Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38-2: Thêm hai tiếng Bé Yêu!
Chương 38(2): Thêm hai tiếng Bé Yêu
Edit: phuongchuchoe
Lục Lệ Hành vờ cầm kịch bản lên xem, anh thành khẩn nói: "Không có, xin lỗi, nhìn cô diễn nhập tâm quá nên bị cô cuốn theo."
Những lời này của anh cũng có thể miễn cưỡng xem như khích lệ khả năng diễn xuất của cô đúng không?
"Nhưng khi nãy tại sao anh lại gọi tôi là..." Kỷ Khanh Khanh nhớ lại hai từ kia, cảm thấy tai mình như bị đốt cháy, cô ngượng ngùng khó có thể mở miệng nói: "Sao lại gọi tôi như thế? Lúc trước có phải anh rất yêu chú chó dì Bùi nuôi đúng không?"
Cô đột nhiên nhớ Lục Lệ Hành đã từng nói dì Bùi từng nuôi một con chó tên là Bảo Bảo?
Cô tự động bổ não khung cảnh Lục Lệ Hành ôm ấp cún con trắng như tuyết, chợt rùng mình.
Lục Lệ Hành mất tự nhiên ho khan, nhưng vẫn cố gắng vờ như bình tĩnh nói: "Cô muốn biết?"
Kỷ Khanh Khanh gật đầu.
"Cô đáp một câu thì tôi sẽ nói cho cô biết."
Kỷ Khanh Khanh hoang mang nhìn anh.
"Bé Yêu."
Kỷ Khanh Khanh : "!!!"
Lục Lệ Hành cau mày: "Trả lời đi."
Kỷ Khanh Khanh vô thức đáp lại: "Hả?"
Thật lâu sau đó cô mới kịp phản ứng lại, bất chợt một luồng hơi nóng từ bàn chân bay lên thẳng đỉnh đầu, Kỷ Khanh Khanh có cảm giác khắp thân thể mình như muốn bốc cháy.
-『Tiến độ nhiệm vụ hàng ngày 3/3, Hoàn thành nhiệm vụ HP+1, HP hiện tại 8 tiếng.』
"Chúng ta là vợ chồng mà."
"Thì sao?"
"Cô có thể gọi tôi là 'ông xã' còn tôi thì không được ư?"
Kỷ Khanh Khanh cạn lời.
"Còn nữa, sau này tôi vẫn tiếp tục gọi cô như vậy, cũng chỉ gọi như thế với một mình cô mà thôi."
Kỷ Khanh Khanh : "..." Vậy nên, Lục Lệ Hành không chỉ có sở thích nghe người ta gọi anh là 'ông xã' còn có thêm sở thích gọi người ta là 'Bé Yêu'?
Kỷ Khanh Khanh lắc đầu thật nhanh.
"Cô không thích?"
"Tất nhiên!"
Lục Lệ Hành bình tĩnh tự nhiên nói: "Thật ra, có vẻ ông nội đang nghi ngờ quan hệ của hai ta."
Kỷ Khanh Khanh hoảng hốt: "Khi nào thế!"
"Hai ngày trước, nếu không cô cho rằng vì sao tôi lại chạy đến đây tìm cô chứ?" Lục Lệ Hành sâu xa nhìn cô, nghiêm túc 'chém gió': "Cô sẽ không quên ước định của chúng ta đó chứ? Phải để cho ông được vui vẻ, an hưởng tuổi già."
"... Tôi nhớ, nhưng mà anh đâu cần phải gọi tôi như thế đâu..."
Lục Lệ Hành vắt hết óc để bịa chuyện, còn phải cẩn thận không để cho Kỷ Khanh Khanh nhìn ra tẹo sơ hở nào.
"Đương nhiên là có, hai ngày nữa Tần Thiệu sẽ đến đây, hắn ta thay ông nội tìm hiểu chuyện của hai chúng ta, hắn ta là do chính tay ông nội dạy bảo nên tinh mắt lắm, tôi đây muốn luyện tập với cô trước để không làm hắn ta hoài nghi."
