại là Lục Lệ Hành. Sao cô có thể dễ dàng bắt mấy người có tiền về làm của mình vậy!】
【 Tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này!!! Sao Kỷ Khanh Khanh có thể xứng với tổng giám đốc Lục chứ? 】
【 Người ta trai tài gái sắc là một đôi, tới lượt cô phản đối à? 】
Lục Lệ Hành cao giọng gọi: “Khanh Khanh?”
Kỷ Khanh Khanh bước gia khỏi phòng, hỏi:
“Có chuyện gì ạ?”
Lục Lệ Hành đưa điện thoại cho cô, nói:
“Ông nội tìm em.”
“Tìm em á?”
Kỷ Khanh Khanh nhìn cameras, sau đó nhận điện thoại mà Lục Lệ Hành đưa rồi để bên tai, nhẹ giọng nói:
“Ông nội ạ?”
“Khanh Khanh à, hai ngày này chơi với Lệ Hành vui vẻ không?”
Giọng nói của ông nội Lục phát ra ngoài bằng loa ngoài khiến cho Kỷ Khanh Khanh giật mình.
“Sao lại còn là loa ngoài nữa?
Cô dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Lục Lệ Hành, nhưng vẫn phải trả lời câu hỏi của ông nội Lục:
“Rất vui ạ. Ông nội, gần đây thời tiết thất thường, ông nhớ chú ý sức khỏe nhé ạ.”
“Yên tâm đi, ông nội rất khỏe. Ban nãy ông và Lệ hành nói tới chuyện ngày cưới của hai đứa. Có mấy ngày đẹp, để cho cháu chọn này.”
Nghe mấy lời này của ông nội Lục, cô kinh ngạc nhìn Lục Lệ Hành, nhỏ giọng hỏi:
“Tắt cameras chưa?”
Lục Lệ Hành thản nhiên nói:
“Không tắt.”
Không tắt?
Kỷ Khanh Khanh kinh ngạc, theo bản năng muốn tránh khỏi cameras, nhưng lại bị Lục Lệ Hành ngăn lại, sau đó kéo cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh mình.
Cô nhìn Lục Lệ Hành, cắn răng hỏi:
“Anh làm gì thế?”
“Làm sao vậy”
Ông nội Lục nghe thấy câu nói của cô nên hỏi một câu.
“… Không có gì đâu ạ, ông nói đi, cháu đang nghe ạ.”
Nói xong lại trừng mắt lườm Lục Lệ Hành.
“Được rồi, để ông nói cháu nghe. Cuối tháng này là ngày đẹp, nếu không thì có thể chọn ngày hai mươi tháng bảy hoặc là mùng bốn tháng mười một. Ông biết các cháu bận rộn công việc, nên để cho hai đứa tự bàn bạc với nhau để chọn ngày cưới. Nhưng ôm vẫn phải nhắc nhở một câu, nếu như không chọn mấy ngày này thì sẽ phải đợi tới năm sau đấy.”
Đang ở trước cameras cho nên Kỷ Khanh Khanh có chút sót ruột. Biết là ống kính không có tắt cho nên trái tim cô cũng đập nhanh hơn bình thường.
Quan hệ của cô và Lục Lệ Hành cứ thế… công khai?
Trước màn hình, nhờ lời nói của ông nội Lục, trực tiếp thừa nhân quan hệ của hai người?
Kỷ Khanh Khanh ngẩn người.
Không phải là cô chưa từng nghĩ tới việc công khai quan hệ của mình với Lục Lệ Hành. Nhưng cô lại chưa từng nghĩ Lục Lệ Hành sẽ công khai trong chương trình này.
Cô nghiêng đầu nhìn Lục Lệ Hành, vô cùng khó hiểu.
Đang yên lành tham gia chương trình, bỗng dưng công khai quan hệ là thế nào đây?
“Khanh Khanh, cháu có đang nghe không?”
Kỷ Khanh Khanh hoàn hồn:
“Cháu đang nghe ạ. Mấy ngày đó đều được ạ.”
Đầu dây bên kia, ông nội Lục lại hỏi:
“Nếu như mấy ngày đó đều được thì cháu chọn một ngày đi để ông nội sắp xếp.”
