Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Cô có biết xấu hổ không hả?
Chương 16: Cô có biết xấu hổ không hả?
Edit: phuongchuchoe
Là một người đàn ông độc thân ba mươi năm, Lục Lệ Hành thật sự có chút không hiểu rõ phụ nữ.
Trước khi gặp Kỷ Khanh Khanh, phụ nữ anh gặp đều đoan trang ưu nhã, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, dịu dàng thuỳ mị, về sau gặp Kỷ Khanh Khanh, mỗi ngày đều muốn mở đầu óc cô ra nhìn xem, trong đó rốt cuộc chứa cái gì!
"Lưu manh?" Lần thứ hai bị chửi lưu manh, Lục Lệ Hành bị chọc giận đến tức cười, "Tôi đã nói cái gì mà cô nói tôi lưu manh?"
"Anh nói tôi mở miệng báo đáp anh, không phải lưu manh vậy là gì?"
"Tôi kêu cô mở miệng gọi tôi là ông xã đó! Kỷ Khanh Khanh, cô có biết xấu hổ không? Trong đầu đầy những suy nghĩ gì thế?" Nhìn Kỷ Khanh Khanh kia bộ dáng lẫm liệt, anh thật lòng muốn biết trong đầu óc Kỷ Khanh Khanh đã bổ não những thứ lộn xộn gì!
Kỷ Khanh Khanh sững sờ nhìn Lục Lệ Hành, Lục Lệ Hành có vẻ không giống giả vờ, lúng túng một lát.
Mang tai có hơi đỏ.
Thì ra chỉ cần gọi ông xã mà thôi.
Mặc dù xấu hổ, nhưng Kỷ Khanh Khanh vẫn cảm thấy có chút may mắn, may mắn Lục Lệ Hành không phải kêu mình... hôn anh.
Vừa nghĩ tới mình hiểu lầm cái gì, Kỷ Khanh Khanh chột dạ nhìn Lục Lệ Hành, mất mặt, lớn tiếng nói: "... Anh xem, còn không phải đùa bỡn lưu manh sao!"
Mặc dù vô lý nhưng phải thanh cao, lời này của Kỷ Khanh Khanh, quả thực là hư trương thanh thế.
Lục Lệ Hành nhìn thấu vẻ chết cũng sĩ diện của cô, không tiếp tục tiến hành thảo luận việc nghiên cứu có chiều sâu anh có phải lưu manh hay không nữa.
"Cô thấy tôi lưu manh, vậy chuyện kia tự mình giải quyết, đừng làm phiền tôi." Nói xong ngồi trước bàn làm việc đọc văn kiện.
Kỷ Khanh Khanh nghiến răng.
Kẻ có tiền đúng là Vương bát đản!
"Anh không giúp tôi, vậy tôi tìm ông nội." Nói rồi liền quay người rời đi.
"Đứng lại!" Lục Lệ Hành híp mắt, gân xanh nơi thái dương nổi lên, hít sâu một hơi, vững vàng nói, "Gọi thêm một trăm tiếng ông xã, tôi thay cô lên tiếng giải quyết việc này."
Kỷ Khanh Khanh đứng một chỗ suy tư một lát, càng nghĩ càng cảm thấy Lục Lệ Hành đúng là đồ biến thái!
Gọi ông xã cũng được đi, lại còn mơ tưởng cô gọi một trăm lần?
Cô quay người, nhìn Lục Lệ Hành, duỗi ra năm ngón tay, cò kè mặc cả, "Năm tiếng."
Lục Lệ Hành trầm giọng, "Năm mươi tiếng."
"Mười tiếng."
"Ba mươi tiếng."
"Mười lăm."
"Hai mươi tiếng."
Kỷ Khanh Khanh nghĩ nghĩ, "Không được thì thôi, tôi tìm ông nội."
Lục Lệ Hành bẻ gãy cây bút trong tay, "Mười lăm thì mười lăm, thành giao!"
Kỷ Khanh Khanh chậm chạp đi đến trước bàn làm việc của anh, bề ngoài có thể nói không tìm ra tì vết nào, mang tai lại tựa như đỏ hơn.
Dù chỉ là việc động mồm động mép, hơn nữa còn luyện tập nhiều lần như vậy, nhưng miệng gọi ông xã, trái tim cứ nhảy không ngừng, so với nhịp tim bình thường còn nhanh hơn mấy lần.
"Ông... ông xã."
Cô liền thấy rất kỳ quái, Lục Lệ Hành sao có đam mê như vậy nhỉ, thích người khác gọi là ông xã à?
"Ông xã."
"Ông xã."
"Ông xã."
Tim đập thình thịch thình thịch, thính tai của Kỷ Khanh Khanh đỏ lên nóng rực, cắn răng dứt khoát nói, "Ông xã ông xã, ông xã, ông xã, ông xã,ông xã ,ông xã, ông xã, ông xã,ông xã,ông xã,ông xã."
Bản thân Lục Lệ Hành cũng không phát hiện rằng, khoé môi của anh càng lúc càng cong lên.
~~"HP+15, HP hiện tại 34 tiếng."
"Được rồi, tranh thủ thời gian mở miệng giải quyết chuyện kia giúp tôi đi."
Lục Lệ Hành bấm điện thoại.
Rất nhanh, điện thoại bên kia đã có người bắt máy, Lục Lệ Hành nhấn loa.
"Thư Diệc, là tôi, Lục Lệ Hành."
"Lệ Hành?" Bên kia điện thoại tựa như có chút mơ hồ, "Cậu không phải..."
"Bệnh của tôi ổn rồi, nhưng chuyện này rất dài dòng, về sau tôi sẽ giải thích với cậu, tôi bây giờ hỏi cậu một việc."
"...Cậu nói đi."
