Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: Buổi tối muốn làm gì thì làm
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 36(1): Buổi tối anh muốn làm gì thì làm, được chưa?
Edit: phuongchuchoe
Trong đầu Lục Lệ Hành nhẩm đi nhẩm lại những xưng hô mà hệ thống đã liệt kê ra.
Cục cưng, bảo bối, em yêu, tình yêu của lòng anh....
Sắc mặt của anh trở nên u ám, 'rắc' một tiếng, vì bản thân bị 'rớt giá' trầm trọng mà đôi đũa trên tay anh đã 'hy sinh anh dũng'.
Bước chân của Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân vừa định nhấc lên đi đến chào hỏi lập tức đình chỉ, ăn ý cùng nhau giữ im lặng.
Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu lên nhìn hai người họ, cô lễ phép nói: "Anh Tưởng Tố, chị Tĩnh Vân, đến đây ăn chung với em nhé."
Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân liên tục cười nói: "Vậy chúng tôi không khách sáo đâu."
Hai người họ nói xong lập tức ngồi xuống cạnh bàn nhỏ của Kỷ Khanh Khanh.
Tần Việt mặt không đổi sắc nghiêng người đưa thêm một đôi đũa cho Lục Lệ Hành.
Kỷ Khanh Khanh nhìn anh ta.
Tần Việt vốn là người đại diện của cô, nhưng lại thường xuyên đi chung với Lục Lệ Hành, ngược lại cứ như đã trở thành trợ lý cá nhân của anh.
"Chào Lục tiên sinh, ngài có khoẻ không, tôi là Tưởng Tố, nghe danh ngài ngưỡng mộ đã lâu."
"Xin chào Lục tiên sinh, tôi là Thích Tĩnh Vân, hôm nay tôi rất vui vì có cơ hội được ăn cơm cùng với ngài."
Biểu tình của Lục Lệ Hành khá lạnh nhạt, đối với sự cố ý lấy lòng của Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân chỉ khẽ gật đầu, không có biểu cảm dư thừa.
Kỷ Khanh Khanh xới cơm, nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Tưởng Tố năm nay đã 32 tuổi, người trong ngành giải trí bất kể là nam hay nữ, không lúc nào quên chăm sóc da mặt, vốn dĩ hoàn toàn không nhìn ra được tuổi thật.
"Lục tổng, lần này thật vinh hạnh có thể hợp tác với quý công ty quay một bộ phim truyền hình, hy vọng lần sau lại có cơ hội hợp tác cùng."
"Công việc ở Thiên Ngu đều do Diệc Thư quản lý, tôi cũng không lấn sâu vào việc đầu tư điện ảnh hay truyền hình, nếu như nói về lần hợp tác sau này thì công ty sẽ đến trao đổi với anh."
Trong giới showbiz Thích Tĩnh Vân được mệnh danh là mỹ nhân lạnh lùng, bây giờ cô lại cười rộ lên đẹp không thể dời mắt.
"Lục tổng, lúc trước tổng thanh tra của quý công ty đã liên hệ với tôi, hỏi tôi sang năm có thể ký hợp đồng với Thiên Ngu hay không, hôm nay lại may mắn được gặp Lục tổng, tôi nghĩ mình không cần phải suy nghĩ thêm nữa."
"Công ty giải trí đối với nghệ sỹ thì rất quan trọng, tôi cho rằng cô nên suy nghĩ cho kỹ càng thì hơn."
Kỷ Khanh Khanh tay cầm chén cơm thiếu chút là bật cười ra tiếng.
Lục Lệ Hành này đúng thật là không chừa cho người ta một chút mặt mũi nào, rõ ràng chỉ là hàn huyên đôi câu, lại bị chỉ vài câu nói của anh đã làm cho người ta câm nín xấu hổ.
Vì không thể để cho tình cảnh này lâm vào xấu hổ thêm nữa, Kỷ Khanh Khanh đành bưng một dĩa miến lên hỏi: "Đây là miến ư? Ăn rất ngon."
Thích Tĩnh Vân nhìn bát miến trong tay cô, cười nói: "Là thức ăn do Lục tiên sinh mang đến, miến này chắc không phải đơn giản chỉ là miến, nếu như tôi đoán không lầm, đây hẳn là vi cá."
(*粉丝 (miến/ bánh phở):
Xem ảnh 1
(*鱼翅 (vi cá):
Xem ảnh 2
"Vi cá?" Kỷ Khanh Khanh dùng ánh mắt hỏi Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành gật đầu.
Thích Tĩnh Vân không chút dấu vết bĩnh tĩnh hỏi: "Lục tiên sinh tốt với Kỷ tiểu thư thật đấy, làm người khác hâm mộ quá."