Kỷ Khanh Khanh luôn cảm thấy lời của Lục Lệ Hành có vẻ sai sai, nhưng sai chỗ nào thì cô cũng không thể nói rõ được.
"Nhưng mà tại sao ông nội lại nghi ngờ thế?"
"Ông lão cho rằng nếu tôi không đối xử tốt với cô, phải nhanh chóng chia tay miễn cho làm chậm trễ cô, nhưng cô cũng biết đó, ông nội rất mến cô, nếu như cô đi ông sẽ rất đau lòng đấy."
Kỷ Khanh Khanh trầm mặc.
Lục Lệ Hành ngừng một lát lại nói: "Được rồi, không nói đến việc này nữa, chúng ta tập một lần nữa."
Kỷ Khanh Khanh lau nước mắt, tập trung tinh thần nói: "Được, tiếp tục đi! Anh phải nghiêm túc đấy!"
"Được."
Lục Lệ Hành tập trung diễn cùng cô.
Kỳ thật đứng dưới góc độ của Lục Lệ Hành mà nói thì Kỷ Khanh Khanh khi diễn xuất có sức hút rất lớn, nắm chắc cảm xúc, nước mắt ngân ngấn đọng lại trên đáy mắt, dáng vẻ đau buồn bi thương nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ, khi không chú ý đã bị cô đoạt lấy tâm của mình.
Tâm của Lục Lệ Hành dần dần cũng bị nắm lấy.
Lúc trước Lục Lệ Hành không hề nhận ra nước mắt chính là vũ khí của phụ nữ, nhưng hôm nay khi nhìn đôi mắt mông lung đẫm lệ của Kỷ Khanh Khanh, dù biết rằng nước mắt rơi không phải vì anh nhưng sâu trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy nặng nề, phiền muộn.
Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành nức nở nghẹn ngào, vốn dĩ nên tức giận nhưng cô lại mệt mỏi ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn vào mắt anh, ánh mắt chỉ còn lại vẻ cô đơn và không cam tâm. Cô quyết tâm nắm chặt tay, bỏ qua cả kiêu ngạo và tôn nghiêm của bản thân, cắn răng hèn mọn nói: "Nhưng mà ta vẫn yêu chàng, Lục Lệ Hành..."
Tại lúc cô gần như vỡ tan và đau thương, Lục Lệ Hành chợt thốt lên: "Ta cũng yêu nàng."
-『Hoàn thành nhiệm vụ được người ấy đáp lời, HP+1, HP hiện tại 9 giờ.』
Đôi mắt đang đẫm nước mắt của cô chớp chớp nhìn Lục Lệ Hành: "Đang diễn tập mà... Anh không thể tập trung được sao?"
Lục Lệ Hành cau mày thật chặt, anh trầm mặc rút một tờ khăn giấy đưa cho cô: "Không cần tập nữa, cô diễn rất khá."
"Thật sao?"
"Tôi lừa cô làm gì?"
"Lừa tôi để không cần phải diễn tập với tôi."
"... Thật là. Tôi cảm thấy cô diễn rất giỏi, thật lòng đó."
Kỷ Khanh Khanh cầm khăn giấy lau nước mắt, cô vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc kia nên khi nói giọng hơi nghẹn lại: "Tôi đây đành phải tin anh một lần vậy."
Lục Lệ Hành đặt kịch bản xuống, nhìn đôi mắt của Kỷ Khanh Khanh đỏ ửng lên, mày nhíu lại càng sâu, anh thấp giọng nói: "Cô nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong anh bước vào toilet, lấy điện thoại nhanh chóng bấm số của Tần Thiệu.
Một lần nữa Lục Lệ Hành kiên định cho rằng, làm người không được nói dối.
Mỗi câu nói dối phải lấp liếm thêm một lời nói dối khác, càng lúc càng cần nhiều lời nói dối hơn để che đậy.
Kỷ Khanh Khanh cũng không chú ý, cô hoàn toàn vì câu nói của Lục Lệ Hành 'Không cần tập nữa, cô diễn rất khá' làm cho cô rất vui, cô nheo nheo đôi mắt đang đỏ bừng.
Không chừng, sau này cô có thể 'làm ăn' khá tốt trong giới showbiz thì sao?