Để cô chọn?
Kỷ Khanh Khanh do dự vài giây:
“Chuyện này… Vẫn là để ông chọn đi ạ.”
“Đây là chuyện của hai đứa, sao lại để ông chọn được? Lệ Hành nói mấy ngày đó nó đều không bận gì. Bây giờ chỉ còn ý kiến của cháu thôi.”
Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành, hỏi:
“Anh cảm thấy ngày nào được?”
Lục Lệ Hành: “Em quyết định đi.”
“Vậy thì… chọn tháng 7 đi ạ.”
“Được!” Ông nội Lục cười lớn:
“Chọn ngày hai mươi tháng bảy. Từ giờ tới ngày đó còn khoảng hai, ba tháng nữa, có thể chuẩn bị mọi chuyện ổn thỏa rồi.
Hai ba câu thôi đã quyết định xong ngày cưới rồi.
Lâm Trăn ngồi bên cạnh cười nói:
“Ông nội Lục, cháu là Lâm Trăn, chúc ông có cháu dâu ạ.”
Ông nội Lục thoải mái cười, thật sự rất vui vẻ.
Nhưng mà, bình luận trong phòng phát trực tiếp đã nhiều tới mức che kín cả khuôn mặt mấy người trong phòng rồi.
【 Ai có thể giải thích cho tôi hiểu chuyện này là như thế nào không? Chẳng phải hai tháng trước Kỷ Khanh Khanh vẫn đang nói chuyện yêu đương với Cô Thiếu Ngu à? Sao mà hai tháng sau đã bàn chuyện cưới xin với người đàn ông khác rồi? Hơn nữa còn là kiểu gặp người lớn trong nhà vô cùng vui vẻ nữa? 】
【 Tôi cảm thấy tất cả mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Thời gian hai tháng ngắn ngủi sao có thể kết hôn chứ? Nói không chừng, trong lúc Kỷ Khanh Khanh nói chuyện yêu đương với Cô Thiếu Ngu cũng đã quen biết Lục Lệ Hành rồi. Nếu không thì tại sao cô ta lại có thể thẳng chân đá bay Cô Thiếu Ngu chứ? Đây chẳng phải là kim chủ đang chờ cô ta à? 】
【 Thật sự rất tò mò chuyện phát triển quan hệ của hai người này đấy. Rõ ràng là hai người hai thế giời, trước đó Kỷ Khanh Khanh chẳng phải rất…】
【 Tôi cảm thấy Kỷ Khanh Khanh cũng không tồi. Hai ngày này cũng có thể thấy cô ấy không có bại hoại như mấy người nói. Hơn nữa tình cảm là chuyện của hai người họ, mấy người vin vào đâu mà nói Kỷ Khanh Khanh tâm cơ đi quyến rũ Lục Lệ Hành mà không phải Lục Lệ Hành vừa gặp đã yêu Kỷ Khanh Khanh?】
【 Nếu thật sự là một đôi thì sao còn phải tham gia chương trình giả yêu đương làm gì? 】
【 Oa ~ Nghe giọng của ông lão kia có thể thấy được ông ấy thật sự rất thích Kỷ Khanh Khanh đó! Chuyện chọn ngày cưới cũng để cho cô ấy quyết định. Được gả cho kẻ có tiền, người nhà còn đối tốt như vậy, thật là hâm mộ!!!】
【 Trước đó nghe nói có người tặng chín mươi chín đóa hoa hồng. Còn có nhà giàu mới nổi vung tiền như rác mua quần áo, túi xách cho cô ta. À, còn cả kim chủ theo đuổi tới tận thành phố điện ảnh nữa. Người phụ nữ tên Kỷ Khanh Khanh này thật là lợi hại đấy!” 】
【 Tổng giám đốc Lục mau tỉnh lại đi!!! Kỷ Khanh Khanh chắc chắn là một người phụ nữ hám lợi, đểu cáng đó!!! 】
Cúp máy, Kỷ Khanh Khanh khó hiểu hỏi Lục Lệ Hành:
“Sao anh lại nói chuyện với ông nội về chuyện này thế?”