Lục Lệ Hành lời ít ý nhiều, " Sự viện của Thẩm Vi Vi và Kỷ Khanh Khanh ở công ty giải trí Thiên Ngu, nghe nói cấp trên của công ty giải trí Thiên Ngu đang nhúng tay, là ai?"
Điện thoại bên kia tựa hồ trong chớp nhoáng không thể nghĩ ra cú điện thoại sau khi Lục Lệ Hành hết bệnh, lại hỏi thăm sự tình của tiểu minh tinh của công ty giải trí, trong đầu đem chuyện gần đây nhất lướt một vòng, loáng thoáng nhớ lại hình như có chuyện như vậy.
"Chuyện của Kỷ Khanh Khanh và Thẩm Vi Vi... Chuyện đúng là như vậy, nhưng còn ai nhúng tay vào, tôi cũng không rõ lắm, tôi cần phải tìm hiểu một chút."
"Điều tra ra ai cũng đừng gọi điện cho tôi, Kỷ Khanh Khanh muốn giải quyết thể nào thì cứ giải quyết thế nấy, đừng can thiệp cô ấy."
Trần Thư Diệc là bạn học từ nhỏ của Lục Lệ Hành, anh em tốt cùng nhau lớn lên, có thể nói hiểu nhau rất rõ, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh ra mặt vì cô gái nào, làm sao hôm nay lại điện thoại cho hắn giải quyết chuyện nhỏ nhặt của tiểu minh tinh này vậy?
Mà hắn nhớ không lầm, tiểu minh tinh này ngoại trừ vẻ bề ngoài ra, thì rất ác độc, không còn gì khác.
Trần Thư Diệc đầy bụng nghi vấn không có lên tiếng, hắn hiểu Lục Lệ Hành, là người không quá ưa thích vấn đề của người khác.
"Được, để tôi giải quyết."
Cúp máy, Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khanh Khanh, "Trần Thư Diệc là phó tổng giám đốc của công ty giải trí Thiên Ngu, hắn ta sẽ giúp cô giải quyết việc này."
Trong lòng Kỷ Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra.
Việc này nếu nói phiền phức thì cũng không phiền phức, nhưng nếu nói không phiền phức thì lại có chút khó giải quyết, vấn đề chủ yếu là cấp trên của công ty giải trí Thiên Ngu muốn xuất thủ bảo vệ Thẩm Vi Vi, cô là một minh tinh nhỏ bé, không quyền không thế, đắc tội với cấp trên của Thiên Ngu, nghĩ là biết ngày sau ở Thiên Ngu sẽ bị thế nào.
Bên người có cái đùi, ngu sao mà không ôm lấy, còn muốn giữ mặt mũi để sau này lau giầy cho Thẩm Vi Vi?
Kỷ Khanh Khanh trên mặt mang ý cười, "Lục tiên sinh, cảm ơn anh."
Lục Lệ Hành cúi đầu xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên, "Nếu như cô chân thành muốn cảm ơn, ban đêm ngủ thành thật một chút."
"..."
Nụ cười Kỷ Khanh Khanh trong nháy mắt hạ xuống.
Con người này đúng là không thú vị.
***
Lục Lệ Hành bên đây cúp điện thoại, Trần Thư Diệc bên kia liền kêu trợ lý điều tra việc này, cũng kêu người khác đem lý lịch của Kỷ Khanh Khanh tới cho hắn xem.
Đúng là không ngờ, Kỷ Khanh Khanh không có gì ngoài vẻ bề ngoài.
Tiến vào showbiz mấy năm, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là tiểu minh tinh hạng ba, mấu chốt là mấy năm này, Kỷ Khanh Khanh cơ hồ đắc tội đến toàn bộ người trong showbiz.
Đi cửa sau mua chuộc kịch bản còn chưa nói, ngay ở studio cũng không thu liễm tính tình, không hợp nhau gây sự với cả đạo diễn lẫn diễn viên, lần này nếu không có camera làm chứng sự việc với Thẩm Vi Vi, cái chậu phân này trực tiếp rơi trúng đầu của cô.
Một người con gái như thế, làm thế nào có thể dựa vào Lục Lệ Hành?
Lục Lệ Hành sao lại để ý đến cô?
Chẳng lẽ bị tai nạn giao thông, đầu óc bị đâm đến choáng váng rồi?
"Trần tổng, việc ngài kêu tôi đã tra ra được rồi, Kỷ tiểu thư và Thẩm tiểu thư khi trước đến nay đều do Chu tổng giám đốc quản lý, nhưng gần đây Chu tổng phải đi công tác, nên việc này tạm giao cho phó tổng giám đốc Lê."
"Phó tổng giám đốc Lê..."
Trần Thư Diệc trầm tư một lát, sau đó bấm điện thoại nội tuyến trong công ty.
"Phó tổng giám đốc Lê, sự tình của Kỷ Khanh Khanh và Thẩm Vi Vi, hiện do ông đồng quản lý?"
Trần Thư Diệc mà dù không thể hiểu được hành vi của Lục Lệ Hành, nhưng Giải trí Thiên Ngu này là của Lục Lệ Hành, hắn cũng chỉ làm công cho anh, Lục Lệ Hành yêu cầu đương nhiên hắn sẽ tự khắc tuân theo.
"Phó tổng Trần, đúng là chuyện này tôi quản lý."
"Chuyện này ông đừng nhúng tay, Kỷ Khanh Khanh muốn giải quyết thế nào thì cứ giải quyết thế ấy."
