Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 33:
Đối với vấn đề này, hệ thống cũng rất vô tội mà.
ーー『Do ngài đâu có hỏi tôi. 』
Tài liệu bị hỏng, Lục Lệ Hành mặt không đổi sắc bấm điện thoại gọi đến phòng trợ lý, rất nhanh sau đó, trợ lý cầm một bản văn kiện mới tinh đặt lên bàn làm việc của Lục Lệ Hành.
"Gần đây ở thành phố Y kế hoạch khảo sát nào không?"
Trần Tịnh nâng gọng kính lên sóng mũi, cúi đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ, "Tạm thời không có, thưa Lục tổng."
Tuy rằng tổng bộ của tập đoàn công ty có bộ phận phát triển ý tưởng, nhưng hướng phát triển kinh tế ở thành phố Y không được tốt lắm, ở cuộc họp cũng có người lên kế hoạch, nhưng lại do chính Lục Lệ Hành bác bỏ.
"Bất kể hạng mục nào cũng đều không có?"
"Tạm thời vẫn chưa có hạng mục đầu tư nào ở thành phố Y ạ."
Lục Lệ Hành cau mày thật chặt, "Tra thời gian công tác của tôi một chút."
"Vâng," Trần Tịnh chính là trợ lý của Lục Lệ Hành sau khi anh tiến vào công ty, giờ phút này cô cần phải thể hiện mình là một trợ lý tài giỏi khôn khéo, sau khi nghiêm túc tính toán, cô cười nói: "Ngài đã làm việc được sáu năm, căn bản ngài đã làm việc không ngừng, ngày nghỉ phép và cả ngày cuối tuần tích luỹ trong sáu năm được 703 ngày, nhưng theo quy định của công ty, nhân viên chỉ có thể nghỉ phép trong thời hạn một năm, cho nên một năm qua ngài nghỉ phép được 120 ngày ạ."
120 ngày, khoảng ⅓ năm.
Tính toán ra con số này, Trần Tịnh thiếu chút không thể giữ vững được biểu cảm khuôn mặt của mình.
Biết rằng ông chủ của mình là người cuồng công việc, nhưng ngài ấy làm việc không ngừng nghỉ trong suốt sáu năm liền, nói ra ai có thể tin được chứ.
"Vậy Lục tổng, ngài cần nghỉ bao nhiêu ngày?"
Lục Lệ Hành nhớ đến công việc gần đây nhất, hạng mục quan trọng nhất của công ty đã được ký kết hợp đồng, tiếp theo là vài việc nhỏ không đáng kể có thể giao cho cấp dưới, hoàn toàn không cần anh tự mình giải quyết, hơn nữa gần đây công ty cũng không có hạng mục lớn quan trọng nào nếu không có anh thì không làm được.
"Vậy sắp xếp 1 tuần, bắt đầu từ ngày mai đi."
"Vâng." Trần Tịnh chép vài bản ghi nhớ.
"Còn nữa, giúp tôi đặt vé máy bay đến thành phố Y sớm nhất."
ー『Cảnh báo tử vong, trong vòng hai giờ cùng ăn bữa tối với vợ của ngài, từ bỏ nhiệm vụ hoặc thất bại, khấu trừ 10 điểm HP』
Rầm ーー
Văn kiện mới tinh lại bị Lục Lệ Hành kéo rách một vệt thật dài.
Tài liệu lại thêm một lần nữa bị rách.
"Đi làm một phần tài liệu mới đến đây, mặt khác, đặt giúp tôi một vé máy bay đến thành phố Y trong tối nay, càng nhanh càng tốt."
Trần Tịnh không biết vì sao Lục Lệ Hành lại đổi giọng muốn đặt vé ngay trong đêm, nhưng nghĩ đến thời gian bị đổi lại, đoán chừng có chuyện rất quan trọng.
"Vâng, tôi lập tức làm ngay."
Lục Lệ Hành giữ tỉnh táo.
Nếu nhiệm vụ không hoàn thành, bây giờ anh còn 22 HP, nếu bị trừ đi 10HP, kế đó anh chỉ còn 12 HP, buổi tối nếu không ngủ cùng với Kỷ Khanh Khanh cũng bị lãng phí HP, như vậy đêm nay anh nhất định phải đến thành phố Y.
Nếu không, tính mạng của anh thật sự có chuyện.
Sau khi Trần Tịnh đi, Lục Lệ Hành bắt đầu gửi tin nhắn cho phó giám đốc của công ty, báo cho ông ta biết mình nghỉ vài ngày.
Sau khi gửi tin nhắn thành công, Lục Lệ Hành mặc áo khoác vào, anh bước ra ngoài nhanh như một cơn gió, Trần Tịnh ở ngoài cửa đang chuẩn bị bước vào liền quay người đi theo phía sau anh.
"Lục tổng, tài liệu mới đây ạ." Cô cầm tài liệu mới in xong đưa cho Lục Lệ Hành, Lục Lệ Hành cầm xấp tài liệu và cây bút, vừa đi vừa ký tên mình lên từng trang giấy.
"Vé máy bay đâu?"
"Tôi đã đặt vé máy bay lúc 70PM cho ngài, đồng thời đã đặt phòng khách sạn tốt nhất, sau khi ngài đến thành phố Y sẽ có người đón tiếp ngài, việc ngài nghỉ phép cũng đã được thông báo."