Sáng hôm sau, sau khi ngủ một giấc thật ngon, Kỷ Khanh Khanh đến trường quay, buổi quay phim hôm nay khá thuận lợi, vẫn như trước là phân đoạn của Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố, nhưng nhìn cách diễn xuất của hai người có lẽ hôm qua đã diễn tập rất vất vả.
Nhưng mà nghĩ lại, hôm qua bị đạo diễn Chu la mắng đến như thế mà hôm nay nếu vẫn bị mắng, có lẽ hai người sẽ mất hết mặt mũi mất.
Kỷ Khanh Khanh cũng không quan tâm nhiều, nhìn diễn xuất của mọi người và quan sát đạo diễn Chu giảng giải về cách diễn. Mới chớp mắt, chân trời dần dần tối lại, ánh chiều tà dần buông.
"Phun nước phun nước!" Nhân viên hậu cần hô lớn, một công cụ tạo mưa nhân tạo được đem đến.
Phân cảnh của Kỷ Khanh Khanh diễn lúc trời đang mưa.
Một làn gió mát lạnh thổi đến.
"Khanh Khanh, cô đừng hồi hộp, nghe theo chỉ đạo của tôi, cô cùng với Tưởng Tố diễn tập trước chuẩn bị cảm xúc, chúng ta tranh thủ diễn một lần là đạt nhé."
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, nhớ lại tối qua đã diễn cùng với Lục Lệ Hành, đã bắt được một chút nội tâm của nhân vật.
"Đạo diễn Chu yên tâm, tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt!"
"Tốt, tất cả diễn viên vào chỗ! Mọi người cố gắng lên, thời gian không còn sớm nên chúng ta nhanh chóng diễn xong trong một lần quay nhé!"
Tưởng Tố đứng dưới mái hiên, còn Kỷ Khanh Khanh thì đứng trong mưa, cô cảm nhận được từng hạt mưa rơi từ trên gò má của mình xuống, nhắm hai mắt lại, cảm thụ tâm trạng đau thương của nữ hai, thuần thục nói ra một câu thoại. Cô có cảm giác mình đã hoá thành nữ hai, hai mắt dần dần ửng hồng nhìn người nam nhân lạnh lùng yên lặng đứng dưới mái hiên, yêu hận đan xen, cô khàn giọng gắng sức lớn tiếng trong màn mưa.
"Lục Tây Thần, lúc đó nếu không phải cha của ta liều chết giúp đỡ chàng, chàng đã sớm bị người khác giết chết rồi! Nhiều năm đến thế, ta cho rằng đến tảng đá cũng bị ta làm cho cảm động, nhưng chàng thì không hề, chàng là đồ bội tình bạc nghĩa, lòng lang dạ sói, hèn hạ vô liêm sỉ! Lục Tây Thần à! Rốt cuộc chàng có lương tâm không hả!"
Cô nhìn Tưởng Tố chăm chú, bước từng bước đến bên chàng, giọng nói nghẹn ngào, ngập tràn đau thương: "Vì sao chàng không yêu ta, chàng nói đi, đến thế nào chàng mới có thể yêu ta, ta có thể cho chàng tất cả mọi thứ kể cả mạng của ta! Tại sao ta lại yêu chàng đến như vậy..."
Thần sắc của Tưởng Tố khẽ động, hai tay đang rũ bên cạnh khẽ siết chặt thành quyền.
"Dù cho chàng... Dù chàng là đồ lòng lang dạ sói, đồ vong ân phụ nghĩa, hèn hạ vô liêm sỉ, nhưng ta đối với chàng... Đối với chàng..."
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn Tưởng Tố một cách tuyệt vọng: "Nhưng mà ta vẫn yêu chàng, Lục Lệ Hành!"
Rầm Rầm--
Một tia sét ầm ầm đánh xuống, chiếu sáng khắp trường quay.