Phó tổng Lê sững sờ, "Phó tổng Trần, chuyện này sao có thể để Kỷ Khanh Khanh tuỳ ý làm bậy? Cô ta muốn ầm ĩ, cuối cùng chính là ảnh hưởng đến danh dự của công ty, cái này không phải hai tiểu minh tinh khác có ân oán cá nhân, nhưng đều cùng chung công ty của chúng ta, việc chiến tranh nội bộ này dấy lên không phải để người khác cười nhạo sao?"
Trần Thư Diệc trong lòng cũng tán đồng với thái độ của phó tổng Lê.
Nhưng công ty này là của Lục Lệ Hành, anh muốn lăn qua lăn lại hay giày vò thế nào cũng được, Trần Thư Diệc đoán chừng, có lẽ về sau, Lục Lệ Hành sẽ nâng Kỷ Khanh Khanh lên.
"Được rồi, chuyện cứ như vậy mà làm, ông không cần nhúng tay vào."
Nói xong Trần Thư Diệc cúp máy, nói với trợ lý đứng bên cạnh, "Cô ra ngoài trước đi."
Trợ lý lên tiếng, ra khỏi văn phòng Phó tổng giám đốc.
Trợ lý vừa ra khỏi văn phòng, trong văn phòng có mấy nhân viên nữ bà tám kéo cô qua một bên.
Công ty giải trí, chính là không bao giờ thiếu chuyện để tám, chỉ cần nhân viên tuỳ tiện nói hai câu, thì có thể dệt nên hẳn cả tiểu thuyết Kinh Thiên loá mắt người khác.
"Lâm Lâm, xảy ra chuyện gì vậy, phó tổng Trần sao lại muốn tìm tư liệu của Kỷ Khanh Khanh và Thẩm Vi Vi?"
"Đúng đó, phó tổng Trần đó giờ đều không quản sự tình của minh tinh tuyến dưới mà."
Lâm Lâm hạ giọng, "Tôi cũng thấy kỳ quái đây, mấy bà biết gì không? Trước đó không phải Kỷ Khanh Khanh muốn kiện Thẩm Vi Vi sao? Nhưng hình như cấp trên công ty ra mặt, yêu cầu Kỷ Khanh Khanh rút đơn kiện, phó tổng Trần kêu tôi tra ra là ai, tôi tra ra mới phát hiện phó tổng giám đốc Lê cũng đang nhập cuộc, phó tổng Trần liền gọi cho phó tổng Lê, nói ông ấy đừng nhúng tay vào chuyện này, Kỷ Khanh Khanh muốn làm gì thì làm."
"Muốn làm gì thì làm? Chẳng lẽ phó tổng Trần ra mặt vì Kỷ Khanh Khanh?"
"Không thể nào? Kỷ Khanh Khanh sao có thể trèo lên phó tổng Trần được? Mà phó tổng Trần đã có gia đình, sao có thể..."
"Mà ta nói, đúng là phụ nữ trong giới showbiz đúng là không đơn giản, ngày hôm trước vừa bị Cô Thiếu Ngu đá, hôm nay đã có phó tổng làm chỗ dựa, tốc độ này đúng là..."
"Người ta là diễn viên mà, hơn nữa còn là Kỷ Khanh Khanh, cô ta đắc tội không ít người trong giới showbiz, nếu không tìm chỗ dựa, về sau làm gì có chỗ kiêu ngạo chứ?"
"Nhưng đây là phó tổng Trần mà! Kỷ Khanh Khanh sao có thể trèo lên người đã có vợ chứ?"
"Giới giàu có rất loạn đó."
"Được rồi được rồi, tất cả đừng nói nữa, chuyện này mấy bà ngàn vạn đừng nói ra ngoài, bằng không phó tổng Trần mà biết được, nhất định sẽ đem tôi giết người diệt khẩu."
"Yên tâm, ngoại trừ tụi tôi, sẽ không có ai biết việc này đâu."
Bên ngoài văn phòng có người bước vào, mọi người vội vàng tản đi, mở máy tính tiếp tục công việc, chỉ là một nữ nhân viên trong số đó mắt lén nhìn bốn phía, phát hiện không ai chú ý đến cô, mở một diễn đàn nổi tiếng ra, tiếp tục đăng một tin tức mới cực bùng nổ.
~~~ Những chuyện bát quái trong những năm tui đi làm trong công ty giải trí!
***
Ánh chiều tịch dương, cả ngày không thấy bóng dáng của Lục Lệ Đình lúc này mới trở về Lục gia, mới vừa bước vào cửa đã nghe thấy hương vị đồ ăn.
"Lão tiên sinh, nhị thiếu gia về rồi!" Dì Bùi vui vẻ thay Lục Lệ Đình lấy thêm chén đũa, "Nhị thiếu gia còn chưa ăn cơm đúng không, nhanh đến dùng cơm."
Lục lão tiên sinh sắc mặt không tốt, nhưng cũng không nói gì.
Lục Lệ Đình nói một tiếng ông nội rồi quay sang Lục Lệ Hành đang ngồi đối diện, "Anh hai, em nghe nói thân thể anh đã khoẻ, chúc mừng."
Lục Lệ Hành biểu tình lãnh đạm, ừ một tiếng.
"Cháu hai ngày nay đến cùng là đang làm cái gì, lúc nào cũng chạy ra bên ngoài không thấy mặt mũi, điện thoại thì không tiếp, người cũng tìm không thấy!"
Lúc Lục Lệ Hành bắt đầu dùng cơm Kỷ Khanh Khanh đoán chừng, mấy ngày nay Lục Lệ Đình chắc là đang bận rộn an ủi Thẩm Vi Vi nhỉ, nào có thể trở về chứ.
"Không có chuyện gì."
"Không có chuyện gì mà cứ chạy đến bệnh viện làm gì? Cháu cứ như vậy mà thích cô Thẩm Vi Vi kia sao?"
Lục Lệ Đình mặt mày ngưng trọng, "Ông nội, ông điều tra cháu?"