Lục Lệ Hành dừng một chút, "Giúp tôi liên lạc với quản lý khách sạn."
Trần Tịnh hơi khựng lại, nhưng kịp thời phản ứng, "Vâng."
Lục Lệ Hành gật đầu, bước vào thang máy.
"Trần Tịnh này, vừa rồi tôi không nghe lầm đúng không? Lục tổng muốn nghỉ phép?"
"Hình như là có việc gấp cần đến thành phố Y."
"Trời đất, tôi làm ở công ty ba năm trời, ngoại trừ mấy ngày lễ mừng năm mới ra, tôi chưa từng thấy Lục tổng nghỉ phép ngày nào hết, chuyện gì quan trọng đến mức này nhỉ?"
"Đừng nói là ba năm, tôi đến công ty làm sáu năm còn chưa thấy Lục tổng nghỉ ngày nào đây."
"Cô biết chuyện gì không?"
"Làm sao tôi biết được."
"..."
Trên đường đến sân bay, Lục Lệ Hành gọi cho Lục lão tiên sinh, nói mình đến thành phố Y, Lục lão tiên sinh trước giờ đều yên tâm về anh, ông cũng không hỏi gì nhiều, chỉ dặn dò vài câu giữ gìn sức khoẻ thật tốt.
70PM, máy bay cất cánh, sau khi bay được 4 tiếng, 11 giờ Lục Lệ Hành xuống máy bay, ngồi trên xe đến khách sạn.
Lục Lệ Hành mở nguồn điện thoại, Trần Diệc Thư cũng gửi tiến trình ngoại cảnh của Kỷ Khanh Khanh cho anh, gần 12 giờ, Lục Lệ Hành đã đến khách sạn.
Anh không biết Kỷ Khanh Khanh đã ngủ hay chưa, nên gọi điện thoại cho người đại diện của cô là Tần Việt.
Tần Việt đang bận rộn trao đổi với phó đạo diễn tiến độ quay phim tiếp theo của Kỷ Khanh Khanh, nhìn thấy số điện thoại lạ gọi đến cũng không để tâm lắm, tiện tay cúp máy.
Lục Lệ Hành đành phải gọi cho Kỷ Khanh Khanh, không ngờ lại kết nối được, nhưng người tiếp điện thoại không phải là Kỷ Khanh Khanh mà là trợ lý của cô.
"Thật ngại quá, bây giờ chị Khanh Khanh không tiện nghe máy."
"Tôi là Lục Lệ Hành."
Cô trợ lý Ôn Nhu nhỏ bé sửng sốt, sau đó lập tức kinh hãi, đầu óc ngưng hoạt động ba giây mới bừng tỉnh, cô nàng hít một ngụm khí lạnh, "Lục tổng!"
Lục Lệ Hành cầm thẻ phòng, đến trước thang máy.
"Kỷ Khanh Khanh đang làm gì vậy?"
"... Đang tắm ạ."
"Phòng của cô ấy bao nhiêu?"
"2109 ạ."
Thang máy đã đến, Lục Lệ Hành 'ừ' một tiếng tắt điện thoại, đi thẳng đến tầng 21.
Đứng trước cửa phòng 2109, Lục Lệ Hành gõ cửa.
Ôn Nhu mở cửa ra, nhìn thấy Lục Lệ Hành đang đứng ngoài cửa làm tim cô thiếu chút là đã ngừng đập.
Khi cô thay Kỷ Khanh Khanh nhận điện thoại của Lục Lệ Hành, đại khái cô đã đoán được mối quan hệ của hai người họ, nhưng không thể ngờ được Lục Lệ Hành lại xuất hiện trong khách sạn này!
Còn đứng trước phòng 2109!
Bọn cô tối nay vừa mới đến khách sạn, bây giờ Lục tổng lại xuất hiện ở đây, điều này nói lên cái gì?
Nói rằng chân trước các cô vừa đến, Lục Lệ Hành chân sau cũng đến cùng họ.
"Lục tổng... Ngài ngài ngài đây...."
Lục Lệ Hành bước một bước vào trong phòng, Ôn Nhu nghiêng người qua nhường lối cho anh.
"Tôi đến đây du lịch." Lục Lệ Hành mặt không đổi sắc nói, ánh mắt quét một vòng trong phòng, "Cô ấy vẫn còn đang tắm?"
Ôn Nhu khẽ gật gật đầu.
"Sao lại muộn như vậy?"
Ôn Nhu cười nói, "Ngày mai chị Khanh Khanh phải đến trường quay, cho nên mất cả đêm đọc kịch bản, luyện tập lời thoại cùng tôi, nên có hơi muộn một chút."
"Vậy cô về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Ôn Nhu mắt nhìn Lục Lệ Hành, lại nhìn qua phòng tắm, nội tâm của cô lo sợ bất an, không biết mình nên đi mới tốt, hay là ở lại mới tốt.
Lục Lệ Hành nhìn cô vẫn còn đứng đó, anh hỏi: "Còn có việc gì sao?"
"... Không có ạ, vậy Lục tổng, tôi đi trước nhé."
Nói xong nhẹ nhẹ lẻn đi.
Lục Lệ Hành đánh giá căn phòng, cũng tương đối rộng rãi , giường 1m8 bên cạnh còn có bàn trang điểm, ghế sô pha đặt bên cửa sổ, còn có cả ban công riêng*.