Toàn bộ phim trường yên tĩnh như tờ.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Lệ Hành: Lừa gạt bà xã chỉ nhất thời dễ chịu, nhưng mà nếu cứ lừa dối bà xã như vậy... Có phải tui bị tội Hoả táng không (;_;)
Edit: phuongchuchoe
Lục Lệ Hành vờ cầm kịch bản lên xem, anh thành khẩn nói: "Không có, xin lỗi, nhìn cô diễn nhập tâm quá nên bị cô cuốn theo."
Những lời này của anh cũng có thể miễn cưỡng xem như khích lệ khả năng diễn xuất của cô đúng không?
"Nhưng khi nãy tại sao anh lại gọi tôi là..." Kỷ Khanh Khanh nhớ lại hai từ kia, cảm thấy tai mình như bị đốt cháy, cô ngượng ngùng khó có thể mở miệng nói: "Sao lại gọi tôi như thế? Lúc trước có phải anh rất yêu chú chó dì Bùi nuôi đúng không?"
Cô đột nhiên nhớ Lục Lệ Hành đã từng nói dì Bùi từng nuôi một con chó tên là Bảo Bảo?
Cô tự động bổ não khung cảnh Lục Lệ Hành ôm ấp cún con trắng như tuyết, chợt rùng mình.
Lục Lệ Hành mất tự nhiên ho khan, nhưng vẫn cố gắng vờ như bình tĩnh nói: "Cô muốn biết?"
Kỷ Khanh Khanh gật đầu.
"Cô đáp một câu thì tôi sẽ nói cho cô biết."
Kỷ Khanh Khanh hoang mang nhìn anh.
"Bé Yêu."
Kỷ Khanh Khanh : "!!!"
Lục Lệ Hành cau mày: "Trả lời đi."
Kỷ Khanh Khanh vô thức đáp lại: "Hả?"
Thật lâu sau đó cô mới kịp phản ứng lại, bất chợt một luồng hơi nóng từ bàn chân bay lên thẳng đỉnh đầu, Kỷ Khanh Khanh có cảm giác khắp thân thể mình như muốn bốc cháy.
-『Tiến độ nhiệm vụ hàng ngày 3/3, Hoàn thành nhiệm vụ HP+1, HP hiện tại 8 tiếng.』
"Chúng ta là vợ chồng mà."
"Thì sao?"
"Cô có thể gọi tôi là 'ông xã' còn tôi thì không được ư?"
Kỷ Khanh Khanh cạn lời.
"Còn nữa, sau này tôi vẫn tiếp tục gọi cô như vậy, cũng chỉ gọi như thế với một mình cô mà thôi."
Kỷ Khanh Khanh : "..." Vậy nên, Lục Lệ Hành không chỉ có sở thích nghe người ta gọi anh là 'ông xã' còn có thêm sở thích gọi người ta là 'Bé Yêu'?
Kỷ Khanh Khanh lắc đầu thật nhanh.
"Cô không thích?"
"Tất nhiên!"
Lục Lệ Hành bình tĩnh tự nhiên nói: "Thật ra, có vẻ ông nội đang nghi ngờ quan hệ của hai ta."
Kỷ Khanh Khanh hoảng hốt: "Khi nào thế!"
"Hai ngày trước, nếu không cô cho rằng vì sao tôi lại chạy đến đây tìm cô chứ?" Lục Lệ Hành sâu xa nhìn cô, nghiêm túc 'chém gió': "Cô sẽ không quên ước định của chúng ta đó chứ? Phải để cho ông được vui vẻ, an hưởng tuổi già."
"... Tôi nhớ, nhưng mà anh đâu cần phải gọi tôi như thế đâu..."
Lục Lệ Hành vắt hết óc để bịa chuyện, còn phải cẩn thận không để cho Kỷ Khanh Khanh nhìn ra tẹo sơ hở nào.
"Đương nhiên là có, hai ngày nữa Tần Thiệu sẽ đến đây, hắn ta thay ông nội tìm hiểu chuyện của hai chúng ta, hắn ta là do chính tay ông nội dạy bảo nên tinh mắt lắm, tôi đây muốn luyện tập với cô trước để không làm hắn ta hoài nghi."
Kỷ Khanh Khanh luôn cảm thấy lời của Lục Lệ Hành có vẻ sai sai, nhưng sai chỗ nào thì cô cũng không thể nói rõ được.