Nhìn cameras đang mở, trong lòng Kỷ Khanh Khanh bỗng nảy ra một suy nghĩ, là… cố ý.
Ngoại trừ cố ý thì chẳng còn lý do nào cả.
Mở cameras, mở loa ngoài, đây không phải là để “chiếu cáo thiên hạ” thì là gì nữa?
Chỉ là trước mặt cô thì Lục Lệ Hành chẳng nói một tiếng nào, vậy mà tại sao bây giờ lại đột ngột làm ra chuyện này?
Lâm Trăn ngồi ở đối diện nhìn Kỷ Khanh Khanh, cười nói:
“Còn có thể là vì sao nữa?”
Dứt lời lại nhìn về phía camera.
“Xin lỗi.”
Ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng trên khuôn mặt chẳng có chút ý tứ xin lỗi gì cả, Lục Lệ Hành nói:
“Ban nãy gọi điện thoại cho ông nội, không cẩn thận nói ra mất.”
Không cẩn thận nói ra mất?
Trần Thư Diệc cảm thấy bội phục Lục Lệ Hành, sao có thể nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh như vậy chứ?
“Nhưng mà…”
Kỷ Khanh Khanh nhìn camera. Ban nãy cô đã thấy có chút không hợp lý, còn bây giờ thì thấy tất cả mọi thứ đều không hề hợp lý.
Cô có thể tượng tượng được trên mạng đang diễn ra chuyện gì rồi.
Bởi vì antifan của cô nhiều như vậy cơ mà.
Có lẽ họ sẽ đào lại quá khứ đen tối của cô lên cho mà xem.
Thảm!
“Không có nhưng nhị gì cả.”
Lục Lệ Hành nhìn về phía ống kính, nói:
“Em là bạn gái của anh, là vợ sắp cưới của anh, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ công khai. Hơn nữa trên mạng có nhiều lời đồn quá mức độc ác đối với một cô gái như em. Anh là chồng sắp cưới của em, cho nên anh có trách nhiệm và nghĩa vụ phải bảo vệ em, vì em làm rõ mọi chuyện.”
Anh lấy điện thoại ra, mở phòng phát trực tiếp. Sau đó đọc qua bình luận, mà trong đó, đa số đều là những bình luận chất vấn này kia. Lục Lệ Hành nhìn vào mấy bình luận đó rồi nói:
“Chúng tôi chuẩn bị kết hôn là bởi vì tôi thấy chúng tôi nên kết hôn rồi.”
“Trước khi tôi và Khanh Khanh ở bên nhau, cô ấy không có bất cứ mối quan hệ thân mật nào với ai cả và tất nhiên lúc đó cũng đã phân rõ giới hạn với người cũ rồi.”
“Không có kẻ thứ ba nào cả. Người tặng 99 đóa hoa hồng là tôi, nhà giàu mới nổi cũng là tôi, tới thành phố điện ảnh cũng là tôi. Những chuyện này tôi chỉ nói một lần, và tôi cũng hy vọng từ lúc này trở đi không còn phải thấy những tin đồn vớ vẩn về vợ sắp cưới của tôi. Nếu như có, tôi sẽ để luận sư liên lạc với người đó.”
“Cô ấy rất tốt, tôi không có nhìn lầm, tôi biết rõ tại sao cô ấy lại ở bên tôi, cũng biết rõ tại sao cô ấy chấp nhận kết hôn với tôi.”
“Dì Bùi là người chăm sóc tôi hai mươi năm nay, bà ấy cũng là người thân của tôi. Dì Bùi và ông nội tôi rất thích Khanh Khanh.”
“Người cầu hôn là tôi.”
“Mặc dù tôi còn chưa có cầu hôn.”
“Nhưng mà tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ về việc cầu hôn cô ấy như thế nào.”
Lục Lệ Hành tắt phòng phát trực tiếp, đặt điện thoại xuống. Đôi mắt anh sáng ngời, nhìn về phía ống kính, vô cùng nghiêm túc nói:
“Nói một cách ngắn gọi, tôi yêu cô ấy và không muốn có người nào làm tổn thương cô ấy thêm nữa cho dù đó là lời nói hay tinh thần.”