*小阳台 :Tiểu Dương đài (theo raw)
Xem ảnh 1
Điều hoà trong phòng hoạt động khá ổn, Lục Lệ Hành cởi áo khoác, một đường bay thẳng đến đây anh cảm thấy có chút mệt mỏi, thần kinh căng thẳng cần phải được thư giản, Lục Lệ Hành ngồi xuống nghỉ ngơi.
Anh cảm nhận cơ thể của mình mấy ngày nay còn mệt mỏi hơn cả lúc làm việc liên tục trong bốn năm trước?
Mệt mỏi xoa trán, Lục Lệ Hành đang ngồi nghỉ ngơi, chợt nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, nghe thấy Kỷ Khanh Khanh cao giọng nói: "Ôn Nhu ơi, lấy giúp chị tuýp kem dưỡng da với, trên bàn trang điểm đấy."
Lục Lệ Hành nhìn một mớ mỹ phẩm trang điểm dưỡng da trên bàn, anh nhíu mày, từ trong mớ chai chai lọ lọ lớn nhỏ miễn cưỡng cầm lấy một tuýp kem dưỡng da.
Kỷ Khanh Khanh trong phòng tắm nửa ngày không nghe thấy động tĩnh nào, cho rằng Ôn Nhu đã đi khỏi phòng, cô tuỳ tiện quấn khăn tắm vào người, mở cửa ra, chân trần bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa đúng lúc Lục Lệ Hành cũng cầm tuýp kem dưỡng da đứng dậy, phía trước giường hai người đụng mặt nhau.
Kỷ Khanh Khanh nghĩ mình hoa mắt, nếu không tại sao lúc này ở chỗ cô, nhìn thấy Lục Lệ Hành?
Cô đưa tay dụi mắt thật mạnh, cô mở mắt ra một lần nữa, Lục Lệ Hành đã bước đến gần cô, anh đang ở tư thế từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt của anh nhìn theo bọt nước từ trên tóc cô rơi xuống, đến cần cổ trơn bóng của cô rồi đến khuôn ngực trắng nõn, cho đến khi giọt nước rơi lên ngực của cô rồi len vào bên trong khăn tắm.
Trong vài giây, không khí trong căn phòng yên tĩnh một cái quỷ dị.
Kỷ Khanh Khanh kịp thời phản ứng, ánh mắt của cô giống như gặp quỷ, túm chặt khăn tắm trước ngực, cô xoay người tiến vào phòng tắm, mạnh mẽ đóng sập cửa lại.
Là Lục Lệ Hành?
Tại sao Lục Lệ Hành lại ở trong phòng? Cô không có hoa mắt đúng không!
Ngực của Kỷ Khanh Khanh đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài.
Ánh mắt khó tin nhìn xuyên qua tấm kính thuỷ tinh mờ mờ, cố gắng cũng sẽ nhìn thấy bên ngoài.
Cô không nhìn lầm, đúng là Lục Lệ Hành.
Nhưng mà, tại sao Lục Lệ Hành lại đến đây?
Anh ta đến đây làm gì?
Tại sao cả một cuộc gọi đều không có?
Nhưng những điều này không quan trọng, mà quan trọng là, khi nãy cô ăn mặc thành cái dạng gì mà xuất hiện trước mặt Lục Lệ Hành vậy?
Cúi đầu nhìn bên trong khăn tắm được cô tuỳ tiện quấn lên, không mặc gì bên trong cả, có lẽ là khi nãy có hơi lộ cơ thể ra ngoài, cô thay áo ngủ, tỉ mỉ gài nút kỹ càng, lại cẩn thận soi gương, xác định không còn chỗ nào không ổn, rồi cô mới bước ra khỏi phòng tắm.
Lục Lệ Hành đang ngồi trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần.
Kỷ Khanh Khanh cau mày thật chặt, "Đã muộn như vậy... Sao anh còn tới đây?"
Lục Lệ Hành lời ít ý nhiều nói, "Tôi nghỉ phép."
Nghỉ phép? Đêm hôm khuya khoắt nghỉ phép chạy đến đây?
Là do danh lam thắng cảnh ở khu này thật đẹp hay là chê khách sạn 5 sao quá xa hoa nên chạy tới chốn này trải nghiệm cuộc sống bình dân?
Kỷ Khanh Khanh nào có thể tin lời này của anh chứ?
"Anh đến đây nghỉ phép sao? Sao anh lại đến chỗ này để nghỉ ngơi?"
Dù trầm tĩnh như Lục Lệ Hành, nhưng giờ phút này khi đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Kỷ Khanh Khanh, anh cũng trầm giọng ho khan một tiếng, không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, hỏi ngược lại, "Cô nhìn thấy tôi có vẻ không quá vui vẻ nhỉ?"
Kỷ Khanh Khanh ngoài cười nhưng trong không cười, cô nói: "Ngài đây đêm hôm khuya khoắt xuất hiện trong phòng của tôi, còn không thèm nhắn cho tôi một tin báo trước, tôi còn có thể tươi cười sao? Thiếu chút nữa là tôi bị anh doạ chết rồi."
Lục Lệ Hành im lặng một chút, giọng nói mang theo một chút áy náy, "Thật xin lỗi, bởi vì hơi bất ngờ nên quên không kịp báo với cô một tiếng."
Việc này cũng do anh đến quá mức đường đột.
Kỷ Khanh Khanh không còn cách nào khác, đến thì cũng đã đến, còn biết làm gì bây giờ?
