Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26-2: Chính là kiểu ôm công chúa (2)
Chương 26: (tiếp)
Editor: @phuongchuchoe
Beta-er: @unkimhana
Kỳ thật lời thoại còn chưa đến mười câu. Quan trọng là động tác và ánh mắt, trong đó còn có cảnh Lộ Diêu đút chocolate cho Kỷ Khanh Khanh.
Lộ Diêu giơ một viên chocolate, đưa đến bên môi cô, Kỷ Khanh Khanh hàm súc cắn một miếng. Hương vị ngọt ngào ngập tràn trong khoang miệng.
Quá ngọt.
Một bên đạo diễn chỉ đạo vốn dĩ không trông cậy vào Kỷ Khanh Khanh, nhưng nhìn cả hai đang đứng luyện tập, ngược lại người không trông cậy chính là Lộ Diêu.
"Lộ Diêu, ánh mắt cậu phải dịu dàng một chút, cười lên, ngay lúc đút chocolate cho Khanh Khanh ánh mắt hai người phải tương tác với nhau..."
Nhưng mặc cho đạo diễn tận tình khuyên bảo hết lời, thậm chí tự mình ra trận, cũng không thể diễn được cảnh ngọt ngào như ý muốn. Cậu căng mặt như đang muốn nói "Ông đây là đẹp trai nhất" ra thì không còn biểu cảm nào khác nữa.
Kỷ Khanh Khanh nghi ngờ tên này mặt đơ à?
Người này nói muốn đi khỏi lúc 12 giờ, mắt thấy đã 110 còn không lo tranh thủ thời gian. Đoán chừng còn có nhiều buổi ghi hình đang chờ phía sau nữa.
Kỷ Khanh Khanh cầm lấy chocolate từ tay của nhân viên đưa đến bên miệng Lộ Diêu, thay đổi lời thoại với hắn.
"Ngọt không?"
Một viên Chocolate đột nhiên bị nhét vào miệng. Không đề phòng bất ngờ quay đầu đi, vô ý thức tránh đi một chút.
"Há miệng!"
Lộ Diêu cắn một miếng chocolate do Kỷ Khanh Khanh đưa tới.
"Ngọt không?"
Lộ Diêu ngập ngừng một lúc, "Ngọt."
Kỷ Khanh Khanh không để ý đến chocolate đã bị Lộ Diêu cắn qua, cô cắn một bên khác, đôi mắt cười cong như vầng trăng khuyết, "Không ngọt bằng anh."
"Ôi, tốt tốt tốt, cứ diễn như vậy đi!"
Đạo diễn kích động hô, "Lộ Diêu, cậu đổi lời thoại với Khanh Khanh đi, chúng ta lập tức bắt đầu ghi hình."
Trong miệng Lộ Diêu còn lưu lại chocolate mà Kỷ Khanh Khanh vừa rồi đưa qua, có chút ngọt, gật đầu với đạo diễn.
Kỷ Khanh Khanh cũng rất hài lòng.
Lộ Diêu mặt đơ này diễn không biết phải NG* đến bao nhiêu lần, nhường cho cậu ta ăn chocolate còn tốt hơn so với mình ăn.
Chocolate nhiều calorie, ăn nhiều sẽ béo lên mất.
"Nào, ánh sáng máy quay chuẩn bị sẵn sàng. Cố gắng quay một lần duy nhất là qua nhé!"
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không tạo scandals với cậu. Đừng căng thẳng, cười lên nào!" Kỷ Khanh Khanh tủm tỉm cười nhìn Lộ Diêu.
Lộ Diêu nhìn ý cười trong mắt cô, đầu lưỡi lại liếm liếm. Anh cảm nhận được vị ngọt ngào của Chocolate còn đọng lại, trầm thấp "ừ" một tiếng.
"3, 2, 1, action!"
Kỷ Khanh Khanh nhẹ nhàng bước lặng lẽ đến phía sau lưng Lộ Diêu che mắt cậu lại, nhưng lại bị Lộ Diêu phát hiện nắm lấy tay cô kéo vào trong lòng, cúi đầu nhìn cô.
Kỷ Khanh Khanh nhìn vào mắt cậu, cảm giác có chút ngọt ngào.
Ánh đèn lại chiếu xuống, phản chiếu xuống bóng của cả hai.
Cô cầm một thanh chocolate đến bên môi Lộ Diêu, Lộ Diêu cắn một miếng nhỏ.