Anh ấy cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với hành động hai tháng của Lục Lệ Hành
Lục Lệ Hành là người như thế nào, anh ấy là người hiểu rõ.
Là người sống nội tâm, tình cảm chậm chạp. Khi ra nước ngoài du học kia thì chính là một hòa thượng điển hình. Phụ nữ trong mắt anh còn không hấp dẫn và thú vị bằng mấy bài kiểm tra.
Nếu không phải anh đã khẳng định rằng mình không có hứng thú với phụ nữ, càng không có hứng thú với đàn ông thì Trần Thư Diệc còn rằng Lục Lệ Hành coi trọng mình.
Nhưng cho tới bây giờ, Trần Thư Diệc vẫn khó mà tin được, Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh ở bên nhau chưa tới hai tháng mà đã bàn tới chuyện cưới xin rồi. Thậm chí Lục Lệ Hành – một “hòa thượng” mấy chục năm nay lại vì Kỷ Khanh Khanh mà tham gia chương trình này. Một người không có tế bào lãng mạn, không hiểu phong tình là gì thế nhưng lại muốn công khai quan hệ của mình với Kỷ Khanh Khanh trong chương trình này.
Không phải là Trần Thư Diệc cảm thấy công khai ở chương trình này là không được. Chỉ là trong thời gian hai tháng ngắn ngủi này mà quyết định người sống chung với mình cả đời thì có chút qua loa.
So với Lục Lệ Hành lý trí trong công việc, Trần Thư Diệc cho rằng, đối với chuyện tình cảm, tương lai, Lục Lệ Hành đang làm theo cảm xúc của mình.
Anh ấy thu lại nét cười cợt, trầm giọng hỏi:
“Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi?”
Lục Lệ Hành không trả lời. Anh đứng dậy, mở cameras lên. Dùng hành động mà trả lời câu hỏi của Trần Thư Diệc.
Phòng phát trực tiếp lại một lần nữa được mở ra, số lượng người xem lập tức tăng vọt.
Sau khi Lục Lệ Hành quay lại ghế sofa, canh lấy điện thoại ra, mỉm cười, sau đó gọi điện thoại cho ông nội Lục.
Điện thoại vang lên mấy hồi chuông, bên kia rất nhanh đã nhấc máy.
“Ông nội, là cháu, Lệ Hành.”
Ông nội Lục càng già càng dẻo dai, giọng nói sang sảng:
“Lệ Hành à, có chuyện gì thế?”
Lục Lệ Hành thấp giọng nói:
“Cũng không có chuyện gì. Con chỉ định hỏi sức khỏe ông dạo này như thế nào?”
“Ông khá tốt.”
“Thế còn dì Bùi?”
“Dì Bùi cũng khá khỏe.”
Trần Thư Diệc nhìn Lục Lệ Hành, ý bảo đưa điện qua đây. Vì vậy, Lục Lệ Hành nhấn mở loa ngoài.
“Xin chào ông nội Lục, cháu là Thư Diệc ạ.”
“Thư Diệc cũng ở đó à?”
Ông nội Lục cười cười:
“Cậu cũng lâu lắm rồi không tới thăm ông già này. Sao thế? Công việc bận rộn lắm hả?”
“Là lỗi của cháu. Mấy ngày nữa cháu rảnh thì sẽ đưa Trăn Trăn tới chơi với ông.”
Mấy người nói chuyện phiếm thêm mấy câu, sau đó Lục Lệ Hành nói:
“Ông nội, cháu có chuyện muốn hỏi ông.”
“Chuyện gì?”
Lục Lệ Hành không chút do dự nói:
“Về chuyện ngày cưới của cháu.”
Lục Lệ Hành vừa dứt lời, người hâm mộ đang xem phát trực tiếp lập tức dậy sóng.