"Được rồi được rồi, trễ thế này chắc anh cũng đã mệt, anh nhanh về nghỉ ngơi đi."
Kỷ Khanh Khanh cũng nhận ra Lục Lệ Hành không có ý định ở lại phòng này, phòng của cô hơi nhỏ, so với phòng ngủ ở nhà còn nhỏ hơn 3 lần, khi chuyển mình sẽ bị đụng vào người, sao thiếu gia Lục Lệ Hành có thể hạ mình ở đây được.
Lục Lệ Hành đứng dậy cởi áo âu phục, tiện tay ném trên ghế salon.
"... Anh muốn ngủ ở đây?"
Lục Lệ Hành lý lẽ đương nhiên hỏi lại, "Chúng ta là vợ chồng, tôi không ngủ ở đây thì cô định để tôi ngủ ở đâu?"
"Anh không đặt phòng sao?"
"Không phải cô đã ở phòng này rồi sao?"
"..." Thật đúng là cô không còn cách nào để phản bác, không ngờ rằng Lục Lệ Hành là một người tiết kiệm như vậy.
Chẳng qua, nếu anh muốn ngủ thì ngủ, muốn nằm chen chút thì đành chịu, dù sao giường trong phòng của cô cũng khá lớn, hai người ngủ cũng có dư.
Kỷ Khanh Khanh lấy một bộ áo ngủ của khách sạn trong tủ quần áo đưa cho anh, "Anh tắm rửa trước đi."
Lục Lệ Hành đi vào toilet.
Chuông cửa vang lên.
Kỷ Khanh Khanh xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài, có một người đàn ông xa lạ đang đứng trước cửa.
Cô cách một cánh cửa hỏi, "Ai vậy?"
"Là tôi, Lâm Nhạc."
Lâm Nhạc là ai?
"Đạo diễn Lâm!"
Đạo diễn Lâm?
Kỷ Khanh Khanh liếc nhìn phòng tắm, cô mở cửa ra.
"Đạo diễn Lâm, đã trễ thế này mà ông còn có chuyện gì sao?" Kỷ Khanh Khanh không cho ông ta tiến vào, cô chặn ở cửa, mỉm cười nhìn vị đạo diễn họ Lâm này.
Đạo diễn Lâm họ Lâm tên Nhạc, là phó đạo diễn của đoàn phim, ngoại hình trung bình, bởi vì dầm mưa dãi nắng nên có nước da ngâm đen, dáng người khá cao lớn khoảng 1m78, thoạt nhìn rất có sức sống.
Ông ta trong đoàn phim có chức trách chủ yếu thảo luận về vai diễn, trong một bộ phim điện ảnh hoặc phim truyền hình việc phân vai diễn đạo diễn thường không thể kham hết, cho nên vị đạo diễn Lâm cũng có chút tiếng nói.
Lâm Nhạc mắt nhìn hai bên hành lang, "Cô đã trở về sao không nói sớm với tôi, cô muốn qua sông đoạn cầu đúng không?"
Vẻ mặt của Kỷ Khanh Khanh mơ hồ nhìn ông ta.
Lâm Nhạc đẩy cô ra bước vào trong phòng, ông ta còn thuận tay định khoá cửa phòng lại.
"Này... Ông làm gì thế?"
Lâm Nhạc nhìn Kỷ Khanh Khanh, mặt ông ta ngập tràn vẻ không vui, ông rất không bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Kỷ Khanh Khanh chỉ thiếu chút muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Cô nói cái gì? Nếu không nhờ tôi, cô có thể bắt được vai nữ hai sao?"
Kỷ Khanh Khanh xem như đã hiểu rõ, vai diễn nữ hai này, là nhờ đạo diễn Lâm đi cửa sau cho cô?
"Xong việc rồi, cô đừng hòng giả vờ, không phải trước đó cô đã nói rất rõ ràng rồi sao? Giao dịch công bằng, đêm nay cô đừng hòng lừa gạt tôi."
Cho nên hôm nay Lâm Nhạc đến tìm Kỷ Khanh Khanh là để thực hiện hợp đồng ngầm kia?
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm truyền ra.
Lâm Nhạc kinh hoảng, "Trong phòng của cô còn có người nào?"
Kỷ Khanh Khanh liền nở nụ cười.
Không có ai mà cô còn dám để ông bước vào sao?
Nhưng khi nụ cười của cô vẫn còn treo bên môi, một giây sau trở nên cứng đờ, cẩn thận suy nghĩ trên dưới, đáy lòng cô lộp bộp một tiếng, không ổn rồi!
Nếu để Lục Lệ Hành bắt tại trận, dù cô có cả trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
"Đi mau! Ông đi ra ngoài nhanh lên!"
Cửa phòng vừa mở ra, cửa phòng tắm sau lưng cô cũng được đẩy ra.
Lục Lệ Hành vén tay áo sơmi lên, ánh mắt của anh lạnh lẽo, đồng tử tối đen làm người khác khiếp sợ, anh vẫn đứng đó nhìn Lâm Nhạc, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, "Cái gì là giao dịch công bằng?"
Sự yên tĩnh trong căn phòng như kéo dài vô hạn.
Bỗng dưng cả người Kỷ Khanh Khanh run rẩy tràn đầy nỗi khiếp sợ, trong đầu chỉ còn lại hai chữ, XONG ĐỜI!