Người trong ngành giải trí khá giỏi trong việc gió chiều nào theo chiều nấy, sau khi Kỷ Khanh Khanh biến mất 1 tháng một lần nữa trở lại đoàn phim, đã ôm được gốc cây to Lục Lệ Hành, làm cho mọi người không thể không nghi ngờ, thậm chí là thăm dò thực hư ra sao.
Kỷ Khanh Khanh nghe xong, cũng cau mày lại.
Hai ngày nay đúng là Lục Lệ Hành rất kỳ lạ.
Vốn dĩ không nói tiếng nào đã suốt đêm chạy đến tận đây nói là nghỉ phép, sau đó còn đột ngột đến đây bảo là tham quan đoàn phim và đưa cơm trưa đến cho cô, lời nói dối chồng chất, không biết anh đang suy nghĩ cái gì nữa.
"Tôi nghe đạo diễn nói, chắc là hôm qua Kỷ tiểu thư mới đến đây đúng không?"
"Ừ, sáu giờ chiều hôm qua tôi đến khách sạn, bởi vì thời gian đã khá trễ nên tôi không đến phim trường quấy rầy đạo diễn Chu."
"Hôm qua Lục tiên sinh cũng đi cùng cô sao? Tôi nghe nói Lục tiên sinh là người cuồng công việc, vậy mà bây giờ không tiếc bỏ công việc đi đến tận đây?"
Kỷ Khanh Khanh gắp một miếng cá sú mì*, cô thuận miệng đáp: "Anh ấy là khách du lịch."
(*苏眉 (hay còn gọi là Cá Bàng chài vân sóng, cá hoàng đế (theo wikipedia)
"Ngài nghỉ phép?"
Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố sửng sốt.
Đến một nơi không có lấy một địa điểm tham quan hay khách sạn Năm sao nào để nghỉ phép?
Anh đến đây nghỉ phép, đây là lần đầu tiên được nghe.
"Sao anh không ăn?" Kỷ Khanh Khanh nhìn sắc mặt của Lục Lệ Hành khá nặng nề, gắp một miếng cá vào trong chén của anh.
Thích Tĩnh Vân đã làm trong showbiz nhiều năm, khá có kinh nghiệm nhìn người nhìn vật, nhìn thấy tư thế của Kỷ Khanh Khanh gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của anh ta rất thành thạo, xem ra cũng không phải chỉ gắp một hai lần mà đã thành thói quen.
Cô âm thầm suy đoán, chẳng lẽ hai người họ đã bên nhau từ lâu rồi?
"Đúng rồi, sáng nay ông nội có gọi điện cho tôi, hỏi tôi tại sao không gọi được cho anh, tôi đã đưa số của anh Tần cho ông, anh đã nhận được điện thoại chưa?"
"Rồi."
"Không có việc gì chứ?"
"Không có gì."
Hai người Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân ngồi đối diện tỏ ra kinh ngạc, đây là đã gặp mặt người lớn trong gia đình rồi?
Đây có phải là Kỷ Khanh Khanh một tháng trước quắn lấy Cô Thiếu Ngu không chịu buông không vậy?
"Sức khoẻ của ông nội không tốt, mỗi khi mùa mưa dầm đến thì đầu gối ông lại đau, tôi nghe nói ở đây có loại rượu xoa bóp thoa lên chỗ khớp đau nhức rất có hiệu quả."
"Đó là bệnh cũ của ông nội, bình thường không dùng loại thuốc nào."
"Tôi biết mà, đến lúc tôi về mua cho ông một chai thử xem, biết đâu lại có hiệu quả thì sao?"
"Tuỳ cô."
Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân ngồi đối diện không thể nuốt trôi cơm, tuỳ tiện ăn vài miếng đã ngại ngùng buông đũa xuống.
"Kỷ tiểu thư, Lục tiên sinh, cảm ơn cơm trưa của hai người, tôi đã ăn no rồi, lần sau cho tôi cơ hội để mời hai người ăn bữa cơm nhé."
Kỷ Khanh Khanh cười nói: "Đừng khách sáo." Dù sao nhiều món như vậy cô và Lục Lệ Hành cũng ăn không hết.
Nói xong cô thấy vòng eo nhỏ nhắn của Thích Tĩnh Vân, nhớ lại lúc trước bụng nhỏ của mình bị Lục Lệ Hành chạm vào, cô cũng buông bát đũa xuống, "Tôi cũng ăn no rồi."
-『Nhiệm vụ ăn cơm cùng vợ ngài Kỷ Khanh Khanh đã Thất bại, khấu trừ 5 HP, HP hiện tại 0,5 tiếng.』
Rắc --
Chiếc đũa trên tay Lục Lệ Hành một lần nữa lại bị bẻ gãy.
"Không phải tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ăn cơm với cô ấy rồi sao?"
-『Bởi vì có người ngoài ở đây nên nhiệm vụ thất bại.』
Lục Lệ Hành: "..."