"Nhưng mà tại sao ông nội lại nghi ngờ thế?"
"Ông lão cho rằng nếu tôi không đối xử tốt với cô, phải nhanh chóng chia tay miễn cho làm chậm trễ cô, nhưng cô cũng biết đó, ông nội rất mến cô, nếu như cô đi ông sẽ rất đau lòng đấy."
Kỷ Khanh Khanh trầm mặc.
Lục Lệ Hành ngừng một lát lại nói: "Được rồi, không nói đến việc này nữa, chúng ta tập một lần nữa."
Kỷ Khanh Khanh lau nước mắt, tập trung tinh thần nói: "Được, tiếp tục đi! Anh phải nghiêm túc đấy!"
"Được."
Lục Lệ Hành tập trung diễn cùng cô.
Kỳ thật đứng dưới góc độ của Lục Lệ Hành mà nói thì Kỷ Khanh Khanh khi diễn xuất có sức hút rất lớn, nắm chắc cảm xúc, nước mắt ngân ngấn đọng lại trên đáy mắt, dáng vẻ đau buồn bi thương nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ, khi không chú ý đã bị cô đoạt lấy tâm của mình.
Tâm của Lục Lệ Hành dần dần cũng bị nắm lấy.
Lúc trước Lục Lệ Hành không hề nhận ra nước mắt chính là vũ khí của phụ nữ, nhưng hôm nay khi nhìn đôi mắt mông lung đẫm lệ của Kỷ Khanh Khanh, dù biết rằng nước mắt rơi không phải vì anh nhưng sâu trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy nặng nề, phiền muộn.
Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành nức nở nghẹn ngào, vốn dĩ nên tức giận nhưng cô lại mệt mỏi ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn vào mắt anh, ánh mắt chỉ còn lại vẻ cô đơn và không cam tâm. Cô quyết tâm nắm chặt tay, bỏ qua cả kiêu ngạo và tôn nghiêm của bản thân, cắn răng hèn mọn nói: "Nhưng mà ta vẫn yêu chàng, Lục Lệ Hành..."
Tại lúc cô gần như vỡ tan và đau thương, Lục Lệ Hành chợt thốt lên: "Ta cũng yêu nàng."
-『Hoàn thành nhiệm vụ được người ấy đáp lời, HP+1, HP hiện tại 9 giờ.』
Đôi mắt đang đẫm nước mắt của cô chớp chớp nhìn Lục Lệ Hành: "Đang diễn tập mà... Anh không thể tập trung được sao?"
Lục Lệ Hành cau mày thật chặt, anh trầm mặc rút một tờ khăn giấy đưa cho cô: "Không cần tập nữa, cô diễn rất khá."
"Thật sao?"
"Tôi lừa cô làm gì?"
"Lừa tôi để không cần phải diễn tập với tôi."
"... Thật là. Tôi cảm thấy cô diễn rất giỏi, thật lòng đó."
Kỷ Khanh Khanh cầm khăn giấy lau nước mắt, cô vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc kia nên khi nói giọng hơi nghẹn lại: "Tôi đây đành phải tin anh một lần vậy."
Lục Lệ Hành đặt kịch bản xuống, nhìn đôi mắt của Kỷ Khanh Khanh đỏ ửng lên, mày nhíu lại càng sâu, anh thấp giọng nói: "Cô nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong anh bước vào toilet, lấy điện thoại nhanh chóng bấm số của Tần Thiệu.
Một lần nữa Lục Lệ Hành kiên định cho rằng, làm người không được nói dối.
Mỗi câu nói dối phải lấp liếm thêm một lời nói dối khác, càng lúc càng cần nhiều lời nói dối hơn để che đậy.
Kỷ Khanh Khanh cũng không chú ý, cô hoàn toàn vì câu nói của Lục Lệ Hành 'Không cần tập nữa, cô diễn rất khá' làm cho cô rất vui, cô nheo nheo đôi mắt đang đỏ bừng.
Không chừng, sau này cô có thể 'làm ăn' khá tốt trong giới showbiz thì sao?