_______
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 33:
Đối với vấn đề này, hệ thống cũng rất vô tội mà.
ーー『Do ngài đâu có hỏi tôi. 』
Tài liệu bị hỏng, Lục Lệ Hành mặt không đổi sắc bấm điện thoại gọi đến phòng trợ lý, rất nhanh sau đó, trợ lý cầm một bản văn kiện mới tinh đặt lên bàn làm việc của Lục Lệ Hành.
"Gần đây ở thành phố Y kế hoạch khảo sát nào không?"
Trần Tịnh nâng gọng kính lên sóng mũi, cúi đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ, "Tạm thời không có, thưa Lục tổng."
Tuy rằng tổng bộ của tập đoàn công ty có bộ phận phát triển ý tưởng, nhưng hướng phát triển kinh tế ở thành phố Y không được tốt lắm, ở cuộc họp cũng có người lên kế hoạch, nhưng lại do chính Lục Lệ Hành bác bỏ.
"Bất kể hạng mục nào cũng đều không có?"
"Tạm thời vẫn chưa có hạng mục đầu tư nào ở thành phố Y ạ."
Lục Lệ Hành cau mày thật chặt, "Tra thời gian công tác của tôi một chút."
"Vâng," Trần Tịnh chính là trợ lý của Lục Lệ Hành sau khi anh tiến vào công ty, giờ phút này cô cần phải thể hiện mình là một trợ lý tài giỏi khôn khéo, sau khi nghiêm túc tính toán, cô cười nói: "Ngài đã làm việc được sáu năm, căn bản ngài đã làm việc không ngừng, ngày nghỉ phép và cả ngày cuối tuần tích luỹ trong sáu năm được 703 ngày, nhưng theo quy định của công ty, nhân viên chỉ có thể nghỉ phép trong thời hạn một năm, cho nên một năm qua ngài nghỉ phép được 120 ngày ạ."
120 ngày, khoảng ⅓ năm.
Tính toán ra con số này, Trần Tịnh thiếu chút không thể giữ vững được biểu cảm khuôn mặt của mình.
Biết rằng ông chủ của mình là người cuồng công việc, nhưng ngài ấy làm việc không ngừng nghỉ trong suốt sáu năm liền, nói ra ai có thể tin được chứ.
"Vậy Lục tổng, ngài cần nghỉ bao nhiêu ngày?"
Lục Lệ Hành nhớ đến công việc gần đây nhất, hạng mục quan trọng nhất của công ty đã được ký kết hợp đồng, tiếp theo là vài việc nhỏ không đáng kể có thể giao cho cấp dưới, hoàn toàn không cần anh tự mình giải quyết, hơn nữa gần đây công ty cũng không có hạng mục lớn quan trọng nào nếu không có anh thì không làm được.
"Vậy sắp xếp 1 tuần, bắt đầu từ ngày mai đi."
"Vâng." Trần Tịnh chép vài bản ghi nhớ.
"Còn nữa, giúp tôi đặt vé máy bay đến thành phố Y sớm nhất."
ー『Cảnh báo tử vong, trong vòng hai giờ cùng ăn bữa tối với vợ của ngài, từ bỏ nhiệm vụ hoặc thất bại, khấu trừ 10 điểm HP』
Rầm ーー
Văn kiện mới tinh lại bị Lục Lệ Hành kéo rách một vệt thật dài.
Tài liệu lại thêm một lần nữa bị rách.
"Đi làm một phần tài liệu mới đến đây, mặt khác, đặt giúp tôi một vé máy bay đến thành phố Y trong tối nay, càng nhanh càng tốt."
Trần Tịnh không biết vì sao Lục Lệ Hành lại đổi giọng muốn đặt vé ngay trong đêm, nhưng nghĩ đến thời gian bị đổi lại, đoán chừng có chuyện rất quan trọng.
"Vâng, tôi lập tức làm ngay."
Lục Lệ Hành giữ tỉnh táo.
Nếu nhiệm vụ không hoàn thành, bây giờ anh còn 22 HP, nếu bị trừ đi 10HP, kế đó anh chỉ còn 12 HP, buổi tối nếu không ngủ cùng với Kỷ Khanh Khanh cũng bị lãng phí HP, như vậy đêm nay anh nhất định phải đến thành phố Y.
Nếu không, tính mạng của anh thật sự có chuyện.
Sau khi Trần Tịnh đi, Lục Lệ Hành bắt đầu gửi tin nhắn cho phó giám đốc của công ty, báo cho ông ta biết mình nghỉ vài ngày.
Sau khi gửi tin nhắn thành công, Lục Lệ Hành mặc áo khoác vào, anh bước ra ngoài nhanh như một cơn gió, Trần Tịnh ở ngoài cửa đang chuẩn bị bước vào liền quay người đi theo phía sau anh.
"Lục tổng, tài liệu mới đây ạ." Cô cầm tài liệu mới in xong đưa cho Lục Lệ Hành, Lục Lệ Hành cầm xấp tài liệu và cây bút, vừa đi vừa ký tên mình lên từng trang giấy.
"Vé máy bay đâu?"
"Tôi đã đặt vé máy bay lúc 70PM cho ngài, đồng thời đã đặt phòng khách sạn tốt nhất, sau khi ngài đến thành phố Y sẽ có người đón tiếp ngài, việc ngài nghỉ phép cũng đã được thông báo."