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 36(1): Buổi tối anh muốn làm gì thì làm, được chưa?
Edit: phuongchuchoe
Trong đầu Lục Lệ Hành nhẩm đi nhẩm lại những xưng hô mà hệ thống đã liệt kê ra.
Cục cưng, bảo bối, em yêu, tình yêu của lòng anh....
Sắc mặt của anh trở nên u ám, 'rắc' một tiếng, vì bản thân bị 'rớt giá' trầm trọng mà đôi đũa trên tay anh đã 'hy sinh anh dũng'.
Bước chân của Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân vừa định nhấc lên đi đến chào hỏi lập tức đình chỉ, ăn ý cùng nhau giữ im lặng.
Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu lên nhìn hai người họ, cô lễ phép nói: "Anh Tưởng Tố, chị Tĩnh Vân, đến đây ăn chung với em nhé."
Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân liên tục cười nói: "Vậy chúng tôi không khách sáo đâu."
Hai người họ nói xong lập tức ngồi xuống cạnh bàn nhỏ của Kỷ Khanh Khanh.
Tần Việt mặt không đổi sắc nghiêng người đưa thêm một đôi đũa cho Lục Lệ Hành.
Kỷ Khanh Khanh nhìn anh ta.
Tần Việt vốn là người đại diện của cô, nhưng lại thường xuyên đi chung với Lục Lệ Hành, ngược lại cứ như đã trở thành trợ lý cá nhân của anh.
"Chào Lục tiên sinh, ngài có khoẻ không, tôi là Tưởng Tố, nghe danh ngài ngưỡng mộ đã lâu."
"Xin chào Lục tiên sinh, tôi là Thích Tĩnh Vân, hôm nay tôi rất vui vì có cơ hội được ăn cơm cùng với ngài."
Biểu tình của Lục Lệ Hành khá lạnh nhạt, đối với sự cố ý lấy lòng của Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân chỉ khẽ gật đầu, không có biểu cảm dư thừa.
Kỷ Khanh Khanh xới cơm, nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Tưởng Tố năm nay đã 32 tuổi, người trong ngành giải trí bất kể là nam hay nữ, không lúc nào quên chăm sóc da mặt, vốn dĩ hoàn toàn không nhìn ra được tuổi thật.
"Lục tổng, lần này thật vinh hạnh có thể hợp tác với quý công ty quay một bộ phim truyền hình, hy vọng lần sau lại có cơ hội hợp tác cùng."
"Công việc ở Thiên Ngu đều do Diệc Thư quản lý, tôi cũng không lấn sâu vào việc đầu tư điện ảnh hay truyền hình, nếu như nói về lần hợp tác sau này thì công ty sẽ đến trao đổi với anh."
Trong giới showbiz Thích Tĩnh Vân được mệnh danh là mỹ nhân lạnh lùng, bây giờ cô lại cười rộ lên đẹp không thể dời mắt.
"Lục tổng, lúc trước tổng thanh tra của quý công ty đã liên hệ với tôi, hỏi tôi sang năm có thể ký hợp đồng với Thiên Ngu hay không, hôm nay lại may mắn được gặp Lục tổng, tôi nghĩ mình không cần phải suy nghĩ thêm nữa."
"Công ty giải trí đối với nghệ sỹ thì rất quan trọng, tôi cho rằng cô nên suy nghĩ cho kỹ càng thì hơn."
Kỷ Khanh Khanh tay cầm chén cơm thiếu chút là bật cười ra tiếng.
Lục Lệ Hành này đúng thật là không chừa cho người ta một chút mặt mũi nào, rõ ràng chỉ là hàn huyên đôi câu, lại bị chỉ vài câu nói của anh đã làm cho người ta câm nín xấu hổ.
Vì không thể để cho tình cảnh này lâm vào xấu hổ thêm nữa, Kỷ Khanh Khanh đành bưng một dĩa miến lên hỏi: "Đây là miến ư? Ăn rất ngon."
Thích Tĩnh Vân nhìn bát miến trong tay cô, cười nói: "Là thức ăn do Lục tiên sinh mang đến, miến này chắc không phải đơn giản chỉ là miến, nếu như tôi đoán không lầm, đây hẳn là vi cá."
(*粉丝 (miến/ bánh phở):
Xem ảnh 1
(*鱼翅 (vi cá):
Xem ảnh 2
"Vi cá?" Kỷ Khanh Khanh dùng ánh mắt hỏi Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành gật đầu.
Thích Tĩnh Vân không chút dấu vết bĩnh tĩnh hỏi: "Lục tiên sinh tốt với Kỷ tiểu thư thật đấy, làm người khác hâm mộ quá."