【 Ngày cưới?????? 】
【 Ngày cưới???? Không phải chứ… Có phải ban nãy tôi nghe nhầm không? Các chị em có nghe thấy không? Tổng giám đốc Lục vừa nói “ngày cưới”? Là “ngày cưới” mà tôi nghĩ tới à? 】
【 A a a a a ** má!!! Tôi đã nghe được bí mật động trời gì vậy!!! Lục Lệ Hành có biết đang mở cameras không thế? Có biết là đang phát trực tiếp không đó? 】
【 Ngày cưới? Lại là một người đàn ông bước chân vào nấm mộ hôn nhân à? 】
【 Nếu như mà sắp kết hôn thì tại sao còn tham gia vào chương trình này cùng Kỷ Khanh Khanh? Không lo vợ sắp cưới suy nghĩ nhiều à? 】
【 Ngày cưới? Cưới ai? Kỷ Khanh Khanh? Hai người bọn họ sắp kết hôn? 】
【 Mấy bình luận nói Kỷ Khanh Khanh và tổng giám đốc Lục kết hôn đều là do thủy quân của Kỷ Khanh Khanh nói đúng không? Tổng giám đốc Lục chưa hề nói đó là Kỷ Khanh Khanh, đừng có ăn vạ. 】
【 Mấy người nói đối tượng kết hôn của tổng giám đốc Lục là Kỷ Khanh Khanh có thể dùng não mà nói chuyện không? Sao có thể là Kỷ Khanh Khanh chứ? Hai tháng trước cô ta vừa chia tay Cô Thiếu Ngu thôi đó. Thời gian hai tháng mà đã co s thể quay sang nói kết hôn với Lục Lệ Hành à? Các người nghĩ từ quen biết đến kết hôn nhanh như thế sao?” 】
【 Tôi cũng không nghĩ là Kỷ Khanh Khanh đâu. Quen biết hai tháng mà đã kết hôn, như thế thì phải là tình yêu động trời như thế nào đây? 】
【 Tôi nghe được ban nãy Lục Lệ Hành có hỏi dì Bùi, mà chẳng phải lần trước Kỷ Khanh Khanh nói dì Bùi nấu cơm ngon à? Trên mạng có nguồn thông tin nói hai người họ ở bên nhau. Hơn nữa, còn gặp người lớn trong nhà rồi! 】
Đầu dây bên kia, ông nội Lục dừng lại một chút, sau một lúc lâu thì nói:
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Hôm qua ông có xem qua mấy ngày, để ông nói cho cháu nghe, rồi xem ngày nào thích hợp nhé.”
“Ông nói đi ạ.”
“Cuối tháng này là ngày lành. Nhưng mà thời gian quá gấp gáp, chẳng thể chuẩn bị mọi chuyện chu đáo được. Ngày hai mươi tháng bảy cũng là này đẹp. Ngày mùng bốn tháng mười một cũng không tồi. Ngoại trừ mấy ngày này thì để có ngày đẹp sẽ phải đợi tới năm sau.”
Dừng một chút, ông nội Lục cười:
“Khanh Khanh đâu? Đây là chuyện của cháu với Khanh Khanh. Cho nên ngày cưới cũng phải thương lượng với con bé chứ?””
Lời này của ông nội Lục, tất cả mọi người đều nghe vô cùng rõ ràng.
【 WTF!!! Thật sự là Kỷ Khanh Khanh!!! 】
【 Người nào trước đó nói nếu Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành kết hôn với nhau là sự thật sẽ viết thư xin lỗi dài mười nghìn chữ cho Kỷ Khanh Khanh đừng có trốn! Đã có bản lĩnh nói thì phải có bản lĩnh viết!】
【 Ha ha ha cười ẻ! Lục Lệ Hành cũng đã lên tiếng thừa nhận rồi, vậy mà vẫn còn mấy người ở đây phủ nhận. Cái người vừa thề son thề sắt là không phải Kỷ Khanh Khanh có thấy đau mặt không?】
【 Trời **! Sao có thể? Thật sự là Kỷ Khanh Khanh à? 】
【 Tôi vẫn thắc mắc là Kỷ Khanh Khanh sắp xuất bản sách chưa thế? Đầu tiên là Cô Thiếu Ngu, sau đó lại là Lục Lệ Hành. Sao cô có thể dễ dàng bắt mấy người có tiền về làm của mình vậy!】
【 Tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này!!! Sao Kỷ Khanh Khanh có thể xứng với tổng giám đốc Lục chứ? 】
【 Người ta trai tài gái sắc là một đôi, tới lượt cô phản đối à? 】
Lục Lệ Hành cao giọng gọi: “Khanh Khanh?”