Sáng hôm sau, sau khi ngủ một giấc thật ngon, Kỷ Khanh Khanh đến trường quay, buổi quay phim hôm nay khá thuận lợi, vẫn như trước là phân đoạn của Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố, nhưng nhìn cách diễn xuất của hai người có lẽ hôm qua đã diễn tập rất vất vả.
Nhưng mà nghĩ lại, hôm qua bị đạo diễn Chu la mắng đến như thế mà hôm nay nếu vẫn bị mắng, có lẽ hai người sẽ mất hết mặt mũi mất.
Kỷ Khanh Khanh cũng không quan tâm nhiều, nhìn diễn xuất của mọi người và quan sát đạo diễn Chu giảng giải về cách diễn. Mới chớp mắt, chân trời dần dần tối lại, ánh chiều tà dần buông.
"Phun nước phun nước!" Nhân viên hậu cần hô lớn, một công cụ tạo mưa nhân tạo được đem đến.
Phân cảnh của Kỷ Khanh Khanh diễn lúc trời đang mưa.
Một làn gió mát lạnh thổi đến.
"Khanh Khanh, cô đừng hồi hộp, nghe theo chỉ đạo của tôi, cô cùng với Tưởng Tố diễn tập trước chuẩn bị cảm xúc, chúng ta tranh thủ diễn một lần là đạt nhé."
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, nhớ lại tối qua đã diễn cùng với Lục Lệ Hành, đã bắt được một chút nội tâm của nhân vật.
"Đạo diễn Chu yên tâm, tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt!"
"Tốt, tất cả diễn viên vào chỗ! Mọi người cố gắng lên, thời gian không còn sớm nên chúng ta nhanh chóng diễn xong trong một lần quay nhé!"
Tưởng Tố đứng dưới mái hiên, còn Kỷ Khanh Khanh thì đứng trong mưa, cô cảm nhận được từng hạt mưa rơi từ trên gò má của mình xuống, nhắm hai mắt lại, cảm thụ tâm trạng đau thương của nữ hai, thuần thục nói ra một câu thoại. Cô có cảm giác mình đã hoá thành nữ hai, hai mắt dần dần ửng hồng nhìn người nam nhân lạnh lùng yên lặng đứng dưới mái hiên, yêu hận đan xen, cô khàn giọng gắng sức lớn tiếng trong màn mưa.
"Lục Tây Thần, lúc đó nếu không phải cha của ta liều chết giúp đỡ chàng, chàng đã sớm bị người khác giết chết rồi! Nhiều năm đến thế, ta cho rằng đến tảng đá cũng bị ta làm cho cảm động, nhưng chàng thì không hề, chàng là đồ bội tình bạc nghĩa, lòng lang dạ sói, hèn hạ vô liêm sỉ! Lục Tây Thần à! Rốt cuộc chàng có lương tâm không hả!"
Cô nhìn Tưởng Tố chăm chú, bước từng bước đến bên chàng, giọng nói nghẹn ngào, ngập tràn đau thương: "Vì sao chàng không yêu ta, chàng nói đi, đến thế nào chàng mới có thể yêu ta, ta có thể cho chàng tất cả mọi thứ kể cả mạng của ta! Tại sao ta lại yêu chàng đến như vậy..."
Thần sắc của Tưởng Tố khẽ động, hai tay đang rũ bên cạnh khẽ siết chặt thành quyền.
"Dù cho chàng... Dù chàng là đồ lòng lang dạ sói, đồ vong ân phụ nghĩa, hèn hạ vô liêm sỉ, nhưng ta đối với chàng... Đối với chàng..."
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn Tưởng Tố một cách tuyệt vọng: "Nhưng mà ta vẫn yêu chàng, Lục Lệ Hành!"
Rầm Rầm--
Một tia sét ầm ầm đánh xuống, chiếu sáng khắp trường quay.
Toàn bộ phim trường yên tĩnh như tờ.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Lệ Hành: Lừa gạt bà xã chỉ nhất thời dễ chịu, nhưng mà nếu cứ lừa dối bà xã như vậy... Có phải tui bị tội Hoả táng không (;_;)
Bình luận facebook