"Ngọt không?"
"Ngọt."
"Nhưng không ngọt bằng em."
"Cắt! Sao ánh sáng lại thế này, quay phim kiểu gì lại thấy mờ tối vậy, điều chỉnh lại nhanh!"
Lộ Diêu nhìn người đại diện đang ở khu nghỉ ngơi nhìn hai người diễn, mày vẫn nhíu chặt.
"Chị Yến, quay xong quảng cáo này, anh Lộ Diêu đoán chừng phải bị ghép scandal với Kỷ Khanh Khanh. Chúng ta có nên chuẩn bị trước sẵn sàng đối ứng hay không?"
"Đừng vội, đợi một lát về công ty rồi nói."
Bị ép scandal không đáng sợ, không thể đem lại lợi ích lớn nhất từ tai tiếng mới đáng sợ.
"À vị tiên sinh này, nơi này là phòng studio, mời ngài rời khỏi đây."
Có nhân viên công tác thấy một người đàn ông đang đứng ở khu nghỉ ngơi, không mang thẻ nhân viên cũng không quen mắt, liền đi lên đuổi người.
Đại diện của Lộ Diêu lúc này mới phát hiện ra người đàn ông đang đứng bên cạnh mình. Mặc tây trang, dáng người cao gầy, ngũ quan lại càng không thể bắt bẻ. Theo ánh mắt nhiều năm trong giới showbiz của cô, người này có cơ hội tiến vào giới giải trí, khẳng định có thể chỉ một lần là nổi tiếng.
Chẳng qua hình như người này khá quen mắt.
Nhân viên bị một tiếng này hấp dẫn ánh mắt, Tần Việt đang bàn bạc với bên công ty quảng cáo. Nghe thấy âm thanh này vô ý nhìn sang, vừa nhìn tới, đã bị kinh hãi.
Tần Việt nhanh chân đi đến phía anh, "Lục tổng, sao ngài lại đến đây?"
Lục Lệ Hành đến ngay lúc Kỷ Khanh Khanh nhét thanh Chocolate vào miệng Lộ Diêu, đứng đây xem được toàn bộ quá trình.
Kể cả lúc Kỷ Khanh Khanh bị Lộ Diêu ôm vào lòng, một lần lại một lần bị NG, đút cho Lộ Diêu ăn lại một lần thêm một lần, còn lần lượt nói, không ngọt bằng anh.
Lục Lệ Hành một lần nữa bóp méo lọ thuốc trong tay.
"Tuỳ tiện đến xem."
Tần Việt cười cười, không nói gì. Ngày hôm qua sau khi nhìn thấy Lục Lệ Hành tặng hoa, hắn cũng không còn định nghĩa mối quan hệ giữa Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh là đơn giản nữa.
"Đi lấy ly nước ấm đến đây."
Tần Việt ngơ ngác, nhưng vẫn đi lấy nước ấm.
Người đại diện Lộ Diêu một bên nghe xưng hô của Tần Việt, cũng sợ hãi tương tự, phải nói cô sao có thể nhìn thấy người quen mắt. Thì ra là Lục Lệ Hành!
Nhưng mà anh ta tới đây làm gì?
"Lục tiên sinh, xin chào, tôi là Yến Thư, ngài..."
"Tôi không có hứng thú muốn biết." Lục Lệ Hành nhìn cô, thản nhiên nói, không chừa một chút mặt mũi nào cho người ta.
"Ngọt không?"
"Ngọt."
"Không ngọt bằng anh."
"--- Cut! Qua!"
Đạo diễn từ sau máy quay phim đi ra, "Hai vị đã cực khổ rồi, đặc biệt là Khanh Khanh, rất cảm ơn cô!"
Ban đầu vốn dĩ không ôm hi vọng với Kỷ Khanh Khanh, không ngờ Kỷ Khanh Khanh lại giải quyết vấn đề khó khăn lớn này giúp ông.
"Không có việc gì, đạo diễn, chụp xong là tốt rồi."
Sao Kỷ Khanh Khanh lại có vẻ hiền lành thế nhỉ, cũng làm cho không ít người ở đây nghi ngờ lời đồn đại kia.
Kỷ Khanh Khanh nào giống với người ngang ngược càn rỡ chứ? Đầu óc xoay chuyển linh hoạt, cũng rất có lễ phép, giống một cô gái nhà lành. Sao lại vô cớ bị đồn thổi thành như thế kia?