"Cháu của ông hai ba ngày không trở về nhà, ta điều tra xem nó đi đâu cũng không được à?"
Lục Lệ Đình không muốn cứng miệng với lão tiên sinh, mà là đem ánh mắt nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh, ánh mắt u ám, "Thẩm Vi Vi là người cháu thích, sau này cũng là người cháu muốn kết hôn cùng, nếu như không vì Kỷ Khanh Khanh, cô ấy bây giờ cũng không bị thương nằm ở bệnh viện."
Kỷ Khanh Khanh đối đầu với ánh mắt âm trầm của hắn, cười gắp một miếng thịt gà cho Lục Lệ Hành, "Ông xã, thân thể anh chưa khoẻ hẳn, cần phải bồi bổ thêm."
~~"HP+1, HP hiện tại 35 tiếng."
Kỷ Khanh Khanh bây giờ cũng không sợ hắn, Lục Lệ Hành không chết, tên nam chính Lục Lệ Đình này chỉ sợ sau này sẽ không có đất dụng võ, tâm tình đặt ở sự nghiệp cũng không có, đầu óc lúc nào cũng toàn nghĩ đến chuyện yêu đương, bởi vì nhiều lần giúp đỡ Thẩm Vi Vi, thiếu chút nữa làm huỷ đi cơ nghiệp của Lục Lệ Hành, khó thành công.
Lục Lệ Hành mắt nhìn Kỷ Khanh Khanh đang ân cần, ánh mắt lại chú ý thấy Lục Lệ Đình đang trưng bộ mặt u ám, bất động thanh sắc nhai miếng thịt gà Kỷ Khanh Khanh gắp cho.
Quá khứ của hai người anh đã từng nghe Kỷ Khanh Khanh nhắc qua một lần, dù đã chia tay, nhưng thế nào trước đó cũng đã có một đoạn tình duyên, mối quan hệ với người yêu cũ cũng rất xấu hổ, bây giờ lại ở chung dưới mái hiên, mỗi ngày đều ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, vạn nhất tình cũ bùng lên, không biết chừng sẽ phát sinh ra loại chuyện gì.
Vừa nghĩ tới đó, Lục Lệ Hành cản thấy có chút khó chịu.
Lục Lệ Đình bóp chặt đôi đũa trên tay, nghe giọng nói dịu dàng gọi tiếng ông xã của Kỷ Khanh Khanh, hận không thể xé mặt nạ của Kỷ Khanh Khanh xuống.
Hắn vừa mới ra ngoài chỉ hai ngày, mối quan hệ của hai người trở nên thân mật vậy rồi? Đến cả ông xã cũng nói ra?
Nhìn nụ cười trên mặt của Kỷ Khanh Khanh, Lục Lệ Đình cảm thấy vô cùng chói mắt.
Lúc trước sao hắn không phát hiện sao người phụ nữ này giả tạo đến như vậy?
"Cái gì mà nói là nếu không phải tại Khanh Khanh thì sẽ không nằm viện?" Lục lão tiên sinh giận dữ: "Sự việc kia ta đã nghe người nói, không phải có video rõ ràng rồi sao? Cũng không phải Kỷ Khanh Khanh đẩy cô ta, cậu làm sao lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Kỷ Khanh Khanh vậy hả? Ta nói cho cậu biết, nó là Chị dâu của cậu, về sau đừng có mất quy củ như vậy!"
"Ông nội, tất cả mọi người đều ở đây, vậy cháu nói rõ ràng cho ông biết, Kỷ Khanh Khanh cô ta chính là hạng đàn bà tham giàu khinh nghèo, lúc trước cháu rời nhà quen với cô ta cả một năm trời, sau đó ngoại tình cặp với phú nhị đại, hơn nữa cô ta bên ngoài còn lén lút cặp kè, ông tuỳ tiện tra là biết cô ta là hạng người gì, lý do cô ta gả cho anh hai, người sáng suốt đều nhìn ra được!"
Kỷ Khanh Khanh bình tĩnh vùi đầu ăn cơm, dạ dày cô không tốt, ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, từ đầu đến cuối lười phản ứng với Lục Lệ Đình.
Lục lão tiên sinh cảnh cáo: "Lục Lệ Đình!"
"Cô ta gả cho anh hai cháu, chỉ là vì tiền mà thôi! Sao ông và anh hai còn muốn bảo vệ người đàn bà này!"
"Lục Lệ Đình!" Lục lão tiên sinh tức giận nhìn Lục Lệ Đình, "Ta nói cho cháu biết, sở dĩ Khanh Khanh gả cho anh hai cháu, đó là bởi vì..." Nói hai câu, Lục lão tiên sinh bỗng nhiên dừng lại, nặng nề thở dốc một hơi.
"Ông nội, ông không sao chứ."
Lục lão tiên sinh khoát khoát tay, "Không có việc gì, chỉ là bị tên hỗn hào này chọc giận thôi."
Lục Lệ Hành nhìn Lục Lệ Đình, trầm giọng nói: "Kỷ Khanh Khanh là vợ của tôi, tôi đương nhiên hiểu rõ, cậu nói cô ấy tham giàu khinh nghèo, vậy tôi hỏi cậu một câu, trên thế giới này có mấy ai mà không mê tiền?"
"Vi Vi không quan tâm tiền bạc, cô ấy chỉ để ý đến em."
Lục Lệ Hành cười lạnh, "Thật sao?"
Lục Lệ Đình nói như chém đinh chặt sắt, "Vâng! Cô ấy căn bản không biết em có tiền!"
Lục Lệ Hành ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi nói, "Cậu vốn không có tiền."