Lục Lệ Hành dừng một chút, "Giúp tôi liên lạc với quản lý khách sạn."
Trần Tịnh hơi khựng lại, nhưng kịp thời phản ứng, "Vâng."
Lục Lệ Hành gật đầu, bước vào thang máy.
"Trần Tịnh này, vừa rồi tôi không nghe lầm đúng không? Lục tổng muốn nghỉ phép?"
"Hình như là có việc gấp cần đến thành phố Y."
"Trời đất, tôi làm ở công ty ba năm trời, ngoại trừ mấy ngày lễ mừng năm mới ra, tôi chưa từng thấy Lục tổng nghỉ phép ngày nào hết, chuyện gì quan trọng đến mức này nhỉ?"
"Đừng nói là ba năm, tôi đến công ty làm sáu năm còn chưa thấy Lục tổng nghỉ ngày nào đây."
"Cô biết chuyện gì không?"
"Làm sao tôi biết được."
"..."
Trên đường đến sân bay, Lục Lệ Hành gọi cho Lục lão tiên sinh, nói mình đến thành phố Y, Lục lão tiên sinh trước giờ đều yên tâm về anh, ông cũng không hỏi gì nhiều, chỉ dặn dò vài câu giữ gìn sức khoẻ thật tốt.
70PM, máy bay cất cánh, sau khi bay được 4 tiếng, 11 giờ Lục Lệ Hành xuống máy bay, ngồi trên xe đến khách sạn.
Lục Lệ Hành mở nguồn điện thoại, Trần Diệc Thư cũng gửi tiến trình ngoại cảnh của Kỷ Khanh Khanh cho anh, gần 12 giờ, Lục Lệ Hành đã đến khách sạn.
Anh không biết Kỷ Khanh Khanh đã ngủ hay chưa, nên gọi điện thoại cho người đại diện của cô là Tần Việt.
Tần Việt đang bận rộn trao đổi với phó đạo diễn tiến độ quay phim tiếp theo của Kỷ Khanh Khanh, nhìn thấy số điện thoại lạ gọi đến cũng không để tâm lắm, tiện tay cúp máy.
Lục Lệ Hành đành phải gọi cho Kỷ Khanh Khanh, không ngờ lại kết nối được, nhưng người tiếp điện thoại không phải là Kỷ Khanh Khanh mà là trợ lý của cô.
"Thật ngại quá, bây giờ chị Khanh Khanh không tiện nghe máy."
"Tôi là Lục Lệ Hành."
Cô trợ lý Ôn Nhu nhỏ bé sửng sốt, sau đó lập tức kinh hãi, đầu óc ngưng hoạt động ba giây mới bừng tỉnh, cô nàng hít một ngụm khí lạnh, "Lục tổng!"
Lục Lệ Hành cầm thẻ phòng, đến trước thang máy.
"Kỷ Khanh Khanh đang làm gì vậy?"
"... Đang tắm ạ."
"Phòng của cô ấy bao nhiêu?"
"2109 ạ."
Thang máy đã đến, Lục Lệ Hành 'ừ' một tiếng tắt điện thoại, đi thẳng đến tầng 21.
Đứng trước cửa phòng 2109, Lục Lệ Hành gõ cửa.
Ôn Nhu mở cửa ra, nhìn thấy Lục Lệ Hành đang đứng ngoài cửa làm tim cô thiếu chút là đã ngừng đập.
Khi cô thay Kỷ Khanh Khanh nhận điện thoại của Lục Lệ Hành, đại khái cô đã đoán được mối quan hệ của hai người họ, nhưng không thể ngờ được Lục Lệ Hành lại xuất hiện trong khách sạn này!
Còn đứng trước phòng 2109!
Bọn cô tối nay vừa mới đến khách sạn, bây giờ Lục tổng lại xuất hiện ở đây, điều này nói lên cái gì?
Nói rằng chân trước các cô vừa đến, Lục Lệ Hành chân sau cũng đến cùng họ.
"Lục tổng... Ngài ngài ngài đây...."
Lục Lệ Hành bước một bước vào trong phòng, Ôn Nhu nghiêng người qua nhường lối cho anh.
"Tôi đến đây du lịch." Lục Lệ Hành mặt không đổi sắc nói, ánh mắt quét một vòng trong phòng, "Cô ấy vẫn còn đang tắm?"
Ôn Nhu khẽ gật gật đầu.
"Sao lại muộn như vậy?"
Ôn Nhu cười nói, "Ngày mai chị Khanh Khanh phải đến trường quay, cho nên mất cả đêm đọc kịch bản, luyện tập lời thoại cùng tôi, nên có hơi muộn một chút."
"Vậy cô về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Ôn Nhu mắt nhìn Lục Lệ Hành, lại nhìn qua phòng tắm, nội tâm của cô lo sợ bất an, không biết mình nên đi mới tốt, hay là ở lại mới tốt.
Lục Lệ Hành nhìn cô vẫn còn đứng đó, anh hỏi: "Còn có việc gì sao?"
"... Không có ạ, vậy Lục tổng, tôi đi trước nhé."
Nói xong nhẹ nhẹ lẻn đi.
Lục Lệ Hành đánh giá căn phòng, cũng tương đối rộng rãi , giường 1m8 bên cạnh còn có bàn trang điểm, ghế sô pha đặt bên cửa sổ, còn có cả ban công riêng*.