Kỷ Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa bụng, miễn cưỡng cười.
Lộ Diêu này đúng là hành người khác. NG không biết bao nhiêu lần, làm cô đứng trong phim trường bụng đau đến nỗi chân gần như tê dại.
Chậm rãi từ khu chụp ảnh đi xuống, Kỷ Khanh Khanh ôm lấy bụng, chuẩn bị kêu trợ lý lại đem cho mình hai viên thuốc giảm đau, hai mắt toả sáng: "Lục tiên sinh, sao anh lại tới đây?"
Không phải nói đến công ty làm việc sao? Sao lại đến chỗ của cô?
Lục Lệ Hành xem xét cô, bởi vì trang điểm, nên không nhìn ra sắc mặt thế nào, hỏi một câu: "Cô còn đau không?"
Kỷ Khanh Khanh cảm thấy bụng dưới mơ hồ đau nhói, vẻ mặt đau khổ trong nháy mắt, "Còn ổn, hơi đau một chút."
"Cô đã uống thuốc chưa?"
"Uống một viên rồi."
Tần Việt bưng ly nước ấm đến, Lục Lệ Hành cầm lọ thuốc giảm đau đã bị mình bóp đến biến dạng đổ ra một viên.
Kỷ Khanh Khanh nhận lấy, uống một ngụm nước ấm.
"Kết thúc công việc chưa?"
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, "Xong rồi."
"Buổi chiều có sắp xếp gì không?" Lục Lệ Hành nhìn về phía Tần Việt.
Tần Việt suy nghĩ, "Không có, hôm nay chỉ có nhiệm vụ quay quảng cáo, quảng cáo xong cũng không có nhiệm vụ khác."
Lục Lệ Hành nhẹ gật đầu.
Lộ Diêu cũng từ chỗ quay hình xuống, trong lòng ước chừng điểm số biểu hiện khi nãy của mình, hoàn toàn nhờ vào Kỷ Khanh Khanh buổi ghi hình quảng cáo hôm nay mới thuận lợi thành công. Đang chuẩn bị nói hai tiếng cảm ơn với Kỷ Khanh Khanh trước mặt bao người, đã nhìn thấy Lục Lệ Hành một tay ôm ngang eo của Kỷ Khanh Khanh bồng lên, mảy may không cho cậu cơ hội.
Toàn bộ quá trình đều yên tĩnh thật yên tĩnh, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh.
Kỷ Khanh Khanh la lên một tiếng, ôm lấy cổ Lục Lệ Hành. Lòng ngực không thể khống chế đập thình thịch thình thịch, lại đấm vào ngực anh hai cái, "Anh làm gì thế! Thả tôi xuống!"
"Thân thể cô không khoẻ, đừng nhúc nhích!" Nói xong, ánh mắt Lục Lệ Hành lại nghiêng mắt nhìn Lộ Diêu, rồi nhìn vào Tần Việt, "Nói với đạo diễn một tiếng, chúng tôi đi trước."
Dù Tần Việt kiến thức rộng, cũng bị cử chỉ này của Lục Lệ Hành làm cho kinh sợ.
Hôm qua tặng hoa, hôm nay tới trường quay, đây là có ý gì?
Kiềm chế cảm xúc kinh ngạc xuống, Tần Việt bình tĩnh gật đầu, "... Vâng, Lục tổng."
"Lục Lệ Hành anh thả tôi xuống!" Cảm nhận được ánh mắt của toàn bộ người trong studio này đặt trên người cô, Kỷ Khanh Khanh đỏ mặt, thấp giọng gấp gáp nói: "Anh làm gì vậy, tôi uống thuốc rồi, chỉ còn đau một chút thôi tôi có thể đi bộ được mà!"
"Nghe lời."
Kỷ Khanh Khanh cảm thấy mình đã bị Lục Lệ Hành làm cho mắc cỡ đến muốn chết, khẽ cắn môi, ghé vào trong ngực anh giả chết.
Tuyệt đối không thể ngẩng đầu lên được!
Lúc gần đi ra khỏi studio, Lục Lệ Hành chớp mắt, muốn cảnh cáo người đại diện của Lộ Diêu một chút, đáy mắt rõ ràng rất lạnh lùng, "Yên tâm, về sau cô ấy sẽ không còn bất kỳ tai tiếng nào truyền đến."