______
Editor: Thấy có bạn thêm bộ này vào list "nam chính yếu đuối" làm tui mém sặc =)))
Edit: phuongchuchoe
Là một người đàn ông độc thân ba mươi năm, Lục Lệ Hành thật sự có chút không hiểu rõ phụ nữ.
Trước khi gặp Kỷ Khanh Khanh, phụ nữ anh gặp đều đoan trang ưu nhã, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, dịu dàng thuỳ mị, về sau gặp Kỷ Khanh Khanh, mỗi ngày đều muốn mở đầu óc cô ra nhìn xem, trong đó rốt cuộc chứa cái gì!
"Lưu manh?" Lần thứ hai bị chửi lưu manh, Lục Lệ Hành bị chọc giận đến tức cười, "Tôi đã nói cái gì mà cô nói tôi lưu manh?"
"Anh nói tôi mở miệng báo đáp anh, không phải lưu manh vậy là gì?"
"Tôi kêu cô mở miệng gọi tôi là ông xã đó! Kỷ Khanh Khanh, cô có biết xấu hổ không? Trong đầu đầy những suy nghĩ gì thế?" Nhìn Kỷ Khanh Khanh kia bộ dáng lẫm liệt, anh thật lòng muốn biết trong đầu óc Kỷ Khanh Khanh đã bổ não những thứ lộn xộn gì!
Kỷ Khanh Khanh sững sờ nhìn Lục Lệ Hành, Lục Lệ Hành có vẻ không giống giả vờ, lúng túng một lát.
Mang tai có hơi đỏ.
Thì ra chỉ cần gọi ông xã mà thôi.
Mặc dù xấu hổ, nhưng Kỷ Khanh Khanh vẫn cảm thấy có chút may mắn, may mắn Lục Lệ Hành không phải kêu mình... hôn anh.
Vừa nghĩ tới mình hiểu lầm cái gì, Kỷ Khanh Khanh chột dạ nhìn Lục Lệ Hành, mất mặt, lớn tiếng nói: "... Anh xem, còn không phải đùa bỡn lưu manh sao!"
Mặc dù vô lý nhưng phải thanh cao, lời này của Kỷ Khanh Khanh, quả thực là hư trương thanh thế.
Lục Lệ Hành nhìn thấu vẻ chết cũng sĩ diện của cô, không tiếp tục tiến hành thảo luận việc nghiên cứu có chiều sâu anh có phải lưu manh hay không nữa.
"Cô thấy tôi lưu manh, vậy chuyện kia tự mình giải quyết, đừng làm phiền tôi." Nói xong ngồi trước bàn làm việc đọc văn kiện.
Kỷ Khanh Khanh nghiến răng.
Kẻ có tiền đúng là Vương bát đản!
"Anh không giúp tôi, vậy tôi tìm ông nội." Nói rồi liền quay người rời đi.
"Đứng lại!" Lục Lệ Hành híp mắt, gân xanh nơi thái dương nổi lên, hít sâu một hơi, vững vàng nói, "Gọi thêm một trăm tiếng ông xã, tôi thay cô lên tiếng giải quyết việc này."
Kỷ Khanh Khanh đứng một chỗ suy tư một lát, càng nghĩ càng cảm thấy Lục Lệ Hành đúng là đồ biến thái!
Gọi ông xã cũng được đi, lại còn mơ tưởng cô gọi một trăm lần?
Cô quay người, nhìn Lục Lệ Hành, duỗi ra năm ngón tay, cò kè mặc cả, "Năm tiếng."
Lục Lệ Hành trầm giọng, "Năm mươi tiếng."
"Mười tiếng."
"Ba mươi tiếng."
"Mười lăm."
"Hai mươi tiếng."
Kỷ Khanh Khanh nghĩ nghĩ, "Không được thì thôi, tôi tìm ông nội."
Lục Lệ Hành bẻ gãy cây bút trong tay, "Mười lăm thì mười lăm, thành giao!"
Kỷ Khanh Khanh chậm chạp đi đến trước bàn làm việc của anh, bề ngoài có thể nói không tìm ra tì vết nào, mang tai lại tựa như đỏ hơn.
Dù chỉ là việc động mồm động mép, hơn nữa còn luyện tập nhiều lần như vậy, nhưng miệng gọi ông xã, trái tim cứ nhảy không ngừng, so với nhịp tim bình thường còn nhanh hơn mấy lần.
"Ông... ông xã."
Cô liền thấy rất kỳ quái, Lục Lệ Hành sao có đam mê như vậy nhỉ, thích người khác gọi là ông xã à?
"Ông xã."
"Ông xã."
"Ông xã."
Tim đập thình thịch thình thịch, thính tai của Kỷ Khanh Khanh đỏ lên nóng rực, cắn răng dứt khoát nói, "Ông xã ông xã, ông xã, ông xã, ông xã,ông xã ,ông xã, ông xã, ông xã,ông xã,ông xã,ông xã."
Bản thân Lục Lệ Hành cũng không phát hiện rằng, khoé môi của anh càng lúc càng cong lên.
~~"HP+15, HP hiện tại 34 tiếng."
"Được rồi, tranh thủ thời gian mở miệng giải quyết chuyện kia giúp tôi đi."
Lục Lệ Hành bấm điện thoại.
Rất nhanh, điện thoại bên kia đã có người bắt máy, Lục Lệ Hành nhấn loa.
"Thư Diệc, là tôi, Lục Lệ Hành."
"Lệ Hành?" Bên kia điện thoại tựa như có chút mơ hồ, "Cậu không phải..."
"Bệnh của tôi ổn rồi, nhưng chuyện này rất dài dòng, về sau tôi sẽ giải thích với cậu, tôi bây giờ hỏi cậu một việc."
"...Cậu nói đi."