*小阳台 :Tiểu Dương đài (theo raw)
Xem ảnh 1
Điều hoà trong phòng hoạt động khá ổn, Lục Lệ Hành cởi áo khoác, một đường bay thẳng đến đây anh cảm thấy có chút mệt mỏi, thần kinh căng thẳng cần phải được thư giản, Lục Lệ Hành ngồi xuống nghỉ ngơi.
Anh cảm nhận cơ thể của mình mấy ngày nay còn mệt mỏi hơn cả lúc làm việc liên tục trong bốn năm trước?
Mệt mỏi xoa trán, Lục Lệ Hành đang ngồi nghỉ ngơi, chợt nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, nghe thấy Kỷ Khanh Khanh cao giọng nói: "Ôn Nhu ơi, lấy giúp chị tuýp kem dưỡng da với, trên bàn trang điểm đấy."
Lục Lệ Hành nhìn một mớ mỹ phẩm trang điểm dưỡng da trên bàn, anh nhíu mày, từ trong mớ chai chai lọ lọ lớn nhỏ miễn cưỡng cầm lấy một tuýp kem dưỡng da.
Kỷ Khanh Khanh trong phòng tắm nửa ngày không nghe thấy động tĩnh nào, cho rằng Ôn Nhu đã đi khỏi phòng, cô tuỳ tiện quấn khăn tắm vào người, mở cửa ra, chân trần bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa đúng lúc Lục Lệ Hành cũng cầm tuýp kem dưỡng da đứng dậy, phía trước giường hai người đụng mặt nhau.
Kỷ Khanh Khanh nghĩ mình hoa mắt, nếu không tại sao lúc này ở chỗ cô, nhìn thấy Lục Lệ Hành?
Cô đưa tay dụi mắt thật mạnh, cô mở mắt ra một lần nữa, Lục Lệ Hành đã bước đến gần cô, anh đang ở tư thế từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt của anh nhìn theo bọt nước từ trên tóc cô rơi xuống, đến cần cổ trơn bóng của cô rồi đến khuôn ngực trắng nõn, cho đến khi giọt nước rơi lên ngực của cô rồi len vào bên trong khăn tắm.
Trong vài giây, không khí trong căn phòng yên tĩnh một cái quỷ dị.
Kỷ Khanh Khanh kịp thời phản ứng, ánh mắt của cô giống như gặp quỷ, túm chặt khăn tắm trước ngực, cô xoay người tiến vào phòng tắm, mạnh mẽ đóng sập cửa lại.
Là Lục Lệ Hành?
Tại sao Lục Lệ Hành lại ở trong phòng? Cô không có hoa mắt đúng không!
Ngực của Kỷ Khanh Khanh đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài.
Ánh mắt khó tin nhìn xuyên qua tấm kính thuỷ tinh mờ mờ, cố gắng cũng sẽ nhìn thấy bên ngoài.
Cô không nhìn lầm, đúng là Lục Lệ Hành.
Nhưng mà, tại sao Lục Lệ Hành lại đến đây?
Anh ta đến đây làm gì?
Tại sao cả một cuộc gọi đều không có?
Nhưng những điều này không quan trọng, mà quan trọng là, khi nãy cô ăn mặc thành cái dạng gì mà xuất hiện trước mặt Lục Lệ Hành vậy?
Cúi đầu nhìn bên trong khăn tắm được cô tuỳ tiện quấn lên, không mặc gì bên trong cả, có lẽ là khi nãy có hơi lộ cơ thể ra ngoài, cô thay áo ngủ, tỉ mỉ gài nút kỹ càng, lại cẩn thận soi gương, xác định không còn chỗ nào không ổn, rồi cô mới bước ra khỏi phòng tắm.
Lục Lệ Hành đang ngồi trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần.
Kỷ Khanh Khanh cau mày thật chặt, "Đã muộn như vậy... Sao anh còn tới đây?"
Lục Lệ Hành lời ít ý nhiều nói, "Tôi nghỉ phép."
Nghỉ phép? Đêm hôm khuya khoắt nghỉ phép chạy đến đây?
Là do danh lam thắng cảnh ở khu này thật đẹp hay là chê khách sạn 5 sao quá xa hoa nên chạy tới chốn này trải nghiệm cuộc sống bình dân?
Kỷ Khanh Khanh nào có thể tin lời này của anh chứ?
"Anh đến đây nghỉ phép sao? Sao anh lại đến chỗ này để nghỉ ngơi?"
Dù trầm tĩnh như Lục Lệ Hành, nhưng giờ phút này khi đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Kỷ Khanh Khanh, anh cũng trầm giọng ho khan một tiếng, không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, hỏi ngược lại, "Cô nhìn thấy tôi có vẻ không quá vui vẻ nhỉ?"
Kỷ Khanh Khanh ngoài cười nhưng trong không cười, cô nói: "Ngài đây đêm hôm khuya khoắt xuất hiện trong phòng của tôi, còn không thèm nhắn cho tôi một tin báo trước, tôi còn có thể tươi cười sao? Thiếu chút nữa là tôi bị anh doạ chết rồi."
Lục Lệ Hành im lặng một chút, giọng nói mang theo một chút áy náy, "Thật xin lỗi, bởi vì hơi bất ngờ nên quên không kịp báo với cô một tiếng."
Việc này cũng do anh đến quá mức đường đột.
Kỷ Khanh Khanh không còn cách nào khác, đến thì cũng đã đến, còn biết làm gì bây giờ?