______
Editor: @phuongchuchoe
Beta-er: @unkimhana
Kỳ thật lời thoại còn chưa đến mười câu. Quan trọng là động tác và ánh mắt, trong đó còn có cảnh Lộ Diêu đút chocolate cho Kỷ Khanh Khanh.
Lộ Diêu giơ một viên chocolate, đưa đến bên môi cô, Kỷ Khanh Khanh hàm súc cắn một miếng. Hương vị ngọt ngào ngập tràn trong khoang miệng.
Quá ngọt.
Một bên đạo diễn chỉ đạo vốn dĩ không trông cậy vào Kỷ Khanh Khanh, nhưng nhìn cả hai đang đứng luyện tập, ngược lại người không trông cậy chính là Lộ Diêu.
"Lộ Diêu, ánh mắt cậu phải dịu dàng một chút, cười lên, ngay lúc đút chocolate cho Khanh Khanh ánh mắt hai người phải tương tác với nhau..."
Nhưng mặc cho đạo diễn tận tình khuyên bảo hết lời, thậm chí tự mình ra trận, cũng không thể diễn được cảnh ngọt ngào như ý muốn. Cậu căng mặt như đang muốn nói "Ông đây là đẹp trai nhất" ra thì không còn biểu cảm nào khác nữa.
Kỷ Khanh Khanh nghi ngờ tên này mặt đơ à?
Người này nói muốn đi khỏi lúc 12 giờ, mắt thấy đã 110 còn không lo tranh thủ thời gian. Đoán chừng còn có nhiều buổi ghi hình đang chờ phía sau nữa.
Kỷ Khanh Khanh cầm lấy chocolate từ tay của nhân viên đưa đến bên miệng Lộ Diêu, thay đổi lời thoại với hắn.
"Ngọt không?"
Một viên Chocolate đột nhiên bị nhét vào miệng. Không đề phòng bất ngờ quay đầu đi, vô ý thức tránh đi một chút.
"Há miệng!"
Lộ Diêu cắn một miếng chocolate do Kỷ Khanh Khanh đưa tới.
"Ngọt không?"
Lộ Diêu ngập ngừng một lúc, "Ngọt."
Kỷ Khanh Khanh không để ý đến chocolate đã bị Lộ Diêu cắn qua, cô cắn một bên khác, đôi mắt cười cong như vầng trăng khuyết, "Không ngọt bằng anh."
"Ôi, tốt tốt tốt, cứ diễn như vậy đi!"
Đạo diễn kích động hô, "Lộ Diêu, cậu đổi lời thoại với Khanh Khanh đi, chúng ta lập tức bắt đầu ghi hình."
Trong miệng Lộ Diêu còn lưu lại chocolate mà Kỷ Khanh Khanh vừa rồi đưa qua, có chút ngọt, gật đầu với đạo diễn.
Kỷ Khanh Khanh cũng rất hài lòng.
Lộ Diêu mặt đơ này diễn không biết phải NG* đến bao nhiêu lần, nhường cho cậu ta ăn chocolate còn tốt hơn so với mình ăn.
Chocolate nhiều calorie, ăn nhiều sẽ béo lên mất.
"Nào, ánh sáng máy quay chuẩn bị sẵn sàng. Cố gắng quay một lần duy nhất là qua nhé!"
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không tạo scandals với cậu. Đừng căng thẳng, cười lên nào!" Kỷ Khanh Khanh tủm tỉm cười nhìn Lộ Diêu.
Lộ Diêu nhìn ý cười trong mắt cô, đầu lưỡi lại liếm liếm. Anh cảm nhận được vị ngọt ngào của Chocolate còn đọng lại, trầm thấp "ừ" một tiếng.
"3, 2, 1, action!"
Kỷ Khanh Khanh nhẹ nhàng bước lặng lẽ đến phía sau lưng Lộ Diêu che mắt cậu lại, nhưng lại bị Lộ Diêu phát hiện nắm lấy tay cô kéo vào trong lòng, cúi đầu nhìn cô.
Kỷ Khanh Khanh nhìn vào mắt cậu, cảm giác có chút ngọt ngào.
Ánh đèn lại chiếu xuống, phản chiếu xuống bóng của cả hai.
Cô cầm một thanh chocolate đến bên môi Lộ Diêu, Lộ Diêu cắn một miếng nhỏ.