Lục Lệ Hành lời ít ý nhiều, " Sự viện của Thẩm Vi Vi và Kỷ Khanh Khanh ở công ty giải trí Thiên Ngu, nghe nói cấp trên của công ty giải trí Thiên Ngu đang nhúng tay, là ai?"
Điện thoại bên kia tựa hồ trong chớp nhoáng không thể nghĩ ra cú điện thoại sau khi Lục Lệ Hành hết bệnh, lại hỏi thăm sự tình của tiểu minh tinh của công ty giải trí, trong đầu đem chuyện gần đây nhất lướt một vòng, loáng thoáng nhớ lại hình như có chuyện như vậy.
"Chuyện của Kỷ Khanh Khanh và Thẩm Vi Vi... Chuyện đúng là như vậy, nhưng còn ai nhúng tay vào, tôi cũng không rõ lắm, tôi cần phải tìm hiểu một chút."
"Điều tra ra ai cũng đừng gọi điện cho tôi, Kỷ Khanh Khanh muốn giải quyết thể nào thì cứ giải quyết thế nấy, đừng can thiệp cô ấy."
Trần Thư Diệc là bạn học từ nhỏ của Lục Lệ Hành, anh em tốt cùng nhau lớn lên, có thể nói hiểu nhau rất rõ, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh ra mặt vì cô gái nào, làm sao hôm nay lại điện thoại cho hắn giải quyết chuyện nhỏ nhặt của tiểu minh tinh này vậy?
Mà hắn nhớ không lầm, tiểu minh tinh này ngoại trừ vẻ bề ngoài ra, thì rất ác độc, không còn gì khác.
Trần Thư Diệc đầy bụng nghi vấn không có lên tiếng, hắn hiểu Lục Lệ Hành, là người không quá ưa thích vấn đề của người khác.
"Được, để tôi giải quyết."
Cúp máy, Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khanh Khanh, "Trần Thư Diệc là phó tổng giám đốc của công ty giải trí Thiên Ngu, hắn ta sẽ giúp cô giải quyết việc này."
Trong lòng Kỷ Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra.
Việc này nếu nói phiền phức thì cũng không phiền phức, nhưng nếu nói không phiền phức thì lại có chút khó giải quyết, vấn đề chủ yếu là cấp trên của công ty giải trí Thiên Ngu muốn xuất thủ bảo vệ Thẩm Vi Vi, cô là một minh tinh nhỏ bé, không quyền không thế, đắc tội với cấp trên của Thiên Ngu, nghĩ là biết ngày sau ở Thiên Ngu sẽ bị thế nào.
Bên người có cái đùi, ngu sao mà không ôm lấy, còn muốn giữ mặt mũi để sau này lau giầy cho Thẩm Vi Vi?
Kỷ Khanh Khanh trên mặt mang ý cười, "Lục tiên sinh, cảm ơn anh."
Lục Lệ Hành cúi đầu xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên, "Nếu như cô chân thành muốn cảm ơn, ban đêm ngủ thành thật một chút."
"..."
Nụ cười Kỷ Khanh Khanh trong nháy mắt hạ xuống.
Con người này đúng là không thú vị.
***
Lục Lệ Hành bên đây cúp điện thoại, Trần Thư Diệc bên kia liền kêu trợ lý điều tra việc này, cũng kêu người khác đem lý lịch của Kỷ Khanh Khanh tới cho hắn xem.
Đúng là không ngờ, Kỷ Khanh Khanh không có gì ngoài vẻ bề ngoài.
Tiến vào showbiz mấy năm, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là tiểu minh tinh hạng ba, mấu chốt là mấy năm này, Kỷ Khanh Khanh cơ hồ đắc tội đến toàn bộ người trong showbiz.
Đi cửa sau mua chuộc kịch bản còn chưa nói, ngay ở studio cũng không thu liễm tính tình, không hợp nhau gây sự với cả đạo diễn lẫn diễn viên, lần này nếu không có camera làm chứng sự việc với Thẩm Vi Vi, cái chậu phân này trực tiếp rơi trúng đầu của cô.
Một người con gái như thế, làm thế nào có thể dựa vào Lục Lệ Hành?
Lục Lệ Hành sao lại để ý đến cô?
Chẳng lẽ bị tai nạn giao thông, đầu óc bị đâm đến choáng váng rồi?
"Trần tổng, việc ngài kêu tôi đã tra ra được rồi, Kỷ tiểu thư và Thẩm tiểu thư khi trước đến nay đều do Chu tổng giám đốc quản lý, nhưng gần đây Chu tổng phải đi công tác, nên việc này tạm giao cho phó tổng giám đốc Lê."
"Phó tổng giám đốc Lê..."
Trần Thư Diệc trầm tư một lát, sau đó bấm điện thoại nội tuyến trong công ty.
"Phó tổng giám đốc Lê, sự tình của Kỷ Khanh Khanh và Thẩm Vi Vi, hiện do ông đồng quản lý?"
Trần Thư Diệc mà dù không thể hiểu được hành vi của Lục Lệ Hành, nhưng Giải trí Thiên Ngu này là của Lục Lệ Hành, hắn cũng chỉ làm công cho anh, Lục Lệ Hành yêu cầu đương nhiên hắn sẽ tự khắc tuân theo.
"Phó tổng Trần, đúng là chuyện này tôi quản lý."
"Chuyện này ông đừng nhúng tay, Kỷ Khanh Khanh muốn giải quyết thế nào thì cứ giải quyết thế ấy."
Phó tổng Lê sững sờ, "Phó tổng Trần, chuyện này sao có thể để Kỷ Khanh Khanh tuỳ ý làm bậy? Cô ta muốn ầm ĩ, cuối cùng chính là ảnh hưởng đến danh dự của công ty, cái này không phải hai tiểu minh tinh khác có ân oán cá nhân, nhưng đều cùng chung công ty của chúng ta, việc chiến tranh nội bộ này dấy lên không phải để người khác cười nhạo sao?"