"Được rồi được rồi, trễ thế này chắc anh cũng đã mệt, anh nhanh về nghỉ ngơi đi."
Kỷ Khanh Khanh cũng nhận ra Lục Lệ Hành không có ý định ở lại phòng này, phòng của cô hơi nhỏ, so với phòng ngủ ở nhà còn nhỏ hơn 3 lần, khi chuyển mình sẽ bị đụng vào người, sao thiếu gia Lục Lệ Hành có thể hạ mình ở đây được.
Lục Lệ Hành đứng dậy cởi áo âu phục, tiện tay ném trên ghế salon.
"... Anh muốn ngủ ở đây?"
Lục Lệ Hành lý lẽ đương nhiên hỏi lại, "Chúng ta là vợ chồng, tôi không ngủ ở đây thì cô định để tôi ngủ ở đâu?"
"Anh không đặt phòng sao?"
"Không phải cô đã ở phòng này rồi sao?"
"..." Thật đúng là cô không còn cách nào để phản bác, không ngờ rằng Lục Lệ Hành là một người tiết kiệm như vậy.
Chẳng qua, nếu anh muốn ngủ thì ngủ, muốn nằm chen chút thì đành chịu, dù sao giường trong phòng của cô cũng khá lớn, hai người ngủ cũng có dư.
Kỷ Khanh Khanh lấy một bộ áo ngủ của khách sạn trong tủ quần áo đưa cho anh, "Anh tắm rửa trước đi."
Lục Lệ Hành đi vào toilet.
Chuông cửa vang lên.
Kỷ Khanh Khanh xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài, có một người đàn ông xa lạ đang đứng trước cửa.
Cô cách một cánh cửa hỏi, "Ai vậy?"
"Là tôi, Lâm Nhạc."
Lâm Nhạc là ai?
"Đạo diễn Lâm!"
Đạo diễn Lâm?
Kỷ Khanh Khanh liếc nhìn phòng tắm, cô mở cửa ra.
"Đạo diễn Lâm, đã trễ thế này mà ông còn có chuyện gì sao?" Kỷ Khanh Khanh không cho ông ta tiến vào, cô chặn ở cửa, mỉm cười nhìn vị đạo diễn họ Lâm này.
Đạo diễn Lâm họ Lâm tên Nhạc, là phó đạo diễn của đoàn phim, ngoại hình trung bình, bởi vì dầm mưa dãi nắng nên có nước da ngâm đen, dáng người khá cao lớn khoảng 1m78, thoạt nhìn rất có sức sống.
Ông ta trong đoàn phim có chức trách chủ yếu thảo luận về vai diễn, trong một bộ phim điện ảnh hoặc phim truyền hình việc phân vai diễn đạo diễn thường không thể kham hết, cho nên vị đạo diễn Lâm cũng có chút tiếng nói.
Lâm Nhạc mắt nhìn hai bên hành lang, "Cô đã trở về sao không nói sớm với tôi, cô muốn qua sông đoạn cầu đúng không?"
Vẻ mặt của Kỷ Khanh Khanh mơ hồ nhìn ông ta.
Lâm Nhạc đẩy cô ra bước vào trong phòng, ông ta còn thuận tay định khoá cửa phòng lại.
"Này... Ông làm gì thế?"
Lâm Nhạc nhìn Kỷ Khanh Khanh, mặt ông ta ngập tràn vẻ không vui, ông rất không bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Kỷ Khanh Khanh chỉ thiếu chút muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Cô nói cái gì? Nếu không nhờ tôi, cô có thể bắt được vai nữ hai sao?"
Kỷ Khanh Khanh xem như đã hiểu rõ, vai diễn nữ hai này, là nhờ đạo diễn Lâm đi cửa sau cho cô?
"Xong việc rồi, cô đừng hòng giả vờ, không phải trước đó cô đã nói rất rõ ràng rồi sao? Giao dịch công bằng, đêm nay cô đừng hòng lừa gạt tôi."
Cho nên hôm nay Lâm Nhạc đến tìm Kỷ Khanh Khanh là để thực hiện hợp đồng ngầm kia?
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm truyền ra.
Lâm Nhạc kinh hoảng, "Trong phòng của cô còn có người nào?"
Kỷ Khanh Khanh liền nở nụ cười.
Không có ai mà cô còn dám để ông bước vào sao?
Nhưng khi nụ cười của cô vẫn còn treo bên môi, một giây sau trở nên cứng đờ, cẩn thận suy nghĩ trên dưới, đáy lòng cô lộp bộp một tiếng, không ổn rồi!
Nếu để Lục Lệ Hành bắt tại trận, dù cô có cả trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
"Đi mau! Ông đi ra ngoài nhanh lên!"
Cửa phòng vừa mở ra, cửa phòng tắm sau lưng cô cũng được đẩy ra.
Lục Lệ Hành vén tay áo sơmi lên, ánh mắt của anh lạnh lẽo, đồng tử tối đen làm người khác khiếp sợ, anh vẫn đứng đó nhìn Lâm Nhạc, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, "Cái gì là giao dịch công bằng?"
Sự yên tĩnh trong căn phòng như kéo dài vô hạn.
Bỗng dưng cả người Kỷ Khanh Khanh run rẩy tràn đầy nỗi khiếp sợ, trong đầu chỉ còn lại hai chữ, XONG ĐỜI!
_______
Bình luận facebook