Người trong ngành giải trí khá giỏi trong việc gió chiều nào theo chiều nấy, sau khi Kỷ Khanh Khanh biến mất 1 tháng một lần nữa trở lại đoàn phim, đã ôm được gốc cây to Lục Lệ Hành, làm cho mọi người không thể không nghi ngờ, thậm chí là thăm dò thực hư ra sao.
Kỷ Khanh Khanh nghe xong, cũng cau mày lại.
Hai ngày nay đúng là Lục Lệ Hành rất kỳ lạ.
Vốn dĩ không nói tiếng nào đã suốt đêm chạy đến tận đây nói là nghỉ phép, sau đó còn đột ngột đến đây bảo là tham quan đoàn phim và đưa cơm trưa đến cho cô, lời nói dối chồng chất, không biết anh đang suy nghĩ cái gì nữa.
"Tôi nghe đạo diễn nói, chắc là hôm qua Kỷ tiểu thư mới đến đây đúng không?"
"Ừ, sáu giờ chiều hôm qua tôi đến khách sạn, bởi vì thời gian đã khá trễ nên tôi không đến phim trường quấy rầy đạo diễn Chu."
"Hôm qua Lục tiên sinh cũng đi cùng cô sao? Tôi nghe nói Lục tiên sinh là người cuồng công việc, vậy mà bây giờ không tiếc bỏ công việc đi đến tận đây?"
Kỷ Khanh Khanh gắp một miếng cá sú mì*, cô thuận miệng đáp: "Anh ấy là khách du lịch."
(*苏眉 (hay còn gọi là Cá Bàng chài vân sóng, cá hoàng đế (theo wikipedia)
"Ngài nghỉ phép?"
Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố sửng sốt.
Đến một nơi không có lấy một địa điểm tham quan hay khách sạn Năm sao nào để nghỉ phép?
Anh đến đây nghỉ phép, đây là lần đầu tiên được nghe.
"Sao anh không ăn?" Kỷ Khanh Khanh nhìn sắc mặt của Lục Lệ Hành khá nặng nề, gắp một miếng cá vào trong chén của anh.
Thích Tĩnh Vân đã làm trong showbiz nhiều năm, khá có kinh nghiệm nhìn người nhìn vật, nhìn thấy tư thế của Kỷ Khanh Khanh gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của anh ta rất thành thạo, xem ra cũng không phải chỉ gắp một hai lần mà đã thành thói quen.
Cô âm thầm suy đoán, chẳng lẽ hai người họ đã bên nhau từ lâu rồi?
"Đúng rồi, sáng nay ông nội có gọi điện cho tôi, hỏi tôi tại sao không gọi được cho anh, tôi đã đưa số của anh Tần cho ông, anh đã nhận được điện thoại chưa?"
"Rồi."
"Không có việc gì chứ?"
"Không có gì."
Hai người Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân ngồi đối diện tỏ ra kinh ngạc, đây là đã gặp mặt người lớn trong gia đình rồi?
Đây có phải là Kỷ Khanh Khanh một tháng trước quắn lấy Cô Thiếu Ngu không chịu buông không vậy?
"Sức khoẻ của ông nội không tốt, mỗi khi mùa mưa dầm đến thì đầu gối ông lại đau, tôi nghe nói ở đây có loại rượu xoa bóp thoa lên chỗ khớp đau nhức rất có hiệu quả."
"Đó là bệnh cũ của ông nội, bình thường không dùng loại thuốc nào."
"Tôi biết mà, đến lúc tôi về mua cho ông một chai thử xem, biết đâu lại có hiệu quả thì sao?"
"Tuỳ cô."
Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân ngồi đối diện không thể nuốt trôi cơm, tuỳ tiện ăn vài miếng đã ngại ngùng buông đũa xuống.
"Kỷ tiểu thư, Lục tiên sinh, cảm ơn cơm trưa của hai người, tôi đã ăn no rồi, lần sau cho tôi cơ hội để mời hai người ăn bữa cơm nhé."
Kỷ Khanh Khanh cười nói: "Đừng khách sáo." Dù sao nhiều món như vậy cô và Lục Lệ Hành cũng ăn không hết.
Nói xong cô thấy vòng eo nhỏ nhắn của Thích Tĩnh Vân, nhớ lại lúc trước bụng nhỏ của mình bị Lục Lệ Hành chạm vào, cô cũng buông bát đũa xuống, "Tôi cũng ăn no rồi."
-『Nhiệm vụ ăn cơm cùng vợ ngài Kỷ Khanh Khanh đã Thất bại, khấu trừ 5 HP, HP hiện tại 0,5 tiếng.』
Rắc --
Chiếc đũa trên tay Lục Lệ Hành một lần nữa lại bị bẻ gãy.
"Không phải tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ăn cơm với cô ấy rồi sao?"
-『Bởi vì có người ngoài ở đây nên nhiệm vụ thất bại.』
Lục Lệ Hành: "..."
Bình luận facebook