Trần Thư Diệc trong lòng cũng tán đồng với thái độ của phó tổng Lê.
Nhưng công ty này là của Lục Lệ Hành, anh muốn lăn qua lăn lại hay giày vò thế nào cũng được, Trần Thư Diệc đoán chừng, có lẽ về sau, Lục Lệ Hành sẽ nâng Kỷ Khanh Khanh lên.
"Được rồi, chuyện cứ như vậy mà làm, ông không cần nhúng tay vào."
Nói xong Trần Thư Diệc cúp máy, nói với trợ lý đứng bên cạnh, "Cô ra ngoài trước đi."
Trợ lý lên tiếng, ra khỏi văn phòng Phó tổng giám đốc.
Trợ lý vừa ra khỏi văn phòng, trong văn phòng có mấy nhân viên nữ bà tám kéo cô qua một bên.
Công ty giải trí, chính là không bao giờ thiếu chuyện để tám, chỉ cần nhân viên tuỳ tiện nói hai câu, thì có thể dệt nên hẳn cả tiểu thuyết Kinh Thiên loá mắt người khác.
"Lâm Lâm, xảy ra chuyện gì vậy, phó tổng Trần sao lại muốn tìm tư liệu của Kỷ Khanh Khanh và Thẩm Vi Vi?"
"Đúng đó, phó tổng Trần đó giờ đều không quản sự tình của minh tinh tuyến dưới mà."
Lâm Lâm hạ giọng, "Tôi cũng thấy kỳ quái đây, mấy bà biết gì không? Trước đó không phải Kỷ Khanh Khanh muốn kiện Thẩm Vi Vi sao? Nhưng hình như cấp trên công ty ra mặt, yêu cầu Kỷ Khanh Khanh rút đơn kiện, phó tổng Trần kêu tôi tra ra là ai, tôi tra ra mới phát hiện phó tổng giám đốc Lê cũng đang nhập cuộc, phó tổng Trần liền gọi cho phó tổng Lê, nói ông ấy đừng nhúng tay vào chuyện này, Kỷ Khanh Khanh muốn làm gì thì làm."
"Muốn làm gì thì làm? Chẳng lẽ phó tổng Trần ra mặt vì Kỷ Khanh Khanh?"
"Không thể nào? Kỷ Khanh Khanh sao có thể trèo lên phó tổng Trần được? Mà phó tổng Trần đã có gia đình, sao có thể..."
"Mà ta nói, đúng là phụ nữ trong giới showbiz đúng là không đơn giản, ngày hôm trước vừa bị Cô Thiếu Ngu đá, hôm nay đã có phó tổng làm chỗ dựa, tốc độ này đúng là..."
"Người ta là diễn viên mà, hơn nữa còn là Kỷ Khanh Khanh, cô ta đắc tội không ít người trong giới showbiz, nếu không tìm chỗ dựa, về sau làm gì có chỗ kiêu ngạo chứ?"
"Nhưng đây là phó tổng Trần mà! Kỷ Khanh Khanh sao có thể trèo lên người đã có vợ chứ?"
"Giới giàu có rất loạn đó."
"Được rồi được rồi, tất cả đừng nói nữa, chuyện này mấy bà ngàn vạn đừng nói ra ngoài, bằng không phó tổng Trần mà biết được, nhất định sẽ đem tôi giết người diệt khẩu."
"Yên tâm, ngoại trừ tụi tôi, sẽ không có ai biết việc này đâu."
Bên ngoài văn phòng có người bước vào, mọi người vội vàng tản đi, mở máy tính tiếp tục công việc, chỉ là một nữ nhân viên trong số đó mắt lén nhìn bốn phía, phát hiện không ai chú ý đến cô, mở một diễn đàn nổi tiếng ra, tiếp tục đăng một tin tức mới cực bùng nổ.
~~~ Những chuyện bát quái trong những năm tui đi làm trong công ty giải trí!
***
Ánh chiều tịch dương, cả ngày không thấy bóng dáng của Lục Lệ Đình lúc này mới trở về Lục gia, mới vừa bước vào cửa đã nghe thấy hương vị đồ ăn.
"Lão tiên sinh, nhị thiếu gia về rồi!" Dì Bùi vui vẻ thay Lục Lệ Đình lấy thêm chén đũa, "Nhị thiếu gia còn chưa ăn cơm đúng không, nhanh đến dùng cơm."
Lục lão tiên sinh sắc mặt không tốt, nhưng cũng không nói gì.
Lục Lệ Đình nói một tiếng ông nội rồi quay sang Lục Lệ Hành đang ngồi đối diện, "Anh hai, em nghe nói thân thể anh đã khoẻ, chúc mừng."
Lục Lệ Hành biểu tình lãnh đạm, ừ một tiếng.
"Cháu hai ngày nay đến cùng là đang làm cái gì, lúc nào cũng chạy ra bên ngoài không thấy mặt mũi, điện thoại thì không tiếp, người cũng tìm không thấy!"
Lúc Lục Lệ Hành bắt đầu dùng cơm Kỷ Khanh Khanh đoán chừng, mấy ngày nay Lục Lệ Đình chắc là đang bận rộn an ủi Thẩm Vi Vi nhỉ, nào có thể trở về chứ.
"Không có chuyện gì."
"Không có chuyện gì mà cứ chạy đến bệnh viện làm gì? Cháu cứ như vậy mà thích cô Thẩm Vi Vi kia sao?"
Lục Lệ Đình mặt mày ngưng trọng, "Ông nội, ông điều tra cháu?"