Kỷ Khanh Khanh bước gia khỏi phòng, hỏi:
“Có chuyện gì ạ?”
Lục Lệ Hành đưa điện thoại cho cô, nói:
“Ông nội tìm em.”
“Tìm em á?”
Kỷ Khanh Khanh nhìn cameras, sau đó nhận điện thoại mà Lục Lệ Hành đưa rồi để bên tai, nhẹ giọng nói:
“Ông nội ạ?”
“Khanh Khanh à, hai ngày này chơi với Lệ Hành vui vẻ không?”
Giọng nói của ông nội Lục phát ra ngoài bằng loa ngoài khiến cho Kỷ Khanh Khanh giật mình.
“Sao lại còn là loa ngoài nữa?
Cô dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Lục Lệ Hành, nhưng vẫn phải trả lời câu hỏi của ông nội Lục:
“Rất vui ạ. Ông nội, gần đây thời tiết thất thường, ông nhớ chú ý sức khỏe nhé ạ.”
“Yên tâm đi, ông nội rất khỏe. Ban nãy ông và Lệ hành nói tới chuyện ngày cưới của hai đứa. Có mấy ngày đẹp, để cho cháu chọn này.”
Nghe mấy lời này của ông nội Lục, cô kinh ngạc nhìn Lục Lệ Hành, nhỏ giọng hỏi:
“Tắt cameras chưa?”
Lục Lệ Hành thản nhiên nói:
“Không tắt.”
Không tắt?
Kỷ Khanh Khanh kinh ngạc, theo bản năng muốn tránh khỏi cameras, nhưng lại bị Lục Lệ Hành ngăn lại, sau đó kéo cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh mình.
Cô nhìn Lục Lệ Hành, cắn răng hỏi:
“Anh làm gì thế?”
“Làm sao vậy”
Ông nội Lục nghe thấy câu nói của cô nên hỏi một câu.
“… Không có gì đâu ạ, ông nói đi, cháu đang nghe ạ.”
Nói xong lại trừng mắt lườm Lục Lệ Hành.
“Được rồi, để ông nói cháu nghe. Cuối tháng này là ngày đẹp, nếu không thì có thể chọn ngày hai mươi tháng bảy hoặc là mùng bốn tháng mười một. Ông biết các cháu bận rộn công việc, nên để cho hai đứa tự bàn bạc với nhau để chọn ngày cưới. Nhưng ôm vẫn phải nhắc nhở một câu, nếu như không chọn mấy ngày này thì sẽ phải đợi tới năm sau đấy.”
Đang ở trước cameras cho nên Kỷ Khanh Khanh có chút sót ruột. Biết là ống kính không có tắt cho nên trái tim cô cũng đập nhanh hơn bình thường.
Quan hệ của cô và Lục Lệ Hành cứ thế… công khai?
Trước màn hình, nhờ lời nói của ông nội Lục, trực tiếp thừa nhân quan hệ của hai người?
Kỷ Khanh Khanh ngẩn người.
Không phải là cô chưa từng nghĩ tới việc công khai quan hệ của mình với Lục Lệ Hành. Nhưng cô lại chưa từng nghĩ Lục Lệ Hành sẽ công khai trong chương trình này.
Cô nghiêng đầu nhìn Lục Lệ Hành, vô cùng khó hiểu.
Đang yên lành tham gia chương trình, bỗng dưng công khai quan hệ là thế nào đây?
“Khanh Khanh, cháu có đang nghe không?”
Kỷ Khanh Khanh hoàn hồn:
“Cháu đang nghe ạ. Mấy ngày đó đều được ạ.”
Đầu dây bên kia, ông nội Lục lại hỏi:
“Nếu như mấy ngày đó đều được thì cháu chọn một ngày đi để ông nội sắp xếp.”
Để cô chọn?