"Ngọt không?"
"Ngọt."
"Nhưng không ngọt bằng em."
"Cắt! Sao ánh sáng lại thế này, quay phim kiểu gì lại thấy mờ tối vậy, điều chỉnh lại nhanh!"
Lộ Diêu nhìn người đại diện đang ở khu nghỉ ngơi nhìn hai người diễn, mày vẫn nhíu chặt.
"Chị Yến, quay xong quảng cáo này, anh Lộ Diêu đoán chừng phải bị ghép scandal với Kỷ Khanh Khanh. Chúng ta có nên chuẩn bị trước sẵn sàng đối ứng hay không?"
"Đừng vội, đợi một lát về công ty rồi nói."
Bị ép scandal không đáng sợ, không thể đem lại lợi ích lớn nhất từ tai tiếng mới đáng sợ.
"À vị tiên sinh này, nơi này là phòng studio, mời ngài rời khỏi đây."
Có nhân viên công tác thấy một người đàn ông đang đứng ở khu nghỉ ngơi, không mang thẻ nhân viên cũng không quen mắt, liền đi lên đuổi người.
Đại diện của Lộ Diêu lúc này mới phát hiện ra người đàn ông đang đứng bên cạnh mình. Mặc tây trang, dáng người cao gầy, ngũ quan lại càng không thể bắt bẻ. Theo ánh mắt nhiều năm trong giới showbiz của cô, người này có cơ hội tiến vào giới giải trí, khẳng định có thể chỉ một lần là nổi tiếng.
Chẳng qua hình như người này khá quen mắt.
Nhân viên bị một tiếng này hấp dẫn ánh mắt, Tần Việt đang bàn bạc với bên công ty quảng cáo. Nghe thấy âm thanh này vô ý nhìn sang, vừa nhìn tới, đã bị kinh hãi.
Tần Việt nhanh chân đi đến phía anh, "Lục tổng, sao ngài lại đến đây?"
Lục Lệ Hành đến ngay lúc Kỷ Khanh Khanh nhét thanh Chocolate vào miệng Lộ Diêu, đứng đây xem được toàn bộ quá trình.
Kể cả lúc Kỷ Khanh Khanh bị Lộ Diêu ôm vào lòng, một lần lại một lần bị NG, đút cho Lộ Diêu ăn lại một lần thêm một lần, còn lần lượt nói, không ngọt bằng anh.
Lục Lệ Hành một lần nữa bóp méo lọ thuốc trong tay.
"Tuỳ tiện đến xem."
Tần Việt cười cười, không nói gì. Ngày hôm qua sau khi nhìn thấy Lục Lệ Hành tặng hoa, hắn cũng không còn định nghĩa mối quan hệ giữa Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh là đơn giản nữa.
"Đi lấy ly nước ấm đến đây."
Tần Việt ngơ ngác, nhưng vẫn đi lấy nước ấm.
Người đại diện Lộ Diêu một bên nghe xưng hô của Tần Việt, cũng sợ hãi tương tự, phải nói cô sao có thể nhìn thấy người quen mắt. Thì ra là Lục Lệ Hành!
Nhưng mà anh ta tới đây làm gì?
"Lục tiên sinh, xin chào, tôi là Yến Thư, ngài..."
"Tôi không có hứng thú muốn biết." Lục Lệ Hành nhìn cô, thản nhiên nói, không chừa một chút mặt mũi nào cho người ta.
"Ngọt không?"
"Ngọt."
"Không ngọt bằng anh."
"--- Cut! Qua!"
Đạo diễn từ sau máy quay phim đi ra, "Hai vị đã cực khổ rồi, đặc biệt là Khanh Khanh, rất cảm ơn cô!"
Ban đầu vốn dĩ không ôm hi vọng với Kỷ Khanh Khanh, không ngờ Kỷ Khanh Khanh lại giải quyết vấn đề khó khăn lớn này giúp ông.
"Không có việc gì, đạo diễn, chụp xong là tốt rồi."
Sao Kỷ Khanh Khanh lại có vẻ hiền lành thế nhỉ, cũng làm cho không ít người ở đây nghi ngờ lời đồn đại kia.
Kỷ Khanh Khanh nào giống với người ngang ngược càn rỡ chứ? Đầu óc xoay chuyển linh hoạt, cũng rất có lễ phép, giống một cô gái nhà lành. Sao lại vô cớ bị đồn thổi thành như thế kia?