"Cháu của ông hai ba ngày không trở về nhà, ta điều tra xem nó đi đâu cũng không được à?"
Lục Lệ Đình không muốn cứng miệng với lão tiên sinh, mà là đem ánh mắt nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh, ánh mắt u ám, "Thẩm Vi Vi là người cháu thích, sau này cũng là người cháu muốn kết hôn cùng, nếu như không vì Kỷ Khanh Khanh, cô ấy bây giờ cũng không bị thương nằm ở bệnh viện."
Kỷ Khanh Khanh đối đầu với ánh mắt âm trầm của hắn, cười gắp một miếng thịt gà cho Lục Lệ Hành, "Ông xã, thân thể anh chưa khoẻ hẳn, cần phải bồi bổ thêm."
~~"HP+1, HP hiện tại 35 tiếng."
Kỷ Khanh Khanh bây giờ cũng không sợ hắn, Lục Lệ Hành không chết, tên nam chính Lục Lệ Đình này chỉ sợ sau này sẽ không có đất dụng võ, tâm tình đặt ở sự nghiệp cũng không có, đầu óc lúc nào cũng toàn nghĩ đến chuyện yêu đương, bởi vì nhiều lần giúp đỡ Thẩm Vi Vi, thiếu chút nữa làm huỷ đi cơ nghiệp của Lục Lệ Hành, khó thành công.
Lục Lệ Hành mắt nhìn Kỷ Khanh Khanh đang ân cần, ánh mắt lại chú ý thấy Lục Lệ Đình đang trưng bộ mặt u ám, bất động thanh sắc nhai miếng thịt gà Kỷ Khanh Khanh gắp cho.
Quá khứ của hai người anh đã từng nghe Kỷ Khanh Khanh nhắc qua một lần, dù đã chia tay, nhưng thế nào trước đó cũng đã có một đoạn tình duyên, mối quan hệ với người yêu cũ cũng rất xấu hổ, bây giờ lại ở chung dưới mái hiên, mỗi ngày đều ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, vạn nhất tình cũ bùng lên, không biết chừng sẽ phát sinh ra loại chuyện gì.
Vừa nghĩ tới đó, Lục Lệ Hành cản thấy có chút khó chịu.
Lục Lệ Đình bóp chặt đôi đũa trên tay, nghe giọng nói dịu dàng gọi tiếng ông xã của Kỷ Khanh Khanh, hận không thể xé mặt nạ của Kỷ Khanh Khanh xuống.
Hắn vừa mới ra ngoài chỉ hai ngày, mối quan hệ của hai người trở nên thân mật vậy rồi? Đến cả ông xã cũng nói ra?
Nhìn nụ cười trên mặt của Kỷ Khanh Khanh, Lục Lệ Đình cảm thấy vô cùng chói mắt.
Lúc trước sao hắn không phát hiện sao người phụ nữ này giả tạo đến như vậy?
"Cái gì mà nói là nếu không phải tại Khanh Khanh thì sẽ không nằm viện?" Lục lão tiên sinh giận dữ: "Sự việc kia ta đã nghe người nói, không phải có video rõ ràng rồi sao? Cũng không phải Kỷ Khanh Khanh đẩy cô ta, cậu làm sao lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Kỷ Khanh Khanh vậy hả? Ta nói cho cậu biết, nó là Chị dâu của cậu, về sau đừng có mất quy củ như vậy!"
"Ông nội, tất cả mọi người đều ở đây, vậy cháu nói rõ ràng cho ông biết, Kỷ Khanh Khanh cô ta chính là hạng đàn bà tham giàu khinh nghèo, lúc trước cháu rời nhà quen với cô ta cả một năm trời, sau đó ngoại tình cặp với phú nhị đại, hơn nữa cô ta bên ngoài còn lén lút cặp kè, ông tuỳ tiện tra là biết cô ta là hạng người gì, lý do cô ta gả cho anh hai, người sáng suốt đều nhìn ra được!"
Kỷ Khanh Khanh bình tĩnh vùi đầu ăn cơm, dạ dày cô không tốt, ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, từ đầu đến cuối lười phản ứng với Lục Lệ Đình.
Lục lão tiên sinh cảnh cáo: "Lục Lệ Đình!"
"Cô ta gả cho anh hai cháu, chỉ là vì tiền mà thôi! Sao ông và anh hai còn muốn bảo vệ người đàn bà này!"
"Lục Lệ Đình!" Lục lão tiên sinh tức giận nhìn Lục Lệ Đình, "Ta nói cho cháu biết, sở dĩ Khanh Khanh gả cho anh hai cháu, đó là bởi vì..." Nói hai câu, Lục lão tiên sinh bỗng nhiên dừng lại, nặng nề thở dốc một hơi.
"Ông nội, ông không sao chứ."
Lục lão tiên sinh khoát khoát tay, "Không có việc gì, chỉ là bị tên hỗn hào này chọc giận thôi."
Lục Lệ Hành nhìn Lục Lệ Đình, trầm giọng nói: "Kỷ Khanh Khanh là vợ của tôi, tôi đương nhiên hiểu rõ, cậu nói cô ấy tham giàu khinh nghèo, vậy tôi hỏi cậu một câu, trên thế giới này có mấy ai mà không mê tiền?"
"Vi Vi không quan tâm tiền bạc, cô ấy chỉ để ý đến em."
Lục Lệ Hành cười lạnh, "Thật sao?"
Lục Lệ Đình nói như chém đinh chặt sắt, "Vâng! Cô ấy căn bản không biết em có tiền!"
Lục Lệ Hành ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi nói, "Cậu vốn không có tiền."
______
Editor: Thấy có bạn thêm bộ này vào list "nam chính yếu đuối" làm tui mém sặc =)))
Bình luận facebook