Kỷ Khanh Khanh do dự vài giây:
“Chuyện này… Vẫn là để ông chọn đi ạ.”
“Đây là chuyện của hai đứa, sao lại để ông chọn được? Lệ Hành nói mấy ngày đó nó đều không bận gì. Bây giờ chỉ còn ý kiến của cháu thôi.”
Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành, hỏi:
“Anh cảm thấy ngày nào được?”
Lục Lệ Hành: “Em quyết định đi.”
“Vậy thì… chọn tháng 7 đi ạ.”
“Được!” Ông nội Lục cười lớn:
“Chọn ngày hai mươi tháng bảy. Từ giờ tới ngày đó còn khoảng hai, ba tháng nữa, có thể chuẩn bị mọi chuyện ổn thỏa rồi.
Hai ba câu thôi đã quyết định xong ngày cưới rồi.
Lâm Trăn ngồi bên cạnh cười nói:
“Ông nội Lục, cháu là Lâm Trăn, chúc ông có cháu dâu ạ.”
Ông nội Lục thoải mái cười, thật sự rất vui vẻ.
Nhưng mà, bình luận trong phòng phát trực tiếp đã nhiều tới mức che kín cả khuôn mặt mấy người trong phòng rồi.
【 Ai có thể giải thích cho tôi hiểu chuyện này là như thế nào không? Chẳng phải hai tháng trước Kỷ Khanh Khanh vẫn đang nói chuyện yêu đương với Cô Thiếu Ngu à? Sao mà hai tháng sau đã bàn chuyện cưới xin với người đàn ông khác rồi? Hơn nữa còn là kiểu gặp người lớn trong nhà vô cùng vui vẻ nữa? 】
【 Tôi cảm thấy tất cả mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Thời gian hai tháng ngắn ngủi sao có thể kết hôn chứ? Nói không chừng, trong lúc Kỷ Khanh Khanh nói chuyện yêu đương với Cô Thiếu Ngu cũng đã quen biết Lục Lệ Hành rồi. Nếu không thì tại sao cô ta lại có thể thẳng chân đá bay Cô Thiếu Ngu chứ? Đây chẳng phải là kim chủ đang chờ cô ta à? 】
【 Thật sự rất tò mò chuyện phát triển quan hệ của hai người này đấy. Rõ ràng là hai người hai thế giời, trước đó Kỷ Khanh Khanh chẳng phải rất…】
【 Tôi cảm thấy Kỷ Khanh Khanh cũng không tồi. Hai ngày này cũng có thể thấy cô ấy không có bại hoại như mấy người nói. Hơn nữa tình cảm là chuyện của hai người họ, mấy người vin vào đâu mà nói Kỷ Khanh Khanh tâm cơ đi quyến rũ Lục Lệ Hành mà không phải Lục Lệ Hành vừa gặp đã yêu Kỷ Khanh Khanh?】
【 Nếu thật sự là một đôi thì sao còn phải tham gia chương trình giả yêu đương làm gì? 】
【 Oa ~ Nghe giọng của ông lão kia có thể thấy được ông ấy thật sự rất thích Kỷ Khanh Khanh đó! Chuyện chọn ngày cưới cũng để cho cô ấy quyết định. Được gả cho kẻ có tiền, người nhà còn đối tốt như vậy, thật là hâm mộ!!!】
【 Trước đó nghe nói có người tặng chín mươi chín đóa hoa hồng. Còn có nhà giàu mới nổi vung tiền như rác mua quần áo, túi xách cho cô ta. À, còn cả kim chủ theo đuổi tới tận thành phố điện ảnh nữa. Người phụ nữ tên Kỷ Khanh Khanh này thật là lợi hại đấy!” 】
【 Tổng giám đốc Lục mau tỉnh lại đi!!! Kỷ Khanh Khanh chắc chắn là một người phụ nữ hám lợi, đểu cáng đó!!! 】
Cúp máy, Kỷ Khanh Khanh khó hiểu hỏi Lục Lệ Hành:
“Sao anh lại nói chuyện với ông nội về chuyện này thế?”