Kỷ Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa bụng, miễn cưỡng cười.
Lộ Diêu này đúng là hành người khác. NG không biết bao nhiêu lần, làm cô đứng trong phim trường bụng đau đến nỗi chân gần như tê dại.
Chậm rãi từ khu chụp ảnh đi xuống, Kỷ Khanh Khanh ôm lấy bụng, chuẩn bị kêu trợ lý lại đem cho mình hai viên thuốc giảm đau, hai mắt toả sáng: "Lục tiên sinh, sao anh lại tới đây?"
Không phải nói đến công ty làm việc sao? Sao lại đến chỗ của cô?
Lục Lệ Hành xem xét cô, bởi vì trang điểm, nên không nhìn ra sắc mặt thế nào, hỏi một câu: "Cô còn đau không?"
Kỷ Khanh Khanh cảm thấy bụng dưới mơ hồ đau nhói, vẻ mặt đau khổ trong nháy mắt, "Còn ổn, hơi đau một chút."
"Cô đã uống thuốc chưa?"
"Uống một viên rồi."
Tần Việt bưng ly nước ấm đến, Lục Lệ Hành cầm lọ thuốc giảm đau đã bị mình bóp đến biến dạng đổ ra một viên.
Kỷ Khanh Khanh nhận lấy, uống một ngụm nước ấm.
"Kết thúc công việc chưa?"
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, "Xong rồi."
"Buổi chiều có sắp xếp gì không?" Lục Lệ Hành nhìn về phía Tần Việt.
Tần Việt suy nghĩ, "Không có, hôm nay chỉ có nhiệm vụ quay quảng cáo, quảng cáo xong cũng không có nhiệm vụ khác."
Lục Lệ Hành nhẹ gật đầu.
Lộ Diêu cũng từ chỗ quay hình xuống, trong lòng ước chừng điểm số biểu hiện khi nãy của mình, hoàn toàn nhờ vào Kỷ Khanh Khanh buổi ghi hình quảng cáo hôm nay mới thuận lợi thành công. Đang chuẩn bị nói hai tiếng cảm ơn với Kỷ Khanh Khanh trước mặt bao người, đã nhìn thấy Lục Lệ Hành một tay ôm ngang eo của Kỷ Khanh Khanh bồng lên, mảy may không cho cậu cơ hội.
Toàn bộ quá trình đều yên tĩnh thật yên tĩnh, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh.
Kỷ Khanh Khanh la lên một tiếng, ôm lấy cổ Lục Lệ Hành. Lòng ngực không thể khống chế đập thình thịch thình thịch, lại đấm vào ngực anh hai cái, "Anh làm gì thế! Thả tôi xuống!"
"Thân thể cô không khoẻ, đừng nhúc nhích!" Nói xong, ánh mắt Lục Lệ Hành lại nghiêng mắt nhìn Lộ Diêu, rồi nhìn vào Tần Việt, "Nói với đạo diễn một tiếng, chúng tôi đi trước."
Dù Tần Việt kiến thức rộng, cũng bị cử chỉ này của Lục Lệ Hành làm cho kinh sợ.
Hôm qua tặng hoa, hôm nay tới trường quay, đây là có ý gì?
Kiềm chế cảm xúc kinh ngạc xuống, Tần Việt bình tĩnh gật đầu, "... Vâng, Lục tổng."
"Lục Lệ Hành anh thả tôi xuống!" Cảm nhận được ánh mắt của toàn bộ người trong studio này đặt trên người cô, Kỷ Khanh Khanh đỏ mặt, thấp giọng gấp gáp nói: "Anh làm gì vậy, tôi uống thuốc rồi, chỉ còn đau một chút thôi tôi có thể đi bộ được mà!"
"Nghe lời."
Kỷ Khanh Khanh cảm thấy mình đã bị Lục Lệ Hành làm cho mắc cỡ đến muốn chết, khẽ cắn môi, ghé vào trong ngực anh giả chết.
Tuyệt đối không thể ngẩng đầu lên được!
Lúc gần đi ra khỏi studio, Lục Lệ Hành chớp mắt, muốn cảnh cáo người đại diện của Lộ Diêu một chút, đáy mắt rõ ràng rất lạnh lùng, "Yên tâm, về sau cô ấy sẽ không còn bất kỳ tai tiếng nào truyền đến."
______
Bình luận facebook