Nhìn cameras đang mở, trong lòng Kỷ Khanh Khanh bỗng nảy ra một suy nghĩ, là… cố ý.
Ngoại trừ cố ý thì chẳng còn lý do nào cả.
Mở cameras, mở loa ngoài, đây không phải là để “chiếu cáo thiên hạ” thì là gì nữa?
Chỉ là trước mặt cô thì Lục Lệ Hành chẳng nói một tiếng nào, vậy mà tại sao bây giờ lại đột ngột làm ra chuyện này?
Lâm Trăn ngồi ở đối diện nhìn Kỷ Khanh Khanh, cười nói:
“Còn có thể là vì sao nữa?”
Dứt lời lại nhìn về phía camera.
“Xin lỗi.”
Ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng trên khuôn mặt chẳng có chút ý tứ xin lỗi gì cả, Lục Lệ Hành nói:
“Ban nãy gọi điện thoại cho ông nội, không cẩn thận nói ra mất.”
Không cẩn thận nói ra mất?
Trần Thư Diệc cảm thấy bội phục Lục Lệ Hành, sao có thể nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh như vậy chứ?
“Nhưng mà…”
Kỷ Khanh Khanh nhìn camera. Ban nãy cô đã thấy có chút không hợp lý, còn bây giờ thì thấy tất cả mọi thứ đều không hề hợp lý.
Cô có thể tượng tượng được trên mạng đang diễn ra chuyện gì rồi.
Bởi vì antifan của cô nhiều như vậy cơ mà.
Có lẽ họ sẽ đào lại quá khứ đen tối của cô lên cho mà xem.
Thảm!
“Không có nhưng nhị gì cả.”
Lục Lệ Hành nhìn về phía ống kính, nói:
“Em là bạn gái của anh, là vợ sắp cưới của anh, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ công khai. Hơn nữa trên mạng có nhiều lời đồn quá mức độc ác đối với một cô gái như em. Anh là chồng sắp cưới của em, cho nên anh có trách nhiệm và nghĩa vụ phải bảo vệ em, vì em làm rõ mọi chuyện.”
Anh lấy điện thoại ra, mở phòng phát trực tiếp. Sau đó đọc qua bình luận, mà trong đó, đa số đều là những bình luận chất vấn này kia. Lục Lệ Hành nhìn vào mấy bình luận đó rồi nói:
“Chúng tôi chuẩn bị kết hôn là bởi vì tôi thấy chúng tôi nên kết hôn rồi.”
“Trước khi tôi và Khanh Khanh ở bên nhau, cô ấy không có bất cứ mối quan hệ thân mật nào với ai cả và tất nhiên lúc đó cũng đã phân rõ giới hạn với người cũ rồi.”
“Không có kẻ thứ ba nào cả. Người tặng 99 đóa hoa hồng là tôi, nhà giàu mới nổi cũng là tôi, tới thành phố điện ảnh cũng là tôi. Những chuyện này tôi chỉ nói một lần, và tôi cũng hy vọng từ lúc này trở đi không còn phải thấy những tin đồn vớ vẩn về vợ sắp cưới của tôi. Nếu như có, tôi sẽ để luận sư liên lạc với người đó.”
“Cô ấy rất tốt, tôi không có nhìn lầm, tôi biết rõ tại sao cô ấy lại ở bên tôi, cũng biết rõ tại sao cô ấy chấp nhận kết hôn với tôi.”
“Dì Bùi là người chăm sóc tôi hai mươi năm nay, bà ấy cũng là người thân của tôi. Dì Bùi và ông nội tôi rất thích Khanh Khanh.”
“Người cầu hôn là tôi.”
“Mặc dù tôi còn chưa có cầu hôn.”
“Nhưng mà tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ về việc cầu hôn cô ấy như thế nào.”
Lục Lệ Hành tắt phòng phát trực tiếp, đặt điện thoại xuống. Đôi mắt anh sáng ngời, nhìn về phía ống kính, vô cùng nghiêm túc nói:
“Nói một cách ngắn gọi, tôi yêu cô ấy và không muốn có người nào làm tổn thương cô ấy thêm nữa cho dù đó là lời nói hay tinh thần.”
Bình luận facebook